Hồi 09 – Tuyết Sơn Phi Hồ
Tuyết Sơn Phi Hồ Hồ Phỉ đã hẹn trang chủ Ðỗ Hi Mạnh trên đỉnh Ngọc Bút núi Ô Lan là ngày rằm tháng ba sẽ lên núi tính sổ một món nợ cũ, nhưng lần đầu lên núi, Ðỗ trang chủ lại đi vắng chưa về, chỉ trò chuyện được với Miêu Nhược Lan một lúc thôi. Chàng xuống núi, trong lòng bồi hồi không yên, nhìn đâu cũng như thấy hình dáng của Miêu Nhược Lan, trong tai vẫn còn vang vọng tiếng nàng đàn hát. Chàng cùng Bình A Tứ và hai tiểu đồng ăn lương khô thật no bụng trong động. Thấy Bình A Tứ tuy bị thương khá nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, cảm thấy yên lòng. Chàng nằm dài dưới đất nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng chàng vừa nhắm mắt thì khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Miêu Nhược Lan lại hiện ra mồn một trong đầu.
Hồ Phỉ mở to mắt nhìn vào vách đá đen sì trong động, tiếng hát của Miêu Nhược Lan lại như thoang thoảng từ vách đá vọng ra. Chàng thở dài, nghĩ thầm:
– Ta cứ nghĩ mãi tới nàng làm gì nhỉ? Phụ thân nàng là đại cừu nhân giết phụ thân ta, tuy nghe nói lúc ấy phụ thân nàng không cố ý nhưng phụ thân ta vì vậy mà chết. Ta cả đời lẻ loi cô quạnh, không cha không mẹ, đều là do phụ thân nàng gây ra cả. Sao ta còn nghĩ tới nàng làm gì?
Nghĩ đến đây, chàng căm giận khôn nguôi, nhưng bất giác lại nghĩ:
– Lúc ấy nàng chưa ra đời, oán thù của đời trước có liên quan gì với nàng? Ôi! Nàng là thiên kim tiểu thư, ta là thằng con trai khổ sở lưu lạc giang hồ, sao lại tự chuốc lấy ưu phiền cho thêm khổ?
Nói thì nói vậy, nhưng dễ gì giũ bỏ được ưu phiền? Nếu tơ tình mà một chém là đứt đoạn thì còn đâu là tơ tình nữa!
Hồ Phỉ nằm trong sơn động gần một giờ, trong đầu cứ vương vấn hình ảnh Miêu Nhược Lan. Ngẫu nhiên chàng nghĩ:
– Có khi bọn họ sợ đối đầu không nổi ta nên bày ra mĩ nhân kế?
Nhưng lập tức chàng cảm thấy ngay ý nghĩ này đã xúc phạm nàng, trong lòng nghĩ:
– Không, không, nàng giống như tiên nữ trên trời, sao có thể làm chuyện bỉ ổi đó được? Sao ta có thể lấy lòng dạ kẻ tiểu nhân mà xúc phạm như thế?
Thấy trời đã tối dần, không sao dằn lòng được nữa, chàng nói với Bình A Tứ:
– Tứ thúc, tiểu điệt lên núi lần nữa đây! Thúc thúc cứ nằm nghỉ ở đây nhé!
Chàng thi triển khinh công, trong chớp mắt đã tới dưới chân núi, bám dây leo lên. Vừa nhìn thấy cổng sơn trang họ Ðỗ, tim chàng đã đập thình thịch. Vào đại sảnh chẳng thấy ai trong trang ra đón tiếp, chàng lấy làm lạ, lớn tiếng gọi:
– Vãn bối Hồ Phỉ xin được cầu kiền, Ðỗ trang chủ đã về chưa?
Ðánh tiếng mấy lần nhưng chẳng thấy ai trả lời, chàng hơi mỉm cười, thầm nghĩ:
– Ðỗ Hi Mạnh thật uổng mang tiếng là anh hào Liêu Ðông, có vậy mà cũng núp núp tránh tránh, làm ra vẻ thần bí. Ngươi giở gian kế thì Hồ Phỉ ta sợ chắc?
Chàng ngồi ở đại sảnh một lát, toan để lại mấy chữ sỉ nhục Ðỗ Hi Mạnh một phen rồi xuống núi, nhưng không hiểu sao lại lưu luyến không muốn rời ngay nơi này. Chàng bèn đi tới phòng phía Ðông, đẩy cửa ra, thấy bốn vách tường đều là sách, trang trí bày biện rất trang nhã. Bước vào phòng, chàng thuận tay rút ra một cuốn sách, ngồi giở ra xem, nhưng lật qua lật lại mà chẳng đọc nổi chữ nào, trong lòng chỉ lẩm bẩm câu hỏi: “Nàng đi đâu rồi? Nàng đi đâu rồi?”.
Lát sau trời càng tối, chàng lấy lửa ra đang định châm nến, bỗng nghe thấy mấy tiếng lạo xạo rất khẽ trên tuyết ở mé Ðông ngoài sơn trang. Trong lòng chợt động, biết là có cao thủ đạp tuyết đi tới. Cần phải biết, nếu đi trên đất, muốn đi khẽ thì nhón chân lên mà đi. Nhưng đi trên tuyết thì khó mà giả được, công phu cao thì bước chân nhẹ nhàng linh hoạt, công phu thấp thì bước chân nặng nề, nghe là biết liền. Hồ Phỉ lắng nghe tiếng mấy chân bước ấy, thầm nghĩ: “Phải xem cao thủ phương nào tới mới được!”. Đoạn cất giấy đánh lửa vào bọc, nghiêng tai lắng nghe.
Nhưng chàng nghe trên tuyết còn có tiếng bước chân của mấy người nữa, đều là người có võ công rất cao. Hồ Phỉ thử đếm, tổng cộng có đến năm người. Chợt nghe xa xa, thoang thoảng có ba tiếng vỗ tay, ngoài sơn trang cũng có người vỗ tay ba tiếng đáp lại. Lát sau, ngoài sơn trang có thêm sáu người nữa đến. Hồ Phỉ tuy võ nghệ cao, lại gan góc, nhưng thấy các cao thủ tập trung về đây, trong chốc lát có đến mười một người thì trong lòng cũng nghi ngại không yên, suy nghĩ: “Việc cần kíp trước tiên là rời ngay chỗ này, đối phương mời nhiều người giúp sức, một mình ta e không địch nổi”. Thế là chàng ra khỏi phòng, đang tính nhảy lên mái, bỗng nghe mái nhà có tiếng lách cách, lại có thêm người đến.
Hồ Phỉ vội vàng lui lại nấp, lắng nghe tình hình trên mái nhà, lại có thêm đến bảy cao thủ nữa. Tiếp đó nghe trên mái nhà có người vỗ tay ba cái, ngoài sơn trang đáp lại ba cái, rồi bảy người trên mái nhà nhẹ nhàng nhảy xuống sân đi thẳng vào gian chái. Chàng nghĩ kẻ thù quá đông, lần này phải ra tay đột ngột mới mong thắng nổi. Trước đó chàng đã đoán Ðỗ Hi Mạnh mời người đến trợ lực, nhưng không ngờ lại mời nhiều cao thủ đến như vậy. Chàng nghe bảy người bước về hướng cửa phòng, liền thu mình núp sau bình phong xem họ bàn tính gì, đối phó với mình như thế nào.
Chỉ nghe “tách” một tiếng, có người đánh lửa lên. Hồ Phỉ nghĩ không thể ẩn thân sau bình phong mãi được, đưa mắt tìm kiếm, thấy màn trướng trên giường rủ xuống, dưới giường không có giày, hẳn không có ai nằm trên giường, bèn đánh bạo rón rén đến vạch màn ra, ngồi lên giường rồi chui luôn vào chăn. Hành động của chàng rất nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, bảy người ở bên ngoài phòng tuy đều là cao thủ nhưng không một ai phát giác.
