Chương 424: Ai là chị dâu của anh?
Lại nhìn phản ứng của ông cụ, vẻ mặt hết cách và kinh ngạc đan xen vào nhau, đúng là vô cùng phức tạp, nhưng lại xóa sạch đi trạng thái thất bại chán nản lúc nãy, cả người trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Đuợc” Phát âm rõ ràng, ánh mắt sáng rực: “Tôi xin lỗi!”
Đàm Thủy Tâm nhìn ông, mím môi.
Ông cụ tiếp tục nói: “Xin lỗi, không biết bà lại để ý chuyện năm xưa đến như vậy; Xin lỗi, không thể sớm giải thích rõ ràng với bà. Bà nó à, chúng ta về nhà sống với nhau, sau này sẽ không cãi nhau nữa…” Lục Giác Dân gật đầu hai cái thật mạnh, “Đúng, không cãi nhau nữa.”
Bà cụ rơm rớm nước mắt: “Sau này ông còn vênh mặt sai bảo tôi nữa không?”
“Sẽ không.”
“Còn qua lại dây dưa với Triệu Uyển Nhiên nữa không?”
“Sẽ không.”
“Trước đây, ông còn kêu tôi mãi mãi đừng có về nữa…”
“Lời nói trong lúc tức giận! Đừng xem là thật!”
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Lục Giác Dân, Đàm Thủy Tâm đã gần như nguôi giận, nhưng…
“Sau này không được phép nói xấu Hi Hi nữa! Nó không xúi giục tôi…” Chẳng quả là dạy tôi một vài thủ đoạn trừng trị ông thôi.
Ông cụ cau màu: “Bà và A Chinh đều bị cô ta bỏ thuốc mê rồi ư?”
Sắc mặt Đàm Thủy Tâm bỗng trở nên nặng nề. Lục Giác Dân bỗng nhiên giật mình, như chim sợ cành cong. Bình thường, đều là người khác xem sắc mặt của ông hành sự, hôm nay lại đến phiên ông phải nhìn sắc mặt của vợ mình. Sự chuyển biến bất ngờ này khiến ông thấy cực kỳ khó chịu, nhưng không dám phản bác lại điều gì…
Lục Giác Dân cảm thấy hình như có chỗ nào đó sai rồi, sai rất nghiêm trọng, nhưng nhất thời lại không tìm ra được, đi một bước tính một bước, cứ đón người về rồi nói sau.
Mấy ngày nay ông uống nước lọc đến mức sắp nôn rồi, ổ chăn lạnh lẽo từ tối đến sáng, không còn ấm áp chút nào.
Bao nhiêu năm qua đã quen với sự tồn tại của một người, bất ngờ mất đi còn khiến ông khó chịu hơn mất đi nửa tính mạng của mình.
Chịu đựng đến hôm nay, đã là cực hạn rồi.
“Bà à, chúng ta về nhà nhé?” Trong mắt ông cụ toát ra sự van cầu.
Bà cụ mềm lòng: “Vâng.”
Nhưng, bắt đầu từ hôm nay, chỉ sợ nhà lọ Lục sắp thay đổi cả vùng trời rồi. Tất nhiên đây là chuyện sau này, nên tạm thời không nói đến.
Trước mắt, bà cụ đã quyết định theo Lục Giác Dân trở về, và không hề biết Đàm Hi đã nghe trộm hết toàn bộ quá trình, nên muốn đi thông báo với cô một tiếng.
“Bà làm gì đấy?” Lục Giác Dân kéo bà lại, “Chúng ta đã nói là sẽ trở về…” Bộ dạng kia cứ như sợ bà đột nhiên giở quẻ.
“Tôi đi nói một tiếng với Hi Hi. Khoảng thời gian này may mà nhờ có nó chăm sóc, còn chỉ tôi lên mạng, đăng weibo, xem live stream…”
Lục Giác Dân rất muốn phán một câu “toàn việc linh tinh”, nhưng lời đến bên miệng, rốt cuộc vẫn không dám nói ra, chỉ bất mãn oán trách: “Trưởng bối phải có dáng vẻ của trưởng bối, lúc đi tiểu bối không ra tiễn, ngược lại bắt bà đi thông báo, đạo lý gì đây hả?”
