Chương 582: Lần sau gặp lại đừng gọi là anh rể nữa
Đến Hoắc Vân cũng cảm thấy mất mặt, vội vàng lùi về sau hai bước, cố lánh xa chiến trường để tránh bị tai bay vạ gió.
Ánh mắt Tống Tử Văn dần trở nên lạnh như băng: “Thứ nhất, em không có tư cách gì để chất vấn anh. Thứ hai, chuyện giữa anh và chị gái em cũng không cần em phải nhúng tay vào. Huống chi, bọn anh đã ly hôn hơn nửa năm rồi, lại ầm ĩ lên cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì. Thứ ba, nếu em muốn biết nguyên nhân ly hôn thì có thể đi hỏi đương sự còn lại. Anh tin là cô ta sẽ không hề mong muốn anh mở miệng giải thích thay cô ta bất kỳ cái gì đâu.”
Dừng một chút rồi mới lại tiếp tục nói: “Lần sau gặp đừng có gọi anh là “anh rể” gì nữa. Tống Tử Văn anh không có cô em vợ nào chua ngoa đanh đá như thế cả đâu.”
Nói xong, túm lấy tay Nhiễm Dao rồi nhanh chóng rời đi.
Liêu Gia Gia sững ra tại chỗ, mãi không phản ứng lại được, “Chị… chị Vân, những lời anh ta vừa nói là có ý gì thế?”
“Còn có ý gì nữa chứ? Anh ta nói là chị của em mới là người sai, xem ra chuyện ly hôn này còn có ẩn tình gì khác. Hơn nữa, anh ta cũng phủi sạch quan hệ luôn. Em… sau này gặp lại cũng đừng gọi anh ta là “anh rể” nữa.”
“Tại sao chứ?” Trong mắt Liêu Gia Gia hiện lên vẻ mê man, “Trước kia anh rể rất thương em mà! Lần nào tới nhà em làm khách cũng mua quà tặng cho em… Sao… sao anh ta lại không cho em gọi nữa chứ?”
Bởi vì cô giống mụ đàn bà chua ngoa đanh đá chứ sao! Hoắc Vân âm thầm khinh bỉ.
Nhưng lời này không thể nói thẳng ra được, cô ta nghĩ một chút rồi lại nói bâng quơ cho qua: “Chắc là vì không muốn có liên lụy gì với nhà vợ cũ nữa chứ sao.”
“Nhưng rõ ràng là anh ta đi nɠɵạı ŧìиɦ, vứt bỏ chị của em…”
Hoắc Vân phải cố gắng lắm mới không phát ra tiếng cười lạnh, “Anh ta và Gia Văn đã ly hôn hơn nửa năm rồi, xét từ phương diện pháp luật thì anh…” chữ rể còn chưa buột ra khỏi miệng thì Hoắc Vân đã lại dừng một chút, “anh Tống hiện tại đang là người độc thân, có quyền tìm bạn gái mới. Em không có chứng cứ gì chứng minh anh ta nɠɵạı ŧìиɦ với cô gái vừa rồi lúc còn đang trong tình trạng kết hôn cả.”
“Chẳng phải chị nói anh ta nuôi dưỡng bồ nhí ở bên ngoài sao?”
Hoắc Vân thực sự muốn mắng một câu đồ óc lợn, nghĩ cái gì thế chứ? Bị anh rể cũ mắng mỏ một trận nên giờ quay ra trút giận lên cô ta à?
Nghe ý của Liêu Gia Gia thì có vẻ như đang nói chính cô ta đã xúi giục Liêu Gia Gia cãi cọ ầm ĩ như một ả đàn bà đanh đá vậy?
Lấy đâu ra cái lý đó! Nghĩ Hoắc Vân này dễ bắt nạt đúng không?
“Gia Gia, em đang trách chị đấy à?” Hoắc Vân nói nhẹ nhàng và dứt khoát, “Đúng thế, đúng là chị từng nói có thể anh Tống có người khác ở bên ngoài nên chị gái em mới ly hôn với anh ta, nhưng chị có bảo cô gái vừa rồi là kẻ thứ ba đó đâu?” Chưa thấy người nào lại tự cho là đúng thế này.
Hơn nữa, cô gái kia một thân hàng hiệu, nhìn bên ngoài đã biết là người quyền quý, hơn nữa khi bị chửi rủa một cách không thể hiểu được mà vẫn cứ giữ được tu dưỡng tốt đẹp của mình, vừa nhìn đã biết là thuộc lớp người giàu có của xã hội thượng lưu, sao có thể làm vợ bé của người khác được cơ chứ?
