Chương 289: Nam thần từ trên trời giáng xuống
“Quay một vòng xem nào.” Đàm Hi lên tiếng, cực kỳ giống một đại sư thiết kế.
“Liệu có quá… khoa trương không?”
“Khoa trương?” Tiểu Công Trúa nhíu mày, “Khoa trương chỗ nào chứ?” Cô cảm thấy rất được mà.
“Hôm nay hơi lạnh, lộ đùi thế này không tốt lắm thì phải?”
An An đưa một cái khăn lụa qua, “Không cần lo lắng, ở sân vận động có máy sưởi mà.”
“Khăn lụa? Làm gì cơ?” Hàn Sóc cầm trong tay quơ lên.
Đàm Hi thuận tay giật lấy, quấn lên cổ tay cô nàng rồi thắt thành một cái nơ con bướm xinh đẹp, “Nhớ đấy, phải dùng cái tay này để cầm microphone.”
“Oh.”
“Chỉ còn mái tóc này của cậu…” Đàm Hi âu sầu.
Hàn Sóc lập tức cảnh giác: “Cậu đừng có chạm vào nó.”
Đàm Hi bĩu môi, quay sang nói: “An An, lúc các cậu tới đây có mang theo dầu gội đầu không?”
“Hình như không…”
“Tớ có cầm!” Nhiễm Dao giơ tay lên.
“Vừa lúc, ở đây có nhà tắm, mau đi gột sạch gel trên đầu cậu đi.”
“Tớ không…”
“Hử?” Hai tròng mắt hơi híp lại, âm cuối cao lên.
“… Oh.” Hàn Sóc cắn răng, cô nhịn!
Lúc này, Đàm Hi mới nở nụ cười hài lòng.
Tẩy xong, sấy khô, Đàm Hi cầm kéo lên mà không biết phải xuống tay thế nào.
Hàn Sóc hét toáng lên, “Cậu… cậu… cậu định làm gì hả? Không cho phép sửa kiểu tóc của tớ!”
“Nhị Hùng, Đại Quang, các cậu ngẩn ra làm gì nữa? Mau đè cậu ta xuống.”
“Xong ngay.”
Kế tiếp là một trận tiếng kêu rên như heo bị chọc tiết. Tiểu Công Trúa chép miệng, “Quá… thảm thiết.”
An An vỗ bả vai cô, “Mái tóc ổ gà đó của cậu ấy đáng ra nên bị xử lý từ lâu rồi.”
Hai mươi phút sau, Đàm Hi thở phào một hơi và đặt búa xuống, giẫm lên đám tóc đủ mọi màu sắc dưới đất, đi qua một bên và ngồi xuống.
“Nước.”
Nhị Hùng lặng lẽ cười tiến lên, “Chị, nguội đấy.”
“Cảm ơn!”
“Đừng khách khí!”
Sau một hồi lâu Hàn Sóc mới hồi thần, kẻ ma quỷ dám bạo hành kiểu tóc đã dừng lại, cô nàng không khỏi run rẩy đưa tay ra, “An, cậu cho tới mượn cái gương, có được không?”
“Đây. Đã chuẩn bị sẵn rồi, cậu cứ từ từ thưởng thức.”
Run rẩy cầm lấy, giơ lên trước mặt, giây tiếp theo…
“A!”
Tiếng hét phá trời cao.
“Câm miệng!” Đàm Hi đặt cốc giấy xuống, trầm giọng lên tiếng.
“Hu hu… Kiểu tóc của tớ, bé ngoan của tớ, xong rồi, hoàn toàn xong rồi…”
Mái tóc vốn dĩ dựng đứng như bị điện giật bị cắt tới ngang tai, đuôi tóc được cuốn lại tạo sóng lớn, mấy lọn tóc phiêu dật rủ xuống trước trán, tạo nên tóc mái lơ thơ.
Đại Quang huýt sáo một cái, “Anh, anh vẫn là anh của em đấy chứ? Nhìn cứ như mấy em gái Hàn Quốc trăm phần trăm ấy!”
Nói trắng ra, Đàm Hi đã đẩy cô nàng đi lên con đường giống các em gái dịu dàng của xứ sở kim chi. Một câu này của Đại Quang rõ ràng là chuẩn không cần chỉnh.
“A Sóc, cậu thật là xinh đẹp!” Trong mắt Tiểu Công Trúa đã nổi đầy bong bóng màu hồng. Cô nàng trước giờ chưa bao giờ tiếc lời khen với những thứ xinh đẹp.
“Thật… thật không?” Cô nàng Sóc nửa tin nửa ngờ.
An An thở dài, hơi có vẻ như trút được gánh nặng, “Cuối cùng cũng không phải Smart nữa.”
Đây cũng là suy nghĩ trong lòng Đàm Hi.
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Hàn Sóc, không lúc nào là cô không muốn động chân động tay với cái quả đầu điện giật kia, hôm nay rốt cuộc cũng thực hiện được, thật đáng mừng.
“Có cần khoa trương như thế không?” Hàn Sóc vẫn cố chấp cho rằng quả đầu trước kia của mình khá phong cách.
“Hiện tại chỉ cần trang điểm nữa thôi…”
Mười lăm phút sau.
Hàn Sóc đứng trước mặt mọi người trong bộ dáng cực kỳ xinh xắn, quần giả váy màu đen, một đôi boot da để lộ một đôi chân dài thẳng tắp, trang điểm nhẹ nhàng theo phong cách thời thượng hàng đầu.
“An, lấy cái vòng cổ chocker cho cậu ấy đeo.”
“OK.”
Rốt cuộc, đại công cáo thành.
“Lúc này mới ra cái ban nhạc.”
“Chị, từ nay về sau chị chính là nữ thần trong lòng Nhị Hùng em!”
“Biến hủ bại thành thần kỳ, quả thực không thể tưởng tượng nổi!”
Ngũ Mộc không nói gì, nhưng từ ánh mắt của cậu ta thì có thể thấy cậu ta cực kỳ hài lòng với tạo hình lần này.
Tiểu Công Trúa gỡ microphone xuống và đi lên sân khấu, “Thưa toàn thể khán giả, sau đây ban nhạc LAND cực kỳ xinh đẹp và hấp dẫn sẽ mang tới cho chúng ta ca khúc “Phù hoa”! Xin một tràng pháo tay…”
Đàm Hi và An An cùng vỗ tay.
Hàn Sóc vận sức chờ phát động.
“Chờ một chút, bây giờ… không có Kha Nhan, thiếu tay trống Jazz.” Đại Quang nhỏ giọng nhắc nhở.
Cạch choeng!
Một âm thanh thanh thúy vang lên, mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Đàm Hi đang cầm dùi trống ngồi trên vị trí.
“Chị, chị biết chơi trống hả?” Mắt Nhị Hùng sáng lên.
Mắt Hàn Sóc lộ ra vẻ nghi ngờ, “Thật hay giả đấy?” Sao cô lại không biết nhỉ?
An An và Tiểu Công Trúa liếc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
“Thất thần làm gì chứ? Chơi tí thôi mà, đừng nghiêm túc thế, OK?”
“Được, đã thế chúng ta chơi cùng cô ấy!” Ngũ Mộc cười ngả ngớn cực kỳ.
Đàm Hi một tay gõ trống, một tay chống cằm, “Tới đây, chỉ sợ các cậu không dám.”
“Tới thì tới, ai sợ ai?” Máu nóng trong người Nhị Hùng, Đại Quang đều sôi sục, trong đáy mắt Hàn Sóc cũng mơ hồ lộ ra chiến ý.
Bốn người nhanh chóng đi lên sân khấu, ai nấy ngồi vào vị trí của mình, khi khúc nhạc dạo vang lên, âm thanh của bass và guitar tiến nhập nhạc đệm một cách hoàn mỹ, đùng…
Tiếng trống trầm chính thức online.
Một tiếng trống này của Đàm Hi xuất phát từ trống lẫy, thành thạo cắt ngang tiếng trống tom-tom, âm không dài, không lệch nhịp, giống như đã từng hợp lại vô số lần, cực kỳ thuần thục.
Nhị Hùng và Đại Quang liếc nhìn nhau, cao thủ rồi!
Ấn đường Ngũ Mộc nhíu chặt, sau đó chậm rãi giãn ra, trong đáy mắt xuất hiện vẻ hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía Đàm Hi hơi có vẻ tán thưởng.
“Hi Hi thật sự biết chơi trống Jazz kìa, đẹp trai chết mất.” Tiểu Công Trúa kinh ngạc, không ngừng cảm thán, “Lúc nhỏ tớ cũng muốn học lắm, nhưng mẹ tớ không cho, cuối cùng tớ phải đi học piano. An An, cậu có biết chơi không?”
“Không biết chơi trống Jazz.”
“Nhạc cụ khác thì sao?”
“Ti đồng, có tính không?”
“Hả?”
An đại mỹ nhân suy nghĩ một chút, lại giải thích thêm, “Chính là cổ cầm mà mọi người hay nói ấy, còn có thể gọi là dao cầm.”
“Kiểu như thất huyền cầm ấy hả?”
“Ừ.”
“Trời ạ! Cậu thật sự biết chơi thất huyền cầm á? Đó không phải là thứ mà các cô gái cổ đại mới biết dùng sao?”
“Người cổ đại…” An An nhất thời ngẩn ngơ.
“Cậu… làm sao thế?” Tiểu Công Trúa chớp mắt lo lắng.
“Không sao. Đột nhiên nhớ tới chuyện cũ…”
“Oh. Cậu bắt đầu học từ bao giờ thế? Khó lắm đúng không? Có vất vả không? Có giống như trong sách nói là có tới hơn hai trăm âm không?”
An An cười nhẹ, trong đáy mắt hơi hiện lên cảm xúc “hoài niệm”, đứng từ góc độ của Nhiễm Dao, có thể thấy ánh lệ trong mắt cô ấy.
“Mình học từ nhỏ, hình như… bốn, năm tuổi gì đó thì phải? Mỗi buổi sáng, ma… dì giúp việc trong nhà gọi tớ dậy, sau đó mặc quần áo, rửa mặt, đại khái khoảng bảy giờ rưỡi phải có mặt ở phòng học, cùng học tập với rất nhiều bạn cùng tuổi.”
“Mùa đông cũng thế à?”
“Ừ.”
“Thế thì chẳng còn được ngủ nướng nữa…”
“Trước đây, trẻ con trong nhà tớ, đặc biệt là con gái, không được phép ngủ nướng.”
“Thật đáng thương…”
“Đúng thế.” Bị bồi dưỡng trở thành công cụ để lấy lòng đế vương, mặc dù sinh trong nhà cao cửa rộng nhưng vẫn không trốn thoát khỏi vận mệnh bị người ta sắp xếp, không đáng thương thì là gì đây?
“An An…”
“Có điều, không sao đâu.” Cô thở nhẹ ra một hơi, buồn bực trong mắt hoàn toàn tiêu biến, chỉ còn lại sự trong trẻo, “Đều đã là chuyện cũ rồi. Giờ tớ rất vui vẻ, rất hạnh phúc.”
Chỉ có điều, thiếu người kia…
Một khúc nhạc kết thúc, Đàm Hi buông dùi trống ra, đứng lên chào bế mạc.
An An và Tiểu Công Trúa ra sức vỗ tay khen ngợi.
“Chị, chị giỏi thật, đúng là người tài giấu nghề!” Nhị Hùng xông lên, nếu Đàm Hi là đàn ông thì chắc chắn cậu ta đã nhào lên ôm vai bá cổ rồi.
Đàm Hi cũng không khác khí, “Cảm ơn.”
Ngũ Mộc: “Mấy thằng bọn em tâm phục khẩu phục luôn rồi.”
Hàn Sóc cười đấm cô một cái, “Cấp bậc này của cậu cũng bằng chuyên nghiệp rồi đấy.”
