Hồi 104: Ai là gái tứ chiếng giang hồ?
Bỗng nhiên có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, một kỵ mã từ phía Nam phi nhanh đến, theo con đường mà mười lăm người bọn Vu Tẩu và Nghi Hòa đã đi. Nhưng lúc họ đi không cưỡi ngựa, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì? Mọi người đều đứng dậy nhìn về phía có tiếng vó ngựa.
Tiếng một người con gái gọi:
– Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung!
Lệnh Hồ Xung giật mình. Đó là tiếng gọi của Nhạc Linh San. Hắn bèn gọi:
– Tiểu sư muội, ta ở đây!
Nghi Lâm run lên, sắc mặt tái xanh, lùi sau một bước. Trong bóng đêm một con ngựa trắng lao nhanh đến. Khi cách mọi người khoảng mấy chục trượng, ngựa hý vang, đứng dựng hai vó trước lên rồi mới dừng lại. Hiển nhiên là Nhạc Linh San đột ngột giật dây cương. Lệnh Hồ Xung thấy cô ta vội vã đến, linh cảm thấy có điều không hay, bèn la lên:
– Tiểu sư muội! Sư phụ sư mẫu không có chuyện gì chứ?
Nhạc Linh San vẫn ngồi trên lưng ngựa. Dưới ánh trăng, chỉ nhìn thấy nửa gương mặt cô ta tái mét.
Cô ta lớn tiếng nói:
– Ai là sư phụ, sư mẫu của ngươi? Gia gia, má má ta đâu có liên quan gì đến ngươi?
Ngực Lệnh Hồ Xung giống như bị ai đánh mạnh một quyền. Chàng lảo đảo người. Nhạc Bất Quần đối với Lệnh Hồ Xung rất nghiêm khắc nhưng Nhạc phu nhân và Nhạc Linh San vẫn nhớ tình cũ, không làm cho chàng khó chịu. Bây giờ nghe cô ta nói như vậy, chàng không kìm được nỗi đau đớn, nói:
– Phải, ta đã bị trục xuất khỏi môn tường phái Hoa Sơn, không có phúc phận được gọi sư phụ sư nương nữa.
Nhạc Linh San nói:
– Ngươi đã biết không được gọi mà cứ mở miệng gọi hoài làm gì?
Lệnh Hồ Xung cúi đầu không đáp, lòng đau như cắt. Nhạc Linh San hừ một tiếng, vọt ngựa lên trước mấy bước, nói:
– Đưa đây!
Cô đưa tay phải ra. Lệnh Hồ Xung nói yếu ớt:
– Cái gì?
Nhạc Linh San nói:
– Đến nước này mà ngươi còn làm bộ làm tịch, tưởng có thể qua mặt ta được sao?
Đột nhiên cô gắt giọng lên:
– Đưa đây!
Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:
– Ta không hiểu. Tiểu sư muội muốn ta đưa cái gì?
Nhạc Linh San nói:
– Muốn cái gì ư? Ta muốn Tịch tà kiếm phổ của nhà họ Lâm.
Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên nói:
– Tịch tà kiếm phổ ư? Sao lại hỏi ta?
Nhạc Linh San cười nhạt nói:
– Ta không hỏi ngươi thì còn hỏi ai đây? Tấm áo cà sa đó đã bị ai cướp đi trong ngôi nhà cũ của Lâm gia?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đó là hai tên ôn dịch của phái Tung Sơn, một tên gọi là cái gì Bạch đầu tiên ông Bốc Trầm, một tên gọi là Ngốc ưng Sa Thiên Giang.
Nhạc Linh San hỏi:
– Hai tên ôn dịch họ Bốc, họ Sa bị ai giết?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Ta giết.
Nhạc Linh San hỏi:
– Vậy tấm áo cà sa ai lấy?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Ta lấy.
Nhạc Linh San nói:
– Vậy thì đưa ra đây.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ta bị thương ngất đi, may nhờ sư… sư… may được mẫu thân của tiểu sư muội cứu. Sau đó tấm áo cà sa không còn ở trong người ta nữa.
