Hồi 06: Huyết đao lão tổ

Hồi 06: Huyết đao lão tổ

Địch Vân thấy người vây quanh mỗi lúc một đông, càng khó thoát thân, giương đao lên thét:

– Mau lui ra cho ta!

Nách bên trái cắp chiếc mái chèo, xông ra góc phía Đông. Đám người vây quanh hét lên chạy tứ tán. Bốn tên công sai kêu lên:

– Thái hoa dâm tăng, chạy đi đâu?

Rồi tức tốc đuổi theo.

Địch Vân phạt xiên đơn đao, đã chém bị thương một tên công sai. Tên này kêu lên:

– Chống người nha môn, giết người rồi.

Thủy Sinh thúc ngựa chạy tới, Uông Khiếu Phong giục ngựa chạy lên, roi ngựa vung ra, “vút” một tiếng, cuốn ngay lấy cây đơn đao trong tay Địch Vân. Địch Vân hai tay không chút sức, đơn đao tuột khỏi tay bay đi. Uông Khiếu Phong vươn tay trái ra, chộp được sau cổ áo Địch Vân, nhấc cả người Địch Vân lên, quát:

– Dâm tăng. Ngươi gây ra bao nhiêu vụ án ở vùng Lưỡng Hồ, còn muốn sống sao?

Tay phải đặt lên chuôi kiếm, ánh thép xanh lóe lên, trường kiếm đã ra khỏi vỏ, định chém rơi đầu Địch Vân.

Những người đứng xem cùng hò reo:

– Hay lắm, hay lắm!

– Giết tên dâm tăng này đi.

– Để bọn ta cắn y một miếng bõ tức.

Địch Vân thân đang lơ lửng trên không, không có một chút sức kháng cự, thầm than thở: “Số mình nhất định toàn chịu oan uổng, cũng chả còn cách nào.”

Mắt thấy trường kiếm trong tay Uông Khiếu Phong đã vung lên giữa chừng, Địch Vân cười đau khổ, thầm nói: “Đinh đại ca, không phải tiểu đệ không cố gắng hết sức, mà thật là số của tiểu đệ đen đủi quá.”

Bỗng nghe từ xa vọng lại một tiếng nói già nua khô khốc:

– Để người lại, không được hại tính mạng y.

Uông Khiếu Phong ngoảnh đầu lại, thấy một hòa thượng mặc áo vàng. Hòa thượng này rất già, đầu nhọn tai choắt, mặt đầy nếp nhăn, màu sắc và chất vải trên tăng bào của lão giống hệt tăng bào trên người Địch Vân. Uông Khiếu Phong tái mặt, biết là hòa thượng huyết đao môn ở Tây Tạng, bèn giơ kiếm lên định chém vào cổ Địch Vân, giết tên tiểu dâm tăng này trước rồi hãy giết lão dâm tăng. Mũi kiếm đã kề cổ Địch Vân, bỗng cảm thấy khuỷu tay phải tê dại, đã bị ám khí đánh trúng huyệt. Thanh trường kiếm trong tay Uông Khiếu Phong từ từ rũ xuống, tuy không còn sức nữa nhưng vì lưỡi kiếm rất sắc nên vẫn vạch lên má trái Địch Vân một đường máu.

Lão tăng thân hình như gió, ào tới, một chưởng đẩy Uông Khiếu Phong ngã ngựa, tay trái chộp lấy Địch Vân, chân phải nhấc lên một cái, đã ngồi chễm chệ trên lưng con ngựa vàng. Người ta lên ngựa tất trước hết chân trái đạp lên bàn đạp bên trái, rồi sau đó chân phải mới tung lên mình ngựa, nhưng lão sư già này không cần nhảy lên, cũng không cần bàn đạp, chỉ nhấc chân phải là đã ở trên yên, giục ngựa chạy về phía Thủy Sinh.

Thủy Sinh nghe tiếng Uông Khiếu Phong la hoảng, đang định thúc ngựa tới. Uông Khiếu Phong kêu lên:

– Biểu muội, chạy mau!

Thủy Sinh chần chừ một lúc, quay đầu ngựa, lão tăng kia đã cưỡi ngựa vàng đuổi tới. Lão ném Địch Vân lên yên ngựa bạch, phía sau Thủy Sinh, đang định thuận tay đẩy cô ta xuống ngựa, Thủy Sinh đã rút trường kiếm chém vào đầu lão. Lão tăng thấy cô dung mạo tuyệt đẹp, ngẩn ra một chút, nói:

– Đẹp quá!

Cánh tay liền vươn ra điểm trúng huyệt đạo trên hông Thủy Sinh.

Nhát kiếm của Thủy Sinh mới chém xuống nửa chừng, bỗng toàn thân không còn chút sức, ltrường kiếm leng keng rớt xuống đất, trong lòng rất sợ hãi, vội định nhảy xuống ngựa, bỗng cảm thấy sau lưng lại tê dại, hai chân đã mất cảm giác.

Lão tăng tay trái cầm dây cương ngựa bạch, hai chân kẹp chặt, ngựa vàng ngựa trắng liền “đinh đang đinh đang”, “đinh linh linh” “đinh đang đinh đang”, “đinh linh linh” cùng phi.

Uông Khiếu Phong nằm trên mặt đất, gào to:

– Biểu muội, biểu muội!

Mắt trừng trừng nhìn biểu muội bị hai tên dâm tăng bắt đi, hậu quả thật là không thể tưởng tượng được, nhưng anh ta toàn thân mềm nhũn, ráng hết sức bình sinh cũng không nhúc nhích được.

Chỉ nghe mấy tên công sai gào lớn:

– Tróc nã dâm tăng!

– Huyết đao ác tăng đào tẩu rồi!

* * *

Địch Vân ở trên lưng ngựa, lắc lư muốn rơi, tự nhiên giơ tay bíu lấy, chạm tay vào chỉ cảm thấy mềm như bông, cúi đầu nhìn, thấy chỗ bíu tay vào là eo Thủy Sinh. Thủy Sinh cả sợ, kêu lên:

– Ác hòa thương, mau buông tay ra!

Địch Vân cũng giật mình, vội vàng buông tay, bíu chặt lấy yên ngựa. Nhưng vì ngồi sau Thủy Sinh, hai người không cách gì không chạm vào nhau. Thủy Sinh lại kêu:

– Buông ta ra, buông ta ra!

Lão tăng kia nghe thấy phát bực, đưa tay điểm vào á huyệt của cô, thế là Thủy Sinh đến nói cũng không nói được.

Lão tăng cưỡi trên lưng ngựa vàng, cứ ngắm nghía thân hình diện mạo Thủy Sinh, tán tụng:

– Đẹp lắm, thật tuyệt! Lão hòa thương ta diễm phúc tề thiên.

Thủy Sinh tuy miệng không nói được nhưng tai không bị điếc, sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc, suýt ngất đi.

Lão tăng phóng ngựa về phía Tây, toàn chọn lối thật hoang vu mà chạy. Chạy được một thôi đường, cảm thấy lục lạc trên cổ ngựa nghe thật chói tai, “đinh đang đinh đang”, “đinh linh linh”, “đinh đang đinh đang”, “đinh linh linh”… rõ ràng là dẫn người ta đuổi theo, bèn với tay ra giật phắt hai vòng lục lạc, tiện tay bóp dẹp cả hai, nhét vào người.

Lão tăng không cho ngựa nghỉ, chạy đến gần tối, đến bên một bờ vực, bên thì núi bên thì sông. Thấy địa thế vắng vẻ, bốn phía không người, cũng không có nhà cửa, bèn ôm Địch Vân từ trên lưng ngựa xuống, đặt trên mặt đất, lại ôm Thủy Sinh xuống, dắt hai con ngựa đến dưới một gốc cây lớn, buộc vào. Lão ngắm nghía Thủy Sinh một lúc, cười hi hi nói:

– Hay lắm! Lão hòa thượng diễm phúc không nhỏ!

Rồi mới co đầu gối kiểu kiết già, quay mặt ra sông nhắm mát vận công.

Địch Vân ngồi đối diện với lão, ý nghĩ cứ dập dềnh: “Cảnh ngộ hôm nay thật là kỳ lạ, hai người tốt muốn giết mình, lão tăng này lại cứu mình. Hòa thượng này rõ ràng là cùng một bọn với Bảo Tượng, quyết không phải là người tốt. Nếu lão xâm phạm cô ta thì mình phải làm sao?”

Trời tối dần, tai nghe tiếng gió trong rừng tùng như sóng, chim đêm kêu khắc khoải, tình cờ ngẩng đầu lên lại thấy bộ mặt như người chết của lão tăng, tim lại đập thình thịch, nghiêng đầu nhìn qua thấy một dải áo lộ ra trong đám cỏ, chính là Thủy Sinh đã ngã vào trong đó. Địch Vân mấy lần muốn mở miệng hỏi lão tăng nhưng thấy lão thần sắc lạnh lùng, đang chăm chú vận công nên lại không dám làm phiền.

Một lúc lâu sau, lão tăng bỗng từ từ đứng dậy, giơ chân trái lên, lòng bàn chân hướng lên trời, chân phải đứng trên mặt đất, hai tay giang ra hướng về phía vầng trăng mới mọc. Địch Vân nghĩ bụng: “Tư thế này mình đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ? Phải rồi, trong quyển sách của Bảo Tượng có vẽ cái hình cổ quái này.” Nhưng thấy lão tăng đứng như vậy lại như một bức tượng đá, không hề nhúc nhích. Một lúc sau nghe một tiếng thở “phù”, thấy lão tăng nhảy vọt dậy, rồi đảo ngược người, đầu chúc xuống đất, hai tay chống đất, đầu cũng chạm đất, rồi hai tay duỗi thẳng ra hai bên, hai chân duỗi lên trời thẳng tắp, lão đứng bằng đầu không hề rung rinh.

Địch Vân cảm thấy thú vị, lôi quyển sách ra giở đến một hình vẽ, dưới ánh trăng thấy quả nhiên tư thế người trong sách giống hệt lão tăng lúc này, liền vỡ nhẽ: “Lão tăng tuy cứu mạng mình nhưng rõ ràng là một kẻ dâm tà, lão bắt cô gái chắc chắn không có ý tốt. Nhân lúc lão đang luyện công nhập định, mình phải cứu cô ta, cùng cưỡi ngựa chạy trốn.”

Địch Vân biết làm việc này là cực kỳ nguy hiểm, nhưng không muốn một cô gái xinh đẹp tốt lành như Thủy Sinh bị lão tăng này làm nhục, bèn lặng lẽ xoay mình, rốn rén bò đến chỗ lùm cỏ. Ở trong tù khi cùng luyện công với Đinh Điển, Địch Vân biết rằng lúc ấy trong từng hơi thở, tai không nghe mắt không thấy gì, ngũ quan đều không có cảm giác. Chỉ cần lão tăng tập trung luyện công, mình cứu cô ta lão cũng chưa chắc đã biết.

Địch Vân hơi động đậy, chỗ chân gãy đau không chịu nổi, bèn đặt trọng lượng toàn thân lên một chân còn lành, từ từ bò về phía lùm cỏ, may mà lão tăng kia quả nhiên không biết gì. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Thủy Sinh, cô trừng trừng mở tròn đôi mắt nét mặt lộ vẻ sợ hãi. Địch Vân sợ kinh động đến lão tăng nên không dám nói, chỉ đưa tay ra hiệu cho cô rằng mình muốn cứu cô.

Thủy Sinh tự khi bị lão tăng bắt đến đây, nghĩ rằng mình đã lọt vào bàn tay ma của hai hòa thượng dâm ác, chỉ sợ muốn sống không được, muốn chết không xong, nỗi nhục nhã không biết sẽ thảm khốc đến mức nào, khổ là bị điểm huyệt, đừng nói là không thể nhúc nhích ngay cả một tiếng cũng không nói được. Cô bị lão tăng đặt trong lùm cỏ, kiến, mối bò lung tung trên mặt trên cổ đã hết sức khó chịu, lúc này bỗng thấy Địch Vân lén lén lút lút bò tới nghĩ rằng thằng này nhất định có ý xấu, cực kỳ sợ hãi. Địch Vân luôn lấy tay ra hiệu, tỏ ý cứu cô, nhưng Thủy Sinh trong lúc kinh hãi lại hiểu sai ý của Địch Vân nên càng sợ.

Địch Vân đưa tay kéo cô ngồi dậy, tay chỉ con ngựa dưới gốc cây, ý muốn nói cùng cô chạy trốn. Thủy Sinh toàn thân bủn rủn. Địch Vân nếu hai chân còn lành lặn thì có thể ôm cô ta chạy xuống dốc, nhưng chân bị gãy rồi, tự đi lại đã khó khăn, làm sao mà có thể bồng một người chạy được, chỉ còn cách giải huyệt để cô ta tự đi. Nhưng Địch Vân lại không rành cách điểm huyệt và giải huyệt, chỉ cố ra hiệu cho Thủy Sinh, chỉ vào các bộ vị trên người cô, mong cô ra dấu cho mình biết có thể giải huyệt ở vị trí nào.

Thủy Sinh thấy Địch Vân đưa tay về phía mình chỉ chỉ chỏ chỏ chỗ này chỗ kia, thì vừa xấu hổ vừa tức giận cực điểm: “Thằng tiểu ác tăng này không biết muốn giở trò quỷ quái gì đây, chắc là y muốn làm nhục mình, chỉ cần mình nhúc nhích được thì sẽ lập tức lao đầu vào vách đá để khỏi phải chịu đựng nỗi nhục nhã.”