Nhưng Hồ Phỉ vừa chui vào chăn thì thất kinh, giật nảy mình. Tay chàng chạm phải da thịt một người, mềm mại mịn màng, thì ra trong chăn có cô gái đang ngủ. Chàng đang định lăn xuống gầm giường thì ánh lửa nhấp nhoáng trước mắt, có người đã vào phòng. Gã cầm nến soi phía sau bình phong, nói:
-Trong này không có người, chúng ta ngồi đây nói chuyện vậy.
Nói xong, gã ngồi xuống luôn.
Lúc này mùi thơm phả vào mũi Hồ Phỉ, chính là mùi thơm chàng ngửi thấy khi xướng họa cùng với Miêu Nhược Lan. Tim chàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ người này chính là Miêu cô nương? Lần này ta đường đột với giai nhân, thật tội đáng chết vạn lần. Nhưng nếu bây giờ ta nhảy ra, mấy người kia thấy nàng cùng giường chung chăn với ta ắt bảo đã có chuyện ám muội. Thanh danh một đời của Miêu cô nương sẽ bị ta huỷ hoại. Thôi đành chờ mấy người đi khỏi, mình sẽ xuống giường tạ lỗi.
Chàng hơi nghiêng người thì mu bàn tay chạm phải da thịt trên cánh tay cô gái, cảm thấy da thịt nàng mềm mại vô cùng, tựa hồ như không mặc y phục, khiến chàng kinh hãi vội vàng rụt tay lại. Thực ra Ðiền Thanh Văn chỉ cởi bỏ áo ngoài của Miêu Nhược Lan thôi, còn y phục trong vẫn để nguyên, nhưng Hồ Phỉ lại tưởng nàng trần truồng nên nhắm mắt lại không dám nhìn, chân tay càng không dám động đậy, rồi thu mình lại, tay chân không dám nhúc nhích, co rúm người lại khẽ dịch ra phía mép giường, để khoảng cách giữa hai người xa hơn một chút.
Hồ Phỉ tuy nhắm mắt nhưng mũi vẫn ngửi thấy mùi hương ngọt ngào khiến ngây ngất người, tai nghe tim nàng đập nhanh thì không cầm lòng được lại mở mắt ra. Chàng thấy người thiếu nữ nằm ngoảnh mặt ra ngoài, khuôn mặt trắng thẹn thùng phơn phớt hồng như đóa hải đường, chẳng phải Miêu Nhược Lan thì còn ai vào đây nữa? Ánh nến rọi qua bức màn chiếu vào càng làm cho khuôn mặt trên gối ấy xinh đẹp não nùng.
Hồ Phỉ chỉ định nhìn một cái rồi lập tức nhắm mắt lại ngay, không nhìn nữa, nhưng vừa nhắm mắt thì lại nghĩ vẩn vơ không yên, thế là đành phải hé mắt nhìn nàng lần nữa.
Miêu Nhược Lan bị điểm trúng huyệt đạo, không cử động được nhưng vẫn tỉnh táo. Thấy Hồ Phỉ bỗng nhiên lên giường nằm sóng đôi với mình, lúc đầu thì kinh hoàng tột độ, chỉ sợ chàng làm điều vô lễ, nhưng cũng đành nhắm mắt phó mặc cho ý trời, cho số phận. Nào ngờ chàng vừa nằm giây lát, chẳng những không xáp lại mà còn dịch ra xa ra ngoài. Bất giác nàng bớt sợ, đâm ra hiếu kỳ, cũng hé hé mắt ra nhìn. Cái hé mắt này đúng ngay lúc Hồ Phỉ cũng hé mắt nhìn, bốn mắt nhìn nhau, chỉ cách nhau chừng hơn gang tay khiến cả hai đều ngượng chín người.
Chợt nghe ngoài bình phong có tiếng người nói:
– Trại tổng quản thật thần cơ diệu toán, không ai lường được. Người ấy kể ra không phải là tồi, cũng thực đáng là anh hùng hào kiệt “Ðả biến thiên hạ vô địch thủ”, nhưng đã rơi vào bẫy của ngài thì dù có mọc cánh cũng không thoát được.
Người cầm nến ha hả cười lớn, đặt đài nến xuống, đi ra ngoài bình phong, nói:
– Trương hiền đệ, đừng khen mãi ta mãi thế. Việc thành rồi, ta không quên công lao của mọi người đâu!
Hồ Phỉ và Miêu Nhược Lan nghe hai người nói, đều giật nẩy mình. Rõ ràng những người này sắp đặt mưu kế để hại Kim Diện Phật Miêu Nhân Phượng. Miêu Nhược Lan không hiểu biết chuyện giang hồ thì không sao, nàng chỉ nghĩ gia gia mình võ công vô địch nên chẳng sợ ai hãm hại. Còn Hồ Phỉ thì biết Trại tổng quản là đệ nhất cao thủ Mãn Châu, nội ngoại công phu đều đạt đến mức tinh diệu, tính tình lại xảo trá hung hãn, không biết đã hãm hại bao nhiêu trung thần nghĩa sĩ. Hắn là vệ sĩ thân tín số một của hoàng đế Càn Long, thế mà bây giờ lại đích thân dẫn người từ Bắc Kinh đến ngọn Ngọc Bút Phong này. Nghe như tên họ Trương nói thì chúng đang ngầm sắp đặt gian kế, dù Miêu Nhân Phượng có lợi hại đến đâu thì cũng e khó mà thoát khỏi độc thủ.
Nghe tiếng Trại tổng quản đã bước ra bên ngoài bình phong, Hồ Phỉ nghĩ không thể để mất cơ hội, liền khẽ vén màn, bàn tay phải nhằm ánh nến phất nhẹ, một luồng gió mạnh xô tới, “phụt” một tiếng làm nến tắt ngấm.
Nghe tiếng một người kêu lên:
– Ô, nến tắt rồi kìa!
Ngay lúc ấy lại có người lục tục bước vào phòng, gọi to:
– Mau châm lửa cho nến sáng lên!
Trại tổng quản nói:
– Chúng ta ngồi trong tối nói chuyện mà hay đấy. Cái tên Miêu Nhân Phượng nhạy lắm đấy. Nếu hắn đứng ngoài thấy ánh lửa, nói không chừng cá đã cắn câu mà vẫn thoát được đấy.
Mấy người nọ cũng ùn ùn phụ hoạ, nói:
– Trại tổng quản suy tính sâu xa, làm việc chu đáo, quả thực khác hẳn người thường.
Lại nghe có người khẽ đẩy bình phong lui ra. Lúc này trong phòng người ngồi đầy bốn phía, có người ngồi dưới đất, người ngồi trên ghế, lại có ba người ngồi trên mép giường.
Hồ Phỉ sợ ba người này ngồi mệt rồi ngả người ra phía sau nằm xuống thì hỏng việc, đành khẽ nhích vào phía trong giường. Như thế lại càng gần Miêu Nhược Lan, ngửi thấy hơi thở nàng thơm như mùi hoa lan, khiến tâm hồn chàng ngây ngất. Hồ Phỉ chỉ sợ chạm vào ba người ngồi ở mép giường thì hoen ố danh tiết của Miêu Nhược Lan, lại sợ râu mình tua tủa đâm vào đôi má nõn nà của nàng. Trong bụng chàng đã định sẳn, nếu bị phát giác tất phải giết hết mười tám người trong phòng này, dù mình mất mạng cũng không thể để lại một cái miệng còn sống nào làm liên lụy đến vị cô nương ngọc khiết băng thanh này.
May sao ba người kia đều ngồi ngay ngắn, không động đậy gì. Hồ Phỉ không biết Miêu Nhược Lan bị điểm huyệt, thấy nàng không tránh lùi vào phía trong, bất giác vừa sợ vừa mừng, người lơ lửng giữa tầng mây.
Lại nghe Trại tổng quản nói:
– Các vị, chúng ta xin mời Ðỗ trang chủ giới thiệu mọi người với nhau.
Nghe một người có giọng trầm đục nói:
– Ðược các vị có lòng hạ cố, đệ cảm thấy vô cùng vinh dự. Vị này là Trại đại nhân, Tổng quản ngự tiền thị vệ. Trại đại nhân uy danh chấn động giang hồ, các vị đương nhiên đã ngưỡng mộ từ lâu.