“Được rồi, không còn sớm nữa đâu, các cậu mau chuẩn bị đi. Tớ và mấy người An An tới sân vận động trước đây.”
“Đi đi.”
Nhìn ba người rời đi, khóe môi Hàn Sóc lập tức sụp xuống, “Kha Nhan đâu rồi?”
“Tớ đã gọi rồi, vẫn tắt máy.” Ánh mắt Nhị Hùng khá trầm trọng.
“Liệu có phải trên đường về đã gặp phải chuyện gì rồi không?”
Hàn Sóc nhíu mày, “Thế này đi, Nhị Hùng gọi điện tới phòng ký túc của Kha Nhan hỏi bạn cùng phòng của cậu ấy xem thế nào.”
“Được.”
“Đúng rồi.” Dường như Đại Quang đột nhiên nhớ ra gì đó, “Tớ có một bạn học hình như ở cùng khu nhà mà Kha Nhan làm gia sư, để tớ gọi điện cho cậu ấy!”
“… Được, tớ biết rồi, cảm ơn các cậu.” Bên chỗ Nhị Hùng vừa lúc kết thúc cuộc gọi.
“Sao rồi?”
“Chưa thấy về.”
“Đại Quang thì sao?”
“Bạn học của tớ đồng ý chạy qua đó xem thế nào, cũng may là ở gần, hai nhà chỉ ở lầu trên lầu dưới mà tôi. Đây rồi… Alo, sao rồi? Có thấy người không? Đúng… Ồ, tớ biết rồi, cảm ơn nhé!”
Mọi người đều tập trung ánh nhìn về phía Đại Quang.
Cậu ta lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ uể oải: “Người nhà kia bảo Kha Nhan đã đi từ một tiếng trước rồi.”
“Một tiếng?” Ngũ Mộc cười lạnh, “Bò thì cũng bò tới lâu rồi. Anh Sóc, chuyện này anh xem tình hình rồi quyết đi.”
Hàn Sóc tỏ vẻ khó xử.
“Ngũ Mộc, cậu nói vậy nghĩa là sao? Không có người thì còn so tài cái con khỉ gì nữa.”
“Ai nói là không có người?”
“Vậy trống jazz…” Nhị Hùng đang nói đột nhiên im bặt.
Ngũ Mộc biết cậu ta đã hiểu ý mình, thản nhiên mở miệng, “Chẳng phải còn một tay “trống thần” sao?”
“Tớ từ chối.” Đàm Hi làm lơ ánh mắt cầu xin của Nhị Hùng và Đại Quang, lập tức từ chối.
“Chị, giờ người giúp bọn em cũng chỉ có bà chị thôi! Dù sao cũng đã giúp nhiều thế rồi, chị làm người tốt thì làm tới cùng đi, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên được không?”
“Tớ muốn đập vào mặt cậu đấy.”
Nhị Hùng lập tức há miệng ra, ghé sát lại, “Ôi, chị cứ thoải con gà mái đê, đánh đến bao giờ vui thì thôi.”
“…”
“Chị, chị là chị ruột của em, xin chị đấy, làm ơn, làm ơn đi mà!”
“Cút sang một bên đi.”
“Chị không đồng ý thì em sẽ không tránh.”
“Này, Nhị Hùng, cậu ngang như cua thế này, mẹ cậu có biết không đấy hả?”
“Mẹ em mà biết cũng không quan tâm đâu.”
“Vậy cậu có thể đừng có chắn ở ngay cửa WC nữ không hả?”
“… Được.”
Cậu ta lập tức tránh sang một bên, Đàm Hi vẫy tay, cậu ta lùi xa hơn một tí.
“Tớ cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất là cứ tiếp tục chắn đường ở đây, tớ sẽ tuyệt đối không đồng ý; thứ hai, lập tức cút về chuẩn bị, chút nữa tớ sẽ tới tìm mọi người.”
Nhị Hùng lập tức chạy biến.
Đàm Hi chửi tục một câu, mẹ nó, không thấy chị mày đang buồn tè à?