Địch Vân thấy thần sắc kỳ lạ của cô, nghĩ bụng: “Có lẽ cô ấy không hiểu.” Lúc này ngoài cách giải huyệt cho cô, không còn một cách nào khác để cứu cô ta cả, nhưng lại không dám mở miệng lên tiếng, sợ lão tăng kia nghe thấy. Địch Vân thầm nói: “Cô nương, tôi một lòng muốn giúp cô thoát nạn, có đắc tội xin cô đừng trách.” Bèn giơ tay ra, khẽ khẽ đẩy vào lưng cô ta mấy cái.

Mấy cái đẩy nhẹ ấy chẳng có công hiệu gì nhưng lại làm Thủy Sinh càng kinh hãi bội phần. Biểu ca Uông Khiếu Phong của cô là bạn thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, phụ thân cũng đã từng hứa gả cô cho biểu ca. Hai người tuy thường cùng sánh vai hành hiệp giang hồ nhưng vẫn luôn giữ lễ, chưa từng chạm tay vào nhau. Địch Vân đẩy vào lưng cô mấy cái như vậy khiến nước mắt cô trào ra như suối.

Địch Vân cảm thấy sợ hãi, nghĩ bụng: “Sao cô ấy lại khóc nhỉ, à, chắc là sau khi bị điểm huyệt, nay đụng vào huyệt đạo sau lưng thế này cô ấy đau không chịu nổi. Mình thử giải huyệt ở hông cô ấy xem.”

Bèn đưa tay vào sau hông, ấn nhẹ mấy cái. Mới ấn vào, nước mắt Thủy Sinh trào ra. Địch Vân rất hoang mang: “Thì ra huyệt đạo ở bên hông cũng đau, vậy thì phải làm sao?” Địch Vân biết sự tôn nghiêm trên thân thể người con gái là ở những chỗ như ngực, bụng… đến nhìn cũng chả dám nhìn chứ nói gì đến chuyện đụng chạm, thầm nghĩ: “Tôi không có cách gì giải huyệt cho cô, nếu cứ thử lung tung thì không được. Chỉ có cách cõng cô xuống dốc núi, mạo hiểm chạy trốn.” Thế là bèn cầm lấy hai tay cô ta, định kéo cô ta lên lưng mình.

Thủy Sinh tức giận cực điểm, mấy lần suýt ngất đi. Thấy Địch Vân cầm lấy hai tay mình rõ ràng là định cởi áo, hơi bị nén ở trong ngực không thể kêu lên được. Địch Vân nhấc hai tay cô đang có kéo cô lên lưng mình, một luồng khí từ trong ngực Thủy Sinh chợt xông lên, á huyệt đột nhiên được giải liền hô hoán lên:

– Ác tặc, buông ta ra! Đừng đụng đến ta, buông ta ra!

Tiếng kêu đột ngột bật ra, Địch Vân giật nảy mình, hai tay buông ra, thả phịch cô ta xuống đất, tự mình cũng đứng không vững, ngã dúi lên người cô.

Nghe một tiếng kêu của Thủy Sinh, lão tăng lập tức tỉnh ra, trừng mắt nhìn, thấy hai người dính vào một cục, lại nghe Thủy Sinh kêu to:

– Ác tăng, ngươi mau chém ta một đao chết cho xong. Buông ta ra!

Lão tăng ha ha cười lớn, nói:

– Thằng nhóc này, ngươi nóng vội gì thê? Ngươi muốn ăn vụng trước sư tổ ư?

Rồi bước tới chộp lấy lưng Địch Vân, nhấc lên, đi mấy bước, mới lẳng xuống, cười nói:

– Giỏi lắm! Giỏi lắm! Ta thích thằng nhóc to gan hám gái như ngươi. Ngươi đã gãy một chân mà vẫn không sợ đau, còn muốn gái, hay lảm, hay lảm, rất hợp ý ta.

Địch Vân bị cả hai người hiểu nhầm thật đúng là khóc dở mếu dở, nghĩ bụng: “Nếu mình nói rõ sự thật, lão ác tăng này chỉ một chưởng là mình mất mạng, thôi đành chịu, rồi sẽ nghĩ cách thoát thân, đồng thời cứu cô ta luôn.”

Lão tăng nói:

– Ngươi là đệ tử mới được Bảo Tượng thu nhận, phải không?

Không đợi Địch Vân trả lời, lão toét miệng cười, nói tiếp:

– Bảo Tượng chắc là rất thích ngươi, cả đến tăng y của huyết đao môn cũng tặng cho ngươi. Bộ “huyết đao bí cấp” của y, y có truyền cho ngươi không?

Địch Vân nghĩ bụng: “Huyết đao bí cấp” không biết là cái gì?”, run rẩy thò tay vào bụng, rút quyển sách giấy vàng ra.

Lão tăng cầm lấy, mở mấy trang xem qua, lại trả lại, vỗ nhẹ lên đầu Địch Vân, nói:

– Được lắm, được lắm! Tên ngươi là gì?

Địch Vân trả lời:

– Tôi tên là Địch Vân.

Lão tăng nói:

– Được lắm, được lấm! Sư phụ ngươi đã truyền pháp môn luyện công cho ngươi chưa?

Địch Vân nói:

– Chưa.

Lão tăng nói:

– Ầy, không sao. Sư phụ ngươi đi đâu rồi?

Địch Vân đâu dám nói Bảo Tượng không phải là sư phụ của mình, càng không dám nói Bảo

Tượng đã chết, chỉ buột miệng nói:

– Ông ấy… ông ấy đi thuyền qua sông…

Lão tăng lại hỏi:

– Sư phụ ngươi đã nói cho ngươi biết pháp danh của sư tổ chưa?

Địch Vân nói:

– Chưa.

Lão tăng lại nói:

– Pháp danh của ta là “Huyết đao lão tổ”. Thằng lỏi nhà ngươi biết làm ta vui vẻ. Ngươi theo sư tổ bảo đảm được hưởng phúc vô cùng. Giai nhân trong thiên hạ, muốn người nào thì lấy ngay người ấy.

Địch Vân nghĩ bụng: “Thì ra lão này là sư phụ của Bảo Tượng”, bèn hỏi:

– Họ chửi ông… chửi chúng ta là “huyết đao ác tăng”, sư… sư tổ là chưởng giáo của phái à?

Huyết đao lão tổ cười nói:

– Hi hi, thằng khốn Bảo Tượng kín miệng ghê, lai lịch của gia môn mà đến cả đồ nhi thân thiết của mình cũng không nói cho biết. Phái của chúng ta là một chi trong Thanh giáo Tây Tạng gọi là “Huyết đao môn”. Tổ sư của ngươi là chưởng giáo đời thứ tư. Ngươi gắng học công phu bản môn, chưởng giáo đời thứ sáu biết đâu chẳng vào tay ngươi. À, cái chân gãy của ngươi, chẳng việc gì, chuyện nhỏ, ta sẽ chữa cho.

Lão mở vết thương chỗ xương gãy của Địch Vân ra, nắn lại xương cho chuẩn rồi lấy từ trong người ra một cái bình sứ, đổ ra một ít bột thuốc, bôi lên vết thương, nói:

– Đây là thuốc liền xương bí chế của bản môn, linh nghiệm vô cùng, không đến một tháng chân gãy sẽ bình phục như thường. Ngày mai chúng ta tới phủ Kinh Châu, sư phụ của ngươi cũng sẽ đến gặp mặt.

Địch Vân thầm hốt hoảng: “Mình không thể đến Kinh Châu.”

Huyết đao lão tổ băng xong vết thương cho Địch Vân, quay đầu nhìn Thủy Sinh, cười nói:

– Thằng lỏi con, con bé này đẹp quá. Nó tự xưng “Linh kiếm song hiệp” gì gì đó. Bố nó là Thủy Đại tự coi là danh môn chính phái, là nhân vật hàng đầu võ lâm Trung nguyên, không biết tự lương sức mình, muốn làm khó dễ “huyết đao môn” chúng ta, hôm qua lại giết mất một vị sư thúc của ngươi, mẹ nó chứ, không ngờ khuê nữ của hắn lại bị ta bắt. Hi hi hi, hai ông cháu ta phải làm cho bố nó mất mặt, lột hết y phục của con bé này, trói trên lưng ngựa diễu khắp đại thành tiểu trấn để cho muôn vạn người đều thấy rõ khuê nữ của Thủy đại hiệp đẹp mặt đến mức nào.

Trái tim của Thủy Sinh đập loạn nhịp, kinh tởm buồn nôn, ý nghĩ quay cuồng: “Tên tiểu ác tăng kia đã ác, lão già này lại càng hung bạo, mình làm sao mà tự tử được, giữ được sự thanh bạch của mình và thể diện của cha?”

* * *

Bỗng nghe thấy Huyết đao lão tổ cười nói:

– Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến [1], người cứu nó đến rồi đấy.

Địch Vân mừng thầm, vội hỏi:

– Ở đâu?

Huyết đao lão tổ nói:

– Cách đây hơn năm dặm, hi hi, có cả thảy mười bảy kỵ sĩ.

Địch Vân nghiêng tai nghe ngóng, loáng thoáng nghe trên đường núi phía đông nam có tiếng vó ngựa nhưng cách rất xa, như có như không khó mà biết được nhiều ít thế nào, lão ác tăng này mới nghe đã biết số người ngựa, thính lực của lão thật đáng sợ.

Huyết đao lão tổ nói:

– Cái chân gãy của ngươi mới đắp thuốc, trong ba canh giờ không được động đậy, nếu không sau này sẽ bị thọt. Trong vòng vài trăm dặm quanh đây không có nhân vật nào có bản lĩnh cao cường cả, mười bảy tên kỵ sĩ đuổi theo này, để ta giết hết cho.

Địch Vân không muốn lão giết nhiều người trong võ lâm Trung nguyên, vội nói:

– Chúng ta nấp ở đây không lên tiếng, họ chưa chắc đã tìm được. Địch đông ta ít, sư… sư tổ phải cẩn thận mới được.

Huyết đao lão tổ rất vui vẻ, nói:

– Thằng lỏi này có lương tâm, khó có, khó có, sư tổ gia gia rất thích ngươi.

Lão đưa tay vào bên hông, rút một cái, trong tay đã có một lưỡi đao mềm. Lưỡi đao không ngừng rung động, linh hoạt như một con rắn sống. Dưới ánh trăng thấy lưỡi đao một màu đỏ sậm, như màu máu, cực kỳ đáng sợ. Địch Vân ớn lạnh, hỏi:

– Đây… đây là huyết đao à?

Huyết đao lão tổ nói:

– Thanh bảo đao này gặp mỗi đêm trăng rẳm đều phải cắt đầu người để tế, nếu không thì giảm phần sắc bén, bất lợi cho chủ đao. Ngươi xem, vầng trăng tròn vành vạnh, khó mà có được đến mười bảy người kéo tới cho ta tế đao. Bảo đao ơi bảo đao, tối nay ngươi có thể no máu.

Thủy Sinh nghe tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, trong bụng mừng thầm, nhưng nghe Huyết đao lão tổ nói với vẻ rất tự phụ, tựa hồ như người đến ắt chết, tuy không hoàn toàn tin lời lão nhưng cũng thầm lo, nghĩ bụng: “Cha có đến không? Biểu ca có đến không?”

Một lát sau, dưới ánh trăng thấy một hàng ngựa chạy đến, Địch Vân thử đếm, quả nhiên không nhiều, không ít, đúng số mười bảy. Chỉ thấy mười bảy kỵ sĩ nối đuôi nhau lao đến, nhanh chóng vượt qua dốc núi.

Thủy Sinh cất cao giọng, kêu:

– Tôi ở đây, tôi ở đây!

Mười bảy người cưỡi ngựa nghe thấy tiếng kêu, lập tức thúc ngựa xốc tới. Một chàng trai kêu lớn:

– Biểu muội, biểu muội!

Chính là tiếng Uông Khiếu Phong.

Thủy Sinh muốn kêu nữa, Huyết đao lão tổ búng ngón tay một cái, một viên sỏi bay tới trúng ngay vào á huyệt (huyệt câm) của cô.

Mười bảy người hối hả xuống ngựa, tụ tập lại hạ giọng bàn bạc. Huyết đao lão tổ bỗng đưa tay xốc nách Địch Vân, xách lên, cất cao giọng nói:

– Tây Tạng thanh giáo huyết đao môn, chưởng môn đời thứ tư là Huyết đao lão tổ, đệ tử đời thứ sáu là Địch Vân ở đây!

Rồi lão cúi xuống, tay trái chụp lấy sau cổ áo Thủy Sinh, nhấc bổng cô ta lên, lại kêu:

– Khuê nữ của Thủy Đại đã làm tiểu thiếp thứ mười tám của Địch Vân, đồ tôn của ta, ai muốn đến uống rượu mừng thì hãy tới đây. Ha ha, ha ha!

Lão cố ý biểu diễn nội công thâm hậu, tiếng cười chấn động cả vách núi, vang đi thật xa… Mười bảy người kia nhìn mà kinh hãi thất sắc.

Uông Khiếu Phong thấy biểu muội bị ác tăng kia cầm trong tay, hoàn toàn không có sức kháng cự, lại nghe lão nói là đã làm “vợ lẽ thứ mười tám của đồ tôn Địch Vân”, chỉ sợ cô đã bị ô nhục, tức giận muốn nổ tung cả người, gầm lên một tiếng, vung trường kiếm xông lên dốc núi. Mười sáu người khác cùng nhao nhao kêu lên:

– Giết huyết đao ác tăng!

