Hồi 111: Núi Thiếu Thất quần hùng bị vây

Hồi 111: Núi Thiếu Thất quần hùng bị vây

Đào Hoa Tiên nói:

– Chùa Thiếu Lâm lừng danh trong thiên hạ, lại không thấy một hòa thượng, thật là kỳ lạ.

Đào Thực Tiên nói:

– Không có một hòa thượng cũng không lấy chi làm kỳ. Kỳ lạ là lại có hai ni cô.

Đào Căn Tiên nói:

– Có hai ni cô cũng không lấy chi làm lạ, kỳ lạ ở chỗ hai ni cô này không những đã già mà còn chết nữa.

Sáu huynh đệ họ mỗi người một câu, đi về hướng hậu viện.

Lệnh Hồ Xung và Tổ Thiên Thu, Lão Đầu Tử, Hoàng Bá Lưu cả bốn người đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, thấy quần hào đi qua lại lục soát khắp nơi. Một lúc sau họ liên tục đến báo, nói hòa thượng trong chùa không có một người, cả đầu bếp, tạp công cũng không biết đi đâu. Có người bẩm báo: kinh điển, dụng cụ đều dời đi, ngay cả bát đĩa cũng không còn một cái. Có người báo cáo: củi, gạo, dầu, muối cũng không còn, ngay cả rau cải trồng ở trong vườn cũng nhổ sạch sành sanh.

Mỗi khi nghe bẩm báo, lòng Lệnh Hồ Xung lại lặng đi. Chàng thầm nghĩ: Tăng nhân chùa Thiếu Lâm thu xếp chu tất như vậy, thậm chí cả rau cỏ cũng không còn một cọng, dĩ nhiên bọn họ cũng đem Doanh Doanh đi chỗ khác rồi. Trời đất rộng lớn, biết đâu mà tìm Doanh Doanh.

Không đến một canh giờ, hai trăm hào sĩ đã lục soát hết hàng ngàn gian phòng của chùa Thiếu Lâm. Dưới đế thần tượng, sau tấm biển cũng bị lục soát, ngay cả một mảnh giấy cũng không còn.

Có người dương dương tự đắc nói:

– Phái Thiếu Lâm là một danh môn đại phái đệ nhất trong võ lâm mà vừa nghe bọn ta đến thì đã trốn sạch hết. Đây là chuyện ngàn năm chưa bao giờ có.

Có người nói:

– Chúng ta rõ ràng oai phong, từ đây người trong võ lâm không dám giỡn mặt với chúng ta nữa.

Có người lại nói:

– Đã đuổi được bọn hòa thượng chùa Thiếu Lâm trốn sạch dĩ nhiên là rất oai phong, nhưng Thánh cô thì sao? Chúng ta đến đón Thánh cô chứ đâu phải đến đuổi hòa thượng.

Quần hào đều cảm thấy có lý. Có người cúi đầu buồn bã, có người nhìn Lệnh Hồ Xung để chờ nghe lệnh.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Chuyện này quá sức tưởng tượng. Không ai ngờ được tăng nhân Thiếu Lâm lại bỏ chùa mà đi. Trước mắt nên làm gì, tại hạ cũng chưa có chủ ý. Một người kế ngắn, hai người kế dài, xin các vị đưa ra cao kiến.

Hoàng Bá Lưu nói:

– Theo ý của tại hạ, tìm Thánh cô thì khó mà tìm tăng nhân Thiếu Lâm thì dễ. Tăng chúng trong chùa không dưới một ngàn người, những người này sẽ không trốn vĩnh viễn mà không xuất đầu lộ diện. Chúng ta tìm được một tăng nhân Thiếu Lâm thì bắt hắn nói ra chỗ Thánh cô phương giá.

Tổ Thiên Thu nói:

– Lời của Hoàng bang chủ không sai. Chúng ta cứ ở lại trong chùa Thiếu Lâm. Chẳng lẽ đệ tử phái Thiếu Lâm lại bỏ cơ nghiệp ngàn năm này, mặc cho bọn ta chiếm lấy? Chỉ cần bọn chúng muốn về đoạt lại ngôi chùa này thì chúng ta có thể biết Thánh cô đang ở nơi đâu.

Có người nói:

– Hỏi Thánh cô đang ở đâu ư? Chắc gì bọn họ chịu nói?

Lão Đầu Tử nói:

– Nói hỏi thăm chỉ là cách nói cho khách khí mà thôi, kỳ thực là bức cung. Cho nên chúng ta thấy tăng nhân Thiếu Lâm thì chỉ bắt chứ không được giết, bắt được tám hay mười người thì còn sợ gì bọn chúng không nói?

Lại có người hỏi:

– Nếu những hòa thượng quật cường đến cùng, khăng khăng không chịu nói thì phải làm sao?

