Đàm Hi vội vã đi họp, hai đứa nhóc con vui vẻ đi tìm Mark. Lúc đó, phòng hệ thống đang tổ chức họp giao ban hằng ngày, Mark đang nghiêm túc răn dạy nhân viên. Vivian đang định lên tiếng thì cô bé Ngộ Hạ giơ ngón trỏ lên đặt trên cánh môi: “Suyt…” Ý bảo không cần quấy rầy. Vivian đành phải nuốt những lời muốn nói vào trong bụng, sau đó nâng cổ tay nhìn đồng hồ, ấn đường càng lúc càng nhăn. Đàm Hi mở họp, cô là thư ký thì nhất định phải ở bên cạnh, bây giờ còn chưa tới năm phút nữa sẽ đến giờ, lại cúi đầu nhìn hai đứa nhóc, thật sự khó xử. Ở CK, thời gian của bất kỳ ai cũng đều vô cùng quý giá. “Di Vivi, hay là dì cứ đi lên trước đi, bọn cháu tự chờ Mark là được rồi.” Tiểu A Lưu mồm miệng rõ ràng, dáng vẻ như ông cụ non. “Thế…” “Không cần phải lo lắng cho an toàn của bọn cháu đầu, chẳng phải còn có vệ sĩ hay sao?” Ngộ Hạ hát đệm theo, nhoẻn miệng cười. Trong mắt cô gái dao động, cuối cùng cắn rằng một cái: “Vậy các cháu nhớ đừng đi lung tung nhé, cứ đứng đây chờ Mark thôi, biết chưa hả?” “Vâng.” Cô bé con đáp một tiếng ngọt ngào. Tiểu A Lưu gật đầu. Vivian vừa rời đi chân trước thì hai đứa nhóc đã nhảy tót vào trong văn phòng của Mark. Vệ sĩ thấy thế liền tận chức tận trách canh giữ bên ngoài cửa. Trong phòng, Tiểu A Lưu dùng cả tay và chân bò lên ghế, thuận thể khởi động máy tính, rất nhanh, màn hình tinh thể lỏng sáng lên. Ngộ Hạ: “A Lưu, em làm gì thế?” “Á, mở máy tính.” Mắt cô bé sáng rực lên: “Em muốn chơi game gì thế?” m thầm trừng mắt, bạn nhỏ A Lưu cao ngạo hếch cắm: “Em đã vượt hết ải của Mê cung tàng ảnh rồi, còn có trò gì để chơi nữa chứ?” Chậc, đắc ý khoe khoang chưa kìa. Mê cung tàng ảnh là trò chơi qua ải mà Đàm Hi viết ra để giúp hai đứa trẻ khai phá trí lực, có tổng cộng chín chín tám mươi mốt ải, càng về sau càng khó chơi hơn, khi số lần gợi ý về 0 thì cũng chỉ có thể dựa vào khả năng tưởng tượng của không gian đại não để hoàn thành mà thôi. Mắt hạnh của Ngộ Hạ trừng to, phồng đôi má phính lên: “Em đã qua hết ải rồi à?” “Đương nhiên.” “…” Cô bé mới chơi tới cửa năm mươi liền dừng lại, sau đó không có cách nào đột phá nữa. Thằng nhóc này quá đáng ghét, thông minh thế làm gì cơ chứ. “Quan trọng không phải cái này.” Tiểu A Lưu vừa nói tới đây thì sắc mặt lập tức trở nên trầm trọng, mày nhỏ chau lại như thể đang bị cái gì đó làm cho bối rối, “Khi em vượt qua ải cuối cùng, đã nhìn thấy ba!” “Ba?” Cô bé sợ hãi không nhỏ. “Suyt… Chị nói nhỏ thôi.” Ngộ Hạ lập tức cầm miệng, sau đó thì thà thì thào như ăn trộm: “Ba ở trong máy tính á? Đùa kiểu gì thế…” “Nói đúng ra là ảnh chụp và tư liệu của ba.” “Em có chụp lại không?” “Đương nhiên.” Bàn tay bé nhỏ của Tiểu A Lưu như múa trên màn hình iWatch trong tay, chỉ sau mấy cái đã xuất hiện một bộ hồ sơ bị mã hóa. Cô bé thỏ đầu lại nhìn, hồ sơ mở ra, xuất hiện đầu tiên là một bức ảnh chụp. Người đàn ông mặc quần trang, dáng người cao lớn, đầu