Chương 19 – Điệp viên 007

Chương 19 – Điệp viên 007

Căn lều màu trắng

Khi mơ thấy mình đang mơ là lúc người ta sắp tỉnh giấc.

Suốt hai ngày sau đó, James Bond thường trực ở trong trạng thái này mà không hồi tỉnh. Anh ngắm nhìn cuộc diễu hành của những giấc mơ đi qua mà không nỗ lực khuấy động trật tự của nó, mặc dù số nhiều rất kinh hoàng và tất cả đều đau đớn. Anh biết mình đang ở trên giường, rằng anh đang nằm ngửa không thể cử động. Và vào một trong những khoảnh khắc tranh tối tranh sáng, anh nghĩ có người chung quanh mình nhưng không cố gắng mở mắt ra và bước trở lại thế giới.

Bond cảm thấy an toàn hơn trong bóng tối, và anh đã ôm chặt nó vào lòng.

Vào sáng ngày thứ ba, một cơn ác mộng kinh khủng đã lay anh tỉnh dậy, run rẩy và ướt đẫm mồ hôi. Có một bàn tay đặt trên trán mà anh liên kết với giấc mơ của mình. Anh gắng sức nhấc một cánh tay lên để tung cú đấm nghiêng vào chủ nhân bàn tay đó, thế nhưng tay anh bất động vì bị cột vào hai bên giường. Toàn thân anh bị trói bằng đai da, một thứ gì đó giống vải liệm trắng phủ từ ngực xuống chân và che khuẩt tầm nhìn đến chân giường. Anh quát to, thốt ra một tràng từ ngữ thô tục nhưng nỗ lực đó đã lấy đi tất cả sức lực, và lời lẽ nhỏ dần thành tiếng nức nở. Nước mắt cô đơn và tự thán ứa ra.

Một giọng nói phụ nữ cất lên, những ngôn từ dần dà thâm nhập vào tâm trí Bond. Dường như là một giọng nói tử tế; dần dà anh hiểu mình đang được an ủi, rằng đây là một người bạn, không phải kẻ thù. Bond khó lòng tin được điều này. Anh đã đoan chắc mình vẫn còn bị cầm tù, rằng cuộc tra tấn lại sắp bắt đầu. Anh cảm thấy đang được nhẹ nhàng lau mặt bằng một mảnh khăn mát tỏa mùi hoa oải hương, rồi chìm đắm trở lại vào những giấc mơ của mình.

Vài giờ sau, khi tỉnh lại lần nữa, tất cả những nỗi hãi hùng đã biến mất và Bond cảm thấy ấm áp, uể oải. Ánh nắng đang tràn vào căn phòng sáng sủa, âm thanh ngoài vườn vọng qua cửa sổ. Trên nền phía sau có tiếng những ngọn sóng nhỏ vỗ lên bờ. Khi quay đầu lại, Bond nghe tiếng sột soạt. Một nữ y tá đang ngồi bên gối của anh đứng dậy và hiện ra trong tầm nhìn. Một cô gái xinh xắn, vừa mỉm cười vừa bắt mạch cho anh.

“Vâng, rất mừng vì rốt cục anh đã tỉnh lại. Tôi chưa bao giờ nghe thứ ngôn ngữ khủng khiếp như thế trong đời”.

Bond mỉm cười đáp lại.

“Tôi đang ở đâu?” anh hỏi và ngạc nhiên khi nghe giọng nói của mình vững vàng, trong trẻo.

“Anh đang ở trong nhà nuôi dưỡng ở Royale; tôi được cử từ Anh sang đây để săn sóc. Chúng tôi có hai người và tôi là y tá Gibson. Bây giờ anh cứ nằm yên, tôi sẽ đi báo bác sĩ là anh đã tỉnh. Anh đã bất tỉnh từ lúc người ta đưa anh vào và chúng tôi rất lo”.

