Chương 221: Anh sẽ nhớ em

Chương 221: Anh sẽ nhớ em

Đến khi tắm xong, Đàm Hi cũng ngủ mất.

Lục Chinh bọc người cô trong chiếc khăn tắm, bế cô lên giường, lau khô, rồi đắp chăn cho cô.

Cô gái ưm một tiếng, hai bên mày nhíu lại.

Giơ tay ra vỗ về, cúi người hôn cô.

“Khốn nạn…” Nắm đấm tay hơi cuộn chặt lại, đặt bên cạnh gối, nhỏ giọng ngâm nga, giống như ấm ức, lại giống như làm nũng.

“Hi Hi?”

Hai mắt nhắm chặt lại, lông mi dài chớp chớp.

Lục Chinh thở dài, giơ tay ra chạm nhẹ vào chóp mũi cô: “Em ấy…”

Ba phần bất đắc dĩ, bảy phần dung túng.

Kéo chăn lên, xoay người đi vào phòng tắm, tiếng nước nhanh chóng truyền ra ngoài.

Dội người xong, anh chui vào trong chăn, tay chân áp sát lại ôm cơ thể trắng nõn đang cuộn tròn lại vào trong lòng, tắt đèn, nhắm mắt lại.

Căn phòng yên tĩnh.

Đàm Hi mơ một giấc mơ.

Trong mơ, một mảng màu đỏ nóng bỏng, xung quanh bùng lên một ngọn lửa, tiếp đó ngọn lửa vọt lên cao, là màu vàng rực sáng loáng.
Nhiệt độ càng lúc càng cao, từ gót chân lên đến lồng ngực, giống như có một luồng khí nóng đang bao phủ, từng lỗ chân lông đều như đang điên cuồng kêu gào.

Đập vào mắt là biển lửa tận cùng, mặc cho cô nhảy nhót chạy trốn thế nào cũng không thể thoát ra được.

“Nóng…”

Đàm Hi mở to mắt, rèm cửa màu xanh xám đón gió lay động, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đang chiếu rọi, phía chân trời, mây rực lửa đỏ.

Lưng cô đang dán vào một vòm ngực nóng bỏng, trên cái bụng nhỏ và trước ngực là hai cái móng vuốt sói, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào vành tai cô, người cô giống như đang ở trong lò lửa.

Đàm Hi thử cử động chân tay, thấy anh không có phản ứng gì, lại giơ tay ra.

Thực sự quá nóng.

Chân tay nóng lên, mồ hôi chảy khắp người, đầu tóc dán chặt vào hai bên má, giống như cô vừa được vớt từ trong nước ra vậy.
“Dậy rồi à?” Giọng nói người đàn ông còn mang theo âm khàn khi mới ngủ dậy.

“Vâng, em muốn đi tắm…”

“Tắm cùng nhau.”

“Anh…”

Mười phút sau, hai người cùng ngồi trong một cái bồn tắm, Đàm Hi ghé sát người vào cạnh bồn tắm, quay lưng về phía người đàn ông.

Lục Chinh chia sữa tắm, kỳ lưng cho cô, lòng bàn tay từ từ di chuyển đến trước ngực, bị Đàm Hi nắm lấy.

Quay đầu lại, đôi mắt cảnh cáo: “Anh định làm gì?”

“Giúp em thoa sữa tắm.”

“Để tự em làm.”

“Đề phòng anh à?”

“Chẳng lẽ không nên đề phòng à?”

Nhị gia: “…”

Nhưng cuối cùng anh cũng không giày vò cô nữa, lần tắm cùng nhau này vô cùng đơn thuần.

Đàm Hi cảm thấy có chút không thể tin được, sói đói hôm nay ăn chay sao?

Có thể không?

Nhưng mặc kệ có thể hay không, đúng là Lục Nhị khống chế rất tốt.
Đi từ phòng tắm ra, Đàm Hi ngồi lên ghế, hưởng thụ dịch vụ ân cần của một người nào đó, khỏi cần nói cũng biết là đẹp đẽ đến đâu.

Ngay cả tiếng máy sấy cũng biến thành tiếng nhạc du dương êm ái.

Ọc ọc.

