Chương 530: Gặp đại sư
“Hình như là thế thật, anh xem nơ đồng phục… rõ ràng cùng một khung cảnh, nhưng cũng không thể chớp mắt đổi thành phụ kiện khác chứ?”
Nếu nói về điểm này, lúc đầu Đàm Hi cũng từng suy nghĩ đến, cùng một khung cảnh nhưng không cùng người vẽ rất dễ xảy ra sai sót, vì thế trong lúc huấn luyện cô đã yêu cầu mọi người bắt buộc phải dùng khung cảnh và thời gian khác nhau, như thế, chỉ cần không xảy ra sai sót lúc nắm bắt đặc điểm nhân vật là tốt rồi.
Đây cũng được xem là dùng thủ đoạn đạt được lợi ích cuối cùng, nhưng quả thật nó có hiệu quả.
Chẳng phải trường Mỹ thuật Quốc Gia đã thua rồi đấy sao.
Nữ sinh váy xanh lam biến sắc, nghiến răng, không còn gì để nói.
“Nhóm 6 là nhóm của trường nào vậy?”
“Trường Đại học T đấy! Phòng nghỉ của chúng tôi sát nhau.”
“Trời… Năm nay trường Đại học T uống phải thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ à?”
Những năm gần đây, cơ hội đạt hạng nhất trong phần thi theo nhóm đều bị Mỹ thuật Trung ương, Mỹ thuật Quốc Gia, Học viện Mỹ thuật Q lần lượt thầu hết. Không ngờ, đề thi năm nay có sự thay đổi lớn, để lộ ra một con hắc mã là trường Đại học T, khiến mọi người xuýt xoa không thôi.
“Này, nữ sinh mặc váy đỏ kia chẳng phải là sinh viên trường Đại học T đấy sao?” Không biết ai trong đám người bỗng nhiên hô lên một câu, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Đàm Hi.
Bao gồm cả nữ sinh mặc váy xanh lam kia, ánh mắt vô cùng u oán. Đàm Hi lạnh lùng nhìn lại, đột nhiên nhếch khóe môi đầy mỉa mai.
Nữ sinh kia như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, sự u oán dần hóa thành nỗi căm hận, hận không thể đâm xuyên người Đàm Hi.
Nhưng chỉ đổi lại một nụ cười khinh thường của đối phương.
Cách một đám người, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng tung tóe.
Xem xong triển lãm, Đàm Hi cũng đoán được đại khái trình độ của đối thủ. Xét về tổng thể, trường Mỹ thuật Trung ương có thực lực mạnh nhất, đừng nhìn nhóm của người ta chỉ giành được hạng tư, nhưng họ lại sử dụng nhóm tranh cảnh vật không quá nổi bật, vì thế có thể nhìn ra được căn bản của họ rất vững vàng.
Thực lực của trường Mỹ thuật Quốc Gia và Học viện Mỹ thuật Q ngang ngửa nhau, một trường hạng nhì, một trường hạng ba, chỉ cách nhau một điểm.
11 giờ sáng, triển lãm kết thúc.
Phạm Trung Dương và Khương Mi không kiềm chế được tâm trạng kích động, dẫn mọi người trở về khách sạn.
Ăn xong bữa trưa, mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Đàm Hi vừa chuẩn bị nhắm mắt, điện thoại rung lên, có tin nhắn đến.
Lão Phạm: Đợi sảnh lớn khách sạn, mau xuống đây.
Đàm Hi cau mày, muốn gọi lại hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì, thì nhìn thấy Thời Nguyệt đã ngủ rồi.
Cô chỉ đành khẽ bò xuống giường, mặc áo khoác, ra ngoài.
Vừa đến sảnh lớn, Phạm Trung Dương liền nhìn thấy cô, chạy tới, “Đi, ra ngoài một chuyến”
“Hả?” Đàm Hi ngơ ngác, “Sắp 12 giờ rồi, ra ngoài làm gì?” 2 giờ còn phải thi đấu nữa, cô phải ngủ trưa nữa đó!
“Hỏi nhiều thế làm gì, không có bắt em đi bán được đâu.”
Đàm Hi trợn mắt khinh thường, “Chỉ sợ thầy bán không được mà thôi.”
“Được rồi, đừng làu bàu nữa, chuyện nghiêm túc.”
