Hồi 113: Nhậm Ngã Hành cũng đến Thiếu Lâm
Lệnh Hồ Xung chuồn vào rừng cây rồi tung mình nhảy lên ngọn, ẩn thân vào chỗ cành lá rậm rạp um tùm. Qua một lúc lâu, tai nghe tiếng quần hào xì xầm nhỏ dần, rồi yên tĩnh không một tiếng động, Lệnh Hồ Xung đoán rằng mọi người đã tản đi hết rồi. Chàng liền nhảy xuống, từ từ quay trở lại chỗ cửa địa đạo, quả nhiên thấy không còn một bóng người. Cửa địa đạo khuất sau hai tảng đá to, cây cỏ rậm rạp, nếu người không biết nội tình thì đến bên cạnh cũng không phát hiện được.
Lệnh Hồ Xung trở vào địa đạo, đi rất nhanh đến Đạt Ma trung đường. Nghe trước điện thấp thoáng có tiếng người, chàng nghĩ rằng người trong chính giáo hành sự rất thận trọng, nên từ từ quan sát, chỉ sợ trúng cơ quan cạm bẫy. Lệnh Hồ Xung vận nội lực vào hai tay, xoay tượng đá Đạt Ma từ từ về chỗ cũ. Chàng tự hỏi: Nên trốn vào đâu để nghe lén các nhân vật lãnh tụ chính giáo nghị sự, tìm cách điều tra ra chỗ giam cầm Doanh Doanh? Trong chùa Thiếu Lâm có hàng trăm hàng ngàn phòng xá, nhưng không biết họ tụ hội ở gian phòng nào?
Lệnh Hồ Xung nhớ lại ngày trước, Phương Sinh đại sư dẫn mình đi gặp phương trượng. Chàng nhớ mang máng chỗ thiền phòng của phương trượng, liền ra khỏi Đạt Ma đường chạy về phía sau. Trong chùa Thiếu Lâm phòng ốc quá nhiều, chàng chạy một lúc vẫn không tìm được thiền phòng của phương trượng. Bỗng tai nghe tiếng bước chân, bên ngoài có hơn mười người đi đến. Chỗ Lệnh Hồ Xung đang đứng là một tòa thiền điện, trên điện có treo tấm biển gỗ khắc bốn chữ vàng “Thanh lương cảnh giới”. Bốn bề không có chỗ ẩn thân, hắn liền tung mình nấp vào sau tấm biển gỗ.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, có bảy tám người đi vào điện. Một người nói:
– Bọn tà ma ngoại đạo bản lãnh cũng thật cao cường. Chúng ta đã bao vây bốn phía như vòng vây sắt mà bọn chúng vẫn trốn xuống được.
Tiếng một người khác nói:
– Xem ra trên núi Thiếu Thất có đường hầm bí mật thông xuống núi, nếu không thì bọn chúng làm sao trốn được?
Lại một người khác nói:
– Không có đường hầm bí mật nào đâu. Tiểu tăng xuất gia tu ở chùa Thiếu Lâm đã hơn hai chục năm chưa bao giờ nghe nói có đường hầm bí mật xuống núi.
Người kia nói:
– Đã nói là đường hầm bí mật thì dĩ nhiên rất ít người biết.
Thiếu Lâm tăng nói:
– Dù tiểu tăng không biết, chẳng lẽ phương trượng của bọn tiểu tăng cũng không biết ư? Trong chùa nếu có đường hầm bí mật này thì phương trượng tệ tự sẽ báo trước cho mấy vị thủ lãnh các phái, chứ đâu có thể để cho bọn tà ma ngoại đạo thoát thân dễ dàng như vậy?
Bỗng nghe một người lớn tiếng quát:
– Ai? Chường mặt ra cho ta coi nào!
Lệnh Hồ Xung giật mình nghĩ: Thì ra tung tích của ta bị bọn chúng phát hiện rồi.
Lệnh Hồ Xung định nhảy ra, bỗng nghe sau tấm biển phía đông có tiếng cười ha hả. Một người nói:
– Lão tử thổi một hơi rớt mấy đám tro bụi, lại bị các ngươi nhìn thấy rồi. Nhãn quang lợi hại thật.