Người vừa nói chính là Ðỗ Hi Mạnh, trang chủ Ngọc Bút sơn trang. Mọi người ầm ĩ nói hùa theo “ngưỡng mộ đã lâu, ngường mộ đã lâu”.
Hồ Phỉ lắng nghe Ðỗ Hi Mạnh nêu tên giới thiệu từng người, càng nghe càng kinh ngạc. Thì ra ngoài bọn Trại tổng quản bảy người là ngự tiền thị vệ ra, số người còn lại đều là cao thủ hàng đầu đã thành danh trên giang hồ. Huyền Minh Tử phái Thanh Thành có mặt, Linh Thanh cư sĩ núi Côn Luân có mặt, Tưởng lão quyền sư Vô Cực Môn ở Hà Nam cũng có mặt. Ngoài ra, nếu không phải là chưởng môn, cao thủ hàng đầu của môn phái nào đó, thì cũng là Tổng đà chủ của bang hội này, Tổng tiêu đầu của tiêu cục kia, không một ai là không có tên tuổi. Còn bảy tên thị vệ cũng đều là những cao thủ nổi danh đã lâu trong võ lâm.
Miêu Nhược Lan trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, thầm nghĩ:
– Ta chỉ mặc chút ít quần áo mà lại nằm trong lòng chàng. Người này có ân oán chằng chịt với gia đình ta, không biết chàng định làm gì ta đây? Hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, cảm thấy chàng tuy tướng mạo thô kệch nhưng là một trang nam tử kì tài, văn võ song toàn. Nào ngờ chàng lại dám vô lễ với ta như vậy.
Nàng cảm thấy Hồ Phỉ đối xử với mình như thế đúng thật là không nên, nhưng không hiểu làm sao, trong lòng lại không hề có ý tức giận oán trách, trái lại còn mất tự chủ, có chút vui thích. Bên ngoài hơn chục người lớn tiếng bàn bạc nhưng nàng không để tâm nghe được một câu nào.
Hồ Phỉ lớn hơn nàng đến mười tuổi, từng trải đã nhiều, biết rằng việc trước mắt có quan hệ không nhỏ, nên tuy vừa mừng mà cũng vừa lo, tâm thần bất định. Nhưng câu chuyện của mấy người ngồi ngoài màn bàn bạc, chàng đều nghe không sót một câu. Nghe Ðỗ Hi Mạnh giới thiệu từng người, chàng gập ngón tay lại đếm. Khi đếm đến người thứ mười sáu thì Ðỗ Hi Mạnh ngừng lại, không nói nữa. Hồ Phỉ nghĩ thầm: “Bên ngoài màn có cả thảy mười tám người, trừ Ðỗ Hi Mạnh còn mười bảy người, không biết người thứ mười bảy là ai?”. Ðiều Hồ Phỉ thắc mắc thì trong phòng cũng có mấy người kĩ tính để ý. Có người hỏi:
– Thế còn vị kia là ai?
Ðỗ Hi Mạnh không đáp.
Một lúc sau, Trại tổng quản mới nói:
– Thôi được, để tại hạ nói cho các vị biết, vị ấy là Phạm bang chủ Cái Bang Hưng Hán.
Mọi người đều giật mình. Trong số đó có vài người tin tức nhanh nhạy, biết Phạm bang chủ đã bị quan gia bắt, còn những người khác chỉ biết Cái Bang xưa nay đối đầu với quan phủ, quyết không tiếp tay cho ngự tiền thị vệ. Nay đột nhiên Bang chủ xuất hiện trên núi ai nấy đều lấy làm lạ.
Trại tổng quản nói:
– Sự tình là như thế này. Các vị nhận lời mời của Ðỗ trang chủ lên núi trợ sức để đối phó với Tuyết Sơn Phi Hồ. Nhưng trước khi tóm cổ con hồ ly này, chúng ta phải khiêng một vị Bồ tát xuống núi trước đã.
Có người lên tiếng cười, hỏi:
– Kim Diện Phật ư?
Trại tổng quản đáp:
– Ðúng thế. Chúng ta làm kinh động Phạm bang chủ vốn để dụ Miêu Nhân Phượng tới Bắc Kinh cứu bạn. Trong thiên lao đã sắp đặt sẵn mọi thứ để chờ y đại giá quang lâm. Không ngờ y cũng tinh khôn, không chịu cắn câu.
Trong đám thị vệ có người hắng giọng, nhưng không nói gì.
Thì ra trong lời nói vừa rồi của Trại tổng quản có che giấu một chuyện. Miêu Nhân Phượng sao chẳng đến Bắc Kinh? Họ Miêu một mình xông vào thiên lao muốn cứu Phạm bang chủ. Tuy không cứu được người ra, nhưng một thanh trường kiếm của “Đả biến thiên hạ vô địch thủ” đã giết mười một tên đại nội thị vệ. Ngay Trại tổng quản cũng trúng một nhát kiếm ở cánh tay. Tuy Trại tổng quản bố trí cực kỳ chu đáo, nhưng vì đối phương võ công quá cao nên rốt cuộc vẫn không bắt được. Ðây là mối sỉ nhục cực lớn trong đời lão, nên trước mặt người khác lão tuyệt không nhắc đến cũng phải.
Trại tổng quản nói:
– Hai vị Ðỗ trang chủ và Phạm bang chủ đều là người có nghĩa khí sâu nặng với bằng hữu, đồng lòng ra sức giúp chúng ta một tay, tại hạ thực vô cùng cảm kích. Khi nào xong việc, tại hạ sẽ tâu rõ lên hoàng thượng, thế nào cũng có phong thưởng hậu hĩnh…
Nói đến đây, bỗng nghe ngoài sơn trang loáng thoáng có tiếng chân người. Tai lão cực thính, bước chân tuy vừa khẽ vừa xa nhưng lão vẫn nghe rõ. Lão bèn hạ giọng bảo:
– Kim Diện Phật đến rồi đó. Bọn tại hạ là đương sai trong cung sẽ mai phục ở đây, còn các vị khác xin ra ngoài nghênh tiếp.
Ðỗ Hi Mạnh, Phạm bang chủ, Huyền Minh Tử, Linh Thanh cư sĩ, Tưởng lão quyền sư… đều đứng dậy ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại bảy vệ sỹ đại nội.
Lúc này tiếng bước chân đã tới ngoài sơn trang, ai cũng không ngờ Kim Diện Phật lại đi nhanh đến thế. Thật chẳng khác gì thuyền gặp gió lớn giữa biển khơi, vừa mới thấy điềm báo là mưa to gió lớn đã ập xuống ngay; lại giống như sét đánh chẳng kịp bưng tai, ánh chớp vừa loé liền dậy sấm.
Trại tổng quản và sáu tên thị vệ đều giật mình, không hẹn mà cùng rút binh khí ra. Trại tổng quản hô:
– Nằm xuống!
Có người giơ tay vén màn toan chui vào trong giường. Trại tổng quản trách:
– Ðồ ngu! Chui vào giường thì người ta không biết à?
Người kia rụt tay lại. Thế là cả bảy người hoặc chui xuống gầm giường, hoặc trốn trong tủ, hoặc nấp sau giá sách.
Hồ Phỉ cười thầm trong bụng:
– Ngươi mắng người khác là đồ ngu, chính ngươi là đồ ngu thì có!
Hơi thở Miêu Nhược Lan phả nhẹ vào mặt chàng, không tự chủ được, chàng khẽ ghé môi qua hôn phớt vào má nàng một cái. Miêu Nhược Lan vừa sung sướng vừa thẹn, định né tránh nhưng khốn nỗi không cục cựa được.
Hồ Phỉ hôn má nàng rồi, bất giác chợt cảm thấy ngượng thay cho mình, thầm nghĩ:
– Nàng dịu dàng thanh nhã nhường kia, sao ta lại dám làm nhục nàng?
Chàng đang định dịch người ra mé ngoài, không gần sát nàng như thế nữa, bỗng nghe dưới gầm giường có tiếng lục đục của hai tên vệ sỹ, khẽ mắng nahu. Thì ra hai người này chen chúc dưới gầm giường, cùi chỏ người này thúc trúng vào mũi của người kia.