“Ngủ trưa cũng là chuyện nghiêm túc, buổi chiều còn phải thi đấu, không nghỉ ngơi lấy sức sao mà được?”
Phạm Trung Dương rối rắm, rốt cuộc vẫn bất chấp: “Chuyện thi cử cứ gác qua một bên, cố gắng trở về sau 30 phút, sẽ không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em.”
Đàm Hi nhíu màu, lần này thật sự kinh ngạc.
Phạm Trung Dương xem trọng kỳ thi lần này cỡ nào, không phải cô không biết rõ, giờ đây ông ấy lại nói ra câu “chuyện thi cử gác qua một bên”, xem ra đúng là có chuyện càng quan trọng hơn.
“Được, vậy đi thôi.”
Hai người không ra khỏi khách sạn, mà đi thang máy đến một tầng khác.
“Thầy ơi, rốt cuộc thầy dẫn em đi làm gì vậy?” Đàm Hi vô cùng tò mò.
“Gặp một người.”
“Ai?”
“Một lát sẽ biết thôi.”
Hai người đi xuyên qua một hành lang dài, cuối cùng dừng trước một căn phòng.
“Ở đây?”
Phạm Trung Dương gõ cửa, động tác mang theo vài phần trịnh trọng. Đàm Hi chớp mắt, cô không nhìn nhầm chứ?
“Cửa không khóa, mời vào.” Một giọng nói mạnh mẽ vọng ra từ bên trong.
Đàm Hi xác định không phải là người quen.
Phạm Trung Dương đẩy cửa, dẫn cô vào.
Đầu tiên nhìn thấy Lê Diệp, mặc một bộ sườn xám, cao quý dịu dàng. Đàm Hi còn nhớ, bà ấy hình như cũng là giám khảo được mời đến của cuộc thi lần này.
“Phạm sư huynh, ông đến rồi à.” Bà vừa cười vừa tiến lên đón, gật đầu với Đàm Hi, “Tôi biết, ông ấy sẽ đưa em đến đây.”
Đàm Hi cau mày, sao cô không hiểu gì hết.
“Để tôi giới thiệu, vị này là Tỉnh Tuần, đại sư Tỉnh. Vị này là sư huynh của tôi Phạm Trung Dương, hiện tại đang giảng dạy ở trường Đại học T.”
Đàm Hi nhìn theo, chỉ thấy một người đàn ông trung niên ngồi trên một chiếc ghế sofa đặt không xa, mặt mày thanh tú, mặc một bộ trang phục thoải mái, rất dễ khiến người ta không chú ý đến tuổi tác, mà còn tưởng lầm là cậu ấm của nhà nào đó.
Tỉnh Tuần?
Chắc Đàm Hi không nghe nhầm đấy chứ? Ánh mắt dò hỏi nhìn sang phía Phạm Trung Dương. Ông lẳng lặng gật đầu, khẳng định suy đoán của cô.
Nhân vật trong truyền thuyết vậy mà lại ở ngay trước mắt cô?
Đàm Hi có hơi ngơ ngác, có thể khi nói đến Tỉnh Tuần, trong ngành chắc không có ai mà không biết chứ nhỉ?
Họa sĩ nổi tiếng quốc tế, thâu tóm các giải thưởng lớn, cho dù là trong nước hay nước ngoài, nhắc đến ông ấy đều không khỏi nảy sinh cảm giác kính trọng.
Không ngờ lại trẻ đến thế.
Với độ tuổi này, có thể nhận được nhiều thành tựu như vậy, đâu chỉ trẻ, mà còn rất có thực lực.
Đàm Hi quan sát một lần nữa kỹ càng hơn, ừ, một chiếc mũi, hai con mắt, một cái miệng, chỉ có điều chân mày hơi mỏng, sơn thủy tả ý, nhưng nói tóm lại vẫn là một người bình thường.
“Đại sư Tỉnh, nghe danh đã lâu.” Phạm Trung Dương tiến lên trước bắt tay.
“Chào anh.” Ông ấy dùng kính ngữ, nếu xét về độ tuổi, quả thật có thể phù hợp với Phạm Trung Dương, nhưng về trình độ vẽ tranh và độ nổi tiếng thì Tỉnh Tuần mới nên là người được dùng kính ngữ.
Nhưng, điều này cũng nói lên, ông là một người có tính tình thẳng thắn, không kiêu ngạo không nóng nảy.
Đàm Hi thầm rút ra kết luận, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa.