Chương 292: Âm thanh của tự nhiên – Sự việc bại lộ
Hàn Sóc khẽ khép mắt lại…
“Anh đi rồi
Bao nhiêu năm xa cách
Anh còn ở
Bên cạnh em
Những tháng ngày được ngắm nụ cười trên gương mặt anh
Giờ nhắm mắt lại em vẫn còn thấy rõ…”
Tiếng guitar vang lên, Đại Quang hòa âm vào, Đàm Hi gõ vang chũm chọe, tiếng chuông bò phụ trợ, đương nhiên, lúc này đã đổi thành một cốc nước khoáng.
Hàn Sóc lại bắt đầu cao giọng.
“… Đêm Ulaanbaatar
Ôi, anh ở đây
Anh tồn tại trong từng ngóc ngách của thế giới này
Hú hu…
Ôi, anh ở đây
Anh xuyên gió, xuyên mây, xuyên qua tất cả để trở về…”
“Đây… là ca khúc tự mình biên soạn à?” Giáo sư khoa thanh nhạc cao cấp lẩm bẩm tự hỏi, có vẻ không thể tin nổi.
Dạ Huy Nguyệt nghe thấy rõ ràng, ánh mắt nhìn lên sân khấu lại đầy lửa nóng và tính toán. Dù thế nào, bản chất của anh ta cũng là một thương nhân, giỏi khai quật tất cả những gì có thể làm ăn được.
“Ố ồ, cậu có vẻ ưng ý người ta ấy nhỉ?” Giọng An Diệu lạnh căm.
“Cút sang một bên! Cái gì mà ưng ý hả? Lớn thế này rồi mà ăn nói chả ra sao, xứng đáng bị ba cháu đánh đòn!”
“Cậu có dám nói là cậu không coi trọng ban nhạc này không?”
“Phải thì sao hả? Hơn nữa, người ta quả thực rất xuất sắc mà.”
“So với cháu thì sao ạ?”
“Thôi té sang một bên đi!” Dạ Huy Nguyệt tức giận trừng mắt, “Còn chẳng phải bảo cậu khen cháu chứ gì? Hừ, còn lâu cậu mới mắc lừa ấy.”
“Cậu đang khen cháu đấy.”
“Cái thằng nhãi nhà cháu…”
An Diệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Cậu, nói thật nhé, ký với nhóm này đi. Qua cái thôn này là sẽ chẳng còn cửa hàng nào nữa đâu.”
Ánh mắt Dạ Huy Nguyệt lập lòe, “Sao hả, cháu cảm thấy có hứng thú à?”
“Cháu á? Thôi bỏ đi ạ… Đã sớm quen độc lai độc vãng rồi. Hơn nữa, ca hát không phải bản mạng của cháu, đóng phim mới là vương đạo.”
“Được rồi, cậu mặc kệ cháu. Có điều, chuyện ký hợp đồng không vội được.”
“Có gì lăn tăn ạ?” Hiếm khi cậu chủ An để tâm tới cái gì, có điều ban nhạc LAND này rất hợp với mắt anh ta, tất nhiên không ngại khen thêm vài câu trước mặt ông cậu nhà mình rồi.
“Hát chính thì đùng là có một chút bản lĩnh, có điều vẫn còn chưa được mài giũa, hơn nữa nữ sinh chơi rock and roll đa phần khó quản giáo lắm, mỗi người đều là ông trời ấy. Đương nhiên, cậu không phủ nhận, sự hoang dã khó thuần cũng là điểm hấp dẫn người lớn nhất của bọn họ, nhưng nhất định phải có mức độ.”
“Thế nên, cậu sợ không bắt được người à?”
“Cậu chỉ sợ không quản giáo được.” Dã tính có thể có, nhưng không thể làm quá.
“Không tin vào bản thân mình thế sao?”
Dạ Huy Nguyệt nhìn cháu trai với vẻ buồn cười, “Đôn Nhi này, cháu biết nói chuyện giúp người ta từ bao giờ thế hả?”
“Nói chuyện giúp gì chứ? Cái này của cháu gọi là có mắt nhìn người, OK?”
Dạ Huy nguyệt cười khẽ, không muốn tranh cãi nữa.
“Cậu, ngoại trừ hát chính ra, cháu thấy keyboard với tay trống cũng không tệ đâu.”
“Đúng là không tệ.”
“Một câu, có ký hay không?”
