Chương 927: Ông chủ hoàng, anh có bán muối này không?

Chương 927: Ông chủ hoàng, anh có bán muối này không?

“He he… cháu hiểu rồi! Chú Hoàng, chú hiểu biết như vậy, chắc chắn là có thể sửa được nó đúng không chú?”

“Cái thằng nhóc con này.”

Đàm Hi nghe tiếng, dường như có thể tưởng tượng ra được động tác, thần thái của người đó lúc nói chuyện.

“Được rồi, hai bà cháu về đi, ngày mai đến lấy”

“Chú Hoàng, chú giỏi quá đi! Vỡ thành thế này rồi mà chủ cũng sửa được!”

“Nhưng mà chú cũng phải nói luôn nhé, tiền công sửa không rẻ đâu đấy”.

Giọng nói cậu nhóc nghẹn lại ở cổ họng, dừng lại ở đó, một lúc sau mới lắp ba lắp bắp nói tiếp: “Vậy… phải hết bao nhiêu tiền?”

“Hai trăm tệ”

“Chú bớt một chút cho cháu được không?”

“Giá thấp nhất rồi”

Cậu bé cầu cứu nhìn bà nội.

Bà thím khẽ ho một tiếng: “Hai trăm thì hai trăm, vậy thì làm phiền ông chủ Hoàng rồi, ngày mai tôi sẽ đến lấy”
“Được.”

Rất nhanh sau đó, bà thím lại nhẻo tại cháu trai đi từ trong ra ngoài, vừa đi vừa quở trách, tiếp tục coi Đàm Hi như không hề tồn tại.

Sau khi hai người đi, Đàm Hi đặt tách trà xuống, đứng lên.

“Yên tâm đi, ngày mai chắc chắn sẽ sửa xong được, cửa hàng đồng hồ Hoàng Thị của tôi không thể xem thường được đầu..” Người đàn ông gõ vào thứ đồ đang cầm trên tay, từ từ ngẩng đầu lên, một gương mặt xa lạ đập vào mắt, những lời còn lại cũng bị chặn lại từ đây.

Đàm Hi đứng ngoài cửa, cười tươi dịu dàng.

“Cô là ai?”

“Tôi họ Đàm”

“Cô Đàm có việc gì không?”

“Có”

“Mời cô nói”

Đàm Hi cười: “Khách đến nhà, không mời tôi ngồi hay sao?”

“Xin lỗi, ở đây không có ghế thừa” Toàn bộ căn phòng dường như đã bị giá để đồ chiếm hết chỗ, bên trên bày toàn là các loại linh kiện đồng hồ, ngoài vị trí anh ta ngồi ra thì hoàn toàn không còn chỗ nào để tiếp đón khách nữa.
Nhưng Đàm Hi lại dịch vào cạnh bàn, nửa dựa vào đó nói: “Thế này là được rồi”

Hoàng Thác có vẻ khó chịu: “Có chuyện gì thì cô nói nhanh đi, tôi còn phải làm việc nữa”

“Tôi muốn bàn với ông chủ Hoàng một vụ làm ăn”

Hoàng Thác cau mày lại, “Cô nặng lời rồi. Muốn mua đồng hồ gì, chọn đi rồi đưa tiền là được.”

“Tôi không mua đồng hồ”

Anh ta cười nhạo: “Đến cửa hàng đồng hồ không mua đồng hồ ư?”

“Đúng”

Ánh mắt Hoàng Thác lóe lên: “Vậy cô muốn mua cái gì?”

“Muối”

“Ở dưới có một siêu thị mini, cô có thể đến đó mua” Nói xong, lại cúi đầu tiếp tục sửa đồng hồ, nhưng đáy mắt lại lướt qua rất nhanh một tia quỷ dị.

“Siêu thị mini ở dưới kia liệu có đủ không?” Đàm Hi gập ngón tay lại, khẽ gõ lên mặt bàn hai cái ở trước mặt anh ta, “Đây là một vụ mua bán lớn”
“Ồ? Cụ thể thế nào?”

“Thời cổ đại, muối và sắt là hai thứ bị Hoàng gia lũng đoạn, kẻ buôn tư nhân có thể bị dùng cực hình, tính mạng nguy hiểm, anh nói xem đây có phải là một vụ mua bán lớn không?”

Sắc mặt Hoàng Thác thay đổi rõ rệt, bỗng nhiên anh ta đứng dậy: “Rốt cuộc thì cô là ai? Muốn làm gì?”

“Vừa rồi tôi đã nói rồi đấy thôi?”

Họ Đàm.

Muốn làm ăn.

Hoàng Thác nhìn thẳng vào cô một lúc, ánh mắt đó không hề giống một người thợ chuyên sửa đồng hồ bình thường.

