Chương 501: Thành ý của nhất sơn, rốt cuộc đã giấu anh bao nhiêu?
Bàn tay với khớp xương rõ ràng nắm chặt lại, đầu ngón tay trắng bệch.
Một lúc sau, người đàn ông cất điện thoại, lấy chìa khóa xe ra ngoài.
***
Đàm Hi không đợi được điện thoại của Lục Chinh, cũng chẳng biết anh ấy có nhìn thấy tin nhắn đó của mình không.
Mặt trời dần lên cao, cô rời khỏi sân vận động, quay về ký túc xá.
Hơn mười giờ mới có tiết học, Đàm Hi thong thả tắm nước nóng, gột sạch mồ hôi rồi mặc quần áo sạch sẽ vào.
“Tớ đến thư viện đây.” Nói xong cô xách túi lên, đóng cửa rời đi.
Nhiễm Dao thấy hơi mù mờ, một lúc sau mới quay lại nhìn An An đang ở trước mặt, “Sao tớ thấy cậu ấy cứ kỳ kỳ nhỉ?”
“Cậu cũng phát hiện ra rồi à?”
Hai mắt Nhiễm Dao sáng lên, như thể tìm được tri âm, “Từ tối qua tới giờ tớ đã bắt đầu thấy nghi ngờ rồi, rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ?”
“Tớ cũng không biết nữa.” An An bất đắc dĩ nhún vai.
“…”
Đến thư viện, trong phòng đọc có lác đác vài người ngồi. Cô chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, lấy giấy và bút chì ra, chuyên tâm vẽ tranh.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, ánh sáng màu vàng ấm áp bao phủ lấy cô, mái tóc mượt mà rủ sau lưng cô, thỉnh thoảng có một sợi trượt xuống hai bên vai theo động tác vẽ tranh.
Vẻ mặt cô gái tập trung, yên lặng ngồi đó làm việc của mình, một Đàm Hi như vậy đã sớm trở thành phong cảnh đẹp vô ngần trong mắt mọi người.
“Bạn học, tôi ngồi đây được không?” Một cậu nam sinh cũng có chút đẹp trai lại gần, một tay cầm cuốn sách, tay kia cho tay vào túi quần.
Đàm Hi không ngừng lại, đầu mày khẽ nhíu lại, không thèm để ý đến.
Nhưng đối phương vẫn không từ bỏ, vẫn mặt dày lặp lại một lần nữa.
“Cút.”
Người đó đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cậu ta cảm thấy có lẽ là mình nghe lầm rồi, một tiểu tiên nữ sao có thể chửi thề được chứ?
“Cậu che mất ánh sáng của tôi rồi. Cút ngay.”
Đàm Hi vừa lên tiếng cậu ta đã biết có hay không.
Cậu nam sinh xám xịt đi chỗ khác, xem ra bị đả kích không hề nhẹ.
Vẽ xong hai nét cuối cùng trong bức tranh, Đàm Hi thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên lớp. Khi đi qua phòng tranh, bước chân cô dừng lại. Vị trí ngồi cạnh cửa sổ có một người mẫu nam khỏa thân đang ngồi, cơ bụng sáu múi, có chút gợi cảm, có lẽ là đến để làm người mẫu hình thể.
Dạy học xong, Đàm Hi chuẩn bị rời đi.
“Đồ đệ nhỏ…” Phạm Trung Dương gọi cô lại.
“Thầy?”
“Khương Mi đã kể lại tình hình cơ bản cho tôi nghe rồi, em đừng ngần ngại gì cả, chúng tôi đều ủng hộ em.”
Đàm Hi cong môi: “Theo lý mà nói, có lẽ giáo sư Khương phải cực kỳ không thích em mới đúng.”
“Haizz, con người bà ấy là như vậy, trọng quy củ. Nhưng không xấu bụng, năng lực cũng mạnh, đến khi tiếp xúc lâu rồi em sẽ hiểu ra thôi.”
Đàm Hi nhún vai, “Tại sao lại chọn em?”
“Vì em có cái bản lĩnh đó.”
“Bản lĩnh gì à?”
“Bản lĩnh khiến người khác phải phục theo.”
