Chương 482: Đâu chỉ ngày mai, ngày kia cũng không được
Hàn Sóc đang ngồi chơi game, đeo một cái tai nghe to tổ chảng, miệng gào thét đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, không ngừng chửi bậy.
“Ồ, về rồi đấy à, tớ đang gϊếŧ BOSS, cậu có muốn gia nhập không?”
Đàm Hi đi tới nhìn vào màn hình sau đó lập tức tỏ vẻ ghét bỏ.
“Này… Vẻ mặt cậu kiểu gì đấy hả?” Hàn Sóc cảm thấy trái tim nhỏ yếu đuối của mình bị tổn thương nghiêm trọng.
“Chỉ bằng cái kỹ thuật này của cậu ấy hả? Hừ hừ…”
“Kỹ thuật này của tớ thì sao chứ hả?” Hàn Sóc không phục, click mở khung tin nhắn thoại, “Nhìn thấy không? Bao nhiêu người còn nghĩ anh đây hack đấy nhé!”
Đàm Hi không để ý tới cô nàng.
Hàn Sóc lại càng hăng hái thêm: “Cậu nói gì đi chứ hả!”
“Cút đi, đừng làm phiền tớ.”
“Tâm trạng không tốt à?” Hàn Sóc ném tai nghe ra, bạn cùng phòng là quan trọng nhất nên đành phải hố đồng đội một phen thôi.
“Con mắt nào của cậu nhìn ra là tớ có tâm trạng không tốt chứ hả?”
“Hai mắt đều thấy.”
“Ồ. Có cần tớ khen cậu một câu “hỏa nhãn kim tinh” không?”
“Bà đây có phải Tôn Ngộ Không đâu!”
Đàm Hi lấy điện thoại ra, bấm lung tung trên màn hình một hồi, “Đừng có động vào tớ, tự chơi game của cậu đi, tớ đang nghĩ xem phải làm gì để tận hưởng hết hai ngày cuối tuần này đây!”
“Được! Nghĩ kỹ rồi gọi tớ, thích gì anh đây cũng chiều~”
“Cậu có chắc không, đại minh tinh?”
“Đương nhiên rồi!”
“Được, vậy đi massage body thôi.”
“Phụt… Có thể đổi thành cái khác được không hả?”
“Chẳng phải thích gì cậu cũng chiều sao?”
“He he… Đàn ông mới thích cái đó, chúng ta đi làm gì chứ?”
“Vậy thì đổi nơi mà có đàn ông phục vụ ấy là được mà.”
“Này, này, này… Cậu đã có bạn trai rồi đấy nhé, chú ý hình tượng đê!”
Đàm Hi trợn mắt, không cho là đúng: “Có bạn trai thì sao chứ hả? Đàn ông có thể chơi, chẳng lẽ phụ nữ thì không thể chơi à?”
“Cậu bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ thế hả?” Rõ ràng Hàn Sóc phát hiện ra giọng điệu của cô không ổn, tròng mắt hơi chuyển động, “Không phải Lục đại soái ca nɠɵạı ŧìиɦ đấy chứ? Hay là anh ta đi chơi gái bị cậu bắt quả tang hả?”
“Cút đi! Miệng quạ đen.”
“Vậy sao cậu lại buồn bực như thế hả?”
“Dì cả tới thăm…” Đàm hi ủ rũ tựa lưng vào ghế, vò đầu, vẻ mặt chán nản.
“Xí, chỉ vì thế thôi à? Tớ còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm!”
“Nhưng ngày mai anh ấy sẽ tới thăm tớ đó…” Hi phát điên.
Hàn Sóc ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, “Thế nên cậu mới buồn bực vì là thân thích tới thăm nên này mai không thể… ấy ấy ấy với Lục đại soái ca hả?”
“Đâu chỉ có ngày mai, ngày kia cũng không được…”
“Người đâu, kéo ra ngoài đánh chết cho ông!”
“Hở?”
“Ai bảo con mẹ nhà cậu ngược đãi chó chứ?! Hả?!”
“…”
Ngày thứ sáu luôn là thời gian nghỉ của Hàn Sóc, không có tiết học trên lớp mà công ty quản lý cũng không có lịch trình gì.
Sau khi hai người nghỉ trưa xong liền chuẩn bị ra ngoài.
Đàm Hi mặc một chiếc áo khoác gió màu đỏ, bên trong là áo cao cổ màu vàng nhạt, quần bút chì, giày thể thao trắng, nhìn cực kỳ cá tính.
