Không những không biết sai mà còn nói đến đúng lý hợp tình. “Lục Xuyến Lưu!” Đàm Hi gọi thẳng tên cậu bé, “Con có biết rốt cuộc là mình đang nói gì, đang làm gì không hả?” Trong mắt cậu nhóc hiện lên vẻ quật cường, cánh môi mím chặt, không nói lời nào, cũng không chịu thua. Ý cười trên mặt Đàm Hi lập tức biến mất sạch sẽ. Tiểu A Lưu đứng đối diện với cô, không tránh không né. Hai mẹ con không ai nhường ai, sợ nhất là không khí bất chợt yên tĩnh thế này, dường như cuộc đại chiến này chỉ cần chạm nhẹ là nổ tung ngay. Ngộ Hạ nhìn em trai rồi lại nhìn mommy, mở miệng giải thích thay A Lưu với giọng hơi nức nở: “Là tại con muốn nhìn ba… Không liên quan gì tới em trai, không nên trách em ấy…” “Tại sao?” Đàm Hi nhìn con trai với vẻ mặt lạnh tanh, trong đáy mắt toàn là sự lạnh lẽo. “… Con muốn nhìn một chút xem trông ông ấy như thế nào.” “Sau đó?” “Hỏi ông ấy tại sao mấy năm nay lại không quan tâm tới chúng ta.” Đàm Hi nghe vậy thì trong lòng xẹt qua sự chua xót không nhịn được, nhưng vẫn cố kiên cường hỏi: “Vậy con đã hỏi rõ ràng chưa?” “… Ông ấy nói ông ấy đã có bạn gái…” Đàm Hi ngẩn ra. Trong mắt cậu nhóc mờ mịt sương mù nhưng đã bị cậu ép lui đi rất nhanh: “Thế nên, ông ấy không cần chúng ta nữa, đúng không ạ?” “Đương nhiên không phải!” “Vậy tại sao ông ấy lại có bạn gái khác?” Đàm Hi á khẩu không trả lời được. “Mẹ, mẹ có muốn quay về không?” “Cái gì?” Tiểu A Lưu nhìn cô rất nghiêm túc: “Nhưng con muốn quay về.” Quay về ư? Về nơi đó? Ngộ Hạ cũng nhào tới, ôm chặt chân Đàm Hi không buông: “Mommy, con cũng muốn quay về…” “Con… hai đứa…” Đàm Hi nhìn con trai quật cường và con gái nước mắt lưng tròng trước mặt, rất nhiều cảm xúc nảy lên trong lòng khiến cô không khỏi đỏ mắt cay mũi. A Lưu: “Con đã vượt qua ải cuối cùng của Mê cung tàng ảnh rồi…” Thân mình Đàm Hi chấn động. A Lưu mím môi: “Con biết hết cả rồi…” Lúc trước, khi Đàm Hi thiết kế trò chơi này, ngoại trừ tư liệu cá nhân của Lục Chinh ra còn để lại một bức thư tự thuật viết hết ra tất cả những gì xảy ra giữa cô và Lục Chinh năm đó. Đương nhiên, những chuyện nên giấu như chuyện cô sống lại, cùng với chuyện xâm lấn vào hệ thống máy tính của quân đội thì chỉ nói sơ lược mà thôi. Những gì muốn nói, tổng kết lại trong một câu, đó là… Năm đó cô và Lục Chinh phải tách ra quả thực là vì có lý do bất khả kháng! A Lưu bán tín bán nghi, cho dù có nỗi khổ thì chuyện người cha kia vắng mặt bao nhiêu năm như thế cũng là sự thật không thể chối cãi được. Thế nên, mới có trận xâm lấn rồi thách đấu ban nãy. “Mommy, lúc trước mẹ nói chúng ta không thể quay về là vì ba không ở đó, nhưng vừa rồi ba ngồi ở ngay đối diện, có phải chúng ta có thể trở về rồi không?” Đôi mắt hạnh của cô bé con rưng rưng, nhìn lên Đàm Hi với vẻ đầy tội nghiệp. “Hạ Hạ, con nói cho mommy nghe, tại sao lại muốn quay về?” Đàm Hi ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với con gái. “Thì… bởi vì em trai muốn…” Nên con cũng muốn. Đàm Hi lại nhìn con trai, giọng lạnh hơn rất nhiều: “Con thì sao?” “Bởi vì… không cam lòng.” “Con có cái gì mà không cam lòng chứ?” “Con không cam lòng thay cho bản thân, cho Hạ Hạ, còn cả cho mẹ nữa!” Bàn tay nhỏ siết chặt lại, vẻ mặt cao