Chương 579: Khả năng nấu bếp của cán bộ kỳ cựu
Nhiễm Dao không chịu nổi ánh mắt đó, lập tức né tránh theo bản năng, “Không… Không có gì…”
“Vào đi.”
Tống Tử Văn kéo vali của cô vào trong phòng khách, “Ga trải giường và chăn đều mới, có thể sử dụng phòng tắm bên ngoài, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Em…”
“Sao thế?” Người đàn ông dừng bước, xoay người nhìn cô.
Thiếu nữ cắn môi như đang cố gắng lấy dũng khí, “Em đói bụng.”
“…”
Nửa đêm, trong phòng bếp.
Giờ phút này, người đàn ông đang cầm dao thái hành, trước ngực đeo cái tạp dề màu hồng nhạt có hình mèo kitty chẳng phù hợp tí nào với khí chất của mình, âm thanh lạch cà lạch cạch vang vọng khắp trong ngôi nhà nhỏ.
Nhiễm Dao ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa, vừa đủ để nhìn thấy toàn bộ quá trình người đàn ông làm bếp, lại vừa không làm phiền tới anh ta.
Có những sự giáo dục như đã được khắc sâu vào trong xương cốt.
Mà Tống Tử Văn cũng nghĩ như thế. Nếu cô đã muốn nhìn thì lúc nấu ăn anh ta cũng cố nghiêng người, cố gắng không chắn tầm mắt của cô là được; lúc đập tỏi cũng cố gắng tránh hướng cô đang đứng để miễn cho cô bị nước tỏi bắn lên người.
“Sau này đừng dễ dàng tin tưởng người lạ nữa, ở trong xã hội này, ăn mày có khi cũng mua được nhà đấy.” Tống Tử Văn lên tiếng dặn dò, lời thuyết giáo của cán bộ kỳ cựu vừa nghiêm khắc nhưng cũng không thiếu sự quan tâm.
“Người đó nhìn gầy nhom, mặt cũng tóp lại, vừa nhìn đã biết là lâu rồi không được ăn.”
“Lỡ như là giả thì sao?”
“Em có mắt mà.” Nhiễm Dao cười, “Chỉ cần là giả thì liếc mắt cũng có thể nhìn ra rồi!”
Có thể là giả vờ tàn tật, giả vờ bệnh tật để lừa tiền, nhưng chắc chẳng có ai ngốc đến mức giả vờ đói, làm thế thì khó chịu như thế nào chứ? Càng đừng nói tới chuyện thường xuyên không được ăn đủ chất, không phải nhịn đói một hai bữa là có thể giả bộ ra được.
“Em nghĩ mình là Tôn Ngộ Không à? Có hỏa nhãn kim tinh chắc?”
“A Văn, anh đang cười nhạo em đấy à?”
“Ừ.”
“Anh còn dám cười nhạo em sao?” Nhiễm Dao trừng mắt lên, nói rồi thì cũng thôi đi, còn chính miệng thừa nhận nữa chứ.
Tống Tử Văn thở dài, mở nắp vung nồi ra, cho mì vào.
Sau đó, quay đầu nhìn cô: “Rất nhiều kẻ ăn mày đều có tổ chức, có trật tự cả. Sau lưng bọn họ luôn có một kẻ điều khiển, bị bắt giả bệnh tật, giả tàn tật, tiền xin được phải nộp hết lên cho kẻ điều khiển sau lưng đó. Còn có cả những người còn khổ hơn, bị cố ý biến thành tàn tật luôn.”
“Tuy rằng trên tay họ có tiền nhưng người chủ động chịu đói thì sẽ không có mấy, nhưng nếu họ bị bắt nhịn đói thì sao? Cứ thế mãi, chẳng phải cũng sẽ biến thành người thường xuyên đói ăn sao?”
Nhiễm Dao gật đầu: “Những cái mà anh nói em đều đọc được ở trên báo cả, nên em mới không cho anh ta tiền mà đi mua đồ ăn cho anh ta đó. Huống hồ, chưa chắc anh ta đã là loại người bị bắt đi ăn mày như anh nói đâu.”
Tống Tử Văn không ngờ cô đã suy xét tới cả vấn đề này, so với tiền, hiển nhiên gã ăn mày kia càng cần đồ ăn hơn. Thế nên cô liền đi mua cơm cho hắn.
Như thế cũng tránh cho sau đó hắn lại phải nộp lại tiền cho kẻ đứng sau lưng.
“Sao hả, em tính toán thế cũng được đấy chứ?” Nhiễm Dao nhìn anh ta cười hì hì, mặt đầy vẻ cầu khen ngợi.