“He, thầy không lo em không xử lý được mấy kẻ kiêu căng ngạo mạn đó à?”
Phạm Trung Dương lắc đầu, “Em còn kiêu căng ngạo mạn hơn cả mấy đứa đó.”
“…”
Ăn cơm trưa xong, Đàm Hi không về phòng, cô đi thẳng đến phòng vẽ.
Lúc này bên trong đã không còn người nữa, khắp nơi đều là dụng cụ vẽ vứt lung tung.
Đàm Hi nhíu mày, ánh mắt lướt qua giá vẽ, bên trên đều vẽ cùng một người. Lúc trước khi đi qua phòng học cô cũng đã nhìn thấy, là anh chàng cơ bụng sáu múi kia.
Đột nhiên, phòng vệ sinh có tiếng xả nước, cửa kêu cạch một cái rồi được đẩy ra, tiếp đó một bóng người cao lớn tiến ra.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng ngẩn đi.
Đàm Hi cười, “Đúng là anh thật.”
Hứa Nhất Sơn gãi đầu, dáng vẻ có chút ngốc nghếch đáng yêu, “Chị Đàm.”
“Mặc quần áo vào đi.” Đàm Hi nhặt áo sơ mi ở bên cạnh đưa cho hắn.
Lúc này người đàn ông mới nhận ra mình còn đang ở trần nửa thân trên, cảm giác xấu hổ đập vào mắt, “Chị đợi em một lát.”
Đàm Hi đi đến bên cửa sổ, đang đối diện với giá vẽ đã được dựng lên, cô mở một bức phác họa còn chưa hoàn thiện ra, bóng lưng rắn chắc của người đàn ông nhảy nhót trên giấy, còn cố ý dùng mảng bóng đen để làm nổi bật cơ bắp và đường thẳng cột sống.
Quả thực gợi cảm.
“Xong rồi ạ.” Hứa Nhất Sơn đi tới.
Đàm Hi nhìn lướt qua, quần jeans bạc màu, phối với áo sơ mi màu khói, cách ăn mặc hết sức bình thường.
“Đi thôi, mời cậu đi ăn.”
Người đàn ông sờ bụng mình, đúng là hơi đói thật.
Bên ngoài cổng trường, cửa hàng đồ xào.
Đàm Hi gọi đủ ba mặn một chay cộng thêm một phần canh cá cỡ lớn, “Có uống rượu không?”
“Không cần đâu…”
“Ông chủ, làm ơn cho tôi hai chai bia.”
Được rồi!“
Hứa Nhất Sơn có chút ngại ngùng, ra sức gãi đầu, một lúc sau mới nói: “Chị Đàm.”
Đàm Hi cười.
Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, thịt ếch, thịt nướng, dạ dày heo, lạc rưới qua một lượt nước tương rồi rắc bột đường, tất cả dều là món ăn nhắm rượu mà đàn ông thích ăn.
Hứa Nhất Sơn mở bia, đưa cho Đàm Hi trước, “Uống một ly không?”
“Ông chủ, mang cho tôi cái cốc giấy.” Rót đầy, đưa phần còn lại cho cô, “Ở trường học không tiện uống bia rượu, có chút là được rồi.”
“Được.”
Đàm Hi đã ăn ở căng tin từ trước, cho nên không động đũa mấy.
Hứa Nhất Sơn ăn cũng gần xong, cô mới ung dung mở miệng: “Đến đây tìm tôi à?”
Động tác khựng lại, “… Dạ.”
“Ăn đi.”
Lúc này người đàn ông mới tiếp tục gắp thức ăn.
“Không sống ở thủ đô được nữa à?” Chạy đến Tân Thị làm gì.
“Em muốn theo chị.”
Đàm Hi nhíu mày. Mấy tuần trước, Hứa Nhất Sơn gọi điện cho cô, cũng nói một câu như vậy, nhưng cô coi như không có chuyện gì, không ngờ chớp mắt hắn đã đuổi theo đến tận trường cô.
“Nghe nói Ân Hoán đã diệt trừ được nội gián, thuận lợi trôi chảy hơn. Cậu không theo anh ta chạy đến đây tìm tôi làm gì?”