Bảy giờ mười phút, chỗ ngồi trên sân vận động đã kín mít chỗ, thậm chí từng lối đi nhỏ cũng bị chiếm chỗ, liếc mắt có thể thấy người đông nghìn nghịt.
Bảy giờ mười lăm phút, lãnh đạo nhà trường và các giám khảo ngồi vào bàn.
Bảy giờ hai mươi phút, MC bước lên sân khấu.
Một nam một nữ, nam mặc vest, nữ mặc váy dài, nhìn cực kỳ trang trọng.
“Cứ đên tháng mười cuối thu, đại học T của chúng ta lại nghênh đón Đêm Cực quang được tổ chức mỗi năm một lần. Hôm nay, chúng ta sẽ chứng kiến một “Ngôi sao cực quang” mới ra đời.”
MC nữ nói xong, MC nam lại tiếp tục: “Tại đây, các bạn hãy hưởng thụ một đêm tiệc tưng bừng xưa nay chưa từng có. Tại đây, bạn hãy vứt bỏ hết mọi phiền não và đắm chìm trong đại dương âm nhạc. Tại đây, các bạn hãy thưởng thức mười giọng ca ưu tú nhất cùng bước vào cuộc đua vô cùng kịch liệt…”
Nói xong lời mở đầu liền chuyển sang giới thiệu lãnh đạo nhà trường và ban giám khảo, không chỉ có các trưởng khoa trong trường tới dự mà ngay cả phó hiệu trưởng thường vụ cũng tự mình tới dự. Đội hình ban giám khảo thì càng kinh khủng hơn.
“… Tổng giám đốc tập đoàn Tinh Huy, nhà tài trợ đặc biệt cho Đêm Cực quang, ngài Dạ Huy Nguyệt, hoan nghênh ngài đã tới!”
Người đàn ông đứng dậy vẫy tay với khán giả có mặt tại đây. Những tiếng hét chói tai lập tức vang lên, thậm chí còn chẳng thua gì khi minh tinh xuất hiện. Có điều, người đàn ông này quả thực có tư cách để hưởng thụ sự chào đón này.
Đã qua tuổi thanh niên nhưng vẫn chưa tới bốn mươi, lại cai quản đế quốc Tinh Huy to như thế, điều khiển toàn bộ giới giải trí, lật tay làm mây, úp tay làm mưa, quan trọng nhất là dáng người hoàn mỹ, điều kiện ngoại hình chẳng thua gì bất kỳ nghệ sĩ nam trẻ nào đang nổi trong giới giải trí cả.
“Đẹp trai quá đi mất! Không hổ danh là em trai của nữ thần Cô Tinh, đẹp xuất chúng luôn!”
“Thật muốn được ngài ấy chơi quy tắc ngầm, làm “xao” đây?”
“Mau tỉnh lại đê, đó là một ngọn núi tuyết, trèo lên là không còn tìm nổi đường về quê mẹ đâu!”
“He he, chỉ đùa tí thôi mà. Ai mà không biết, nam thần Huy Nguyệt nổi tiếng là yêu thương bà xã, hơn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ này của tớ sao có thể so được với sắc đẹp tuyệt thế của Two chứ?”
“Xí, nói cứ như thể cậu gặp được người thật rồi không bằng ấy.”
“Tớ gặp thật rồi mà, năm ngoái, mẹ tớ tới Paris làm phóng sự, vừa lúc gặp đúng tuần lễ thời trang Paris, tớ liền xin bà ấy đưa đi theo để mở mang kiến thức, kết quả chạy lung tung lại chạy đúng vào trong hội trường phụ của Two, khi đó Diệp Nhị đang chỉ huy tạo bối cảnh sân khấu, khí tràng khủng khϊếp cực.”
“Có xinh đẹp lắm không?”
“Đương nhiên rồi! Cái kiểu đẹp đó ấy mà, đàn ông vừa nhìn là đã không cầm lòng được rồi!”
