Hồi 102: Lệnh Hồ Xung trừng trị bọn Tung Sơn
Lệnh Hồ Xung không nói tiếp được nữa. Nhạc Linh San nói:
– Đại sư ca mau… mau rời khỏi nơi đây ngay. Người phái Tung Sơn đang tìm đại sư ca để tính sổ đó.
Giọng cô rất vội vã. Lệnh Hồ Xung vừa thấy Nhạc Linh San đến thì chuyện to bằng trời cũng bỏ mặc, cái gì phái Tung Sơn với không phái Tung Sơn căn bản không cần để tâm đến. Chàng ngơ ngẩn nhìn cô ta, bao nhiêu nỗi buồn vui cay đắng trỗi dậy trong lòng.
Nhạc Linh San thấy Lệnh Hồ Xung nhìn cô không chớp mắt, mặt cô hơi ửng đỏ. Cô nói:
– Có một người họ Chung gì đó dẫn hai tên sư đệ nói đại sư ca đã giết người phái Tung Sơn nên họ truy tìm đến đây.
Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra, buồn bã nói:
– Ta giết người phái Tung Sơn ư? Không có đâu.
Bỗng rầm một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra. Nhạc Bất Quần tức giận hầm hầm đi vào, gằn giọng nói:
– Lệnh Hồ Xung, ngươi làm chuyện hay thật! Ngươi đã giết tiền bối võ lâm phái Tung Sơn mà lại nói là yêu nhân Ma giáo để gạt ta.
Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên hỏi:
– Đệ… tại hạ… tại hạ đã giết tiền bối võ lâm phái Tung Sơn ư? Tại hạ… tại hạ không có…
Nhạc Bất Quần tức giận nói:
– Bạch đầu tiên ông Bốc Trầm, Ngốc ưng Sa Thiên Giang, hai người này có phải do ngươi giết không?
Lệnh Hồ Xung nghe ngoại hiệu của hai người này, nhớ lại lúc lão đầu hói tự sát, đã nói câu: “Ngốc ưng ta đâu phải là hạng người dễ đầu hàng”. Vậy lão đầu bạc kia là cái gì Bạch đầu tiên ông Bốc Trầm rồi. Chàng bèn nói:
– Một lão đầu bạc, một lão đầu hói quả thực do tại hạ giết. Tại hạ… tại hạ không biết hai lão là môn hạ phái Tung Sơn. Họ sử đơn đao, hoàn toàn không phải là võ công của phái Tung Sơn.
Vẻ mặt Nhạc Bất Quần càng nghiêm khắc hơn. Lão hỏi:
– Vậy hai người này đúng là do ngươi giết ư?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Dạ đúng.
Nhạc Linh San nói:
– Gia gia, lão đầu bạc và lão đầu hói đó…
Nhạc Bất Quần quát:
– Đi ra! Ai bảo ngươi vào đây? Ta đang nói chuyện ai cần ngươi chõ miệng vào?
Nhạc Linh San cúi đầu từ từ ra khỏi phòng.
Lòng Lệnh Hồ Xung vừa buồn bã vừa vui mừng: Tuy tiểu sư muội yêu Lâm Bình Chi nhưng đối với ta vẫn còn có nghĩa tình. Cô ta dám ngắt lời phụ thân, trước đó còn vào báo tin cho ta biết, muốn ta mau tránh cái họa này.
Nhạc Bất Quần cười nhạt nói:
– Võ công của các phái trong Ngũ Nhạc kiếm phái ngươi đều không biết sao? Hai vị Bốc, Sa này ở bang chi của phái Tung Sơn, ngươi lòng dạ độc ác, không biết dùng thủ đoạn đê tiện gì giết hại họ, lại đem vết máu đến ngôi nhà cũ của Bình Chi ở ngõ Hướng Dương. Phái Tung Sơn vừa điều tra ra và đã tìm đến đây. Bây giờ Chung sư huynh phái Tung Sơn đang ở bên ngoài, bắt ta giao người, ngươi còn gì để nói nữa không?
Nhạc phu nhân đi vào phòng nói:
– Bọn họ đâu có tận mắt thấy Xung nhi giết người. Chỉ dựa vào mấy vết máu cũng không thể nhận định là người trong tiêu cục chúng ta giết. Chúng ta chối phắt là được rồi.
Nhạc Bất Quần tức giận nói:
– Sư muội, đã đến nước này mà sư muội còn che chở cho tên vô lại không chuyện ác gì không làm ư? Ta đường đường là chưởng môn phái Hoa Sơn, làm sao có thể vì tên tiểu súc sinh mà nói dối? Sư muội… sư muội… chúng ta hành xử như vậy thì tự làm cho thân bại danh liệt.