Thanh âm vang dội đúng là khẩu âm của Hướng Vấn Thiên. Lệnh Hồ Xung vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thầm nghĩ: Thì ra Hướng đại ca đã núp ở đây từ lâu rồi. Hướng đại ca nín thở tài thật, ta ở đây lâu như vậy mà không nghe biết. Nếu không có bụi bặm rớt xuống thì những người này cũng không phát giác được.
Lệnh Hồ Xung đang suy nghĩ, bỗng nghe bịch, bịch hai tiếng, hai bên có người nhảy xuống, tiếp đó có ba người cùng quát:
– Ai…
– Ngươi…
– Làm…
Ba người chỉ la lên được một tiếng liền im bặt.
Lệnh Hồ Xung tò mò thò đầu ra, thấy trong đại điện có hai bóng đen đang vung múa; một người là Hướng Vấn Thiên, còn người kia thân thể cao to là Nhậm Ngã Hành. Hai người xuất chưởng không một tiếng động, mỗi chưởng đánh ra thì có một người ngã xuống. Trong khoảnh khắc, tám người ngã xuống trong điện, trong đó có năm người nằm úp mặt bất động, còn ba người ngửa mặt lên trời, mắt đều trợn ngược, vẻ mặt thật đáng sợ, hiển nhiên đều bị Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên đánh chết rồi. Nhậm Ngã Hành chùi hai tay vào người, nói:
– Doanh nhi, xuống đây đi.
Sau tấm biển gỗ phía Tây có người nhẹ nhàng nhảy xuống, thân hình yểu điệu, đúng là Doanh Doanh.
Lệnh Hồ Xung choáng váng, hoa cả mắt, thấy cô ta mình mặc áo vải thô, dung nhan tiều tụy. Lệnh Hồ Xung đang muốn nhảy xuống tương kiến thì Nhậm Ngã Hành hướng về chỗ chàng nấp xua tay. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Bọn họ đến trước, ta ẩn thân sau biển gỗ, bọn họ dĩ nhiên thấy cả rồi, Nhậm lão tiên sinh bảo ta đừng ra mặt là có ý gì?
Nhưng trong phút chốc thì hắn hiểu dụng ý của Nhậm Ngã Hành.
Bỗng thấy có mấy người bước nhanh vào cửa điện, vừa liếc nhìn thì ra là sư phụ, sư nương Nhạc Bất Quần và Thiếu Lâm phương trượng Phương Chứng đại sư, ngoài ra còn có không ít người.
Lệnh Hồ Xung không dám nhìn lâu, vội thụt đầu vào sau tấm biển, tim đập thình thịch, thầm nghĩ: Nếu Doanh Doanh bị hãm hại trong trùng vây, ta… dù ta có tan xương nát thịt cũng phải cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm.
Phương Chứng đại sư nói:
– A Di Đà Phật. Ba vị thí chủ chưởng pháp rất lợi hại. Nữ thí chủ đã rời khỏi chùa Thiếu Lâm, sao còn quay trở lại? Hai vị thí chủ này chắc là cao thủ trên Hắc Mộc Nhai, miễn thứ cho lão nạp không có duyên, mới gặp lần đầu.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Vị này là Nhậm giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, tại hạ là Hướng Vấn Thiên.
Tên tuổi của hai lão lừng lẫy trong võ lâm. Hai câu này Hướng Vấn Thiên vừa nói ra thì có một số người la khẽ úi chà một tiếng. Phương Chứng đại sư nói:
– Thì ra là Nhậm giáo chủ và Hướng tả sứ, lão nạp ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hai vị quang lâm, có điều gì chỉ giáo?
Nhậm Ngã Hành nói:
– Lão phu không quan tâm đến thế sự đã lâu, nên những vị hào kiệt ưu tú lớp sau trên giang hồ đều không biết. Không rõ mấy vị tiểu bằng hữu này là ai?
Phương Chứng đại sư nói:
– Để lão nạp giới thiệu với các vị. Vị này là Chưởng môn đạo trưởng phái Võ Đang, đạo hiệu là Xung Hư.
