“Hàn Tổng có việc gì sao?” “Thư ký Trần chưa nói à?” Hàn Quốc Đống nhướng mày. “Có lẽ anh ta cảm thấy để ông tự mình nói sẽ càng thỏa đáng hơn.” “Cũng được. Về chuyện hợp tác khai phá khu đô thị mới Sơn Thủy Danh Đô, tôi nghĩ Lục Tổng không nên nóng nảy phủ nhận làm gì.” “Ô?” Lạnh nhạt hỏi lại, không chút để ý, “Dường như Hàn Tổng rất có niềm tin.” “Tiền đề của niềm tin là tự tin.” “Thế nên chuyện gì đã cho ông tự tin thế?” Lúc này dám tới cò kè mặc cả với anh. “Ngân hàng đầu tư CK ở Thụy Sĩ.” “A…” “CEO của đối phương đã nhận lời đồng ý góp vốn.” Tiếng cười bỗng nhiên cũng lại, tiện đà thu lại sạch sẽ, “Góp vốn ư?” Hàn Quốc Đống âm thầm thả lỏng tâm tình, ngược lại còn có mấy phần đắc ý: “Vậy nên Lục Tổng, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ rồi hãy làm. Nếu có thể cùng cộng tác với nhau thì tại sao phải để tâm những chuyện vụn vặt chứ? Thương nhân trục lợi chẳng phải là như thế sao?” Đầu bên kia yên lặng trong chớp mắt: “… Vậy nên ý của Hàn Tổng là gì?” “Đương nhiên là Dụ Long và Lục Thị cùng hợp tác với nhau. Có câu thương trường như chiến trường, thêm một kẻ địch thì thà rằng thêm một người bạn còn hơn.” “Tại sao tôi phải tin tưởng ông nhỉ?” Giọng điệu trầm xuống, ba phần khắc nghiệt, bảy phần áp bách: “Có phải CK hay không, có góp vốn thật không đều từ miệng ông nói ra cả.” Ngụ ý, ông đây đếch tin. Hàn Quốc Đông tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nếu Lục Tổng không yên tâm thì nên tự mình tới Hồng Kông một chuyến xem, vừa lúc CEO của CK cũng đang ở đây, gặp mặt trực tiếp thì chuyện gì cũng rõ ràng cả thôi.” “Tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.” Nói xong, lập tức cúp máy. Nghe thấy đầu bên kia truyền tới âm thanh tút tút, sắc mặt Hàn Quốc Đống lập tức trầm xuống, vừa nhìn thì thấy còn đen hơn cả đít nổi. “Ông Trần!” “Vâng…” Ông quản gia cẩn thận đứng chờ ở bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng gọi liền lập tức đẩy cửa vào, nhanh chóng đáp lời: “Ông chủ có gì cần phân phó ạ?” “Có phải ông là người quản lý danh bạ tư nhân của tôi không?” Ông cụ Trần gật đầu, “Ý ngài là…” “Thay tôi liên hệ mấy doanh nghiệp kinh doanh địa ốc lớn một chút ở thủ đô đi.” Ông ta không tin có được sự góp vốn của CK rồi mà vẫn không tìm được một đối tượng hợp tác vừa lòng đẹp ý? Hù! Lục Chinh chứ gì? Ranh con, không biết tốt xấu! Bên kia, Lục Chinh cũng gọi Trần Khải tới, “Nửa giờ, tra về Ngân hàng đầu tư CK.” “Ngân hàng đầu tư CK?” Trần Khải nhướng mày, vẻ mặt lộ ra sự quái dị. “Cậu biết?” Lục Chinh buông bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta. “Có biết một chút.” “Nói xem.” “Ngân hàng đầu tư CK được thành lập vào bốn năm trước, tổng bộ đặt tại đường Bahnhofstrasse, thành phố Zurich…” Trần Khải dùng hai phút để giới thiệu qua về bối cảnh phát triển và lịch sử trưởng thành của ngân hàng đầu tư mới nhất này. Lục Chinh ngẩn ngơ, rốt cuộc anh cũng đã rời khỏi thường trường khá lâu nên có rất nhiều tin tức về các ngân hàng đầu tư mà anh không biết tới. Bốn năm sinh hoạt trong quân ngũ, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, chẳng khác nào một nhà sư khổ hạnh
“CK…” Anh lẩm nhẩm hai chữ này, rốt cuộc cũng nghĩ ra sự quen thuộc đó tới từ đầu. Kiếp trước của Đàm Hi, sau khi tốt nghiệp Standford và về nước, cô đã lập ra một công ty đầu tư có tên là CK! Trong lòng tự nhiên nảy sinh một sự mong đợi, là cô sao? “Vừa rồi cậu nói là Ngân hàng đầu tư CK đúng không?” Trần Khải nghĩ một chút, cố gắng bày tỏ sự chặt chẽ trong lời nói: “Trước mắt có thể thấy đây là cơ quan tài chính có tính chất đầu tư. Nhưng, tôi cũng không biết nhiều lắm, phải tra xét mới biết được.” “Nửa tiếng.” Trần Khải vâng một tiếng, lòng đang thấy máu, nửa tiếng… nhiệm vụ gian khổ. Cốc cốc… Tiếng gõ cửa truyền vào, đúng ba mươi phút, không hơn không kém. Lục Chinh ngẩng đầu lên từ đống tài liệu: “Tra được chưa?” Trần Khải đặt một tập giấy A4 xuống trước mặt anh, “Đều ở đây cả. Theo tư liệu tra được thì đời trước của CK là một ngân hàng đầu tư ở Rotterdam, Hà Lan…” Kiếp trước cổ ngu xuẩn bị mẹ con nhà đó hãm hại hết lần này tới lần khác, bị một gã Sở Khanh dụ dỗ bỏ nhà đi, bỏ cả ước vọng tỏa sáng trên sân khấu. Cô mất tất cả, mất mẹ, mất bà ngoại, chưa từng nhận được tình thương của bố. Cô để vuột mất người yêu mình nhất, anh lợi dụng cô, cô ghét bỏ anh, rồi hai người trở mặt thành thù. Sau cùng, cô mất cả tính mạng, mất luôn đứa con chưa kịp chào đời. Kiếp này có thể, không phá tan tành cái gia đình hạnh phúc của người mẹ kế thì cô sẽ không yên lòng. Cô phải tránh xa gã Sở Khanh máu lạnh vô tình kia càng xa càng tốt. Cô sẽ bù đắp những lỗi lầm trước kia đã gây ra đối với người đó. Cô sẽ giành lấy cơ hội được tỏa sáng trên vũ đài, khiến ai ai cũng phải ngước nhìn cô. Cô nói: “Một trăm năm đời người. Mười năm cho ước mơ, chín mươi năm thực hiện mơ ước”