Chương 590: Sự trầm tư của hứa nhất sơn

Chương 590: Sự trầm tư của hứa nhất sơn

Đàm Hi giải thích mọi chuyện cho hắn nghe.

Hứa Nhất Sơn cười thật thà: “Em không hiểu gì về hàng hiệu, dù sao cũng đều là quần áo, mặc được là được.”

Xem ra, khí chất thô thiển từ trong xương cốt vẫn còn đó.

Nhưng có một số thứ vẫn phải từ từ, nếu chỉ cấp bách vì cái trước mắt khó tránh khỏi bị người người chê cười.

Vào cửa hàng, chọn quần áo.

Đàm Hi nhìn quét qua, lấy một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần âu nhét vào trong lòng hắn.

Hứa Nhất Sơn vội vàng ôm lấy.

“Mặc thử đi.”

“Thử?!”

“Đương nhiên rồi.” Đàm Hi nhướng mày, “Không thử thì sao biết mặc lên thế nào?”

“He he… em tưởng là quy tắc cũ như ở phố Thanh Đồng” Phố Thanh Đồng chỉ chợ bán buôn phía sau ngõ Thanh Đồng, cũng có bán quần áo, đa số là áo thun, quần bống các loại, giá cả mỗi loại đều không quá tám mươi đồng, không có phòng thủ quần áo, hàng bán rồi cũng không được đổi trả.
Khi Hứa Nhất Sơn còn ở thủ đô, quần áo đều được mua ở đó.

Mặc xong đi ra ngoài, Đàm Hi gật đầu, “Cũng được đấy” Rồi lại lấy thêm một chiếc áo vest đưa đến, “Cái này mặc bên ngoài” “Ô.”

“Cậu có biết thắt cà vạt không?”

“Biết” Vừa vào lớp học buổi tối, thầy giáo đã dạy rồi.

Đàm Hi nói với nhân viên phục vụ, “Phiền cô lấy cho tôi chiếc cà vạt ma nơ canh bên trái đang đeo”

Nhân viên phục vụ có vẻ không tình nguyện lắm, “Chiếc đó phải mở tủ kính ra mới lấy được, không tiện lấy ra, hay là quý khách chọn chiếc khác được không?” Trên tủ kính toàn là bụi, nếu mở ra thì phải phủi sạch bụi bên trên.

Đàm Hi: “Vậy cô lấy cho tôi một chiếc tương tự như vậy.”

“Thưa cô, cửa hàng chúng tôi chỉ có một chiếc đó người mẫu đang đeo, hơn nữa giá cũng không hề rẻ. Nếu không có xem mấy chiếc này thử xem, kiểu dáng đẹp, giá cả cũng kinh tế hơn”
“Không cần, tôi chỉ thích chiếc đó thôi.”

Nụ cười trên mặt cô nhân viên phục vụ biến mất bằng tốc độ mắt thường nhìn thấy được. Cô ta đã ám chỉ rằng chiếc cà vạt đó đắt tiền, người này định gây chuyện hay sao?

Trước đó, cũng có khách hàng muốn mua chiếc cà vạt đó nhưng vừa nghe thấy đắt tiền đã không do dự thêm nữa.

Đàm Hi cười: “Vậy thì phiền cô lấy nó xuống giúp tôi.”

“Chiếc cà vạt này phải từng này tiền, cô có chắc chắn không?” Nhân viên phục vụ giơ hai ngón tay ra hiệu.

“Ồ, hai vạn à? Cũng được, lấy xuống đây” Nhân viên phục vụ nghẹn lời, “… Hai nghìn”

Đàm Hi “ở” một tiếng, đứng bên cạnh đợi.

Gương mặt nhân viên phục vụ có vẻ kỳ quái, âm thầm đánh giá Đàm Hi một lượt từ đầu đến chân, không nhìn thấy một món đồ hàng hiệu nào, lại thêm một kẻ giỏi giả bộ!
Hứa Nhất Sơn vốn định nói gì đó, nhưng lại bị Đàm Hi lạnh lùng nhìn quét qua, hắn không nói gì nữa.

Nhân viên phục vụ vẻ mặt oán giận nhưng không thể không nhịn lại, lấy ra một tờ khăn ướt, lau sạch tủ kính, sau đó tháo chiếc cà vạt ma nơ canh đang đeo đưa cho Đàm Hi.

Cô đưa cho Hứa Nhất Sơn, hắn nhận lấy, đeo lên rồi soi gương chỉnh sửa lại.

