Chương 681: Lúng túng bị nhìn thấy hết, không nghe

Chương 681: Lúng túng bị nhìn thấy hết, không nghe

KHÔNG NGHE

Nhiễm Dao vốn dĩ chỉ muốn tắm gội đơn giản, nhưng bồn tắm xoa bóp quá thư giãn.

Lần trước đến vẫn chưa có, chắc là gần đây mới lắp thêm vào. Ngâm xong, tắm gội, cô lấy một cái khăn tắm quấn lấy toàn thân. Lúc mặc quần áo Nhiễm Dao mới phát hiện mình quên không lấy qυầи ɭóŧ. Lần này thì xong rồi… May là áo trên đủ dài, miễn cưỡng vẫn che được qua mông. Dù gì Tống Tử Văn vẫn chưa về, cô mặc như vậy đi ra chắc không sao đâu nhỉ?

Nhiễm Dao đưa tay mở chốt cửa, kéo ra, thò đầu nhìn bên trái, nhìn bên phải…

Ừ, quả nhiên không có người!

Nhiễm Dao thở phào, chạy ngay ra phòng khách.

Vali của cô còn để ở phòng khách đây này.

“Tắm xong…” rồi?

Tống Tử Văn ngồi trên ghế sofa, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên cười, một giây ngay sau đó liền sững sờ, lời nói cũng ngắt lại.
Nhiễm Dao cũng không tốt hơn anh bao nhiêu, đôi môi hồng nhỏ xinh hơi mở, đôi mắt to tròn không nên được vẻ kinh ngạc, cả người đứng đờ ra, không biết phải phản ứng thế nào.

Bốn mắt nhìn nhau, ngập tràn vẻ mập mờ, dường như bầu không khí đều hừng hực hơi lửa nóng bỏng.

Tống Tử Văn đưa mắt đi chỗ khác ngay, nhưng dù vậy, trong đầu vẫn có vô số hình ảnh lướt qua…

Cô gái sợ hãi luống cuống, đôi má trắng hơi hồng, đôi chân dài mảnh khảnh, cùng với khu vực lấp ló…

Rõ ràng trong phòng mở máy lạnh nhưng Tống Tử Văn lại toát cả mồ hôi.

Lúc người đàn ông đưa mắt đi, Nhiễm Dao cũng kịp phản ứng, mắt lộ vẻ thẹn thùng, gương mặt như bị lửa đốt, sau cùng liền xoay gót, quay lưng chạy vào trong phòng ngủ.

Mất mặt quá đi…

Có lẽ đã qua 10 phút, có lẽ chưa đến 30 phút.
Lúc Tống Tử Văn đi vào, Nhiễm Dao cuộn mình trên giường, dùng chăn hè quấn chặt nguyên người như con kén.

“Giận rồi sao?” Ánh mắt người đàn ông mang nét cười, vẻ mặt dịu dàng.

Nhiễm Dao che mặt, “Anh đi ra…”

Tống Tử Văn bật cười, “Anh tưởng em đã tắm xong…”

“Không nghe, không nghe!” Cái tay che mặt thành che lỗ tai, đôi mắt tràn ngập nước mắt, mất mặt quá, không thể nhìn người khác nữa rồi!

“Được rồi, anh không nói.” Tống Tử Văn an ủi cố.

Nhiễm Dao bĩu môi.

Hai người đều không nói gì, không khí như bị đóng băng lại.

Hồi lâu sau, “Còn tính quấn bao lâu nữa? Hửm?”

“Anh khỏi lo…” Giọng lầm bầm nhỏ xíu, có chút yếu ớt và lúng túng.

Tổng Tử Văn không những không buồn bực, trái lại còn rất nhẫn nại: “Anh không lo thì ai lo?”

Nhiễm Dao mím môi, muốn nói lại thôi.
Trong mắt người đàn ông lóe lên tia sáng, thoáng qua rồi biến mất: “Có gì cần anh giúp không?”

“Anh… có thể đem vali từ phòng khách vào không?”

“Được.”

15 phút sau, Nhiễm Dao mới lấy đủ dũng khí mở cửa ra khỏi phòng ngủ, đi ra ngoài.

Tống Tử Văn không ở trong phòng khách, cô tự nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nãy quá mất mặt đi…

Mặc dù là mặc áo trên rồi, nhưng phía dưới trống trơn, lại thêm cô không để ý, bước ra một cách lộ liễu, rất có thể đã bị… thấy hết rồi.

