Chương 145: Mang cơm trưa tới công ty
Ánh mắt của cả nhà đều nhất trí nhìn chằm chặp đồng chí Bạch.
Tống Tử Văn hơi suy tư: “Xem ra, bí mật nằm ở bát bánh trôi nhân mật này rồi.”
Ánh mắt Tống Bạch lóe lên, cướp lấy cái thìa trong tay anh trai mình, xúc mấy cái liên tục nhét vào miệng, ừm, hình như hơi nhiều, lại nhả ra hai cái, đố ai dám cướp hai cái này đấy.
Tống Thanh tỏ vẻ “Mình biết ngay là như vậy mà“.
Tống Tử Văn nuốt nước bọt, thật sự không nỡ nhìn thẳng, “Con đi làm đây ạ. Chiều nay có một Hội nghị ở Tân Thị, tối sẽ đi xã giao cùng lãnh đạo, không cần chờ cơm con đâu!”
Nói xong liền đi ra cửa.
Bà cụ Tống nhìn cháu trai trưởng đi xa rồi lại dời tầm mắt về trên người cháu trai út, “Bạch Bạch à, tối qua anh trai con mới từ Tân Thị về, chỉ là bát bánh trôi thôi mà, làm gì mà giữ ghê vậy!”
Bàng Bội San cũng nhìn anh ta đầy vẻ không hài lòng.
Tống Thanh thờ ơ lạnh nhạt, thằng em trai này của cô đáng bị ăn mắng.
Tống Bạch coi như không thấy, ôm bát ngồi xuống sô pha, vừa xem TV vừa chắt lưỡi. Nói thật, đồ ăn của cái quán nhỏ bên đường này quả thực rất ngon, sao trước kia anh ta không phát hiện ra nhỉ?
Trong đầu bỗng dưng hiện lên má lúm đồng tiền như hoa của thiếu nữ, bất giác nhếch môi cười một cái, nhìn có mấy phần ngốc nghếch.
Tống Thanh nhìn bà Tống, bà Tống lại nhìn bà cụ Tống, kết quả, bà cụ Tống xòe tay, bà cụ cũng chẳng biết chuyện gì nữa.
“Hắt xì—” Đàm Hi xoa mũi.
Vú Trương lần lượt cho đồ ăn vào trong hộp giữ nhiệt, lại đặt hộp vào trong túi, đặt thêm một đôi đũa và dao nĩa vào, cẩn thận nhét thêm mấy cái khăn giấy nữa.
“Đang mùa hè nóng nực như thế này, sao tự nhiên lại hắt hơi thế? Không phải bị cảm rồi đấy chứ? À, cái đó gọi là cảm nắng…”
Đàm Hi xua tay: “Không sao đâu ạ, chắc là có người nhắc tới đấy thôi.”
Vú Trương nghe vậy thì cười theo kiểu hiểu mà không nói ra, “Người trẻ tuổi ấy mà, ai mà chẳng dính nhau!”
Sặc… Đàm Hi xấu hổ, bác gái này không hiểu lầm cái gì đấy chứ?
“Đây, đóng gói xong rồi. Cô đem qua cho cậu Lục đi, tôi sẽ dọn dẹp ở nhà. Cơm chiều chắc hai người phải tự túc rồi, vợ chồng hai đứa con của tôi tăng ca, tôi phải ở nhà trông cháu.”
Đàm Hi vâng dạ, còn nói cảm ơn rất chân thành.
“Vú Trương, cháu đi đây ạ.!”
“Ừ, đi đi!” Nhìn bộ dáng gấp không chờ nổi của cô, vú Trương vui vẻ cười tít mắt.
Buổi chiều, một giờ bốn mươi hai phút, đúng là thời gian tốt nhất để ngủ trưa.
Nữ lễ tân lấy gương soi ra, rất đẹp, tạm thời không cần trang điểm lại.
Lấy tay che miệng, không đếm được là cái ngáp thứ bao nhiêu, nước mắt rỉ ra nơi khóe mắt, sương mù trong mắt tan đi, lại khôi phục dáng vẻ phấn chấn tinh thần.
Đột nhiên, ánh mắt khựng lại: “A, chào cô, mời cô qua bên này đăng ký.”