“Trời ạ, Huy Nguyệt thật có phúc…”
Những tràng vỗ tay dừng lại, âm thanh dịu ngọt của MC nữ lại một lần nữa vang lên, “Xem ra, Dạ Tổng của chúng ta rất được mọi người hoan nghênh nha.”
“Huy Nguyệt… Huy Nguyệ… Huy Nguyệt…” Toàn sân vận động lập tức vang lên những tiếng hò hét.
“Ôi chao, đúng là rất được chào đón! Nhưng nhân vật được giới thiệu tới đây, tôi tin rằng tất cả mọi người không chỉ hò hét mà còn gào thét điên cuồng nữa! Có tin không? Không tin, vậy mọi người hãy chờ mà xem.”
Ánh đèn trên sân khấu vụt tắt, hai MC liền yên lặng rời khỏi sân khấu, đột nhiên, một đám ánh đèn tụ lại một điểm ở trung tâm sân khấu.
Một thân ảnh màu đen từ trên trời giáng xuống!
Đúng thế, đúng là từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đất với tư thế nửa quỳ, trong nháy mắt khi người đó ngẩng đầu lên, toàn trường lập tức im phăng phắc, giây tiếp theo, tiếng hoan hô như nổ tung trời!
“Là An Diệu! Đúng là An Diệu rồi! Nam thần của em!”
“Trời ơi, tôi đang nằm mơ sao? Không thể tin nổi, quá điên cuồng rồi!”
“Tình yêu, cậu véo tớ một cái đi mà, au… Thật rồi! Vương tử Diệu đang ở trước mắt tớ đúng không?”
“Ông xã ơi! Em muốn sinh khỉ con cho anh…”
“Nam thần! Em muốn gả cho anh…”
Không khí toàn trường như bùng cháy, tiếng hò hét, gào thét chói tai, tiếng hoan hô, mọi âm thanh đều trộn lẫn vào với nhau, đẩy không khí lên tới đỉnh điểm.
Là một phần tử của “Diệu mê”, Nhiễm Dao cũng che miệng lại, khóc không thành tiếng, “An… An An… Là An Diệu… Nam thần của tới tới…”
An An lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cô nàng, “Ừ, ừ, tớ thấy rồi.”
“Anh ấy… đẹp trai quá!”
“Ừ.”
“Hát cũng rất hay nữa.”
“Ừ.”
“Nhảy thì siêu cấp đẹp mắt.”
“Ừ rồi.”
“Có lẽ đời này tớ sẽ chẳng lấy ai mất, hu hu…”
“Hả?”
“Vừa thấy An Diệu liền chung tình cả đời, từ đây chồng cũng chỉ là người qua đường mà thôi. Hức…”
“Họa thủy!”
“An An, cậu vừa nói gì cơ?”
“Không có gì. Ngồi xuống đi nào, đừng có khóc nữa.”
“Không, tớ muốn đứng nhìn nam thần của tớ hát xong cơ!” Rất kiên quyết.
An An: “…”
Cô biết anh hai mình có sức hấp dẫn lớn, nhưng tới bây giờ vẫn không ngờ là lại lớn tới mức này, nhìn xem, vừa xuất hiện đã khiến một nữ sinh đang ngoan hiền liền trở nên điên cuồng thành dáng vẻ gì rồi? Lúc thì khóc, lúc thì cười, còn kêu gào hò hét nữa chứ…
Hát hết một bài, An Diệu khom lưng cảm ơn, nhận lấy micro từ tay MC, mặc dù vừa mới trải qua một màn biểu diễn vừa nhảy vừa hát nhưng hơi thở vẫn cứ đâu vào đấy.
“Đầu tiên, cảm ơn mọi người đã cổ vũ; tiếp theo, cảm ơn trường học đã mời tôi tới làm giám khảo.” Lại khom lưng một lần nữa, kết thúc.
“Hả? Nói thế là hết rồi à?”
“Đúng là An Diệu có khác!”
“Có tí lạnh lùng, nhưng mà tới thích! He he…”
An Diệu mở màn không nghi ngờ chính là chất dẫn cháy tốt nhất, ngay sau đó, thi đấu chính thức bắt đầu.