“Đủ rồi, gì mà trưởng bối, tiểu bối, suốt ngày cứ dáng với chả vẻ, ông không thấy mệt à?” Trong lòng bà cụ sớm đã nhận định Đàm Hi là cháu dâu tương lai của bà, nào có thể để mặc cho Lục Giác Dân tùy ý nói này nói nọ.
Quả tim này, thật sự rất thiên vị.
Đàm Hi trốn trong góc, nhìn hết thảy mọi thứ, sự ấm áp từ tim lan tỏa ra khắp tứ chi khắp xương tủy.
Cảm giác được người khác bảo vệ… thật tốt.
Cô ngáp một cái, vươn vai bước ra, nhìn sơ cứ như vừa mới tỉnh dậy, đột nhiên khựng lại: “Ông đến rồi à.”
Khóe miệng Lục Giác Dân co rút, coi như ông đã biết được, vẻ tùy ý trên người bà cụ bắt chước ai mà ra rồi.
“Hi Hi đang nói chuyện với ông đấy.” Đàm Thủy Tâm nói khẽ, mang theo mùi vị cảnh cáo nhàn nhạt.
Ông cụ miễn cưỡng “ừ” một tiếng, xem như trả lời.
Đàm Hi tất nhiên không để ý đến sự lạnh nhạt của ông. Cô vào phòng bếp rót một ly nước ấm cầm trong tay.
Bà cụ đi theo vào, muốn nói lại thôi.
“Bà nội, bà định trở về?”
Thất thời kinh ngạc, nhìn vào đôi mắt sáng suốt trong veo của Đàm Hi, Đàm Thủy Tâm không khỏi cảm thấy có một sự hổ thẹn khi “học nghệ chưa thông“.
“Bà… vẫn là mềm lòng.”
Đàm Hi hiểu ra, hóa ra bà cụ sợ cô cảm thấy “chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép“.
“Không có” Cô mỉm cười, “Bà làm rất tốt, học một biết mười, thu phóng tự nhiên.”
“Hi Hi, có phải bà dễ dỗ dành lắm không?”
Sặc…
Có một chút thật, nhưng tính cách như thế, không thể yêu cầu nhiều được.
Đàm Hi suy nghĩ, nghiêm túc lên tiếng: “Giữa vợ chồng, không giống kẻ địch, không bắt buộc phải anh chết tôi sống. Nếu hai bên đều có bậc thang, chi bằng mượn thế bước xuống.” Dù sao, bà cũng không phải quyết tâm muốn ly hôn cho bằng được.
Bà cụ là người rất thông suốt, buông xuống rất nhanh, thấy Đàm Hi cũng ủng hộ bà về nhà, xem như cũng yên tâm.
Cứ như thế, ông cụ dẫn bà cụ rời đi. Đàm Hi tiễn hai người đến tận cửa.
Trước khi đi, ánh mắt của Lục Giác Dân đảo đều hai vòng trên người cô, dường như có gì đó muốn nói, nhưng ngại vì bà cụ cũng có mặt, cuối cùng vẫn không nói ra, thế là hừ lạnh liên tục.
Trong lòng Đàm Hi thầm nói: có thể ông cụ này cầm tinh con trâu.
“Hi Hi, vậy… bà đi nhé?” Đàm Thủy Tâm rất không nỡ, khiến mặt Lục Giác Dân trở nên đen thui, ở lâu sinh cảm tình rồi chứ gì?
Con nhóc này lấy đâu ra sức hấp dẫn lớn đến như thế?
Tiễn hai người đi, trong nhà đột nhiên trở nên vắng lạnh. Đàm Hi ngồi trên sofa, xem tivi một lúc, lại lấy điện thoại ra chơi, nhớ đến chuyện trên diễn đàn, quyết định đăng nhập vào ngó thử.
Vừa ngó thôi đã khiến cô giật mình không thôi, độ hot lên đến mức top 3 chuyên đề, còn xuất hiện trên trang đầu diễn đàn.