Lão Đầu Tử nói:

– Vậy thì dễ thôi. Cứ xin Lam giáo chủ để thần long thần vật vào người bọn chúng, thì lo gì bọn chúng không khai ra.

Mọi người gật đầu khen phải. Ai cũng biết cái gọi là “thần long, thần vật” của Lam giáo chủ chính là độc xà, độc trùng của giáo chủ Ngũ độc giáo Lam Phượng Hoàng. Những con trùng độc này mà để vào người cho chúng cắn thì lợi hại hơn bất cứ hình phạt nào. Lam Phượng Hoàng cười nói:

– Hòa thượng chùa Thiếu Lâm nhiều năm tu luyện, thần long thần vật của ta không chừng không khắc chế bọn họ được.

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Lạm dụng hình phạt như vậy cũng không cần thiết. Chúng ta cứ tận sức bắt tăng nhân Thiếu Lâm, sau khi bắt đến một trăm người thì lấy một trăm người đổi lại một người. Bọn chúng tất phải thả Doanh Doanh ra.

Bỗng nghe tiếng một người thô lỗ nói:

– Cả nửa ngày chưa ăn miếng thịt nào, ta đói muốn chết được. Trong chùa không có hòa thượng, nếu không bắt một hòa thượng da trắng xơi một bữa thì tuyệt biết mấy.

Người nói câu này tướng tá cao to, chính là Bạch Hùng trong Mạc Bắc song hùng. Quần hào biết hắn và hòa thượng Hắc Hùng đều thích ăn thịt người. Hắn nói mấy câu này tuy khiến người ta nghe phát nôn nhưng quần hào đến núi Thiếu Thất đã mấy canh giờ mà không ăn không uống, đều cảm thấy đói khát, có người bụng đói ruột sôi réo lên sục sục.

Hoàng Bá Lưu nói:

– Phái Thiếu Lâm sử kế Kiên cái gì thanh cái gì…

Tổ Thiên Thu nói:

– Kiên bích thanh dã.

Hoàng Bá Lưu nói:

– Phải rồi. Bọn chúng mong muốn chúng ta gặp cảnh vườn không nhà trống, không chịu nổi phải bỏ xuống núi. Thiên hạ đâu có chuyện dễ như vậy?

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Không biết Hoàng bang chủ có cao kiến gì?

Hoàng Bá Lưu nói:

– Một mặt chúng ta phái huynh đệ xuống núi thám thính xem tăng nhân Thiếu Lâm đi đâu, một mặt phái người đi kiếm lương thực, còn mọi người sẽ ở trong chùa ôm cái gì… ôm cái gì để đợi thỏ, để bọn hòa thượng tự chui… chui cái gì vào lưới.

Vị Hoàng bang chủ này vốn thích dùng thành ngữ, có điều lão không nhớ rõ lắm, nên khi dùng lão thường lắp bắp.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Chuyện này phải lắm. Xin Hoàng bang chủ truyền lệnh phái năm trăm vị huynh đệ tinh minh mẫn cán xuống núi, dò hỏi xem tăng chúng Thiếu Lâm ở đâu. Chuyện đi kiếm lương thực cũng xin Hoàng bang chủ giúp cho một tay.

Hoàng Bá Lưu đáp dạ rồi quay người đi. Lam Phượng Hoàng cười nói:

– Hoàng bang chủ đi lo liệu mau lên, nếu không hai vị Hắc Hùng và Bạch Hùng đói quá thì cái gì cũng dùng được.

Hoàng Bá Lưu cười nói:

– Lão phu biết rồi, nhưng Mạc Bắc song hùng dù đói đến rã ruột cũng không dám đụng đến cái móng tay của Lam giáo chủ đâu.

Tổ Thiên Thu nói:

– Hòa thượng trong chùa đi hết rồi, xin các vị bằng hữu vất vả một phen, đến các nơi xem xét, coi cái gì khác thường, không chừng có thể tìm ra một chút manh mối.

Quần hào dạ ran lên rồi đến các nơi lục soát.

Lệnh Hồ Xung ngồi trên tấm bồ đoàn ở Đại Hùng bảo điện. Chàng thấy pháp tượng Đức Phật Như Lai bảo tướng trang nghiêm, vẻ mặt từ bi. Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm: Phương Chứng phương trượng quả là cao tăng đắc đạo. Biết bọn ta kéo đến đông, thà tự hạ thấp oai danh phái Thiếu Lâm chứ không muốn quần tăng xuất chiến để tránh khỏi một trận máu đổ can qua. Nhưng tại sao bọn họ lại giết chết hai vị Định Nhàn và Định Dật sư thái? Chắc người giết hai vị sư thái là tăng nhân hung hãn trong chùa, quyết không phải là phương trượng đại sư. Phương Chứng đại sư đã từng có thiện ý với ta nên ta không thể đi tìm tăng nhân Thiếu Lâm để gây khó dễ, phải tìm cách khác cứu Doanh Doanh ra mới được.

Bỗng một luồng gió bấc từ cửa thổi thốc vào, đẩy tung bức rèm trước tượng Phật. Thế gió rất mãnh liệt, tro nhang trong lư hương bay khắp điện. Lệnh Hồ Xung đi đến cửa, thấy ngoài trời mây đen bao phủ, gió bấc thổi ào ạt, chợt nghĩ: Sắp có trận mưa tuyết lớn.

Lệnh Hồ Xung chưa kịp nghĩ sang chuyện khác thì ngoài trời đã có từng đám tuyết trắng bay bay như hoa, lại nghĩ: Trời rét, không biết Doanh Doanh có áo ấm mặc không? Phái Thiếu Lâm người đông thế mạnh lại bày bố chu toàn như vậy, chúng ta đều là những người đàn ông hữu dũng vô mưu, muốn tìm cách cứu Doanh Doanh ra thật khó vô cùng.

Lệnh Hồ Xung chấp tay sau lưng, đi tới đi lui trước hành lang điện. Trong khoảnh khắc những bông tuyết li ti bay bám khắp trên đầu, mặt, áo, tay của chàng rồi tan đi.

Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Lúc Định Nhàn sư thái hấp hối, bà tuy bị thương rất nặng nhưng thần trí rất tỉnh táo, không có chút dấu hiệu gì mê loạn. Sao sư thái lại muốn ta làm chưởng môn phái Hằng Sơn? Môn hạ của phái Hằng Sơn không có một người nam, nghe nói chưởng môn nhân các đời trước cũng đều là nữ ni. Ta là một nam nhân thì sao có thể làm chưởng môn phái Hằng Sơn được? Tin này mà truyền ra ngoài há không khiến cho hảo hán trên giang hồ cười đến rớt cả răng sao? Hừ, ta đã hứa với sư thái, bậc đại trượng phu sao có thể nuốt lời? Việc ta, ta làm; ai chê cười cũng mặc.

Lệnh Hồ Xung nghĩ đến đây, hào khí trong ngực trỗi dậy. Bỗng nghe ở lưng chừng núi thấp thoáng có tiếng la hét, không bao lâu quần hào đợi ở bên ngoài đều la ó om sòm. Lệnh Hồ Xung giật mình chạy ra, thấy Hoàng Bá Lưu mặt đầy máu chạy đến, vai bị trúng tên, mũi tên không ngừng rung động. Lão gọi:

– Minh chủ, địch… địch nhân bao vây các con đường xuống núi. Chúng ta… chúng ta tự chui đầu vào lưới rồi.

Lệnh Hồ Xung kinh hãi hỏi:

– Tăng nhân chùa Thiếu Lâm phải không?

Hoàng Bá Lưu đáp:

– Không phải hòa thượng mà là người tục gia. Tổ mẹ nó, chúng ta xuống núi chưa được ba dặm thì bị một trận tên bắn, chết hết mười mấy huynh đệ, bị thương khoảng bảy, tám chục người. Thật là toàn quân bị địch tiêu diệt hết.

Mấy trăm người vội vã chạy về, người bị trúng tên không ít. Quần hào la hét như sấm, đều muốn xông xuống quyết một trận tử chiến.

Lệnh Hồ Xung lại hỏi:

– Địch nhân là người môn phái nào? Hoàng bang chủ có nhận ra một ai không?

Hoàng Bá Lưu đáp:

– Bọn tại hạ không thể đến gần địch nhân. Tổ mẹ nó, cung tên lợi hại vô cùng, còn chưa nhìn rõ bộ dạng bọn thúi tha đó thì đã bị tên bắn tới tấp rồi. Thật là viễn giao cận công, tiễn vô hư phát (đánh xa đánh gần, mũi tên bắn đi không uổng).

Tổ Thiên Thu nói:

– Xem ra phái Thiếu Lâm cố ý bày bố cạm bẫy. Đây là kế bắt ba ba trong rọ.

Lão Đầu Tử nói:

– Cái gì mà bắt ba ba trong rọ? Nói như vậy há không phải là đề cao chí khí của địch mà làm nhụt oai phong của mình? Đây gọi là… đây gọi là kế dụ địch vào tròng.

Tổ Thiên Thu nói:

– Được, dù là dụ địch vào tròng, chúng ta đến thì cũng đã đến rồi, còn nói gì được nữa? Những hòa thượng này muốn chúng ta chết dở sống dở trên núi Thiếu Thất.

Bạch Hùng la lên:

– Ai cùng ta xông xuống núi giết những quân vô lại này?

Lập tức có hơn một ngàn người hưởng ứng rầm lên. Lệnh Hồ Xung nói:

– Khoan đã! Cung tên của đối phương rất lợi hại, chúng ta phải tìm một kế sách an toàn đối phó để khỏi uổng mạng.

Kế Vô Thi nói:

– Trong chùa không có gì khác ngoài mấy cái bồ đoàn.