Nhạc Linh San ngẩng đầu lên cười ha hả, tiếng cười không có chút gì là cười. Cô hỏi:
– Theo lời ngươi nói thì má má của ta đã nuốt luôn rồi ư? Lời nói đê tiện vô liêm sỉ như vậy mà ngươi cũng nói ra được ư?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ta không nói mẫu thân của tiểu sư muội nuốt luôn. Trời cao có mắt, lòng Lệnh Hồ Xung này không có một chút nào bất kính với mẫu thân của tiểu sư muội. Ta chỉ nói là… chỉ nói là…
Nhạc Linh San hỏi:
– Cái gì?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Mẫu thân của tiểu sư muội thấy tấm áo cà sa đó biết là vật của Lâm sư đệ, đương nhiên bà trả lại cho Lâm sư đệ rồi.
Nhạc Linh San lạnh lùng nói:
– Má má của ta sao lại lục soát vật trên người của ngươi? Dù má má muốn giao trả nó lại cho Lâm sư đệ nhưng là vật do ngươi liều mạng đoạt được thì hà hà, sau khi ngươi tỉnh lại, ngươi có chịu giao trả không? Sao má má không để ngươi làm cho có ơn với Lâm sư đệ?
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Cô ta nói cũng có lý. Chẳng lẽ tấm áo cà sa lại bị ai trộm mất? Lòng chàng nóng nảy, lưng toát mồ hôi hột. Lệnh Hồ Xung nói:
– Nếu như vậy thì trong chuyện này tất có vấn đề.
Hắn đem quần áo ra giũ, rồi nói:
– Toàn bộ quần áo của ta đều ở đây, nếu tiểu sư muội không tin thì cứ lục soát.
Nhạc Linh San lại cười nhạt nói:
– Ngươi là người điêu ngoa xảo quyệt, lấy của người ta chẳng lẽ lại cất giấu trên người? Hơn nữa, dưới tay của ngươi có bao nhiêu ni cô toàn hạng phụ nữ giang hồ tứ chiếng, người nào cũng có thể giấu giếm giùm ngươi.
Nhạc Linh San tra hỏi Lệnh Hồ Xung chẳng khác gì tra hỏi phạm nhân, bọn đệ tử phái Hằng Sơn đều căm phẫn bất bình. Nghe cô ta nói vậy liền có mấy người cùng la lên:
– Nói bậy bạ!
– Cái gì gọi là hạng giang hồ tứ chiếng?
– Ở đây có hòa thượng đâu?
– Chính ngươi mới là hạng phụ nữ tứ chiếng.
Tay Nhạc Linh San cầm chuôi kiếm lớn tiếng nói:
– Các ngươi là đệ tử Phật môn mà còn dây dưa với một người đàn ông, ngày đêm không rời hắn, vậy không phải là hạng gái tứ chiếng sao? Thật là quân mặt dày!
Bọn đệ tử phái Hằng Sơn tức giận, tiếng soạt soạt bất tuyệt, bảy tám người đã rút trường kiếm ra. Nhạc Linh San bấm chốt kiếm, soạt một tiếng, cô tuốt trường kiếm ra, la lên:
– Các ngươi ỷ nhiều thủ thắng, muốn giết người diệt khẩu thì cứ xông lên. Bản cô nương mà sợ các ngươi thì không phải là đệ tử phái Hoa Sơn.
Lệnh Hồ Xung giơ tay trái ra cản bọn đệ tử phái Hằng Sơn lại, thở dài nói:
– Tiểu sư muội vẫn còn nghi ngờ, ta không có cách gì để biện minh được. Lao Đức Nặc đâu rồi? Sao tiểu sư muội không hỏi hắn xem? Hắn đã ăn trộm Tử hà bí cấp, không chừng tấm áo cà sa cũng bị hắn ăn trộm luôn đó.
Nhạc Linh San lớn tiếng nói:
– Ngươi muốn ta đi hỏi Lao Đức Nặc ư?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Đúng vậy.