Vừa có sự quyến rũ của phụ nữ lại không mất đi vẻ thanh thuần của thiếu nữ, đúng là độ tuổi trẻ trung nhất.
Hàn Sóc mặc một cái áo polo có mũ màu xám nhạt khá thoải mái, mặc một chiếc quần jean đũng thấp nhìn khá trung tính.
Lại đội thêm mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, còn có cả khuyên tai nữa, trong nháy mắt nhìn vô cùng đàn ông.
“Cậu định mặc thế thật à?” Đàm Hi nhướng mày, quan sát cô nàng từ đầu tới chân.
Ra dấu rock and roll, Hàn Sóc hếch cằm, ánh mắt bễ nghễ: “Anh có đẹp trai không hả?”
“Đẹp.”
“Coi như cậu tinh mắt đấy.”
“Cậu có chắc là chúng ta mặc thế này ra ngoài sẽ không bị ngộ nhận là có gian tình không hả?”
“…”
Ra khỏi cửa, lên phố, đi thẳng tới tòa nhà trung tâm thương mại.
Hôm qua, Đàm Hi đã định rủ Hàn Sóc đi mua sắm rồi, không ngờ lại bị Chu Dịch xen vào giữa, đến khi ăn cơm xong thì lại bị Ân Hoán gọi đi.
“Hôm nay phải mua thật nhiều mới được! Nhất định phải dùng tiền để đập chết bà dì cả tới bất thình lình kia!”
Hàn Sóc vội vàng giơ tay bịt chặt miệng cô, “Bà chị của em ơi, cậu không nhìn xem đây là chỗ nào à? Toàn người là người, cậu có thể nói nhỏ một tí được không hả?”
Đàm Hi bĩu mỗi, đẩy tay cô nàng ra: “Bỏ cái móng vuốt xấu xí của cậu ra ngay.”
“…” Thật là con mẹ nó đáng ghét.
Tầng một, quầy chuyên bán đồ mỹ phẩm.
Đàm Hi mua một chai nước hoa và một cây son màu cam, đều là hàng hiệu, rất đắt.
Hàn Sóc mua ba loại mặt nạ dưỡng da khác nhãn hiệu, mỗi loại hai mươi cái, tổng cộng sáu mươi cái.
“Cậu mua lắm thế làm gì hả?”
“Đắp chứ làm gì.” Hỏi quá ngớ ngẩn.
“Cậu có chắc không?” Đàm Hi quá biết rõ cô nàng này thô tới mức nào. Bình thường đến xịt khoáng còn không thèm dùng chứ đừng nói là cái loại mặt nạ mất thời gian để đắp này.
“Tớ cũng có muốn đâu, nhưng thứ hai này Tracy kiểm tra rồi, tớ định trong hai ngày này dùng hết một phần ba, cố gắng bổ sung thêm nước cho da!”
Tracy là cô giáo dạy trang điểm của Hàn Sóc, hôm qua vì bận hẹn hò với cô nên Hàn Sóc đã trốn học, thứ hai mà còn không đạt tiêu chuẩn nữa thì kiểu gì tai cô nàng cũng bị xoắn đứt cho mà xem.
“Hai ngày đắp hết hai mươi cái, trung bình một ngày mười cái, nói cách khác, hai tiếng đắp một cái, cậu đúng là biết lăn lộn đấy!”
“Tớ thích đấy!”
“Ờ được, cậu muốn trở thành ngôi sao lớn cơ mà, sao có thể giống một con bò già được chứ hả? Càng đắp nhiều thì càng nhiều nước thôi~” Đàm Hi cầm chai nước hoa đi tính tiền.
“Cậu khoan đã!” Hàn Sóc đuổi theo, “Con bò già… là cái quái gì hả?”
“Ý chính là… cậu cẩu thả sơ sài đó.”
“Vãi! Cậu đứng lại đó cho tớ…”
Đi dạo hết tầng một, lên tầng hai, khu nữ trang.
Cùng vào rồi lại cùng ra, trong tay mỗi người xách tới năm sáu túi đồ liền.
“Có muốn dừng chân nghỉ tí không?” Tuy là một câu hỏi nhưng người nào đó đã đi thẳng tới chỗ một băng ghế dài và ngồi xuống rồi.
Đàm Hi bĩu môi, “Thà cậu đừng hỏi cho xong, nói thẳng là ngồi xuống nghỉ chẳng phải được rồi sao?”
“Tớ làm thế là tôn trọng cậu còn gì.”
“Hờ hờ… Cậu đúng là lễ phép thật đó.”