Chương 404: Anh không bằng anh ấy, chỗ nào cũng không bằng

Chương 404: Anh không bằng anh ấy, chỗ nào cũng không bằng

Đàm Hi sửng sốt, cầm điện thoại ra nhìn vào màn hình, hiển thị một dãy số điện thoại lạ.

Không đợi cô lên tiếng hỏi, đối phương tự báo danh tính: “Tôi là Vương Hoành.”

“…”

“Có tiện nói chuyện một lát không?”

“Anh và tôi?”

“Đúng.”

“Có chuyện gì?” Đàm Hi thuận thế ngồi trên mép giường, tay chống ra sau, vẻ mặt thoải mái, tư thế nhàn nhã.

“Tôi không liên lạc được với Nhị Gia.”

Chân mày khẽ nhếch, trước đây cứ luôn miệng gọi là “Lục Chinh”, bây giờ biến thành “Nhị Gia” rồi? Có thể khiến cho cậu Vương tâm cao khí ngạo đây hạ thấp thái độ, xem ra, chắc có chuyện muốn nhờ vả.

“Ồ, anh ấy đang ở nước ngoài”

“Có thể…”

“Không thể….”

“…”

Nếu không phải vì đang giả vờ khiêm tốn, suýt chút nữa Đàm Hi đã huýt sáo rồi, còn có chuyện gì hưng phấn hơn việc chặn họng kẻ địch chứ?
Không sai, trong mắt cô Vương Hoành đã sớm bị liệt vào hàng ngũ “kẻ địch”, cấp độ nguy hiểm khá là cao. Dù sao những người lăn lộn trong chốn quan trường ai nấy đều tinh ranh, không thể không cảnh giác.

“Cô Đàm” Một lúc lâu sau, lâu đến mức cô cho rằng đối phương tức giận muốn ném điện thoại, thì lại có giọng nói vang lên: “Cô có điều kiện gì cứ việc nêu, tôi chỉ cần số điện thoại cá nhân của Nhị Gia.”

“Điều kiện?”

“Vâng, chỉ cần trong phạm vi năng lực của Vương Gia.” Dùng gia tộc ra để hứa, sức nặng không nhẹ, xem ra chuyện không hề đơn giản.

“Tôi muốn lên trời cùng với Thần Châu số N, nhà họ Vương có thể làm được chứ?”

“…”

“Nếu không, anh cho tôi làm người phát ngôn Bộ Ngoại giao một lần? Tôi trông không xấu lắm, chiều cao cũng đủ, tiếng phổ thông cũng khá tiêu chuẩn đấy…”
“Đàm Hi, đừng quá đáng!” Đầu dây bên kia, Vương Hoành đã nổi gân xanh, siết chặt nắm đấm.

“Nhìn đi, Vương Gia chẳng qua cũng chỉ như thế thôi, còn kêu tôi nêu điều kiện, nói bừa hai cái các người đều không làm được. Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, làm người tuyệt đối không được tự cho mình là đúng, đừng quá đề cao bản thân, cũng đừng quá xem thường người khác!”

Trong mắt của Vương Hoành đã bùng nổ cơn tức giận ngút trời, nhưng lại không thể phát tác, chỉ đành cố gắng nín nhịn.

“Xem ra, cậu Vương gặp phải phiền phức rồi?” Đàm Hi thả hai chân xuống, lắc lư trước sau.

Đầu dây bên kia cười nhạo: “Cô không biết?”

Tròng mắt đảo một vòng, hỏi ngược lại: “Tôi nên biết sao?”

“Đừng giả vờ ngốc nữa, nếu không phải là cô, Lục Chinh sẽ lôi tôi ra chém sao?”
Màu mắt Đàm Hi dần tối: “Chém? Anh ấy muốn làm thịt anh?”

“…”

“Vương Hoành, tốt nhất anh nên nói rõ mọi việc cho tôi, rồi tôi suy nghĩ xem có nên giúp anh liên lạc với Lục Chinh hay không.”

“Cô đồng ý?”

“Phải xem thành ý của cậu Vương rồi”

“… Ông chú của tôi bị điều tra, chú bị bắt, Hoa Nhuận bị sụp đổ chỉ trong vài tiếng đồng hồ, vị trí trong Viện Kiểm sát của cô tôi đang lâm vào tình trạng nguy hiểm.”