– Vì giang hồ trừ hại!

– Loại dâm tăng hung ác này không thể dung tha!

Địch Vân thấy thế trận như vậy trong lòng rất bối rối, nghĩ thầm: “Những người này đều cho mình là ác tăng của huyết đao môn, mình có một trăm cái miệng cũng không thể biện bạch được. Tốt nhất là họ giết chết lão hòa thượng, cứu Thủy cô nương đi… Nhưng… nhưng lão hòa thượng này mà chết thì mình cũng khó mà sống sót.” Khi thì mong quần hiệp Trung nguyên thắng, khi thì lại hy vọng Huyết đao lão tổ đánh lui truy binh, còn mình thì không biết nên giúp bên nào.

Nhìn sang Huyết đao lão tổ, chỉ thấy lão nhếch mép cười nhạt, có vẻ chả sợ gì đối phương người đông thế mạnh, mỗi tay nâng một người đưa lên, thanh huyết đao thì ngậm ngang miệng, trông càng dữ tợn hung ác. Đợi quần hào đến gần khoảng hai mươi trượng, lão từ từ đặt Địch Vân xuống, cẩn thận để không động đến cái chân bị thương, đợi quần hào đến cách khoảng mười trượng, lão lại đặt Thủy Sinh bên cạnh Địch Vân, một thanh đao vẫn cấn ngang miệng, hai tay chống nạnh, gió đêm phần phật thổi phồng tay áo tăng bào.

Uông Khiếu Phong kêu lên:

– Biểu muội, muội có bình yên không?

Thủy Sinh chỉ muốn kêu to: “Biểu ca, biểu ca!” nhưng làm sao kêu được. Thấy biểu ca càng xông tới gần lòng cô lẫn lộn niềm vui vô cùng, lo lắng vô cùng, thương yêu và cảm kích vô cùng, chỉ muốn nhào vào lòng biểu ca mà khóc một trận, nói lên bao nỗi khổ nạn nhục nhã mình gặp phải trong mấy canh giờ vừa qua.

Uông Khiếu Phong toàn tâm toàn ý tìm kiếm biểu muội, nhìn đông ngó tây, chạy chậm đi mấy bước, đã có bảy tám người vượt lên trước anh ta. Dưới ánh trăng thấy ở nơi cao nhất trên dốc núi

Huyết đao lão tổ ngậm đao đứng đó, sừng sững oai phong, khi quần hào xông đến cách lão năm sáu trượng, không hẹn mà cùng dừng bước đứng lại.

Hai bên đối diện trong khoảnh khắc, chợt nghe một tiếng thét vang, hai hán tử sánh vai xông lên, một người sử roi vàng, một người sử song đao.

Hai người xông lên mấy trượng, người sử song đao bước rất nhanh, đã vòng ra sau Huyết đao lão tổ, hai người một trước một sau, lớn tiếng thét, cùng đánh tới. Huyết đao lão tổ nghiêng mình một cái, tránh song đao, thân hình lắc lư, chiếc loan đao vẫn ngậm nơi miệng, đột nhiên tay trái chụp lấy cán đao, thuận tay vung một nhát, đã chém vạt nửa đầu người sử roi vàng. Sau khi giết một người, lão lập tức lại ngậm đao vào miệng. Người sử song đao vừa sợ vừa buồn, múa song đao như tuyết bay lăn xả tới. Huyết đao lão tổ tay không xuyên qua vòng đao, tay phải lại cầm lấy đao, vẫy một cái, lưỡi đao xẻ người xông tới từ đỉnh đầu đến ngang hông.

Quần hào cùng kêu lên kinh hoảng, lùi lại mấy bước, chỉ thấy từ lưỡi đao lão ngậm ngang miệng máu nhỏ xuống từng giọt từng giọt, khóe miệng cũng vấy máu tươi.

Quần hào tuy kinh hãi nhưng cùng chung mối hận thù, trong tiếng gào thét, bốn người cùng xông lên giáp công hai bên. Huyết đao lão tổ chạy sang mé tây, bốn người lớn tiếng chửi mắng, đuổi theo, những người khác cũng ào lên như ong. Mới đuổi được mấy trượng bốn người đã rõ nhanh chậm, hai người trước, hai người sau. Huyết đao lão tổ bỗng dừng bước, quay mình nhảy vọt tới, hồng quang lóe lên, hai người chạy trước đã mất mạng dưới huyết đao. Hai người chạy sau chần chừ một chút, huyết đao đã lia ngang cổ, thân và đầu hai nơi.

Địch Vân nầm trong bụi cỏ, thấy lão trong khoảnh khắc giết liền sáu người, võ công quái dị, ra tay tàn nhẫn thực là không thể tưởng tượng được, nghĩ bụng: “Cách đánh này, mười một người còn lại e cũng bị lão giết sạch trong phút chốc. Phải làm sao đây?”

Bỗng nghe thấy một người kêu lên:

– Biểu muội, biểu muội, muội ở đâu?

Chính là Uông Khiếu Phong trong “Linh kiếm song hiệp”.

Thủy Sinh nằm bên cạnh Địch Vân, nhưng đã bị Huyết đao lão tổ điểm vào á huyệt, không kêu lên được, trong lòng thầm kêu lớn: “Biểu ca, muội ở đây.”

Uông Khiếu Phong cúi mình chạy nhanh, tay trái không ngừng vạch cỏ tìm kiếm. Bỗng một trận gió thổi qua, cuốn một góc vạt áo của Thủy Sinh lên, Uông Khiếu Phong kêu lên:

– Đây rồi!

Nhảy phóc tới, ôm chầm lấy cô.

Thủy Sinh vui mừng rơi nước mất, toàn thân run rẩy. Uông Khiếu Phong kêu lên:

– Biểu muội, biểu muội! Muội đây rồi!

Ôm chặt lấy cô. Hai người gặp nhau sau cơn hoạn nạn, bao nhiêu lễ nghi quy củ đều vứt quách ngoài chín tầng mây.

Uông Khiếu Phong lại hỏi:

– Biểu muội, muội khỏe không?

Thấy Thủy Sinh không đáp, sinh nghi, đặt cô xuống đất. Thủy Sinh chân mới chạm đất đã ngã vật ra. Uông Khiếu Phong có học qua kỹ pháp điểm huyệt, tuy chưa tinh thông nhưng cũng nắm được thủ pháp cơ bản, vội đưa tay giải huyệt ở hông và lưng cho cô. Thủy Sinh kêu được thành tiếng:

– Biểu ca, biểu ca.

Khi Uông Khiếu Phong chạy đến gần, Địch Vân đã biết thế nguy, nhân lúc anh ta đang giải huyệt cho Thủy Sinh, lặng lẽ bò đi.

Thủy Sinh nghe trong bụi cỏ có tiếng sột soạt, nghĩ đến tên ác tăng này đã từng vô lễ với mình bèn chỉ vào Địch Vân, nói với Uông Khiếu Phong:

– Mau, mau giết tên ác tăng kia.

Lúc ấy trường kiếm của Uông Khiếu Phong còn ở trong bao, nghe tiếng Thủy Sinh, soạt một tiếng rút kiếm ra, thế kiếm như gió, đâm nhanh tới Địch Vân. Địch Vân nghe tiếng Thủy Sinh hô hoán, biết là không hay rồi, không đợi trường kiếm đâm tới đã vội vàng lăn ra ngoài, may mà thân mình đang nằm trên dốc, theo đà lăn lông lốc xuống.

Uông Khiếu Phong lại đâm tiếp, thấy sắp đâm trúng, bỗng “choeng” một tiếng, hổ khẩu chấn động, trước mắt hồng quang loáng qua. Trong vội vã không kịp suy nghĩ, thuận tay sử luôn chiêu “Khổng tước khai bình” trong “cửu thức liên hoàn”, múa thành một bình phong kiếm quang che trước thân mình. Chỉ nghe thấy “đinh đinh đang đang” tiếng đao kiếm chạm nhau như liên châu, chỉ một chớp mắt đã hơn ba chục tiếng. Kiếm pháp của Uông Khiếu Phong được chân truyền của cậu là Thủy Đại, bộ kiếm pháp “Khổng tước khai bình” này trở qua trở lại gồm có chín thức, lúc thường luyện được thuần thục, khoảnh khắc này sống chết trong hơi thở, đao chiêu của kẻ địch quá nhanh nói gì đến chuyện thấy chiêu chiết chiêu? Chỉ theo phản xạ mà sử luôn chiêu đã nằm lòng. Huyết đao lão tổ tấn công liên tiếp ba mươi sáu đao đều bị Uông Khiếu Phong đẩy ra.

Quần hào nhìn hoa cả mắt. Lúc này lại có thêm ba người nữa bị Huyết đao lão tổ giết, nếu kể cả Thủy Sinh nữa thì chỉ còn lại chín người. Mọi người cảm thấy ớn lạnh, đều nghĩ: “Linh kiếm song hiệp danh bất hư truyền, chỉ có anh ta mới chống đỡ nổi Huyết đao ác tăng.”

Kỳ thực, Huyết đao lão tổ chỉ cần ra chiêu chậm đi một chút, buộc phải chiết chiêu thì Uông Khiếu Phong không thể không mất mạng dưới huyết đao, may mà Huyết đao lão tổ nhất thời chưa nghĩ ra, kiếm chiêu chuyên phòng thủ này của đối phương chẳng qua chỉ là thuộc lòng một lộ kiếm pháp mà thôi. Lão nghĩ bụng: “Tiểu tử này giỏi đây, cứ đấu tiếp xem ngươi nhanh hay ta nhanh?” và cứ tiếp tục gia tăng tốc độ.

Quần hào đều muốn xông vào một loạt, dùng loạn đao phân thây ác tăng nhưng hai người đấu nhanh quá không xen vào được.

Thủy Sinh quan tâm đến an nguy của biểu ca, tuy tay tê chân nhũn cũng không dám chờ đợi nữa, cúi mình nhặt một thanh trường kiếm từ một xác chết, xông lên giáp công. Cô ta thường cùng biểu ca liên thủ tấn công kẻ địch, phối hợp thuần thục, Uông Khiếu Phong đón đỡ thế công của Huyết đao lão tổ, Thủy Sinh liền đâm vào chỗ yếu hại của lão.

Huyết đao lão tổ mấy chục chiêu chưa hạ được Uông Khiếu Phong, trong lòng nôn nóng, gầm lên một tiếng, tay phải vẫn múa huyết đao, tay trái giơ lên chụp lấy trường kiếm của Uông Khiếu Phong. Uông Khiếu Phong giật nảy mình, múa kiếm càng nhanh định chặt đứt mấy ngón tay của lão, không ngờ tay trái của lão hình như không sợ lưỡi kiếm, hoặc búng hoặc ép, hóa giải hầu hết kiếm chiêu của Khiếu Phong, thế là Uông Khiếu Phong và Thủy Sinh rơi vào hiểm cảnh.

Một ông già trong quần hào thấy tình thế bất lợi, biết rằng đêm nay nếu “Linh kiếm song hiệp” lại mất mạng nữa thì những người còn lại chẳng còn ai sống sót để rời khỏi chốn này. Ông ta bèn kêu lên:

– Mọi người sánh vai xốc tới liều mạng với ác tăng.

Chính vào lúc ấy, bỗng nghe từ phía tây bắc có tiếng hú dài:

– Lạc… Hoa Lưu Thủy!

Tiếp đó từ phía tây lại có người ứng tiếng:

– Lạc Hoa… Lưu Thủy.

Hai tiếng Lưu Thủy chưa dứt từ phía tây nam lại có người kêu lên:

– Lạc Hoa Lưu… Thủy.

Ba người ở ba phía, cao giọng hô vang, âm điệu hoặc hào phóng hoặc du dương nhưng đều có trung khí sung mãn, nội lực rất cao.

Huyết đao lão tổ giật mình: “Ở đâu ra ba cao thủ nữa đây? Từ âm thanh nghe ra võ công của mỗi người đều không kém mình, ba thằng cha này liên thủ giáp công thì khó đối phó đây.” Lão nghĩ cách ứng phó, đao chiêu vẫn không hề nao núng.

Bỗng lại nghe từ phía nam có tiếng kêu:

– Lạc Hoa Lưu Thủy…

Tiếng “Thủy” đặc biệt kéo dài, thanh âm cuồn cuộn truyền đến như trường giang dào dạt. Tiếng hô này gần hơn ba tiếng hô kia nhiều.

Thủy Sinh cả mừng kêu lên:

– Cha, cha, tới đây mau!

Trong quần hào có người vui mừng nói:

– “Giang Nam tứ lão” đến rồi, Lạc Hoa Lưu Thủy! Ha…

Tiếng cười ha ha của người ấy chỉ mới phát ra được một tiếng “ha”, ngực đã vọt máu tươi, bị huyết đao chém trúng.

Huyết đao lão tổ nghe, biết có thêm một người đến nữa, mà người này lại là thân phụ của Thủy Sinh, nghĩ ngay: “Từng nghe đồ đệ của mình là Thiện Dũng nói rằng trong võ lâm Trung nguyên, võ công cao cường nhất ngoài Đinh Điển ra thì có “Nam tứ kỳ”, “Bắc tứ quái”. “Bắc tứ quái” là “Phong Hổ Vân Long”, “Nam tứ kỳ” là “Lạc Hoa Lưu Thủy”. Lúc ấy mình nghe vậy đã bảo “Cút mẹ nó đi, ngoại hiệu gọi là Lạc Hoa Lưu Thủy (hoa rơi nước chảy) thì còn nước mẹ gì?” Nhưng nghe âm thanh ứng họa của bốn thằng cha này thì quả là cũng có chút bản lĩnh.”