Hồ Phỉ xưa nay thích bỡn cợt với đối thủ, theo bản tính như mọi khi thì lúc này chàng sẽ tung chăn ra, tiểu một bãi thật to xuống gầm giường, làm ướt đẫm đầu bọn chúng cho hả. Nhưng vừa mới nảy ra ý này, chàng lập tức nghĩ ngay đến việc Miêu Nhược Lan còn nằm bên cạnh, sao có thể làm bậy thế được?
Một lúc sau, Ðỗ Hi Mạnh và Tưởng lão quyền sư cùng vài người nữa cười nói hỉ hả đưa một người vào phòng. Người đó chính là Miêu Nhân Phượng. Có một người cầm đài nến đi trước soi đường.
Ðỗ Hi Mạnh trong lòng thắc thỏm, không biết người nhà mình với các người hầu đi đâu hết cả, sao chẳng thấy ai. Nhưng Trại tổng quản vừa tới, tiếp theo Miêu Nhân Phượng cũng tới luôn, nên không còn lúc nào rảnh để xem xét việc nhà. Khi liếc nhìn Miêu Nhân Phượng, trại chủ thấy vẻ mặt ông ta thản nhiên, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Mọi người đã ngồi yên chỗ trong phòng. Ðỗ Hi Mạnh nói:
– Miêu huynh, đệ có hẹn với Tuyết Sơn Phi Hồ hôm nay tới đây để tính sổ một món nợ cũ. Miêu huynh cùng mấy vị bằng hữu có lòng trượng nghĩa, từ xa xôi tới đây trợ lực, đệ thực vô cùng cảm kích. Chỉ có điều bây giờ trời đã tối mà tên Tuyết Sơn Phi Hồ vẫn chưa tới, hẳn là nghe tên tuổi của các vị, nên y sợ quắp đuôi hồ ly mà xa chạy cao bay rồi.
Hồ Phỉ nghe nói cả giận, chỉ muốn nhảy ra vung một chưởng vào mặt hắn.
Miêu Nhân Phượng “hừ” một tiếng, quay sang hỏi Phạm bang chủ:
– Vế sau rốt cuộc Phạm huynh cũng thoát hiểm ư?
Phạm bang chủ đứng dậy chắp tay vái dài một cái, đáp:
– Miêu gia không ngại hiểm nguy, đích thân vào hiểm địa cứu đệ, ân đức đó đệ suốt đời không dám quên. Sau khi Miêu gia đại náo kinh sư không bao lâu, huynh đệ của tệ bang cũng kéo tới cứu, may mà người đông thế mạnh, lại nhờ uy phong của Miêu gia nên đệ mới may mắn thoát nạn!
Những lời này của Phạm bang chủ tất nhiên toàn là dối trá. Miêu Nhân Phượng đích thân vào thiên lao, tuy không bị Trại tổng quản bắt, nhưng sau khi đại náo một trận cũng không sao cứu được Phạm bang chủ. Còn chuyện Cái Bang xông vào thiên lao vân vân, toàn là bịa đặt.
Sau khi mưu kế không thành công, Trại tổng quản lại nghĩ ra kế khác. Gã đích thân vào thiên lao trao đổi với Phạm bang chủ, lấy cái chết ra đe dọa. Nhưng Phạm bang chủ là người cứng cỏi, mặc cho Trại tổng quản đe dọa, dụ dỗ thế nào y cũng không hề chịu khuất phục. Trại tổng quản là kẻ xảo quyệt từng trải, giỏi hiểu tâm lí người khác. Sau mấy ngày liên tục thuyết phục, lão biết đối phó với một kẻ cứng đầu như Phạm bang chủ không thể lấy lợi lộc ra nhử, cũng không thể răn đe bằng búa rìu; nhưng nếu tâng bốc y lên tận mây xanh có khi lại hiệu quả.
Thế là Trại tổng quản đích thân đón Phạm bang chủ vào Phủ tổng quản ở, sai một người giỏi xu nịnh trong đám thuộc hạ hàng ngày nói những câu nịnh bợ như “Bang chủ anh hùng vô địch”, “Bang chủ uy danh chấn động giang hồ”,..v.v… rót dần vào tai ông ta. Lúc đầu, Phạm bang chủ còn lấy làm bực mình, nhưng qua vài ngày nghe mãi những lời đường mật thì cũng thấy bùi tai, bắt đầu nói cười thích thú. Thế là Trại tổng quản đích thân xuất mã, tâng bốc lão càng cao hơn nữa. Về sau khi bàn luận đến anh hùng thời nay, Phạm bang chủ cố nhiên rất tự phụ, nhưng vẫn tôn Miêu Nhân Phượng là đệ nhất thiên hạ. Trại tổng quản cười, nói:
– Phạm bang chủ nói vậy là khiêm tốn quá. Thiết nghĩ Kim Diện Phật tuy xưng hiệu là “Ðả biến thiên hạ vô địch thủ”, nhưng theo ý ngu đệ thì chắc gì ông ta đã thắng được bang chủ?
Ðược tâng bốc, Phạm bang chủ khoan khoái vô cùng, bụng nghĩ Miêu Nhân Phượng đương nhiên là danh tiếng cực lớn, võ công cũng cao thật, nhưng bản thân mình chưa chắc đã thua kém bao nhiêu.
Hai người nói chuyện đến nửa đêm, sáng hôm sau bỗng Trại tổng quản chuyển câu chuyện sang bàn về võ công của mình. Lát sau, các thi vệ trong Phủ tổng quản cũng đồng loạt phụ họa, đều nói hôm trước Trại tổng quản tiếp chiến với Miêu Nhân Phượng, lúc đầu hai người đánh đến hai trăm chiêu mà vẫn không phân thắng bại. Sau đó Trại tổng quản đã nắm chắc phần thắng, nếu Miêu Nhân Phượng không thừa cơ bỏ chạy thì chỉ cần một trăm chiêu nữa là họ Miêu phải thua. Phạm bang chủ nghe vậy thì sắc mặt lộ vẻ không tin.
Trại tổng quản cười, nói:
– Lâu nay đệ vẫn hâm mộ tám mươi mốt lộ Ngũ hổ đao của Phạm bang chủ là tuyệt thế vô song. Lần này bọn đệ mạo phạm oai hổ, tuy là có chỉ dụ của Hoàng thượng, nhưng một phần cũng vì các huynh đệ muốn được thấy võ công của Phạm bang chủ. Chỉ đáng tiếc là các huynh đệ đây vì tham công nên cả mười tám cao thủ trong đại nội đều ra tay, mới thỉnh được Phạm bang chủ về đây. Ngu đệ chưa từng được ra chiêu đơn đả đấu với bang chủ, thực rất lấy làm tiếc. Lúc này chúng ta chuyện trò đang cao hứng, xin lĩnh giáo Phạm bang chủ mấy chiêu ngay tại đây có được chăng?
Phạm bang chủ nghe xong, tỏ vẻ kiểu ngạo, nói:
– Cả Miêu Nhân Phượng cũng bại trong tay Trại tổng quản, thì e tại hạ không phải là địch thủ của trại tổng quản.
Trại tổng quản cười, nói
– Bang chủ quá khách sáo rồi!
Hai người nói mấy câu khách sáo rồi ngay sau đó liền so tài trong luyện võ sảnh tại phủ Tổng quản.
Phạm bang chủ sử dụng đao, còn vũ khí của Trại tổng quản thì thật lạ lùng, chỉ là một đôi lang nha bổng cán ngắn. Trại tổng quản khỏe mạnh, ra chiêu dũng mãnh, quả nhiên võ công mười phần lợi hại. Hai người quần nhau đến hơn ba trăm chiêu mà vẫn chưa phân hơn thua. Lại đấu thêm khoảng thời gian ăn xong bữa cơm thì dần dần Trại tổng quản lộ vẻ đuối sức, bị thanh đao của Phạm bang chủ dồn vào góc sảnh. Tổng quản mấy lần xông ra nhưng không thoát được đường đao vây kín của Phạm bang chủ, bất đắc dĩ đành phải lên tiếng:
– Quả nhiên Phạm bang chủ bản lãnh cao cường, tại hạ xin chịu thua.