Đàm Hi vốn định nghe chuyện cười, nhưng hai chữ “Hoa Nhuận” khiến nụ cười của cô khựng lại: “Tiếp tục nói”

“Nhìn bên ngoài, đây là bút tích của bên quân đội, nhưng trên thực tế, không thoát khỏi liên quan đến Lục Chinh! Nhị Gia thật biết dùng thủ đoạn!” Vương Hoành cắn răng nghiến lợi.

Ý nghĩ của Đàm Hi xoay chuyển nhanh chóng, nếu Lục Chinh muốn chèn ép nhà họ Vương, cũng không có khả năng mượn tay bên quân đội. Nếu là như thế, thì có thể giải thích được vì sao anh ấy lại nhắm vào Lưu Diệu…
Nói đến cùng, vòng hết một vòng lớn, vẫn trở về vị trí vốn có.

Bản thân ở trong giới, vẫn còn chưa rõ ràng. Đàm Hi thầm thấy kinh sợ, cũng may, cô vẫn chưa tham lam đến mức thử dùng thủ đoạn của hacker để khống chế giá cổ phiếu, nếu không phải nhờ cách xử lý ổn thỏa của Lục Chinh, có thể cô đã trở thành mục tiêu của phía quân đội.

Thật sự đến lúc đó, chỉ sợ rằng Lục Chinh dù có năng lực lớn hơn cũng không bảo vệ được cô…

“Bây giờ chắc cô cũng biết rốt cuộc Lục Chinh đã làm gì.” Câu nói này chắc chắn có mùi khiêu khích ly gián.

Đáng tiếc, cô không phải là thánh mẫu, không rảnh vì một người hoàn toàn xa lạ mà đi trách móc người đàn ông của mình, “Vậy thì sao?”

Vương Hoành muốn phun máu.

“Nếu ông chú của anh không tham lam thì sẽ bị điều tra sao? Nếu chú của anh vô tội, thì sẽ bị bắt vào tù sao? Gieo nhân nào, gặt quả đó, trời tạo nghiệt có thể tha, người tạo nghiệt không thể sống, đạo lý này không cần tôi phải giảng chứ?”
Mỗi một chữ như một con dao cắm vào tim Vương Hoành, nhân quả… hay cho chữ nhân quả!

Nếu không phải do hắn nghe theo lời đề nghị của Dịch Phong Tước, muốn Lục Chinh gặp xui xẻo, lại liên tục chọc giận Đàm Hi, thì sao có thể ép hắn ra tay được?

Không chỉ dính dáng đến Lục Chinh, còn có hai nhà Bàng Tống trợ giúp, mới tạo thành cục diện không thể xử lý như ngày hôm nay.

Trải qua lần này, nguyên khí của Vương Gia bị tổn thương nghiêm trọng, không còn sức chiến đấu cho kỳ bầu cử nhiệm kỳ mới đang sắp đến. Ông cụ đã bị tức đến đổ bệnh, tối hôm qua được đưa vào bệnh viện, bây giờ vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, gắn ống thở, sống dựa vào máy hô hấp.

Còn Vương Hoành, một đứa con cưng được gia tộc xem như là niềm kiêu hãnh này, cũng vì một tờ lệnh điều động bất ngờ, trở thành một con cờ vô dụng!
Kêu một phó thị trưởng như hắn đi quản lý một doanh nghiệp kỹ thuật do quân đội toàn quyền khống chế, nói dễ nghe một chút thì gọi là “Chủ tịch”, nói khó nghe một chút, thì đó là một “con rối” không hề có chút quyền lực nào!

Lục Chinh và Tống Gia liên thủ, định ép hắn bước vào đường cùng.

Vương Gia khó khăn lắm mới có thể có được vị trí như ngày hôm nay, tuyệt đối không thể hủy trên tay hắn.

“Anh tìm Lục Chinh làm gì? Xin lỗi? Xin tha? Xin anh ấy thủ hạ lưu tình?”

Vương Hoành im lặng.

“Anh có thể làm như thế, nhưng anh ấy chưa chắc đã đồng ý.” Đàm Hi cười, dễ dàng đập vỡ hy vọng của anh ta.

“Lần trước tôi đã nói, anh không bằng anh ấy, chỗ nào cũng không hơn. Mấy hôm trước anh còn vênh váo khinh thường, bây giờ thì sao? Anh còn tư cách gì mà ngông nghênh nữa?”

TÁI SINH HOÀN TOÀN