Mấy năm nay Lệnh Hồ Xung thường nghĩ sư phụ sư nương là sư huynh muội mà kết thành quyến thuộc, nếu có một ngày mình có thể cùng với tiểu sư muội giống như vậy thì thật là vạn sự mỹ mãn, không còn cầu gì hơn. Bây giờ thấy sư phụ đối với sư nương lại vô cùng nghiêm khắc, lòng chàng bỗng nghĩ: Nếu tiểu sư muội là thê tử của ta, thì cô ta muốn làm gì, ta cứ để cô ta tự do, chuyện tốt cũng được mà chuyện xấu cũng được, ta quyết không làm gì nghịch ý cô ta. Cô ta muốn ta làm một chuyện gì xấu xa độc ác ta cũng không chau mày.
Nhạc Bất Quần dán mắt nhìn vào mặt Lệnh Hồ Xung, bỗng lão thấy mặt chàng lộ ra nụ cười ôn hòa, ánh mắt trìu mến nhìn con gái lão đang đứng ngoài cửa phòng. Lão tức giận quát:
– Tiểu súc sinh, đến thế này mà lòng ngươi còn có ý bại hoại sao?
Nhạc Bất Quần quát một tiếng, khiến cho Lệnh Hồ Xung chợt tỉnh. Chàng ngẩng đầu lên thấy mặt sư phụ bừng bừng tử khí, đưa chưởng lên muốn đánh xuống đầu mình. Bỗng nhiên chàng vui mừng khôn xiết, cảm thấy sống trên đời này thật vô vị, hôm nay được chết dưới tay của sư phụ thật là sung sướng vì được giải thoát mọi nỗi đau khổ. Nhất là khi có tiểu sư muội ở bên, thấy chàng bị phụ thân nàng vung chưởng đánh chết, thì đó là chuyện chàng rất mong muốn. Lệnh Hồ Xung mỉm cười, ánh mắt hướng về Nhạc Linh San, chờ sư phụ vung chưởng đánh xuống.
Lệnh Hồ Xung cảm thấy có tiếng gió trên đầu, chưởng của Nhạc Bất Quần sắp đánh xuống, bỗng nghe Nhạc phu nhân la lên:
– Đừng đánh!
Bà vung ngón tay điểm vào huyệt Ngọc chẩm sau cổ của trượng phu. Hai vợ chồ ng từ nhỏ cùng học võ nghệ, cùng chiết chiêu với nhau, dĩ nhiên cả hai rất hiểu nhau. Chỗ điểm huyệt này của Nhạc phu nhân là một yếu huyệt chí mạng, dĩ nhiên Nhạc Bất Quần phải thu chưởng về để đỡ. Nhạc phu nhân thoáng một cái, lạng người cản trước mặt Lệnh Hồ Xung.
Sắc mặt Nhạc Bất Quần tái xanh, lão tức giận hỏi:
– Sư muội… sư muội làm cái gì vậy?
Nhạc phu nhân vội la lên:
– Xung nhi, mau chạy đi, chạy đi!
Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:
– Đệ tử không đi, sư phụ muốn giết đệ tử thì giết. Đệ tử đáng tội lắm.
Nhạc phu nhân dậm chân nói:
– Có ta ở đây, lão không giết được ngươi đâu, mau chạy đi. Chạy cho thật xa, vĩnh viễn đừng quay lại đây nữa.
Nhạc Bất Quần nói:
– Hừ, hắn mà đi thì ba người phái Tung Sơn ở ngoài sảnh chúng ta đối phó sao đây?
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Thì ra sư phụ lo lắng không ứng phó nổi bọn Chung Trấn, ta phải thay sư phụ đánh dẹp bọn chúng mới được.
Lệnh Hồ Xung bèn lớn tiếng nói:
– Được, để đệ tử đi gặp bọn chúng.
Chàng nói vậy liền bước ra ngoài. Nhạc phu nhân la lên:
– Đừng ra đó, bọn chúng sẽ giết ngươi.
Nhưng Lệnh Hồ Xung đi ra rất nhanh. Chàng xông vào đại sảnh, quả thấy Cửu khúc kiếm Chung Trấn, Thần tiên Đặng Bá Công, Cẩm mao sư Cao Khắc Tân, cả ba người phái Tung Sơn đang ngồi ở khách vị phía Tây. Lệnh Hồ Xung ngồi vào ghế thái sư đối diện bọn họ rồi lạnh lùng hỏi:
– Các ngươi đến đây làm gì?
Bây giờ Lệnh Hồ Xung còn mặc y phục của điếm tiểu nhị, đã bỏ bộ râu quai nón, hoàn toàn không giống vị tham tướng lúc bọn họ gặp giữa đêm trong khách điếm ở Trấp Bát phố. Bọn Chung Trấn ba người bỗng thấy một thanh niên rách rưới, mình đầy vết máu vô lễ như vậy, đều rất tức giận.