Ý nghĩ chưa định, đã nghe thấy bốn người đồng thanh hô: – Lạc Hoa Lưu Thủy.

Từ bốn phía âm thanh truyền đến vang động cả vách núi. Huyết đao lão tổ nghe âm thanh biết bốn người còn khá xa, gần nhất cũng còn hơn năm dặm, nhưng giết cho hết cả mấy người còn lại, khi bốn người kia đến cùng bao vây thì cũng khó mà thoát thân. Lão chúm môi hú dài:

– Lạc Hoa Lưu Thủy, ta đánh cho các ngươi hoa trôi nước chảy (lạc hoa lưu thủy)!

Búng ngón tay ra một cái, “keng” một tiếng trúng ngay vào trường kiếm trong tay Thủy Sinh, trường kiếm bay mất.

Huyết đao lão tổ kêu lên:

– Địch Vân, chuẩn bị lên ngựa, chúng ta tạm rút.

Địch Vân không biết đáp ứng thế nào, cảm thấy khó nghĩ, nếu cùng chạy trốn với lão thì càng lún càng sâu, sau này khó lòng cứu vãn. Nhưng nếu ở lại đây thì sẽ lập tức bị mọi người chém thành muôn vạn mảnh, làm gì mà kịp biện bạch nửa câu. Nghe thấy Huyết đao lão tổ lại gọi:

– Đồ tôn, mau dắt ngựa lại đây.

Địch Vân suy nghĩ đã định: “Trước mắt cần phải chạy trốn cái đã. Mình suốt đời bị oan uổng, còn thiếu gì oan uổng nữa? Người ta nghĩ về mình thế nào mình làm sao mà thay đổi được?” Đợi Huyết đao lão tổ gọi đến lần thứ ba bèn đáp ứng, nhặt lấy một cây thương trên mặt đất dùng làm gậy chống, đi đến bên gốc cây dắt hai con ngựa tới.

Một người béo mập, sử côn kêu lên:

– Không xong rồi, ác tăng định chạy trốn, tôi đi chặn nó lại.

Rồi múa cây côn đuổi theo Địch Vân. Huyết đao lão tổ nói:

– Ê, ngươi đi chặn nó, ta đến chặn ngươi.

Nơi huyết đao chém tới, người mập ấy cả người lẫn côn đứt làm bốn khúc. Những người khác thấy người kia chết thảm như vậy, không nén được kinh hãi kêu lên. Huyết đao lão tổ vốn là định dọa cho mọi người lùi lại, lão bèn quặt tay lại túm lấy Thủy Sinh, chạy về phía con ngựa Địch Vân dắt tới.

Thủy Sinh vội kêu lên:

– Ác tăng, buông ta ra, buông ta ra!

Rồi vung quyền thoi vào lưng lão. Cô ta kiếm pháp khá tinh thông nhưng sử quyền thì kém cỏi, Huyết đao lão tổ da dày xương cứng, bị Thủy Sinh đấm mấy quả cũng như không, sải một bước đến nửa trượng, chỉ chạy mấy bước đã đến bên cạnh Địch Vân.

Uông Khiếu Phong đang múa kiếm theo bài “khổng tước khai bình” một cách mê mải, nhất thời chưa kịp thu chiêu, vẫn cứ tiếp tục “đông triển cẩm vũ”, “tây tích thúy linh”, “nam nghênh diễm dương”, “bắc hồi trường phong”… từng thức một múa đủ số. Anh ta thấy Thủy Sinh lại bị bắt, vội chạy như điên đuổi theo, trường kiếm trong tay tuy vẫn múa không ngừng nhưng đã không còn bài bản nữa.

Huyết đao lão tổ nhấc Địch Vân đặt lên con ngựa vàng, lại đặt Thủy Sinh lên trước Địch Vân, hạ giọng nói:

– Bốn thằng quỷ kia đều là kình địch, không thể coi thường, con bé này là con tin, đừng để nó chạy trốn.

Nói rồi phóc lên ngựa trắng, chạy về hướng đông.

Tiếng kêu “Lạc Hoa Lưu Thủy, Lạc Hoa Lưu Thủy” dần dần đến gần, có lúc một người hô, có lúc lại hai người, ba người, bốn người cùng hô.

Thủy Sinh kêu to:

– Biểu ca, biểu ca! Gia gia, gia gia! Mau đến cứu con.

Nhưng thấy biểu ca mỗi lúc một xa phía sau ngựa vàng.

Ngựa vàng và ngựa trắng của “Linh kiếm song hiệp” là loại tuấn mã Đại Uyển lựa chọn từ trong ngàn vạn con. Lúc bình thường hai người vẫn rất tự hào vì hai chú ngựa này, thường nói rằng hai con ngựa này chạy nhanh, dai sức, trên đời chẳng có con ngựa thứ ba nào sánh kịp, nhưng lúc này lại bị kẻ địch sử dụng, súc sinh vô tri vẫn cứ chạy nhanh như thế, ngựa chạy càng nhanh càng xa Uông Khiếu Phong.

Uông Khiếu Phong thấy đuổi không kịp, chỉ biết không ngớt kêu gọi:

– Biểu muội, biểu muội!

Một người kêu “biểu ca”, một người kêu “biểu muội”, tiếng kêu buồn bã, Địch Vân nghe cảm thấy bất nhẫn, chỉ muốn đẩy Thủy Sinh xuống ngựa, nhưng nghĩ đến lời Huyết đao lão tổ: “Mấy người mới đến đều là kình địch không thể coi thường, con bé này là con tin chớ để nó chạy trốn”, thả Thủy Sinh đi nhất định Huyết đao lão tổ sẽ tức giận. Lão này vô cùng tàn nhẫn giết mình cũng như giết gà giết chó, lại nghĩ nếu bị bốn vị cao thủ kia đuổi kịp, thì mình khó thoát khỏi cái chết oan uổng. Nhất thời do dự không biết quyết định thế nào, nghe tiếng Thủy Sinh kêu “biểu ca” đã khản đặc, trong lòng lại cảm thấy chua xót: “Hai người họ tình yêu sâu nặng, bị người ta chia rẽ. Mình và sư muội… ôi, mình và sư muội há lại không như thế sao? Nhưng, nhưng cô ấy đối với mình bao giờ mới được như Thủy cô nương đối với Uông Khiếu Phong?”

Nghĩ đến đó, không khỏi đau lòng, thầm nói:

– Cô đi đi.

Rồi đưa tay đẩy Thủy Sinh xuống ngựa.

Huyết đao lão tổ tuy chạy trước dẫn đường nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh ở phía sau, bỗng nghe thấy tiếng kêu của Thủy Sinh ngừng bặt, tiếp đó là tiếng kêu “ái chà” ngã xuống đất, còn tưởng Địch Vân bị gãy chân không khống chế được cô ta, lão lập tức quay đầu ngựa.

Thủy Sinh rơi xuống đất, nhẹ nhàng nhảy lên, đã đứng thẳng dậy, lập tức co chân chạy về phía Uông Khiếu Phong. Hai người lúc này chỉ cách nhau hơn năm mươi trượng, một người chạy từ tây về đông một người từ đông chạy về tây, càng chạy càng gần. Một người kêu “biểu ca”, một người kêu “biểu muội” đều vô cùng vui mừng.

Huyết đao lão tổ mỉm cười gò ngựa, không thèm để ý, đợi một chút, thấy Uông Khiếu Phong và Thủy Sinh chỉ còn cách nhau khoảng hai mươi trượng lúc ấy mới kẹp mạnh hai chân, kêu lên một tiếng, đuổi theo Thủy Sinh.

Địch Vân cả sợ, trong lòng thầm kêu: “Chạy nhanh lên, chạy nhanh lên!” Mấy người may mắn sống sót thấy Huyết đao lão tổ miệng ngậm huyết đao, phi ngựa xông đến cũng đồng thanh kêu lên: “Chạy nhanh lên, chạy nhanh lên!”

Thủy Sinh nghe tiếng vó ngựa phía sau mỗi lúc một gần, nhưng hai người ra sức chạy nhanh nên khoảng cách với Uông Khiếu Phong cũng mỗi lúc một gần. Cô chạy đến nỗi ngực như muốn nổ tung, đầu gối rã rời nhiều phen suýt ngã nhưng vẫn cố gắng chạy tiếp.

Đột nhiên cảm thấy bạch mã thở trên lưng, nghe thấy Huyết đao lão tổ cười nói:

– Chạy có đã không?

Thủy Sinh vươn hai tay ra, Uông Khiếu Phong còn cách hơn hai trượng, tay trái của Huyết đao lão tổ đã chụp lấy vai cô.

Cô kêu thất thanh, đang sắp khóc lên, bỗng nghe thấy một tiếng gọi thân thuộc và từ ái:

– Sinh nhi, con đừng sợ, cha đến cứu con đây.

* * *

Thủy Sinh nghe thấy, biết là phụ thân đã đến, trong lòng mừng rỡ, tinh thần phấn chấn một luồng sức mạnh không biết từ đâu cuộn đến, nhảy vọt tới hơn một trượng, bàn tay của Huyết đao lão tổ vốn đã chụp được vai cô lại bị cô vùng thoát khỏi. Uông Khiếu Phong nhảy phắt tới, hai người tay trái đã cầm được tay trái. Tay phải của Uông Khiếu Phong múa lên một vòng kiếm quang, trong lòng thầm nói: “Nhờ trời thương, sư phụ đã kịp thời đuổi tới không sợ lão ác tăng kia nữa.”

Huyết đao lão tổ hi hi cười lạnh, vung huyết đao. Uông Khiếu Phong vội múa trường kiếm đón đỡ. Bỗng thấy bóng huyết đao lóe lên, đón gió chuyển vòng như một dải lụa mềm quấn lấy lưỡi kiếm, thuận đà róc xuống ngón tay Uông Khiếu Phong. Nếu Uông Khiếu Phong không buông kiếm thì năm ngón tay đã bị đứt lìa. Trong lúc vội vã Khiếu Phong biến chiêu cực nhanh, nhả kình lực từ lòng bàn tay ra, trường kiếm bay về phía kẻ địch.

Huyết đao lão tổ búng ngón tay trái, trường kiếm chuyển hướng quay về phía tây trúng vào một người già. Cây huyết đao trong tay phải lại chĩa ra phía trước, chém thẳng vào mặt Uông Khiếu Phong. Uông Khiếu Phong nghiêng mình tránh, không thể không buông tay Thủy Sinh ra. Tay trái của Huyết đao lão tổ ngoặt lại, đã ôm lấy Thủy Sinh, đặt ngang trên yên ngựa. Lão cũng không thèm quay đầu ngựa cứ cho ngựa lao về phía trước, xông vào quần hào Trung nguyên.

Mấy hán tử chặn đường thấy ngựa của lão xông tới cùng kêu gào dạt ra hai bên. Huyết đao lão tổ miệng phát ra tiếng “kha kha” kỳ quái, chém ngã một hán tử, cho ngựa xoay một vòng, chạy về phía Địch Vân.

Bỗng thấy một bóng xám loáng qua ở phía bên trái, ánh trăng chiếu lên trường kiếm lấp lánh, một luồng kiếm quang lạnh lẽo điểm về ngực lão. Huyết đao lão tổ quay đao lại đỡ, “keng” một tiếng, đao kiếm chạm nhau, hổ khẩu tê dại, nghĩ bụng: “Nội lực mạnh thật.” Cùng lúc đó, từ mé bên phải lại có một thanh trường kiếm xả tới, thế kiếm rất lạ, mũi kiếm vẽ thành những vòng tròn nhỏ, không biết kiếm chiêu chỉ về hướng nào. Huyết đao lão tổ lại giật mình: “Danh gia thái cực kiếm đến rồi.”

Lão vận kình tay phải, huyết đao vung thành vòng tròn, vòng đao và vòng kiếm chạm nhau, vang lên mấy tiếng “choang choang choang” hoa lửa bắn tung tóe. Đối phương kêu lên:

– Đao pháp hay lắm!

Rồi bay tới bên phải, lại là một đạo sĩ mặc đạo bào màu hạnh hoàng. Huyết đao lão tổ kêu lên:

– Kiếm pháp của ngươi cũng hay lấm!

Ngươi bên trái quát:

– Buông con gái ta ra!

Trong kiếm có chưởng lực, trong chưởng có thế kiếm, hai luồng kình lực cùng ập đến.

Địch Vân đứng xa xa nhìn, thấy Huyết đao lão tổ lại bắt được Thủy Sinh, rồi lại bị hai người giáp công từ hai bên trái phải. Người bên trái mái tóc trắng như bạc, tướng mạo tuấn nhã luôn miệng quát: “Buông con gái ta ra”, đúng là phụ thân của Thủy Sinh. Chỉ thấy Huyết đao lão tổ tiếp của ông ta một kiếm thân hình lại lảo đảo, có vẻ như nội lực không bẳng, lại thấy trên đường núi phía Tây có một người xông tới, thân hình nhanh như gió, rõ ràng cũng là một cao thủ. Địch Vân nghĩ bụng: “Hai người nữa đuổi tới, bốn người vây đánh, Huyết đao lão tổ chắc chắn không địch nổi, không chết cũng bị thương, mình vẫn còn kịp chạy trốn!” Nhưng ý nghĩ lại xoay chuyển: “Nếu không có lão ra tay cứu giúp thì mình đã sớm chết dưới kiếm của Uông Khiếu Phong. Vong ân phụ nghĩa chỉ biết lấy mình, thì quá đê tiện vô sỉ.” Bèn gò ngựa đứng chờ.

