Tập đoàn Hàn Thị, còn được gọi là “đế quốc Hàn Thị” gần như đã lũng đoạn hoàn toàn thị trường điện tử của Hồng Kông này. Mỗi năm, sản phẩm điện tử từ Hồng Kông xuất khẩu ra nước ngoài và nội địa có dán nhãn “Hàn Thị” tới 90%, còn lại 10% là hàng giả. Có thể nói, cuộc đời này của Hàn Quốc Động cực kỳ huy hoàng. Hàn gia tự xưng là đỉnh cấp cũng không quá. Hơn nữa, năm xưa Hàn Quốc Đống có “sự tích quang vinh” trong việc ngủ với hầu hết các ngôi sao nổi tiếng lớn nhỏ trong giới giải trí, độ lưu truyền trong quần chúng vô cùng cao, danh khí cũng theo đó dâng lên. Nói tóm lại, là người cầm quyền của Hàn Thị, ông ta cực kỳ vênh váo và đắc ý. Nhưng hôm nay lại bị tập đoàn Lục Thị chèn ép cho không lật nổi người, rốt cuộc không thể vênh váo nổi nữa. “Đáng chết!” Vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, chén trà đặt trên bàn lập tức rung lên, va chạm với đĩa lót phát ra âm thanh giòn tan. Ông cụ quản gia nghe thấy động tĩnh thì bước chân hơi khựng lại, thở dài, sau đó đi về phía thư phòng. Cốc cốc… Hàn Quốc Đống ổn định lại cảm xúc, “… Vào đi.” “Ông chủ, đã muộn thế này rồi, ngài vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao?” “… Ông Trần, ông nói xem có phải năm nay tôi phạm sao Thái Tuế không vậy?” Nửa đầu năm thì mắc bệnh nặng một trận, đến nay chân vẫn còn tê mỏi; nửa cuối năm thì lại gặp phải “hiệu ứng Adam”, cổ phiếu trượt giá mạnh. Vất vả lắm mới hợp tác được với Lục Thị thì lại thất bại, bao nhiêu cố gắng đểu như đá ném xuống sông… Ông cụ Trần lần đầu tiên thấy ông ta bực bội như thế thì trầm ngâm trong chớp mắt, sau đó mở miệng trấn an: “Tuy rằng tôi không hiểu chuyện làm ăn lắm, nhưng cũng biết chuyện người lúc lên voi lúc xuống chó vốn là chuyện bình thường, giống như giá cổ phiếu có lúc lên có lúc xuống vậy. Phong thủy luân chuyển, một ngày nào đó sẽ tới nhà mình thôi.” Sắc mặt Hàn Quốc Đống hơi dịu xuống, ngồi phịch xuống chế ghế dựa bằng da, trong đáy mắt xẹt qua vẻ suy tư. Thật lâu sau mới thở dài một hơi, thân thể căng chặt cũng dần thả lỏng xuống. “Ông nói đúng, phong thủy thay phiên chuyển, một ngày nào đó Lục Thị…” Nửa cầu sau còn chưa nói xong mà trong mắt đã lộ ra dã tâm rất rõ ràng. Nhưng ông ta lại quên mất, phát triển nội địa những năm nay đã vượt xa Hồng Kông, Lục Thị lại là tập đoàn được truyền thừa lâu đời, đã chiếm hết tiên cơ rồi. Nếu là những năm đầu thì có lẽ Hàn Thị còn có thể liều mạng được, có điều bấy giờ… Ông cụ quản gia không đâm chọc, ánh mắt vừa bình tĩnh lại vừa kính cẩn. Hàn Quốc Đống nhắm mắt, giơ tay xoa trán, đột nhiên phân phó: “Đi, gọi bà chủ lên đây, bảo nấu cho tôi bát bánh trôi nhân mật.” Ông cụ Trần đứng im tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt khó xử. Hàn Quốc Đống trợn mắt, nhíu mày hung dữ: “Còn chưa đi?” “… Ông quên rồi sao, một tháng trước bà chủ đã dọn tới biệt thự ở Thiển Thủy Loan rồi…” Lời mắng chửi vừa mới xông lên tới yết hầu Hàn Quốc Đống liền bị nghẹn lại. “Hay là để tôi gọi điện cho bà chủ, bảo bà về…” “Gọi cái gì mà gọi?” Trừng mắt giận dữ, người đàn ông rít gào như một con sư tử nổi điên, lực sát thương là tuyệt đối, “Bà ta đi thì mặc kệ bà ta, Hàn Quốc Đống tôi đây cần bà ta chắc?” Ông Trần cúi đầu không nói gì. Hàn Quốc Đống phát giận một hồi, sự buồn bực trong lòng