Tiếng của một lão già nói:
– Bần đạo niên kỷ có lẽ lớn hơn Nhậm tiên sinh vài tuổi, nhưng chấp chưởng môn hộ Võ Đang quả thật là chuyện sau khi Nhậm tiên sinh quy ẩn. Nhân tài ưu tú mới nổi, chữ ưu tú thật không dám nhận. Ha ha.
Lệnh Hồ Xung vừa nghe giọng nói của lão, thầm nghĩ: Giọng nói của vị chưởng môn đạo trưởng phái Võ Đang này rất quen.
Chàng liền hiểu ra: Chao ôi, ta ở dưới núi Võ Đang gặp ba người, một người gánh củi, một người gánh rau, một vị lão tiên sinh cưỡi lừa, kiếm pháp tinh diệu khó sánh. Thì ra lão là chưởng môn phái Võ Đang.
Trong khoảnh khắc, lòng chàng trỗi dậy niềm tự đắc, lòng bàn tay xuất mồ hôi. Phái Võ Đang và phái Thiếu Lâm oai danh mấy trăm năm, nhất nhu nhất cương, không ai thắng nổi. Xung Hư đạo trưởng kiếm pháp tinh thâm, xưa nay mọi người đều tôn sùng. Bỗng nhiên chàng biết được mình thắng Xung Hư đạo trưởng, thực là chuyện đáng mừng khôn tả.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Vị Tả đại chưởng môn này trước đây đã gặp qua. Tả sư phó, mấy năm gần đây môn Đại tung dương thần chưởng của Tả sư phó tinh tiến nhiều rồi chứ?
Lệnh Hồ Xung hơi giật mình: Thì ra Tả sư bá, chưởng môn phái Tung Sơn cũng đến rồi.
Một giọng nói lanh lảnh cất lên:
– Nghe nói Nhậm tiên sinh bị thuộc hạ giam cầm đã nhiều năm, phen này tái xuất giang hồ thật là điều đáng mừng. Đại tung dương thần chưởng mười mấy năm nay tại hạ chưa dùng đến, chỉ e rằng đã quên hết nửa rồi.
Nhậm Ngã Hành cười nói:
– Trên giang hồ thật là tịch mịch. Lão phu vừa quy ẩn thì không có người nào đối chưởng với Tả huynh, thật là đáng khâm phục.
Tả Lãnh Thiền nói:
– Những người học võ trên giang hồ có bản lãnh tương đương với Nhậm tiên sinh cũng không ít. Nhưng Phương Chứng đại sư, Xung Hư đạo trưởng đều là bậc hiền sĩ đắc đạo, quyết không vô duyên vô cớ đến giáo huấn tại hạ.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Hay lắm, khi nào hưỡn, lão phu muốn thử xem chiêu thức mới của Tả sư phó.
Tả Lãnh Thiền nói:
– Đương nhiên tại hạ xin phụng tiếp.
Nghe hai lão đối đáp, hiển nhiên trước đây hai lão đã từng có một trận kịch đấu, ai thắng ai bại cũng không nhận ra được.
Phương Chứng đại sư nói:
– Vị này là Thiên Môn đạo trưởng, chưởng môn phái Thái Sơn; vị này là Nhạc tiên sinh, chưởng môn phái Hoa Sơn; vị này là Nhạc phu nhân Ninh nữ hiệp năm xưa. Nhậm tiên sinh chắc có nghe biết.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Ninh nữ hiệp phái Hoa Sơn thì lão phu biết, còn Nhạc cái gì tiên sinh thì chưa nghe qua.
Lệnh Hồ Xung lòng không vui, nghĩ: Sư phụ ta thành danh trước sư nương, nếu lão không biết cả hai người thì còn có lý, chứ không thể chỉ biết Ninh nữ hiệp mà không biết Nhạc tiên sinh. Lão bị giam ở dưới đáy Tây Hồ chẳng qua là chuyện mười năm gần đây, lúc đó danh tiếng sư phụ ta đã truyền khắp thiên hạ. Rõ ràng là lão cố ý khiêu khích sư phụ ta.