Vòng thứ nhất, rút thăm quyết định thứ tự lên sân khấu, mười giám khảo sẽ cho điểm, bỏ ra điểm cao nhất và thấp nhất, còn lại lấy điểm trung bình. Năm tuyển thủ có điểm thấp nhất sẽ bị đào thải, không thể tiếp tục thi đấu nữa.
Đợt thứ hai, năm lấy ba theo quy tắc tương tự.
Cuối cùng mới là tranh giải quán quân.
Vì cam đoan thi đấu công bằng, công khai nên lãnh đạo nhà trường đã mời riêng một bên thứ ba tới làm giám sát, nghiêm khắc thẩm tra tình hình chấm điểm ngay tại hiện trường.
“Tiếp theo đây, cho mời thí sinh dự thi đầu tiên…”
Đàm Hi xem xong tiết mục biểu diễn mở màn liền đi vào trong hậu trường, “Thứ mấy?”
“Năm.”
“Ở giữa, thứ tự không tệ.”
“He he, là em rút đấy.” Đại Quang giơ tay đòi khen ngợi.
“Vẫn không có tin gì của Kha Nhan à?” Đàm Hi nhướng mày.
Nhắc tới tên người này, bốn người còn lại lập tức im lặng. Trên mặt Nhị Hùng treo vẻ lo lắng, Đại Quang thì tỏ vẻ trách cứ, Ngũ Mộc thì lại khinh bỉ, chỉ có Hàn Sóc là mang vẻ mặt phức tạp nhất.
Đàm Hi vỗ vai cô nàng, yên lặng cổ vũ.
Cô biết đó là cảm giác thế nào. Giống như đào hết tim gan ra dâng cho người ta nhưng lại bị người ta giẫm đạp lên một cách vô tình.
“Không sao đâu!” Hàn Sóc cong môi cười.
Đàm Hi lườm cô nàng một cái.
“Gì vậy? Tớ thật sự không sao mà!” Trên mặt rõ ràng là cười nhưng ánh mắt thì cuống quýt tránh né.
“Cậu tự hiểu rõ trong lòng là được rồi.”
“… Ừ.”
“Chị, thế này có nghĩa là chị đồng ý đúng không?” Nhị Hùng xông tới.
Đàm Hi tránh sang một bên, duỗi tay: “Bản nhạc đâu? Lấy ra đây.”
“Yes!”
Đàm Hi nhìn nhạc phổ của ba bài hát để hiểu được cơ bản.
Bài đầu tiên là “Phù hoa”, bài thứ hai là “Năm tháng huy hoàng”, bài cuối cùng là một bài hát có chất giọng cao vút và phải cực kỳ linh hoạt – “Đêm Ulaanbaatar“.
“Cậu biết hát tiếng Mông Cổ hả?” Đàm Hi nhìn thấy ở giữa có một đoạn nhạc không phải tiếng Trung.
Hàn Sóc vò đầu, “He he, một chút.”
Đàm Hi thấy rất nghi ngờ, cô chỉ sợ vẽ hổ không thành lại thành vẽ chó.
“Này, ánh mắt đó của con nhãi nhà cậu là có ý gì đấy hả? Chưa ăn thịt heo nhưng cũng không có nghĩa là chưa nhìn thấy heo chạy nhé, trước kia thì không, nhưng nửa tháng trước tớ có học rồi, chỉ có mấy câu đó thôi, liệu có bao nhiêu khó khăn chứ? Cho dù hát sai đi chăng thì liệu có ai biết được không?”
“…”
Thí sinh thứ tư kết thúc màn biểu diễn liền có nhân viên ban tổ chức tới báo cho mọi người chuẩn bị.
Đàm Hi đặt son môi xuống, lại rũ tóc ra, cuối cùng cởi luôn cả áo khoác, mặc một cái áo hai dây lên sân khấu.
Khi ánh đèn tối xuống, mọi người bước ra, đứng yên tại vị trí thuộc về chính mình, Đàm Hi khá đặc thù nên từ đầu tới cuối cô được ngồi.