Trước và sau khi đeo cà vạt đúng là khác nhau một trời một vực, dường như chỉ chốc lát đã biến thành một người chững chạc, trang trọng.

Hơn nữa, chiếc cà vạt Đàm Hi chọn rất đẹp, chất vải sờ vào rất tốt, màu sắc cũng hợp với quần áo.

“Thế nào?” Nhìn Đàm Hi thăm dò, giống như cậu học sinh chờ đợi lời nhận xét từ giáo viên – lo lắng, thấp thỏm, ngây thơ!

Nhân viên phục vụ cười xùy một tiếng, “Vậy thì cũng phải mua được đã!” Sự bất mãn đã lên đến cực điểm, khi nói chuyện cũng không hề để ý đến hai người.
Chủ yếu là vì biểu hiện vừa rồi của Hứa Nhất Sơn giống như người chưa bao giờ được ăn thịt đột nhiên lại gặp được món sườn thơm ngon, thực sự là… quê mùa đến chết!

Vừa nói ra vậy, chưa đợi Đàm Hi lên tiếng, Hứa Nhất Sơn đang tươi cười bỗng trầm xuống, liếc nhìn nhân viên phục vụ rồi đi thẳng về quầy thu ngân, đặt tấm thẻ lên trên bàn, “Tôi mua hết bộ này, thanh toán!”

Cô gái thu ngân còn đang xem phim, thấy vậy liền tươi cười ân cần: “Dạ vâng”

Hứa Nhất Sơn đi vào phòng thủ đô, thay quần áo xong, khi đi ra đã thấy Đàm Hi nói gì đó với một người mặc đồng phục, hắn lại gần…

“… Làm chậm trễ khách hàng, nói năng lỗ mãng, thái độ phục vụ kém, về cơ bản có những vấn đề đó, hy vọng các anh xử lý thận trọng, dù sao cũng là làm ăn lớn, đừng vì một con sâu làm rầu nồi canh.”
“Thực tình vô cùng xin lỗi vì đã làm phiền quý khách, chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý và sẽ thông báo cho quý khách qua điện thoại.”

Sắc mặt cô nhân viên bên cạnh đã trắng bệch.

“Thưa anh, mời anh nhập mật khẩu thẻ ngân hàng”

“… Đây”

Cô gái thu ngân đưa máy pos về phía hắn, “Đấy, thưa anh.”

Hứa Nhất Sơn nhập xong, sau đó ký tên, nhận lấy túi gói hàng, rồi quay lại tìm Đàm Hi, đã thấy cô nhân viên ngang ngược ngạo mạn vô lễ lúc trước đang không ngừng khom người xin lỗi.

Bước chân người đàn ông khựng lại, rơi vào trầm tư.

Nếu đối lại là hắn của trước kia, khi nghe những lời nói khinh miệt coi thường như vậy sẽ quay đầu đi thẳng, hoặc là trực tiếp ra tay. Nhưng nay lại học được cách dùng tiền để đập, cùng lắm cũng chỉ giật mình kinh hãi một phen, ngoài ra, cô ta không hề bị tổn thất gì cả, thậm chí còn được hồi thêm chút phần trăm bán hàng.
Đương nhiên là khi xử lý chuyện này, Đàm Hi đã sáng suốt hơn hẳn, độc ác hơn hẳn. Đối với một nhân viên phục vụ, lời khiếu nại và sự bất mãn của khách hàng là trị mạng, ai bảo khách hàng là thượng đế cơ chứ?

Cái gọi là đánh rắn bảy tấc”, chẳng phải là như vậy hay sao?

*Đánh rắn bảy tấc; đánh rắn phải đánh vào đúng chỗ cho chết mới thôi.

Huống hồ, Đàm Hi không tìm quản lý cửa hàng, mà đi tìm quản lý tầng của trung tâm thương mại! Không chỉ có nhân viên phục vụ kia bị cho một bài học, mà người phụ trách cửa hàng cũng bị liên lụy,

Cho dù cuối cùng kết quả xử lý thế nào, nhưng bát cơm của nhân viên bán hàng này e là khó giữ được.

Bởi vì…

Không một người chủ nào thích những nhân viên gây rắc rối cho mình.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự khác biệt giữa “người đắc đạo” và “kẻ du côn”: Không phải nhìn xem đọc sách nhiều hay ít, học vấn cao hay thấp, mà hơn nhau ở thái độ không kiêu ngạo cũng không nôn nóng và cơ trí thấu tỏ nhân tính.

TÁI SINH HOÀN TOÀN