“Hừ, thằng khỉ con nhà cháu, vội cái gì chứ hả?”
Cho dù An Diệu có ra sức đề cử thế nào, Dạ Huy Nguyệt vẫn bày tỏ thái độ duy nhất: không gấp gáp.
“Rồi, cháu cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi. Cậu là lão đại của Tinh Huy, cậu quyết định.”
“Thằng nhãi ranh cháu cũng có giác ngộ đấy.”
“Hừ hừ.”
“Đúng rồi, cậu đã gửi video dáng múa cool ngầu của cháu và An An cho ma ma đại nhân của các cháu xem. Cậu tin là chị ấy sẽ rất hài lòng.”
“…”
“Không nói cảm tưởng một chút à?”
An Diệu nắm tay: “Cậu, lúc này coi như cậu lợi hại.”
“Haizz, già rồi! Có điều, tục ngữ nói rất chuẩn, gừng càng già càng cay mà!”
Nam thần An Diệu nghẹn lời.
Màn biểu diễn vẫn đang tiếp tục, sau màn **, lại đến phiên Bass đánh nhạc, trầm thấp và thong thả giống như màn đêm tĩnh lặng và yên ả.
Tiếng đánh lên cốc nước leng keng, kết hợp với tiếng trống Bass tạo ra một không khí thần bí khó miêu tả được bằng lời.
Khi Hàn Sóc mở miệng lần nữa, ngôn ngữ xa lạ được bật ra với vẻ thì thào, được hát theo nhạc, toàn trường lập tức giơ những cánh tay lên.
“Không ngờ vẫn giữ một phần tiếng Mông Cổ nữa sao?” Vị giáo sư già lại kinh ngạc cảm thán một lần nữa, “Đúng là hậu sinh khả úy!”
Tới đoạn kết, Hàn Sóc hát lên bằng giọng cao tới tê tâm liệt phế…
“…Thế giới của chúng ta đang chờ mong điều gì
Thế giới của chúng ta có còn lại gì
Thế giới của chúng ta chỉ còn lại sa mạc khô cằn…”
Đàm Hi biết, giải quán quân đã nằm chắc trong tay LAND rồi.
Trần Bội Bội đứng dưới sân khấu, tức giận đến đỏ bừng hai mắt: “Tại sao lại như vậy? Sao có thể chứ?”
Đồ đê tiện! Lại dám lừa cô ta như thế sao?
Trừng mắt oán giận với nhóm người trên sân khấu, sau đó Trần Bội Bội xoay người đi theo lối cầu thang thoát hiểm. Người dám trêu chọc vào cô ta thì nhất định phải trả giá thật nhiều!
“Bạn học Trần, cậu đã đồng ý cho tôi tiền…”
Chát!
Kha Nhan trừng mắt không dám tin tưởng, “Trần Bội Bội, cậu làm cái gì thế hả?”
“Làm gì à? Đương nhiên là đánh mày rồi!”
“Tại… tại sao hả?”
“Cất cái vẻ mặt đáng thương đầy ghê tởm của mày đi, tao không phải Hàn Sóc, không có lòng thương tiếc cái bọn vong ân bội nghĩa, ăn cây táo rào cây sung đâu.”
Kha Nhan run rẩy cả người, sắc mặt trắng bệch. Đặc biệt là mấy từ “vong ân bội nghĩa” chẳng khác nào một cái tát đập lên mặt cô ta, vừa nóng rát vừa đau.
Trần Bội Bội nhìn dáng vẻ vừa xấu hổi lại vừa hối hận của cô ta, lập tức giận sôi máu: “Ôi chao, đây là cái kiểu đi làm đĩ còn muốn lập đền thờ phỏng? Nếu mày hối hận như thế thì đừng có làm ra mấy chuyện dơ bẩn kia đi? Giờ đã ra tay rồi, không chỉnh chết được người ta nên bắt đầu sám hối à? Mày đang sợ sau khi Hàn Sóc biết sẽ không thèm quan tâm tới mày nữa chứ gì?”
“Cậu có ý gì hả?” Kha Nhan che lại má trái, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.
Cái gì là “ra tay không chỉnh chết được người” chứ?
Chẳng lẽ…
“Hừ, lúc này rồi mà còn muốn giả ngu nữa à? Sự đảm bảo tuyệt đối của mày chẳng khác nào cái rắm ấy! Người ta lên sấn khấu vừa nhảy vừa hát. Kha Nhan, lá gan mày cũng không nhỏ đâu, đùa tao như đùa khỉ đúng không?”