Phạm bang chủ mỉm cười, xách đao nhảy ra khỏi vòng đấu. Trại tổng quản hầm hầm vứt đôi lang nha bổng xuống đất, than thở:
– Ta tự phụ anh hùng vô địch, nào biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi lại có người giỏi hơn!
Nói rồi lấy áo chùi mồ hôi, hổn hển thở không ngớt.
Sau trận so tài ấy, Phạm bang chủ lại càng được mọi người tâng bốc lên tận mây xanh. Ông ta cũng xem đám thị vệ là bằng hữu chí cốt, còn đối với Trại tổng quản thì nói sao nghe vậy. Vị bang chủ thô lỗ thiển cận này đâu có biết Trại tổng quản cố ý nhường nhịn mình, nếu lão mà trổ hết thực lực công phu ra thì e rằng chỉ trong vòng trăm chiêu, Phạm bang chủ phải thua dưới đôi lang nha bổng mất!
Nhưng tại sao Trại tổng quản phải hao tốn nhiều sức lực, dùng trăm phương ngàn kế để thu nạp ông ta? Nguyên võ công của Phạm bang chủ tuy chưa phải cao thủ nhất đẳng, nhưng ông ta có một tuyệt kĩ gia truyền khó có ai sánh được, đó là hai mươi ba lộ Long trảo cầm nã thủ, ai bị chộp dính thì như bị đinh móc vào gân cốt. Bất luận địch nhân võ công cao cường đến thế nào, chỉ cần bất kì một bộ phận nào trên cơ thể bị ngón tay ông ta quặp vào thì lập tức bắt dính, không sao thoát ra được. Trại tổng quản nghe lời Ðiền Quy Nông, mấu chốt để lấy được kho tàng là phải bắt giữ Miêu Nhân Phượng. Nhưng kế “đặt bẫy ở thiên lao” không thành, thế là lão nghĩ tới mượn tuyệt kĩ “Long trảo cẩm nã thủ” của Phạm bang chủ. Lão nghĩ Kim Diện Phật bản lãnh cao cường, Phạm bang chủ nếu giao đấu chính diện với ông ta thì không đời nào ông ta để cho “Long trảo cầm nã thủ” chộp vào người được. Nhưng Phạm bang chủ là bạn thân của ông ta nhiều năm qua, nếu như bất ngờ đánh trộm thì có cơ hội thành công.
Miêu Nhân Phượng thấy Phạm bang chủ chắp tay vái thì cũng đứng lên vái trả lễ, miệng nói:
– Một việc nhỏ mọn, hà tất phải nhắc tới!
Rồi quay sang hỏi Ðỗ Hi Mạnh:
– Không biết tên Tuyết Sơn Phi Hồ ấy là người như thế nào, vì sao Ðỗ huynh lại kết oán với hắn?
Ðỗ Hi Mạnh đỏ mặt lên, hàm hồ nói:
– Tại hạ vốn không biết y, chẳng hiểu hắn nghe lời dèm pha của ai, bảo tại hạ giữ một vật bảo vật gia truyền của hắn, mấy lần đến đòi tại hạ. Tại hạ biết võ nghệ của hắn cao cường, bản thân đã lớn tuổi, không phải là đối thủ của hắn, cho nên mời các vị lên núi để mọi người phân giải rõ ràng. Nếu y cậy mạnh không phục thì xin các vị giáo huấn cho kẻ hậu sinh ấy một bài học.
Miêu Nhân Phượng hỏi:
– Hắn nói Ðỗ huynh lấy bảo vật gia truyền của hắn, đó là vật gì vậy?
Ðỗ Hi Mạnh đáp:
– Có bảo vật gì đâu? Hoàn toàn là bịa đặt.
Năm xưa, khi Hồ Nhất Ðao chết, Miêu Nhân Phượng buồn bực trong lòng bèn đi ngay tới Liêu Ðông tìm gặp bằng hữu và người thân cũ của Hồ Nhất Ðao để hỏi thăm chuyện cũ và những nghĩa cử của người bạn tri kỉ duy nhất trên đời này. Sau khi hỏi dò, biết Ðỗ Hi Mạnh là người quen cũ của Hồ Nhất Ðao, ông bèn lên Ðỗ gia trang trên ngọn Ngọc Bút để viếng thăm. Ðỗ Hi Mạnh không cho biết thêm được bao nhiêu về Hồ Nhất Ðao, nhưng đón tiếp Miêu Nhân Phượng cực kì chu đáo, lại đích thân đưa ông tới ngôi nhà cũ của Hồ Nhất Ðao. Lúc ấy, căn nhà đã tường xiêu vách nát, bỏ hoang từ lâu.
Từ tình nghĩa với Hồ Nhất Ðao, Miêu Nhân Phượng mới kết bạn với Ðỗ Hi Mạnh, đây là chuyện đã hơn hai mươi năm về trước. Lúc này nghe Ðỗ Hi Mạnh nói ấp a ấp úng, Miêu Nhân Phượng bèn bảo:
– Nếu vật gì đó quả thật là của Tuyết Sơn Phi Hồ thì lát nữa hắn đến đây, Ðỗ huynh trao trả cho hắn là xong.
Ðỗ Hi Mạnh cuống quýt, vội nói:
– Làm gì có bảo vật nào? Tại hạ lấy đâu ra mà trả cho hắn?
Phạm bang chủ thầm nghĩ Miêu Nhân Phượng là người sáng suốt cơ trí, ngồi lâu lúc nữa ắt thế nào cũng phát hiện ra có người mai phục trong phòng, liền vội khuyên:
– Ðỗ trang chủ, lời Miêu gia nói không sai chút nào. Vật nào cũng có chủ của nó, huống hồ lại là đồ gia bảo truyền đời? Huynh trả cho hắn là xong, hà tất phải dấy động can qua, làm tổn thương hoà khí?
Ðỗ Hi Mạnh càng cuống lên, nói:
– Huynh nói như thế, hoá ra không tin lời tại hạ sao?
Phạm bang chủ nói thêm:
– Tại hạ không rõ nguyên uỷ câu chuyện này, nhưng Miêu gia Kim Diện Phật nói như thế, nhất định là không sai. Phạm mỗ này tung hoành giang hồ, không dễ tin bất kỳ lời người nào, chỉ tin một mình Miêu gia Kim Diện Phật mà thôi.
Bang chủ vừa nói vừa đi tới phía sau Miêu Nhân Phượng, hai tay huơ lên để trợ thanh thế cho lời nói.
Miêu Nhân Phượng thấy trong lời lẽ của lão có ý thiên vị mình, thầm nghĩ:
– Y là chủ một bang nên nhìn sự việc cũng minh bạch.
Chợt ông cảm thấy huyệt Phong trì và huyệt Thần đạo sau lưng tê dại đi, liền biết là có chuyện, vội vàng vung cánh tay trái đánh ra. Nào ngờ hai yếu đại huyệt này bị Phạm bang chủ dùng “Long trảo cầm nã thủ” chộp dính, lập tức toàn thân tê dại, dù ông có võ công cao bằng trời, trăm ngón thần thông, cũng không thi triển được.
Nhưng Kim Diện Phật đã xưng hiệu “Ðả biến thiên hạ vô địch thủ”, bình sinh trải qua không biết bao nhiêu lần cực kỳ hung hiểm, há có thể vì thế đã bó tay chờ chết hay sao? Miêu Nhân Phượng hét to một tiếng, cúi đầu thấp, dùng sức eo lưng quăng tấm thân to lớn của Phạm bang chủ qua đầu. Bọn Trại tổng quản cũng hét lớn, ai nấy từ sau chỗ nấp chui ra.
Phạm bang chủ bị Miêu Nhân Phượng quăng bay qua đầu nhưng “Long trảo cầm nã thủ” vẫn bám chặt lấy huyệt đạo như hình với bóng, người tuy ở trước mặt Miêu Nhân Phượng mà tay vẫn ở sau lưng ông ta. Miêu Nhân Phượng thấy bốn phía có người chui ra thì thầm nghĩ:
– Ta một đời dọc ngang giang hồ, không ngờ hôm nay lại bị lật thuyền nơi cống rãnh, bị độc thủ của tiểu nhân.