Nhạc Bất Quần thản nhiên nói:
– Tiện danh vãn sinh không đáng để làm bẩn tai Nhậm tiên sinh.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Nhạc tiên sinh, lão phu muốn hỏi thăm tiên sinh một người, xem hắn lạc loài ở đâu. Nghe nói người này trước đây là môn hạ trong phái Hoa Sơn của Nhạc tiên sinh.
Nhạc Bất Quần hỏi:
– Nhậm tiên sinh muốn hỏi ai?
Nhậm Ngã Hành nói:
– Người này võ công cao cường, nhân phẩm hiếm có trên đời. Có kẻ đui mắt đem lòng đố kỵ hắn, gạt bỏ hắn ra. Nhậm mỗ vừa gặp hắn một lần mà như là cố nhân, nên toàn tâm toàn ý muốn đem đứa con gái bảo bối gả cho hắn.
Lệnh Hồ Xung nghe lão nói đến đây, tim chàng đập loạn xạ. Hắn mơ hồ cảm thấy có chuyện vô cùng khó xử sắp xảy ra.
Nhậm Ngã Hành nói tiếp:
– Người thanh niên này có tình có nghĩa, nghe đồn khi con gái bảo bối của Nhậm mỗ bị giam trong chùa Thiếu Lâm thì hắn thống lĩnh mấy ngàn anh hùng hào kiệt đến chùa Thiếu Lâm đón vợ. Nhưng trong phút chốc không biết hắn đi đường nào. Nhậm mỗ là nhạc phụ của hắn nên nóng lòng vô cùng, muốn hỏi thăm Nhạc tiên sinh.
Nhạc Bất Quần ngẩng mặt lên trời cười ha hả. Lão nói:
– Nhậm tiên sinh thần thông quảng đại, sao ngay cả hảo nữ tế của mình cũng tìm không ra? Gã thanh niên mà Nhậm tiên sinh nói đến là tiểu tặc khí đồ Lệnh Hồ Xung của tệ phái phải không?
Nhậm Ngã Hành cười nói:
– Rõ ràng là châu ngọc mà Nhạc tiên sinh lại cho là cỏ rác. Con mắt của lão đệ thật là kém cỏi. Người thanh niên đó chính là Lệnh Hồ Xung. Ha ha, Nhạc tiên sinh chửi hắn là tiểu tặc, vậy có ý chửi luôn Nhậm mỗ là lão tặc chăng?
Nhạc Bất Quần nghiêm sắc mặt, nói:
– Tiểu tặc này hành sự không đoan chính, tham luyến nữ sắc, vì một người con gái mà đi kích động bọn bàng môn tả đạo trên giang hồ họp thành bè chồn lũ cáo đến quấy nhiễu chùa Thiếu Lâm, không úy kị nơi đây là nguồn gốc của võ học thiên hạ. Nếu không có Tả sư huynh phái Tung Sơn sắp đặt diệu kế, thì ngôi chùa cổ ngàn năm này đã bị bọn chúng đốt thành tro rồi, há không phải đại tội vạn lần chết cũng chưa đền hết? Tiểu tặc này trước đây đã từng là môn hạ phái Hoa Sơn, tại hạ không giáo dục nổi, nghĩ lại thấy hổ thẹn vô cùng.
Hướng Vấn Thiên nói xen vào:
– Nhạc tiên sinh nói sai rồi! Lệnh Hồ huynh đệ đến Thiếu Lâm chỉ để nghênh tiếp Nhậm cô nương, quyết không có ý quấy rối làm càn. Tiên sinh thử nhìn xem, bọn họ đông như vậy, ở trong chùa Thiếu Lâm một ngày một đêm nhưng có làm tổn hại cành cây ngọn cỏ nào không? Ngay cả gạo cũng không ăn một hột, nước cũng không uống mất một giọt.
Bỗng có người nói:
– Bọn bằng hữu chó má đó đến chùa Thiếu Lâm không làm hại gì mà ngược lại còn để lại nhiều thứ nữa.
Lệnh Hồ Xung nghe giọng nói sắc bén của người này liền nhận ra lão là Dư Thương Hải, chưởng môn phái Thanh Thành, thầm nghĩ: Lão này lại đến rồi.