Tống Tử Văn cột tạp dề vào bếp làm đồ, rửa rau, nhặt rau, chặt thịt, kế nổi, tay hoạt động không ngừng, nhưng mọi sự chú ý đều

phòng khách. Mặc dù cô gái nhỏ quay lưng về phía anh, nhưng không khó để tưởng tượng vẻ xoắn xuýt trên khuôn mặt mũm mĩm ấy.

Nhưng trong lòng lão cán bộ biết rất rõ, lúc này tốt nhất anh nên né ra một chút, không trêu ghẹo. Những chuyện này phải để con gái nghĩ thông suốt mới được.
Với lại, anh thật sự không cố ý, mặc dù đẹp thật…

Đợi đĩa đồ ăn thứ nhất làm xong, cô gái bé nhỏ mới đi vào. Tổng Tử Văn không nói gì.

“Em đến bưng thức ăn…” Tiếng nhỏ xíu, rất là yếu ớt.

“Ừ.” Tống Tử Văn đưa cho cô, không hề nhắc đến chuyện hồi nãy.

Dù ánh mắt, hay vẻ mặt đều không khác gì lúc bình thường.

Nếu không sao lại có câu “Chuyên gia lắm chiêu” chứ?

Quả nhiên…

Tâm trạng khó chịu còn sót lại của Tiểu Công Trúa cũng gần như biến mất, khóe miệng hơi nhếch lên, hai lúm đồng tiền xuất hiện, đưa tay nhận lấy chiếc đĩa, vui vẻ bưng đồ ăn đi.

Tống Tử Văn híp mắt, quay lưng lại tiếp tục làm việc, trong lòng như được lông vũ vuốt qua…

Cô bé dễ dỗ quá.

7 giờ, trời nhá nhem tối.

Bốn món ăn và một món canh trên bàn, hai đĩa thịt hai đĩa rau, vừa có trứng có thịt, không chỉ thơm, màu sắc cũng đẹp nữa.
Việc bị thấy hết trước đó đã qua, Nhiễm Dao như con ong chạy tới chạy lui rất chăm chỉ – lấy chén, đũa, xới cơm, múc canh.

Tống Tử Văn không biết phải làm sao. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình như đứa trẻ to xác, “Để đó anh làm cho.”

“Không đâu, em thích làm mà.” Lời từ chối từ miệng cô phát ra, không hề nghiêm túc mà mềm thơm ngọt ngào, trong nháy mắt làm cho Tổng Tử Văn liên tưởng đến chiếc bánh ú bà nội hay gói mỗi dịp Tết Đoan Ngọ hằng năm.

Không chút thịt hay đậu, chỉ có nếp trắng gói trong lá chuối màu xanh, cắn một miệng, hương thơm tràn ngập trong miệng.

“Đây ạ, xới xong rồi.” Nhiễm Dao đưa bát cơm cho người đàn ông trước mặt. Thấy anh ngẫm nghĩ, cô liền sáp lại gần, chớp chớp mắt, hỏi nhỏ: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Tống Tử Văn chợt tỉnh, ánh mắt nhìn trở về, thì bắt gặp đôi mắt long lanh xuyên thấu của cô gái nhỏ.
Anh rất muốn hỏi, em ăn cái gì mà lớn vậy? Sao lại mềm mại đến thế, ngọt ngào đến thế. Khiến người ta chỉ muốn ôm chặt em vào lòng, xoa vặn nắn bóp, thích làm gì thì làm.

Nhưng lão cán bộ vẫn là lão cán bộ, cho dù nội tâm nghĩ bậy thế nào đi nữa, ngoài mặt vẫn phong độ tử tế.

“Khụ… Đang nghĩ món anh làm có hợp khẩu vị em không.

Nhiễm Dao gật đầu không ngừng: “Hợp a.” “Cô gái ngốc, em còn chưa ăn mà.”

Khụ…

“Vậy giờ em ăn.” Cô vừa nói xong liền cầm đũa lên, gắp miếng cá xào thịt gần mình nhất.

“… Rất ngon!” Trong mắt như có những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.

Tổng Tử Văn cười theo, “Ừ, vậy thì ăn nhiều vào.”

“Sẽ mập đó, phải làm sao ạ?” Đôi mắt Nhiễm Dao to tròn vo, giống như chủ sóc bị làm cho hoảng sợ, vừa đáng yêu vừa ngây ngô.
Thật là giống cục bột mì mà…

TÁI SINH HOÀN TOÀN