Đang muốn xóa bài viết đi, chuông cửa vang lên.
“Ai vậy?” Kéo dép lên đi đến chỗ cửa vào.
“Cô Đàm, là tôi, vú Trương.”
Đàm Hi mở cửa, nghiêng người cho bà ấy vào, “Sao vú lại tới đây? Ôi, đồ nhiều vậy, để cháu tới giúp vú.”
“Đừng, bên trong có cá sống, khéo lại nhảy lên bắn nước bẩn vào người cô.” Vừa nói, vừa thay giày.
Đàm Hi chỉ đành nhận lấy giỏ rau nhẹ nhất.
“Buổi trưa, cậu Lục gọi điện thoại đến, kêu tôi mua hai con cá diếc nấu canh, bồi bổ cho cô.”
“Cháu?”
“Đúng vậy, cậu Lục nói gần đây cô tiêu hao nhiều thể lực, phải nghỉ ngơi, nếu không sức khỏe đi xuống thì sao?”
Tiêu hao… nhiều thể lực?
Mẹ nó! Đàm Hi nghiến răng, trong lòng thầm mắng “lão khốn kiếp“.
“Vậy vú cứ làm, cháu xuống lầu dạo một chút.”
Vú Trương đã xắn tay áo lên, bắt đầu rửa nồi rửa thức ăn, nghe thấy thế, không quên dặn dò: “Mặc nhiều vào một chút, đừng để bị cảm.”
“Vâng.”
Đàm Hi thay giày, đi đến cửa thang máy, lại vòng trở về lấy khăn choàng, choàng lên lên cổ, lúc này mới xuống lầu.
Hôm nay ánh nắng mặt trời khá đẹp, có không ít người ra vườn hoa và quảng trường.
“Tiểu Đàm?”
Xoay người lại, “Ôi, ông Lý.”
“Sao… chỉ có một mình cháu?” Lý Vạn Tài nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng dáng của Đàm Thủy Tâm.
“Trước giờ vẫn có một mình cháu thôi ạ.” Đàm Hi cười nói, cô là cao thủ trong việc biết rõ nhưng vẫn giả vờ hồ đồ.
Ông Lý cười lúng túng, hạ quyết tâm, đi thẳng vào vấn đề: “Sao không thấy bà cụ đâu?”
“Bà nội ấy ạ, về nhà rồi.”
“Về… về nhà? Đây không phải là nhà của bà ấy?” Lý Vạn Tài giật mình kinh ngạc.
“Vâng ạ, bà nội chỉ đến đây ở vài hôm, khoảng nửa tiếng trước đã về cùng với ông nội rồi.”
Ông nội…
Ông Lý đi rồi, đờ đẫn mất hồn.
Chữ tình làm tổn thương người khác, may mà ngày tháng không nhiều, nên chưa bị lún sâu.
Đàm Hi lắc đầu, lại giả vờ nặng nề thở dài: “Hồng trần ắt có kẻ si tình, chớ cười si tình quá cuồng si…”
Ngân nga suốt dọc đường, hai tay nhét vào túi áo, trông rất nhàn nhã.
Bỗng dưng nhìn thấy chiếc Land Rover quen thuộc, cô nhìn biển sổ, hờ, lão lưu manh trở về rồi, đang quẹt thẻ ở lối vào. Tiểu Trần ló đầu ra khỏi cửa sổ, đang nói gì đó trông tha thiết lắm.
Tròng mắt Đàm Hi đảo một vòng, khóe môi khẽ nhếch lên, chạy vào thang máy, ấn nút tàng hầm 1.
Lục Chinh vào tiểu khu, chạy vào bãi đỗ xe như thường lệ.
Chủ hộ Bồng Lai mỗi nhà đều được cấp ba ga-ra xe. Sau khi Lục Chinh dọn vào, lại có thêm ba cái, thế nên 6 ga-ra xe xếp ngang hàng. Năm cái trong đó đều đã đầy, thậm chí đóng cửa, đều là những chiếc xe không thường sử dụng. Ttrong đó gồm có chiếc Porsche Đàm Hi thèm thuồng đã lâu. Đáng tiếc, kể từ sau vụ đua xe kia, Lục Chinh đã mang chìa khóa đi giấu rồi.