Nhạc Linh San quát:
– Được. Vậy ngươi lên đây mà lấy mạng ta đi. Ngươi tinh thông Tịch tà kiếm pháp của Lâm gia, ta không phải là đối thủ của ngươi.
Lệnh Hồ Xung lấy làm lạ, hỏi:
– Ta… Làm sao ta đả thương tiểu sư muội được?
Nhạc Linh San nói:
– Ngươi bảo ta đi hỏi Lao Đức Nặc, ngươi không giết ta thì làm sao ta có thể xuống âm phủ gặp hắn?
Lệnh Hồ Xung vừa giật mình vừa vui mừng nói:
– Lao Đức Nặc hắn… hắn bị sư… sư… bị gia gia của tiểu sư muội giết rồi ư?
Lệnh Hồ Xung biết Lao Đức Nặc có võ nghệ rồi mới đầu sư môn hạ phái Hoa Sơn, ngoài mình ra, thì võ công của lão cao cường nhất. Nếu không phải Nhạc Bất Quần đích thân động thủ, người khác không trừ khử nổi lão. Người này đã giết Lục sư đệ Lục Đại Hữu, chàng hận đến xương tủy, nghe nói lão chết đi là một chuyện đáng vui mừng.
Nhạc Linh San cười nhạt nói:
– Bậc đại trượng phu mình làm mình chịu, ngươi giết Lao Đức Nặc sao lại không nhận?
Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên nói:
Nhạc Linh San lớn tiếng nói:
– Vậy tại sao ngươi giết bát sư ca? Hắn đâu có đắc tội gì với ngươi, ngươi… ngươi thật là độc ác.
Lệnh Hồ Xung càng kinh hãi, run run nói:
– Bát sư đệ xưa nay rất tốt với ta, ta… ta sao lại giết hắn?
Nhạc Linh San nói:
– Ngươi… sau khi ngươi cấu kết với yêu nhân Ma giáo, hành vi trái với đạo lí. Ai mà biết tại sao ngươi… tại sao ngươi giết bát sư ca, ngươi… ngươi…
Cô nói đến đây, không kìm được nước mắt chảy dài. Lệnh Hồ Xung bước lên một bước nói:
– Tiểu sư muội, tiểu sư muội đừng có đoán bậy bạ nữa. Bát sư đệ tuổi còn nhỏ, không thù không oán với ai, đừng nói là ta, mà ai cũng không nhẫn tâm gia hại hắn.
Cặp chân mày lá liễu của Nhạc Linh San dựng ngược lên, cô gằn giọng nói:
– Vậy tại sao ngươi nhẫn tâm sát hại Tiểu Lâm tử?
Lệnh Hồ Xung giật mình thất sắc, nói:
– Lâm sư đệ… Hắn… hắn cũng chết rồi ư?
Nhạc Linh San nói:
– Bây giờ thì chưa chết, một nhát kiếm của ngươi chưa đủ làm y chết được, nhưng… nhưng… ai cũng không thể biết y… y… có thể qua được không.
Cô nói đến đây lại nghẹn ngào. Lệnh Hồ Xung thở phào nhẹ nhõm hỏi:
– Hắn bị thương rất nặng phải không? Tất nhiên, hắn biết rõ là ai giết hắn. Hắn nói sao?
Nhạc Linh San nói:
– Trên đời này có ai mà xảo quyệt bằng ngươi? Ngươi chém sau lưng y, sau lưng y làm gì có mắt?
Lệnh Hồ Xung đau đớn, tức tối mà không thể giãi bày được. Chàng rút trường kiếm ra, vận nội lực vào tay. Vù một tiếng, chàng phóng kiếm đi. Thanh kiếm bay thẳng chém vào một cây lớn đường kính hơn thước, lưỡi kiếm tiện ngang thân cây đứt làm đôi. Nửa cây phía trên đổ xuống, ầm một tiếng khiến cát bụi, đất đá bay mù mịt.
Nhạc Linh San thấy uy thế như vậy, không tự chủ được, giật cương cho ngựa lui mấy bước, nói:
– Ngươi học được yêu pháp của Ma giáo, võ công lợi hại, trước mặt ta mà giễu võ giương oai ư?
Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:
– Nếu ta muốn giết Lâm sư đệ thì đâu cần phải động thủ sau lưng hắn và không đời nào ta chém một kiếm mà hắn không chết được.
Nhạc Linh San nói:
– Ai mà biết lòng dạ ngươi có âm mưu quỷ quái gì? Hừ, nhất định là bát sư ca phát giác được hành động của ngươi nên ngươi giết luôn bát sư ca để diệt khẩu. Ngươi còn chém nát mặt của y thì cũng như ngươi đối phó với nhị… Lao Đức Nặc.
Lệnh Hồ Xung nén giận, biết trong chuyện này có một âm mưu to lớn mà bây giờ chưa nghĩ ra được, bèn hỏi:
– Mặt của Lao Đức Nặc cũng bị băm nát ư?
Nhạc Linh San nói:
– Ngươi đích thân ra tay làm chuyện tốt đẹp này, chẳng lẽ chính ngươi lại không biết? Sao còn hỏi ta?
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Môn hạ phái Hoa Sơn còn có người nào bị tổn thương nữa không?
Nhạc Linh San nói:
– Ngươi giết hai người, đả thương một người, như vậy còn chưa đủ sao?
Lệnh Hồ Xung nghe cô ta nói như vậy, thì biết trong phái Hoa Sơn không còn ai bị hại nữa. Lòng hơi an ổn, nhưng trong đầu chàng lại hiện lên câu hỏi: Ai đã hạ độc thủ?
Bỗng nhiên lòng Lệnh Hồ Xung lạnh buốt. Hắn nhớ lại lời nói của Nhậm Ngã Hành ở Cô Sơn Mai trang Hàng Châu. Lão nói nếu hắn không chịu gia nhập Ma giáo thì lão sẽ tận diệt phái Hoa Sơn.
Phải chăng lão đã đến Phúc Châu, bắt đầu hạ thủ phái Hoa Sơn? Chàng vội nói:
– Tiểu sư muội… tiểu sư muội mau về bẩm báo với gia gia má má của tiểu sư muội, e rằng… e rằng đại ma đầu của Ma giáo đến hạ độc thủ phái Hoa Sơn.
Nhạc Linh San bĩu môi, cười nhạt nói:
– Đúng vậy, quả thực là đại ma đầu của Ma giáo đến hạ độc thủ phái Hoa Sơn ta. Nhưng đại ma đầu này trước đây lại là người của phái Hoa Sơn. Đây mới gọi là nuôi ong tay áo, nuôi cáo dòm nhà, lấy oán trả ân.
Lệnh Hồ Xung cười khổ não, thầm nghĩ: Ta đã đồng ý đi Long Tuyền cứu viện hai vị sư thái Định Nhàn và Định Dật, nhưng sư phụ và sư nương đang gặp đại nạn, ta phải làm sao đây? Nếu Nhậm Ngã Hành ra tay thì ta không phải là đối thủ của lão, nhưng sư phụ sư nương gặp nạn thì dù ta có chết vô ích cũng nên đồng sinh cộng tử với họ. Việc có trọng khinh, tình có thân sơ, chuyện phái Hằng Sơn đành phải để cho bọn họ đi trước lo liệu. Nếu ta có thể ngăn cản được Nhậm Ngã Hành thì liền đi Long Tuyền để cứu viện.
Lệnh Hồ Xung đã quyết vậy, bèn nói:
– Hôm nay sau khi rời khỏi Phúc Châu, ta cùng với những vị sư tỷ phái Hằng Sơn đi chung với nhau, làm sao có thể phân thân đi giết bát sư đệ và Lao Đức Nặc được? Tiểu sư muội không tin thì hỏi bọn họ đi.
Nhạc Linh San nói:
– Hứ, ta hỏi bọn chúng ư? Bọn chúng cùng một bè với ngươi, chẳng lẽ bọn chúng không biết bao che cho ngươi ư?