ngạo, cực kỳ giống Đàm Hi tầm cao khí ngạo năm xưa… “Tại sao ông ấy có thể chẳng cần biết gì, chẳng cần phải làm gì chứ? Tại sao ông ấy có thể có người phụ nữ khác?” Ánh mắt Đàm Hi hơi sầm xuống: “Ai nói với con những cái này?” Cô không tin con trai mình còn bé tí như thế mà có thể nói ra mấy lời thế này. “… Không có ai, đây là suy nghĩ của riêng con.” Đàm Hi có cảm giác như lần đầu tiên mới biết đứa con trai này vậy. So với chị gái hoạt bát rộng rãi thì từ nhỏ A Lưu đã rất hướng nội, ít khi thể hiện ra sự vui buồn yêu ghét, cho dù là khóc cũng sẽ tuyệt đối không khóc trước mặt người khác. Thằng nhóc này quật cường, không chịu thua, cực kỳ kiêu ngạo, những điều này Đàm Hi biết hết. Nhưng cô không ngờ nó lại trưởng thành sớm tới mức này. Cô đặt tay lên ngực tự hỏi, mấy năm nay, trong cách giáo dục con cái, cô vẫn luôn tuân theo nguyên tắc không áp bách, không cưỡng bức, để chúng phát triển tự do. Nhưng cùng một cách giáo dục, cùng một hoàn cảnh sống, vậy mà lại nuôi ra hai đứa con có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Ngô Hạ lém lỉnh, rộng rãi, là một cô bé xinh xắn tràn đầy sức sống. A Lưu hướng nội, ít nói, y như một ông cụ non. “Mẹ có cam lòng không? Nhìn ba có người phụ nữ khác…” Ánh mắt Tiểu A Lưu nóng rực. Đàm Hi mím môi. Đối mặt với đứa con trai vừa hùng hổ dọa người, vừa vô cùng sắc bén, cô thật sự không thể dùng cái mác người mẹ để trấn áp nó được, chỉ có thể dùng thái độ bình đẳng để đối thoại với con. Cô gằn từng chữ một, “Ba – con – sẽ – không.” Đối với Lục Chinh, từ đầu tới cuối cô đều lựa chọn tin tưởng. A Lưu nghe thấy thế thì ánh mắt lóe lên, sau đó đột nhiên chuyển đề tài: “Mẹ, mẹ có nhớ ông ấy không? Có nhớ ba không?” Một câu hỏi này của con trai đã chọc trung vào điểm yếu đuối, mềm mại nhất trong lòng Đàm Hi. Hơn một ngày ngày đêm, hai người ở hai bờ chia cách, có nhớ không ư? Tất nhiên là nhớ rồi. Ánh mắt Đàm Hi kiên định, sau đó hít sâu: “Các con đều muốn về nước đúng không?” Ánh mắt dùng trên người hai đứa bé. Hai mắt A Lưu sáng rực, chắc chắn nói: “Muốn.” Cô bé con cũng gật đầu rất mạnh. Tuy rằng ba đã hung dữ với cô bé, nhưng mà… ba cao như thế, lại đẹp trai như thế… “Được, mẹ chiều lòng các con.” “Mẹ, mẹ đồng ý rồi ạ?” A Lưu cảm thấy không thể tưởng tượng được. Đàm Hi lạnh nhạt liếc nhìn cậu bé: “Cuối tuần này không được ăn thịt, ăn cay, mỗi ngày ăn hết một đĩa rau dưa cho mę.” Vẻ mặt vui sướng của A Lưu lập tức trở thành suy sụp, nhìn như đưa đám. Cậu ghét nhất ăn rau! Ghét… nhất nhất nhất! Đêm đó, A Lưu bị nhét một bụng đầy rau xanh lập tức nổ tung, mang theo hai con mắt đỏ hồng lao vào trong thư phòng, chất vấn: “Tại sao không cho con ăn thịt chứ?” Ấm ức, ảo não, buồn bực, đủ mọi cảm xúc dâng lên. Cậu đói bụng! Rất đói! Đàm Hi nghe thấy thế thì tay cầm bút hơi dừng lại, lúc này mới nhấc mắt khỏi tài liệu, đặt lên người tên nhóc con. Cô lạnh nhạt mở miệng: “Ra ngoài, gõ cửa rồi hãy vào.” Tiểu A Lưu lập tức như một quả bóng cao su xì hơi, xoay người, đi ra cửa, nâng bàn tay nhỏ lên vỗ lên cánh cửa. Đàm Hi không để ý, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, đến tận khi xem hết rồi mới mở miệng: “Mời vào.” Lúc đó, một bụng đầy oán