Chương 600: Chuyện khoe chim, bất lực cứu vãn tôn nghiêm

Chương 600: Chuyện khoe chim, bất lực cứu vãn tôn nghiêm

Di Hà: “Cô Đàm quen biết cậu Hai thế nào vậy?”

Bàn tay đang gắp miếng cá lát của Đàm Hi bỗng khựng lại giữa không trung, suýt nữa thì không ổn định được, quen biết thế nào?

He he…

Thực sự là một lời khó nói hết được.

Cô nên nói là “nước suối yên lặng chảy róc rách” hay là “vừa gặp phong văn hóa thành rồng”?

Trước ánh mắt mong đợi của dì Hà, Đàm Hi nghĩ ngợi một lúc, “Lúc đó anh ấy đang đi đua chim đi dạo thì bị cháu nhìn thấy.”

“Khụ khụ..”

“A Chinh? Có sao không cháu?” Bà cụ lo lắng nhìn đứa cháu trai ngoan, “Rượu này nặng lắm, cháu uống chậm thôi.”

Nhưng Lục Chinh chỉ xua tay, “… Không sao ạ” Sau đó nhìn Đàm Hi với ánh mắt cảnh cáo. Đàm Hi nhún vai, tiếp tục gắp thức ån.

Ánh mắt dì Hà nghi hoặc: “Cậu Hai bắt đầu nuôi chim từ bao giờ vậy?”
Bà cụ cũng thấy khó hiểu: “Mấy lần trước đến Bồng Lai, bà chỉ nhìn thấy có một chú rùa ở trong bể cá, làm gì có chim?”

Lục Chinh: “…”

Đàm Hi: “.” Đề tài này không thể tiếp tục được nữa rồi.

Cũng may mọi người đều không quá băn khoăn mãi đến chuyện “chim của Lục Chinh”, tiếp tục vừa ăn cơm vừa cười đùa. Ngay cả ông cụ ngày thường vốn nghiêm túc thỉnh thoảng cũng nói đôi câu.

Sau khi ăn cơm, dì Hà dọn dẹp bát đĩa, Đàm Hi bị bà cụ kéo sang phòng khách trò chuyện.

“Nào, uống cốc trà mạn, thanh lọc dạ dày.”

Đàm Hi giơ tay đón lấy, vừa ngửi đã biết là trà ngon, trà nghệ giỏi, “Cảm ơn bà nội.”

“Không có gì” Bà cụ nối ngay bên cạnh, “Hôm nay cháu và A Chinh đến đây, ông bà đều rất vui”

Đàm Hi mỉm cười yên lặng lắng nghe, không rõ rốt cuộc bà cụ đang muốn nói gì, cho nên cũng không dám tùy tiện mở lời.
* A Chinh thỉnh thoảng có đi về một vài lần. Ngày thường có thêm Tiểu Tử, Tiểu Hà, nhà này tổng cộng có bốn người, tuy không đến nỗi vắng vẻ nhưng suy cho cùng cũng hơi quạnh quẽ. Bây giờ bà chỉ mong chờ chuyện của cháu và Đàm Hi nhanh chóng được quyết định” Như vậy thì chắt trai mới sớm có hy vọng được.

Đương nhiên, câu cuối cùng đó bà cụ cố nhịn lại, không thể dọa cô bé sợ, nhỡ cô bé chạy mất thì phải làm sao?

Ec…

Đàm Hi vừa nghe vậy, thấy hơi ngẩn người, ý của từ “quyết định” bà cụ nói là… kết hôn sao?

“Bà nội, cháu thấy tốt nhất vẫn là thuận theo tự nhiên” Nghĩ đi nghĩ lại, hình như câu trả lời này là an toàn nhất.

Đàm Thủy Tâm vừa nghe vậy, liền hơi khựng lại, vỗ tay cô: “Cũng đúng.” Nhưng ánh mắt hơi trầm xuống, vẻ thất vọng khó che
giấu.

Đàm Hi mím môi, nói xin lỗi.

“Cô bé ngốc, đang yên đang lành sao lại xin lỗi làm gì? Tại bà sốt ruột quá..”

Bên kia, Lục Chinh và ông cụ đi từ thư phòng ra, thần sắc hai người đều bình tĩnh, xem ra nói chuyện cũng khá thuận lợi. Bà cụ vẫy tay: “Trà Thái Bình Hầu Khôi vừa pha xong, hai ông cháu uống thử đi.”