Đàm Hi đã sắp đi tới cửa thang máy, nghe vậy lại vòng về trước quầy lễ tân.
“Đăng ký thế nào?”
“Xin hỏi cô tìm ai ạ?”
“Lục Chinh.”
“Lục… Cái gì cơ? Cô tìm Lục Tổng á?”
“Không thể à?”
“Sặc… Em gái nhỏ à, em có hẹn trước chưa?”
Đàm Hi ngẩn ra, em gái nhỏ ư?
Cô trẻ con tới mức đó sao?
Cô gái lễ tân quan sát thiếu nữ cao gầy trước mặt, có lẽ vì còn trẻ nên dù không trang điểm gì mà vẫn cứ đẹp không sao tả xiết. Đầu tóc búi tròn đơn giản, quần soóc ngắn, chân đi giày vải, giống như một dòng suối sâu trong vắt lặng lẽ chảy.
Mọi phiền muộn của buổi trưa mùa hè cũng nhờ có cô mà dễ chịu hơn rất nhiều.
Đồ ban sáng mặc đã bị Đàm Hi ném vào máy giặt, sau đó lại vội vã ra cửa nên chỉ tùy tiện chọn một bộ quần áo mang từ Đàm gia tới rồi mặc lên.
Tuy rằng ánh mắt của nguyên chủ không tệ nhưng dù sao vẫn chỉ là học sinh trung học, quần áo trang điểm không dám quá khác người, vì thế trang phục thường ngày chủ yếu toàn là áo thun mà thôi.
Lại không phải là loại có nhãn hiệu gì. Ví dụ như cái cô đang mặc trên người, vải hoa trắng, cổ áo tròn, sau lưng in hình đầu Doraemon rất to, cổ tay áo cắt theo hình lá sen không có quy tắc, tươi mát và hơi trẻ con, khó trách bị người ta gọi là “em gái nhỏ“.
“Xin lỗi, không có hẹn trước.”
Cô gái lễ tân hơi khó xử.
Đàm Hi đang định gọi cho Lục Chinh, sờ soạng nửa ngày cũng không tìm được điện thoại.
“Có thể mượn điện thoại gọi một chút không?”
“Được ạ!”
Đàm Hi gọi tới số điện thoại của Lục Chinh, chỉ đổ chuông hai tiếng liền bị cắt đứt.
Cô trợn mắt, nghĩ chắc anh vẫn còn đang họp rồi.
“Cô biết số điện thoại của thư ký Trần không?”
“Thư ký Trần?”
“Trần Khải ấy.”
“A, xin lỗi, số điện thoại tư nhân của anh ấy thì không có, nhưng tôi có thể gọi tới văn phòng Tổng giám đốc hỏi giúp cô.”
“Cảm ơn.”
Lễ tân mời cô tới ngồi ở sô pha gần đó, “Cô có thể ngồi chờ ở đây.”
Đàm Hi xua tay: “Không cần.”
“… Alo, thư ký Vương, chào anh, đây là bộ phận Lễ tân ạ… Có một cô gái nói muốn tìm Lục Tổng…”
Đàm Hi nhìn cô ta, cánh môi giật giật.
“… Thư ký Trần cũng được ạ… À, vâng, tôi biết rồi…”
Kết thúc nói chuyện.
“Xin lỗi, cả Lục Tổng và thư ký Trần đều đang họp, vì thế…”
“Có thể đi lên chờ không?” Đàm Hi nhướng mày.
“A… Chúng tôi không có quy củ này, thông thường phải hẹn trước mới có thể đi lên.”
Ánh mắt trầm xuống, Đàm Hi lại nở nụ cười, “Chị à, có thể cho em mượn điện thoại một lần nữa không?”
“Có… có thể.” Cô gái này cười lên nhìn rất xinh, thế mà không hiểu sao cô ta lại thấy hơi sợ.
Đàm Hi lại gọi vào số điện thoại của Lục Chinh, cắt đứt.
Không tin không gọi được, lại gọi.
Vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị cắt đứt cuộc gọi.
Gọi lặp đi lặp lại tới bảy, tám lần gì đó, cuối cùng bên kia lại dám tắt máy?
Được lắm, Lục Chinh, anh thật sự rất giỏi!