Ngay lúc ấy một tên thị vệ nhào tới, giơ hai tay ghì chặt lấy đầu ông. Miêu Nhân Phượng nổi cơn thịnh nộ, biết không tránh được bèn ngửa cổ ra phía sau lấy thế đánh mạnh đầu ra phía trước. Lúc này, nội kình toàn thân đều tập trung ở trán, đánh ngay vào giữa hai mắt của tên thị vệ kia, “rắc” một tiếng, tên thị vệ chết ngay lập tức. Ai nấy đều thất kinh, vốn định xô cả vào, bỗng đều đứng ngây ra cách Miêu Nhân Phượng đến mấy bước. Miêu Nhân Phượng tứ chi tê dại nhưng đầu vẫn còn chuyển động được, ông đánh đầu thành công một cú, bèn tức tốc nương theo thế đánh đầu ngang vào Phạm bang chủ. Phạm bang chủ sợ đến táng đởm kinh hồn, trong lúc nguy cấp nhưng còn kịp nhanh trí, hụp đầu xuống, áp chặt vào bụng dưới ông ta, hai tay ôm lấy eo của Miêu Nhân Phượng. Miêu Nhân Phượng tứ chi hoạt động lại, một cước đá tung tên thị vệ đứng gần mình, rồi lập tức giơ tay vỗ vào lưng Phạm bang chủ. Nào giờ vừa giơ lên nửa chừng thì tứ chi lại tê bại, phát chưởng đó không vỗ xuống được. Thì ra Phạm bang chủ lại cẩm nã huyệt đạo ở lưng của ông rồi.
Mấy đòn đánh qua trả lại diễn ra nhanh trong chớp mắt. Trại tổng quản biết chiêu đánh trộm của Phạm bang chủ chỉ có hiệu lực trong khoảng khắc, nếu hơi kéo dài, Miêu Nhân Phượng ắt sẽ hoá giải được. Lập tức lão sấn tới, giơ ngón tay điểm hai cái vào huyệt Tiếu yêu của ông. Công phu điểm huyệt của lão lúc ra tay thì chậm nhưng xuống tay rất nặng. Miêu Nhân Phượng “hự” một tiếng rồi dần hôn mê đi, toàn thân mềm nhũn.
Phạm bang chủ lúc này như nép trong vòng tay Miêu Nhân Phượng, không biết chuyện xảy ra bên ngoài, mười ngón tay vẫn nã chặt huyệt đạo của Miêu Nhân Phượng. Trại tổng quản cười, nói:
– Phạm bang chủ, huynh lập được kì công rồi, buông tay ra đi!
Lão nói đến lần thứ ba, Phạm bang chủ mới nghe được. Hắn ngẩng đầu lên nhưng vẫn chưa dám buông tay. Một thị vệ lấy trong túi ra một cái còng bằng thép ròng, còng tay chân Miêu Nhân Phượng lại. Lúc đó Phạm bang chủ mới buông tay.
Trại tổng quản cực kì kiêng dè Miêu Nhân Phượng, chỉ sợ ông lại tìm cách thoát thân, nếu vậy thì mối lo về sau sẽ vô cùng tận. Lão lấy thanh đao trong tay một thị vệ, bảo:
– Miêu Nhân Phượng, chẳng phải họ Trại ta không tốt với bằng hữu mà vì sợ bản lãnh quá cao của ngươi. Nếu không cắt đứt gân chân gân tay của ngươi thì bọn ta ăn không ngon, ngủ không yên đâu.
Lão giơ tay trái nắm lấy tay phải của Miêu Nhân Phượng, tay phải lão cầm đao toan cắt gân trên cánh tay của Miêu Nhân Phượng. Chỉ cần bốn nhát đao là Miêu Nhân Phượng lập tức thành phế nhân.
Phạm bang chủ giơ giữ tay Trại tổng quản lại, kêu lên:
– Không được làm tàn phế y! Trại tổng quản đã nhận lời tại hạ rồi, lại còn thề độc nữa mà.
Trại tổng quản cười nhạt, thầm nghĩ:
– Ngươi tưởng ta thực sự không địch nổi ngươi ư? Không cho ngươi nếm mùi lợi hại, e rằng ngươi còn rồ dại suốt đời!
Lập tức lão trầm tay xuống, vận sức ở eo, vai phải đột ngột hích luôn Phạm bang chủ. Một là cú hích này cực mạnh, hai là Phạm bang chủ không đề phòng, “bình” một tiếng, cả người Phạm bang chủ bay ra, bắn vào tấm vách ván gian phòng, làm thủng một mảng lớn. Trại tổng quản cười ha hả, giơ đao chém xuống cánh tay phải của Miêu Nhân Phượng.
Nằm trong màn, Hồ Phỉ nghe rất rõ, thầm nghĩ:
– Miêu Nhân Phượng tuy là kẻ thù giết gia gia mình nhưng vẫn là một đại hiệp đương thế, sao có thể bỏ mạng dưới tay loài chuột bọ này được?
Nghĩ rồi, chàng hét to một tiếng, nhảy vọt từ trong màn ra, phóng một chưởng đánh một tên thị vệ văng vào Trại tổng quản. Trại tổng quản không kịp đề phòng tình thế biến đổi mau kỳ lạ này, liền buông luôn thanh đao, đỡ tên thị vệ đang bay ập tới.
Hồ Phỉ thừa dịp Trại tổng quản sểnh tay, hai tay tóm hai tên thị vệ, đập đầu chúng vào nhau khiến chúng vỡ đầu ra chết tươi. Rồi Hồ Phỉ tay trái phát chưởng, tay phải ra quyền, đánh tiếp luôn hai người nữa. Trong lúc hỗn loạn, bọn họ không biết có bao nhiêu kẻ địch, nhưng thấy Hồ Phỉ vừa ra tay đã thần uy lẫm lẫm khiến ai nấy đều kinh hãi.
Hồ Phỉ đấm một quyền vào đầu tên thị vệ, tên này ngất xỉu; tay trái vung ra một chưởng, bỗng cảm thấy kẻ địch ra chiêu vừa dính vừa đẩy, khiến chưởng của chàng trượt mất. Trong lòng thầm kinh hãi, trấn tĩnh lại nhìn, chàng thấy đối thủ râu bạc quá rốn, mặt mũi hồng hào, tuy chưa biết là ai, song chiêu “Hỗn độn sơ khai” trong thủ có công của lão vừa rồi thì phải là một danh thủ nội gia, chẳng phải Tưởng lão quyền sư vô thuộc Vô Cực môn thì còn ai vào đấy nữa!
Hồ Phỉ thấy địch thủ đông người, lại toàn là cao thủ, bèn nghĩ ra một kế. Chàng nhảy vọt lên tung một cước thật mạnh vào ngực Linh Thanh cư sĩ. Linh Thanh cư sĩ luyện công phu ngoại gia, thấy chàng đá bay tới bèn vung chưởng ra chém vào sống chân Hồ Phỉ. Hồ Phỉ nương theo thế co chân lại, song thủ vung ra chộp vào đám đông. Trong phòng địa thế nhỏ hẹp, hơn mười người túm tụm lại với nhau, bọn họ có chỗ nào mà tránh. Trong tiếng hò hét, Hồ Phỉ một tay chộp được ngực Ðỗ Hi Mạnh, tay kia chộp được bụng dưới Huyền Linh Tử, dùng hai người làm binh khí, đẩy mạnh tới đám địch nhân. Bọn họ đang túm tụm một chỗ, bị chàng chộp hai người đẩy mạnh tới bằng cường lực thì sợ người của mình bị thương, nên không dám đánh lại, đành lui lại phía sau. Hơn mười người bị dồn vào góc nhà, tình thế thật khó coi.
Trại tổng quản thấy tình hình bất lợi, vội tung người nhảy vọt ra khỏi đám đông, mười ngón tay như móc sắt chộp mạnh xuống đỉnh đầu Hồ Phỉ. Hồ Phỉ đang muốn dụ lão xuất thủ, thấy thế cười ha hả, nhảy vọt về phía sau mấy bước, kêu to:
– Lão Trại ơi là lão Trại, lão thật chẳng biết liêm sỉ là gì!
