Hồi 115: Đấu Phương Chứng, Ngã Hành thủ thắng
Nhậm Ngã Hành nói:
– Vậy thì hay quá. Tả đại chưởng môn có một con trai, nghe nói tên này võ công kém cỏi, giết rất dễ. Nhạc tiên sinh có một con gái. Dư quán chủ hình như có mấy ái thiếp và ba đứa con nhỏ. Thiên Môn đạo trưởng không có con nhưng lòng thương yêu đồ đệ cũng không ít. Mạc Đại tiên sinh còn cha mẹ già. Càn khôn nhất kiếm Chấn Sơn Tử phái Côn Luân có một tôn tử nối dõi. Còn vị Giải đại bang chủ của Cái bang. Hướng tả sứ, Giải bang chủ còn có người nào không thể bỏ không?
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Thì ra Mạc sư bá cũng đến rồi. Kỳ thực Nhậm tiên sinh không cần Phương Chứng đại sư giới thiệu, đối phương có mười người không những lão đều biết hết tướng mạo mà còn biết rõ thân thế, quyến thuộc của cả mười người.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Nghe nói hai vị Thanh Liên sứ giả và Bạch Liên sứ giả trong Cái bang tuy không phải họ Giải nhưng đều là con riêng của Giải bang chủ.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Tả sứ không lầm đó chứ? Chúng ta đừng để giết lầm người vô tội.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Không lầm đâu, thuộc hạ đã điều tra rõ rồi.
Nhậm Ngã Hành gật đầu nói:
– Dù giết lầm người thì cũng chẳng sao, chúng ta có giết ba bốn chục người trong Cái bang thì trong số đó ít nhất cũng có mấy người đáng chết.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Giáo chủ thật cao kiến.
Khi lão nhắc đến quyến thuộc của mọi người thì bọn Tả Lãnh Thiền, Giải bang chủ không ai không rùng mình, biết lão không nói giỡn chút nào. Mọi người cản lão không được, nếu giết được con gái lão thì lão nhất định dùng thủ đoạn tàn độc nhất để trả thù, người thân thích nhất của mình chỉ e không ai tránh được độc thủ của lão. Nghĩ đến đó ai cũng ớn lạnh xương sống. Nhất thời trong điện không một tiếng động, mặt ai cũng biến sắc.
Qua một lúc, Phương Chứng nói:
– Oan gia tương báo biết đến bao giờ. Nhậm thí chủ, bọn lão nạp quyết không làm tổn thương đến Nhậm đại tiểu thư, chỉ muốn ba vị khuất giá ở trên núi Thiếu Thất mười năm.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Không được, lão phu đã động sát tinh không kìm nổi được, chỉ muốn đem con trai của Tả đại chưởng môn, mấy ái thiếp và con trai của Dư quán chủ giết sạch. Lệnh ái của Nhạc tiên sinh càng không thể để cho sống ở trên đời.
Lệnh Hồ Xung giật mình. Không biết đại ma đầu hỷ nộ thất thường này chỉ muốn hăm dọa hay là muốn đại khai sát giới thật.
Xung Hư đạo nhân nói:
– Nhậm tiên sinh, chúng ta đánh cuộc, tiên sinh thấy thế nào?
Nhậm Ngã Hành nói:
– Lão phu đánh cuộc thì thường không nắm được phần thắng, nhưng giết người thì rất chắc ăn. Giết cao thủ thì chưa chắc đã làm được nhưng giết cha mẹ con cái, vợ lớn, vợ nhỏ của cao thủ thì làm được tuốt.
Xung Hư đạo nhân nói:
– Những người đó đâu có võ công, có giết được họ cũng đâu phải là anh hùng.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Tuy không phải là anh hùng nhưng làm cho kẻ đối đầu với lão phu suốt đời đau khổ thì lão phu rất hả dạ.
Xung Hư đạo nhân nói:
– Tự tiên sinh cũng bị mất con gái thì có gì mà hả dạ? Không có con gái thì ngay cả con rể cũng không có. Con rể của tiên sinh không khỏi đi làm con rể của người ta thì tiên sinh cũng không có gì để hãnh diện nữa.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Chẳng còn cách nào khác, chẳng còn cách nào khác. Lão phu giết hết bọn chúng thì còn ai làm cho con rể của lão phu phụ bạc con gái lão phu nữa?