Quá trình biểu diễn không hề xảy ra điều gì ngoài ý muốn, độ ăn ý khi hợp tác vẫn rất cao y như lúc chiều luyện trong phòng tập.
Đáng nhắc tới nhất là, âm sắc độc đáo của Hàn Sóc ngay khi vừa há miệng ra đã lập tức khiến toàn trường kinh diễm, tiếng hoan hô vang lên không dứt.
Năm người cúi chào kết thúc, Hàn Sóc và Đàm Hi đứng giữa ba nam sinh, vườn trường vốn là nơi dễ dàng tạo ra tai tiếng, hơn nữa sinh viên lại là một đám không có việc gì thì sẽ gây chuyện lung tung, vì thế năm người vừa xếp hàng đã khiến cho khán giả không khỏi ồ lên, sau đó có những tiếng trêu chọc vang lên.
“Hi Hi thật sự lên sân khấu sao?”
“Đúng thế, khiến người ta kinh ngạc nhất là khả năng ăn ý với nhóm, phối hợp cực kỳ hoàn mỹ.”
“Phòng ký túc của chúng ta trâu bò quá!” Tiểu công chúa cũng cảm thấy thơm lây.
Cô biết đàn piano, An An chơi đàn cổ, Hi Hi chơi trống, A Sóc lại hát rất hay, “Sau này chúng ta nghèo túng thì có thể lập ban nhạc đi hát rong kiếm tiền được ấy chứ!”
An An mỉm cười nhìn cô nàng, “Hy vọng sẽ có ngày mộng tưởng của cậu thành sự thật được.”
Năm thí sinh đầu tiên đã biểu diễn xong, MC liền công bố thành tích, không thể nghi ngờ, LAND giành được điểm cao nhất, 97 điểm!
Cao điểm thứ hai là người thi lượt thứ ba – Trần Bội Bội, tuy rằng giọng hát thiếu lửa nhưng lại múa khá đẹp, vừa múa vừa hát, hơn nữa ăn mặc lộng lẫy nên được không ít giám khảo ưu ái.
Ngoài ra, còn có một điểm đáng chú ý nhất, đó là điểm mà An Diệu cho.
Sau khi được bản thân anh ta đồng ý, MC liền công bố, điểm cao nhất vẫn là LAND, có điều Trần Bội Bội thì cực thảm, điểm thấp nhất.
“Ồ, chúng tôi thấy An Diệu đang muốn một cái microphone từ ban tổ chức, không biết có phải anh ấy muốn nói điều gì không ạ?”
“Alo? Khụ… Chỉ nói đơn giản hai câu mà thôi, cũng chỉ là quan điểm cá nhân của tôi. Tôi cực kỳ thích ban nhạc LAND, trên người bọn họ có tinh thần rock and roll cực kỳ đáng quý, tuy rằng còn khá non nớt nhưng tôi tin rằng, chỉ cần bọn họ tiếp tục kiên trì, không bao lâu sau, rất có thể sẽ trở thành kỳ tích đáng kinh ngạc của thế giới.”
Tiếng vỗ tay như sấm dậy.
“LAND! LAND! LAND!”
“Cảm ơn lời bình luận của An Diệu, trước hết chúng tôi xin mời năm nhóm thí sinh xuống dưới đài nghỉ ngơi, kế tiếp, xin mời thí sinh thứ sáu…”
Lúc Hàn Sóc xuống cầu thang suýt chút nữa còn bước hụt, còn may có Đàm Hi nhanh tay đỡ lấy cô nàng, “Cẩn thận tí nào!”
“Hi Hi, tớ cảm thấy cứ như đang nằm mơ ấy! Người vừa mới khen chúng ta là An Diệu thật sao?”
“Ừ, ừ, ừ!” Hỏi tới n lần rồi, OK?
“Không ngờ chúng ta lại được Thiên Vương Diệu khích lệ, còn làm người ta vui hơn cả trúng xổ số ấy chứ!”