“Ông chủ Hoàng, muối này anh có bán không?”

“… Xem cô cần bao nhiêu?

“Hai trăm triệu”

Ánh mắt Hoàng Thác co rụt lại, ngoài mặt yên lặng không có vấn đề gì, nhưng trong lòng đã hít khí lạnh.

“Cô biết tôi là ai?”

“Đương nhiên.”

“Ai giới thiệu cô đến đây?” Anh ta chỉ làm ăn với người quen, cho nên Đàm Hi mang một khuôn mặt xa lạ đến đây, lại tỏ vẻ như biết được gì đó, khiến anh ta không thể không cảnh giác.
“Viêm H.”

“… Cô có quan hệ gì với cô ấy?”

Đàm Hi không nói nhiều thêm, “Nếu như ông chủ Hoàng muốn nghe ngóng thì chỉ e là phải đi hỏi bản thân cô ấy thôi. Bây giờ không phải là nên bàn bạc xem vụ mua bán này phải tiến hành thế nào hay sao?”

Hoàng Thác ý tứ sâu xa liếc nhìn cô, khôi phục lại tâm trạng: “Cô muốn làm thế nào?”

“Cổ phiếu có giá hai trăm triệu, để lưu thông ở ngân hàng tư nhân dưới lòng đất của anh, trong vòng năm ngày rửa cho sạch sẽ, tôi cho anh mười phần trăm”

“Năm ngày? Cô đùa đấy à!”

“Ông chủ Hoàng, theo như tôi biết, trong tay anh không chỉ có một ngân hàng tư nhân này đúng không? Doanh thu mỗi ngày cao hơn tám nghìn vạn, tôi yêu cầu năm ngày không quá đáng chú chứ?”

“Đây cũng là do Viêm Hề nói cho cô biết sao?”

Cô chỉ cười không nói.
Hoàng Thác nghiến răng: “Mười lăm phần trăm, đồng ý thì giao dịch, không thì thôi.”

“Viêm Hề nói, ông chủ Hoàng tính tình hào sảng, thẳng thắng rộng rãi, thứ không thiếu nhất chính là tiền, thứ không so đo tính toán nhất cũng là tiền, sao bây giờ lại bắt đầu cò kè mặc cả chứ? Xem ra nghe danh đến đây gặp gỡ thực ra..”

Trong mắt Hoàng Thác lóe lên sự do dự, nhưng không che giấu được sự hưng phấn và nhảy cẫng lên trong lòng: “Cô ấy nói như vậy thật không?”

“Nói cái gì?”

“Thì cái gì mà… khụ… thẳng thắng rộng rãi, tính tình hào sảng.”

Đôi mắt Đàm Hi xẹt qua ý cười, nhưng rất nhanh đã thu lại, cô gật đầu: “Dù sao cô ấy nói như vậy, không biết có phải là thật hay không.”

“Được rồi, mười phần trăm thì mười phần trăm, giao dịch!”

Khi Đàm Hi rời đi thì đã là lúc mặt trời xuống núi.
Xong được một chuyện khó nhằn, bây giờ cô đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tiếng bà thím cằn nhằn mắng chửi người cháu vẫn vọng từ cuối ngõ ra. Không ít người đã bắt đầu lục tục xào nấu, dầu khói cứ thế từ nhà bếp bay ra, mang theo mùi thơm thức ăn bay khắp nơi.

Đàm Hi đi bộ đến trung tâm thương mại trước mặt, lấy xe, lái về Bồng Lai.

Bảo vệ nhìn thấy cô liền nhiệt tình chào hỏi, “… Trùng hợp quá, anh Lục vừa vào xong thì cô cũng về ngay”

“Anh ấy vừa về nhà à?”

“Đúng vậy! Vừa mới một phút trước, cô nhanh lên có khi còn đuổi kịp được anh ấy đấy…”

Không đợi anh ta nói hết, xe đã lao đi, hơn nữa tốc độ còn không hề chậm.

Anh bảo vệ lắc đầu lầm bầm: “Hai người nhà này thú vị thật đấy, chắc là hẹn trước rồi đúng không?”

Đàm Hi dừng xe lại, xuống xe, mở cửa xe ra, đang chuẩn bị vội vàng chạy vào thang máy đã thấy Lục Chinh đứng cách đó không xa, dựa vào con quái vật khổng lồ của anh, mỉm cười nhìn sang.
Ánh mắt gặp nhau giữa không trung, Đàm Hi mỉm cười rạng rỡ, chạy xông lên, treo lên người người đàn ông như koala.

Cũng may Lục Chinh eo tốt, nếu không đã không chịu được động tác này của cô.

“Em lại ra ngoài à?”