không những không xả được ra mà còn bị nghẹn càng nặng nề hơn. Thật lâu sau: “… Gọi điện thoại cho cô chủ, bảo ngày mai nó tự tới đây đón A Thận về.” Người đàn ông cắn răng, còn nhấn mạnh hai chữ “tự tới” nữa. Ông cụ quản gia ngầm hiểu, khẽ vầng một tiếng, nhưng… “Bánh trôi nhân mật…” “Bảo bà Hai…” Lời mới nói tới một nửa liền dừng lại, tựa hồ như nghĩ tới hồi ức gì đó không vui nên lập tức xua tay, “Bỏ đi, tôi không đói, ông ra ngoài trước đi.” Ông cụ Trần vừa nghe tới “bà Hai” thì khóe miệng cũng giật giật. Người phụ nữ đó từng đốt cả nhà bếp, bảo bà ấy nấu bát bánh trôi thì có khi đốt cháy được cả Thái Bình Dương ấy chứ. Vụиɠ ŧяộʍ không bằng mới, mới chẳng bằng cũ, nói đến cùng, bà chủ vẫn là tốt nhất. Chỉ tiếc… Thôi vậy, tóm lại ông chỉ là người ngoài cuộc, không nên nhọc lòng chuyện của chủ nhân. “Vậy ông chủ hãy nghỉ ngơi sớm đi, tôi ra ngoài đây.” Hàn Quốc Đống buồn bực xua tay. Dưới ánh đèn, gương mặt người đàn ông lạnh lùng và cứng rắn, cả người toát ra vẻ cương nghị khí khái, nhắm mắt lại, tựa như chợp mắt, lại giống như trầm tư. Đột nhiên… “Ông ngoại…” Hàn Quốc Đống đột nhiên mở bừng mắt ra, ánh mắt chạm vào cậu bé con vẫn còn đang ngái ngủ đứng ngoài của thì lập tức trở nên mềm mại, “Qua đây, tới chỗ ông ngoại.” Nói và vỗ nhẹ lên đầu gối. Cậu bé còn nhấc hai cái chân nhỏ ngắn cũn chạy tới, trên người mặc bộ quần áo ngủ màu xanh da trời in nhân vật hoạt hình, cực kỳ đáng yêu. Hàn Quốc Đổng duỗi tay ra, bế cậu bé ngồi lên đầu gối mình. Nhìn khắp Hàn gia, không có đứa cháu nội ruột nào có được đãi ngộ này, không ngờ một đứa cháu ngoại lại chiếm hết. Ai bảo A Thận cũng họ Hàn cơ chứ? Hơn nữa, trong tất cả những đứa cháu của ông ta thì cậu bé này là người thông minh nhất, từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn đám bạn cùng lứa nhiều, quả thực là được Hàn Quốc Đống dốc ruột dốc gan mà yêu thương. “Ông ngoại đánh thức cháu à?” “..
Vâng.” Cậu bé con gục đầu xuống, để lộ ra nốt ruồi son ở sau cổ phía bên phải. Ánh mắt người đàn ông dần trở nên mềm mại và ấm áp, trong lòng thầm than di truyền thật mạnh mẽ. Nốt ruồi này giống y như đúc, vị trí cũng y như đúc, cũng là màu đỏ. Khụ… Sao ông ta tự nhiên lại đi nhớ tới người phụ nữ không biết tốt xấu kia chứ? Mấy năm nay không những càng lúc càng nóng tính mà còn học được cách rời nhà trốn đi, hừ! Cứ cho bà ấy đi mười ngày nửa tháng đi rồi mới biết được lợi hại… “Ông ngoại, sao ông vẫn chưa đi ngủ ạ?” Rốt cuộc cậu bé con đã qua cơn buồn ngủ, ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen láy nhìn chăm chú vào ông ta. “Đang chuẩn bị đi ngủ rồi.” “Có phải ngày mai mommy sẽ tới đón cháu không ạ?” Hàn Quốc Đống giả vờ tức giận: “Sao hả, ở bên chỗ ông ngoại không vui à?” “Cháu nhớ mommy, bà ngoại…” Ừ, ông ta cũng nhớ. Hàn Quốc Đông bị chính suy nghĩ của mình dọa cho sợ nhảy dựng lên, cũng đúng, đúng là ông ta rất nhớ con gái. Cậu bé con đột nhiên nhếch miệng cười ngọt ngào: “Còn cả mẹ nuôi và Hạ Hạ nữa…” Hả? “Mẹ nuôi?” Ông ta đã nghe thấy cháu ngoại nhắc tới xưng hô này không chỉ một lần, đột nhiên cảm thấy hứng thú, “Là ai thé?” “Một người bạn thân thiết của mẹ, theo cách gọi của nữ sinh thì gọi là…” hơi dừng một chút, “Khuê mật.” “Ồ, thế sao, vậy mời cô ấy đến thẳng nhà mình làm khách, được