Bond nhắm mắt, thầm thăm dò cơ thể. Cơn đau tệ hại nhất là ở cổ tay, mắt cá chân và bàn tay phải. Ớ thân giữa thì không có cảm giác. Anh cho là đã được tiêm thuốc tê cục bộ. Phần thân thể còn lại nhức nhối ngầm như bị đánh đập khắp người. Bond cảm nhận được sức ép của băng y tế ở khắp nơi, râu cổ và cằm chưa cạo đâm vào vải đắp. Từ cảm giác của những sợi râu, anh biết ít nhất đã ba ngày không cạo. Điều đó có nghĩa đã qua hai ngày kể từ buổi sáng bị tra tấn.

Bond đang chuẩn bị lựa ra những câu hỏi trong tâm trí thì cửa mở và bác sĩ bước vào, cô y tá nối gót. Và ở phía sau là khuôn mặt thân mến của Mathis, một Mathis có nét lo lắng đằng sau nụ cười nở rộng. Anh ta đặt ngón tay lên môi ra hiệu, rón rén bước đến cửa sổ và ngồi xuống.

Bác sĩ, một người Pháp có khuôn mặt trẻ trung và thông minh, đã đừợc tách ra khỏi bổn phận với Phòng Nhì để chăm sóc trường hợp của Bond. Anh ta đến đứng bên cạnh Bond, đặt tay lên trán anh trong lúc nhìn vào biểu đồ thân nhiệt treo sau giường.

Khi phát biểu, anh ta nói thẳng.

“Anh có rất nhiều thắc mắc, anh Bond thân mến”, vị bác sĩ nói bằng thứ tiếng Anh hoàn hảo, “và tôi có thể trả lời hầu hết. Tôi không muốn anh hao phí sức khỏe, vì thế tôi sẽ cho anh biết những điểm quan trọng nhất. Sau đó anh có thể ở bên ông Mathis vài phút, người muốn lấy một hoặc hai chi tiết từ anh Thật sự hãy còn quá sớm để nói chuyện, nhưng tôi muốn anh ổn định tâm trí để có thể tiến hành tác nghiệp chỉnh hình cơ thể mà không gây nhiều phiền hà cho anh”.

Y tá Gibson kéo ghế cho vị bác sĩ rồi ra khỏi phòng.

“Anh đã ở đây khoảng hai ngày”, bác sĩ nói tiếp. “Xe của anh được một nông dân phát hiện trên đường đến chợ ở Royale. Ông ta đi báo cảnh sát. Sau một vài chậm trễ, ông Mathis nghe nói là xe của anh và lập tức đến Les Noctambules với người của mình. Họ tìm được anh và Le Chiffre, cả bạn anh nữa, cô Lynd. Cô gái không bị tổn thương, và theo lời cô ta thì không bị gạ gẫm. Cô ta kiệt sức vì bị sốc nhưng giờ đây đã hoàn toàn bình phục và ở tại khách sạn. Cô đã nhận chỉ thị từ London ở lại Royale dưới quyền anh đến khi anh đủ phục hồi để trở về Anh”.

“Hai tên giết thuê của Le Chiffre đã chết, mỗi tên bị giết bởi một viên 35 ly vào gáy. Vì trên mặt chúng không có nét biểu lộ, rõ ràng chúng không hề nhìn hoặc nghe thấy kẻ tấn công. Chúng được phát hiện ở cùng phòng với cô Lynd. Le Chiffre đã chết, bị bắn vào giữa hai mắt cũng bằng vũ khí tương tự. Anh chứng kiến gã chết phải không?”

“Phải”. Bond trả lời.

“Những vết thương của anh rất nặng nhưng mạng sống không bị nguy hiểm, mặc dù anh mất nhiều máu. Nếu mọi việc diễn tiến tốt đẹp, anh sẽ bình phục hoàn toàn, không có chức năng của bộ phận nào trong cơ thể bị tổn hại”. Vị bác sĩ mỉm cười, vẻ trầm trọng. “Nhưng tôi e rằng anh sẽ tiếp tục bị đau trong nhiều ngày, và nỗ lực của tôi là tạo cho anh sự thoải mái tối đa. Vì đã tỉnh lại, tay anh sẽ được tự do nhưng không được cử động thân thể; và khi ngủ, y tá đã có lệnh cột tay anh lại. Trên tất cả, việc nghỉ ngơi và lấy lại sức khỏe là rất quan trọng. Trước mắt anh đang phải chịu cơn sốc nặng nề về thể chất và tinh thần”. Bác sĩ ngừng lại. “Anh bị hành hạ trong bao lâu?”

