Chương 373: Bài giảng về tình yêu của cô giáo đàm

Chương 373: Bài giảng về tình yêu của cô giáo đàm

Đàm Hi tránh né nụ hôn của anh, cằm hơi nhếch lên: “Tránh ra, em phải làm việc.”

“Trêu chọc người ta xong rồi muốn chạy à?”

“Chạy á? Chẳng phải em vẫn đứng nguyên ở đây hay sao?”

Lục Chinh giơ tay ra nhéo lấy eo cô, nhỏ nhắn tinh tế, một vòng tay ôm vừa vặn.

“Muốn ngủ với em.” Anh nói, lại như tiếng thở dài khẽ.

“Em đang nghĩ, nếu bà nội nghe thấy thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ.”

Lục Chinh nhướng mày.

Đàm Hi giơ tay lên gãi cằm anh, giống như đang an ủi một con cún cưng khổng lồ, “Ngoan nào, đừng có ở đây giở trò lưu manh nữa, ra ngoài chơi đi.”

“…”

Đúng lúc bên ngoài bà cụ đang gọi, Lục Chinh đi ra ngoài, bóng lưng có chút xám xịt.

Tâm trạng Đàm Hi lại rất tốt. Cô ngâm nga lời bài hát lạc tông, “Tình yêu không phải anh muốn bán, muốn bán là bán được…”
Cơm tối rất đơn giản, một đĩa to sủi cảo nhân thịt dê trơn bóng, ngoài ra còn có thêm một nồi to cá cay, bên trong có nấm hương, dưa chuột, giá đỗ, chân giò và các loại đồ ăn kèm. Khi bưng lên bàn, cô nhìn động tác chẹp miệng liên tục không ngừng của bà cụ, yết hầu Lục Chinh cũng đang chuyển động lên xuống.

Nghĩ ra thì, hương vị cũng không tệ lắm.

“Bà nội ngồi đi ạ.” Đàm Hi kéo chiếc ghế gỗ, khom người làm động tác mời, quay đầu sai Lục Chinh xới cơm.

Cháu trai bị sai bảo, bà cụ cũng không hề thấy phiền não, mà ngược lại còn vui mừng. Đàn ông ấy mà, nên tìm một người phụ nữ có thể quản giáo được mình. Bà không khỏi liên tưởng đến mình, nụ cười cũng vì thế mà nhạt đi vài phần.

Đàm Hi coi như không thấy, ra sức gắp thức ăn vào bát cho bà, “Bà nội ăn nhiều vào nhé.”
“Ngoan.” Đúng là một đứa trẻ ngoan.

Thời gian ở cùng bà cụ tuy không dài, nhưng có thể chắc chắn rằng bà là một ngươi mang tư tưởng bảo thủ truyền thống, kiểu coi chồng bằng trời điển hình, mẹ hiền vợ đảm. Cho nên không khó tưởng tượng ra ông cụ có tính cách thế nào. Đáng tiếc thay bà cụ vừa thông minh lại sáng suốt như vậy, nếu thoát ra khỏi sự trói buộc của gia đình, thì có lẽ đã là một quý phu nhân phú quý tiêu sái hàng đầu rồi.

Trong đầu Đàm Hi không khỏi hiện lên hình ảnh Marilyn Monroe phiên bản tuổi già đứng ở ống thông gió đường sắt, khoảnh khắc chiếc váy của cô bị gió thổi tung bay, nhưng cô vẫn ung dung, điềm tĩnh giơ tay ra đè xuống…

“Xì!” Xinh đẹp, tươi tắn, diễm lệ.

“Hi Hi?”

“Dạ? Bà nội có chuyện gì ạ?” Phút chốc hoàn hồn lại, thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung.
“Ăn thức ăn đi cháu.”

“Dạ, vâng ạ.” Đàm Hi nhân lúc gắp thức ăn liền tranh thủ nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của bà cụ đánh giá. Cho dù đã trải đầy phong sương tuế nguyệt, khắc sâu dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được phong thái năm xưa.

Về điểm này, nhìn Lục Chinh là biết, đường khuôn mặt của anh rất giống bà cụ, thâm thúy tuấn tú lạnh lùng, giống như con lai.

“Hi Hi, cháu… đang nhìn bà đấy à?”

“Vâng ạ!” Bị bắt tại trận, cô cũng không né tránh, mà còn thẳng thắn thừa nhận.

