Chương 462: A văn, anh ở đâu vậy?
“Khó hả?”
“À, không hề.” Nhìn khuôn mặt mũm mĩm của cô gái, còn có đôi mắt cong cong biết cười này, cô nhân viên thấy mình có nghĩa vụ giúp cho cô bé như tiểu tiên nữ này~
Nhiễm Dao từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười, cũng không ngại đối phương có chút bần thần, lặng lẽ chờ nghe tiếp.
“Trợ lý thị trưởng Tống ở lầu 7, nhưng có thể anh ta không ở đó, tôi gọi điện giúp cô hỏi trước nhé?”
“Như vậy có hơi làm phiền cô không?”
Nhìn xem, một cô gái tốt bụng biết bao, “Không phiền, không phiền, giúp một tay thôi.”
Cô nhân viên lật cuốn sổ điện thoại liên lạc dày ra, trên đó có hơn hai trăm mấy số điện thoại bàn của văn phòng lớn nhỏ ở đây, mỗi phòng đều để một quyển như vậy, tiện cho các phòng liên lạc với nhau.
Điện thoại reo lên hai tiếng, “Alo, cho hỏi có phải phòng làm việc của trợ lý thị trưởng không ạ? Vâng… là thế này, có người tìm Trợ lý thị trưởng, lãnh đạo hiện đang trong phòng chứ? Ồ, vậy hả… được rồi, tôi sẽ chuyển lời… đã ghi nhận danh sách đến thăm… làm phiền anh, tạm biệt.”
Nhiễm Dao chớp chớp đôi mắt to, nhìn về phía cô nhân viên.
“Xin lỗi, Trợ lý thị trưởng Tống không có ở văn phòng. Trước đó ít phút đã ra ngoài, cô đến chậm 15 phút rồi.”
Tiểu Công Trúa rũ mắt xuống, lộ vẻ tiếc nuối, sau đó lại ngẩng đầu lên, đã quay lại nụ cười ban nãy, thấy rõ lúm đồng tiền ở hai bên má.
“Không sao.” Cô nói, “Chị biết anh ấy đi đâu không?”
“Cái này tôi không rõ lắm, việc lãnh đạo đi đâu không phải là việc những nhân viên thường như chúng tôi có thể biết được.”
“Dù sao đi nữa, cũng cảm ơn chị.”
“Rất tiếc không giúp được cho cô. Nhưng, lúc nãy nhân viên văn phòng của Trợ lý thị trưởng có nói, cô có thể đến văn phòng Trợ lý thị trưởng để lại lời nhắn ở ngoài sảnh.”
“Không cần.”
Nhiễm Dao chào rồi đi về.
Đứng trước cửa tòa nhà, ngước mắt nhìn bốn phía, không có bóng dáng quen thuộc, cô thở nhẹ một tiếng.
“Vốn dĩ muốn cho anh một bất ngờ, xem ra bây giờ không có cơ hội rồi…” Vừa lẩm bẩm vừa lấy điện thoại ra.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, dường như việc bắt điện thoại của anh lúc nào cũng nhanh như vậy, nghĩ cũng phải, thói quen của việc trong cuộc sống chính trị nhiều năm làm thành.
“Nhiễm Dao?” Tống Tử Văn có chút giật mình.
Lúc này, anh đã ăn xong cơm, đang chuẩn bị đến bãi đậu xe.
Thư ký Thái đi bên cạnh anh, nghe 2 từ “Nhiễm Dao”, phút chốc hai mắt sáng lên, làm sao mà kiềm chế được máu bà tám trong huyết mạch được chứ.
Sự tiết chế của Tống Tử Văn ai ai đều biết, đến tin ly hôn quan trọng như vậy cũng không đả kích được anh ta, thậm chí còn giống như chiếc thuyết lướt qua không chút vết tích. Mọi người đều không care, bởi vì nhân phẩm của anh đủ để áp chế những tin lá cải kiểu “bản tin đào hoa”, mọi người tự nhiên như hiển nhiên coi hôn nhân thất bại này là do tính cách hai vợ chồng không hợp.