Người đàn ông ấp úng, cố chấp nói: “Em muốn đi theo chị.”
“Giỏi lắm!” Người sáng suốt đều nhìn ra, lúc này đi theo Ân Hoán mới là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng người này lại nhất quyết không quẹo theo.
Nghe vậy, hắn cũng không giận, nhìn dáng vẻ đã quyết dựa vào Đàm Hi rồi.
“Nhất Sơn, cậu nghe tôi nói…”
“Chị, đừng khuyên em nữa, bởi vì em sẽ không nghe đâu.”
“…” Sặc! Tên này sao lại ngang ngược dữ vậy?
Người đàn ông ngửa đầu đổ bia vào miệng, có lẽ tự bản thân hắn cũng không thể hiểu được trực giác này từ đâu mà có, dù sao thì trong lòng hắn cứ luôn có một tiếng nói không ngừng nhắc nhở mình: Đi theo Đàm Hi mới có thịt ăn.
Hứa Nhất Sơn không phải là người dễ kích động, để đi đến bước này, hắn đã suy tính rất kỹ càng rồi.
Vốn dĩ sau khi sòng bài giải tán, số tiền hắn được chia đã đủ để về quê dưỡng già rồi, nhưng cha mẹ hắn đều đã mất, hiện hắn cũng không có ý định kết hôn, nghĩ vậy, chi bằng cứ tiếp tục ở lại thành phố. Không phải trong lòng còn mang ý đồ vĩ đại to lớn gì, muốn làm đại sự, chỉ là muốn tìm một nơi chốn yên ổn để sống mà thôi.
Trong lúc đó, không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện theo nghề cũ đi theo Ân Hoán kiếm cơm. Nhưng đó là xã hội đen chính hiệu, hắn sợ kiếm được tiền mà không có phúc tiêu được tiền, cho nên cuối cùng đã quyết tâm từ chối cành ô liu Ân Hoán đưa cho.
Đàm Hi nhìn người đàn ông ương ngạnh như một chú trâu hoang trước mặt, đau đầu không thôi: “Được, tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa. Sao cậu lại nghĩ đến chuyện làm người mẫu hình thể ở Đại học T?”
“Ờ, nửa tháng trước em đến Tân Thị, vốn định trực tiếp đến trường học, nhưng lại không biết chị học chuyên ngành gì. Bảo vệ gác cửa cũng canh chừng nghiêm ngặt, nên chỉ có thể đứng chờ hằng ngày trước cổng trường, lòng thầm nghĩ thế nào cũng gặp được. Sau đó, mấy nam sinh lưng đeo bảng vẽ nhìn thấy em, nói là muốn nhờ em làm người mẫu cho họ, loại bán khỏa thân. Hơn nữa mỗi giờ trả em một trăm tệ, còn được ra vào trường học thoải mái, cho nên em đồng ý ngay.”
“Bắt đầu từ lúc nào?”
“Chưa được mấy ngày.”
“Thế mấy ngày nay cậu ở đâu?”
“Em thuê được một căn phòng nằm dưới tầng hầm ở gần trường.”
Đàm Hi cạn lời. Cô không tin Hứa Nhất Sơn lại không thuê nổi một nhà trọ bình dân.
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, người đàn ông cười giải thích, “Chỗ đó rẻ, ở lâu dài cũng không đắt.” Nghĩ chắc đã định ở lại chiến đấu lâu dài rồi.
“Cậu về đi.” Đàm Hi đứng dậy, đi tìm ông chủ thanh toán.
Hứa Nhất Sơn lập tức hoang mang, năm lần bảy lượt muốn nói nhưng lại thôi.
Đến khi Đàm Hi trả tiền xong, hắn mới phản ứng lại đáng lẽ ra mình nên chủ động thanh toán. Một người đàn ông sao có thể để một cô gái mời cơm được chứ? Nhưng đã muộn rồi.
Cho đến khi rời khỏi quán cơm, Hứa Nhất Sơn vẫn đang buồn phiền.
“Muốn tôi tiễn cậu đến bến xe không?”
“… Em không đi.”
Đàm Hi tức đến bật cười, “Vậy thì tùy cậu.”