Land Rover chạy vào chỗ còn trống, lấp đầy vị trí thứ 6, đối diện với chỗ đó chính là lối vào thang máy.
Ding!
Anh nhét chìa khóa vào trong túi quần, giây phút ngẩng lên, có một người lao ra từ phía đối diện, như quả pháo ùa vào lòng anh.
Lục Chinh kêu lên một tiếng, giữ vững cơ thể.
Đàm Hi ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng nhảy lên, đôi chân dài ôm lấy vòng eo của anh, bốn mắt nhìn nhau, mũi chạm mũi.
“Nhiệt tình thế sao?” Anh cười, con ngươi đen nhánh như sắp chảy ra nước.
“Không thích?” Đàm Hi nhếch mày, ánh mắt trêu đùa.
“Thích” Bàn tay to đỡ lấy bờ mông, nhấc lên trên, còn lặng lẽ nhéo hai cái, cảm giác săn chắc đàn hồi khiến con người ta cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
“Vậy có phải nên thưởng cho em một nụ hôn nồng cháy?”
Lục Chinh mỉm cười, cuối đầu ngậm lấy bờ môi anh đào mềm mại kia, “Vậy thì… như ý em muốn.”
Đang lúc dây dưa quấn quýt với nhau, hai tiếng ho nhẹ đánh vỡ hết mọi cảnh xuân.
“Tôi nói này, hai người hôn nhau cũng phải xem hoàn cảnh chứ? Lỡ bị bạn nhỏ nào đó nhìn thấy, rồi bị mụt lẹo thì không tốt đâu nhé.”
Đàm Hi giật mình, mở mắt nhìn, liền thấy Tống Bạch mặc một bộ đồ tây phẳng phiu dựa người vào chiếc Land Rover, trên khuôn mặt điển trai ngập tràn thần sắc không tán đồng, cũng không biết đã xem được bao lâu.
“Hai người… cùng về với nhau?” Đầu lưỡi hơi không nghe lời, đôi gò má trở nên đỏ bừng.
“Ừ.”
Đàm Hi khó hiểu nhìn anh, vừa hay đối diện với con ngươi sâu trầm của anh, cau mày, càng thấy thắc mắc hơn.
Núi băng to đổi tính rồi? Từ mức độ cao lạnh, trực tiếp hạ xuống phong cách phóng đãng không theo khuôn khổ?
Theo lý mà nói, ở trước mặt người ngoài, Lục Chinh không thể nào hôn cô như thế, còn nói ra những lời gần như **, nhưng… vì sao không đẩy cô ra?
Đàm Hi bĩu môi, ra hiệu không cần anh đỡ nữa, bản thân muốn xuống.
Anh không hề có phản ứng gì.
“Này, anh còn muốn để Tiểu Bạch xem kịch đến bao lâu nữa?”
Lục Chinh mím cánh môi mỏng, lúc này mới thả cô xuống.
“Sao anh lại đến đây?” Đàm Hi đi đến bên cạnh Tiểu Bạch.
“Sao nào, chị dâu không hoan nghênh?”
“Chị dâu?”
Đàm Hi nghe mà thấy khó chịu cả người, khóe môi Lục Chinh thì lại khẽ nhếch lên.
“Ai là chị dâu của anh? Nhóc con, đừng kêu bậy.” Xưng hô này vừa nghe đã thấy rất già, OK?
Cô vẫn còn là đóa hoa đào rạng ngời phơi phới, non đến mức có thể bóp ra nước, sao có thể bị người khác kêu là “chị dâu” được?
Mặt Lục Chinh trầm xuống.
Tống Bạch gửi cho anh một ánh mắt khiêu khích: Nhìn đi, không phải em không chịu, là do người phụ nữ của anh không đồng ý.
Ba người lên lầu.
Lúc vào cửa, Tống Bạch thay giày rồi vào phòng khách trước, Đàm Hi kéo Lục Chinh lại.
Anh tỏ vẻ thắc mắc.
“Bớt đi. Anh biết em muốn hỏi gì mà.”
