Chương 17: Hành Giả đánh yêu ăn trộm Quan Âm bắt gấu thành tinh
Tam Tạng nói:
– Thôi các ông chờ dậy, đừng phiền não làm chi, vái cho kiếm đặng cà sa thì xong xuôi mọi việc, sợ tìm không đặng, ắt là nó chẳng dung tình.
Các sãi nghe nói đồng niệm phật vang trời, xin thần thánh xét soi, kiếm áo cà sa cho đặng.
Nói về Tôn Hành Giả đằng vân tới núi Hắc Phong nhằm tiết tháng ba, xem núi non tốt lắm, có bài thơ cuối mùa Xuân như vầy:
Khắp nẻo nguồn khe chảy,
Ðầu non hoa cỏ đơm
Chim kêu người chẳng thấy,
Bông rụng nhánh còn thơm.
Tôn Hành Giả đương xem nghe trong bụi có người nói chuyện.
Hành Giả lén xuống, dòm thấy ba con yêu ngồi dưới đất mà nói chuyện với nhau; một thằng ngồi giữa mặt đen, bên tả là đạo sĩ, bên hữu là tú tài áo trắng, ngồi nói kinh nói sách, khoe phép khoe tài.
Người mặt đen cười rằng:
– Ít bữa nữa đến ngày sinh nhật của tôi, xin hai ông ráng đến.
Tú tài áo trắng nói rằng:
– Năm nào tôi cũng tới Ðại vương, có lẻ nào năm nay không đến?
Người mặt đen nói:
– Tôi xí đặng vật báu, là cái áo cà sa, tính mai làm hội Phật Y đặng ăn mừng một tiệc.
Ðại sĩ nghe nói cười rằng:
– Hay lắm, hay lắm! Tôi chẳng dám quên, ngày mai dự tiệc ăn mừng, ở ít bữa cho qua đám sinh nhật.
Tôn Hành Giả nghe nói, nín không đặng, nhảy ra giá thiết bảng hét lớn rằng:
– Mầy là đồ quỷ, ăn cắp áo cà sa, đừng lo làm Phật Y, phải trả cho tao lập tức.
Nói vừa dứt tiếng, giơ thiết bảng đánh liền, thằng mặt đen nổi gió trốn đi.
Lão đạo sĩ đằng vân bay mất, đập Tú tài áo trắng chết tốt hóa ra Bạch hoa xà, Hành Giả nổi nóng xách lên bứt con rắn đứt làm hai khúc. Rồi chạy vòng theo núi, mà kiếm quỷ mặt đen, xảy thấy động yêu, đóng cửa chặt kính, biển đề “Hắc phong động” rõ ràng.
Tôn Hành Giả giá thiết bảng kêu rằng:
– Bớ thằng chó chết, trả áo cà sa cho mau.
Yêu nhỏ vào báo rằng:
– Ðại vương ôi! Chắc làm hội Phật Y không đặng! Ngoài ngỏ có Thiên Lôi đầu trọc, đương đòi áo cà sa.
Hắc Phong nai nịt cầm cần thương, vòng ra cửa động.
Hành Giả thấy con tinh ấy: Ðội mão đen, mặc giáp sắt, cầm cây giáo cũng đen, coi giống cục than hầm một thứ.
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Bộ mầy ở lò gốm thì phải?
Hắc Phong kêu lớn hỏi rằng:
– Mầy là Hòa Thượng chùa nào, áo cà sa làm mất ở đâu, khéo đến đây đòi bậy? Tôn Hành Giả nói:
– Áo cà sa để trong phương trượng tại chùa Quan Âm, hồi hôm bị lửa cháy chùa, mầy trà trộn lén vào ăn cắp, hăm làm hội Phật Y hồi nãy, bây giờ thiệt chối hay sao? Mau mau trả lại cho tao, mới là khỏi chết.
Hắc Phong nghe nói cười hả hả mà tiếc rằng:
– Mầy là đồ khốn nạn! Hồi hôm nổi lửa đốt chùa, ngồi làm phách hóa giông, chúng lấy cà sa không thấy, mầy là thằng gì đó, tài lực đáng bao nhiêu? Dám vác gậy đến đây, mà đặt điều nhìn bậy?
Tôn Hành Giả nói:
– Mầy là thằng cháu bất hiếu, nhè ông ngoại mà quên. Ông là học trò của Ðường ngự đệ tên là Hành Giả họ Tôn, nếu ta nói việc phép tài chắc nhà gả bay hồn mất vía.
Hắc Phong nói rằng:
– Ðâu mầy thử nói sự tích tao nghe?
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Con hãy đứng cho vững chân mà nghe ông nói.