Hắn nói vậy khiến mọi người sực tỉnh, đều nói:

– Dùng bồ đoàn thay lá thuẫn thì còn gì bằng.

Lệnh Hồ Xung la lên:

– Dùng thứ này để đỡ tên, mọi người xông xuống núi đi.

Kế Vô Thi nói:

– Minh chủ, sau khi xuống núi, chúng ta tụ hội ở đâu, sau đó tính sao, tìm cách nào để cứu Thánh cô? Bây giờ chúng ta phải tính trước.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đúng vậy. Kế huynh xem, lúc vào cuộc mà tại hạ không có chủ trương gì hết thì sao có thể làm minh chủ được? Tại hạ muốn sau khi xuống núi, mọi người tạm thời giải tán ai về nhà nấy, chia nhau đi dò hỏi điều tra xem Thánh cô đang ở đâu, thông tin cho nhau, rồi sau đó mới tìm ra kế sách để cứu viện.

Kế Vô Thi nói:

– Đành phải làm như vậy thôi.

Lão liền đem ý của Lệnh Hồ Xung nói lớn lên. Lão hòa thượng Hắc Hùng ăn thịt người căm phẫn:

– Bọn đầu trọc chùa Thiếu Lâm độc ác như vậy, bọn ta nên đốt mẹ nó cái chùa này đi rồi xông xuống liều sống chết một trận.

Chính lão cũng là hòa thượng nhưng lão lại chửi người trọc đầu mà không có một chút úy kị. Quần hào la ầm lên, nói phải. Lệnh Hồ Xung xua tay, nói:

– Bây giờ Thánh cô còn bị bọn chúng giam cầm, mọi người không nên lỗ mãng để Thánh cô khỏi phải bị khổ nhục.

Mọi người cho là đúng, đều nói:

– Được, vậy thì chúng ta tạm tha cho bọn chúng.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Kế huynh, xin Kế huynh phân phái cho từng đội xuống núi.

Kế Vô Thi thấy Lệnh Hồ Xung đúng là không có khả năng thống lãnh quần hào ứng biến. Lão không do dự nữa, lớn tiếng nói:

– Các bằng hữu nghe đây. Minh chủ có lệnh, mọi người chia ra làm tám lộ xuống núi. Chúng ta chỉ cần phá vòng vây mà ra chứ không cần sát thương nhiều người.

Lão liền phân các bang, các phái theo từng hướng xông xuống núi, mỗi lộ hoặc năm, sáu hoặc bảy tám trăm người.

Kế Vô Thi nói:

– Phía chính Nam là con đường lên núi, chắc chắn địch nhân tập trung đông nhất. Minh chủ, chúng ta hãy xuống hướng này để kìm chế địch nhân cho các lộ huynh đệ còn lại dễ phá vòng vây.

Lệnh Hồ Xung rút trường kiếm ra, không cần bồ đoàn, sải bước chạy xuống núi.

Quần hào cùng hô lên một tiếng, phân ra tám lộ, xông xuống núi. Lên núi vốn không đủ tám đường, mọi người xuống núi ban đầu còn chia ra tám lộ, sau đó thì chạy tán loạn cả lên.

Lệnh Hồ Xung chạy được mấy dặm thì nghe có tiếng veo véo, trong rừng cây trước mặt tên bắn ra như mưa. Chàng sử chiêu Phá tiễn thức trong Độc Cô cửu kiếm gạt những mũi tên ra, chân không dừng bước. Bỗng nghe sau lưng có tiếng người la, chân trái và vai trái của Lam Phượng Hoàng đã trúng tên, ngã xuống đất. Lệnh Hồ Xung vội quay người lại đỡ cô dậy, nói:

– Để ta hộ vệ cô nương xuống núi.

Lam Phượng Hoàng nói:

– Công tử đừng lo cho ta. Công tử xuống núi được mới là quan trọng.

Lúc này, vũ tiễn vẫn bay đến như đàn ong. Lệnh Hồ Xung vung kiếm gạt đỡ tứ hướng, thấy bốn bề quần hào bị thương, ngã xuống như rạ. Lệnh Hồ Xung đỡ lấy vai trái Lam Phượng Hoàng chạy xuống. Vũ tiễn bắn tới, chàng vung trường kiếm gạt ra, cảm thấy lực đạo tên bắn rất mạnh.

Người bắn tên đều là bọn võ công cao cường, tên bay dày dặc đến nỗi quần hào tuy có bồ đoàn nhưng khó bề đỡ hết được, người trúng tên càng lúc càng nhiều. Lệnh Hồ Xung nhất thời không biết xử trí ra sao, nên xông xuống hay là quay lại tiếp ứng mọi người.

Kế Vô Thi la lớn:

– Minh chủ, cung tên địch nhân rất lợi hại, huynh đệ không cách nào xuống được, thương vong lại đông. Hay là chúng ta kêu gọi mọi người tạm thời rút lên để tính toán sau.