Đàm Hi vuốt ve cái bụng lép xẹp của mình, “Cậu ơi, cháu đói…”

Lục Chinh lắc đầu, đáy mắt lướt qua một tia bất đắc dĩ.

Đồ ăn còn lại đêm qua đã không ăn được nữa, hai người đành phải ra ngoài ăn.

“Hay là tiệm này đi?”

Lúc này, hai người dang đứng trước một tiệm bánh bao, lồng hấp bốc hơi nóng hổi, hương thơm xộc thẳng vào mũi.

Đàm Hi đói đến mức chảy cả nước miếng.

Lục Chinh cũng dừng chân theo cô: “Em muốn ăn à?”

“Ừm ừm.”

“Vậy thì ăn ở đây đi.”

Đàm Hi uống một hơi hết chén cháo, ăn liền hai cái bánh bao nhân thịt.

Lục Chinh ăn nhiều hơn cô, tốc độ cũng nhanh, ăn xong thì ngồi nhìn cô ăn.
“Anh làm gì vậy?” Nhìn chằm chằm cô vậy là sao chứ?

“Ăn nữa không?”

Đàm Hi lắc đầu.

Khi thanh toán, cô lại mua thêm ba suất đóng gói mang về, định mang về cho ba cô gái trong ký túc xá.

Đi từ tiệm bánh bao ra, Lục Chinh đưa cô về trường học.

“Mai anh về thủ đô à?” Đàm Hi liên tục chọc vào cái mũi của Lục Chinh, giọng điệu nặng nề.

“Ừ.”

“Lúc nào đi?”

“Buổi sáng.”

“Vậy anh… khi nào lại tới nữa?”

Đáy mắt lướt qua ánh sáng u tối, “Sao thế, em không nỡ để anh đi à?”

Đàm Hi bĩu môi, ngang ngạnh nói: “Anh đùa đấy à?”

Lục Chinh lắc đầu, không trêu chọc cô tiếp nữa.

Cô nhóc này rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo, lỡ cô bị chọc tức, không phân biệt tốt xấu liền múa móng vuốt, anh không muốn bị cào đâu.

“Khi nào rảnh anh sẽ tới. Ở trường, em phải chăm chỉ học hành, thi cuối kỳ nếu có bất kỳ môn nào không qua thì cởϊ qυầи ra chịu đánh đi! Sinh hoạt phí tháng sau đã trừ hết rồi, nếu còn bị anh tóm được nữa thì tiền sinh hoạt tháng sau nữa của em cũng đừng mong lấy được nữa.”
“Hừ! Không muốn thì không muốn!” Bà cô đây có tiền, không thèm chút thịt muỗi đấy của anh!

“Đừng giận dỗi nữa.”

“Em mà giận dỗi á? Còn lâu!” Đàm Hi phát hiện ra, hình như hôm nay Lục Chinh… dịu dàng khác thường?

Khi con sói ngoan ngoãn ở trong hang thì đương nhiên là dịu dàng, đó là bởi vì nó đã ăn no, tạm thời không có tính tấn công nữa.

Mười phút sau, chiếc xe Land Rover cao lớn dừng lại trước cổng trường.

Đàm Hi liếc mắt, lén nhìn anh một cái: “Anh còn gì muốn nói không?”

“Tối qua là lỗi của anh, em về nghỉ ngơi đi.”

“Hết rồi à?”

Lục Chinh trầm ngâm một lát: “Lần sau đừng có nghĩ ra mấy trò ngốc nghếch như vậy nữa, tránh để lại phải đào hố chôn mình.” Cơ mà, đối với anh mà nói, thực sự là vô cùng tốt.

Nghe vậy, suy nghĩ trong đầu Đàm Hi giống như bong bóng nổi trên mặt nước, nổ bộp một cái, hoàn toàn tan vỡ.
“Anh là đồ khốn kiếp!” Kích động thái quá.

Đây là nỗi đau đớn và sự hối hận vĩnh viễn trong lòng cô…

Ngăn bàn tay đang hầm hừ định mở cửa của cô lại, quay đầu cô lại quay về phía mình, Lục Chinh thở dài, “Anh sẽ nhớ em.”