Giờ phút này, trong phòng họp, có vị BOSS nào đó ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, mặt lạnh tanh gần chết, trong đáy mắt bắt đầu xuất hiện sự nóng nảy làm cho mặt của một đám người trong phòng đều vàng như đất.
“Giám đốc Trương, tiếp tục đi.”
“A… Vâng. Vừa rồi tôi đang nói tới dung lượng thị trường, trải qua hai tháng khảo sát của tổ chúng tôi, chúng tôi cảm thấy trước mắt, Lục Thị nên…”
Trần Khải ngồi ở bên cạnh “Điều hòa trung ương”, tận chức tận trách sắm vai thư ký của mình, có lẽ người khác không nhìn rõ, nhưng anh ta ngồi ngay bên cạnh, có thể tận mắt thấy điện thoại của Lục Chinh sáng lên không biết bao nhiêu lần, ngoại trừ lần đầu và lần thứ hai còn liếc mắt nhìn, còn lại đều ngắt cuộc gọi luôn.
Chẳng biết là ai mà lại chọn đâm vào họng súng đúng lúc như thế này, phòng Điều tra thị trường vừa mới báo cáo sai mấy số liệu quan trọng, người nào đó đang chuẩn bị phát tác thì điện thoại lại gọi tới.
Trần Khải ra hiệu cho Lục Chinh, người sau gật đầu, anh ta lập tức lặng lẽ ra khỏi phòng, thuận tiện cầm điện thoại di động trên bàn theo.
Đi tới cầu thang an toàn, mở máy, gọi lại, người biết số điện thoại cá nhân của Lục Chinh không nhiều lắm, nghĩ chắc là người quen.
“Xin chào, tôi là trợ lý của Lục Tổng, xin hỏi… Lễ tân á?”
Mười phút sau, cửa thang máy mở ra, Trần Khải vội vã bước ra.
Nhìn quét một vòng, “Người đâu rồi?”
Cô gái lễ tân vội vàng gọi một tiếng “anh Khải”, trong lòng thì đầy thấp thỏm, “Người đó…”
Trần Khải thở hổn hển hai hơi, “Ấp a ấp úng cái gì? Cô nói đi xem nào!”
“Cô gái kia giao cái này cho tôi, sao đó… sau đó đi luôn rồi.” Cô ta đặt một cái túi có dây kéo ở miệng lên mặt bàn.
“Đi rồi sao?”
“Vâng.”
“Sao cô không giữ người lại hả?” Trần Khải hận rèn sắt không thành thép.
“Chân mọc trên người cô ấy, tôi có thể làm gì được chứ?”
Trần Khải cắn răng: “Tôi nói chứ, sao cô có thể…”
Cô gái lễ tân tỏ ra vô tội, cô ta đâu biết đối phương là ai cơ chứ.
“Đi lâu chưa?”
“Khoảng… khoảng mười phút rồi.”
“Đi về phía nào?”
“Không, không nhìn rõ…”
“Cô!”
“Thư ký Trần, cô gái trẻ đó là ai thế ạ? Cô ấy và Lục tổng…”
Trần Khải liếc mắt nhìn cô ta, “Hỏi ít thôi!”
“Vậy giờ phải làm sao ạ?”
“Hên xui đi!” Trần Khải nghĩ đến bộ mặt lạnh như băng của BOSS nhà mình thì thấy ê hết cả răng, ánh mắt dừng trên cái túi giữ nhiệt, thở phào, còn may…
Lại nói Đàm Hi, cô rời khỏi cũng không phải vì giận dỗi gì, mặc dù đúng là cô cũng thấy hơi tức thật…
Vốn dĩ, cô định chờ ở dưới lầu, còn định hỏi lễ tân là có lò vi sóng hay không, nếu có thì sẽ không phải sợ đồ ăn bị nguội nữa.
Lại thoáng nhìn ra ngoài cửa, thấy được Ân Hoán, cô định chạy lên chào hỏi, còn chưa tới gần thì lại phát hiện sau lưng hắn ta có một cái đuôi bám theo.
Người nọ mặc đồ lao công, đội mũ và đeo khẩu trang, vừa đi theo vừa gọi điện thoại.
Đàm Hi quyết định đi theo, nếu không có việc gì là tốt nhất, nhưng lỡ như có chuyện gì…
Bám theo hai người đó qua tận ba tuyến phố, cuối cùng đi vào trong một ngõ nhỏ.