“Bà có gì để cháu phải nhìn vậy?”

“Lúc bà còn trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân.” Cô không khỏi cảm thán.

Bà cụ nghe vậy trên mặt bỗng lướt qua một tia xấu hổ, “Đã từng này tuổi rồi, còn nói cái gì đẹp với không đẹp chứ…”

“Mỹ nhân trải qua được thử thách của thời gian mới gọi là đẹp thật sự.”
“Nhóc con, cái miệng nhỏ của cháu ngọt ngào quá.” Đàm Thủy Tâm tươi cười rạng rỡ, luồng khí bí bách trong lồng ngực bỗng nhiên biến mất một cách thần kỳ. Đã bao năm rồi bà chưa nghe thấy có người khen bà thẳng thắn đến thế này?

Lục Chinh hướng nội, căn bản không thể nghe được những lời ngọt ngào tương tự như vậy thốt ra từ miệng anh; còn lão già cổ quái đó thì càng không thể rồi.

“Cháu nói thật mà.” Đàm Hi chớp mắt, tinh nghịch đáng yêu.

Nếu không phải là giữa hai người bị ngăn cách bởi cái bàn ăn thì chắc chắn Đàm Thủy Tâm đã không nhịn được ôm cô vào lòng rồi. Tại sao trên đời này lại có được một cô nhóc cứ khiến người khác phải yêu thương thế này được nhỉ?

“Ăn cơm đã, để lát nữa sẽ nguội mất.”

Đàm Hi biết mình cũng có chút tài năng trong lĩnh vực nấu nướng này, nhưng không ngờ lại có thiên phú đến vậy, sủi cảo vỏ mỏng thịt thơm, thịt cá tươi ngon cay nồng. Lục Chinh xới cơm ba lần. Bà cụ cũng ăn hết một bát đầy. Ngay cả Đàm Hi cũng ăn nhiều hơn.
Cuối cùng, mấy chiếc sủi cảo và một nồi cá cay đã được giải quyết hết sạch sẽ. Lục Chinh rất tự giác đi vào nhà bếp rửa bát. Đàm Hi và bà cụ làm ổ trên ghế sofa xem phim truyền hình.

“… Chà, thế này là muốn xuống mộ à?” Bà cụ tò mò hỏi.

Đàm Hi nhìn chằm chằm vào màn hình, tập trung tinh thần, “Đúng vậy, có thể sẽ gặp phải một Đại Tung Tử.”

“Đại Tung Tử?”

“À, đấy là thuật ngữ chuyên dùng trong các bộ phim truyền hình về đề tài trộm mộ, dùng để chỉ cương thi, ác quỷ, hay những thứ không sạch sẽ tương tự như vậy.”

“Thế thì chẳng phải là phim ma hay sao?”

“Sẽ không quá kỳ quái, ừm… chỉ tương đương với đổi xác thôi.”

Bà cụ vô thức nhặt một cái gối ôm vào trong lòng, vẻ mặt rõ ràng là sợ sệt nhưng vẫn cứ muốn xem.

Lục Chinh đi từ nhà bếp ra, vừa thả tay áo xuống đã bị Đàm Hi sai đi gọt trái cây. Bà cụ đã thấy mãi cũng quen.
Vừa hết một tập, đến thời gian quảng cáo, Đàm Hi tiện tay lấy một quả nho khô cho vào miệng, động tác khựng lại, “Bà có ăn không?”

“Ờ, thử một chút.”

Đúng là cái gì cũng vô cùng tò mò.

“Bình thường bà không xem tivi ạ?”

“Xem chứ, nhưng đa số đều chỉ xem các kênh tin tức thôi.” Cái gì mà tin tức tài chính, tin tức thời sự…

“Còn phim truyền hình thì sao ạ?”

“Đa số là phim chiến tranh.”

“Ồ,” Đàm Hi hiểu rồi, “Bà xem cùng với ông ạ?”

Trên gương mặt bà cụ bỗng lướt qua tâm trạng phức tạp khó hiểu, bà gật đầu..

“Vậy bà có chương trình yêu thích không ạ?”

“Bà… thế nào cũng được.”

Đàm Hi không nén nổi thở dài, “Bà ấy à, quá hiền thục rồi.”