Bỗng nghe thấy Huyết đao lão tổ kêu lên:

– Trả con gái của ngươi cho ngươi đấy!

Lão vung tay ném Thủy Sinh vút qua trên đầu Thủy Đại bay về phía Địch Vân.

Tất cả đều ngoài ý nghĩ của mọi người, Thủy Sinh thân thể bay trên không, kêu thất thanh, mọi người không hẹn mà cùng bật tiếng kêu kinh hãi.

Địch Vân thấy Thủy Sinh bay về phía mình thế mạnh và gấp, nếu không đón lấy tất rơi xuống đất bị thương vội giang hai tay ôm lấy. Cú ném này rất mạnh, may mà Địch Vân ngồi trên mình ngựa, phần nhiều sức nặng đặt lên ngựa. Khi ném Thủy Sinh, Huyết đao lão tổ đã điểm huyệt cô nên cô không còn sức phản kháng, chỉ có thể kêu lên:

– Tiểu hòa thượng, buông ta ra!

Huyết đao lão tổ chém gấp hai đao về phía Thủy Đại rồi lại chém mạnh hai đao về phía ông già kia, chỉ công không thủ, chiêu số cực kỳ lợi hại. Lão kêu lên:

– Địch Vân cháu ngoan, trốn mau, chạy trốn mau, đừng đợi ta.

Địch Vân hoang mang, không biết đặt chân tay vào đâu, không biết phải làm sao, thấy Uông Khiếu Phong và mấy người nữa lăm lăm binh khí hô to:

– Giết tiểu dâm tăng.

Và nhanh chân chạy tới, mà Huyết đao lão tổ lại luôn miệng thúc giục: “Trốn đi mau! trốn đi mau!” Bèn giật giây cương, thúc ngựa chạy. Địch Vân và Huyết đao lão tổ vốn chạy về hướng đông, lúc này vội vội vàng vàng lại chạy về hướng tây.

Huyết đao lão tổ sử thanh huyết đao càng lúc càng nhanh, từng luồng từng luồng bóng đỏ che lấy toàn thân, cười nói:

– Ta phải theo bầu bạn với con gái xinh đẹp của ngươi, không bầu bạn với lão già như ngươi đâu.

Hai chân thúc vào hông ngựa, con ngựa lao đi.

Thủy Đại vội cứu con gái, không muốn dây dưa với lão, thi triển khinh công “đăng bình độ thủy” (đạp bèo qua sông), thân hình như bay trên mặt nước, đuổi nhanh về phía Địch Vân. Nhưng con ngựa mà Địch Vân cưỡi lại chính là ngựa tốt xứ Đại Uyển mà Thủy Đại đã phải mua đến năm trăm lạng bạc, chạy cực nhanh, ngoài con bạch mã mà Huyết đao lão tổ đang cưỡi ra, trên đời hiếm ngựa nào sánh nổi. Con hoàng mã tuy lưng cõng hai người nhưng Thủy Đại vẫn không thể đuổi kịp. Thủy Đại gọi lớn:

– Dừng lại, dừng lại!

Con ngựa quen nghe tiếng của ông nhưng Địch Vân đang kéo mạnh dây cương nên không thể dừng lại được. Thủy Đại kêu:

– Tiểu ác tăng, ngươi còn không dừng ngựa, ta chém ngươi thành mười tám khúc!

Thủy Sinh kêu gào:

– Gia gia, gia gia!

Thủy Đại lòng đau như dao cắt kêu gọi:

– Con đừng sợ.

Chốc lát, một người đuổi theo một ngựa đã hơn một dặm, Thủy Đại tuy rất giỏi khinh công nhưng sau một lúc, tuổi lại đã già, không còn dai sức nữa nên khoảng cách với ngựa vàng càng lúc càng xa. Bỗng nghe “vù” một tiếng, huyết đao đến sau lưng như gió. Ông quay kiếm lại chặn nhát đao của Huyết đao lão tổ, một trận gió vút qua bên mình, Huyết đao lão tổ ha ha cười lớn, phóng bạch mã đuổi theo Địch Vân.

* * *

Huyết đao lão tổ và Địch Vân lao nhanh, bỏ đám người đuổi theo lại sau xa. Thấy không còn ai đuổi kịp nữa, Huyết đao lão tổ sợ ngựa chạy mãi kiệt sức, mới gọi Địch Vân gò cương đi chậm lại. Huyết đao lão tổ luôn miệng khen Địch Vân có lương tâm, tuy thấy tình thế cực kỳ nguy cấp nhưng vẫn không bỏ trốn trước.

Địch Vân chỉ cười khổ sở, khi liếc nhìn Thủy Sinh thấy nét mặt cô trong vẻ sợ sệt vẫn có vẻ khinh bỉ, biết là cô căm hận mình cực độ, điều này đúng là không sao biện bạch nổi, lòng thầm nói: “Cô thích nghĩ sao thì cứ nghĩ vậy, muốn chửi tôi là dâm tăng ác tặc thì cứ chửi đi.”

Huyết đao lão tổ nói:

– Ê, con bé kia, võ công của cha ngươi rất khá, hi hi, nhưng tổ sư gia của ngươi lại hơn cha ngươi một bậc, y dùng hết sức từ khi còn bú mẹ, vẫn không ngăn cản được ta.

Thủy Sinh trừng mắt căm thù nhìn lão một cái, không nói một lời.

Huyết đao lão tổ lại hỏi:

– Lão đạo sử kiếm kia là ai? Là một người trong “Lạc Hoa Lưu Thủy” à?

Thủy Sinh đã có chủ ý, dù lão có hỏi gì cô cũng không thèm trả lời. Huyết đao lão tổ cười:

– Đồ tôn nhi, cái mà bọn con gái quý nhất là gì?

Địch Vân sợ nảy người, nghĩ bụng: “Ái chà, không xong rồi! Lão ác tăng này muốn xúc phạm sự thanh bạch của Thủy cô nương ư? Mình phải làm sao mới cứu được cô ấy?” Chỉ còn cách trả lời:

– Tôi không biết.

Huyết đao lão tổ nói:

– Bọn con gái quý nhất là bộ mặt. Con bé này không trả lời ta, ta lấy đao vạch trên mặt nó bảy nhát ngang, tám nhát dọc, chiêu này có tên là “hoành thất sổ bát”, ngươi bảo có đẹp không?

Nói rồi “soạt” một tiếng, rút thanh huyết đao bên hông ra cầm trên tay.

Thủy Sinh sớm đã liều chết, không có ý cầu may sống sót, nhưng nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của mình phải bị lão ác tăng này xẻ bảy nhát ngang tám nhát dọc thì cũng không khỏi rợn gáy, lại nghĩ “nếu lão hủy hoại dung mạo của mình, biết đâu mình có thể giữ được thân thể thanh bạch mà chết, như thế cũng là có cái may trong cái rủi.”

Huyết đao lão tổ cầm huyết đao đưa qua đưa lại trên mặt cô, hách dịch nói:

– Ta hỏi ngươi lão đạo kia là ai, ngươi lại không trả lời, ta vạch một đao đây, ngươi có trả lời không?

Thủy Sinh tức giận nói:

– Phì! Ngươi mau giết cô nương đi!

Huyết đao lão tổ lướt tay phải xuống một nhát, bóng hồng vút qua, cắt xuống mặt cô một nhát.

Địch Vân khẽ “á” lên một tiếng, ngoảnh mặt đi không dám nhìn. Thủy Sinh đã ngất đi. Huyết đao lão tổ cười ha ha, thúc ngựa đi lên phía trước. Địch Vân không nhìn được quay đầu nhìn Thủy Sinh, thấy gương mặt mịn màng của cô không hề gì, bất giác trong lòng mừng rỡ, mới biết Huyết đao lão tổ đao pháp tinh xảo đã đạt đến độ “tùy tâm sở dục”, không sai một ly một lai nào. Nhát đao đưa qua, lưỡi đao lướt qua bên má Thủy Sinh chỉ hớt đi mấy sợi tóc mai, da dẻ hoàn toàn không bị tổn thương.

Thủy Sinh lơ mơ tỉnh lại, nước mắt trào ra, thấy nét cười của Địch Vân, càng tức giận, mảng:

– Ngươi… ngươi… ngươi, cái tên xấu xa hạnh tai lạc họa[2] này…

Cô vốn muốn dùng một câu ghê gớm nhất để mắng Địch Vân nhưng xưa nay chưa bao giờ nói lời thô tục nên nhất thời không nghĩ ra được một câu nào ác độc.

Huyết đao lão tổ lại vung huyết đao lên, quát:

– Ngươi không trả lời, nếm nhát thứ hai đây.

Thủy Sinh nghĩ đã một nhát rồi, bao nhiêu nhát nữa cũng vậy thôi, kêu lên:

– Ngươi mau giết ta đi, mau giết ta đi!

Huyết đao lão tổ cười nanh ác:

– Đâu có dễ dàng thế?

Một tiếng “xiu” khẽ vang lên, lưỡi đao lại lướt qua bên má Thủy Sinh.

Lần này Thủy Sinh không mất tri giác, chỉ cảm thấy bên má lạnh buốt, nhưng không cảm thấy đau, cũng không có máu, mới biết là lão ác tăng chỉ dọa, má mình vẫn không bị tổn thương, hơi mừng, thở phào một tiếng.

Huyết đao lão tổ nói với Địch Vân:

– Đồ tôn ngoan, hai nhát đao này của sư tổ thế nào?

Địch Vân nói:

– Đao pháp cực cao, thật tuyệt!

Hai câu này rõ ràng là nói rất thật lòng.

Huyết đao lão tổ nói:

– Ngươi có muốn học không?

Địch Vân động lòng: “Mình đang chưa nghĩ ra cách nào để bảo vệ sự thanh bạch của Thủy cô nương, nếu mình cứ quấn lấy lão hòa thượng đòi học võ, chỉ cần lão dụng tâm dạy mình, không còn thì giờ để nghĩ việc làm ác, mình sẽ nghĩ cách cứu cô ấy. Nhưng không làm lão vui lòng thì không được.” Bèn nói:

– Công phu này đồ tôn hâm mộ vô cùng. Ông dạy đồ tôn mấy chiêu, sau này gặp bọn tiểu bối như biểu ca của cô này thì không bị bọn nó bắt nạt nữa, cũng khỏi làm giảm uy phong của sư tổ.

Địch Vân vốn không biết nói dối, lúc này vì muốn cứu người, mấy tiếng “sư tổ gia gia” buột ra khỏi miệng, tự mình cũng thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng.

Thủy Sinh “phì” một tiếng, mắng:

– Đồ mặt dày, không biết xấu hổ!

Huyết đao lão tổ rất vui mừng, cười nói:

– Công phu huyết đao này của ta, không phải một sớm một chiều mà học được. Được rồi, ta sẽ truyền cho ngươi chiêu “phê chỉ tước hủ” trước. Khi ngươi tập luyện, trước hết dùng một trăm trang giấy mỏng, dán thành một tập, đặt trên bàn, một nhát đao lia ngang qua lóc gọn một trang thứ nhất nhưng không được làm xây xát trang thứ hai, sau đó nhát thứ hai lại bóc gọn trang thứ hai mà không được đụng đến trang thứ ba, nhát thứ ba bóc gọn trang thứ ba… cứ thế cho đến hết một trăm trang.

Thủy Sinh dẫu sao vẫn còn tính trẻ con, không nhịn được nói xen vào:

– Khoác lác!

Huyết đao lão tổ cười nói:

– Ngươi bảo khoác lác, chúng ta thử xem.

Lão thò tay ra nhổ một sợi tốc trên đầu cô. Thủy Sinh thấy hơi đau, kêu lên:

– Lão làm gì thế?

Huyết đao lão tổ không thèm để ý, đặt sợi tóc trên đầu mũi cô ta, giật ngựa lao nhanh. Lúc ấy Thủy Sinh đang nằm co quắp trên mình ngựa, phía trước Địch Vân, thấy Huyết đao lão tổ đặt sợi tóc trên mũi mình cảm thấy nhột nhột, không biết lão làm trò quỷ quái gì, đang định thở hắt ra cho bay sợi tóc. Chỉ nghe Huyết đao lão tổ kêu:

– Không được nhúc nhích! Nhìn đây!

Lão giật ngựa quay đầu lao trở lại, hai ngựa giao nhau, vút ngang qua.

Thủy Sinh chỉ thấy hồng quang vụt qua trước mắt, đầu mũi hơi lạnh, rồi cảm thấy sợi tóc đặt trên đầu mũi đã không còn nữa. Nghe thấy Địch Vân kêu lên:

– Hay lắm, hay lắm!

Huyết đao lão tổ chìa huyết đao ra đã thấy sợi tóc nằm gọn gàng trên mũi đao. Huyết đao lão tổ và Địch Vân đều trọc đầu, sợi tốc dài mềm mại này tất nhiên là của Thủy Sinh, không thể giả mạo được.

Thủy Sinh vừa sợ vừa phục, nghĩ bụng:“Lão hòa thượng này võ công thật là cao cường, nhát đao mới rồi của lão nếu cao lên một chút thì sợi tóc không thể nằm gọn trên mũi đao, nếu thấp đi một chút thì cái đầu mũi của mình bị lão hớt đi rồi, lão tế ngựa vung đao cũng chưa khó bằng một phần trăm hớt gọn sợi tóc.”