Ân Hoán đột nhiên dừng bước, xoay người cười đểu: “Theo lâu như thế rồi, không thấy mệt à?”
Sau một lúc lâu, không có động tĩnh gì.
“Làm rùa rút đầu lâu rồi nên súc vào trong mai là không dám duỗi đầu ra nữa sao?”
Vẫn không có động tĩnh.
“Mẹ mày chứ!” Ân Hoán đột nhiên chửi tục, “Dám theo mà không dám nhận, sao mày không rúc vào dưới váy đàn bà mà trốn đi?”
“Ân Hoán! Con mẹ mày bớt bẩn thỉu đi!” Người nọ cầm dao lao ra, mũ và khẩu trang đều bị hất văng, một gương mặt đầy vết sẹo lộ ra dưới ánh mặt trời, vừa dữ tợn lại vừa méo mó.
“Mao Tử? Sao lại là mày?”
“Ha, sao lại không thể là tao chứ? Ngụy lão đại chết rồi, mày tưởng tao sẽ không sống được à?” Gã đàn ông nở nụ cười quái dị, “Không gϊếŧ chết được ông đây, mày thất vọng lắm đúng không?”
“Khoan đã! Tao… gϊếŧ chết mày ư?”
“Ân Hoán, con mẹ mày đừng có làm bộ làm tịch nữa!”
“Mẹ!” Một chân đá cái thùng bên đường ngã lăn ra, “Tao làm bộ cái gì hả? Dù thế nào cũng từng là anh em, tuy rằng mày đi theo Ngụy Cương nhưng trước giờ bọn tao đã động vào mày lúc nào đâu hả?”
“Con mẹ mày chưa động bao giờ à? Có phải mày là người bắn tin cho Lôi lão đại không?”
Đàm Hi tránh ở khúc ngoặt, tai nghe rõ rành mạch đoạn đối thoại giữa hai người họ, trái tim chợt đập nhanh hơn.
Ân Hoán, tốt nhất anh đừng có mắc lỗi đấy…
“Lôi lão đại? Báo tin gì?” Không hiểu ra sao.
“Đừng có giả vờ với tao nữa! Có phải mày hại chết Ngụy Cương không?”
“Ngụy Cương chết rồi… Mày nói thật không?”
Mắt Mao Tử lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Mẹ!” Ân Hoán vỗ đùi, chợt cười to, “Thằng phản đồ đó đáng phải chết sớm đi mới đúng! Mày nói ai cơ? Lôi lão đại đúng không? Ân Hoán tao phải cảm ơn hắn mới được!”
“Mày!”
Ánh mắt hơi lóe, “Mao Tử, mày nhìn đi, đó là lão đại lúc trước mày chọn đấy nhé, con mẹ nó đúng là thằng vô năng!”
“Mày… thật sự không biết ư?”
Ân Hoán cười lên một tiếng.
Mao Tử càng siết chặt dao trong tay hơn, trên mặt đã hiện vẻ do dự.
“Anh Mao, đừng để bị nó lừa! Ân Hoán, thằng khốn này nhất định có tham gia vào, thời gian này nó và bọn đàn em ô hợp của nó cả ngày cơm ngon rượu say, nếu không phải có được cái lợi từ chỗ Lôi lão đại thì có thể sống như thế được sao?” Một người khác cầm theo gậy sắt từ ngõ nhỏ bên cạnh vọt vào, hai người một trước một sau vây Ân Hoán lại.
Mao Tử liền bừng tỉnh, “Ân Hoán, hôm nay mày chết chắc rồi! Quạ, xông lên đi, chúng ta gϊếŧ chết nó báo thù cho lão đại!”
Một người cầm dao, một người cầm gậy, cùng xông về phía Ân Hoán.
Ba người liền dây dưa với nhau.
Lúc đầu, Ân Hoán vẫn có thể ứng phó, nhưng hai người kia bao vây quá chặt chẽ, mấy lần hắn muốn trốn nhưng đều không thoát ra được.
Hai tay khó địch lại bốn nắm đấm, huống hồ trong tay đối phương còn có hàng nóng, Ân Hoán bị dồn vào góc tường, con dao trong tay Mao Tử đang theo đà chém thẳng xuống mặt hắn.