Cao Khắc Tân quát:
– Ngươi là cái thá gì?
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Ba người các ngươi là cái đồ trôi sông lạc chợ.
Cao Khắc Tân sửng sốt thầm nghĩ: Sao hắn nói bọn ta là “cái đồ trôi sông lạc chợ”?
Nhưng lão nghĩ chắc chẳng phải là lời nói hay ho gì. Lão tức giận nói:
– Mau đi mời Nhạc tiên sinh ra đây, ngươi đâu có xứng ngồi với bọn ta.
Lúc này Nhạc Bất Quần, Nhạc phu nhân, Nhạc Linh San cùng với bọn đệ tử đều đến sau cửa ngăn, nghe Lệnh Hồ Xung đối đáp với ba người này. Nhạc Linh San nghe Lệnh Hồ Xung nói: “Ba người các ngươi là đồ trôi sông lạc chợ”, cô nhịn cười không được. Nhưng biết trước mắt ba người này đều là hảo thủ phái Tung Sơn, đại sư ca giết người của bọn họ còn vô lễ đối với bọn họ như vậy, chắc họ phải động thủ, đại sư ca sẽ gặp dữ nhiều lành ít, mà phụ thân và mẫu thân lại ở vào thế khó ra tay giúp đỡ đại sư ca được, cô không biết phải làm sao. Lòng cô buồn nên cười không nổi nữa.
Lệnh Hồ Xung giả bộ hỏi:
– Nhạc tiên sinh là ai? A, ngươi nói đến chưởng môn phái Hoa Sơn phải không? Ta cũng đang muốn tìm Nhạc tiên sinh để trút giận đây. Phái Tung Sơn có hai tên đồi bại, một tên gọi là cái gì Bạch đầu yêu ông Bốc Trầm, còn một tên gọi là Ngốc ưng Sa Thiên Giang đã bị ta giết rồi. Nghe nói phái Tung Sơn còn có ba tên ôn vật đang trốn trong Phước Oai tiêu cục. Ta muốn Nhạc tiên sinh giao người ra mà Nhạc tiên sinh lại không chịu. Tức chết đi được, tức chết đi được!
Hắn lại lớn tiếng la:
– Nhạc tiên sinh, phái Tung Sơn có ba tên ôn vật, một tên gọi là Lan thiết kiếm Chung Trấn, một tên gọi là Tiểu quỷ Đặng Bát Bà, còn một tên gọi là Lãi bì miêu Cao Khắc Tân. Xin Nhạc tiên sinh mau giao người ra đây, ta muốn tính sổ với bọn chúng. Tiên sinh mà bao che cho bọn chúng thì không xong đâu. Ngũ Nhạc kiếm phái của các ngươi đồng khí liên chi, ta không vơ đũa cả nắm đâu.
Nhạc Bất Quần nghe vậy, không khỏi sửng sốt, biết hắn bô lô ba la chửi người ta như vậy là muốn chứng minh phái Hoa Sơn không dính dáng gì tới vụ giết người. Nhưng ba người phái Tung Sơn này thành danh đã lâu, Cửu khúc kiếm Chung Trấn là nhân vật cao cường. Nghe Lệnh Hồ Xung mạt sát lão thì rõ ràng hắn đã biết lai lịch của bọn Chung Trấn này. Trong cuộc chiến đấu ngoài miếu Dược vương đêm nào, hắn đã đánh bại Phong Bất Bình phe Kiếm tông, rồi đâm mù hai mắt mười lăm tên cao thủ giang hồ, kiếm pháp của hắn thật rất phi thường. Nhưng bây giờ hắn đang bị trọng thương, chỉ e hắn đứng cũng không vững, sao dám to gan ngông cuồng khiêu chiến với bọn họ?
Cao Khắc Tân tức giận nhảy phắt lên. Lão tuốt kiếm ra khỏi vỏ toan phóng kiếm về hướng Lệnh Hồ Xung. Chung Trấn giơ tay cản lại. Lão hỏi Lệnh Hồ Xung:
– Tôn giá là ai?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ha ha, ta nhận ra ngươi mà ngươi không nhận ra ta. Phái Tung Sơn các ngươi muốn đem Ngũ Nhạc kiếm phái hợp làm một để phái Tung Sơn ngươi nuốt chửng bốn phái kia. Ba người các ngươi đến Phúc Kiến, một là muốn đoạt Tịch tà kiếm phổ của nhà họ Lâm, hai là muốn giết hại nhân vật trọng yếu của các phái Hoa Sơn và Hằng Sơn. Tất cả những âm mưu của các ngươi đều bị ta biết hết. Hì hì, tức cười thật, tức cười thật!
Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân nhìn nhau, thầm nghĩ: Lời hắn nói chưa chắc không có căn cứ.
Nét mặt Chung Trấn lộ vẻ kinh hãi. Lão nghi ngờ hỏi:
– Tôn giá là nhân vật của môn phái nào?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ta là cô hồn vô chủ, miếu lớn không nhận, chùa nhỏ không thu, hoang sơn dã quỷ quyết không đến đoạt miếng mồi của phái Tung Sơn các ngươi đâu. Ngươi cứ an tâm đi. Ha ha, ha ha!
Tiếng cười của Lệnh Hồ Xung hàm chứa ý đau đớn.
Chung Trấn nói:
– Tôn giá đã không phải là nhân vật phái Hoa Sơn thì chúng ta không thể làm phiền Nhạc tiên sinh. Vậy chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.
Mấy câu nói của lão ra vẻ bình thản nhưng ánh mắt lộ hung quang đầy sát khí. Rõ ràng là Lệnh Hồ Xung đã biết bọn lão nên lão quyết tâm tru diệt hắn. Lão đối với Nhạc Bất Quần lại có chút úy kỵ nên không dám rút kiếm giết người trong Phước Oai tiêu cục. Lão muốn dẫn Lệnh Hồ Xung ra ngoài tiêu cục rồi mới động thủ.
Câu nói này của lão rất hợp với ý của Lệnh Hồ Xung, chàng lớn tiếng hỏi:
– Nhạc tiên sinh, từ nay về sau tiên sinh phải đề phòng hơn nữa. Giáo chủ Ma giáo Nhậm Ngã Hành đã tái xuất giang hồ, người này có Hấp tinh đại pháp, chuyên hút nội lực của người khác, muốn gây khó dễ phái Hoa Sơn. Còn nữa, phái Tung Sơn muốn nuốt phái Hoa Sơn của tiên sinh đó. Tiên sinh là quân tử có kiến thức, lòng dạ lang sói của người ta tiên sinh không thể không đề phòng.
Chuyến này Lệnh Hồ Xung đến Phúc Châu là muốn nói với sư phụ mấy câu này. Chàng nói xong liền bước nhanh ra khỏi cửa. Bọn Chung Trấn đi theo sau.
Lệnh Hồ Xung đi ra khỏi Phước Oai tiêu cục chợt thấy một đám ni cô và phụ nữ đứng ngoài cổng lớn, chính là bọn nữ đệ tử của phái Hằng Sơn. Nghi Hòa và Trịnh Ngạc hai người bưng một hộp lễ vật đi đầu. Bọn họ đến Phước Oai tiêu cục bái kiến Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân. Lệnh Hồ Xung sửng sốt vội quay người đi, không để cho bọn họ thấy mặt, nhưng chàng đã chạm mặt bọn Nghi Hòa. May mà Nghi Lâm còn đứng xa nên không thấy.
Lúc bọn Chung Trấn ba người đi qua, Nghi Hòa và Trịnh Ngạc liền nhận ra bọn chúng. Họ sửng sốt dừng bước lại.
Lệnh Hồ Xung không muốn để Nghi Lâm gặp mặt, liền né sang một bên đi lướt qua.
Chung Trấn, Đặng Bá Công, Cao Khắc Tân cùng rút binh khí ra cản trước mặt Lệnh Hồ Xung rồi quát:
– Ngươi còn muốn trốn hả?
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Ta không có binh khí làm sao mà đánh được?
Lúc này Nhạc Bất Quần, Nhạc phu nhân và bọn đệ tử phái Hoa Sơn đều đến trước cổng để xem Lệnh Hồ Xung đối phó với bọn Chung Trấn ra sao. Nhạc Linh San rút trường kiếm ra khỏi vỏ la lên:
– Đại…
Cô muốn ném trường kiếm qua cho Lệnh Hồ Xung. Nhạc Bất Quần đưa hai ngón tay trái ra, kẹp lấy sống kiếm của cô ta lại. Lão lắc đầu. Nhạc Linh San sốt ruột nói:
– Gia gia!
Nhạc Bất Quần lại lắc đầu.
Tất cả mọi chuyện đều không lọt qua ánh mắt của Lệnh Hồ Xung. Lòng hắn cảm thấy được an ủi rất nhiều: Tiểu sư muội đối với ta vẫn còn tình nghĩa như xưa.