không nào?” A Thận mím môi, lắc đầu, “Mẹ nuôi bận lắm, công ty có rất nhiều việc mà mẹ phải xử lý, quá nửa là sẽ không tới được.” Hàn Quốc Đống nhướng mày, hơi kinh ngạc, “Công ty á?” Con gái ông ta còn có bạn thân mở công ty cơ à? Sao chưa nghe nói bao giờ… “Đúng thế ạ!” Nhắc tới mẹ nuôi, hai mắt cậu nhóc lập tức sáng rực, “Mẹ nuôi làm đầu tư, nhưng, đầu tư là gì ạ? Ông ngoại có biết không?” Lời này làm cho vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Quốc Đông trở về bình thường, thì ra là một viên chức nhỏ trong ngân hàng đầu tư. Sợ ông ngoại nghe không hiểu, A Thận lại bổ sung: “Ngân hàng đầu tư CK rất mạnh, còn có Hạ Hạ siêu đáng yêu..” Trọng điểm ở cuối cùng nhưng Hàn Quốc Đông lại chú ý tới nửa câu đầu. Ngân hàng đầu tư CK? Là CK mà ông ta biết tới đó sao? Đột nhiên, mắt già hơi híp lại, ánh sáng xẹt qua: “Mẹ nuôi cháu tên là gì vậy?” “Đàm Hi!” Sáng sớm, ở khu biệt thự Thiển Thủy Loan, ánh mặt trời không nhanh không chậm rải ánh sáng khắp vùng đất này, bao phủ mọi thứ trong ánh sáng huy hoàng của mình. Lúc đó, đã có người dậy chạy thể dục và đi tản bộ, thỉnh thoảng còn có tiếng chó sủa vang lên. Trong bầu không khí bình yên đó, Đàm Hi từ từ mở mắt tỉnh dậy. Từ sau khi sinh con xong, cô rất ít khi ngủ nướng, trải qua mấy năm điều dưỡng, lịch làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ có quy luật. Dường như quãng thời gian tuổi trẻ phóng túng đã dần dần rời xa cô, mà cô cũng chậm rãi trở thành một người phụ nữ hoàn mỹ. Sống có quy luật, thức ăn dinh dưỡng, bận rộn làm việc và chăm sóc con, sống cực kỳ tiết kiệm và kiềm chế. Không đi quán bar vì muốn tạo ra một tấm gương tốt cho hai con; không đùa giỡn vì muốn trở thành một người lãnh đạo nghiêm túc trong mắt nhân viên. Thời gian làm người ta trưởng thành, cũng làm người ta thu liễm lại hết mọi phóng túng đã từng có. Đàm Hi cảm thấy may mắn vì cô vẫn là chính mình, một người tự tin đường hoàng từ trong xương cốt. Trên ngực truyền tới cảm giác nặng nề, ngóc đầu lên, chỉ thấy gót chân nhỏ của con gái vừa đạp lên ngực mình. Đàm Hi bật cười, ngủ mà cũng chẳng ngoan ngoãn chút nào. Lại nhìn sang con trai, an an ổn ổn, ngay ngay ngắn ngắn, góc chắn bị đè chặt, ngay cả ngủ cũng mang dáng vẻ trầm tĩnh ngoan ngoãn. Hai chị em quả thực là hai thái cực trái ngược nhau. Con gái giống cổ, con trai giống anh. Cẩn thận đặt cái chân nhỏ của con gái xuống, Đàm Hi xốc chăn xuống giường, đầu tiên là duỗi eo cho đỡ mỏi. Thói quen này đến nay vẫn không hề thay đổi. Rửa mặt, thay quần áo, xuống nhà. Dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, bà Hàn mặc quần áo vận động, chạy vào nhà với một thân đầy mồ hôi, rõ ràng là vừa mới ra ngoài thể dục về. “Chào buổi sáng, Hi Hi.” “Chào buổi sáng, dì.” Hai người chào hỏi qua, một người đi lên lầu, một người đi xuống. “Đúng rồi.” Bước chân Khương Mỹ Linh khựng lại, đột nhiên nói, “Hôm nay ông ngoại A Thận sẽ đưa nó về đấy.” Đàm Hi gật đầu, trên mặt nở nụ cười thân thiết: “Vừa hay, chiều nay cháu định dẫn mấy đứa trẻ ra ngoài chơi.” Khương Mỹ Linh cũng cười, “Đi ăn sáng đi, không biết có hợp khẩu vị của cháu không.” Hai người nói vài câu với nhau, Đàm Hi lễ phép mà không mất đi sự thân thiết, Khương Mỹ Linh thanh nhã mà không mất sự hòa ái. Trò chuyện thật vui vẻ.