Chương 712: Anh không cần nói nữa, chia tay đi!
“Tôn Dương!” Vệ Ảnh cố gắng kiềm nước mắt, mỗi một chữ đều nói đến vô cùng khó khăn, nhưng cô vẫn phải tiếp tục nói: “Nếu anh không đánh, thì chúng ta chia tay…”
“… Em nói gì?” Như sét đánh ngang tai.
Cảm xúc của Vệ Ảnh như sụp đổ: “Em nói chia tay? Chia tay! Chia tay…”
Thỏ một khi đã nóng lên cũng sẽ biết cắn người. Sự do dự của Tôn Dương như một loạt kim châm nhỏ ghim vào ngực cổ, đau đến mức không thể thở nổi!
Ánh mắt Lưu Quế sáng lên, sắp chia tay rồi sao?
Hờ, tình cảm có sâu đến đâu cũng không vượt qua nổi sự nghi ngờ, cái gọi là “tình yêu đích thực” giống như một câu khẩu hiệu, dù có vang vọng cũng không chống chọi nổi sự chà xát của thực tế.
Vệ Ảnh?
Xinh đẹp giàu có trắng trẻo? Chẳng qua cũng chỉ như thế!
Tôn Dương khó có thể tin được, “Là vì chuyện này mà em để nghị chia tay? Vệ Ảnh, em coi anh là gì?”
“Là anh không tin em.”
“Thế em có tin anh không?”
Vệ Ảnh nhìn anh ta, đột nhiên nở một nụ cười lạnh: “Tôn Dương, nói chuyện phải đúng với lương tâm, em còn chưa đủ tin anh
sao?”
“Thế vì sao lại ép anh đánh Lưu Quế?”
“Không phải anh đồng ý trả thù vì em sao?”
“Kẻ thù của em là cô ấy?”
“Đúng vậy!”
“Ha… lại là Đàm Hi nói với em?” Sự thất vọng lướt qua mắt anh ta.
Vệ Ảnh tức muốn khóc, nhưng sự cao ngạo không cho phép cô thể hiện sự yếu đuối. Cô cố gắng kiềm chế, cuối cùng nhịn đến mức hai mắt đỏ ngầu.
Ánh mắt Tôn Dương toát lên sự chột dạ: “Xin lỗi Tiểu Ảnh, anh…”
“Anh không cần nói nữa, chia tay đi!” Cô đã nhìn rõ từ lâu. Từ lúc anh ta nghi ngờ Đàm Hi, kéo Lưu Quế vào lòng với tư thể bảo vệ, Vệ Ảnh đã chết tâm rồi, là cô không nỡ, là cô tham lam.
Thôi vậy, cô không muốn truy cứu thêm nữa.
“Hi Tử, tớ không muốn ở đây, chúng ta đi thôi.”
Đàm Hi mím môi, “Cứ đi như thế à? Cậu muốn bảo vệ sự tự tôn còn sót lại của anh ta, che giấu sự ngu xuẩn khiến người ta cảm thấy kinh tởm của anh ta, nhưng ai sẽ đau lòng vì cậu đây?”
Lúc bị đánh Vệ Ảnh không hề sai, lúc nói chia tay cũng không khóc, nhưng lúc này, cô ấy lại khóc như một đứa ngốc.
Không phải vì mối tình đã chết kia, mà là vì tình bạn ấm áp lúc này.
“Hi Hi, tớ khó chịu quá.”
“Tiểu Ảnh không khóc. Những người làm tổn thương cậu, không kẻ nào có thể chạy thoát được!”
Tôn Dương không đánh chứ gì?
Được! Cô đánh!
Ánh mắt Đàm Hi toát lên sự hung dữ, trực tiếp nhào lên, một tay túm lấy tóc Lưu Quế, tay còn lại giơ lên cao rồi giằng mạnh xuống.
Hai tiếng bốp giòn tan, không gian chìm vào trong im lặng.
Lưu Quế hét lên, Đàm Hi ấn đầu cô ta đập xuống đất, cộp cộp…
Nghe thôi cũng thấy đau!
Tôn Dương ngơ ngác. Vệ Ảnh thì lại vừa khóc vừa cười.