Xung Hư đạo nhân nói:
– Bây giờ thế này, bọn bần đạo không ỷ nhiều để thủ thắng, tiên sinh cũng không nên giết người bừa bãi. Mọi người đều công bằng với nhau, lấy võ công để quyết thắng bại. Ba người các vị và ba người trong bọn bần đạo tỉ đấu ba trận, hễ bên nào thắng hai tức là thắng.
Phương Chứng đại sư vội nói:
– Rất phải, cao kiến của Xung Hư đạo huynh thật bất phàm. Nhưng chúng ta điểm đến thì dừng, không đả thương nhau.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Nếu ba người lão phu thất bại thì phải ở lại núi Thiếu Thất mười năm không được xuống núi phải không?
Xung Hư đạo nhân nói:
– Đúng vậy. Nếu ba vị thắng hai trận, bọn bần đạo dĩ nhiên để cho ba vị xuống núi, còn tám tên đệ tử này cũng đành coi như là chết uổng.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Lòng lão phu đối với lão mũi trâu chỉ khâm phục một nửa, nên cảm thấy lời nói của lão đạo chỉ đúng lý một nửa. Vậy bên các vị cử ba vị nào đứng ra tỉ đấu? Để Nhậm mỗ tuyển chọn có được không?
Tả Lãnh Thiền nói:
– Phương trượng đại sư là chủ, phương trượng không thể không tỉ đấu. Công phu của lão phu đã gác lại mười mấy năm rồi nên cũng muốn thử lại xem sao. Còn người thứ ba ư? Trận đánh cuộc này là chủ ý của Xung Hư đạo trưởng. Đạo trưởng đề xuất ra vấn đề nan giải không thể để mọi người làm thay nên đạo trưởng không thể tụ thủ bàng quan được, đành phải để đạo trưởng thi triển Thái Cực kiếm pháp.
Trong mười người bên Phương Chứng, tuy người nào cũng là đệ nhất cao thủ nhưng Phương Chứng đại sư, Xung Hư đạo trưởng và Tả Lãnh Thiền là ba người võ công cao nhất. Lão nói một mạch đề cử ra ba người là lão đã đưa phe mình vào thế bất khả chiến bại. Doanh Doanh chẳng qua là cô gái mười tám mười chín tuổi, võ công có cao đến đâu nhưng công phu tu luyện cũng có hạn, bất luận cô đấu với một vị chưởng môn nào cũng đều nắm chắc phần thua.
Bọn Nhạc Bất Quần cùng tán đồng. Phương Chứng đại sư, Xung Hư đạo trưởng, Tả Lãnh Thiền là ba đại cao thủ trong chính giáo, bất cứ người nào võ công cũng không kém gì Nhậm Ngã Hành, so với Hướng V ấn Thiên còn cao thâm hơn một chút. Trong ba trận thắng hai thì bọn Nhạc Bất Quần đã chiếm được bảy tám phần, thậm chí ba trận có thể thắng cả ba. Nhưng ai cũng lo lắng, chỉ sợ bắt không được Nhậm Ngã Hành, để lão xuống núi rồi dùng thủ đoạn hiểm độc sát hại người nhà, đệ tử của bọn họ. Chỉ cần quyết chiến quang minh thì không còn gì phải úy kị nữa.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Ba trận thắng hai thì không ổn, chúng ta chỉ tỉ đấu một trận thôi. Các vị cử ra một người, bọn lão phu cũng cử ra một người và chỉ đấu một trận là xong.
Tả Lãnh Thiền nói:
– Nhậm huynh, hôm nay các vị thế cô lực bạc, rơi vào hạ phong. Đừng nói bọn tại hạ ở đây mười người so với bên Nhậm huynh đã nhiều hơn gấp ba lần, phương trượng đại sư chỉ cần ra lệnh một tiếng thì những cao thủ đệ nhất phái Thiếu Lâm đã có đến hai ba chục vị, còn hảo thủ các phái khác thì chưa kể đến.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Vì vậy các vị muốn ỷ nhiều mà thủ thắng?
Tả Lãnh Thiền nói:
– Đúng vậy, muốn ỷ nhiều mà thủ thắng.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Toàn quân mặt dày.