“Mấy chục năm rồi đều như vậy cả, bà đã thấy quen rồi.” Một nụ cười khổ hiện lên trên khóe môi. Cho dù bà luôn răm rắp nghe lời, thì trong lòng ông ấy vẫn có sự oán giận và ghét bỏ.
“Bà ơi, suy nghĩ này của bà là không được đâu.”

Đàm Thủy Tâm sửng sốt.

“Cháu nghe A Chinh kể khi còn trẻ bà thích nghe bài hát của ca sĩ Hồng Kông Lâm Ức Liên đúng không ạ?”

“Đúng đấy! Hồi còn là một cô bé bà đã rất thích nghe bà ấy hát rồi.”

“Bà có ấn tượng về bài hát ‘Không cần phải quan tâm tôi là ai’ không ạ?” Đàm Hi ngâm nga thử mấy câu.

“Có mấy lần, thực sự muốn để bản thân uống say

Để bản thân tránh xa khỏi những ân oán thị phi đầy rẫy đó

Để những khát vọng ẩn giấu đã lâu được tự ý tung bay

Oh, quên mất mình là ai

Nếu phụ nữ ai ai yêu thì đáng buồn biết bao

Cho dù có người nghe bài hát của tôi sẽ rơi lệ

Nhưng tôi vẫn thực sự mong đợi có người theo đuổi

Hà tất phải bận tâm xem mình là ai

Phụ nữ đang yêu mới thật đẹp

Tôi nghĩ là tôi làm đúng
Tôi muốn sau này tôi sẽ không hối hận

Cho dù gió xuân có thổi thế nào

Hãy cứ để tôi được yêu một lần…”

Đàm Hi hát tông không cao, nhẹ bẫng, nhưng từng key đều rất đúng nhịp, nhả chữ rõ ràng mềm mại, bà cụ bỗng chốc đã nghĩ ra.

“Bà xem lời bài hát này đã nói rồi, người phụ nữ cần có tình yêu, cần có người theo đuổi mới vĩnh viễn duy trì được sức sống, chuyện này chẳng liên quan gì đến tuổi tác cả, nó là một loại thái độ đối với cuộc sống.”

“Thái độ gì?”

“Chơi đùa nhân gian, mỹ nam bầu bạn.”

Bà cụ có chút ngẩn ngơ, dường như nhất thời không thể chấp nhận được luận điệu to gan xưa nay chưa từng thấy như vậy, trên mặt đỏ ửng, vẻ mặt cũng tránh né, không muốn nói thêm.

“Chuyện này… nói ra thì xấu hổ quá…”

Đàm Hi nghĩ đến năng lực chấp nhận của người già, cố gắng hết sức không nhắc đến những từ ngữ giật mình, nhưng vẫn thể hiện rõ suy nghĩ của mình.
Nói chung, phụ nữ không nên chỉ xoay quanh người đàn ông của mình, sống tự do tự tại hơn một chút, thoải mái hơn một chút.

“Bà ăn táo đi ạ.” Lục Chinh tiện tay cũng đưa một miếng táo đã cắm sẵn tăm cho Đàm Hi.

Cô vươn cổ ra, rồi trực tiếp đặt môi xuống, hôn choẹt một cái lên mặt anh ngay trước mặt bà cụ, “Thưởng cho anh.”

Gương mặt ngươi đàn ông tuy vẫn âm trầm lạnh lẽo như cũ, nhưng trong mắt đã hiện lên rõ sự dịu dàng.

Đàm Thủy Tâm thu hết màn này vào mắt, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Lúc này, sắc trời đã tối dần, kim giờ đã chỉ đến số 7.

Bà cụ cũng hơi nôn nóng, tuy không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng bà vẫn đang nhớ đến lão già ngoan cố đang ở nhà kia, bà đang rối đấy!

Cũng không biết có ăn cơm đúng giờ không nữa, hay vẫn còn đang tức giận…
Nhưng Đàm Hi đã hạ quyết tâm phải chặn lại, bắt đầu lên tiếng giữ bà cụ lại, “Bà nội, sắp năm mới rồi, ngoài trời lạnh như vậy, gala cuối năm cũng sắp bắt đầu rồi, bà ở lại đây đi!”

“Nhưng ở nhà…”

Cô nhìn Lục Chinh nháy mắt ra hiệu, ánh mắt Lục Chinh hơi tối lại, “Tuy dì Hà đã về quê nhưng vẫn còn có bác Từ, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Đàm Hi gật đầu thật mạnh.