Địch Vân muốn làm lão tổ vui lòng, tuôn ra những lời tán tụng, nhưng miệng lưỡi vốn vụng về, trở đi trở lại cũng chỉ được mấy câu kiểu “Đao pháp giỏi quá!”, “Đồ tôn xưa nay chưa từng thấy.” Thủy Sinh tận mắt thấy thần kỹ ấy lại nghe lời tán tụng của Địch Vân cũng cảm thấy không đến nỗi quá đáng, chỉ cảm thấy tên này lấy lòng sư tổ đến mức ấy thì nhân cách quá chừng ti bỉ.

Huyết đao lão tổ giong cương, sánh vai phi ngựa với Địch Vân, nói:

– Còn “tước hủ” ấy à, là đặt một miếng đậu phụ trên một tấm ván, cứ từng đao từng đao lia ngang, thái mỏng nó ra, chia miếng đậu phụ thành hai mươi lát, mỗi lát chỉ dày hai thốn, mà cả miếng đậu phụ không hề bị sứt mẻ. Chiêu “phê chỉ tước hủ” này chỉ mới là sơ bộ thôi.

Địch Vân nói:

– Thế mà chỉ mới là sơ bộ à?

Huyết đao lão tổ nói:

– Đương nhiên! Ngươi cứ nghĩ xem, đứng yên mà thái đậu phụ khó hay là phóng ngựa vút qua hớt lấy sợi tóc trên mũi con nhãi này khó? Ha ha, ha ha!

Địch Vân lại cung kính nói:

– Sư tổ có bản lĩnh trời cho, người thường không thể theo kịp, đồ tôn chỉ cần luyện được một phần mười cũng đã mãn nguyện lắm rồi!

Huyết đao lão tổ lại ha ha cười lớn.

Thủy Sinh thì mắng:

– Đồ rác rưởi đê tiện!

Một người thật thà như Địch Vân nói những lời trơn tru giảo hoạt quả là chẳng dễ dàng gì, nhưng khi đã nói được một câu nịnh bợ đầu tiên rồi thì có nói nhiều nữa cũng cứ thế mà tuôn ra. Được cái là Huyết đao lão tổ quả thực võ công hơn người, nên những lời tán dương của Địch Vân cũng không đến nỗi láo toét, chỉ có điều cứ theo bản tính của Địch Vân thì quyết không thể nói những lời như thế.

Huyết đao lão tổ nói:

– Ngươi tư chất cũng không đến nỗi kém, chỉ cần chịu khổ công thì cũng học được công phu này. Được, ngươi thử một chút xem!

Nói rồi giơ tay nhổ một sợi tóc nữa của Thủy Sinh, đặt trên đầu mũi cô. Thủy Sinh sợ hãi, thổi sợi tóc bay đi, kêu lên:

– Tiểu hòa thượng này không xong đâu, sao lại để hắn thử lung tung?

Huyết đao lão tổ nói:

– Công phu không luyện thì không thành được, một lần chưa thành thì làm lần nữa, hai lần chưa thành thì luyện mười lần!

Nói rồi lại nhổ một sợi tóc nữa đặt lên đầu mũi cô, trao huyết đao cho Địch Vân cười nói:

– Ngươi thử thử xem!

Địch Vân nhận lấy huyết đao, nhìn Thủy Sinh đang nầm ngang trước mặt mình một cái, thấy mặt cô đầy vẻ căm hờn phẫn nộ nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ sợ hãi khủng khiếp.

Cô ta biết Địch Vân chưa hề luyện môn đao pháp này, nếu làm theo cách của Huyết đao lão tổ, hoa lưỡi đao sắc bén này trên đầu mũi của mình, đừng nói mũi bị gọt mất mà cả cái đầu e cũng bị bửa làm đôi. Trong lòng cô tự an ủi: “Như thế cũng tốt, chết dưới lưỡi đao của tên tiểu ác tăng này còn hơn bị hai tên này làm nhục.” Tuy vậy, nghĩ đến việc phải chết thật cũng không khỏi sợ hãi.

Địch Vân tất nhiên không dám mạo hiểm, hỏi:

– Sư tổ gia gia, nhát đao này chém ra sức tay cần phải như thế nào?

Huyết đao lão tổ nói:

– Sức từ bên hông vận lên vai, vai thông với cánh tay, cánh tay không cần ra sức, cổ tay phải nhẹ nhàng.

Tiếp đó, lão giải thích kỹ cho Địch Vân phương pháp vận kình sử lực, thế nào là “vô kình thắng hữu kinh”, “vô lực tức hữu lực”. Thủy Sinh nghe lão giải thích những đạo lý võ học cao thâm, bất giác cũng thầm gật đầu.

Địch Vân nghe cứ gật đầu lia lịa, rồi buồn bã nói:

– Chỉ đáng tiếc là đồ tôn bị người ta hãm hại, xuyên thủng xương bả vai, cắt gân tay không thể sử lực được nữa.

Huyết đao lão tổ hỏi:

– Vì sao mà bị xuyên xương bả vai? Cắt gân tay?

Địch Vân nói:

– Đồ tôn bị người ta bắt giam, chịu quá nhiều đau khổ.

Huyết đao lão tổ cười khà khà, sóng ngựa đi với Địch Vân, bảo cởi áo để lộ phần vai thấy quả là xương vai Địch Vân bị hõm xuống hai bên xương bả vai đều có lỗ hổng do dây sắt xâu qua, vết sẹo còn chưa liền, còn ngón ở bàn tay phải thì bị chặt cụt, gân tay bị cắt, về võ học mà nói có thể coi là một phế nhân, còn như việc Địch Vân bị “Linh kiếm song hiệp” cho ngựa đạp gãy chân thì chưa kể. Huyết đao lão tổ chỉ nhìn mà cười. Địch Vân nghĩ bụng: “Ta bị tổn thương thê thảm như thế mà lão lại cười.”

Huyết đao lão tổ cười nói:

– Ngươi làm hại bao nhiêu khuê nữ nhà người ta? Hi hi, thằng lỏi này chỉ hiếu sắc tham hoa, không kể đến hình hài, nên mới sa cơ thất thế như vậy, phải không?

Địch Vân nói:

– Không phải.

Huyết đao lão tổ vẫn cười, nói:

– Khai thực ra đi! Ngươi bị người ta bắt, tống giam, có phải là bị lụy vì đàn bà?

Địch Vân ngơ ngác, nghĩ bụng: “Mình bị tiểu thiếp của Vạn Chấn Sơn hãm hại, vu mình trộm cắp, quả nhiên là bị lụy vì đàn bà”, nghiến răng hậm hực nói:

– Không sai, tiện nhân ấy hại đồ tôn đến khổ, thế nào cũng có ngày phải báo thù.

Thủy Sinh không nhịn được, mắng xen vào:

– Ngươi làm nhiều việc xấu, còn bảo người ta làm lụy ngươi. Bọn người vô sỉ trên đời này, tiểu… tiểu hòa… thượng ngươi là đứng đầu.

Huyết đao lão tổ cười, nói:

– Ngươi muốn mảng nó là “tiểu dâm tăng” nhưng có điều chữ “dâm” không tiện nói ra, phải không? Con bé này thật to gan lớn mật, hài nhi, hãy lột sạch y phục của nó, cho trần như nhộng ấy, chúng ta sẽ “dâm” cho nó xem xem, xem nó có dám mắng chửi người ta nữa hay không?

Địch Vân chỉ ậm ừ.

Thủy Sinh nổi giận, mắng:

– Tiểu tặc, ngươi dám?

Lúc này cô ta không thể nhúc nhích được, Địch Vân nếu là hạng người khinh bạc, làm theo lời Huyết đao lão tổ thì cô cũng chẳng biết làm sao. Hai tiếng “ngươi dám?” chỉ là tiếng kêu vô nghĩa khi không biết làm sao được mà thôi.

Địch Vân thấy Huyết đao lão tổ láo liên con mắt cười dâm đãng, ánh mất cứ dán vào người Thủy Sinh, rõ ràng là có ý đồ xấu xa, thầm toan tính: “Làm thế nào mới di chuyển được ý nghĩ của lão để lão khỏi thực hiện ý đồ xâm phạm Thủy cô nương?” Bèn hỏi:

– Sư tổ gia gia, tàn phế như đồ tôn còn có thể luyện võ công được không?

Huyết đao lão tổ nói:

– Có gì là không được? Dù hai chân hai tay có bị chặt đứt cũng có thể luyện được công phu “huyết đao môn” của ta.

Địch Vân kêu lên:

– Nếu thế thì hay lắm!

Tiếng kêu này thực sự là niềm vui chân thành.

* * *

Hai người vừa nói chuyện vừa giong cương đi nước kiệu, không lâu sau đã gặp một con đường lớn.

Bỗng nghe thấy tiếng thanh la “phèng phèng” hòa với tiếng tơ trúc cùng tấu nhạc, có một đám người rước dâu đang đi tới, khoảng bốn năm chục người, bao quanh một cái kiệu hoa. Sau kiệu là một người mặc áo đỏ, màu sắc tươi sáng, cưỡi một con ngựa trắng, đó là chú rể.

Địch Vân vỗ vào đầu ngựa, né sang một bên nhường đường, trong lòng lo lẳng, sợ những người này nhìn ra chân tướng của mình. Huyết đao lão tổ thì lại phóng ngựa xông tới. Đám người kia lớn tiếng quát tháo:

– Ê, ê, lui ra, làm cái gì thế?

– Hòa thượng thối tha này, người ta đang làm đám cưới, ngươi còn không tránh ra à?

Huyết đao lão tổ xông vào đám rước dâu, còn cách hai trượng thì dừng ngựa, hai tay chống nạnh cười nói:

– Ê, cô dâu thế nào, có đẹp không?

Trong đám rước dâu có một đại hán rút từ trong kiệu hoa ra một đòn khiêng kiệu rẽ cả đám ra, vượt lên, hùng hổ quát:

– Con chó trọc, ngươi dám gây rối à?

Cây đòn khiêng kiệu này to hơn bắp tay, dài khoảng một trượng, hai tay anh ta cầm ngang, trông rất uy phong.

Huyết đao lão tổ cười, nói với Địch Vân:

– Ngươi xem cho rõ nhé, đây lại là một lộ công phu nữa.

Thân người lão vươn về phía trước, huyết đao rung rung, lưỡi đao như một con rắn đỏ, nhanh chóng chĩa vào cây đòn khiêng kiệu, rồi lão lại tra đao vào vỏ, cười ha hả.

Trong đám rước dâu có người quát mắng:

– Lão giặc trọc, ngươi mù à? Muốn hóa duyên cũng không biết chọn giờ.

Tiếng mắng chưa dứt, đại hán cầm đòn khiêng đã “ái dà” một tiếng, kêu thất thanh. Chỉ nghe thấy tiếng “phách, phách, phách, phách” liên tiếp từng khối từng khối gỗ dài hai tấc rơi xuống đất, trên tay người ấy cũng chỉ còn hai khối gỗ mỗi khối vài tấc. Thì ra chỉ trong chớp mất chiếc đòn khiêng dài hơn một trượng đã bị huyết đao chặt thành mấy chục đoạn.

Huyết đao lão tổ ha ha cười lớn, huyết đao đã ra khỏi vỏ, chém thẳng một nhát lia ngang một nhát, đại hán kia bị cắt làm bốn mảnh. Lão quát:

– Ta muốn xem mặt cô dâu, cho các ngươi biết mặt, có gì mà phải kinh ngạc.

Mọi người thấy lão ngang nhiên hành hung trên đường lớn ngay giữa thanh thiên bạch nhật, ai cũng sợ đến hồn xiêu phách lạc. Người to gan hơn một chút thì lên tiếng kêu gào chạy tứ tán, quá nửa thì chân tay bủn rủn, có người vãi cả ra quần không dám nhúc nhích.

Lão lia một nhát huyết đao đã cắt luôn tấm rèm che kiệu hoa, tay trái chộp lấy ngực cô dâu lôi ra. Cô dâu kia kêu lên the thé, ra sức vùng vẫy. Huyết đao lão tổ hoa đao một cái hớt gọn tấm khăn che mặt cô dâu, lộ ra khuôn mặt kinh hoàng thất sắc của một cô bé mới mười sáu mười bảy tuổi. Huyết đao tăng “phì” một tiếng, nhổ một bãi đờm lên người cô ta, nối:

– Con gái xấu như ma làm thế này mà làm cô dâu cái nỗi gì!

Huyết đao lia nhẹ, cắt luôn cái mũi của cô dâu.

– Hài nhi, lại xem một lộ công phu của ta, cái này gọi là “ẩn tâm lịch huyết!”

Nói rồi vung tay một cái huyết đao bay khỏi tay một đạo hồng quang phóng vút đi trúng ngay vào chú rể đang ngồi trên ngựa. Huyết đao vừa rời tay lão đã phóng ngựa vút đi, ngựa chạy nhanh vòng qua chú rể, lão phi thân nhảy tới, cánh tay dài đưa ra, đã cầm lại huyết đao trong tay, lại ngồi vững trên yên ngựa, ngực của chú rể bị thủng một lỗ, máu phun ra như suối, thân hình lảo đảo rủ xuống, ngã ngựa. Thì ra lưỡi đao đã bay xuyên qua thân hình chú rể và Huyết đao tăng đã đón lấy đao trong tay.

Địch Vân thấy hết trò biểu diễn của Huyết đao tăng trên đường, một là trong lòng sợ hãi, hai là lão đã cứu mạng, có ơn với mình nên không khỏi cảm kích nhưng đến lúc này thấy lão cắt mũi cô dâu lại giết liền hai người, ba người này lão không hề quen biết mà lão lại ra tay độc ác như thế, Địch Vân bừng bừng nổi giận, lớn tiếng kêu lên:

– Sao… sao… sao lại giết người vô tội như thế? Những người này có làm gì lão đâu!