Tả Lãnh Thiền nói:
– Vô cớ giết người mới là mặt dày.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Giết người nhất định là có lý do. Tả đại chưởng môn, chưởng môn ăn chay hay ăn mặn?
Tả Lãnh Thiền hừ một tiếng rồi nói:
– Tại hạ muốn giết người thì giết, việc gì phải ăn chay?
Nhậm Ngã Hành nói:
– Mỗi khi chưởng môn giết một người thì kẻ bị giết đều là kẻ đáng tội chết ư?
Tả Lãnh Thiền đáp:
– Đương nhiên rồi.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Tả đại chưởng môn ăn thịt bò thịt dê, vậy bò dê có tội gì?
Phương Chứng đại sư nói:
– A Di Đà Phật, Nhậm thí chủ nói câu này quả thật có tấm lòng Bồ Tát.
Tả Lãnh Thiền nói:
– Phương trượng đại sư đừng bị mắc bẫy của lão. Lão đem tám tên đệ tử bất hạnh mà ví von với bò, dê đó.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Côn trùng, kiến, ruồi, bò, dê, tiên, Phật, phàm nhân đều là chúng sinh.
Phương Chứng lại nói:
– Phải, phải. A Di Đà Phật.
Tả Lãnh Thiền nói:
– Nhậm huynh, Nhậm huynh cố ý kéo dài thời gian, hôm nay không dám tỷ đấu phải không?
Nhậm Ngã Hành đột nhiên hú lên một tiếng làm chấn động cả mái ngói, mười hai ngọn nến trên bàn thờ cùng mờ đi, đến khi tiếng hú dừng mấy ngọn nến mới sáng trở lại. Mọi người nghe lão hú trống ngực đều đập thình thịch, mặt biến sắc.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Được, họ Tả kia, chúng ta tỉ đấu đi.
Tả Lãnh Thiền nói:
– Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Đấu ba trận thắng hai trận, nếu trong các vị ba người bị thua hai thì ba người đều phải ở lại trên núi Thiếu Thất mười năm.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Được thôi. Ba trận thắng hai, trong ba người bọn lão phu mà có hai người bị thua thì cả ba người phải ở lại trên núi Thiếu Thất mười năm.
Người trong chính giáo thấy Nhậm Ngã Hành bị Tả Lãnh Thiền nói khích mà phải chấp nhận tỷ đấu thì không ai không tỏ vẻ vui mừng.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Lão phu đấu với Tả chưởng môn, Hướng tả sứ đấu với tên lùn họ Dư, con gái của lão phu phải đấu với phụ nữ, nên xin thỉnh giáo Ninh nữ hiệp.
– Không được. Bên bọn tại hạ ba người ra tỉ đấu thì phải do bên bọn tại hạ cử ra, sao có thể để Nhậm huynh chỉ định được.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Nhất định phải tự các vị chọn lựa chứ không thể do đối phương chỉ định ư?
Tả Lãnh Thiền nói:
– Đúng vậy. Hai đại chưởng môn phái Thiếu Lâm và Võ Đang, thêm kẻ hèn này nữa.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Địa vị danh vọng và võ công của Tả chưởng môn làm sao có thể so bì ngang hàng với hai đại chưởng môn Thiếu Lâm và Võ Đang.
Tả Lãnh Thiền hừ một tiếng rồi nói:
– Tại hạ không dám so bì ngang hàng với hai đại chưởng môn Thiếu Lâm và Võ Đang nhưng có thể miễn cưỡng tỉ đấu với các hạ.
Nhậm Ngã Hành cười ha hả. Lão nói:
– Phương Chứng đại sư, tại hạ muốn thỉnh giáo Thiếu Lâm thần quyền của đại sư có được không?
Phương Chứng đáp:
– A Di Đà Phật, công phu của lão nạp đã bỏ hoang từ lâu, lão nạp không phải là đối thủ của thí chủ. Nhưng lão nạp rất mong lưu giữ thí chủ ở lại đây nên đành phải đem nắm xương da ra đấu với quyền cước của thí chủ vậy.