“Em đưa dì Trương đi đón cháu tan học, ngoài ra còn có chút việc riêng nữa”

Lục Chinh không hỏi, cứ thế đi vào trong thang máy.

“Sáng nay ai nói với em là được nghỉ sớm thế? Thế nào mà lại phải quay lại làm việc..” Đàm Hi hừ hai tiếng.

“Sao nào? Còn chưa cho em ăn no à?”

Đàm Hi giơ tay nhéo mũi anh, “Bây giờ anh đúng là cái gì cũng dám nói rồi!”

“Ừ, là do em dạy dỗ tốt đấy.”

“Thôi đi, rõ ràng là tự anh học hư, em không đổ vỏ cho anh đâu nhé?

Hai người cứ thế một người đỡ một người treo, chỉ có hai người họ đi thang máy, trong lúc đó lại không có ai bước vào.
Cơm tối là do di Trương đã nấu nướng xong hết để sẵn trong tủ lạnh, chỉ cần lấy ra cho vào lò vi sóng hâm nóng là ăn được.

Ăn cơm xong, hai người cùng nhau rửa bát.

Rồi lại ngồi trên sofa xem phim.

“Đại Điểm Điểm, anh nói xem ông Cát bảo ngày mai em đến tổng quân khu tìm ông ấy rốt cuộc là có chuyện gì chứ?”

Ngày hôm qua, cô nhận được điện thoại mã hóa của cục trung bình tổng quân khu, bảo cổ chín giờ sáng cuối tuần đến văn phòng Tổng tham mưu tìm ông Cát.

Đàm Hi truy hỏi tình hình cụ thể.

Đầu bên kia chỉ nói: “Cô đến sẽ biết.” Sau đó, vô cùng dứt khoát dập điện thoại.

Để lại Đàm Hi đời người ra đứng đó.

Cô lại hỏi An An và Hàn Sóc, hai người đều nói không nhận được cuộc điện thoại nào tương tự như vậy.

Cho nên, chỉ có một mình cô thôi sao?
Đàm Hi không từ bỏ, lại hỏi Thẩm Hàn, Tạ Từ mấy người họ, nhưng kết quả đều như vậy.

Cô quay sang hỏi Lục Chinh, câu trả lời của anh rất đơn giản… Đến xem xem cũng không bị thiệt gì, quân doanh trọng địa, camera 360 độ không góc chết, không ai dám làm gì em đâu.

Đàm Hi thấy hơi yên tâm hơn một chút, cho nên buổi chiều hôm đó cô đã đi từ trường về thủ đô.

Ngày mai là cuối tuần rồi, ngày gặp ông Cát…

Trời trong như ngọc, ánh nắng tươi sáng.

Chín giờ sáng.

Chiếc Land Rover cao lớn đi vào cổng quân khu, trên ghế lái phụ còn có một người… phụ nữ?

“Này, có phải là xe của Lục Tướng không?”

“Tại sao bên trong lại có một người phụ nữ thế?”

“Có phải không! Cậu hoa mắt rồi à?”

“Thật đấy! Người còn đang ngồi trên ghế lái phụ kìa!”

“Lính gác cổng làm gì để ăn hả? Thế mà cũng cho vào! Này… Hai cậu sao thế hả? Quân khu không phải là nơi vui chơi, những người không phận sự sao có thể tùy tiện vào đây được? Đã kiểm tra chứng minh thư chưa? Thẻ thông hành đã có chưa?”
Hai anh lính gác cổng quay sang nhìn nhau, “Báo cáo! Cả hai đều không có, nhưng mà…”

“Không có mà các cậu còn cho người vào? Làm trò gì vậy hả?!”

“Báo cáo! Đối phương có giấy thông hành của Tổng tham mưu, do lãnh đạo đích thần ký tên”

“Sao không nói sớm”

Nhưng mà, Tổng tham mưu cho một cô gái đến đây làm gì chứ?

Còn là Lục Tướng đích thân đưa vào nữa.

Đến văn phòng, Đàm Hi mở cửa bước vào, Lục Chinh đứng cuối hành lang đợi cô.

Tay vừa đặt lên nắm đấm cửa, còn chưa dùng lực đã bị người bên trong kéo ra.

Một gương mặt tinh tế hào phóng đập vào mắt. Cô gái mặc thường phục đứng thẳng người, tư thế oai hùng hiên ngang, ánh mắt nhìn Đàm Hi hiện lên sự sâu xa khó hiểu.

Hai người nhìn nhau ba giây, một người lạnh lùng bình tĩnh, một người sức sống dào dạt.
Ưu thế về độ tuổi hiện ra vào lúc này.

Người phụ nữ gật đầu, chủ động chào hỏi: “Chào cô, tôi tên là Ngô Sở Điền”

TÁI SINH HOÀN TOÀN