Bỗng nhiên có mấy người cùng la hoảng lên. Lệnh Hồ Xung biết có người đánh lén, chàng không quay đầu lại, liều vọt người ra phía trước. Nội lực của chàng cực kỳ thâm hậu, cú vọt người này vừa cao vừa nhanh. Dù vọt như vậy nhưng chàng vẫn cảm thấy phía sau gáy có gió, một kiếm từ phía sau chém tới. Cú vọt vừa rồi chỉ chậm một chút hoặc lực đạo không đủ gần lại nửa thước thì thân người chàng đã bị chém làm hai, thật nguy hiểm vô cùng.
Sau khi đứng vững, Lệnh Hồ Xung liền quay đầu lại. Chỉ nghe hô lên một tiếng, bạch quang lấp loáng, bọn nữ đệ tử phái Hằng Sơn đã đồng thời ra tay. Bảy người một tốp, họ phân thành ba tốp, bảy thanh trường kiếm chỉ vào một người, bọn Chung Trấn đã bị họ phân ra vây thành ba vòng.
Trong phút chốc, họ rút kiếm, dời bước, vây địch, xuất chiêu, động tác thần tốc vô bì, thân pháp lại nhẹ nhàng, tư thế rất đẹp, rõ ràng bọn họ luyện tập trận pháp rất thuần thục. Mỗi mũi kiếm của trường kiếm đều chỉ vào chỗ yếu hại của đối phương như đầu, yết hầu, ngực, bụng, hông, lưng, xương sườn. Bảy chỗ yếu hại trên thân của ba lão đều bị trường kiếm chỉ vào. Trận pháp đã thành, bảy nữ đệ tử đều bất động.
Vừa rồi, người ra tay đánh lén Lệnh Hồ Xung là Chung Trấn. Lão nghe Lệnh Hồ Xung phanh phui mọi chuyện rất bất lợi cho phái Tung Sơn, liền thừa lúc Lệnh Hồ Xung không đề phòng chợt ra tay sát thủ. Ý lão muốn mau giết người diệt khẩu, để hắn khỏi nói huỵch toẹt ra mọi chuyện càng làm cho Nhạc Bất Quần nghi ngờ. Lão ra tay rất tàn độc nhưng không ngờ Lệnh Hồ Xung né tránh được mà bọn đệ tử phái Hằng Sơn lại lập thành kiếm trận vây lão. Tuy võ công lão cao cường nhưng cũng không thể nào nhúc nhích được, tứ chi bách cốt chỉ cần động đậy một chút thì sẽ bị một thanh kiếm đâm vào. Bọn Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân không biết phái Hằng Sơn và bọn Chung Trấn đã từng có một lần giao chiến ở Trấp Bát phố nên thấy song phương động thủ, bọn họ đều rất ngạc nhiên. Bọn nữ đệ tử phái Hằng Sơn lập kiếm trận rất kỳ diệu, hai mươi mốt người phân thành ba tốp, ngoài tay áo, vạt áo bay phất phơ trong gió ra, thì hàn quang của hai mươi mốt thanh kiếm không động đậy, trong những thanh trường kiếm lại ẩn tàng sát khí vô hạn.
Lệnh Hồ Xung thấy kiếm trận của phái Hằng Sơn nghi thức bất động, bảy thanh trường kiếm vừa tấn công vừa phòng thủ, bảy kiếm liên hoàn tuyệt không tìm được chỗ sơ hở, giống như diệu chỉ của Độc Cô cửu kiếm “Lấy vô chiêu phá hữu chiêu”. Chàng vừa thở vừa reo lên:
– Tuyệt thật! Kiếm trận này thật tinh thâm!
Chung Trấn thấy bọn lão bị khắc chế liền cười ha hả nói:
– Chúng ta là người một nhà, đừng giỡn như vậy! Ta chịu thua rồi, bằng lòng chưa?
Choang một tiếng, lão ném kiếm xuống đất. Bảy người vây lão do Nghi Hòa cầm đầu thấy đối phương liệng kiếm chịu thua, liền rung trường kiếm một cái rồi thu về. Sáu người kia cũng thu kiếm về. Không ngờ Chung Trấn điểm mũi chân trái lên thân kiếm ở dưới đất, trường kiếm bật mạnh lên. Lão đưa tay chụp vào chuôi phóng lưỡi kiếm ra nhanh như điện chớp.
Nghi Hòa kinh hãi la lên một tiếng, vai phải của bà bị trúng kiếm, trường kiếm trong tay bà rớt choang xuống đất. Trong tràng cười dài của Chung Trấn, ánh hàn quang liên tục thấp thoáng, bọn đệ tử phái Hằng Sơn lần lượt bị thương. Còn lại mười bốn đệ tử trong hai kiếm trận tinh thần bị phân tán. Đặng Bá Công và Cao Khắc Tân thừa cơ hội liền phản công, binh khí liền giao nhau, tiếng choang choang phát ra liên tục.