Dáng vẻ người đàn ông như đang trịnh trọng làm việc, ngữ khí nghiêm túc khiến Đàm Hi nhất thời kinh ngạc.

“Ừm… em cũng sẽ nhớ anh.” Nói xong, đặt một nụ hôn lên má anh nhanh như chớp, sau đó mở cửa xe chạy đi xa.

Lục Chinh nhìn theo bóng lưng cô nàng nào đó chạy trối chết, bỗng thấy buồn cười.

Tiếng chuông điện thoại lạnh lùng vang lên.

Ý cười chợt thu lại, “… Ừm, tôi biết rồi. Tôi đến đó ngay đây.”

Lục Chinh khởi động xe, quay đầu xe lái về hướng ngược lại, nhanh chóng hòa vào trục đường chính.

Hai mươi phút sau, khu quân sự Tân Thị.
“Xin xuất trình giấy tờ.”

Lục Chinh hạ cửa xe xuống, đưa sổ xanh ra.

Người đó lật mở ra xem, khuôn mặt vốn nghiêm khắc lướt qua một tia kinh ngạc, thái độ bỗng trở nên cung kính: “Chào thủ trưởng!”

Trên tay Lục Chinh kẹp một điếu thuốc, khói trắng vấn vít, khua tay một cái, mùi thuốc tản ra, “Đừng gọi nhầm người.”

Ánh mắt anh lính cảnh vệ kiên quyết, “Chỉ cần còn có quân hàm thì phải gọi là thủ trưởng!”

Lục Chinh khẽ cười: “Mở cổng ra đi.”

“Rõ!”

Lưới sắt từ từ dâng lên, chiếc Land Rover xuyên vào, nhanh chóng biến mất trong phạm vi tầm nhìn.

Lúc này, trạm canh gác truyền đến tín hiệu thay ca.

Hai anh lính cảnh vệ thay đổi vị trí cho nhau.

Lính cảnh vệ A được thay ca trao lại súng cho lính cảnh vệ B rời đi.

“Đi thôi, đi ăn sáng.”

“Đi ăn ở căng tin nào?”
“Ồ, đã chín rưỡi rồi, đến căng tin số 2 đi, ở đó sữa đậu nành vẫn còn nóng.”

“Ừ. Đúng rồi, vừa rồi người lái chiếc Land Rover đến là ai thế? Tôi thấy mặt cậu biến sắc luôn.”

Lính cảnh vệ A nhìn xung quanh một lượt, lúc này mới thận trọng đè thấp giọng xuống, nói: “Trên giấy chứng nhận quân đội của người ta viết là Tổng quân khu thủ đô đấy!”

“Mấy vạch mấy sao?”

Một vạch một sao là thiếu úy. Cứ theo đó, cho đến cấp đại úy là hai vạch bốn sao, tăng lên nữa là cấp tướng!

“Người ta là cành vàng thêm sao đấy! Còn hỏi mấy vạch mấy sao nữa à?”

“Mẹ ơi! Thế chẳng phải là cấp tướng rồi à?”

“Thiếu tướng đấy!”

“Người đó trông có vẻ còn trẻ lắm, sao đã trèo lên được vị trí đấy rồi?” Lính cảnh vệ B cảm thấy không thể tin được.
Đương nhiên, về phương diện này, lính cảnh vệ A hiểu biết hơn anh ta nhiều, “Thiếu tướng ba mươi tuổi ở quân khu thủ đô tuy không hay gặp, nhưng cũng không đến nỗi quá hiếm, người ta trên đầu có người che cho, lại lập được nhất đẳng công, quân hàm cứ thế được tăng lên thôi chứ sao?”

“Đúng là có cây đại thụ che vẫn mát mẻ hơn…”

“Nhưng mà, trường hợp người đó có vẻ đặc biệt.”

“Đặc biệt thế nào?”

“Bên trên có đóng dấu đỏ là tạm giữ lại quân hàm, có lẽ là bị phạt gì đó.”

“Bị phạt?”

“Bình thường trong những tình huống như thế, đều là bãi miễn chức vụ, nếu lỗi không lớn thì có thể tạm thời bị giữ quân hàm.”

Lục Chinh dừng xe trước tòa nhà tổng tham mưu, đi thẳng lên tầng sáu.