khí của Tiểu A Lưu đã biến mất hai phần ba, chỉ còn lại một phần ba chủ yếu là giận dỗi và ấm ức mà thôi. “Mę…” “Ừ, con nói đi, có chuyện gì?” Giọng cô dịu dàng, thái độ bình thản giống như hoàn toàn không biết gì cả. Tiểu A Lưu mím môi, ánh mắt u oán nhìn về phía Đàm Hi, sau khi ấp ủ một hồi lâu mới nghẹn ngào phun ra được một câu… “Mẹ ơi, con đói, muốn ăn thịt…” Đàm Hi thản nhiên nhìn cậu nhóc, không hề có bất kỳ ý thỏa hiệp nào, “Có biết tại sao mẹ phạt con không?” “Bởi vì con đi tìm ba…” “Sai! Con có thể tìm ba, nhưng con dùng sai cách! Ai bảo con dùng chương trình ngựa gỗ trong máy của Mark để xâm nhập vào hệ thống quân đội Hoa Hạ hả? Nếu bị bắt được, con có biết hậu quả sẽ là gì không?” Ngay cả bản thân Đàm Hi cổ, năm đó cũng phải lập kế hoạch tỉ mỉ, chu đáo và chặt chẽ rồi mới dám ra tay. “Kỹ thuật không đúng chỗ, con lấy cái gan đó ở đầu ra thế hả?” Giọng Đàm Hi dần nghiêm khắc hơn, “Từ nhỏ mẹ đã dạy con rồi, trước khi nắm chắc một trăm phần trăm thì không thể hành động thiếu suy nghĩ! Con có ghi nhớ lời mẹ đã dạy không?” Tiểu A Lưu yên lặng lắng nghe, không phản bác, cũng không khóc, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ trầm tư. Đàm Hi thấy thế thì giọng cũng mềm xuống: “Mẹ biết, con cảm thấy xảy ra chuyện thì vẫn còn có Mark, chú ấy có thể giúp con. Nếu Mark không được nữa thì vẫn còn có thể nhờ mẹ giúp, luôn có cách giải quyết.” Trong mắt đứa bé hiện lên vẻ chột dạ. Xem ra, quả đúng là nó nghĩ như vậy, trong mắt Đàm Hi hiện ra vẻ thấu hiểu.
Cô đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc, tới trước mặt con trai, ngồi xổm xuống, tầm mắt đối diện với cậu bé: “Hôm nay, mẹ lại muốn dạy con một bài học khác.”
Sắc mặt Tiểu A Lưu nghiêm túc.
“Dựa trời dựa đất dựa người khác cũng không bằng dựa vào chính mình.”
Cái hiểu cái không.
“Giống như với chuyện xảy ra ngày hôm nay, nếu con cũng có đủ năng lực, sau khi xâm nhập vào hệ thống của đối phương mà vẫn không lưu lại nhược điểm gì, không cần Mark ra tay cài đặt phản truy tung thì mẹ cũng sẽ không phạt con.”
“Hoa Hạ có câu ngạn ngữ, đầu lớn thế nào thì đội mũ lớn chừng đó, con có hiểu không?”
Nhóc con cái hiểu cái không, “Không thể dựa vào người khác, phải biết dựa vào… chính mình ạ?”
Đàm Hi gật đầu.
“Vậy mẹ cũng là người khác ạ?”
“Phải.”
“Không… Mẹ không phải người khác, mẹ là mẹ của con…” Hốc mắt cậu bé lập tức đỏ lên.
Trong mắt Đàm Hi lộ ra vẻ đau lòng, nếu con trai cũng có tính cách ngây thơ, hồn nhiên giống như con gái thì có cũng sẽ không dạy cho nó quá sớm rằng thế giới này tàn khốc thế nào, thế nhưng nó lại không giống vậy.
Trời cao cho nó thiên phú thì cũng cho nó nguy hiểm và khó khăn tương ứng.
Nếu không sớm học được đạo lý dựa vào bản thân thì thiên phú sớm muộn gì cũng trở thành “bùa đòi mạng”!
Đàm Hi thà rằng lúc này tàn nhẫn một chút chứ không mong trong tương lai phát sinh bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Tự cho mình đứng ở quá cao, tự tin mù quáng thì kết thúc sẽ luôn bị thảm.
Đàm Hi dạy con trai phải làm người đàng hoàng nhưng cũng không quên bồi dưỡng năng lực phán đoán và không được coi thường nguy hiểm cho nó.
Xem xét thời thế, có được giãn được mới là vương đạo,