“Khoảng một giờ”, Bond đáp.

“Quả là khác thường khi anh còn sống sót. Tôi chúc mừng anh. Rất ít người có thể chịu đựng được những gì anh đã trải qua. Có lẽ đó là chút an ủi. Như ông Mathis có thể nói với anh, tôi đã từng chữa trị một số bệnh nhân cũng chịu đựng hoàn cảnh tương tự, và không một ai qua khỏi như anh đã làm được”.

Vị bác sĩ nhìn Bond một lúc rồi gay gắt quay sang Mathis.

“Anh có 10 phút rồi buộc phải ra ngoài. Nếu để cho thân nhiệt bệnh nhân tăng lên, anh sẽ chịu trách nhiệm”.

Anh ta toét miệng cười với cả hai và rời khỏi phòng.

Mathis bước đến lấy ghế của bác sĩ.

“Một người tốt”, Bond nói. “Tôi thích anh ta”.

“Anh ấy gắn bó với Phòng”, Mathis đáp. “Anh ấy rất tốt. Ngày nào đó tôi sẽ kể về anh ấy. Anh ấy nghĩ anh là một nhân vật phi thường – tôi cũng thế”.

“Tuy nhiên chuyện đó có thể chờ. Như anh có thể hình dung, có nhiều điều phải làm rõ, mà tôi thì bị Paris thúc giục, và tất nhiên cả London. Thậm chí cả Washington qua trung gian anh bạn tốt Leiter của chúng ta. Ngẫu nhiên”, anh ta ngừng nói, “tôi nhận được thông điệp cá nhân của M. Đích thân ông ấy gọi điện thoại cho tôi. Ông ấy chỉ nhắn tôi nói với anh rằng ông ấy rất có ấn tượng. Tôi hỏi chỉ thế thôi sao, ông ấy trả lời: ‘Bảo cậu ấy rằng Kho Bạc thở phào nhẹ nhõm’. Rồi ông ấy gác máy”.

Bond toét miệng hài lòng. Điều khiến anh ấm lòng nhất là đích thân M gọi điện cho Mathis. Chuyện này hiếm khi xảy ra. Sự hiện hữu của M chưa bao giờ được xác nhận, nói gì đến danh tính con người. Anh có thể hình dung cử chỉ này hẳn là gây xôn xao trong tổ chức siêu tình báo ở London.

“Một người đàn ông cao gầy có một tay từ London đến đây cùng ngày chúng tôi tìm ra anh”, Mathis tiếp tục, vốn nhờ kinh nghiệm riêng biết rằng những chi tiết nhỏ nhặt này sẽ làm Bond hài lòng hơn bất cứ điều gì khác và thỏa mãn nhất, “ông ta sắp xếp các y tá và chăm sóc mọi việc. Thậm chí xe của anh cũng đang được sửa chữa. Có vẻ là sếp của Vesper. Ông ấy bỏ nhiều thời giờ bên cô ấy, đưa ra những chỉ thị nghiêm ngặt về việc chăm sóc anh”.

Trưởng trạm S., Bond nghĩ. Chắc chắn người ta đang trải thảm đỏ tiếp đãi anh.

“Bây giờ”, Mathis lên tiếng, “nói chuyện công việc. Ai đã giết Le Chiffre?”

“SMERSH”, Bond trả lời.

Mathis khẽ huýt gió.

“Chúa ơi”, anh ta kính cẩn nói. “Vậy là họ đã theo dõi gã. Tên đó hình dáng ra sao?”

Bond vắn tắt giải thích những gì đã xảy ra đến thời điểm cái chết của Le Chiffre, lược bỏ tất cả trừ những chi tiết cốt yếu nhất. Anh phải cố gắng để thuật lại và vui mừng khi kể xong. Quay lại với cảnh tượng hãi hùng đã gợi dậy toàn bộ cơn ác mộng; mồ hôi bắt đầu tuôn ra trên trán và cơn đau quặn phập phồng bắt đầu hoành hành trong người.