Đàm Hi vứt cổ ta đi như vứt một mảnh vải rách, tư thế nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt sắc bén như dao, “Lưu Quế, cô muốn dụ dỗ đàn ông, có thể. Nhưng ngàn không nên vạn không nên ra tay với Vệ Ảnh!”
“Bên này có giữ chân Tôn Dương, phòng ngừa anh ta chạy đến cứu người, bên kia lại kêu vài họ hàng dị hợm của nhà có đến đánh Vệ Ảnh, còn luôn mồm nói cậu ấy là người thứ ba, dụ dỗ chồng chưa cưới của cô. Mặt mũi đâu? Đem đi làm miếng đệm lót mông ngồi rồi à? Hay là lúc cô đi làʍ ŧìиɦ nhân cho người ta, bị vợ người ta đánh đến mức tâm lý vặn vẹo, nên muốn tìm cảm giác tồn tại ở trên người Vệ Ảnh?”
Lưu Quế thở dốc, hai mắt đờ đẫn, không thể nói ra một câu phản bác nào.
Đàm Hi nhìn cô ta bằng một ánh mắt thương hại, “Tốt xấu gì cô cũng lăn lộn vài năm ở Quảng Châu, sao lại không biết người nào có thể chọc, người nào không thể chọc vào: Thường nói điếm rất có mắt nhìn, nhưng sao cô lại ngu ngốc đến mức này nhỉ?”
Đồng tử Lưu Quế co lại, lộ ra vẻ hoảng sợ: “Sao cô lại biết… không… không thể nào…”
Trước khi làm việc ở tiệm massage chân, Lưu Quế từng làm gái đứng đường một khoảng thời gian, ăn mặc hở hang đứng trong ngõ hẻm, đối với đàn ông lui tới, cho dù là già hay trẻ đều mỉm cười tiếp đón, bày ra đủ mọi tư thế dâʍ đãиɠ.
Đó là một khoảng thời gian đen tối nhất của cô ta.
May mà không kéo dài được bao lâu, ba tháng sau cô ta được giới thiệu vào trong cửa hàng massage chân.
Tuy vẫn là công việc ăn mặc hở hang, nhưng chung quy không còn giống như lũ búp bê tìиɦ ɖu͙ƈ của bọn đàn ông kinh tởm.
Giờ Lưu Quế mới nhận ra, e rằng cô ta đã chọc vào người không nên chọc, nhìn Đàm Hi bằng một ánh mắt sợ hãi, “Cố làm gì với cậu Cả của tôi rồi?”
“Vẫn không quá ngu ngốc, đáng tiếc là cô hiểu ra đã quá muộn rồi.”
“Rốt cuộc cô đã làm gì với họ?”
“Đi đến bệnh viện xem thử không phải là biết hay sao?”
Sắc mặt Lưu Quế trắng bệch, cho nên đã nghiêm trọng đến mức phải vào bệnh viện ư?
Đàm Hi cười lạnh, “Lương Tử, cũng xong rồi, xử lý hậu quả đi!”
“Được thôi!”
Lương Hồng đi tìm bà chủ nói chuyện, và lấy đi đoạn ghi hình trong quán.
Đàm Hi đỡ Vệ Ảnh rời đi, lúc đi ngang qua Tôn Dương, ngừng lại: “Bây giờ còn cần hỏi cho rõ ràng nữa không?”
Sự thật bày ra trước mắt.
Tôn Dương đột nhiên bừng tỉnh, nhìn Vệ Ảnh bằng ánh mắt cầu xin: “Có thể không chia tay không?”
Anh ta biết, anh ta đã khiến Vệ Ảnh thất vọng rồi.
“Tiểu Ảnh…”
Cô ấy không trả lời, thái độ im lặng đã nói lên tất cả… không tha thứ, không hàn gắn!
“Anh không biết Lưu Quế sẽ kêu người nhà cô ta làm như thế với em…”
“Không biết?” Đàm Hi cười lạnh, “Hễ anh tin lời tôi nói lúc nãy, thì sẽ không bị Lưu Quế xỏ mũi như vậy! Nói anh ngu, anh còn không tin!”