Bọn đệ tử phái Hằng Sơn vừa nghe, bảy tám cô la toáng lên. Mấy người xuất gia ăn nói xem ra còn khách khí còn những đệ tử tục gia thì chửi những câu rất chua ngoa.
Nhạc Linh San nắm lấy dây cương lùi lại mấy bước, nói:
– Lệnh Hồ Xung, Tiểu Lâm tử bị thương rất nặng, trong lúc hôn mê hắn vẫn nhớ đến kiếm phổ. Nếu ngươi còn chút nhân tính thì nên đem kiếm phổ trả lại cho hắn. Nếu không… nếu không…
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tiểu sư muội xem ta là hạng người đê tiện vô liêm sỉ như vậy sao?
Nhạc Linh San tức giận nói:
– Nếu ngươi không đê tiện vô liêm sỉ thì trong thiên hạ này chẳng còn ai đê tiện vô liêm sỉ nữa.
Nghi Lâm đứng gần đó nghe hai người đối đáp với nhau, lòng vô cùng kích động. Không nhẫn nhục được nữa, cô bèn nói:
– Nhạc cô nương, Lệnh Hồ đại ca đối với Nhạc cô nương rất tốt, lòng của Lệnh Hồ đại ca luôn chân thành với Nhạc cô nương. Tại sao Nhạc cô nương lại thóa mạ Lệnh Hồ đại ca dữ vậy?
Nhạc Linh San cười nhạt nói:
– Hắn đối với ta tốt hay không tốt, ngươi là người xuất gia thì làm sao mà biết được?
Nghi Lâm đột nhiên cảm thấy lòng kiêu hãnh trỗi dậy. Lệnh Hồ Xung bị cô ta vu oan khinh miệt, dù cô có chết một trăm lần cũng phải biện bạch cho Lệnh Hồ đại ca, còn thanh quy giới luật trong Phật môn, sau này sư phụ trách phạt như thế nào, nhất thời cô gạt sang một bên. Cô lớn tiếng nói:
– Chính Lệnh Hồ đại ca đã nói cho ta nghe.
Nhạc Linh San nói:
– Hừ, ngay cả chuyện như vậy hắn cũng nói cho ngươi nghe. Hắn… Hắn muốn lấy lòng ta nên mới ra tay gia hại Lâm sư đệ.
Lệnh Hồ Xung thở dài nói:
– Nghi Lâm sư muội, không cần nói nhiều nữa. Thiên hương đoạn tục giao và Bạch vân hùng đảm hoàn là linh dược trị thương rất có hiệu nghiệm của quý phái, xin sư muội cho sư… Nhạc cô nương một ít, để cô ta đem về trị thương cứu người.
Nhạc Linh San cho ngựa quay đầu lại, cô nói:
– Ngươi chém hắn một kiếm chưa chết, bây giờ còn muốn dùng độc dược nữa sao? Ta không dễ mắc lừa ngươi đâu. Lệnh Hồ Xung, nếu Tiểu Lâm tử có bề gì, ta… ta…
Cô nói đến đây giọng nghẹn ngào như muốn khóc. Cô vội giật cương cho ngựa chạy về hướng Nam. Lệnh Hồ Xung nghe tiếng vó ngựa xa dần, lòng đau khổ vô hạn.
Tần Quyên nói:
– Cô ả này đanh đá như vậy, để cho Tiểu Lâm tử của cô ả chết phứt đi cho rồi.
Nghi Chân nói:
– Tần sư muội, chúng ta là người Phật môn, lấy lòng từ bi làm gốc, tuy vị cô nương này không phải cũng không nên trù ẻo cho người ta chết.
Lệnh Hồ Xung vừa nghĩ ra điều gì, bèn nói:
– Nghi Chân sư muội, ta có một chuyện muốn cầu xin sư muội, xin sư muội vất vả một chuyến.