Liền đọc hết đầu dây mối nhợ, rồi nói rằng:
– Mầy không tin thì hỏi thử thiên hạ, coi tao có phải là Yêu thứ nhứt hay không? Hắc Phong nghe nói cười rằng:
– Quả như lời nói đó, thì mầy là Bật Mã Ôn.
Tôn Hành Giả nghe kêu Bật Mã Ôn giận lắm, huơ thiết bảng đánh liền.
Hắc Phong lấy giáo đở ngang, đánh đấu đã hơn vài mươi hiệp, từ sớm mai đến đứng bóng, chưa biết hơn thua.
Hắc Phong đở thiết bảng nói rằng:
– Tôn Hành Giả ơi! Ðể ta về ăn cơm đã, rồi ra đánh tới chiều.
Nói rồi chạy về nhà, đóng cửa động chặt cứng, rồi cho mời bạn hữu tới mừng hội Phật y.
Hành Giả phá cửa không được, trở về chùa một nước.
Nói qua Tôn Hành Giả về tới chùa, thưa cùng Tam Tạng tự sự trước sau, các sãi nghe nói ra mối mới mừng, rồi vội vã dọn cơm chay mà đãi.
Tôn Hành Giả ăn cơm rồi lên núi nữa, quyết vào phá cửa đặng lấy áo cà sa, đương đi nửa đàng gặp một con yêu nhỏ, cặp nách cái hộp đi giữa lộ như bay.
Tôn Hành Giả đập một hèo thịt xương tan nát, dở hộp ra coi thử, thấy lá thiệp mời, đề rằng:
” Tôi là Hùng Bi, sai kính thiệp mời Kim Trì hòa thượng trước phòng xem rõ. Cảm tình dạy dỗ, mến đứt yêu thương. Ðêm hồi hôm thấy lửa cháy lan. Mà kể chắc mấy linh không nao núng. Tôi tới đó lửa tàn khói ngún, đâu thời may đặng áo cà sa. Tính mở tiệc hoa, ăn mừng vật quới. Xin ông ráng tới, mời trước ba ngày.”
Hành Giả coi rồi cười ngất rằng:
– Lão già ấy chết đà đáng số, nó là một lũ yêu tinh, hèn chi sống lâu, tới hai trăm bảy mươi tuổi. Chắc là yêu tinh truyền phép địa tiên cho nó nên trường thọ như vầy, để ta biến ra hình lão ấy, vào động mới xong. Hoặc may thấy áo cà sa thì giựt chạy về khỏi mắc công đánh đập.
Nói rồi niệm thần chú liền hóa Sãi già tới động Hắc Phong, đứng ngoài kêu mở cửa. Quỷ nhỏ vào báo rằng:
– Có Hòa Thượng Kim Trì tới.
Hắc phong ngẫm nghĩ rằng:
– Mình mới sai trẻ đi mời, lẻ nào tới mau như vậy?
Có khi Tôn Hành Giả biểu thầy đi đòi áo đó chăng? Trẻ bây cất áo cà sa, đừng để đó Kim Trì ngó thấy.
Tôn Hành Giả đến trước sân, thấy đào lý tốt tươi, tre tòng mát mẻ, khác màu nhà núi, giống cảnh cung tiên. Trước cửa cái đề đôi liển rằng:
Nương dựa non xanh, không việc tục,
Thảnh thơi động tía, tợ người tiên.
Tôn Hành Giả khen rằng:
– Thằng này yêu quái mặc lòng mà tánh ưa thanh tịnh.
Bước vào trong ngó thấy, những là rừng xoi cột xẻ, xong sáng cửa cao.
Hắc Phong ra nghinh tiếp nói rằng:
– Tối hôm nay không gặp mặt, lấy làm buồn bực quá chừng, mới sai trẻ đi mời thầy, mốt qua ăn tiệc, không dè thầy đến sớm, tôi mừng rỡ vô cùng.
Tôn Hành Giả nói:
– Tôi mấy bữa rầy mắc việc, bữa nay mới qua thăm, đi nửa đường gặp trẻ trao thơ, xem mới rõ mời qua hội cả, nên tôi đến trước xin cho coi áo phật ra thể nào?
Hắc Phong mời ngồi, đãi đằng trà nước.
Xảy thấy tiểu yêu tuần núi, chạy vào báo rằng:
– Ðại Vương ôi! Thằng nhỏ đi thơ, bị Hành Giả đánh chết, chắc nó giả Kim Trì hòa thượng, vào giựt áo cà sa.
Hắc Phong nghe nói nổi xung, giựt giáo đâm Tôn Hành Giả.
Tôn Hành Giả hiện hình thiệt, lấy thiết bảng đỡ liền, hai người đánh tại trước sân, đuổi ra ngoài cửa ngỏ, đành dồn tới chân núi, lần lần lên tới chân mây, đánh đà sập mặt trời, chưa biết ai thắng bại.