“Sao có thể chứ! Tôi nghĩ cậu định chơi xấu quỵt nợ thì có!”
“Ha, chỉ có hai vạn tệ, Trần Bội Bội tao tùy tiện móc túi ra cũng không chỉ có tí tiền này, đáng giá không hả?”
Sắc mặt Kha Nhan trắng bệch, “Bọn họ đổi bài hát sao?”
“Đổi bài hát? Đổi bài hát cái gì chứ hả?”
“Bọn họ không hát “Đêm Ulaanbaatar” đúng không?”
Trần Bội Bội cười lạnh: “Tai mày không có vấn đề gì đấy chứ? Bên trong hát cái gì mà mày cũng không nghe hiểu à?”
Kha Nhan nghiêng tai, càng nghe càng run rẩy mạnh hơn: “Không đổi… Sao có thể chứ? Thiếu chuông bò thì sao có thể diễn tấu được…”
Trần Bội Bội cười nhạo ra tiếng: “Người ta thông minh lắm đúng không, biết dùng cốc nước để thay thế. Mày nghĩ mày là cái quái gì chứ hả? Tao không giành được giải quán quân cũng chẳng sao, lọt vào top 3 cũng đủ rồi, còn về mày ấy mà, thảm chắc rồi.”
“Cậu nói gì hả?”
“Kha Nhan, mày tưởng trên đời này chỉ có mỗi mình mày thông minh à? Chuông bò xảy ra vấn đề, mày lại cố tình vắng mặt, đám người Hàn Sóc sẽ không nghi ngờ chắc? Cũng không biết là mày ngây thơ hay ngu ngốc nữa, vì lợi ích bé tí mà vứt bỏ cả ban nhạc. Ồ, có lẽ mày còn chưa biết, tổng giám đốc của Tinh Huy cũng tới đây tham dự đấy, tao thấy ông ta khá là thích LAND. Mày nói xem liệu họ có ký hợp đồng với đám người Hàn Sóc hay không…”
Trần Bội Bội còn nói rất nhiều nhưng Kha Nhan lại không nghe lọt thêm được một câu nào nữa. Ký hợp đồng chính thức ư? Nói cách khác là có thể sẽ tiến vào giới giải trí, nói không chừng còn có thể xuất đạo, ra album riêng nữa.
Khi MC hô lên tên của người đạt giải quán quân, kết quả tuy ngoài dự liệu nhưng tựa hồ vẫn rất hợp lý.
Trần Bội Bội đứng trên sân khấu, tay nâng cúp đồng, vẫn là dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực, sự tự tin trong người như muốn nổ tung mà ra.
Đàm Hi nhìn thoáng qua rồi lại thu hồi ánh mắt. Có những người dù cho dùng không ít thủ đoạn nhưng đến khi thua vẫn thua trong cao quý, kiêu ngạo.
Loại người này cũng không đáng ghét, thậm chí còn làm cô ngửi thấy hơi thở của đồng loại. Ai cũng muốn chiến thắng, nhưng thua cũng không thể hạ thấp mình được.
Ngược lại, mặc dù Mai Ngọc Sầm cười rất xinh đẹp nhưng sự miễn cưỡng lại biểu hiện quá rõ ràng, giống như không đoạt được giải quán quân chính là ngày tận thế của cô ta vậy.
Hàn Sóc thì cực kỳ khí phách và hăng hái, tay nâng cao cúp quán quân. Không thể nghi ngờ, cô nàng là người thắng lớn nhất đêm nay.
Dạ Huy Nguyệt tự mình lên trao giải, ánh đèn flash không ngừng lóe lên.
“Cô bé, ban nhạc của cô rất tuyệt.”
“Không phải ban nhạc của tôi, mà là ban nhạc của chúng tôi.”
Sự vui vẻ càng dâng lên trong mắt Dạ Huy Nguyệt, “Hy vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
Hàn Sóc mơ mơ hồ hồ, cũng chỉ biết nói cảm ơn đối phương mấy câu. Cô là một sinh viên thì có gì mà có thể hợp tác với đám ông chủ làm ăn này chứ? Thật là kỳ quái…
Đám người Nhị Hùng, Ngũ Mộc thì lại cực kỳ khôn khéo, trong nháy mắt đã hiểu ý tứ sâu xa của Dạ Huy Nguyệt, tức khắc vô cùng vui vẻ.