Huyết đao lão tổ hơi ngớ ra, rồi cười nói:

– Ta bình sinh thích giết người vô tội. Nếu có tội mới giết thì trên đời đâu nhiều kẻ có tội đến thê?

Nói đến đó lại vung đao lên, lại chém đứt đầu một người trong đội rước dâu. Địch Vân cả giận vỗ ngực xông lên, thét lớn:

– Không được giết người nữa!

Huyết đao lão tổ cười nói:

– Thằng lỏi này, thấy máu chảy thì sợ, phải không? Thế thì ngươi được cái đếch gì?

Đúng lúc ấy bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa, mười mấy người từ xa đuổi tới. Có người dài giọng kêu:

– Huyết đao tăng, ngươi buông con gái ta ra, chúng ta xí xóa, nếu không ngươi chạy đến chân trời ta cũng đuổi đến tận chân trời.

Nghe ra tiếng vó ngựa còn xa nhưng tiến kêu gọi của Thủy Đại nghe rõ từng chữ. Thủy Sinh vui mừng nói:

– Cha đến rồi!

Lại nghe thấy tiếng của cả bốn người cùng kêu gọi:

– Lạc Hoa Lưu Thủy hề – Lưu Thủy Lạc Hoa! Lạc Hoa Lưu Thủy hề – Thủy Lưu Hoa Lạc.

Giọng của bốn người đều có vẻ riêng, hoặc già lão, hoặc hùng tráng, hoặc du dương, hoặc cao vọi nhưng đều có nội lực thâm hậu sung mãn.

Huyết đao tăng cau mày, chửi:

– Lũ cẩu tặc Trung Nguyên, con nào cũng thối!

Nghe Thủy Đại lại nói:

– Võ công ngươi có cao cường đến mấy cũng khó địch nổi “Nam tứ kỳ” Lạc Hoa Lưu Thủy chúng ta liên thủ tấn công. Người thả con gái ta ra, đại trượng phu lời nói ra nặng như núi, không đuổi ngươi nữa.

Huyết đao tăng trầm tư suy nghĩ: “Mình mới biết công phu của Thủy Đại và lão đạo sĩ, một chọi một mình chẳng sợ gì. Hai người liên thủ thì mình khả năng thua nhiều thắng ít, không trốn không xong. Ba người họ liên thủ thì mình đại bại, chỉ e không kịp bỏ chạy. Bốn người liên thủ đánh mình, Huyết đao lão tổ này chết không có đất chôn. Hi hi, bọn người trong chốn giang hồ Trung Nguyên, lời nói có đáng tin cái rắm chó gì? Bắt con bé này làm con tin còn có chỗ trên tay, chứ thả nó đi thì chúng nó chiếm hết thượng phong!” Thế là lão rung voi đánh vút một tiếng, quất con ngựa Địch Vân đang cưỡi, giật cương con ngựa bạch, phóng về hướng tây, vừa ra sức phóng ngựa lão vừa quay đầu lại dài giọng kêu:

– Bố già họ Thủy, hai hòa thượng của “huyết đao môn” đều đã làm con rể của ông rồi. Chưởng môn đời thứ tư là con rể của ông, đệ tử đời thứ sáu cũng là con rể của ông. Bố vợ đuổi con rể, nước dãi chảy ròng ròng, hay quá, tuyệt quá!

Thủy Đại nghe nói vậy, tức giận muốn nổ tung lồng ngực. Ông vốn biết bọn ác tăng “huyết đao môn” là những kẻ gian dâm, giết người đốt nhà, không việc ác nào là không làm, hai thầy trò cùng làm nhục con gái mình, ở huyết đao môn đây là việc rất bình thường. Đừng nói là thật có việc ấy, chỉ cần mấy câu của Huyết đao tăng cũng đủ khiến cho người trên giang hồ đồn đại bằng những lời ô uế. Một lão anh hùng xưng bá Trung Nguyên mấy chục năm, ngày nay lại bị sỉ nhục đến thế, nếu không bắt thầy trò huyết đao môn chém thành vạn mảnh thì sao có thể làm người được nữa? Thủy Đại giục ngựa ra sức đuổi.

* * *

Lúc này cùng Thủy Đại truy đuổi ác tăng, ngoài ba người họ Lục, họ Hoa, họ Lưu trong nhóm “Nam tứ kỳ” ra, còn có hơn ba mươi hảo thủ Trung Nguyên, người thì làm bổ đầu tiêu khách, người thì võ sư nổi danh, hoặc là ẩn sĩ võ lâm, người thì thủ lĩnh bang hội. Bọn ác tăng của huyết đao môn gần đây đã gây nhiều vụ án tày trời ở vùng Hồ – Quảng, đắc tội với tất cả các nhân vật bạch đạo và hắc đạo. Quần hào võ lâm đều công phẫn, sau khi nghe tin, họ đều gia nhập đội ngũ truy đuổi, đều cảm thấy đây không chỉ là giúp Thủy Đại giành lại con gái mà thôi. Nếu không giết được hai tên ác tăng này của “huyết đao môn” thì võ lâm Trung Nguyên đều mất mặt.

Trên đường truy đuổi, quần hào đến châu huyện chợ búa nào cũng đều đổi ngựa. Chỉ đổi ngựa không đổi người, trên lưng ngựa ăn lương khô, uống nước lã, cứ liên tục đuổi gấp.

Huyết đao lão tổ tuy ra vẻ nhàn hạ, ỷ vào tuấn mã, gặp quán trà tiệm cơm thường vẫn nghỉ ngơi nhưng không dám nghỉ lại qua đêm. Cũng vì quần hào đuổi quá gấp nên trong suốt mấy ngày bị bắt Thủy Sinh vẫn giữ được sự thanh bạch.

Cứ như thế mấy ngày lại trôi qua, đã từ Hồ Bắc đuổi tới địa giới Tứ Xuyên. Quần hào Lưỡng Hồ và các nhân vật giang hồ vùng Ba Thục xưa nay thanh khí tương thông. Võ lâm vùng Xuyên Đông vừa nhận được tin đã hăng hái gia nhập đoàn quân truy đuổi. Đến vùng Du Châu, hào kiệt Xuyên Trung cũng không chịu kém, đều tham dự việc chung. Họ không có quan hệ thiết thân gì với việc này nhưng thấy đây là trận chỉ thắng không bại lại rất đông đảo, có dịp kết giao bằng hữu cũng là dịp để tỏ rõ tinh thần trọng nghĩa, nên ai nấy đều hăng hái tham gia. Quá Du Châu, đội ngũ truy đuổi đã đến hai ba trăm người. Võ lâm Tứ Xuyên nhiều người giàu có, dắt nhiều ngựa đi theo chuyên chở chăn áo lương thực. Có điều khi những người này nhận được tin tức thì Huyết đao lão tổ và Địch Vân, Thủy Sinh đã đi về phía Tây, chỉ có thể đuổi theo sau mà không kịp chặn đường.

Võ lâm Tây Thục sau khi hỏi han đều nói:

– Ầy, nếu sớm biết thì chúng tôi chặn đường không thể để cho hai tên dâm tăng đó chạy qua, chỉ cần cứu được Thủy tiểu thư thoát nạn.

Thủy Đại ngoài miệng cảm tạ nhưng trong lòng phẫn nộ: “Nói những lời thừa ấy thì có ích gì? Loại bị thịt các người mà có thể chặn được hai tên ác tăng đó sao?”

Kẻ trước người sau truy đuổi đã hai mươi ngày, Huyết đao lão tổ mấy phen chuyển đường đi vào các thung lũng để đánh lạc hướng. Nhưng trong quần hào truy đuổi có một người là tay trộm ngựa ở Quan Đông sành về cách theo dấu, dù Huyết đao lão tổ đi lòng vòng thế nào anh ta cũng có thể tìm ra dấu vết. Đoàn người càng đi, địa hình càng hoang vu, đã vào sâu vùng núi cao rừng thẳm ở Xuyên Tây. Quần hào đều biết Huyết đao tăng muốn chạy về sào huyệt ở Tây Tạng, về được hang ổ ấy, tăng chúng của “huyết đao môn” tất nhiên rất đông, lại thêm nhiều vây cánh, thế lực hùng hậu, lúc ấy có đánh với quần hào Trung Nguyên, có câu “rồng mạnh không đấu với rắn trong hang”, thắng bại thế nào khó mà nói được.

Lại qua hai ngày bỗng trời giáng một trận tuyết. Lúc này đã tới biên giới Tây Xuyên, đi tiếp về tây sẽ là vùng biên cương Tây Tạng. Vùng ấy nằm trong dãy núi Đại Tuyết Sơn (Himalaya), địa thế cao vút, hiểm trở, khấp nơi băng tuyết, vó ngựa trơn trượt, gió rét thấu xương, thôi thì khỏi phải nói. Khó chịu nhất là mọi người tim đập loạn khó thở, ngoài mấy người nội công đặc biệt cao còn những người khác đều cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn nằm ra mà nghỉ vài canh giờ.

Nhưng những người tham gia cuộc săn đuổi người nào cũng có danh vọng, không ai chịu tỏ ra yếu kém để khỏi mất danh tiếng một đời. Trong mấy ngày đó đại đa số đã thoái chí, nếu có người xướng lên rằng không săn đuổi nữa thì có lẽ quá nửa sẽ quay về, nhất là đám hào kiệt Xuyên Đông, Xuyên Tây phần nhiều là gia đình giàu có quen sống sung sướng, võ công tuy không kém nhưng không quen chịu khổ. Có người thấy địa thế hiếm ác, trong lòng khiếp sợ dần tụt lại phía sau, cũng có người nhân lúc không ai thấy lặng lẽ rút lui.

Một buổi trưa, quần hào đuổi đến một sườn núi bỗng thấy một con ngựa vàng nẳm chết trong đống tuyết bên đường, chính là con ngựa của Uông Khiếu Phong. Thủy Đại và Uông Khiếu Phong cả mừng, cùng kêu lên:

– Ác tặc đã bị mất một con ngựa, chúng ta đuổi mau, dâm tăng chạy đâu cho thoát!

Quần hào phấn chấn tinh thần đều hoan hô.

Trong tiếng hoan hô, bỗng thấy trên đỉnh cao của dãy núi phía tây một mảng tuyết trắng rất lớn từ từ lăn xuống.

Một ông già người Xuyên Tây kêu lên:

– Không xong rồi, núi tuyết lở, mọi người lùi lại mau!

Lời chưa dứt, nghe nghe tiếng ầm ì như sấm, khối tuyết lớn lăn xuống mỗi lúc một nhanh. Quần hào nhất thời không rõ vì sao, mồm năm miệng mười bàn tán:

– Cái gì kia?

– Tuyết lở có quan trọng gì? Mọi người hãy đuổi mau.

– Mau mau! Qua ngọn núi này rồi hãy nói.

Chỉ chốc lát sau, tiếng sấm ì ầm đã biến thành tiếng ầm ầm như trời long đất lở điếc cả tai. Mọi người lúc đó mới cảm thấy sợ. Đống tuyết kia ban đầu rất xa, nhưng từ trên núi cao lăn xuống, cuốn theo nhiều đống tuyết trên đường lăn, lại thêm rất nhiều tảng đá lớn cũng bị lăn theo, thanh thế càng ngày càng lớn, đến lưng chừng núi thì giống như tất cả các ngọn núi đều vỡ, sầm sập đổ xuống, thật là đáng sợ đáng khủng khiếp không sao tả xiết. Trong đám quần hào đó có một số người quay đầu ngựa chạy lui, những người khác nghe tiếng ầm ầm của núi lở đất rung cảm thấy như trời sập xuống trên đầu, đều ùa cả xuống, sợ vỡ tim vỡ mật, đều quay ngựa chạy. Có mấy con ngựa sợ quá, đứng đực ra, không chạy được, người ngồi trên ngựa thấy tình thế nguy ngập đành nhảy xuống, thi triển khinh công chạy thật nhanh.

Nhưng tuyết lở băng xuống nhanh hơn người chạy ngựa phi, khoảnh khắc đã lăn đến dưới núi, những người chậm chân một chút lập tức bị vùi lấp trong khối tuyết lớn như núi như biển, tiếng kêu cũng bị tuyết chôn vùi, dẫu võ công có cao đến đâu cũng chẳng thi triển được chút nào.

Quần hào chạy mãi đến một dốc núi, thấy khối tuyết đã bị dốc núi chặn lại, không cuồn cuộn tới nữa, mỗi người còn chạy thêm mấy chục trượng nữa mới lần lượt dừng bước. Chỉ thấy tuyết trắng như những quả núi lớn ầm ầm lăn xuống, như đê đột ngột vỡ toang, nhào xuống cuồn cuộn không dứt, trong chớp mắt đã nhấn chìm đường núi hang hốc, tất cả đều bị lấp kín dưới tuyết, cao đến mấy chục trượng, đất bằng bỗng nhô lên núi tuyết.

Mọi người ngơ ngác rất lâu mới nhao nhao bàn tán, đều cho rằng hai thầy trò Huyết đao tăng tội ác ngập trời, chôn thây dưới núi tuyết thật là đáng đời, ai nấy đều vui mừng, nhưng hai tên chết quá dễ dàng, cũng là quá may mắn cho chúng. Chỉ tiếc là liên lụy cả đến Thủy Sinh đẹp như hoa như ngọc, phải chết chung với hai tên ác tăng đó. Cũng có người thương tiếc bạn bè chết bất đắc kỳ tử. Nhưng thoát chết sau đại nạn ai cũng mừng, niềm vui vì may mắn của mình lớn hơn nỗi thương tiếc bạn bè đã mất.