Tả Lãnh Thiền thấy Nhậm Ngã Hành khiêu chiến với Phương Chứng đại sư thì rõ ràng là Nhậm Ngã Hành coi lão chẳng ra gì. Nhưng lão lại vui mừng, thầm nghĩ: Ta vốn lo hắn đấu với ta, để Hướng Vấn Thiên đấu với Xung Hư, bảo con gái lão đấu với Phương Chứng. Nếu Xung Hư đạo nhân bị thua và ta lại thua hắn thì hỏng bét hết.
Lão liền không nói nhiều nữa, đứng lùi sang một bên. Những người khác đem tám cái xác dời sang nơi khác, đại điện trở thành một chiến trường.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Xin mời phương trượng đại sư.
Lão hất tay áo chấp tay hành lễ. Phương Chứng chấp tay hoàn lễ, nói:
– Xin thí chủ xuất chiêu trước.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Tại hạ sử công phu chính tông của Nhật Nguyệt thần giáo, đại sư sử võ nghệ chính tông của phái Thiếu Lâm. Chúng ta lấy võ công chính tông đối phó với võ công chính tông cho xứng đáng với cuộc tỉ thí này.
Dư Thương Hải nói:
– Hứ, Ma giáo ngươi có cái gì là chính tông? Không biết xấu hổ.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Phương trượng, để lão phu giết lão lùn họ Dư trước rồi sẽ đấu với phương trượng.
Phương Chứng vội nói:
– Đừng giết.
Phương Chứng đại sư biết Nhậm Ngã Hành ra tay như điện chớp, nếu lão đánh ra một đòn sấm sét, không chừng Dư Thương Hải bị lão giết thật. Phương Chứng không chần chừ, lão liền phóng một chưởng nhẹ ra rồi la lên:
– Nhậm thí chủ, xin tiếp chưởng.
Chưởng này chiêu thức tầm thường, nhưng chưởng phát ra nửa đường thì đột nhiên hơi dao động, một chưởng biến thành hai, hai chưởng biến thành bốn, bốn chưởng lại biến thành tám.
Nhậm Ngã Hành buột miệng la lên:
– Thiên thủ Như Lai chưởng!
Lão biết chỉ chần chừ trong khoảnh khắc thì tám chưởng của Phương Chứng sẽ biến thành mười sáu rồi tiến tới thành ba mươi hai chưởng. Lão liền đánh vù ra một chưởng phản kích về hướng vai phải của Phương Chứng. Chưởng trái của Phương Chứng đại sư luồn qua dưới chưởng phải phóng ra. Phát chưởng này vẫn hơi dao động, chưởng kình bay múa, một biến thành hai, hai biến thành bốn. Nhậm Ngã Hành tung người lên, vù vù lão đánh lại hai chưởng.
Lệnh Hồ Xung ở trên cao nhìn xuống, ngưng thần quan sát kỹ, thấy chưởng pháp của Phương Chứng đại sư biến ảo khôn lường, mỗi chưởng đánh ra đến giữa đường thì đã biến thành rất nhiều phương vị. Chưởng pháp kỳ ảo như vậy thật hiếm thấy trong đời. Chưởng pháp của Nhậm Ngã Hành lại rất chất phác, lão xuất chưởng, thu chưởng dường như rất trì trệ cứng nhắc, nhưng bất luận chưởng pháp của Phương Chứng biến ảo đến đâu thì chưởng lực của Nhậm Ngã Hành biến chiêu theo đến đó. Xem ra hai người chơi thế cờ ngang nhau, công lực cũng quân bình.
Công phu quyền cước của Lệnh Hồ Xung rất kém, vì vậy chiêu Phá chưởng thức trong Độc Cô cửu kiếm chàng cũng học chưa đến nơi. Đã không nhìn ra được chỗ sơ hở trong quyền cước của đối phương thì không cách nào thừa sơ hở mà đánh vào được. Hai đại cao thủ này thi triển chưởng pháp cao thâm nhất, chàng xem mà chẳng hiểu gì chỗ tuyệt diệu, tinh ảo trong đó. Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm: Kiếm pháp của ta có thể thắng được Xung Hư đạo trưởng và đấu ngang bằng với Nhậm tiên sinh. Nhưng nếu gặp phải công phu quyền chưởng của hai vị này thì ta đành phải lấy lợi kiếm mà tấn công. Phong thái sư thúc tổ nói sau khi ta luyện thêm mười hai năm thì mới có thể tranh hùng với các tay cao thủ đương thời, chủ yếu là chỉ một chiêu Phá chưởng thức.
