Chương 272: Sự dịu dàng khi ấy

Chương 272: Sự dịu dàng khi ấy

Đàm Hi chậc lưỡi, đúng là người đàn ông cô nhìn trúng, tư duy thật đủ nhanh nhẹn!

“Bởi vì trước đó, em đã nhìn thấy ba người đàn ông khả nghi. Họ vào thang máy từ lầu 6, nhưng lại dừng ở lầu 7, còn mục đích thật sự thì lại ở lầu 8.”

“Sao em biết được?” Ánh mắt Thời Cảnh ấn chứa sự phát xét nghiêm túc, như đang suy đoán xem lời của Đàm Hi là thật hay giả.

“Là do bọn họ tự nói đấy thôi.”

Thời Cảnh cau mày, không tin lắm.

Đàm Hi hừ lạnh, “Tuy em không hiểu hết tiếng Đức giọng địa phương, nhưng vẫn có thể phân biệt được phát âm của chữ số nhé.”

“Ý em là sao?”

Đàm Hi không vội trả lời hắn ta, mà xoay sang nhìn Lục Chinh, tay anh đang kẹp một điếu thuốc, ánh mắt sâu xa khó dò.

Một lúc sau, anh lên tiếng “Ba người đó không có trong danh sách truy bắt.”
Thời Cảnh sửng sốt.

Lục Chinh dập tắt điếu thuốc, đứng dậy: “Trong hồ sơ quan chức Thụy Điển gửi đến có kèm theo một bản nhật ký cuộc gọi của Eite, nhưng bên trong lại xuất hiện một số điện thoại nước ngoài” Anh ngừng lại, bổ sung thêm, “Số điện thoại không tồn tại.”

Thời Cảnh không ngốc, Lục Chinh vừa nhắc anh mới nhớ ra đúng thật có chuyện như vậy, và lý do ban đầu phía quân đội Hoa Hạ để ý tới Eite là vì hắn từng có sự tiếp xúc trực tiếp với Dịch Phong Tước.

Còn vụ án liên quan đến việc thương nhân châu báu Hoa Hạ buôn lậu chẳng qua chỉ là tiện tay tiến hành, mục tiêu cuối cùng vẫn là Dịch Phong Tước.

“Chẳng lẽ ba người kia đến từ Tập đoàn Thiên Tước?” Mắt Thời Cảnh sáng rực, thốt miệng nói ra.

Đàm Hi nhíu mày, rũ mắt che đi cơn sóng dữ dội trong mắt.
Tập đoàn Thiên Tước?!

Chính là kẻ đứng sau thao túng Hồng Hâm, tổ chức rửa tiền hại cô bỏ mình nơi vực sâu.

Những điều này cô biết được là nhờ nghe lén hai người nói chuyện, buồn cười thay kiếp trước khi chết đi cô vẫn cho rằng Hồng Hâm là đầu sỏ tội ác, không ngờ cuối cùng lại liên quan đến một tập đoàn tội phạm xuyên quốc gia.

Một cố vấn đầu tư nhỏ bé như cô, cũng đáng để đối phương cử sát thủ đến gϊếŧ cô hay sao?

Không sợ phiền phức sao?

Nhưng suy nghĩ lại, cô mang đi số chứng khoáng có giá trị 200 triệu, đối phương muốn đoạt về cũng không phải không có khả năng.

Thời Cảnh biết bản thân lỡ lời, nên đã câm miệng trước khi tầm nhìn sắc bén lạnh lùng của Lục Chinh quét tới, không nói thêm một chữ nào nữa.

Đàm Hi ngáp một cái.

“Buồn ngủ rồi à?” Lục Chinh nhỏ giọng hỏi, sự dịu dàng tràn gập trong mắt.
Là vậy thôi cũng khiến cho Thời Cảnh thấy ngạc nhiên. Ngọn núi băng lớn Lục Chinh trở nên dịu dàng ôn hòa từ hồi nào vậy?

Quả nhiên, có dị tính, mất nhân tính.

“À… nếu không có gì thì tôi đi trước đây.” Anh ta thấy vẫn nên lượn đi trước thì hơn.

Lục Chinh bế cô lên giường. Đàm Hi nhíu mày, cô muốn rửa mặt đi ngủ.

“Để anh.”

Đàm Hi sửng sốt, liền nhìn thấy anh vào phòng tắm, bóng lưng thẳng tắp. Không lâu sau, tiếng nước vọng tới, Lục Chinh cầm một chiếc khăn lông nóng hổi bước ra. Đàm Hi vừa nhìn đã hiểu.

“Vết thương không thể dính nước, khoảng thời gian này khoan hay chạm nước.” Vừa nói vừa đưa chiếc khăn đến trước mặt cô.

Đàm Hi không nhận lấy, mỉm cười nhìn anh, cặp đồng tử đen tròn lập lánh dưới ánh đèn.

Ánh mắt anh trầm tĩnh, sâu xa thâm thúy.
“Không phải không thể dính nước sao? Cháu bị thương ở tay, chỉ có thể phiền cậu rồi, cậu à.” Hai chữ cuối bị cô cố ý ngân dài, như có mang theo hàm ý nào khác.

Đồng tử của Lục Chinh khẽ cử động, giây tiếp theo, tự tay lau mặt cho cô.

Đàm Hi tỏ vẻ hưởng thụ, buồn cười, sự đãi ngộ này không phải người nào cũng có thể gặp được, dĩ nhiên phải từ từ thưởng thức mới biết được chỗ vi diệu trong ấy.

“Khi nào về nước?”

“Chơi chán rồi à?” Lục Chinh hỏi lại.

Đàm Hi đảo tròng mắt, lẩm bẩm: “Anh có chơi với em đâu.”

Lục Chinh bất giác nhẹ tay lại: “Ngoan, anh có việc phải làm.”

Nói không thấy tủi thân là giả. Một mình cô ở trong khách sạn, khó khăn lắm mới ra ngoài còn gặp phải tên háo sắc trên xe bus, khiến bản thân thương tích đầy mình.

“Kỳ nghỉ của em sắp hết rồi.” Ngày hội thể thao ba ngày, cộng thêm hai ngày cuối cùng, ngày mai là thứ hai, may mà không có tiết, nhưng muộn nhất ngày kia phải quay về.
Lục Chinh nhìn cô, thu tay về, khăn lông được anh xách trên tay, “Không ngờ em lại chăm học đến thế.”

Vốn là một câu mang nghĩa tốt, nhưng kết hợp với vẻ mặt cười như không cười kia, khiến nó biến chất trong chớp mắt.

Đàm Hi xù lông, tức giận trừng anh: “Lục Chinh, anh có ý gì hả?”

“Đang suy nghĩ xem có nên khôi phục sinh hoạt phí tháng sau của em hay không.”

Cô nàng nào đó được vỗ về ngay tức khắc, vội vàng gật đầu: “Cần chứ, cần chứ.” Được thôi, cô là một đứa mê tiền chính hiệu.

Lục Chinh buồn cười lắc đầu, lại vào phòng tắm. Lần này anh bưng ra một cái thau màu nhỏ màu trắng đặt xuống cạnh chân cô. Lòng tự tôn be bé của Đàm Hi đã căng phồng lên mức to vô hạn.

Người có thể khiến Nhị Gia tự hạ thấp địa vị hầu hạ người khác chắc chỉ có một người thôi.
“Chuyến bay 9 giờ tối mai.”

“Hả?”

“Về nước.”

Đàm Hi mím môi, “Vậy chuyện của anh và Kẹo Thập Cẩm…”

“Không sao.”

“Ồ.”

Vệ sinh xong xuôi, Đàm Hi thay đồ ngủ lăn lộn trên giường, drap giường và chăn đều được cô thay bằng đồ của mình, cho nên không thấy khó chịu chút nào.

Lục Chinh đắp chăn cho cô, lại chỉnh đèn xuống mức tối nhất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đàm Hi lộ ra ngoài, chớp đôi mắt to: “Anh không ngủ hả?”

Anh thở dài, nhìn cô không biết nên nói thế nào.