Nghĩ lại những luận điệu mà trước đây cô nhóc này nói như “đàn ông không thể chiều được”, “cho dù có cãi nhau cũng không được xuống nước trước”…, bà cụ liền gác tâm trạng bồn chồn sang một bên, quyết định ở lại.

“Hứa rồi đấy nha, tối nay bà ở lại đây đấy.” Đàm Hi cười tươi rạng rỡ.

Hy vọng suy nghĩ của ông cụ không kém đến như vậy, lại để cho vợ một mình ở bên ngoài trong thời điểm người người nhà nhà đoàn viên đấy chứ?
Chỉ cần ông gọi cho Lục Chinh một cuộc điện thoại, Đàm Hi sẽ khuyên bà cụ về nhà, quyết không giữ lại lâu.

Đàm Thủy Tâm làm sao lại không có suy nghĩ đó chứ?

Chỉ cần lão già kia gọi điện thoại đến, trải ra một bậc thang, bà sẽ lập tức xuống theo, không dây dưa thêm nữa.

Nhưng đáng tiếc, họ đều đã đánh giá thấp sự cố chấp và bá đạo của Lục Giác Dân.

Lục gia, phòng ăn.

“Lão gia, có cần tôi gọi điện cho cậu Hai không ạ?” Bác Từ nhìn bàn thức ăn nguội ngắt, sốt sắng như ngồi trên đống lửa.

“Không cần!” Lục Giác Dân vỗ đôi đũa, “Bà ấy thích làm loạn thế nào thì cứ việc.”

“Lão gia hà tất phải như vậy chứ?” Bác Từ tận tình khuyên bảo. Ông ở Lục gia đã mấy chục năm, từ khi còn trẻ đã đi theo Lục Giác Dân, có thể nói là người làm chứng cho tình yêu của hai ông bà cụ.
Tuy trước khi kết hôn họ ở bên nhau không mấy vui vẻ, nhưng từ sau khi thiếu gia A Viễn ra đời, quan hệ giữa hai vợ chồng đã dần chuyển biến tốt hơn. Gió mưa vần vũ, bên nhau một đời, đã đến tuổi xế chiều rồi, sao còn cãi nhau đến mức này cơ chứ?

Lại còn là lúc Tết nhất giữa đêm ba mươi thế này nữa chứ.

“Hôm nay vô duyên vô cớ nói những lời đó, tôi không so đo với bà ấy thì thôi, bà ấy lại còn làm lớn chuyện lên nữa sao?” Ông cụ cười lạnh, nhìn bàn thức ăn đầy ắp mỹ vị, nhưng không hề có ý muốn động đũa.

“Ài, lão phu nhân cũng là vì muốn tốt cho cậu Hai, bà ấy một lòng muốn bế cháu…”

“Chẳng lẽ tôi không vì muốn tốt cho thằng nhóc đó hay sao? Đúng, tôi thừa nhận, bình thường tuy tôi có hơi nghiêm khắc với nó, nhưng tôi sao có thể hại nó được chứ?”
“Đương nhiên là vậy rồi.”

“Nhưng sao họ không hiểu được nỗi khổ tâm của tôi chứ? A Chinh làm bậy rồi, người làm bà nội như bà ấy cũng hùa theo, cậu nói xem có đáng giận không cơ chứ?” Càng nói càng gấp, lồng ngực ông cụ phập phồng dữ dội.

Bác Từ thấy vậy, vội vàng đi tìm thuốc cho ông cụ, rót nước cho ông uống thuốc.

“Lão gia đừng quá kích động, tôi sẽ gọi cho cậu Hai đón lão phu nhân về ngay.”

“Không cần!” Gương mặt già nua của Lục Giác Dân đỏ bừng lên, ý chí kiên quyết quật cường, “Bà ấy không về thì thôi, không cần phải thúc giục mời gọi làm gì hết!”

“Lão gia…”

“Được rồi, dìu tôi lên lầu.” Năm nay không thể đón Tết rồi.

Đến khi kim giờ chỉ số 9, điện thoại Lục Chinh vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh nào, tia sáng duy nhất trong mắt bà cụ cũng bị tắt đi.
“Hi Hi, bà ở đây có thật là không làm phiền đến các cháu không?”

“Ả?” Đàm Hi ngẩn người, “Ờ… không đâu không đâu bà ơi!”

TÁI SINH HOÀN TOÀN