Uống trà xong, Lục Giác Dân đột nhiên để nghị chơi bài bridge.

Lục Chinh không vấn đề gì, bà cụ cũng có thể góp một chân, cuối cùng chỉ còn lại Đàm Hi….

“Cháu ok ạ!”

Lục Chinh xào bài, bỏ hai lá Joker ra, mỗi người 13 quân bài.

Quy tắc chơi bài bridge không khó, xào bài xong, một bên ra quân bài, ba bên còn lại theo đó đánh ra một quân bài, đánh xong một vòng bến thắng sẽ dựng đứng quân bài này lên, bên thua sẽ đặt ngang, mỗi vòng thắng được gọi là ăn một nước.
Nhưng nếu muốn thắng bài thì cần phải dùng đến kỹ xảo.

Đầu tiên là số học và logic, bởi vì bạn cần tính toán quân bài. Thứ hai sẽ liên quan đến tâm lý học, ví dụ như đối thủ sẽ thực hiện chiến thuật tâm lý, mặc dù cũng có đôi khi là dựa vào may mắn, nhưng mèo đen mèo trắng chỉ cần bắt được chuột thì đều là mèo, điều này không thể phủ nhận được.

Chơi xong mấy ván, ai nấy đều có thắng thua, nhưng rõ ràng Lục Chinh và Đàm Hi chiếm được ưu thế hơn.

“Không chơi nữa.” Ông cụ đứng dậy, đen sì mặt đi lên trên lầu.

Đàm Thủy Tầm nhìn Đàm Hi cười xin lỗi, cầm cây gậy ba toong đuổi theo, “Ông đi chậm thôi, không có gậy thì sao đi lên lầu được chứ?”

Đàm Hi há hốc mồm.

Cho đến khi Lục Chinh nắm lấy tay cô, mười đầu ngón tay siết chặt: “Đi thôi.”
“Hå?”

“Về nhà”

“…Ò.”

Buổi tối Lục Chinh uống rượu, cho nên đổi lại là Đàm Hi lái xe.

Suốt đường đi cô nàng nào đó cứ muốn nói rồi lại thôi.

Lục Chinh đóng cửa xe lại, ngăn cách tiếng gió bên ngoài, trong xe bỗng trở nên yên tĩnh, “Nói đi, em muốn hỏi gì?”

“E hèm..” Đàm Hi hắng giọng, “Vừa rồi ông bị sao vậy?”

“Em đoán được ra rồi đấy thôi?” Đàm Hi bỗng nhiên bừng tỉnh, hỏa là và vì thua bài, ông cụ một lời không hợp liền bỏ chơi, còn ngang ngược hơn cả Sở Bá Vương.

Chẹp chẹp, vi diệu thật đấy!

“Em và anh đã nhường ông bao nhiêu ván rồi, sao ông vẫn còn nổi giận thế?”

Người đàn ông chống tay lên của xe, nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn cô, trong con người còn nổi lên một chút men say.

Anh chỉ nói: “Em cũng nói rồi đấy, nhiều lần, không phải là mỗi lần”
God!

Lần nào cũng nhường á?

Đàm Hi trợn trừng mắt chỉ cảm thấy không thể tin được: “Thế thì còn gì là thú vị nữa?”

“Nhưng ông thấy thú vị”

Hình tượng gia trưởng nghiêm túc khắt khe của ông cụ trong mắt Đàm Hi bỗng chốc sụp đổ, trở thành một… ông cụ kỳ quái.

Nhưng Lục Chinh không nói ra rằng, ông cụ để xuất chơi bài Bridge không phải là để giải trí sau bữa ăn mà là muốn báo thù. Dù sao thì ông cũng chưa bao giờ thắng được đứa cháu trai Lục Chinh, và Lục Chinh cũng sẽ không bao giờ cố ý thả cho ông thẳng.

Sở dĩ ông gọi Đàm Hi, chẳng qua là vì tìm một người làm chống lưng.

Không ngờ lại gặp phải kẻ cứng đầu, không chỉ thuần thục kỹ thuật chơi bài, mà mỗi lần thắng đều thẳng vô cùng hoàn mỹ. Điều này có nghĩa là gì?

Một cô nhóc con vắt mũi chưa sạch còn chơi giỏi hơn cả ông!
Trong lúc nóng giận, ngoài việc bỏ bài không chơi đi thẳng thì ông còn có cách gì cứu vãn được nữa không?

Câu trả lời là: Không!

TÁI SINH HOÀN TOÀN