Trong phòng làm việc sáng sủa, Thời Cảnh đã ngồi một lát, Tiểu Trần đang sắp xếp đống công văn chồng chất trên bàn làm việc.
“Ông Cát đâu?” Lục Chinh vừa mở cửa đi vào, sau khi nhìn qua liền trầm giọng hỏi.

Mắt Thời Cảnh sáng lên, “Lão Lục, cậu đến rồi.”

“Ừm.”

Tiểu Trần rót trà cho anh, đặt lên trên bàn, “Tiểu đoàn trưởng Lục ngồi đây một lát, ông Cát đang có chút việc bận, bây giờ đang ở phòng họp trên tầng.”

Nghĩ ngợi một lát, lại bổ sung thêm một câu, “Ông Bàng cũng có mặt.”

Ánh mắt Lục Chinh hơi khựng lại, “Đến khi nào vậy?”

“Sáng sớm nay.”

“Có việc gấp à?”

“Tạm thời vẫn chưa có tin tức chính xác.”

“Ừm. Tôi biết rồi.”

Tiểu Trần cúi đầu, tiếp tục công việc đang làm.

“Ài, lão Lục, tôi nghe nói cậu đã đến Tân Thị từ hôm trước rồi, mấy ngày nay cậu làm gì thế?” Nói xong cười he he, vừa ti tiện lại vừa hèn mọn.

Lục Chinh uống ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Liên quan gì đến cậu?”
“Đừng ngại… chúng ta là anh em cơ mà, đáng ra phải không có chuyện gì cũng có thể nói chứ.” Nếu anh ta nhớ không nhầm thì cô nàng họ Đàm kia hình như cũng đang học đại học ởTân Thị…

“Anh em kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội á?” Khẽ xùy lạnh một tiếng.

Thời Cảnh ngẩn ra, nhớ tới cuộc điện thoại hôm qua với ông Cát, lại liếc nhìn Tiểu Trần, chẳng lẽ cái tên này đã nói hết chuyện anh ta khai lão Lục ra rồi hay sao?!

Đáng tiếc, đồng chí Tiểu Trần còn đang chuyên tâm phân loại công văn, căn bản không hề chú ý đến ánh mắt của anh ta, nói gì đến chuyện phản ứng lại được?

Thời Cảnh buồn bực trong lòng.

“Nè… lão Lục, cậu nói bừa cái gì đấy! Tôi là loại người đó hay sao?!” Dù sao thì anh ta cũng đã hạ quyết tâm giả ngốc đến cùng rồi.

Lục Chinh nhìn anh ta một cái thật sâu xa khiến Thời Cảnh cảm thấy chột dạ.
“Cậu đừng có đánh trống lảng, tôi hỏi cậu mấy ngày nay làm gì cơ mà? Có phải là đêm đêm hoan lạc, ngày ngày lắc lư trên giường không?” Bạn Cảnh nháy mắt ra hiệu.

“Đứng xa ra!”

“Xem đi, quả nhiên là bị tôi nói trúng rồi nhé! Với cái cơ thể này của cậu thì cô gái nhỏ bé yêu kiều kia sao có thể chịu đựng nổi bị cậu giày vò cơ chứ?”

“…” Đúng là anh đã hơi mạnh tay với cô, lúc dậy, sau lưng và trước ngực cô gái nhỏ đầy dấu vết xanh tím khiến anh vừa thấy kiêu ngạo nhưng cũng thương xót vô cùng.

“Không nói gì là sao hả? Ô…” Âm thanh kéo dài ra, “Cậu chột dạ rồi đúng không?”

“Thời Cảnh, xem ra dạo này cậu rảnh rỗi quá thì phải.”

“Chẹp chẹp, lão Lục, cậu xong đời rồi!” Lắc đầu cảm thán, thu hút cả sự chú ý của đồng chí Tiểu Trần.