Lệnh Hồ Xung sớm biết thế thất bại, nếu bị đối phương xông ra giết thì khó mà thu lực lượng về được. Chàng liền lớn tiếng la lên:

– Tất cả quay về chùa Thiếu Lâm! Tất cả quay về chùa Thiếu Lâm!

Nội lực của chàng mạnh mẽ nên tiếng la giữa mấy ngàn người đang hò hét mà khắp nơi vẫn nghe được. Bọn Kế Vô Thi, Tổ Thiên Thu mấy trăm người cùng hô hoán lên:

– Minh chủ có lệnh: mọi người quay về chùa Thiếu Lâm.

Quần hào nghe hiệu lệnh liền lục tục lui về.

Trước chùa Thiếu Lâm, tiếng chửi rủa, hô hoán rên la không ngớt, dưới đất bên này một vũng, bên kia một vũng đầy máu tươi. Kế Vô Thi truyền hiệu lệnh xuống cho tám trăm người không bị thương phân thành tám đội giữ tám hướng để đề phòng địch nhân xông lên đánh. Mấy ngàn người đến chùa Thiếu Lâm, trong đó có khoảng một nửa thuộc các môn phái, bang hội có quan hệ thống thuộc nên còn giữ quy luật hiệu lệnh; còn lại hơn hai ngàn người đều là bọn ô hợp, vô tổ chức. Trận thua này càng khiến bọn họ thêm hỗn loạn, mỗi người nói một câu nhưng không ai biết sau đó nên làm gì.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Mọi người mau đi lấy thuốc chữa trị cho các huynh đệ bị thương.

Chàng thầm nghĩ: Đáng tiếc là bọn nữ đệ tử phái Hằng Sơn không có ở đây nên thiếu linh dược trị thương.

Rồi chàng lại nghĩ: Nếu bọn đệ tử phái Hằng Sơn có ở đây thì bọn họ sẽ giúp ta hay giúp các phái chính giáo? Hai vị sư thái bị hại, bọn đệ tử phái Hằng Sơn nhất định sẽ giúp ta.

Tiếng quần hào vẫn huyên náo rùm lên không thôi. Bất giác lòng dạ Lệnh Hồ Xung rối bời. Nếu một mình bị vây khốn trên núi này thì chàng đã sớm xông xuống, sống chết cũng không màng, nhưng chàng là thủ lĩnh của quần hào, sự an nguy sinh tử của mấy ngàn người tùy thuộc vào quyết định của mình, cứ bó tay không kế sách gì thì khó xử vô cùng.

Trời đã xế chiều, bỗng giữa lưng chừng núi có tiếng trống đánh thùng thùng và tiếng reo hò. Lệnh Hồ Xung rút trường kiếm xông ra đường lộ. Quần hào cũng cầm binh khí muốn quyết một trận tử chiến với địch. Nhưng tiếng trống càng lúc càng dữ dội mà địch nhân lại không xông lên.

Qua một lúc sau, tiếng trống im bặt, quần hào bàn tán xôn xao:

– Tiếng trống dừng rồi, chúng sắp xông lên.

– Chúng xông lên càng tốt. Chúng ta giết sạch bọn chúng như hoa rơi nước chảy để khỏi phải ở đây chờ chết.

– Tổ mẹ nó, quân vô lại này muốn bọn ta chết đói chết khát ở đây.

– Đồ quân rùa đen, không dám xông lên đây thì chúng ta xông xuống.

– Chỉ cần xông xuống thì đâu cần đến ngươi nói nhiều?

Kế Vô Thi nói với Lệnh Hồ Xung:

– Đêm nay nếu không thể thoát được thì chúng ta phải chịu đói một ngày một đêm nữa, mọi người sẽ không còn sức lực để chiến đấu.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đúng vậy! Chúng ta chọn hai ba trăm vị bằng hữu võ công cao cường đi tiên phong mở đường trước, thừa lúc đêm tối địch nhân bắn tên không chuẩn, đánh loạn thế trận của địch rồi mọi người xông xuống.

Kế Vô Thi nói:

– Đành phải vậy thôi.

Ngay lúc này, ở lưng chừng núi, tiếng trống lại vang ầm, tiếp theo có hơn một trăm tên đầu bịt vải trắng xông lên. Quần hùng lớn tiếng quát chửi om sòm rồi xông ra tiếp chiến. Nhưng hơn một trăm người này chỉ xông lên tấn công, đấu nhau trong chốc lát thì một tiếng hú vang lên, bọn chúng liền rút xuống núi. Quần hào để binh khí xuống nghỉ ngơi. Tiếp theo lại có tiếng trống vang ầm, lại có một tốp người đầu bịt vải trắng xông lên núi đánh giết một trận rồi lại lui xuống núi. Địch nhân tuy rút lui nhưng tiếng trống tiếng reo hò nối tiếp bên này bên kia vẫn không dứt.