Mathis nhận ra mình đã quá tcớn. Giọng nói của Bond đang yếu dần, mắt anh mờ đi. Mathis gập mạnh quyển sổ ghi chú lại và đặt tay lên vai Bond.

“Tha lỗi cho tôi, anh bạn”, Mathis nói. “Mọi chuyện giờ đây đã kết thúc, và anh đang ở trong những bàn tay an toàn. Tất cả đều tốt đẹp, toàn bộ kế hoạch diễn tiến tuyệt vời. Chúng tôi đã tuyên bố Le Chiffre đã bắn chết hai đồng lõa rồi tự sát vì gã không dám đối mặt với một cuộc điều tra quỹ công đoàn. Strasbourg và phương Bắc đang om sòm. Gã được xem là một anh hùng vĩ đại và trụ cột của Tổ Chức Quá Khích ở Pháp. Chuyện nhà thổ và sòng bạc đã hoàn toàn lật nhào gốc rễ tổ chức của gã và cả bọn đang nháo nhác chạy quanh như mèo bị phỏng. Trước mắt, Tổ Chức Quá Khích tuyên bố Le Chiffre đã mất trí. Nhưng điều đó chẳng gỡ gạt gì nhiều sau cú đột kích của Thorez trước đây không lâu. Chỉ khiến cho tất cả bọn tai to mặt lớn của chúng có vẻ lẩm cẩm. Chúa biết chúng sẽ phục hồi toàn bộ đường dây ra sao”.

Mathis thấy sự hăng hái của mình đã có hiệu lực mong muốn. Mắt Bond sáng hơn.

“Một bí mật cuối cùng”, Mathis nói, “rồi tôi hứa tôi sẽ đi”. Anh ta nhìn đồng hồ. “Bác sĩ sẽ lột da tôi trong nháy mắt thôi. Nào, khoản tiền thì sao? Ở đâu? Anh giấu nó ở đâu? Chúng tôi đã đến phòng anh với một cái lược chải chí. Không có ở đó”.

Bond toét miệng cười.

“Ở đó chứ”, anh thốt lên, “nhiều hoặc ít. Trên cánh cửa mỗi phòng đều có một mảnh nhựa hình vuông màu đen ghi số phòng. Dĩ nhiên là mặt quay ra hành lang. Đêm đó sau khi Leiter đi khỏi, tôi chỉ đơn giản mở cửa, tháo ốc trên bảng số của tôi, nhét tấm chi phiếu vào bên dưới rồi vặn ốc gài bảng số trở lại. Nó vẫn còn ở đó”. Bond mỉm cười. “Tôi rất vui khi có thứ để người Anh ngốc nghếch có thể dạy cho người Pháp khôn ngoan”.

Mathis cười thích thú.

“Tôi cho rằng anh nghĩ như thế là ăn miếng trả miếng vì tôi đã biết ý đồ của vợ chồng nhà Muntz. A, thế là xong. Ngẫu nhiên mà chúng ta tóm được họ. Họ chỉ là thứ tép riu được thuê theo thời vụ. Chúng tôi sẽ lo cho họ nằm tù vài năm”.

Mathis vội vã đứng lên khi bác sĩ xông vào trong phòng và nhìn Bond.

“Ra”, anh ta ra lệnh cho Mathis. “Ra ngoài và chớ quay lại”.

Mathis chỉ đủ thời gian để vui nhộn vẫy tay với Bond và gấp rút nói vài lời tạm biệt trước khi bị xua ra khỏi cửa. Bond nghe được một tràng tiếng Pháp nóng nảy nhỏ dần xuống dưới hành lang. Anh nằm xuống lại, kiệt sức nhưng phấn khởi vì tất cả những gì đã nghe. Anh thấy mình nghĩ đến Vesper khi nhanh chóng chìm vào một giấc ngủ không yên.

vẫn còn những câu hỏi phải trả lời, nhưng chúng có thể chờ.

ĐIỆP VIÊN 007 - SÒNG BẠC HOÀNG GIA