Lục Chinh bỗng cảm thấy buồn cười, bắt chước giọng điệu thường ngày của cô: “Anh là con sâu trong bụng em sao?”
“Chỉ cần anh muốn.”
“…”
Đàm Hi trừng mắt nhìn anh, không chớp mắt: “Thật thà sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị.”
“Xằng bậy.”
Khiến cô tức đến mức suýt chút nữa đã giậm chân đành đạch.
“Được rồi, buổi chiều Tống Bạch đến công ty tìm anh bàn bạc một vài chuyện, sẵn tiện kêu cậu ấy tới ăn cơm tối.”
“Nên anh gọi điện thoại kêu vú Trương đến?”
“Nếu không thì sao? Bà cụ đi rồi, em làm à?”
Đàm Hi bĩu môi, “Vậy chuyện lúc nãy giải thích như thế nào?”
“Lúc nãy” Ý cười xẹt qua trong mắt anh, nhưng biến mất trong chớp mắt, “Chuyện gì?”
“Bóp mông em, còn **”
“…” Nhóc con, dám nói thẳng ra!
Đàm Hi thì lại không hề thấy ngượng, bày ra bộ dạng “em nói sự thật, anh có thể làm gì em”, khiến người ta yêu thích vô cùng.
Lục Chinh giơ tay ra xoa đầu cô, đổi lại ánh mắt ai oán của cô nàng nào đó.
“Được rồi, em không đói à? Ăn cơm rồi nói sau.” Dứt lời, anh vượt qua cô, đi thẳng vào phòng khách.
Đàm Hi vác mái tóc loạn cào cào, mắng “lão lưu manh” N lần mới hả giận.
Vừa đi đến sofa, thì nhìn thấy Tống Bạch ôm bụng cười ha ha, cười đến lảo đảo, suýt chút nữa còn lăn quan lăn lại trên sofa.
“Gì đó?” Đàm Hi lại gần.
Tống Bạch né người: “Ha ha ha… cười chết tôi mất… Em… sao em lại làm thế này?”
Đàm Hi không hiểu gì hết, bất ngờ nhìn thấy chiếc điện thoại trong tay anh ta, sắc mặt thay đổi: “Đệch! Anh lấy điện thoại của tôi?!”
“Ha ha ha… Ha ha ha…”
“Trả cho tôi!” Đàm Hi nghiêng người cướp lấy. Mẹ nó, lúc nãy mở cửa cho vú Trương, cô tiện tay vứt điện thoại trên sofa, màn hình vẫn còn dừng lại ở phần trang chủ diễn đàn, chắc chắn Tống Bạch đã nhìn thấy hết rồi!
“Đàm Hi, em… em đúng là muốn tôi cười đến chết đúng không?” Tống Bạch nhờ vào ưu thế về chiều cao, đột nhiên đứng dậy, một tay giơ lên cao. Đàm Hi giống như chú khỉ bị trêu ghẹo, cho dù có nhảy như thế nào cũng không với tới được.
Cô dứt khoát đá quăng dép lên nhảy lên sofa, một tay siêt lấy cổ Tống Bạch, tay còn lại với lấy điện thoại.
“Buông tay! Sắp bị em siết chết rồi…”
“Trả điện thoại cho tôi!”
“Không đưa” Tống Bạch lại bắt đầu cười, “Nhìn không ra nhé, thì ra em lại thích lướt kiểu diễn đàn này!”
“Kiểu diễn đàn nào?” Cắn răng, nghiến lợi.
“Thông thường, chỉ có oán phụ mất chồng hoặc những thím đến thời kỳ mãn kinh mới đi theo dõi kiểu diễn đàn lấy đề tài về lưỡng tính để thu hút sức chú ý này nhé? Giống như kiểu tiêu đề giật tít phổ biến này, cái gì mà “đàn ông xem thì trầm mặc, phụ nữ xem thì rơi lệ”, rõ ràng là đang lòe thiên hạ, không có ích lợi gì hết!”