Kế Vô Thi nói:

– Minh chủ, địch nhân sử kế này làm cho huynh đệ chúng ta mỏi mệt. Chúng quấy rối không để bọn ta nghỉ ngơi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đúng vậy, xin Kế huynh sắp đặt.

Kế Vô Thi truyền lệnh xuống, nếu có địch xông lên nữa thì chỉ để mấy trăm người giữ cửa sơn đạo tiếp chiến, hết thảy huynh đệ còn lại cứ nghỉ ngơi, mặc kệ chúng.

Tổ Thiên Thu nói:

– Tại hạ có một kế, chúng ta lựa chọn ba trăm huynh đệ cao thủ, đợi đến nửa đêm, địch nhân đến tấn công nữa, thì ba trăm người này thừa thế xông xuống, vừa nhập vào trận hỗn chiến với địch thì quân rùa đen này không thể bắn tên, mọi người thừa thế xông xuống núi. Hôm nay chỉ còn cách làm náo loạn trời đất trước mới có thể thừa cơ hội mà thoát thân.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Tuyệt lắm, xin Tổ huynh đi tuyển chọn và dặn các bằng hữu hễ thấy binh địch rối loạn thì liền xông xuống.

Không đầy nửa canh giờ, Tổ Thiên Thu đã quay lại bẩm báo đã chọn được ba trăm người đều là hảo thủ bậc nhất trên giang hồ. Với đội quân tinh nhuệ sung sức xông xuống thì dù địch nhân có mấy ngàn người ngăn cản cũng chưa chắc cản nổi ba trăm mãnh hổ này. Lệnh Hồ Xung phấn chấn tinh thần, đi theo Tổ Thiên Thu đến sườn núi phía Tây, thấy ba trăm người hàng ngũ chỉnh tề. Chàng bèn nói:

– Xin các vị ngồi xuống nghỉ ngơi, đợi đến đêm khuya, mọi người hãy xông xuống núi quyết đấu một trận tử chiến.

Lúc này tuyết rơi càng nặng hạt, bông tuyết từng đám bay phấp phới. Mặt đất đã trải một lớp tuyết mỏng. Trên đầu, cổ, y phục quần hào phủ đầy bông tuyết. Bọn họ liền vo lại từng cục, bỏ vào miệng ngậm cho đỡ khát. Trời càng về khuya, người đứng đối diện nhau không ai còn nhìn ra mặt ai nữa. Tổ Thiên Thu nói:

– May mà đêm nay trời có mưa tuyết, nếu không thì đúng ngày rằm, trăng rất sáng.

Bỗng nhiên bốn bề tĩnh lặng. Trong ngoài chùa Thiếu Lâm hào sĩ tụ tập đến mấy ngàn người, núi Thiếu Thất từ lưng chừng núi trở xuống người trong chính giáo ít nhất cũng có hai ba ngàn, không hẹn mà không ai lên tiếng. Có người muốn nói song thấy bầu không khí tĩnh mịch quá liền im lặng. Dường như chỉ còn nghe tiếng hoa tuyết rơi trên cành cây ngọn cỏ phát ra âm thanh êm dịu lạ thường. Lệnh Hồ Xung bỗng nghĩ: Giờ này tiểu sư muội không biết đang làm gì?

Bỗng giữa lưng chừng núi truyền đến một tràng dài tiếng tù và, tiếp theo bốn phương tám hướng nổi tiếng reo hò vang dậy. Lần này dường như địch nhân thừa bóng đêm mà dốc toàn lực tấn công chứ không phô trương thanh thế như vừa rồi.

Lệnh Hồ Xung vung trường kiếm nói khẽ:

– Xông xuống!

Hắn hướng về sơn đạo xông xuống trước. Kế Vô Thi, Tổ Thiên Thu, Điền Bá Quang, Mạc Bắc song hùng cùng với ba trăm hào sĩ tinh nhuệ xông xuống theo.

Hơn ba trăm người vừa xông xuống phía trước đường không có gì cản trở. Chạy được hơn một dặm, Tổ Thiên Thu lấy một cây đại pháo điểm lửa châm ngòi, xoẹt một tiếng, cây pháo bay lên không trung, tiếp theo ánh lửa bung ra, một tiếng pháo nổ tung, Đây là pháo hiệu để thông báo, quần hào trong chùa liền kéo ra.

Lệnh Hồ Xung đang chạy, bỗng cảm thấy bàn chân đau buốt. Chàng dẫm phải một mũi đinh. Lệnh Hồ Xung biết chuyện không hay, vội đề khí vọt lên nhảy xuống một ngọn cây, chỉ nghe tiếng bọn Tổ Thiên Thu la thét lên:

– Trời ơi, không xong rồi, dưới đất có quỷ!