Thời Cảnh tiếp tục phát biểu: “Tôi thấy ấn đường cậu sáng loáng, mặt mày hàm xuân, vừa nhìn đã biết ngay là dấu hiệu của Hồng Loan tinh động*! Gần đây phong lưu lắm đúng không? Cậu trai tân bao nhiêu năm cuối cùng cũng bị phá rồi, đáng mừng, đáng… đệch!”
*Hồng Loan tinh động: Ngôi sao Hồng Loan đại diện cho vị trí đào hoa này vượng về đời sống hôn nhân, có quan hệ mât thiết tới việc chuyện vợ chồng có quan hệ tốt đẹp hay không. Hồng Loan tinh động để chỉ một cuộc tình duyên tốt đẹp sẽ tiến tới hôn nhân.

Thời Cảnh xoay người tránh né, nắm đấm nhanh như gió của Lục Chinh lướt qua mặt anh ta.

“Còn dám nói nhảm nữa, có tin tôi cho cậu nằm viện ba tháng liền không dậy nổi không?”

“Đừng mà…” Vốn dĩ anh ta không phải là đối thủ của Lục Chinh, lại thêm bản thân đang bị thương, càng không có khả năng thắng.

“Hừ!”

Thời Cảnh đứng vào góc xa Lục Chinh nhất, trên miệng không ám nói gì nữa, nhưng trong lòng đang không ngừng kêu gào.

Lục Chinh ơi là Lục Chinh!

Để xem cậu giả đò được đến bao giờ?!

Vừa vào cửa đã cười tươi như gió mùa xuân, còn không cho người ta hỏi han, đây là cái lý lẽ gì thế?
Được thôi, anh ta thừa nhận, cái dáng vẻ ăn no đắc ý này thực sự là vô cùng ngứa mắt.

Ánh mắt quỷ dị của Tiểu Trần nhìn vào Lục Chinh, Hồng… Hồng Loan tinh động?

Ôi mẹ ơi…

Vị Diêm Vương mặt lạnh này cũng có thể lấy được vợ cơ à?

Xem ra, anh ta phải cố gắng hơn nữa rồi…

Khi ông Cát vào, hai anh chàng đang đứng cách xa nhau, một người bình tĩnh trầm lặng, một người vẫn còn đang khϊếp sợ.

Tiểu Trần bình thường nhất, đang đứng phía sau bàn làm việc.

“Khụ khụ!”

“Thủ trưởng.”

“Ông Cát.”

“Ông Cát.”

Đè bàn tay xuống, “Ngồi xuống hết đi. Tiểu Trần, đi kiểm tra cửa sổ.”

Chuyện kiểm tra cửa sổ không chỉ đơn giản là kéo rèm cửa như bình thường, mà là tiến hành một loạt kiểm tra chống nghe trộm để đảm bảo tính cơ mật của nội dung cuộc nói chuyện.
Tiểu Trần xuất thân là lính trinh sát, về phương diện này vô cùng thành thục.

Chưa đầy mười phút đã kết thúc, “Báo cáo thủ trưởng! Không có vấn đề gì!”

“Được. Hôm nay gọi các cậu đến đây là vì chuyện của tập đoàn Thiên Tước.”

Ánh mắt Lục Chinh hơi siết chặt lại, “Có tin tức từ nước ngoài rồi sao?”

Thời Cảnh dựng tai lên, vẻ mặt trịnh trọng, hoàn toàn khác với dáng vẻ cợt nhả lúc trước: “Có lẽ không phải vậy, tổ tình báo vẫn chưa có đột phá gì.”

Ông Cát gật đầu, “Là tin tức trong nước. Ba cuộc giao dịch lớn nhất trong năm nay của tập đoàn Thiên tước lần lượt là Tomawhak ở Nga, gia tộc Gambino của tổ chức mafia ở Mỹ, và An Thị Đạt Thành ở Hoa Hạ, do Dạ Xã ở giữa giật dây. Một tuần trước, khi hải quan cảng Victoria điều tra tàu hàng hải trọng lớn đã chặn dược một tàu buôn đầy dược phẩm, thành phần của những dược phẩm này đều có một điểm chung, đó chính là đều có thể dùng phương thức trích lọc chiết xuất thông thường để lấy ra các thành phần chính trong hàng đá và thuốc mê – tức methamphetamine và cafein!”
“Hiện nay, chúng ta không biết lô dược phẩm này là của nhà nào trong ba nhà, còn tổ chức Dạ Xã này ở giữa đóng vai trò gì.”

TÁI SINH HOÀN TOÀN