Hắc Phong nói:
– Họ Tôn, khoan đánh đã, bữa nay trời tối, để mai sẽ đánh cho trọn ngày.
Nói rồi nổi gió trở về đóng cửa động, không thèm đánh nữa.
Tôn Hành Giả hết phép, túng phải về chùa, thưa các việc cho thầy hay, bởi trời tối nên phải trở lại.
Tam Tạng hỏi:
– Nhà ngươi nhắm sức đánh lại nó hay không?
Tôn Hành Giả bạch rằng:
– Tôi không hơn sức nó bao nhiêu, nên chắc gấp chưa đặng!
Tam Tạng nói:
– Nếu cù cưa như vậy, chừng nào cho có áo cà sa?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
– Tôi kỳ nội ngày mai làm sao cũng lấy đặng.
Các sãi dọn cơm tối, ăn uống xong rồi, ai nấy đồng nghỉ ngơi, Tôn Hành Giả nằm không cục cựa, có một mình Tam Tạng, thao thức sáng đêm.
Rạng đông Hành Giả chờ dậy, kêu các sãi dặn rằng:
– Các ngươi hầu hạ thầy, bây giờ ta đi nữa.
Tam Tạng bước xuống giường lập tức, kéo áo Hành Giả lại hỏi rằng:
– Bây giờ ngươi đi đâu đó?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
– Tôi tưởng chuyện này, tại Quan Âm hết thảy, chùa bà tại đó, hưởng hương khói cửa người ta, để cho yêu quỷ ở gần làm điều tác tệ, nay để tôi qua Nam Hải, mà hỏi thử Phật bà, phải tính làm sao lấy áo cà sa trở lại.
Tam Tạng hỏi:
– Ngươi đi chừng nào về tới?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
– Mau thì về kịp bữa cơm mai, trễ thì đứng bóng, làm sao tôi cũng lấy áo đem về. Thôi thầy buông cho tôi đi.
Nói rồi biến mất.
Tôn Hành Giả đằng vân tới Nam Hải, xem qua biển rộng mênh mông, non cao chớn chở, chính giữa có mấy loài chim tốt, trăm thứ hoa tươi, nồng nực mùi hương, chói lòa màu sáng.
Tôn Hành Giả đi tới trước tòa sen cúi đầu làm lễ.
Quan Âm hỏi:
– Nhà ngươi đi chuyện chi đây?
Hành Giả nói:
– Chùa bà ở gần núi Hắc Phong, hưởng không biết bao nhiêu hương khói. Bà cho con gấu ngựa ở gần một bên chùa, ăn cắp áo cà sa, tôi đòi hoài không trả, nên tôi xin lỗi, phải mắng vốn cho bà hay.
Quan Âm nói:
– Con khỉ nầy nói trái lẽ, tinh gấu ăn trộm áo, sao ngươi lại đòi ta, cũng tại con khỉ lớn gan đem khoe vật báu, đứa tiểu nhân ngó thấy, nên sanh sự như vầy. Ngươi còn làm quỷ nổi dông đốt chùa ta cháy rụi. Tội nhà ngươi dường ấy còn lên làm quỷ với ai?
Tôn Hành Giả nghe qua biết lỗi, liền quỳ lạy mà nói rằng:
– Thiệt bà nói phải lắm, xin từ bi tha tội cho tôi. Ngặt vì con tinh không chịu trả áo, phần thầy tôi làm ngặt, cứ niệm chú định tâm, báo hại tôi nhức đầu lòi hai con mắt, xin Bồ Tát từ bi hỉ xã, làm ơn thâu áo cà sa.
Quan Âm nói:
– Thôi, ta vị mặt thầy ngươi, rán đi giùm một chuyến.
Nói rồi đằng vân xuống, đi ngang núi Hắc phong, Tôn Hành Giả thấy đạo sĩ đi dựa chân núi, tay bưng dĩa lưu ly đựng hai viên thuốc.
Tôn Hành Giả nhảy xuống lấy thiết bảng đập đầu.
Quan Âm thất kinh nói rằng:
– Con khỉ yêu nầy thiệt dữ quá, nó không ăn trộm áo, cớ gì mà giết người ta.
Tôn Hành Giả nói:
– Bà không rõ tưởng nó là hiền, thiệt một tụi với con gấu ngựa, nó đi qua ăn tiệc đám sanh nhật con gấu kia, và mừng hội Phật Y, nên bưng thuốc dâng cho con gấu.
Nói rồi kéo thầy Ðạo sĩ chờ dậy, coi ra là chó sói lông xanh, rồi xem đáy dĩa lưu ly, chạm bốn chữ Lăng hư tữ chế. Nghĩa là thuốc của thầy Lăng Hư làm ra.