Chân mỗi người đều dẫm phải đinh nhọn, có người dẫm đinh xuyên qua bàn chân đau không chịu nổi. Mấy chục người tiếp tục lao xuống, đột nhiên la ầm lên. Họ bị sa chân rớt xuống một cái hố bẫy, trong lùm cây có mười mấy cây trường thương đâm ra phóng xuống hố, nhất thời tiếng la thảm thiết vang động khắp sơn dã.

Kế Vô Thi la lên:

– Minh chủ, mau truyền lệnh rút lại lên núi.

Lệnh Hồ Xung thấy tình thế như vậy, hiển nhiên môn phái chính giáo đã bày bố cạm bẫy khắp dưới núi, nếu mạo nhiên xông xuống nữa thì toàn quân sẽ táng mạng hết. Chàng liền lớn tiếng la lên:

– Tất cả quay về chùa Thiếu Lâm! Tất cả quay về chùa Thiếu Lâm!

Lệnh Hồ Xung nhảy từ ngọn cây này qua ngọn cây khác, đến bên hố bẫy. Chàng quơ trường kiếm đâm ngã ba tên sử thương, rồi tung mình xuống bên cạnh một tên. Chàng đoán rằng chỗ người này đứng chắc không có đinh nhọn, trong khoảnh khắc, lại đâm ngã bảy tên nữa. Những tên sử thương còn lại hô lên một tiếng rồi bỏ chạy. Mấy chục người rớt xuống hố mới nhảy lên nhưng đã có hơn mười người chết rồi. Thấy trời tối đen như mực, chỉ có ánh tuyết phản quang lờ mờ nên không biết chỗ nào có cạm bẫy, quần hào buồn bã đi khập khiễng lên núi. May mà địch nhân không thừa thế đuổi theo.

Quần hào vào chùa thắp đèn để coi thương thế, mười người đã có chín người bị đinh đâm, máu chảy chan hòa. Ai nấy ngoác miệng chửi ầm lên. Rõ ràng trong mấy canh giờ, đối phương đánh trống reo hò là để che lấp tiếng đào hố, cắm đinh. Đinh sắt dài một thước, cắm sâu vào đất bảy tám tấc, chỉ chừng vài ba tấc lộ ra trên mặt đất, đầu đinh rất bén nhọn. Nếu khắp núi được cắm đinh thì e rằng có đến vài chục vạn cây. Quá nhiều đinh sắt, hiển nhiên là mọi sự đã được chuẩn bị đầy đủ từ trước. Địch nhân mưu đồ như vậy khiến những người có kiến thức trong quần hào kinh hãi.

Kế Vô Thi kéo Lệnh Hồ Xung sang một góc, khẽ nói:

– Lệnh Hồ công tử, nếu muốn mọi người đều xuống núi bình an vô sự thì khó hơn lên trời. Chúng ta chỉ mong cho Thánh cô thoát hiểm. Việc lớn này xin để một mình công tử cố gắng đảm nhận.

Lệnh Hồ Xung kinh hãi nói:

– Kế huynh… Kế huynh nói vậy là có ý gì?

Kế Vô Thi nói:

– Đương nhiên tại hạ biết công tử nghĩa khí ngất trời quyết không chịu bỏ mọi người mà đi một mình. Nhưng ai ai cũng chịu chết ở đây thì sau này, còn ai đi cứu Thánh cô thoát khỏi lao lung?

Lệnh Hồ Xung cười hà hà nói:

– Thì ra Kế huynh muốn một mình tại hạ tự xuống núi thoát thân. Chuyện này xin đừng nhắc đến nữa. Mọi người chết thì cùng chết, hơi đâu mà lo lắng quá vậy? Ai rồi cũng phải chết. Chúng ta cùng chết với nhau, Thánh cô bị giam trong ngục thì sau này cũng chết thôi. Hôm nay, tuy danh môn chính phái đắc thắng nhưng qua mấy chục năm nữa họ cũng sẽ chết hết. Chuyện thắng bại cũng chẳng qua là chết sớm hay muộn mà thôi.

Kế Vô Thi thấy mình khuyên Lệnh Hồ Xung không được, lão biết có nói nhiều cũng vô ích. Nhưng nếu đêm nay không thừa lúc trời tối mà trốn thoát thì đến sáng mai địch nhân mở cuộc đại tấn công, không còn cơ hội thoát thân được nữa, bất giác lão xuôi tay thở dài.

Bỗng nghe có mấy người cười hô hố ha hả, càng cười càng sung sướng. Quần hào bị đại bại ngồi lo lắng trong chùa, tính mạng nguy ngập trong sớm tối, sao lại còn nghe có người cười hả hê như vậy? Lệnh Hồ Xung và Kế Vô Thi vừa nghe thì biết ngay là Đào Cốc lục tiên, liền nghĩ: Trên đời này cũng chỉ có sáu lão quái vật chết đến nơi mà còn cười to như vậy.