Trại tổng quản ngẩn người, hỏi:
– Cái gì mà không biết liêm sỉ?
Tay Hồ Phỉ vẫn nắm chặt Ðỗ Hi Mạnh và Huyền Minh Tử, chỗ chàng nắm đều là yếu huyệt, khiến toàn bộ công phu bản lãnh của hai người không sao thi thố được, mặc cho chàng điều khiển hai cái thân thể mềm oặt như bông của mình. Hồ Phỉ nói:
– Lão gộp sức hơn mười người, lại giở mưu gian quỷ kế mới bắt giữ được Kim Diện Phật, thế mà dám xưng là đệ nhất cao thủ Mãn Châu sao?
Trại tổng quản bị chàng nói, ngượng đỏ cả mặt, vẫy tay trái bảo mọi người dàn ra bốn góc phòng, vây chặt lấy Hồ Phỉ, miệng quát:
– Ngươi là Tuyết Sơn Phi Hồ phải không?
Hồ Phỉ cười:
– Không dám, chính là tại hạ. Trước đây tại hạ cũng có nghe nói Bắc Kinh có Trại tổng quản gì đó cũng là một nhân vật đáng kể, nào ngờ chỉ là một tên tiểu nhân vô sỉ như vậy. Thứ trứng thối giẻ rách như vậy mà cũng dám ra ngoài vênh váo tên tên hiệu ư? Mau về nhà trông trẻ nít cho rồi!
Trại tổng quản bình sinh rất tự phụ, làm sao chịu nổi những lời nhục mạ đó? Thấy Hồ Phỉ tuy râu ria đầy mặt nhưng tuổi còn trẻ, thầm nghĩ:
– Bản lãnh ngươi có cao cường đến mấy thì công lực cũng không sao thâm hậu bằng ta được!
Nhưng thấy chàng nắm chặt Ðỗ Hi Mạnh và Huyền Minh Tử giở lên như không, như chẳng tốn tí sức lực nào thì lại không khỏi ngầm sợ hãi, không dám mở miệng khiêu chiến. Còn đang trù trừ thì Hồ Phỉ gọi:
– Mau mau, đến đây so tài chơi nào! Nếu trong ba chiêu mà không thắng được ngươi thì họ Hồ ta xin cúi lạy ngươi!
Trại tổng quản đang khó xử, nghe nói vậy thì nghĩ thầm:
– Ta chưa chắc đã thắng được ngươi thật, nhưng dù ngươi có bản lãnh bằng trời đi nữa mà muốn thắng ta chỉ trong ba chiêu thì trừ phi ta là kẻ chết rồi!
Lão giận lắm nhưng vẫn cười, đáp:
– Ðược lắm, họ Trại ta sẵn sàng tiếp ngươi!
Hồ Phỉ hỏi:
– Nếu trong vòng ba chiêu ngươi bị ta đánh bại thì sao?
Trại tổng quản đáp:
– Tuỳ ngươi muốn xử trí ra sao cũng được. Trại mỗ ta là người thế nào, đến nước ấy còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa? Không cần phải nói nhiều, hãy xem chiêu đây!
Nói rồi song quyền vung thẳng ra đấm mạnh vào ngực Hồ Phỉ. Lão thấy Hồ Phỉ vẫn túm hai người Ðỗ Hi Mạnh và Huyền Minh Tử, chỉ e chàng dùng thân hai người này để đỡ, bèn vờ tiến sát vào, buộc Hồ Phỉ phải buông hai người kia ra để giơ chưởng lên đỡ.
Hồ Phỉ đợi quyền của lão đánh tới ngực, không tránh mà cũng không đỡ, đột ngột thót ngực lại, vô hình trung đã hóa giải hai nắm đấm đó. Trại tổng quản không ngờ chàng còn trẻ tuổi mà nội công tinh thâm đến thế, giật mình, vội nhảy lui về phía sau, đề phòng chàng vận kình phản kích. Mọi người đồng thanh hô:
– Chiêu thứ nhất!
Thực ra chiêu này là Trại tổng quản xuất thủ, Hồ Phỉ chưa phản công, nhưng bọn họ có ý bênh nhau nên cũng tính là một chiêu.
Hồ Phỉ mỉm cười, chợt ho lên một tiếng, một bãi nước bọt bắn mạnh ra, bay vào giữa mặt Trại tổng quản, đồng thời hai chân tung lên theo thế “Uyên ương liên hoàn” đá ra phía trước.
Trại tổng quản thất kinh. Muốn tránh bãi nước bọt này, không nhảy vọt lên thì phải thụp đầu khom người xuống. Nếu nhảy lên thì bụng dưới không tránh khỏi cú đá chân trái của địch thủ, nếu thụp người thì lại giơ hàm dưới ra ăn trọn cú đá chân phải của đối phương. Cả hai cách đều khó xử. Trại tổng quản đành vòng tay ngang che trước ngực để phòng thủ, thế là bãi nước bọt “phẹt” một tiếng, trúng vào giữa hai lông mày. Thật ra bãi nước bọt này trẻ con bảy tám tuổi cũng tránh được, khốn nỗi địch nhân lại ngầm phục thế đánh hung hiểm ở phía sau khiến Trại tổng quản đành trơ mắt ra lãnh đủ.
Mọi người thấy Trại tổng quản bị nhổ nước bọt vào giữa mặt mà vì đề phòng địch đột kích nên đã không dám đưa tay lên chùi, tình cảnh tệ hại đến thế nên tiếng hô “Chiêu thứ hai” không còn to như lần đầu.
Trại tổng quản nghĩ thầm:
– Ta tuy bị nhục nhưng chỉ cần thủ thật kín thì đón thêm chiêu nữa của hắn cũng chẳng khó gì. Tới lúc đó xem hắn ăn nói ra sao?
Nghĩ vậy, lão liền lớn tiếng nói:
– Còn một chiêu nữa, lên đi!
Hồ Phỉ mỉm cười, bước lên một bước, rồi đột ngột xách Ðỗ Hi Mạnh và Huyền Minh Tử lên đánh thẳng vào mặt Trại tổng quản. Lão đã đoán trước chiêu này, trong bụng đã tính sẵn, tự nhủ:
– Tục ngữ có câu “vô độc bất trượng phu”, trong lúc nguy cấp để bằng hữu bị thương là điều khó tránh, đó cũng là bất đắc dĩ thôi.
Thấy thân thể hai người quét ngang tới, Trại tổng quản lập tức vung mạnh hai cánh tay ra.
Hai tay Hồ Phỉ nắm chặt yếu huyệt của hai người, đợi tới khi thân thể họ sắp chạm vào tay Trại tổng quản, lập tức chàng buông tay chuyển sang chộp vào bắp thịt, nơi không có huyệt đạo.
Ðỗ Hi Mạnh và Huyền Minh Tử bị Hồ Phỉ túm chặt quơ trong không trung thì chới với, không còn biết thân mình đang ở đâu. Bỗng cả hai cảm thấy huyệt đạo được buông ra, tay chân cử động được thì không hẹn mà bốn tay cùng đưa ra đánh tới. Hai người họ vốn chỉ muốn thoát ra khỏi tay địch nhân, bèn liều chết một phen, đều tung ta tuyệt chiêu xưa nay của mỗi người, cực kỳ hung hãn. Chỉ nghe Trại tổng quản rống lên một tiếng, bốn chỗ trên người là thái dương, ngực, bụng dưới, cạnh nách đều đồng thời trúng đòn; y loạng choạng, không còn đứng được nữa, hai chân sụm xuống ngồi bệt xuống đất. Hồ Phỉ vừa buông hai tay đã chộp lại yếu huyệt của hai người, miệng hô “Chiêu thứ ba!”.