Nói cô ta nuôi trai bao có khi còn đáng tin hơn.
Liêu Gia Gia này chẳng có một chút mắt nhìn người nào, tưởng rằng mấy năm nay cô ta đã tiến bộ, không ngờ vẫn cứ y như ngày xưa, căn bản không kiểm soát được cái tính nóng như lửa của mình.
“Chị Vân, em xin lỗi, em không cố ý quát tháo chị đâu, chỉ là anh rể… sao có thể như vậy chứ?”
Cô chửi bới chua ngoa như thế, người ta chỉ mở miệng cảnh cáo có hai câu mà thôi, quá nhân từ rồi còn gì nữa?
Trước đây Hoắc Vân chỉ nhìn thấy Tống Tử Văn từ xa vài lần, hôm nay là lần đầu tiên tiếp xúc gần như thế. Hoàn toàn khác với dáng vẻ ăn không ngồi rồi, bụng bia rêu rao khắp chốn, ăn chơi trác táng mà cô ta hay tưởng tượng, người đàn ông này cực kỳ có khí thế, hơn nữa cả ngoại hình lẫn điều kiện đều rất tốt, đã vậy gia thế còn cực kỳ hiển hách. Từ khí chất quanh thân anh ta có thể thấy được người này là người cực kỳ nghiêm khắc với bản thân mình.
Huống chi, người có bối cảnh như anh ta thì tìm con gái kiểu gì mà chả có? Lại đi chọn Liêu Gia Văn, nghĩ cũng thấy là xuất phát từ tình yêu đích thực. Chụp cho người ta cái mũ nɠɵạı ŧìиɦ thì quả thực quá mức oan uổng.
Hoắc Vân thừa nhận là trước đó cô ta chỉ võ đoán mà thôi. Xem ra sau này phải tìm hiểu cho kỹ, miễn cho suy nghĩ sai lầm, cuối cùng lại tốn thời gian để giải thích thêm một lần.
“Thế nên, ý chị là anh rể của em không hề nɠɵạı ŧìиɦ? Cũng không nuôi vợ bé sao?” Liêu Gia Gia đã bị cô ta làm cho ngốc luôn.
Chuyện này…
“Chị Vân, sao nghe có tí tiếng gió mà chị đã nói thành mưa thế? Đúng sai đều do chị cả!”
“Thôi, chị giải thích với em em cũng không hiểu đâu, hay là em cứ đi hỏi chị gái em đi.” Nói xong, xách túi đồ đã mua vào thang máy, “Em còn thất thần làm gì? Có đi hay không hả?”
“… Dạ.”
Về đến nhà rồi mà Liêu Gia Gia vẫn còn ở trong trạng thái mờ mịt.
Cô ta gọi cho Liêu Gia Văn, người đã biến mất mấy tháng không nghe điện thoại lại đột nhiên nhấc máy, “Chị…”
“Gia Gia, em có việc gì à?”
“Sao mấy tháng nay chị không nghe điện thoại? Ba mẹ đều rất lo cho chị, hơn nữa… tiền trong nhà cũng hết rồi…”
“Chị đi công tác ở Argentina, bị mất điện thoại nên chưa kịp mua cái mới. Báo bình an cho ba mẹ giúp chị, tiền sinh hoạt ba tháng này chị đã chuyển khoản cho mẹ vào hôm qua rồi. Trong thời gian này… vất vả cho em rồi…”
Liêu Gia Gia đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, suýt chút nữa bật khóc. Dù gì cũng là chị ruột của mình, tuy rằng có những cái cô ta không hài lòng nhưng bây giờ nghe được mấy câu trấn an và quan tâm kia, rốt cuộc cô ta chẳng oán thán gì nữa.
Nói đến cùng, chị cô ta cũng rất vất vả.
“Chị, có chuyện này em muốn hỏi.”
“Chuyện gì thế?”
“Rốt cuộc tại sao chị và anh rể lại ly hôn với nhau?”
Đầu bên kia im lặng rất lâu, bàn tay cầm điện thoại của Liêu Gia Gia không tự chủ được mà siết chặt lại. Cuối cùng, Liêu Gia Văn cũng lên tiếng.
Cô ta nói: “Tất cả đều là lỗi ở chị.”
“Lỗi thế nào chứ?”
“Em đừng hỏi nữa, tóm lại đều do chị gieo gió gặt bão mà thôi, không cho phép em đi tìm anh ấy gây sự!” Đối với em gái mình, Liêu Gia Văn thực sự không thể nào kể ra được chuyện mình đi nɠɵạı ŧìиɦ.