Nghi Chân nói:
– Lệnh Hồ sư huynh có điều gì sai khiến, tiểu muội xin tuân theo.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Không dám. Người họ Lâm đó là sư đệ đồng môn của ta, theo lời Nhạc cô nương nói hắn bị thương rất nặng. Ta nghĩ linh dược trị thương của quý phái hiệu nghiệm vô cùng…
Nghi Chân nói:
– Lệnh Hồ sư huynh muốn tiểu muội đem thuốc đến cho hắn phải không? Được, tiểu muội sẽ quay lại thành Phúc Châu. Nghi Linh sư muội, sư muội đi cùng ta.
Lệnh Hồ Xung vung tay nói:
– Làm phiền hai vị sư muội đại giá.
Nghi Chân nói:
– Lệnh Hồ sư huynh cùng đi với bọn tiểu muội, làm sao mà giết người được? Chuyện oan uổng như vậy, bọn tiểu muội cũng phải phân bày với Nhạc sư bá.
Lệnh Hồ Xung lắc đầu cười gượng, từng nghĩ sư phụ đã cho rằng mình đầu nhập vào Ma giáo, không chuyện ác gì mà không làm thì còn có thể tin lời các sư muội sao? Chàng thấy Nghi Chân và Nghi Linh phóng ngựa đi, lòng nghĩ: Bọn họ nhiệt tâm đối với chuyện ta như vậy, nếu ta bỏ mặc bọn họ trở về Phúc Châu thì làm sao đành lòng được? Huống chi Định Nhàn sư thái đang bị địch vây khốn, mà Nhậm Ngã Hành không biết có đến Phúc Châu chưa, ta lại không hề gì…
Tần Quyên đi lượm thanh trường kiếm đã chặt đứt cây đưa cho chàng tra vào vỏ sau lưng. Bỗng nhiên Lệnh Hồ Xung nghĩ: Nếu ta muốn giết Lâm Bình Chi, việc gì phải chém sau lưng hắn? Nếu người hạ thủ là Nhậm Ngã Hành, thì sao lão chém một kiếm mà hắn không chết? Vậy nhất định là một người khác rồi. Chỉ cần người đó không phải Nhậm Ngã Hành, thì sư phụ ta đâu phải sợ ai?
Lệnh Hồ Xung nghĩ tới điểm này, lòng thấy nhẹ bớt. Có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, chắc chắn là bọn Vu Tẩu đi hóa duyên về. Quả nhiên không bao lâu, mười lăm kỵ mã chạy đến. Vu Tẩu nói:
– Lệnh Hồ Xung thiếu hiệp, bọn bần ni hóa… hóa được nhiều vàng bạc, có thể xài… xài không hết đâu. Trong đêm tối, cũng không thể phân một ít đi cứu tế người nghèo khổ.
Nghi Hòa nói:
– Bây giờ đi Long Tuyền là chuyện cần kíp nhất. Chuyện tế bần từ từ hãy làm sau.
Bà quay sang nói với Nghi Thanh:
– Vừa rồi trên đường có một cô gái trẻ tuổi, các ngươi có gặp không? Không biết lai lịch cô ta thế nào mà lại động thủ với bọn ta.
Lệnh Hồ Xung giật mình hỏi:
– Động thủ với các vị ư?
Nghi Hòa nói:
– Đúng vậy, trong đêm tối cô gái này cưỡi ngựa xông đến, vừa thấy bọn bần ni liền chửi cái gì ni cô tứ chiếng, cái gì không biết xấu hổ.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Cô ta có bị thương nặng không?
Nghi Hòa ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, sao Lệnh Hồ thiếu hiệp biết cô ta bị thương?
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Cô ta chửi bọn họ như vậy, tính tình của bà này lại nóng nảy. Một mình cô ta đối phó với mười lăm người bọn họ, làm sao không bị thương được?
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Cô ta bị thương ở chỗ nào?
Nghi Hòa nói:
– Bần ni hỏi cô ta trước: “Tại sao không hề quen biết lại mở miệng ra chửi người bọn ta?” Cô ta nói: “Hừ, ta mới biết các ngươi. Các ngươi là một đám ni cô trong phái Hằng Sơn không giữ giới luật thanh quy”. Bần ni nói: “Cái gì mà không giữ giới luật thanh quy? Nói bậy bạ, miệng lưỡi ngươi ăn nói cho đàng hoàng một chút”. Cô ta vung roi ngựa, không thèm lý luận với bần ni nữa mà quát: “Tránh ra”. Bần ni liền đưa tay nắm roi ngựa của cô ta và cũng quát: “Tránh ra”. Thế là hai bên động thủ.
Vu Tẩu nói:
– Cô ta rút kiếm ra, bọn bần ni nhận ra cô ta là người phái Hoa Sơn. Trong đêm tối nhìn không rõ dung mạo cô ta, sau đó mới nhận ra dường như là tiểu thư của Nhạc tiên sinh. Bần ni vội quát cản lại, nhưng cánh tay của cô ta đã bị trúng hai nhát kiếm, cũng không nặng lắm.
Nghi Hòa cười nói:
– Bần ni đã nhận ra cô ta rồi. Trong thành Phúc Châu, phái Hoa Sơn đối với Lệnh Hồ sư ca rất vô lễ, phái Hằng Sơn chúng ta có nạn bọn họ lại khoanh tay bỏ mặc, nên bần ni cố ý cho cô ta nếm mùi kiếm thương một chút.
Trịnh Ngạc nói:
– Nghi Hòa sư tỷ đối với Nhạc cô nương này quả thực đã hạ thủ lưu tình. Chiêu Kim châm độ kiếp chém trúng cánh tay trái của cô ta chỉ vạch một vết nhẹ liền thu kiếm về ngay, nếu đánh thật thì còn đâu cánh tay của cô ta nữa.
Lệnh Hồ Xung nghĩ chuyện này chưa yên lại đến chuyện khác. Tiểu sư muội tính khí kiêu ngạo, chưa bao giờ chịu thua ai. Trận chiến đêm nay, tiểu sư muội sẽ cho rằng mình bị đại sỉ nhục, chắc sẽ trút tội lên đầu chàng. Tất cả đều tại cô ta hết. May mà cô ta bị thương không nặng, chắc không có gì đáng ngại.
Trịnh Ngạc đã biết Lệnh Hồ Xung rất quan tâm đến Nhạc cô nương đó, bèn nói:
– Nếu bọn tiểu muội sớm biết cô ta là sư muội của Lệnh Hồ sư huynh thì để cô ta chửi mấy câu cũng không sao, nhưng vì trời tối, cái gì cũng không thấy rõ. Sau này gặp mặt, bọn tiểu muội phải xin lỗi cô ta mới được.
Nghi Hòa hầm hầm nói:
– Xin lỗi cái gì, chúng ta đâu có đắc tội với cô ta. Cô ta vừa mở miệng ra là chửi chúng ta. Đi khắp thiên hạ cũng không có hạng người như vậy.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Các vị hóa duyên được rồi, chúng ta lên đường thôi. Bạch Bát Bì đó thế nào?
Lòng Lệnh Hồ Xung rất khó chịu, hắn không muốn nhắc đến chuyện Nhạc Linh San nữa nên mới nói lái sang chuyện khác.
Bọn Nghi Hòa nghe hỏi đến chuyện hóa duyên thì rất lấy làm hứng thú, liền nói huyên thuyên bất tuyệt. Nghi Hòa còn nói thêm:
– Bình thường hóa duyên được một hai lượng bạc cũng khó vô cùng. Tối nay bọn bần ni lại hóa được mấy ngàn lượng.
Trịnh Ngạc cười nói:
– Bạch Bát Bì nằm ở dưới đất vừa khóc vừa la, nói rằng mấy chục năm tâm huyết làm ăn, chỉ trong một đêm tất cả trôi theo dòng nước hết.
Tần Quyên cười nói:
– Ai biểu lão thuộc họ Bạch làm chi? Lão đi lột da người khác, vơ vét tài vật, rốt cuộc trắng tay lại hoàn trắng tay.
Mọi người cười một trận, nhưng không lâu liền nghĩ đến chuyện sư bá và sư phụ đang bị khốn thì lòng ai cũng buồn bã.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Chúng ta phải đi gần nhau kẻo lạc. Mau lên đường thôi!