Lời vừa ra khỏi miệng, song thủ tăng thêm kình lực bóp vào huyệt đạo, Ðỗ Hi Mạnh và Huyền Minh Tử chưa kịp kêu đã ngất xỉu. Lần này chàng bóp huyệt đạo rất mạnh, kình lực thấu tới kinh mạch, dù được cao thủ giải cứu, không mươi bữa thì cũng phải nửa tháng hai người này mới có thể khỏi hẳn. Chàng xách hai người, thuận tay ném vào hai người khác đứng trước mặt. Hai gã này giật mình kinh hãi, sợ hai người Ðỗ, Huyền lại cho mình ăn đòn như Trại tổng quản, liền vội vàng vọt lên tránh. Nhưng Hồ Phỉ đã tung người lên trước, thừa lúc hai người này đang ở trên không chưa kịp rơi xuống, đã vung hai tay, mỗi tay bắt lấy một người, rồi quay sang hỏi Trại tổng quản:
– Các hạ nói sao đây?
Trại tổng quản ngồi bệt dưới đất, hùng tâm tráng chí tiêu tan, thất vọng trăm bề, lắp bắp nói:
– Ngươi nói sao làm vậy, còn hỏi ta làm gì?
Hồ Phỉ nói:
– Mau thả Miêu đại hiệp ra!
Trại tổng quản khua tay ra hiệu cho hai tên thị vệ. Hai người này bước tới mở còng cho Miêu Nhân Phượng.
Huyệt đạo trên người Miêu Nhân Phượng bị Trại tổng quản điểm, hai tên thị vệ kia không biết giải huyệt. Hồ Phỉ đang định giơ tay giải cứu, nào ngờ Miêu Nhân Phượng đã ngầm vận khí để tự giải. Đang lúc tự giải thì tay chân vừa được tháo còng, ông liền hít một hơi thật sâu, bụng dưới thót lại, thế là huyệt đạo tự giải xong. Chân trái ông vừa nhấc lên là đá văng Linh Thanh cư sĩ, đồng thời một quyền tung ra, “binh” một tiếng, tống bay một người khác ra ngoài.
Phạm bang chủ bị Trại tổng quản hích bay qua vách, một lúc lâu mới đứng đậy được. Lão đang tính chui qua lỗ ván thủng trèo vào thì bất ngờ người bị Miêu Nhân Phượng tống bay ra vừa khéo va mạnh vào người lão. Cú va chạm này lực đạo cực lớn, khí huyết trong người của cả hai đều nhộn nhạo, đầu choáng mắt hoa, không phân biệt được bạn thù, cả hai lập tức giở tuyệt chiêu, quấn lấy nhau đánh loạn xạ không thôi.
Linh Thanh cư sĩ tuy bị Miêu Nhân Phượng đá văng đi, nhưng dù sao lão cũng là cao thủ phái Côn Luân, võ công đã luyện đến mức độc đáo, nên khi thân mình đang bay trên không, lão liền vặn lưng một cái đảo thuận người, đầu trên chân dưới, rồi “bịch” một tiếng, lão đã ngồi trên mép giường.
Hồ Phỉ thất kinh, đang định sấn tới đẩy lão ra, bỗng cảm thấy một luồng kình phong thốc đến ngực, đồng thời bên phải người lại có tiếng kim đao xé gió bổ tới. Thì ra Tưởng lão quyền sư và một tên thị vệ cùng công tới. Nhát đao của tên thị vệ dễ tránh, nhưng chiêu “Ðấu bính đông chỉ” của Tưởng lão quyền sư thì không dễ hoá giải, chàng đành đứng vững hai chân, vận kình tiếp chiêu của ông ta. Nhưng Vô Cực Quyền nối liền liên miên như trường giang, chiêu này vừa qua thì chiêu khác đã tới, trong một lúc khiến chàng không lơi tay được.
Linh Thanh cư sĩ rơi ngồi trên mép giường, “soạt” một tiếng, kéo đứt một nửa bên màn trướng. Hắn vụt đứng lên, chân phải lại kéo lật tấm chăn đắp trên người Miêu Nhược Lan khiến người nàng lộ phần trên.
Miêu Nhân Phượng đánh đang hăng, chợt thấy trên giường có một thiếu nữ đang nằm, áo lót không che kín được người, hai má ửng hồng, ngay dơ không động đậy, chính là ái nữ độc nhất của mình. Ông hoảng quá, kêu lên:
– Lan nhi, con sao thế?
Miêu Nhược Lan không mở miệng được, chỉ ngước mắt nhìn phụ thân, vừa thẹn vừa cuống.
Miêu Nhân Phượng vươn hai cánh tay ra, lách ra được vòng vây của bốn người, đến kéo con gái dậy, nhưng thấy người nàng mềm nhũn như bông không cử động được, lúc ấy mới biết nàng đã bị cao thủ điểm trúng huyệt đạo. Chính mắt ông trông thấy Hồ Phỉ nhảy từ trong giường ra, thì ra tên này hiếp đáp ái nữ của mình. Ông giận tái cả người, không kịp giải huyệt cho con gái đã quát mắng:
– Gian tặc!
Rồi vung song quyền sấn tới đánh Hồ Phỉ.
Lúc này mắt Miêu Nhân Phượng như tóe lửa, song quyền đánh ra bằng tất cả công lực gộp lại một đời, thế đi của kình lực chẳng khác nào xô núi lấp biển. Hồ Phỉ thất kinh. Chàng đang tập trung tinh thần hoá giải chiêu thức của Tưởng lão quyền sư, không để ý tới xung quanh, không thấy Miêu Nhân Phượng kéo Miêu Nhược Lan dậy như thế nào, trong lòng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng chàng vừa mới cứu ông ta, tại sao ông ta quay ra động võ đánh mình? Nhưng thế đánh tới của Miêu Nhân Phượng rất lợi hại, chàng không kịp cất tiếng hỏi đã vội tránh sang bên trái. Nghe “binh” một tiếng, song quyền của Miêu Nhân Phượng đã đánh trúng vào lưng Tưởng lão quyền sư.
Lão này luyện công phu hạ bàn vững như bàn thạch, một khi đã đứng mã bộ thì dù có mấy người khỏe mạnh cùng ra sức cũng không làm lão nhúc nhích nổi. Khi song quyền của Miêu Nhân Phượng đánh tới thì đúng lúc lão đang xoay lưng về phía Hồ Phỉ, nào ngờ một người đánh gấp, một người tránh nhanh, song quyền ập tới trúng ngay lưng lão. Nếu là người khác, trúng hai quyền này tất đã té ngã xuống đất, nhưng công phu hạ bàn của lão quyền sư quá tốt, nên cứng va với cứng, nghe một tiếng “rắc” vang lên, xương sống bên trong gẫy thành hai đoạn, chỉ còn thân hình mềm oặt gập làm đôi, hai chân vẫn bám vững đất, nửa thân trên đổ xuống, trán đập xuống đất, không đứng lên được nữa.
Bọn kia thấy Miêu Nhân Phượng dũng mãnh như thế thì la ó rân trời, tản ra tứ phía. Miêu Nhân Phượng chân trái quét ngang, lại đá vào Hồ Phỉ.
Hồ Phỉ thấy Miêu Nhược Lan lộ người dưới ánh nến, mấy tên tâm địa bất chính đang liếc ngang liếc dọc hau háu nhìn nàng thì thầm nghĩ, việc cần nhất là phải bảo vệ tấm thân trinh bạch ấy. Chàng thuận tay kéo luôn một tên thị vệ cho đứng chắn giữa mình và Miêu Nhân Phượng, rồi lách người nhào tới bên giường, kéo chăn đắp lên người nàng. Mấy động tác này nhanh nhẹn vô cùng, mọi người chưa kịp nhìn rõ thì chàng đã bế Miêu Nhược Lan chui qua lỗ hổng bên vách ra khỏi phòng.
Miêu Nhân Phượng tung chân đá thốc tên thị vệ lên tận mái nhà, thấy Hồ Phỉ vác con gái mình chạy thì vừa giận vừa kinh hãi, quát to:
– Gian tặc, mau thả con gái ta ra!
Vừa nói ông tung người đuổi theo. Nhưng phòng hẹp người đông, bị mấy địch thủ sấn lại làm vướng tay vướng chân, mặc cho ông đấm đá, nhất thời khó mà thoát ra được.