Xem một lúc, chàng thấy Nhậm Ngã Hành đột nhiên biến chưởng, phóng ra bằng bằng, Phương Chứng đại sư liên tiếp lùi ba bước, Lệnh Hồ Xung kinh hãi la thầm:
– Trời ơi, hỏng rồi, Phương Chứng đại sư thua rồi.
Tiếp theo thấy chưởng trái của Phương Chứng đại sư vạch mấy vòng, chưởng phải vội vung ra tới tấp trên dưới trái phải. Phương Chứng đánh ra mấy chưởng, Nhậm Ngã Hành lùi một bước. Phương Chứng lại đánh thêm mấy chưởng nữa, Nhậm Ngã Hành lại lùi một bước. Lệnh Hồ Xung thầm khen:
– Hay lắm, hay lắm!
Lệnh Hồ Xung thở phào, bỗng nghĩ: Tại sao ta thấy Phương Chứng đại sư sắp thua thì lòng lo lắng còn thấy Phương Chứng đại sư thắng thế thì ta cảm thấy nhẹ nhõm? Phải rồi, Phương Chứng đại sư là cao tăng đắc đạo, Nhậm giáo chủ chỉ là kẻ sĩ bên phe tả đạo, lòng ta vẫn còn ý niệm phân biệt thiện ác thị phi.
Lệnh Hồ Xung lại chuyển đổi ý nghĩ: Nhưng nếu Nhậm giáo chủ thua thì Doanh Doanh phải chịu giam cầm mười năm trên núi Thiếu Thất. Đó đâu phải là điều mà lòng ta muốn?
Trong nhất thời, ngay cả chàng cũng không hiểu mình mong ai thắng ai bại, chỉ mơ hồ cảm thấy cha con Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên trở lại giang hồ thì trên giang hồ sẽ nổi phong ba bão táp. Nhưng chàng lại nghĩ: Phong ba bão táp thì có sao đâu? Không phải là náo nhiệt sao?
Ánh mắt của Lệnh Hồ Xung từ từ xoay qua. Chàng thấy Doanh Doanh đứng tựa vào cột, ra vẻ một cô gái khiếp nhược nhưng vẫn rất xinh đẹp, cặp lông mày thanh tú hơi nhíu lại như có điều rất lo lắng. Đột nhiên Lệnh Hồ Xung nổi lòng thương cảm, thầm nghĩ: Sao ta nhẫn tâm để cô bị giam cầm mười năm ở đây? Làm sao cô ta chịu nổi sự dày vò này?
Chàng nghĩ đến việc cô ta vì cứu mình mà cam tâm tình nguyện xả thân. Trong cuộc đời của mình, bằng hữu hậu đãi tuy rất nhiều nhưng chưa có một ai cam tâm tình nguyện đem tính mạng để ký thác cho mình như vậy. Bầu máu nóng trong ngực dâng lên, đừng nói Doanh Doanh là con gái của giáo chủ Ma giáo mà dù cô ta là kẻ vạn ác, người trong thiên hạ ai cũng muốn giết cô ta, thì chàng có bỏ mạng cũng quyết bảo vệ cho cô ta được bình an chu toàn.
Trên điện mười một cặp mắt đều nhìn chăm chú vào chưởng pháp của Phương Chứng đại sư và Nhậm Ngã Hành, không khỏi khen thầm. Tả Lãnh Thiền chợt nghĩ: May mà Nhậm lão quái khiêu chiến với Phương Chứng đại sư, nếu không thì chưởng pháp dường như vụng về mà rất tinh xảo của hắn sẽ khiến ta không biết đối phó thế nào. Đại âm dương thần chưởng của bổn môn nếu đấu với hắn, rõ ràng là chiêu số quá nhiều, biến hóa vô cùng. Nếu ta tấn công một điểm vào chưởng pháp của hắn thì cũng không lại hắn.