– Xin hỏi Dư quán chủ, chùa Thiếu Lâm có thêm những gì?
Dư Thương Hải nói:
– Nào là cứt trâu, nước đái ngựa và “vàng dẻo” khắp nơi.
Lập tức có mấy người cười rần lên. Lệnh Hồ Xung cảm thấy áy náy: Ta chỉ dặn các huynh đệ không được làm tổn hại bất cứ vật gì ở trong lẫn ngoài chùa Thiếu Lâm. Nhưng không ngờ ta lại quên dặn bọn họ đừng tiêu tiểu bậy bạ làm ô uế nhà chùa. Những người thô tục này chỉ kéo quần ra thì đi bậy, chẳng kiêng dè nơi đất Phật thanh tịnh này.
Phương Chứng đại sư nói:
– Lệnh Hồ công tử thống lãnh quần hào đến Thiếu Lâm khiến lão nạp suốt ngày lo lắng, chỉ sợ chùa bị đốt. Nhưng các vị bằng hữu không làm tổn hại một đồ vật, cây cỏ nào trong chùa. Nhất định là Lệnh Hồ công tử có tấm lòng Bồ Tát, đã cực lực căn dặn nên mới được như vậy khiến trong chùa từ trên xuống dưới không ai không cảm kích. Sau này, lão nạp gặp Lệnh Hồ công tử, đương nhiên sẽ đích thân cảm ơn công tử. Dư quán chủ nói giỡn như vậy, xin Hướng tiên sinh đừng chấp nhứt.
Hướng Vấn Thiên khen:
– Đại sư quả là một vị cao tăng đắc đạo, khí nộ phi phàm, khác hẳn với hạng ngụy quân tử và chân tiểu nhân.
Phương Chứng nói:
– Lão nạp có chuyện không rõ: hai vị sư thái phái Hằng Sơn sao lại viên tịch trong chùa?
Doanh Doanh hét lên một tiếng, run run nói:
– Sao? Hai vị Định Nhàn, Định Dật sư thái chết… chết rồi ư?
Phương Chứng đáp:
– Đúng vậy. Di thể của hai vị được phát hiện ở trong chùa, thiết nghĩ lúc hai vị viên tịch, chính là lúc các vị bằng hữu giang hồ vào trong tệ tự. Chẳng lẽ Lệnh Hồ công tử chưa kịp dặn dò thuộc hạ khiến cho hai vị sư thái ít không địch lại nhiều nên đã táng mạng ở đây? A Di Đà Phật, A Di Đà Phật!
Lão nói rồi thở dài.
Doanh Doanh nói:
– Thật… thật kỳ lạ. Ngày hôm đó tiểu nữ gặp hai vị sư thái ở hậu điện quý tự, nhờ lòng từ bi của phương trượng đại sư, nói là nể mặt hai vị sư thái mà cho phép tiểu nữ rời khỏi chùa.
Lệnh Hồ Xung vừa cảm kích vừa áy náy: Hai vị sư thái cầu xin phương trượng thì phương trượng đã thả Doanh Doanh rồi. Hai vị sư thái bị táng mạng ở đây là vì ta và Doanh Doanh. Hung thủ giết hại hai vị sư thái là ai? Ta phải báo thù cho hai vị.
Doanh Doanh nói:
– Mấy ngày nay, không ít bằng hữu trên giang hồ vì muốn cứu tiểu nữ thoát thân mà đến quấy nhiễu chùa Thiếu Lâm nên bị phái Thiếu Lâm bắt giữ hơn một trăm người. Phương trượng đại sư từ bi, chỉ phạt giam bọn họ mươi ngày, mong có thể tiêu giải bớt tội lỗi của bọn họ rồi sau đó sẽ thả hết. Nhưng tiểu nữ bị giam đã lâu nên được rời chùa trước.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Vị Phương Chứng đại sư này là người quá tốt, nhưng hơi cổ hủ một chút. Doanh Doanh đã hạ thủ nhiều hào khách giang hồ, làm sao có thể phạt giam mười ngày để tiêu trừ được hết tội lỗi?