“Em thật lòng muốn đi theo chị.” Chỉ còn thiếu nước lập lời thề nữa thôi.
“Nguyên nhân? Mất đi sòng bài, tôi chỉ là một học sinh nghèo rớt mùng tơi không có gì cả, cậu còn mong chờ gì ở tôi chứ?”
“… Em không biết.”
Đàm Hi rất muốn trợn mắt, cô cũng làm thế thật.
“Tuy em không nói rõ được lý do, nhưng trực giác ngầm mách bảo em là làm vậy không sai.”
Đàm Hi trầm mặc, một lúc sau, “Cậu chắc chắn không? Cho dù không có thu nhập hậu hĩnh, tiền đồ chưa chắc chắn cũng không nề hà?”
Người đàn ông mạnh mẽ gật đầu.
“Cậu đồng ý, tôi chưa chắc đã chịu, không ai chịu để một người không có giá trị ở bên cạnh.” Câu nói này vừa khắc nghiệt, cũng cực kỳ làm tổn thương người khác.
Nhưng Hứa Nhất Sơn lại không phản ứng lắm, chỉ nghe thấy hắn chậm rãi nói: “Em… có lẽ không phải là người có năng lực nhất, nhưng em sẽ là người trung thành nhất.”
Đàm Hi không đáp lại.
“Năng lực có thể tăng từ từ, nhưng lòng trung thành thì không. A Phi… chính là ví dụ sống điển hình nhất.”
Đàm Hi nhìn kỹ hắn, “Tôi dựa vào đâu để tin tưởng cậu?” Thời gian lâu rồi, sao có thể bảo đảm sẽ không lại nuôi ra một “A Phi” thứ hai chứ?
Ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào cô, “Em không có người thân, không vợ con, thứ duy nhất có thể làm vốn liếng chỉ có cái mạng này.”
“Được rồi, cậu lấy mạng ra đảm bảo thì có tác dụng gì chữ?” Bĩu môi, khẽ lầu bầu.
Hứa Nhất Sơn thở phào nhẹ nhõm, thế này là… thành rồi sao?
“Tìm một nơi tử tế ở đi, khoảng thời gian này có lẽ cần cậu ở lại Tân Thị. Chứng minh thư, sổ hộ khẩu cậu đã mang đi hết chưa?”
“Mang đủ rồi.” Để làm gì?
“Đưa cậu đến trường học bổ túc ban đêm.”
“Hả?”
Đàm Hi không nén nổi bật cười thành tiếng: “Sau này sống không phải là hô đánh hô gϊếŧ là giải quyết được, mà phải dùng đến cái này…” Ngón trỏ cong lên, gõ vào đầu, “Trước tiên cậu phải học được kiến thức cơ bản đã, đến khi thời cơ chín muồi sẽ quyết định làm ngành nào.”
“Chị cần ngành nào?” Cậu ta hỏi.
“Tài chính, chứng khoán, tiếng Anh, máy tính.”
Hứa Nhất Sơn lờ mờ, trong sự nhận biết của hắn, đó đều là những thứ đồ chơi của sinh viên đại học, hắn hoàn toàn không học được những thứ đó!
“Sao, không có lòng tin à?”
“Em sẽ cố gắng hết sức.”
“Được, tôi sẽ chờ xem. Ghi số điện thoại cậu đang dùng cho tôi, cả địa chỉ nữa.” Đàm Hi đưa điện thoại cho cậu ta.
Hứa Nhất Sơn nhận lấy, gõ gõ một hồi rồi đưa lại cho cô, “Em ghi hết lên đó rồi. Chuyện đó… em còn có thể đến trường làm người mẫu được nữa không?”
“Nếu như cậu muốn, và có thời gian.”
Hai người chia tay ở cổng trường, Đàm Hi quay về thư viện, giữa đường gọi điện thoại cho Chu Dịch.
“A nhô?”
“Tôi là Đàm Hi.”
“Biết rồi!”
“Có thể giúp tôi ghi danh cho một người bạn đi học lớp bổ túc ban đêm không?”
“Học ban đêm? Tự đi đăng ký là được rồi chứ sao nữa? Có phải là đại học nọ kia đâu.”