Tôn Hành Giả ngó thấy cười rằng:
– May lắm may lắm, tôi muốn làm một kế không biết bà có chịu cùng chăng?
Quan Âm rằng:
– Ngươi nói ta nghe thử.
Tôn Hành Giả nói:
– Cứ theo chữ ở dưới đít dĩa, thì lão nầy tên thiệt Lăng Hư. Nếu bà nghe kế tôi, thì phải hóa làm Ðạo sĩ, để tôi nuốt hai viên thuốc, rồi thâu hình hóa lại một huờn. Bà bưng vào động tức thì mà gạt con gấu uống, miễn tôi vô bụng nó, nó làm sao cũng trả áo cà sa, bằng chẳng đưa ra, tôi sẽ rút gân nuốt ruột.
Quan Âm nghe nói nực cười mà gật đầu, liền hóa phép thần thông biến làm Ðạo sĩ. Hình dung như tạt, cốt cách không sai.
Tôn Hành Giả cười hả hả mà hỏi rằng:
– Không biết phật yêu hay là yêu phật.
Quan Âm cười rằng:
– Yêu phật hình dung cũng vậy, dữ lành tâm địa khác nhau. Phật làm dữ cũng như yêu, yêu đi tu cũng thành phật.
Tôn Hành Giả nghe nói trí hóa mở mang, liền làm phép dùng mình, hóa làm huờn thuốc.
Quan Âm bưng dĩa thuốc đến cửa động Hắc Phong, thấy kiểng vật tốt tươi, bông hoa rực rỡ, liền khen thầm rằng:
– Con tinh ở núi nầy, coi giống người tu niệm.
Tiểu yêu ngó thấy, vào báo với Hắc Phong rằng:
– Có ông tiên Lăng Hư đi tới.
Hắc Phong ra rước vào, Quan Âm vô ngồi xuống, Hắc Phong nói:
– Tiên ông tưởng tình mà đến, tôi vinh biết dường nào!
Quan Âm nói:
– Nay đã gặp ngay sinh nhật, tôi xin dâng thuốc kim đơn.
Liền đứng dậy đưa dĩa thuốc mà chúc rằng:
– Xin uống huờn thuốc nầy sống lâu ngàn tuổi.
Hắc Phong ngậm thuốc chưa kịp nuốt, nó đả chạy tuốt khỏi họng, xuống tới bụng rồi.
Tôn Hành Giả hiện hình và đạp và tung trong bụng Hắc Phong nhào xuống đất năn nỉ xin tha.
Quan Âm hiện hình mà nói rằng:
– Ngươi trả áo cà sa, thì ta tha khỏi thác.
Hắc Phong biểu tiểu yêu đem áo ra.
Hành Giả chun lỗ mũi mà ra, giựt áo cà sa hai tay ôm chặt cứng.
Quan Âm sợ Hắc Phong làm dữ, lấy Kim cô quăng đại trên đầu.
Hắc Phong chờ dậy tức thì, lấy giáo đâm Hành Giả, Quan Âm liền niệm chú, Hắc Phong buông giáo, ôm đầu nhào xuống lăn chiên.
Quan Âm nói:
– Ngươi cũng nên bỏ thói yêu tinh mà quy theo phật.
Hắc Phong nói:
– Xin cho đầu hết nhức, thì tôi chịu quy y.
Tôn Hành Giả nói:
– Ngày giờ đâu mà nói cù cưa, để tôi đập một hèo cho rảnh.
Quan Âm cản rằng:
– Ðừng có giết nó, để ta dùng chuyện nầy.
Tôn Hành Giả nói:
– Dùng làm gì thằng ăn trộm đó?
Quan Âm nói:
– Núi Lạc đà không người coi giữ, nó đáng phong chức Thủ sơn đại thần.
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Thiệt bà là phật từ bi, bắt thằng bợm niền đầu chớ không giết.
Quan Âm thí phát cho Hắc Phong, biểu cầm giáo theo hầu tả hữu.
Hắc Phong từ rầy sắp tới: Một tấm lòng hung khi ấy bỏ, bao nhiêu tánh dữ thuở nầy tiêu.
Quan Âm dặn Hành Giả rằng:
– Ngươi từ rầy sắp sau đừng sanh sự nữa.
Tôn Hành Giả chỉ mặt Hắc Phong mà dặn rằng:
– Phật bà chẳng thiếu chi vật báu, coi bằng mắt chớ bắt bàng tay, nếu thói cũ không chừa, chắc bị niền một cái nữa.
Nói rồi lạy tạ Bồ tát, rồi trở về chùa.
Quan Âm dẫn Hắc Phong đi về Nam Hải.