Vì vậy mà có thể tưởng tượng được rằng, một người đàn ông phải nghiêm túc có kỷ luật như nào, mới có thể có tiếng thơm và danh vọng như vậy?
Vì vậy, sự tồn tại của Nhiễm Dao trở nên hết sức… huyền diệu.
Không phải là thư ký Thái muốn nắm đuôi của lãnh đạo nhà mình, ngược lại, anh rất tôn trọng Tống Tử Văn, một người đàn ông có chút hữu tình như vậy mới bình thường, làm gì cứ phải như thần thánh không thương tiếc khói lửa nhân gian kia chứ? Anh cảm thấy lãnh đạo giờ đây, hơi thiếu một chút… mùi vị nhân tình.
Nếu có điểm này rồi, tin rằng anh sẽ ưu tú hơn hiện tại nữa, bởi vì – chân thật hơn nhiều!
“A Văn, anh… anh đang ở đâu?” Nhiễm Dao vô thức dùng mũi chân vẽ lên mặt đất.
“Tôi vẫn còn chút việc phải làm.”
“Ồ, anh không ở tòa nhà nhà chính phủ.”
Người đàn ông cau mày, trong nháy mắt anh lĩnh ngộ được thông điệp quan trọng khác của câu nói này, “Em đang ở thủ đô?”
“Uhm.”
“Em đến tòa thị chính tìm tôi rồi?”
“Hiện giờ đang ở trong tòa nhà?”
“A Văn, anh thông minh thật đấy.”
“…” Người đàn ông có chút đau đầu, đưa tay xoa giữa trán, “Em sao lại đến đây?”
Nếu anh nhớ không lầm, Đại học T hôm nay ghi danh mà?
“Em đến thăm anh.” Giọng nhu mì, nhẹ nhàng.
Tống Tử Văn thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ của cô lúc nói câu nói này, nụ cười rạng rỡ, mi mắt cong cong lên.
“Anh không hoan nghênh em sao?” Có chút buồn thương, rõ ràng tâm trạng có chút ủ rũ.
Người đàn ông có chút không đành lòng, rốt cuộc vẫn là một cô bé chưa lớn!
“Không có. Em đến khi nào vậy?”
“Chúng ta gặp nhau rồi nói được không?” Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại có chút nũng nịu.
Tống Tử Văn suy nghĩ một lúc, dù sao cũng phải đi ra ngoài, đem cô ấy đi theo không phải không được, chẳng qua là…
Anh nhìn tiểu Thái một cái, tiểu Thái làm tư thế xin mời, ý nói: Lãnh đạo anh cứ tự nhiên~
“Được, em ở đâu? Tôi qua đón em.”
Nhiễm Dao phút chốc tâm trạng như nở hoa vậy, “Dạ, em đang ở trước cửa tòa nhà.”
“Vậy em theo bảng hướng dẫn đi đến bãi đậu xe, có biết không?”
“Bảng hướng dẫn?”
“Ở bên tay trái của em.”
“Thấy rồi. Đến liền đây~” giọng vút cao lên, người đàn ông bất giác thấy buồn cười.
“Không gấp, từ từ thôi.”
Lúc Tống Tử Văn và thư ký Thái chạy tới bãi đậu xe, Nhiễm Dao đã đứng đợi bên cạnh xe rồi, là chiếc Audi lần trước tới trạm xe đón cô.
Cô gái khoác cái áo gió, lộ ra áo len cổ lọ màu hồng, càng tôn thêm sắc hồng trên khuôn mặt trắng mịn của cô.
Vẫn là dáng vẻ tròn tròn dễ thương ấy. Tống Tử Văn nở nụ cười theo bản năng, có lẻ chính anh còn không biết điều đó.
“Nhiễm Dao.”