“Người đó không có hộ khẩu ở Tân Thị.”
“Nam hay nữ?”
Đàm Hi bĩu môi, “Anh là gà mẹ đấy à?”
“Chẳng phải tôi đang trông chừng vợ cho Nhị Gia đấy sao, đề phòng chẳng may.”
Đàm Hi nghe thấy hai chữ đó, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, “Rốt cuộc là anh có giúp không? Nhiều lời muốn chết.”
“Ế? Tâm trạng không tốt à?”
Cười lạnh.
“Được! Chuyện nhỏ! Muộn nhất tối nay sẽ làm xong cho cô.”
“Cảm ơn anh.”
Chu Dịch sợ hãi suýt nữa thì không cầm chắc được điện thoại, có thể nghe được chữ “cảm ơn” từ miệng Đàm Hi chắc chắn là không bình thường…
Còn muốn hỏi thêm đôi câu nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy rồi.
Đàm Hi ở ký túc xá suốt một buổi chiều. Cô vẽ liên tục, vẽ không ngừng, hết tờ này đến tờ khác, dường như không hề cảm thấy mỏi tay.
Những cô gái xinh đẹp thường sẽ không thiếu những ánh mắt nhìn theo. Đặc biệt là hành vi của Đàm Hi lại kỳ quái đến thế, những người xung quanh gần như không thấy cô dừng bút lại.
“Cô em ấy học chuyên ngành gì ấy nhỉ?”
“Người ta đang vẽ tranh kìa, chuyên ngành nghệ thuật đó!”
“Sao cậu không đến đó lân la làm quen đi?”
“Cút xa ra!”
“…”
Năm giờ mười lăm, phòng đọc lần lượt có người rời đi. Đàm Hi là người cuối cùng đi, giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn bốn lăm phút nữa là đến sáu giờ.
Sắc trời đã xám xịt.
Có lẽ do cô ngồi quá lâu ở một tư thế, nên khi đứng dậy chân tê rần. Đàm Hi đứng tại chỗ nhún mấy cái, đợi cảm giác tê cứng đó qua đi cô mới xách túi đi khỏi.
Chưa đi được hai bước, mắt cá chân hơi nhói lên, cô cũng không chú ý lắm.
Đang ăn cơm tối, thì có tin nhắn đến, là Chu Dịch.
Chuyện buổi chiều cô nhờ anh ta đã giải quyết xong. Anh ta bảo cô đi tìm một chủ nhiệm chiêu sinh họ Chu, rồi trực tiếp nhập học là được, ngay cả học phí cũng được miễn luôn rồi.
Đàm Hi gửi số của chủ nhiệm Chu cho Hứa Nhất Sơn, không quên nhắc nhở: Ngày mai nhớ mang giấy tờ đi đăng ký.
Đầu bên kia, Hứa Nhất Sơn nhìn thấy tin nhắn đã ngẩn cả người. Hắn hoàn toàn không ngờ được rằng Đàm Hi lại hành động nhanh như vậy. Trong khi hắn còn đang chuẩn bị sáng sớm ngày mai đến lớp học bổ túc ban đêm nghe ngóng thủ tục nhập học của người ngoại tỉnh xem thế nào, cô lại đã xử lý xong cho hắn rồi?!
Quả nhiên hắn không chọn lầm người.
Cảm ơn chị, em nhất định sẽ học thật tốt!
Ăn cơm xong, cô đi tản bộ ven hồ như thường lệ, hứng từng cơn gió lạnh đập vào mặt. Đàm Hi vuốt mái tóc dài của mình.
Hôm nay sau khi gửi tin nhắn đi, cô không gọi điện cho Lục Chinh nữa.
Cô nghĩ, cho dù bận rộn đến đâu cũng có lẽ đã đọc được tin nhắn đó rồi chứ?
Nhưng cô vẫn chưa đợi được cuộc điện thoại ấy, ngay cả một tin nhắn wechat cũng không thấy đâu.
“Họ Lục kia, anh giỏi lắm…” Đàm Hi khẽ cười, âm cuối bị gió thổi bay, biến mất nơi khóe môi.
***
Thủ đô, tập đoàn Lục Thị.