Lệnh Hồ Xung nhặt thanh trường kiếm của Nghi Hòa lên, vung kiếm đánh ra. Chỉ nghe thấy tiếng choang choang, a, úi chao vang lên. Cổ tay của Cao Khắc Tân bị trúng kiếm, trường kiếm của lão rớt xuống đất. Cây nhuyễn tiên của Đặng Bá Công lại quấn vào cổ lão. Cổ tay của Chung Trấn bị sống kiếm đánh trúng, lão lùi lại mấy bước, trường kiếm của lão vẫn còn nắm trong tay nhưng cánh tay đã xuội ra.
Hai thiếu nữ đồng thời kêu lên, một cô gọi:
– Ngô tướng quân!
Một cô gọi:
– Lệnh Hồ đại ca!
Cô gọi “Ngô tướng quân” là Trịnh Ngạc. Vừa rồi Lệnh Hồ Xung sử thủ pháp đánh lùi ba lão này, giống hệt chiêu thức chàng đã sử lúc đối phó với ba lão trong khách điếm ở Trấp Bát phố. Ngay cả Cao Khắc Tân cũng hoang mang, Đặng Bá Công suýt chút nữa bị nghẹt thở, Chung Trấn vừa kinh hãi vừa tức giận, vẻ mặt lão chẳng khác gì hai lão kia. Trịnh Ngạc rất nhạy bén, ngày hôm đó cô từng thấy Lệnh Hồ Xung xuất chiêu như vậy, tuy dung mạo và y phục của chàng đã thay đổi nhiều mà cô vẫn nhận ra ngay.
Cô gọi “Lệnh Hồ đại ca” chính là Nghi Lâm. Cô ta và bọn Nghi Chân, Nghi Chất sáu vị sư tỷ kết thành kiếm trận vây Đặng Bá Công. Mỗi người đều tập trung chú ý, hai mắt nhìn chằm chằm vào địch nhân, tuyệt không liếc đi đâu, trong tầm mắt của họ chỉ nhìn chỗ yếu hại của lão, người nhìn đầu chỉ thấy đầu của lão, người nhìn ngực chỉ thấy ngực, ngay cả chỗ khác của lão họ cũng không cách nào nhìn thấy được. Dĩ nhiên họ càng không thể nhìn người bên ngoài, cho đến khi kiếm trận tan, cô mới thấy Lệnh Hồ Xung. Xa nhau lâu ngày, bỗng nhiên tương ngộ, Nghi Lâm xúc động run rẩy, suýt chút nữa ngất đi.
Chân tướng Lệnh Hồ Xung đã lộ ra. Chàng không thể giấu giếm được nữa, bèn cười nói:
– Tổ mẹ nó, ba lão này ngu như bò. Các vị sư thái phái Hằng Sơn đã tha mạng cho các ngươi mà các ngươi còn lấy ân trả oán. Bổn tướng quân thấy quá ngứa mắt. Ta… ta…
Lệnh Hồ Xung nói đến đây, bỗng nhiên đầu choáng váng, mắt tối sầm lại, ngã lăn ra đất.
Nghi Lâm vọt lên đỡ chàng dậy, vội gọi:
– Lệnh Hồ đại ca, Lệnh Hồ đại ca!
Cô thấy vai và cánh tay của Lệnh Hồ Xung máu chảy đầm đìa, vội vén tay áo của chàng lên, lấy Bạch vân hùng đảm hoàn linh dược trị thương của bổn môn cho vào miệng chàng. Bọn Trịnh Ngạc, Nghi Chân lấy Thiên hương đoạn tục giao để rịt vết thương. Bọn nữ đệ tử phái Hằng Sơn cô nào cũng cảm ân đức cứu viện của Lệnh Hồ Xung. Ngày hôm đó nếu Lệnh Hồ Xung không ra tay cứu giúp thì cô nào cũng bị mất mạng, không những chết thảm mà không chừng còn bị bọn tặc tử này làm ô nhục, vì vậy cô lấy thuốc, cô lau máu, cô buộc vết thương, giữa đường các cô vẫn ra sức tận tâm cứu trị.
Phụ nữ trong thiên hạ mà gặp phải tình trạng khẩn cấp như thế này thì không khỏi mồm năm miệng mười bu quanh bàn tán không thôi. Bọn nữ đệ tử phái Hằng Sơn tuy là người học võ cũng khó tránh khỏi. Họ hoặc cất tiếng than thở, hoặc là biểu lộ quan tâm, hoặc hỏi tướng quân ta bị ai đả thương, hoặc giữa ban ngày ban mặt sao hung thủ ra tay tàn độc như vậy… Lại có người niệm A Di Đà Phật lẫn vào mớ tạp âm đó.
Người phái Hoa Sơn thấy tình cảnh như vậy đều rất ngạc nhiên. Nhạc Bất Quần thầm nghĩ: Xưa nay giới luật phái Hằng Sơn tinh nghiêm, nhưng không hiểu tại sao những nữ đệ tử này lại mê tín tên lãng tử vô hạnh Lệnh Hồ Xung đến thất điên bát đảo. Ngay ở giữa chỗ đông người mà họ không kiêng dè nam nữ; người gọi đại ca, người kêu tướng quân. Tiểu tặc này có làm tướng quân hồi nào đâu? Thật là trời đất hôn ám, vũ trụ hồ đồ. Tại sao tiền bối phái Hằng Sơn không quản lý họ?
Chung Trấn ra hiệu cho hai tên sư đệ, cùng vung binh khí xông đến Lệnh Hồ Xung. Cả ba lão đều biết không trừ khử Lệnh Hồ Xung thì hậu hoạn vô cùng, huống chi bọn lão bị hai phen thất thủ dưới kiếm của hắn, thì lúc hắn đột nhiên bị ngất chính là thời cơ tốt nhất để giết hắn.
Nghi Hòa huýt lên một tiếng, mười bốn nữ đệ tử liền xếp thành một hàng múa tít trường kiếm, chống đỡ bọn Chung Trấn. Những nữ đệ tử này võ công không cao nhưng bọn họ cùng kết thành kiếm trận, cùng công, cùng thủ, thì mười bốn người cũng chống đỡ nổi bốn năm cao thủ đệ nhất.
Lúc đầu Nhạc Bất Quần có ý đứng ra điều giải song phương, nhưng nhiều chuyện xảy ra đều vượt ngoài suy đoán của lão. Lão không biết tại sao song phương kết oán, lại đối với Tung Sơn và Hằng Sơn vốn có ác cảm, lòng nghĩ tạm thời tụ thủ bàng quan, lặng yên nhìn diễn biến. Mười bốn nữ đệ tử phái Hằng Sơn phòng thủ rất nghiêm mật, bọn Chung Trấn liên tục biến chiêu vẫn không cách nào tấn công đến gần được.
Cao Khắc Tân sơ suất tấn công về phía trước liền bị một kiếm của Nghi Thanh đâm trúng đùi, tuy thương thế không nặng nhưng máu tuôn ra nhiều nên lão rất hoang mang.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, L ệnh Hồ Xung nghe tiếng binh khí giao nhau choang choảng bất tuyệt. Chàng hé mắt ra, thấy vẻ mặt Nghi Lâm rất lo lắng, miệng lâm râm niệm Phật:
– Chúng sanh bị khổ ách, vô lượng khổ biến thân, Quán Âm diệu trí lực, năng cứu thế gian khổ…
Lòng chàng xúc động, đứng dậy nói khẽ:
– Tiểu sư muội, đa tạ tiểu sư muội. Đưa kiếm cho ta.
Nghi Lâm nói:
– Lệnh Hồ đại ca… Lệnh Hồ đại ca đừng… đừng…
Lệnh Hồ Xung mỉm cười, nhận kiếm từ tay cô, tay trái vịn vai cô, đi loạng choạng. Nghi Lâm vốn rất lo cho thương thế của chàng nhưng khi cảm thấy vai mình đang chịu sức nặng của người Lệnh Hồ Xung thì dũng khí của cô tăng lên, nội lực toàn thân đều vận hết lên vai phải.
Lệnh Hồ Xung đi qua bên người mấy nữ đệ tử. Chàng vừa vung kiếm đầu tiên, trường kiếm của Cao Khắc Tân liền bị rớt xuống đất. Vung kiếm thứ hai, nhuyễn tiên của Đặng Bá Công lại quấn lấy cổ lão. Kiếm thứ ba choang một tiếng, chàng đã đánh trúng lên sống kiếm của Chung Trấn. Chung Trấn biết kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung kỳ ảo, tự biết lão không phải là đối thủ của chàng, nhưng thấy chàng đứng không vững, lão định vận nội lực hất ra cho kiếm của đối phương bay đi. Song kiếm giao nhau, lão liền huy động hết nội kình lên kiếm. Bỗng lão cảm thấy nội lực trong người tiết ào ạt ra ngoài, cố thu về cũng không được nữa. Thì ra Hấp tinh đại pháp của Lệnh Hồ Xung không hiểu sao càng ngày càng thâm hậu như vậy. Chàng không cần phải đụng vào da thịt, chỉ cần đối phương vận nội kình tấn công thì nội lực của đối phương sẽ thông qua binh khí mà truyền vào cơ thể chàng.
Chung Trấn kinh hãi vội thu trường kiếm về rồi phóng kiếm ra. Lệnh Hồ Xung thấy dưới nách lão có chỗ sơ hở rất lớn, chỉ cần thuận thế phóng kiếm là lấy được tính mạng của lão ta ngay. Nhưng cánh tay hắn mềm nhũn, lực bất tòng tâm đành phải đưa kiếm ngang lên đỡ gạt. Song kiếm giao nhau, Chung Trấn lại thấy nội lực ào ạt tiết ra, trống ngực lão đập thình thịch. Lão vừa kinh hãi vừa tức giận, cố gắng hết sức bình sinh, trường kiếm phóng nhanh ra. Kiếm phóng đến nửa chừng, bỗng nhiên chuyển hướng, mũi kiếm lại nhằm đâm vào ngực Nghi Lâm bên cạnh Lệnh Hồ Xung.
Chiêu kiếm này hư hư thực thực, càng về sau càng âm độc vô cùng. Nếu Lệnh Hồ Xung quét ngang kiếm để cứu, thì lão thu kiếm về đâm vào bụng dưới của chàng; nếu không cứu thì chiêu này đâm trúng Nghi Lâm thật. Lão muốn làm cho Lệnh Hồ Xung tâm thần rối loạn thì mới có thể thừa cơ hội hạ chiêu sát thủ.
Trong tiếng hô hoán kinh hãi của mọi người, mũi kiếm đã chạm đến áo trước ngực của Nghi Lâm.
Trường kiếm của Lệnh Hồ Xung đột nhiên xoay lại, đè lên sống kiếm của lão.
Trường kiếm của Chung Trấn đang ở giữa khoảng không đột nhiên dính chặt bất động. Lão vận nội lực đẩy về phía trước, mũi kiếm không cách nào tiến tới được, sống kiếm lại từ từ đưa lên trên cong lại, đồng thời nội lực tiết ra ào ào. Lão kiến cơ cực nhanh, vội ném kiếm nhảy lùi ra sau, nhưng tiền lực đã mất mà hậu lực chưa dứt, người lão ở giữa khoảng không, bỗng nhiên nhũn ra rồi rớt xuống rất mạnh, chẳng khác nào như người thường không biết một chút võ công. Hai tay lão chống xuống đất, lồm cồm bò dậy, nhưng giữa chừng lại té lăn cù xuống đất.
Đặng Bá Công và Cao Khắc Tân cùng chạy đến đỡ lão dậy rồi hỏi:
– Sư ca, có sao không?
Hai mắt Chung Trấn nhìn chằm chặp vào Lệnh Hồ Xung. Lão nhớ lại mấy chục năm về trước, giáo chủ Nhậm Ngã Hành của Ma giáo oai trấn võ lâm, quyết không thể là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi. Lão ngập ngừng nói:
– Ngươi là đệ… đệ tử của Nhậm Ngã Hành, biết sử Hấp… Hấp tinh yêu pháp!
Cao Khắc Tân giật mình hỏi:
– Sư ca, nội lực của sư ca bị hắn hút hết rồi sao?
Chung Trấn đáp:
– Đúng vậy.
Nhưng lão ưỡn thân người ra, cảm thấy nội lực dần dần tăng lại. Thì ra Lệnh Hồ Xung luyện Hấp tinh đại pháp chưa tinh thâm, lại không có ý muốn hút nội lực của lão, nhưng khi nội lực của Chung Trấn đột nhiên tiết ra ngoài, lão hoảng sợ đến nỗi té rất nặng.
Đặng Bá Công nói khẽ:
– Chúng ta đi thôi, sau này sẽ tìm hắn tính sổ.
Chung Trấn vẫy tay một cái, lão lớn tiếng nói với Lệnh Hồ Xung:
– Yêu nhân Ma giáo, ngươi sử yêu pháp âm độc tuyệt luân như vậy tức là thù địch của anh hùng thiên hạ. Hôm nay Chung mỗ không phải là đối thủ của ngươi nhưng hàng ngàn hàng vạn hảo hán của chính giáo quyết không khuất phục dưới dâm oai yêu pháp của ngươi.
Lão nói xong quay người lại, cung tay nói với Nhạc Bất Quần:
– Nhạc tiên sinh, yêu nhân Ma giáo này và các hạ có quan hệ sâu xa gì không?
Nhạc Bất Quần chỉ ừ hử một tiếng chứ không trả lời. Chung Trấn ở trước mặt Nhạc Bất Quần cũng không dám xử sự càn quấy. Lão bèn nói:
– Chân tướng ra sao cuối cùng cũng sẽ rõ, sau này có ngày tái hội.
Lão nói xong cùng hai sư đệ ra đi.