đinh mạnh mẽ và cương nghị, đường cong gương mặt thâm thúy, mối mỏng hơi nhấp tạo thành một độ cong sắc bén, ánh mắt hướng về phía xa, thâm trầm và sâu thẳm. “Ồ!” Cô bé nhìn ảnh chụp, sau đó lại quay đầu nhìn A Lưu, dường như bị dọa cho kinh hãi, không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hai người thật giống nhau…” Đâu chỉ có giống, quả thực là phiên bản lớn nhỏ của nhau. A Lưu duỗi tay che đi một nửa mặt người đàn ông, chỉ để lại miệng và cằm. Ngộ Hạ khó hiểu: “Em làm gì vậy?” “Nhìn đi, xem có phải rất quen mắt không?” “Hả?” Cô nhóc cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc: “Cái này… sao hình như lại giống chị
..” “Đúng thế! Không phải một mình em giống, còn có chị nữa.” “Vô nghĩa, chúng ta đương nhiên phải giống ba rồi! Chẳng phải tên nhóc mập họ Lý cũng giống chú Lý sao? Di Lý bảo, đây mới là ruột thịt.” Đuôi mắt cô bé xếch lên, ánh mắt lại nhìn xuống, ném thẳng cho em trai một cái nhìn khinh bỉ. Khóe miệng Tiểu A Lưu giật giật. Bỏ đi, không đả kích chị ấy nữa… “Thì ra ba là bộ đội, hơn nữa còn là bộ đội rất lợi hại, ba giỏi quá đi!” Xem xong tư liệu, vẻ mặt Ngộ Hạ đã tràn ngập sự sùng bái. Ba nhìn thật đẹp trai, còn cao hơn cả chủ Lý nữa… Tiểu A Lưu không muốn nói với cô bé rằng, ba ngoài là bộ đội thì còn là một thương nhân rất thành đạt, rất phù hợp với hình ảnh Tổng giám đốc bá đạo. Nhưng… Tại sao mấy thứ này lại xuất hiện ở sau cửa ải cuối cùng chứ? Đầu tiên, phải khẳng định một điều rằng là do mẹ bỏ vào. Nhưng tại sao lại không nói thẳng với hai đứa mà lại dùng cách này? Đàm Hi tỏ vẻ thực oan uổng. Đúng thế, cô là người viết trò chơi này, các khó khăn cũng do cô bố trí, ảnh chụp và tư liệu về Lục Chinh cũng do cô tự tay cho vào. Dựa theo chu kỳ phát triển trí lực của trẻ con, nguyên bản có dự tính tới lúc hai đứa con mình lên bảy, tám tuổi mới có thể vượt qua ải cuối cùng. Ai ngờ lại sớm tới tận ba, bốn năm thế này. Chuyện này có được tính là tự vác đá đập vào chân mình không? “Chị có muốn nhìn thấy ba thật sự không?” Tiểu A Lưu đột nhiên hỏi. Ngộ Hạ kinh ngạc tới ngẩn ra: “Ba thật á? Em… định bỏ nhà trốn đi đấy à?” “Hạ Hạ ngốc!” Không thể nhịn nổi nữa, cậu bé trợn trắng mắt lên, “Em nói là video cơ mà!” Cô bé cũng không để ý chuyện bị em trai chế ngốc, theo tính cách của cô bé thì ngày thường đã sớm giậm chân ổn ào mắng nhiếc rồi, hôm nay lại khác, ba là quan trọng nhất! “Video gì?” Mắt hạnh chớp động, đầy vẻ mong chờ. “Chị chờ đấy… Để em xử lý.” Tiểu A Lưu như đã có định liệu từ trước, sau đó, tay nhỏ múa may trên bàn phím, âm thanh lạch tạch trong căn phòng yên tĩnh nghe vô cùng rõ ràng. Vệ sĩ đứng ngoài cửa có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ nhưng cũng chẳng để ý lắm, chỉ cần cậu chủ và có chủ không có nguy hiểm đến tính mạng là được, chơi game thì có tính là gì chứ? Trẻ con ấy mà, mê chơi là thiên tính, không nên quản quá chặt…