Hướng Vấn Thiên lại nghĩ: Võ công phái Thiếu Lâm nổi danh ngàn năm quả nhiên không phải tầm thường. Chưởng pháp Thiên thủ Như Lai chưởng của Phương Chứng đại sư tuy nhiều nhưng công lực không phân tán, thật là điều khó khăn vô cùng. Nếu ta gặp phải đại sư thì đành phải đấu nội lực với lão vì chưởng pháp thì không bằng lão rồi.
Bọn Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải mỗi người đều có suy nghĩ trong lòng, lấy võ công của bản thân đem ấn chứng với chưởng pháp của hai lão.
Nhậm Ngã Hành tham chiến đã lâu, dần dần cảm thấy chưởng pháp của Phương Chứng đại sư từ từ chậm lại, lòng lão mừng thầm: Chưởng pháp của lão tuy thần diệu nhưng tuổi lão đã già, khó mà đấu lâu được.
Lão liền vội tấn công mấy chưởng. Lúc lão đánh ra bốn chưởng và lúc thu chưởng về lão cảm thấy cánh tay phải tê nhức, nội lực vận chuyển không thoải mái, bất giác lão kinh hãi, biết nội lực trong người bị chộn rộn rồi. Lão nghĩ bụng: Lão hòa thượng này đã luyện Dịch cân kinh nên nội lực lợi hại như vậy, chưởng lực của lão và của ta chưa giao nhau mà nội lực của ta đã bị kiềm chế.
Lão biết nếu cứ đấu như vậy thì nội lực thâm hậu của đối phương sẽ phát huy đến tột bực, lão phải ở vào thế hạ phong. Thấy Phương Chứng đại sư phóng chưởng trái tới, lão liền quát một tiếng, rồi vung chưởng trái tấn tốc ra nghinh địch, bốp một tiếng lớn, song chưởng giao nhau, hai người đều lùi lại một bước.
Nhậm Ngã Hành cảm thấy nội lực của đối phương tuy nhu hòa nhưng lại thâm hậu vô cùng. Lão đã sử Hấp tinh đại pháp nhưng vẫn không hút được một chút nội lực nào của đối phương, lòng càng kinh hãi. Phương Chứng đại sư nói:
– Thiện tai, thiện tai!
Rồi đại sư phóng chưởng trái đánh ra.
Nhậm Ngã Hành lại xuất chưởng phải ra để tiếp chưởng. Cả hai cùng lảo đảo. Nhậm Ngã Hành cảm thấy khí huyết toàn thân đều nhộn nhạo, liền lùi nhanh hai bước. Bỗng lão xoay người, tay phải túm ngực Dư Thương Hải, chưởng trái đánh xuống huyệt Thiên linh của lão họ Dư.
Trong nháy mắt con thỏ rơi vào móng vuốt con chim ưng thật kỳ biến không ai ngờ được. Nhậm Ngã Hành đấu với Phương Chứng đại sư tình thế dần dần bất lợi, theo lý mà nói thì sức của lão tự bảo vệ thân mình còn chưa được, nào ngờ lão lại xoay người đánh Dư Thương Hải. Biến cố này xảy ra quá nhanh, Dư Thương Hải cũng là một nhà võ học tinh thâm, nếu đấu với Nhậm Ngã Hành tuy cuối cùng lão cũng thua nhưng quyết không chịu thua ngay trong chiêu đầu. Mọi người cùng la lên một tiếng.
Phương Chứng đại sư nhảy vọt người lên giống như một con chim đại bàng lao bổ tới, song chưởng cùng đánh ra, nhắm vào sau gáy Nhậm Ngã Hành. Đây là kế sách Vây Ngụy cứu Triệu trong võ học. Địch bị tấn công không thể không cứu mình. Kế này nhằm bức Nhậm Ngã Hành phải thu chưởng về, không đánh lên đầu Dư Thương Hải mà phải phản chưởng chống đỡ.
Các cao thủ thấy Phương Chứng đại sư trong nháy mắt đã sử ra chưởng này, ai cũng rất khâm phục, nhưng chưa kịp khen vì biết đại sư đã cứu được tính mạng Dư Thương Hải rồi. Nào ngờ, Nhậm Ngã Hành thu chưởng về không phải để đỡ mà chụp lấy huyệt Đản trung của Phương Chứng đại sư, tiếp theo lão đưa ngón tay phải điểm trúng huyệt Tâm khẩu của đại sư. Phương Chứng đại sư thân người mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.