Đàm Hi vươn tay ra, kéo ống tay áo của anh: “Đi sớm về sớm.”

Cô biết, lời lúc nãy của Thời Cảnh vẫn chưa nói hết, Lục Chinh chắc chắn sẽ đi tìm anh ta.

Anh nghe thấy thế, ánh mắt dịu dàng đến khó tin: “Ừ.”

Đàm Hi cười chỉ vào trán, Lục Chinh khom người hôn nhẹ, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu vào người của họ, ngưng kết thành một bức tranh tinh tế.
Tiếng đóng cửa vang lên, Đàm Hi xoay người, nụ cười không còn thoải mái như lúc nãy nữa.

Sau khi trọng sinh, cô rất ít nhớ đến chuyện của lúc trước, trốn tránh cũng được, từ bỏ cũng được, cô chỉ muốn sống tốt trong thân phận của “Đàm Hi“.

Nhưng chuyến đi đến Zurich làn này, lại moi móc toàn bộ ký ức đau đớn rồi bày ra trước mặt cô, không thể không nhìn vào, không thể không đối diện.

Cái chết của Cố Miên là nỗi đau cô không thể nào quên đi được, còn sự xuất hiện của tập đoàn Thiên Tước lại gợi lên nỗi sợ hãi và hồi ức của cô về cái chết, nối tiếp sau đó là phẫn nộ, là thù hận!

Có thể, cô chưa bao giờ quên được cái chết của chính mình, ham muốn trả thù điên cuồng trong máu chỉ bị áp chế tạm thời, cô không biết nó sẽ nổ tung vào ngày nào!
Cho dù là Viêm Hề hay Đàm Hi, đều không thể phủ nhận cô là một kẻ nhỏ nhen, tính toán chi li, có thù tất báo.

Sau khi Lục Chinh ra ngoài, trực tiếp gõ cửa phòng Thời Cảnh.

“Nhanh thế?” Tỏ vẻ cười nhạo, “Xem ra, năng lực này của cậu ngày càng khỏe lên rồi!”

“Câm mồm.” Lạnh lùng liếc nhìn.

Thời Cảnh kéo cửa ra, để cho anh vào, “Tôi nói với cậu này, nha đầu kia dính người lắm, lại cổ linh tinh quái, tôi có một dự cảm rất mãnh liệt, sớm muộn gì cậu cũng sẽ giao phó trên tay cô ấy.”

“Giao phó?”

“Khụ khụ… có nghĩa là, cậu sẽ bị cô ấy cải tạo thành trung khuyển.”

Mặt Lục Chinh không chút biểu cảm.

“Cậu đừng có không tin! Tôi thấy trong tiểu thuyết ngôn tình đều viết như thế đó…”

“Xem ra, cậu rất rảnh nhỉ? Có thể lên đảo tập luyện vài tháng.”

Thời Cảnh vừa nghe thấy hai chữ “lên đảo”, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, “Đừng mà, đùa chút thôi, hề hề… đùa chút thôi mà.”
Lên đảo?

Đùa gì kỳ vậy?! Sẽ mất mạng đó, anh vẫn chưa muốn chết đâu.

Lục Chinh ngồi xuống sofa, ánh mắt lạnh lùng: “Nói chuyện chính.”

“Tôi nghi ngờ, ba người Đàm Hi nói là những kẻ do Tập đoàn Thiên Tước cử đến để dò đường. Dịch Phong Tước làm việc luôn rất cẩn trọng, nếu phải mặt đối mặt giao dịch, chắc chắn sẽ cử lính lác ra dò đường. Trong lô kim cương hồng lớn lần này, ngoài một viên “Medusa” được xưng là cực phẩm ra, bên trong còn dính líu đến thế lực bên Nam Phi, chắc chắn hắn ta sẽ đích thân lộ diện.”

“Những điều đó biết được từ khi nào?”

“Tối qua phía bên ông cụ đưa tin sang.”

“Nguồn tin đáng tin cậy chứ?”

“Do tay trong bên phía châu Âu cung cấp, sau khi được xác nhận, mới đưa đến tay Ông Cát.”