Tống Tử Văn trầm ngâm trong chớp mắt, “Dù thế nào thì làm vậy cũng quá mạo hiểm, lỡ như đối phương có ý đồ muốn cướp tiền, hoặc bắt cóc thì em phải làm sao hả?”
“Trên quảng trường có nhiều người như thế, nếu thực sự như anh nói… em sẽ hét ầm lên!”
Người đàn ông bị cô chọc tức đến mức phải bật cười, “Nếu đối phương bịt miệng em, hoặc nhân lúc em không chú ý cho em ngửi thuốc mê thì em định kêu thế nào hả?”
Nhiễm Dao bĩu môi, nói chuyện với cán bộ kỳ cựu thật là mệt!
Đâu ra lắm cái nếu như thế chứ?
“Đừng tưởng không nói gì thì sẽ không sao, vấn đề an toàn rất quan trọng!” Rõ ràng Tống Tử Văn không có ý định cứ thế bỏ qua, quyết tâm muốn cô phải nhận sai. Tình huống hôm nay là do cô may mắn thôi, nếu gặp phải bọn bắt cóc hoặc là buôn người thì hậu quả thực sự không thể lường hết được.
Nhiễm Dao đuối lý, hơn nữa cũng không cãi lại được anh ta nên đành phải cúi đầu: “Em biết sai rồi, sau này sẽ không tùy tiện nói chuyện với người lạ nữa, cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng người ngoài.”
“Còn nữa…” Người đàn ông xụ mặt, “Sau này trời tối thì ít ra ngoài thôi, cho dù có ra ngoài thì cũng phải tới những nơi có nhiều người, không được đi qua mấy ngõ tối.”
“Vâng vâng, nhớ rồi, nhớ rồi! A… nồi mì sắp trào rồi, anh nhìn đi kìa…”
Tống Tử Văn dùng đũa thử độ cứng của sợi mì, thấy đã chín rồi liền dùng muôi vớt ra, khi nhấc muôi lên liền thuận thế xóc mì cho chảy bớt nước lèo ra, xong mới cho vào bát.
Bát mì thơm ngào ngạt được đặt xuống bàn, bên trên phủ ít rau thơm, lại cho thêm một khối đậu phụ, có thể nói chẳng khác nào mỹ vị nhân gian.
Nhiễm Dao gắp một gắp to nhét vào miệng, híp hai mắt lại hưởng thụ.
Tống Tử Văn nhìn hành động đầy khoa trương đó của cô thì không nhịn được cười, “Hương vị thế nào?”
“Tuyệt!” Giơ ngón tay cái lên.
Người đàn ông lắc đầu bật cười, có một bát mì thôi mà đã vui vẻ như thế sao? Tiểu công chúa này quá dễ nuôi rồi thì phải.
Ăn xong, Nhiễm Dao chủ động đi rửa bát đũa.
Lúc đi từ trong bếp ra, người đàn ông đưa cho cô một cốc sữa ấm, “Uống rồi đi ngủ đi, muộn lắm rồi.”
“Vâng, anh cũng vậy.”
Hai người lần lượt quay về phòng của mình.
Nhiễm Dao nhìn chằm chằm ly sữa đến khoảng ba phút, đến tận khi sữa sắp lạnh rồi, cô mới uống nó vào với vẻ lưu luyến không rời.
Đến tận khi tắm rửa xong và lên giường rồi, nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay, Nhiễm Dao mới dám tin là mình đã vào ở trong nhà của Tống Tử Văn. Lúc này, cô và anh đang cùng ở chung dưới một mái nhà, chỉ cách nhau một bức tường mà thôi.
Một đêm mộng đẹp, ngủ say đến tận bình minh.
Ngày hôm sau vẫn nằm trong kỳ nghỉ lễ, Tống Tử Văn cũng không phải đi làm. Lúc Nhiễm Dao đi ra phòng khách thì đã ngửi thấy mùi thức ăn.
Quân tử xa nhà bếp, người Tống gia luôn tuân thủ theo nguyên tắc này. Ông cụ Tống và Tống Vũ chưa bao giờ xuống bếp, cũng may có bà cụ Tống và quý bà Bàng gánh vác việc nhà nên cũng không ảnh hưởng tới phong nhã.
Vốn dĩ Tống Tử Văn cũng là người không cần phải sờ vào nồi bát gáo bồn, nhưng sau khi kết hôn, anh ta và Liêu Gia Văn dọn ra ngoài ở nên lắm lúc vẫn phải tự mình ra tay.