“Nhưng em đã tìm…” Liêu Gia Gia nỉ non nói thành tiếng.
“Em nói thế nghĩa là sao?”
“Thì vừa nãy em với chị Vân tới trung tâm mua sắm để mua quần áo, kết quả gặp anh rể và một đứa con gái đi với nhau, nhìn bọn họ có vẻ… có vẻ… rất thân mật. Em cho rằng đứa con gái đó là vợ bé của anh ấy nên đã xông lên mắng chửi một hồi. Sau đó anh rể liền nói với em rằng…” Dừng một chút, cô ta hít mũi thật sâu, “Nói sau này em đừng có gọi anh ấy là “anh rể” nữa! Chị, chị có đang nghe em nói không đấy? Chị?”
“… Ừ, chị biết rồi.”
Lại nói tới bên kia, Tống Tử Văn kéo Nhiễm Dao đi thẳng ra khỏi trung tâm mua sắm. Anh ta không nói gì nên Nhiễm Dao cũng không tiện mở miệng.
Hai người vẫn luôn im lặng, đến tận bãi đỗ xe rồi, ngồi vào trong xe, Tống Tử Văn mới nói với vẻ áy náy, “Xin lỗi, khiến em phải chịu ấm ức.”
“Em không sao đâu, nhưng mà anh ấy, chắc anh còn cảm thấy ấm ức hơn em nhỉ?”
“Hả?” Sắc mặt người đàn ông hơi dịu lại, “Anh thì có gì mà ấm ức đâu chứ?”
Hơn nữa, đàn ông và hai chữ “ấm ức” này có vẻ không nên đi cùng với nhau, nghe yếu đuối quá.
Nhiễm Dao cười nói: “Có cô em vợ chua ngoa đanh đá như thế, còn bị cô ta chỉ vào mũi mắng là đồ khốn nạn, cái này không gọi là ấm ức thì là gì?”
“Sai, phải là cô em vợ cũ chua ngoa đanh đá.” Tống Tử Văn sửa lại.
Nhiễm Dao “ừm” một tiếng, “Vậy anh có thấy ấm ức không?”
Anh ta lắc đầu.
“Tại sao chứ?”
“Người chửi bới tôi quá nhiều, chẳng lẽ lần nào bị chửi cũng phải tỏ vẻ ấm ức sao? Quá khoa trương rồi.”
“Cũng đúng. Người lăn lộn trong quan trường có ai không mình đồng da sắt đâu chứ?”
“Cái này… có tính là khen ngợi không?” Tống Tử Văn cười khẽ, cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ tươi tỉnh.
Nói thật, lúc lão cán bộ trầm mặc thực sự rất đáng sợ.
“Không, đây là an ủi.” Cô đáp.
Có cô em vợ cực phẩm như thế, nghĩ cũng biết vợ anh ta cũng là hạng người đáng lo ngại. Tuy Nhiễm Dao không biết nguyên nhân Tống Tử Văn ly dị vợ cũ là gì, nhưng cô tin tuyệt đối sẽ không giống như đứa con gái chua ngoa lúc nãy nói.
Giác quan thứ sáu mãnh liệt nói với cô rằng, Tống Tử Văn không phải là người sai.
“An ủi ư?” Người đàn ông phát động động cơ, “Được, tôi nhận. Trưa nay em muốn ăn gì?”
“Tùy anh.”
Tống Tử Văn đưa cô tới một quán gà. Nhiễm Dao vừa nghe nói là ăn nội tạng gà thì sống chết không chịu vào, kết quả bị người đàn ông mạnh mẽ nửa ôm vào ngực kéo vào trong.
“Ăn ngon lắm, em thử sẽ biết thôi.”
“Có thể không thử được không?” Nhiễm Dao sắp khóc tới nơi rồi.
Người đàn ông ho khẽ một tiếng, rời tầm mắt khỏi gương mặt vô tội dễ khiến người ta phải mềm lòng của cô, “Ở đây chỉ bán lòng gà thôi.”
“Vậy chúng ta sang nhà khác!”
“Đã gọi món rồi, tiết kiệm là đức tính tốt đẹp của người Hoa Hạ, em không định cứ thế bỏ phí đấy chứ?”
Đúng thế, cô đang nghĩ như vậy đấy…
Cuối cùng, Nhiễm Dao không thuyết phục được anh nên đành trơ mắt ngồi nhìn nồi lòng gà lớn được nhân viên phục vụ mang lên và đặt xuống trước mặt mình.
Ồ? Ngửi qua thấy thơm phết đấy~