“Sắp bảy giờ rồi, tôi còn phải về đón con nữa…”
“Hôm nay là ngày kỷ niệm một năm quen nhau của tôi và bạn gái, đã đặt nhà hàng cả rồi!”
“…”
Trong phòng thư ký, tiếng oán than kêu trời vang dội.
“Anh Trần, hay là anh vào khuyên thử đi xem sao?”
Trần Khải không nhìn người đó, “Nếu tôi khuyên được thì đã đi làm chủ tịch luôn rồi.”
Thư ký bực bội bỏ đi.
“Haizzzz…” Thở dài một tiếng, Trần Khải cũng bất đắc dĩ lắm chứ.
Ai biết được người hằng ngày vẫn tan làm đúng giờ hôm nay trúng phải gió độc gì mà trời sắp tối rồi vẫn không…
Trực giác mách bảo anh ta rằng, sự bất thường của tổng giám đốc Lục chắc chắn có liên quan đến Đàm Hi.
Bảy giờ mười lăm phút, cuối cùng cánh cửa văn phòng tổng giám đốc cũng được mở ra.
“Tống giám đốc Lục…”
“Tống giám đốc Lục…”
Ai nấy đều nghiêm chỉnh ngồi tại vị trí, gật đầu chào Lục Chinh.
“Sao còn chưa về?” Thấy mọi người đều chưa về, Lục Chinh nhíu mày.
“Sắp rồi, do đang có chút việc gấp, xử lý xong tôi sẽ về ngay.” Một người lên tiếng, mọi người liền phụ họa theo.
Nhưng trên thực tế, sếp còn chưa đi, mấy người làm thư ký như họ ai dám về trước chứ?
Rời khỏi văn phòng, Lục Chinh đi thẳng đến tầng hầm B1.
Khi khởi động xe, anh không nhịn nổi móc điện thoại ra, sau đó màn hình sáng lên, không có tin nhắn, cũng không có cuộc gọi nhỡ nào.
Dường như Đàm Hi đã hoàn toàn im lặng rồi.
Không có sự dây dưa bám riết, oanh tạc liên hoàn như anh tưởng tượng. Thậm chí Lục Chinh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cô ấy sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt anh giơ tay cho anh một bạt tai. Nhưng trên thực tế, tất cả đều không xảy ra.
Anh không tin mở wechat, QQ ra, thậm chỉ cả Weibo cũng không tha, ngay cả timeline cũng kiểm tra hết một lượt, nhưng vẫn không thu được gì.
Sự yên tĩnh như vậy khiến anh có một nỗi sợ hãi kỳ lạ.
Ký ức dội về, cảnh tượng hai người ở bên nhau cứ như một bộ phim quay chậm chiếu lên trong đầu anh, dáng vẻ cô mỉm cười, ánh mắt quyến rũ của cô, tiếng thở gấp của cô… tất cả đều là thuốc độc!
Nhưng cho dù vậy, anh cũng vẫn không nhịn được nuốt nước bọt xuống.
Đàm Hi… rốt cuộc anh phải làm thế nào với em đây?!
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đã không thể phân biệt được rốt cuộc là yêu nhiều hơn hay là hận nặng hơn.
Nếu như đúng là BW, thì năm năm trước, một cô bé còn chưa đầy mười lăm tuổi như cô rốt cuộc đã từng làm những gì?
Là ai đã dạy cho cô kỹ thuật hacker đó?
“A Miên” mà cô vẫn nhớ mãi không quên là ai?
Trên tư liệu viết rằng, BW là người Hoa? Nhưng lại không điều tra được bất kỳ thông tin gì liên quan đến việc xuất cảnh của em.
Tại sao lại hết lần này đến lần khác chọc đến chính phủ Canada và FBI, thậm chí còn xâm nhập vào cả hệ thống của quân đội Hoa Hạ?
Lục Chinh giơ tay lên xoa mi tâm, cho dù từng phải đối mặt với phần tử khủng bố Trung Đông cũng chưa bao giờ khiến anh lo lắng đến thế.
Nhóc con, rốt cuộc em còn giấu anh bao nhiêu nữa? Rốt cuộc em có mấy lớp thân phận?
…