Khi hơi trấn tĩnh lại, kiểm điểm nhân số thiếu mất mười hai người, trong đó có Uông Khiếu Phong, và bốn người “Nam tứ kỳ – Lạc Hoa Lưu Thủy”. Thủy Đại quan tâm đến con gái yêu quý, Uông Khiếu Phong gắn bó với bạn tình nên hăng hái không quản thân mình, tiến lên hàng đầu, còn “tam kỳ” vì có tình bạn đặc biệt với Thủy Đại, cũng không chịu lùi lại sau. Không ngờ trong đại nạn này, bốn vị “nam tứ kỳ” võ công tuyệt luân lừng danh thiên hạ lại cùng vùi thân trong núi tuyết nơi giao giới Xuyên – Tạng.

Mọi người than thở một hồi, rồi tìm đường xuống núi. Ai cũng nói, chưa đến mùa hạ sang năm, tuyết dày trăm trượng trên núi chưa tan, thân nhân của những người chết muốn đến thu nhặt hài cốt cũng phải đợi đến hơn nửa năm nữa mới đến được.

Có người trong lòng lại nghĩ, nhưng không tiện nói ra: “Nam tứ kỳ” và “Linh kiếm song hiệp” bao năm nay danh tiếng lẫy lừng, diệu võ dương uy, không coi ai ra gì, nay chết đi cũng được, chết đi càng hay.”

* * *

Huyết đao lão tổ dẫn Địch Vân và Thủy Sinh chạy mãi về phía tây, kẻ địch tuy càng ngày càng đông, nhưng lão càng ngày càng gần sào huyệt ở Tây Tạng. Có điều chạy ròng rã, lại thêm gió tuyết ngập trời, đường núi gập ghềnh, hai con tuấn mã tuy mạnh, cũng đã không chịu đựng nổi. Một hôm con ngựa vàng đã chết nằm lại bên đường, ngựa trắng cũng kiệt sức, xem ra sắp đi theo ngựa vàng.

Huyết đao lão tổ lông mày nhăn tít, nghĩ bụng: “Một mình mình muốn chạy thoát thân thì cực dễ, có điều đồ tôn thì què chân, đi không được, lại để con bé xinh đẹp này bị người ta đoạt lại mất thì cũng tiếc.” Lão nghĩ đến đó đột nhiên tính hung ác nổi lên, quay người lại, ôm chặt lấy Thủy Sinh, định xé áo của cô.

Thủy Sinh hốt hoảng kêu lớn:

– Ngươi… ngươi làm gì thế?

Huyết đao lão tổ quát:

– Bố mày không mang mày theo nữa, mày còn không rõ sao?

Địch Vân kêu lên:

– Sư tổ, kẻ địch đuổi đến rồi!

Huyết đao lão tổ tức giận nói:

– Ngươi la lối cái gì?

Đang lúc nôn nóng như thế, bỗng nghe trên đầu tiếng “ùng ục, răng rắc” những âm thanh lạ, ngẩng đầu nhìn, tuyết đọng trên đỉnh núi đang âm ầm lăn xuống.

Huyết đao tăng sống nhiều năm ở Tạng biên, nhiều lần thấy đại nạn tuyết lở, dẫu lão có hung bạo cuồng dâm gấp mười cũng không dám đối địch với thiên tai khủng khiếp này, bèn hô liền mấy tiếng:

– Chạy mau, chạy mau!

Đưa mắt nhìn, chỉ có một hang núi ở mé nam, cách một ngọn núi, may ra có thể không nằm trên đường tuyết lở lăn xuống. Thế là, trong tình thế nguy cấp, không kịp suy nghĩ, một tay kéo ngựa trắng, co giò chạy về cái hang ở phía nam. Dẫu lão vô pháp vô thiên thì lúc này mặt cũng tái ngoét. Trên đỉnh núi cạnh sơn cốc cũng có tuyết đọng dày. Tuyết trên cao không chịu nổi những tiếng động lớn, thường thường có một chỗ tuyết lở kéo theo tuyết đọng ở những đỉnh núi xung quanh cũng băng lở.

Huyết đao lão tổ triển khai khinh công chạy nhanh. Bạch mã cõng Địch Vân và Thủy Sinh cũng khập khiễng chạy đến sơn cốc. Lúc ấy tiếng tuyết lở ầm ầm, Huyết đao lão tổ nhìn đỉnh núi gần đó lộ vẻ lo lắng, chỉ còn biết nghe trời theo mệnh, không còn biết làm sao nữa. Chỉ cần tuyết đọng trên đỉnh núi gần đó cũng băng lở ập xuống thì mọi sự đều thôi.

Tuyết lở, từ khi bắt đầu đến khi hoàn toàn kết thúc cũng chỉ bằng thời gian uống cạn một chén trà, nhưng trong thời gian ngắn ngủi ấy, ba người Huyết đao tăng, Địch Vân và Thủy Sinh mặt đều tái nhợt, nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ cực kỳ sợ hãi. Thủy Sinh quên rằng một khoảnh khắc trước chỉ mong chết ngay lập tức để khỏi phải bị ô nhục bởi hai tên ác tăng, nhưng trong lúc trời nghiêng đất lở này bỗng cảm thấy hai kẻ kia lại là nơi nương tựa, chỉ mong hai người đàn ông ấy có cách gì giúp mình thoát khỏi tai nạn.

Bỗng, trên đỉnh núi có một khối đá ầm ầm lăn xuống. Thủy Sinh sợ đến nhảy lên, kêu thất thanh.

Huyết đao tăng đưa tay trái ra bịt lấy miệng cô, tay phải tát cô hai bạt tai “bốp bốp”, hai má Thủy Sinh lập tức đỏ tấy lên.

May mà ngọn núi này quay về phía nam được ánh mặt trời, tuyết đọng không dày lắm, sau khi tảng đá nhào xuống không có vật gì lăn theo. Chốc lát, tiếng tuyết lở ầm ầm dần tắt. Huyết đao tăng buông bàn tay bịt miệng Thủy Sinh ra, cùng Địch Vân thở phào một hơi. Thủy Sinh hai tay bưng mặt, vừa buồn đau tức giận vừa sợ hãi.

Huyết đao tăng bước tới cửa hang, nhìn quanh một hồi, mặt đầy vẻ u uất tức giận, ngồi trên một phiến đá lặng lẽ. Địch Vân hỏi:

– Sư tổ gia gia, bên ngoài thế nào?

Huyết đao tăng tức giận nói:

– Thế nào? Đều là do tên tiểu tử nhà ngươi làm lụy đến người ta!

Địch Vân không dám hỏi nữa, biết tình thế thật khó khăn. Một lúc sau không nhịn được lại nói:

– Kẻ địch chặn mất cửa hang à? Sư tổ gia gia, ông đừng quan tâm đến đồ tôn, ông cứ một mình chạy đi.

Huyết đao tăng suốt đời ở với bọn người hung ác gian hiểm, không những bạn bè chẳng có ai đối xử thật lòng mà ngay đến cả bọn đệ tử ruột như Bảo Tượng, Thiện Dũng, Thắng Đế, ngoài mặt tỏ vẻ rất kính sợ sư phụ nhưng trong lòng lại luôn nuôi ý phản trắc chỉ tìm cách lợi mình hại người, lúc này nghe Địch Vân bảo lão chạy trốn một mình, bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp, mặt thoáng nét cười, khen:

– Hài nhi ngoan, lương tâm của ngươi còn tốt! Không phải là kẻ địch chặn mất cửa hang mà là tuyết bịt kín, tuyết cao mấy chục trượng, rộng mấy ngàn trượng, chưa đến mùa xuân tuyết tan thì chúng ta không thể ra được. Trong cái hang trống trải này có cái gì để ăn đây? Chúng ta làm sao chịu đựng được đến mùa xuân sang năm?

Địch Vân nghe nói vậy cũng thấy tình thế hung hiểm, nhưng trước mắt điều quan trọng nhất là nguy cơ đã qua, lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, nói:

– Ông cứ yên tâm, thuyền đến sẽ có cầu, dù có chết đói cũng còn hơn là chịu sự hành hạ trong tay những người kia mà chết.

Huyết đao tăng toét miệng cười, nói:

– Thằng cháu ngoan nói đúng lắm!

Lại đùa nghịch rút huyết đao ra, đứng dậy đi về phía bạch mã.

Thủy Sinh kinh hãi kêu lên:

– Ối, lão làm gì thế?

Huyết đao lão tổ cười nói:

– Ngươi thử đoán xem.

Kỳ thực Thủy Sinh đã biết, lão muốn giết ngựa trắng để ăn. Con ngựa trắng này và cô cùng lớn lên, từ trước đến nay như một người bạn thân thiết, vội kêu:

– Không, không! Đây là con ngựa của tôi, lão không được giết.

Huyết đao tăng nói:

– Ăn hết thịt ngựa, thì sẽ ăn thịt ngươi. Ta ăn cả thịt người, vì sao lại không ăn được thịt ngựa?

Thủy Sinh van xin:

– Xin ông, đừng hại con ngựa của tôi.

Chẳng biết làm sao được, lại quay đầu sang nói với Địch Vân:

– Nhờ ngươi xin với ông ấy, đừng giết con ngựa của ta.

Địch Vân nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, trong lòng bất nhẫn, những nghĩ tình thế đã đến nỗi này chẳng lẽ lại không giết ngựa để ăn. Ăn hết thịt ngựa, e đến cả yên ngựa cũng phải hầm lên mà ăn. Địch Vân không muốn thấy nỗi đau lòng của Thủy Sinh, đành quay đầu đi.

Thủy Sinh lại nói:

– Xin ông, đừng giết ngựa của tôi.

Huyết đao tăng cười nói:

– Được, ta không giết ngựa của ngươi!

Thủy Sinh cả mừng nói:

– Cảm ơn ông, cảm ơn ông!

Bỗng nghe “soạt” một tiếng, trong tiếng cười điên cuồng của Huyết đao tăng, đầu ngựa đã rụng xuống, vòi máu tươi tuôn ra.

Thủy Sinh bao ngày ròng mệt mỏi, lúc này quá sợ hãi đau đớn, ngất xỉu luôn.

Đến khi mơ màng tỉnh dậy, ngửi thấy mùi thịt thơm, cô đói đã lâu, ngửi thấy mùi thịt cảm thấy mừng, nhưng thần trí dần dần hồi tỉnh lập tức biết con ngựa yêu quý của mình đã bị nướng. Mở mắt ra thấy Huyết đao tăng và Địch Vân ngồi trên tảng đá, trong tay mỗi người đều bưng một tảng thịt nướng vàng rộm, đang nhai ngồm ngoàm, bên tảng đá là một đống lửa, trên một thanh củi lớn còn treo một cái chân ngựa đang nướng dở. Thủy Sinh đau đớn khóc thất thanh.

Huyết đao lão tổ cười nói:

– Ngươi có ăn không?

Thủy Sinh khóc nói:

– Hai kẻ hung ác các ngươi, hại con ngựa của ta, ta… ta nhất định phải báo thù!

Địch Vân cảm thấy ái ngại, an ủi:

– Thủy cô nương, trong hang tuyết này không có cái gì ăn được, chúng ta không thể chết đói, muốn có ngựa tốt phải đợi sau này chúng ta được khỏi hang sẽ có cách kiếm được.

Thủy Sinh khóc nói:

– Tiểu ác tăng nhà ngươi cứ giả vờ làm người tử tế, so với lão ác tăng còn xấu xa hơn. Ta căm thù ngươi, ta căm thù ngươi đến chết.

Địch Vân không biết trả lời sao, nếu không ăn thịt ngựa thì thực sự là đói không chịu nổi, nghĩ bụng: “Cô có hận chết tôi, tôi cũng không thể không ăn.” Nghĩ thế rồi vẫn tiếp tục ăn thịt ngựa.

Huyết đao tăng miệng đầy thịt ngựa, liếc xéo sang Thủy Sinh, nhồm nhoàm nói:

– Mùi vị ngon đáo để, ngon ra phết. Ồi, mấy ngày nữa lại nướng con bé này mà ăn, chưa chắc đã thơm bằng thịt ngựa.

Lão lại nghĩ: “Chén hết con nhãi này, đành nướng thằng đồ tôn ngoan ngoãn này mà ăn thôi. Thằng nhóc này rất tốt, ăn đi cũng đáng tiếc. Ôi chào, để dành ăn nó cuối cùng cũng là may cho nó lắm rồi.”

Hai người ăn no thịt ngựa, lại bỏ thêm một ít cành khô vào đống lửa, rồi tựa vào tảng đá mà ngủ.

Trong mơ màng, Địch Vân nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào thút thít của Thủy Sinh, bỗng thấy tủi thân: “Cô ấy chết mất con ngựa mà cứ khóc hoài. Mình sống trên đời chẳng được một người nào quan tâm. Nếu mình chết, xem ra cũng chẳng bằng con ngựa này. Không biết có ai vì mình mà rơi một giọt nước mắt không?”

——————————————————

[1]       Thành ngữ. Ý nghĩa là: nhắc đến ai thì người ấy đến

[2]       Hạnh tai lạc họa: thành ngữ; có nghĩa là: vui sướng khỉ thấy người khác gặp tai họa

comments

Liên Thành quyết