Một lão trong Đào Cốc lục tiên nói:

– Trong thiên hạ sao có người ngu đến vậy? Đem hai bàn chân đẹp đẽ mà dẫm lên đinh, ha ha, thật là tức cười chết đi được.

Một người khác nói:

– Các ngươi ngu ngốc quá, chắc muốn thử xem rốt cuộc bàn chân lợi hại hay là đinh sắt lợi hại. Ha ha, đinh sắt xuyên qua chân thì chắc là thú vị lắm phải không?

Lại có người nói:

– Các ngươi muốn nếm mùi đinh sắt xuyên qua bàn chân, thì sao không lấy búa đóng đinh lên chân mình luôn đi? Hô hô, hì hì, ha ha.

Sáu huynh đệ cười ngả nghiêng, dường như họ gặp chuyện buồn cười nhất thiên hạ, không có chuyện gì đáng cười hơn nữa.

Quần hào bị đinh sắt xuyên thủng chân, bị đau thấu trời xanh, mà cứ có người đứng bên cao hứng cười mãi thì không ai không ngoác miệng chửi. Nhưng những câu mắng chửi đối với Đào Cốc lục tiên là chuyện nước đổ lá khoai vì bọn họ chẳng hiểu câu nào cả. Có người chửi bọn lão là “đồ chó đẻ” thì bọn lão hỏi lại tại sao không phải là “đồ mèo đẻ”; người chửi hắn là “đồ vô lại” thì hắn sẽ thắc mắc gặng hỏi tại sao không phải là “đồ một lại” hay “đồ hai lại” mà nhất định phải là “đồ vô lại”. Trên điện tiếng huyên náo tứ phía, có người đã rút binh khí ra muốn động thủ.

Lệnh Hồ Xung thấy chuyện này nổ ra thì không thể dàn xếp được. Chàng bỗng la lên:

– Ồ, cái gì đây? Trông ngộ quá, lạ quá!

Đào Cốc lục tiên vừa nghe vậy liền chạy đến hỏi:

– Cái gì mà ngộ?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Tại hạ thấy sáu con chuột tha một con mèo vừa chạy ngang qua đây.

Đào Cốc lục tiên vui mừng, đều nói:

– Chuột cắn mèo là chuyện bọn ta chưa bao giờ thấy qua. Chúng chạy đi đâu rồi?

Lệnh Hồ Xung liền chỉ tay nói:

– Chúng chạy qua bên kia.

Đào Căn Tiên kéo tay Lệnh Hồ Xung giục:

– Đi, đi! Chúng ta đi xem.

Quần hào biết Lệnh Hồ Xung chửi xéo bọn họ là sáu con chuột, mà bọn họ lại tin thật nên đều khoái chí cười vang. Đào Cốc lục tiên kéo Lệnh Hồ Xung về phía hậu điện.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Ồ! Đó không phải sao?

Đào Thực Tiên nói:

– Ở đâu, sao ta không thấy?

Lệnh Hồ Xung có ý dẫn bọn Đào Cốc lục tiên đi xa quần hào để bọn họ khỏi phải cãi cọ, đánh lộn nhau. Hắn liền chỉ tứ tung, bảy người đi càng lúc càng xa.

Binh một tiếng, Đào Cán Tiên đẩy cửa thiên điện ra, bên trong tối đen như mực. Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Trời ơi, sáu con chuột khiêng con mèo chui vào hang rồi.

Đào Căn Tiên nói:

– Ngươi đừng có gạt ta.

Lão điểm lửa cho sáng, nhưng thấy trong phòng trống trơn, không có gì cả ngoài một pho tượng Bồ Tát ngồi quay mặt vào trong vách.

Đào Căn Tiên bước qua đốt đèn dầu trên bàn rồi hỏi:

– Có hang chuột nào đâu? Chúng ta cùng đuổi chuột đi.

Lão cầm đèn dầu rọi bốn phía mà không thấy có hang động nào hết. Đào Chi Tiên nói:

– Không chừng chúng ở sau lưng tượng Bồ Tát.

Đào Cán Tiên nói:

– Sau lưng Bồ Tát là bảy người chúng ta, chẳng lẽ chúng ta là chuột à?

Đào Chi Tiên nói:

– Bồ Tát quay mặt vào tường, sau lưng Bồ Tát chính là trước mặt.

Đào Cán Tiên nói:

– Rõ ràng ngươi nói sai rồi mà không chịu thừa nhận! Tại sao sau lưng lại là trước mặt?

Đào Hoa Tiên nói:

– Sau lưng cũng được, trước mặt cũng được, chúng ta đẩy ra thử xem sao.

Đào Diệp Tiên, Đào Thực Tiên cùng nói:

– Đúng vậy.

Ba người cùng đưa tay đẩy tượng ra.

Lệnh Hồ Xung la lên:

– Không được đâu, đây là tượng Đạt Ma lão tổ.

comments

TIẾU NGẠO GIANG HỒ