Lục Chinh sờ cằm, ánh mắt âm trầm, “Vậy đối tượng giao dịch lần này tuyệt đối không có khả năng là Eite.”
“Cậu nghi ngờ là người khác trong gia tộc Eite?”

“Ít ra không phải là cái người bị chính phủ Thụy Điển đưa vào ngục kia“. Eite này không phải Eite kia, đó là một gia tộc khổng lồ, cành lá sum suê, thứ không hề thiếu chính là nhân tài, một người vào tù, những vẫn còn ngàn vạn Eite khác bổ sung vào.

“Tôi sẽ đi điều tra ngay!” Sắc mặt Thời Cảnh nặng nề.

“Vẫn còn thời gian một ngày, tốt nhất cậu nên có tâm lý chuẩn bị.”

“Một ngày?”

“Ừ, vé máy bay 9 giờ tối mai.”

“Không phải… bây giờ chúng ta không hề có một chút manh mối nào, cậu lại vội vã về nước… Tôi biết rồi, có phải là yêu cầu của nha đầu kia không? Cậu cũng chiều cô ấy quá rồi đấy!”

“Nhiệm vụ lần này ông cụ đã quy định thời gian rõ ràng, ngày mai là thời hạn cuối cùng.”

“Lỡ đâu chưa bắt được Dịch Phong Tước, thì cứ bỏ về như thế à?!” Thời Cảnh nhịn cơn tức, anh không cam tâm!
Thời gian một ngày thì bố trí thế nào được? Bỏ lỡ cơ hội lần này, ai mà biết được khi nào Dịch Phong Tước lại xuất hiện nữa? Cho dù xuất hiện, cũng không chắc có thể may mắn nhận được thông tin từ trước như lần này.

Dù sao, Tập đoàn Thiên Tước có thể đứng vững không đổ, tuyệt đối không thể xem thường năng lực trong đó.

Lục Chinh cười lạnh: “Cậu cho rằng Dịch Phong Tước không hề phát hiện ra hành động lần này của chúng ta?”

Thời Cảnh sửng sốt: “Lão Lục, ý anh là sao?”

“Chiếc xe theo dõi chúng ta ở trước cửa bệnh viện lúc trước.”

“Theo dõi? Những rõ ràng…” chạy về hướng ngược lại mà.

Lục Chinh không nhìn nhầm, người ngồi trên ghế lái là Sam, một trong những thủ hạ được trọng dụng nhất của Dịch Phong Tước.

Có thể, Dịch Phong Tước cũng ở trong đó.
Từ phát súng vào 5 năm trước, hắn ta liền truy cùng đánh kiệt anh, sự yên lặng bên ngoài không che lấp được cơn sóng ngầm mãnh liệt bên trong. Cho dù không còn nhậm chức trong quân đội, cũng không thay đổi được quyết tâm phục thù của đối phương.

“Lão Lục, sự đả kích này hơi lớn…” Thời Cảnh ôm ngực, có chút không chấp nhận được.

“Sự tồn tại của Tập đoàn Thiên Tước, không phải là không có lý lẽ.”

“Chúng ta cứ từ bỏ như thế sao?”

“Không đến mức như thế, chưa đến cuối cùng thì ai cũng không nói được kết quả.”

“Nhưng chúng ta không biết thời gian giao dịch chính xác, cũng không điều tra được nơi hắn ẩn náu.”

“Ngày mai.”

“Hả?”

“Thời gian giao dịch là ngày mai.”

“Sao cậu biết được.”

“Đoán.”

Thời Cảnh muốn nôn ra máu.

Trong lòng Lục Chinh tự có tính toán. Chỉ dựa vào mối ân oán cá nhân giữa Dịch Phong Tước và anh, thì không thể bỏ qua cơ hội thách thức tuyệt diệu lần này, cho dù thời gian giao dịch không phải vào ngày mai, hắn ta cũng sẽ tiến hành sắp xếp nó vào ngày mai.
Cụm từ “người tài cao gan lớn” là để hình dung người như vậy.

TÁI SINH HOÀN TOÀN