Trần Bội Bội hừ lạnh, tỏ vẻ khinh thường. Vui vẻ cái quái gì chứ, làm còn chưa đến nơi đến chốn…
Hàn Sóc rất ngứa mắt với dáng vẻ đó của Trần Bội Bội, học dáng vẻ hếch mặt lên trời của cô ta, hừ một tiếng đáp lễ.
Cuộc thi Ánh sáng Bắc Cực của trường đã hạ màn đầy viên mãn, danh tiếng của ban nhạc LAND cũng theo đó nổi lên.
Hàn Sóc thuộc nhóm hát bằng thực lực, khi lên sân khấu lại mang phong cách trang điểm hoàn toàn khác ngày thường khiến lần đầu tiên, mọi người phát hiện ra rằng, thì ra nữ sinh lúc nào cũng đội một cái ổ gà bảy sắc trên đầu lại xinh đẹp như thế! Xinh đẹp, chân dài, đúng là một người đẹp thanh thoát, đáng yêu.
Mấu chốt là người ta còn biết chơi rock and roll, đẹp trai biết bao nhiêu? Ngầu biết bao nhiêu?
Thế nên, số người theo đuổi kẻ độc thân Hàn Sóc đột nhiên tăng vọt lên một cách chóng mặt, buồn cười nhất là có cả nam lẫn nữ.
Ngày nọ, sau khi ăn cơm tại căng tin xong, bốn đóa hoa xinh đẹp cùng đi về ký túc xá chuẩn bị ngủ trưa.
Vừa mới kết thúc thi đấu nên Hàn Sóc không cần tập luyện gì, cực kỳ nhàn hạ.
Đột nhiên có một nữ sinh cao ráo lao ra, trong tay còn cầm một đóa hoa hồng, vẻ mặt thẹn thùng.
“A… Bạn học à, có việc gì không thế?”
“Có! Tớ muốn hỏi bạn một vấn đề, có được không?”
Hàn Sóc đần mặt ra, nhưng nghĩ có lẽ đối phương là người hâm mộ của mình nên cũng khá nhẫn nại, “Có chuyện gì thế?”
“Bạn… là cong phải không?”
“Hả?”
“Có thể chấp nhận les không?”
Hàn Sóc tỏ vẻ đã bị kinh hãi cực kỳ khủng khϊếp.
Cô gái kia nhét hoa hồng vào trong tay cô nàng: “Hoặc là, tình yêu song tính cũng được, đây là nhượng bộ lớn nhất của mình rồi…”
Đối phương còn chưa nói hết câu, Hàn Sóc đã chạy trối chết.
Từ sau lần đó, hễ ra khỏi cửa là cô nàng lại đeo khẩu trang, theo lời của cô nàng là: “Người càng nổi càng lắm thị phi, hôm nay bị con gái tỏ tình, nói không chừng ngày mai còn bị bắt cóc nữa ấy, vẫn cứ kín đáo tí thì hơn.”
Đàm Hi thầm nói, cậu có chắc như thế là kín đáo không?
LAND càng nổi tiếng thì cây gai kia càng đâm sâu vào lòng Hàn Sóc hơn.
“Hi Hi, thật sự là cậu ấy sao?”
Ánh mắt Đàm Hi đầy vẻ khinh bỉ: “Ngu ngốc.”
“Cậu không cần phải mắng, tớ hiểu cả mà. Hàn Sóc tớ nhìn ngu tới cỡ đó chắc!”
Nghe cô nàng nói thế, Đàm Hi thấy cũng có chút không đành lòng, nhưng ngoài miệng vẫn cứ không buông tha cho người như cũ: “Tục ngữ đã nói rồi, một lon gạo ân, một gánh gạo thù. Cậu đã nghe chuyện Đông Quách tiên sinh cứu sói chưa hả?”
“Này, cậu có thể nói tiếng người được không hả?”
“Có thể, phiên dịch sang tiếng người chính là: Cậu là đồ ngu!”
Hàn Sóc: “…”
Có bạn bè thế này, cô thật sự chỉ muốn đập đầu mà chết cho xong.
Đàm Hi lại nói lời thấm thía: “Lời tuy khó nghe tí nhưng đạo lý trong đó là thật. Bản thân cậu từ từ mà nghĩ đi, ngu ngốc.”
“Có thể cắt đi hai chữ cuối được không hả?”
“Xin lỗi, thật sự không thể đâu.”
“ĐÀM HI!”