“…”
Tống Bạch ho nhẹ, lấy hơi, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Lấy một ví dụ nhé, bài viết hot top 1 trên trang chủ diễn đàn này” Anh ta đưa điện thoại ra xa, khoảng cách khá chuẩn xác, vừa phòng ngừa Đàm Hi cướp lấy, vừa có thể để cho hai người nhìn thấy chữ trên màn hình, “[Bạn trai quá mạnh mẽ, phải làm sao đây?] Khụ khụ, vừa nhìn là biết là của một người phụ nữ bất mãn ham muốn đang tự ảo tưởng rồi.”
Đàm Hi đen mặt.
Tống Bạch thì lại không hay biết gì: “Thử hỏi xem, có một người bạn trai quá mạnh mẽ, người này còn có thời gian đăng bài sao? Chắc chắn là phải đang mệt mỏi buồn ngủ, không thức dậy nổi rồi!”
“…”
“Em nói xem có đúng không?”
“Hờ hờ…”
“Em cười cái gì?”
Xem ra, Tống Bạch vẫn chưa kịp ấn vào, nên không biết người đăng bài chính là cô.
“Trả điện thoại cho tôi!” Đàm Hi kiên trì, dừng sức mạnh hơn.
“Chậc, tôi vẫn chưa nhấn vào xem kỹ, xem xong sẽ trả cho em…” Vừa nói, vừa vươn ngón tay trỏ nhấn vào mở ra.
Đàm Hi thầm mắng hỏng bét, lúc này cũng đành liều thôi, nhún người nhảy lên lưng anh ta, hai tay ôm lấy cổ, dùng sức rất mạnh, khiến Tống Bạch giật cả mình.
“Vãi! Khụ khụ… Em… em làm thật à?!”
Thấy sắp với tới rồi, Đàm Hi với lên, hai chân vắt lên eo của Tống Bạch cũng bất giác bám chặt hơn, phần ngực cũng cọ sát rất mạnh.
Cô một lòng muốn lấy lại điện thoạ. Tống Bạch lại bị những động tác này của cô làm cho chảy mồ hôi nóng.
Tuy anh ta đã buông bỏ rồi, nhưng suy cho cũng đây vẫn là người phụ nữ khiến anh ta rung động, hôm nay lại dùng tư thế này bò lên lưng anh ta, trừ phi anh ta là Liễu Hạ Huệ, nếu không thì sao có thể không nảy sinh ra ý niệm đen tối chứ?
Vừa mới thất thần, liền khiến Đàm Hi đạt được ý đồ.
“Cuối cùng cũng lấy được…” rồi.
“Hai người đang làm gì đó?!” Một tiếng quát lớn, mang theo vài phần lạnh lẽo, còn xen kẽ sự phức tạp khó nói bằng lời.
Đàm Hi ngơ ngác.
Tống Bạch sửng sốt.
Lục Chinh đã đi đến trước mặt hai người, rút lấy chiếc điện thoại Đàm Hi đang siết chặt trong tay. Tim gan Tống Bạch run lên.
Tiêu rồi, tiêu rồi.
Buổi sáng mới bị cảnh cáo xong, lần này lại gây chuyện nữa rồi.
“Qua đây.” Lục Chinh vươn tay về phía cô.
Đàm Hi “vâng” một tiếng, vùi vào lòng anh như một đứa trẻ biết nghe lời, tiện thể còn đạp một phát vào mông Tống Bạch.
Đều tại người này, bây giờ thì hay rồi…
“Anh, lo mà quản lý vợ mình, suốt ngày nhảy lên nhảy xuống, sắp thành khỉ thành tinh rồi.”
“Mẹ nó, anh nói ai là khỉ thành tinh hả?”
“Ai nhảy nhót thì tôi nói người đó!”
“Tiểu Bạch Bạch, anh đúng là thiếu dạy dỗ!”
“Hừ! Trong điện thoại của em rốt cuộc có bí mật gì? Nhìn cái dáng vẻ căng thẳng của em kìa, xời~”
Đàm Hi thầm mắng anh ta hết chuyện nói rồi sao lại nói chuyện đó, quả nhiên, sự chú ý của Lục Chinh đã dời qua chiếc điện thoại.
Tiêu rồi…