Khi đó, cả hai đều bận đi làm, cho dù thỉnh thoảng được nghỉ phép thì cũng mỗi người một nơi, ngoại trừ lúc tối về ngủ cùng nhau ra, còn thời gian ban ngày hiếm khi thấy mặt nhau, càng đừng nói tới việc ở nhà nấu cơm. Quanh năm suốt tháng chắc chẳng được mấy lần.
Sau đó, Liêu Gia Văn lưu trú dài hạn ở nước ngoài, trong nhà chỉ còn có mình anh ta. Có lắm khi nổi hứng lên thì anh ta cũng xuống bếp làm vài món theo thực đơn, mặc dù đồ nấu ra chẳng ngon lắm nhưng vẫn có thể cho vào miệng được.
Sau đó bà cụ Tống biết chuyện này thì cực kỳ đau lòng, bắt anh ta phải dọn về nhà ở. Lúc đó, Tống Tử Văn còn là một nhân viên quèn nên cả ngày bận bịu đủ thứ việc từ nhỏ tới to, không thể không từ chối được nên lúc nào cũng vô cùng mệt mỏi, ngay cả thời gian ăn cơm cũng chẳng có chứ lấy đâu ra thời gian nấu cơm? Thế nên bà nội vừa đề nghị là anh ta liền đồng ý luôn.
Hiện giờ lại dọn về đây ở là vì sợ hãi việc quý bà Bàng cứ thúc giục việc tái hôn. Anh ta không thể cãi lại, chẳng lẽ còn không trốn được chắc?
Huống hồ, nơi này cũng cách tòa thị chính khá gần, chỉ cần lái xe mười phút đã tới nơi, còn không tắc đường. Hơn nửa năm này, anh ta không có việc gì bận thì sẽ đều tự ở nhà nấu cơm, khả năng nấu ăn cũng dần được luyện thành, tiến bộ hơn so với trước đây nhiều.
“Thơm quá…”
Người đàn ông nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại nhìn, thấy Nhiễm Dao đứng ngay cửa bếp, trên người mặc quần áo ngủ màu hồng, đang nghển cổ nhìn vào trong nồi.
Hình như cô có tình yêu sâu sắc với màu hồng nhạt. Quần áo ngủ, vali, kẹp tóc, tất…
Tống Tử Văn lấy sữa đã hâm nóng từ trong lò vi sóng ra, sau đó rót vào hai cái cốc thủy tinh.
Nhiễm Dao nhận lấy, mang tới bàn cơm, sau đó bắt đầu bày mâm, sắp xếp dao nĩa.
Chuẩn bị xong hết thảy, cô lại chạy vào bếp. Trên bếp đang đặt chảo, Tống Tử Văn đang làm trứng ốp lết, hình dáng rất xinh đẹp, lại hoàn chỉnh, vừa nhìn đã biết ngày thường rất hay làm.
Bữa sáng là sandwich và sữa tươi, nếu ăn chưa no thì trong nồi vẫn còn cháo thịt.
Tống Tử Văn: “Hôm nay muốn đi đâu?”
“Anh muốn đưa em ra ngoài chơi à?” Mắt Nhiễm Dao sáng lên.
“Nếu em muốn.”
“Tất nhiên là muốn rồi! Ơ… nhưng em lại không biết đi đâu cả…”
“Nói xem em có yêu cầu cụ thể gì không?”
“Yêu cầu cụ thể sao?” Nhiễm Dao chớp mắt, có vẻ không hiểu lắm.
“Ví dụ như, gần hay xa, lên núi hay xuống nước…”
Nhiễm Dao trầm ngâm trong chớp mắt: “Hôm qua đã đi leo Trường Thành rồi, quá xa, hôm nay tốt nhất nên đi chỗ nào gần thôi, không cần đi quá nhiều nơi, ừm… không leo núi, cũng không xuống nước, vì em mặc váy. Chỉ như thế thôi, anh cảm thấy nên đi đâu?”
“Trung tâm thương mại.”
“…”
Vốn dĩ Tống Tử Văn muốn từ chối, nhưng cô bé này quá biết làm nũng, thêm với việc hôm qua đã hơi nặng lời với cô nên trong lòng anh ta cũng thấy hơi hổ thẹn, đành phải đi cùng cô tới trung tâm thương mại lớn nhất thủ đô.
“Anh cho em thẻ làm gì?” Ánh mắt Nhiễm Dao lộ ra vẻ khó hiểu.
“Quẹt.”
“Em có thẻ mà, không cần của anh đâu.”
Tống Tử Văn nghĩ một chút, quan hệ giữa hai người hiện nay quả thực cũng không nên dây dưa tiền bạc lắm, “Được, nếu không đủ thì cứ tìm tôi. Ừm… coi như cho em vay.”