Chương 133: Cùng chung chăn gối
Lăn qua lăn lại trên giường, lúc đầu còn cố gắng nhịn, nhưng càng về sau thì bụng càng như bị trúng một cú đấm ngầm, vừa đau vừa nặng nề.
“A…” Đau bụng kinh đáng chết này!
Lật chăn, xuống giường, vừa mới chạm chân xuống đất thì hai chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào.
Nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng.
Ôm bụng đi ra bếp, rót một cốc nước ấm, cầm trong tay, nhiệt độ từ cốc truyền qua đầu ngón tay rồi lan ra toàn thân, lúc này cô mới thở phào một hơi.
Uống xong, về phòng ngủ.
Vừa mới nằm xuống lại bắt đầu đau, “Mẹ kiếp!”
Tay chân lạnh ngắt, sau lưng toát mồ hôi, Đàm Hi bò dậy mở điều hòa, lại mở cửa sổ ra để thông khí, rất nhanh, nhiệt độ tăng lên, cô ngồi ở mép giường, mồ hôi chảy dọc sống mũi, vừa rồi còn rét run mà giờ lại bắt đầu khô nóng.
“Chết tiệt— Chết tiệt—”
Đá dép lê, cả người ngã nhào xuống giường theo hình chữ X, vùi đầu vào chăn— giả chết.
Cạch, có tiếng mở cửa.
Thân ảnh cao lớn đi tới bên mép giường, kéo người từ trong chăn ra, duỗi tay đẩy đám tóc lòa xòa tán loạn trên trán thiếu nữ, “Hi Hi? Làm sao thế?”
“Đau…”
“Đau ở đâu?”
Đàm Hi cầm tay anh đặt trên bụng mình, “Ở đây.”
“Ăn phải cái gì bị hỏng sao?”
“Không phải.”
“Trong nhà có thuốc, để anh…”
“Đừng, vô dụng thôi.”
Người đàn ông nhíu mày.
Đàm Hi xoắn ngón tay, “Thực ra, là đau cái đó…”
“Cái đó? Cái nào?”
“Thân thích.”
Người đàn ông ngẩn ra, tay đặt trên bụng cô cử động, khẽ khàng xoa ấn, “Lần nào cũng thế này à?”
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo hắt qua khung cửa sổ, vì thế Đàm Hi không nhìn thấy được vẻ mặt mất tự nhiên, xấu hổ và đỏ ửng của anh.
“Không, thỉnh thoảng mới đau thôi.”
“Thế phải làm thế nào?”
Đàm Hi híp mắt, “Anh xoa bụng cho em.”
“Thế này thôi hả?” Động tác của người đàn ông không dừng lại.
“Ừm.”
Sau một lúc lâu, Lục Chinh dừng lại, “Còn đau không?”
Không có tiếng đáp lại.
Anh khẽ gọi: “Đàm Hi?”
Đáp lại anh là hơi thở vững vàng của thiếu nữ.
Ngủ rồi.
…
Sáng hôm sau, Đàm Hi ngủ cho đến khi tự tỉnh lại.
Động cánh tay theo thói quen, duỗi người, lại cọ mặt vào gối bên cạnh một chút.
Ủa?
Hình như có gì đó không đúng.
Giây tiếp theo, bỗng dưng trợn tròn mắt, gương mặt ngủ trầm tĩnh của người đàn ông gần trong gang tấc.
Lông mi vừa dày vừa dài, mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt theo bản năng thành một đường cong khiến cho vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị và lạnh lùng.
Lòng bàn tay ấm nóng vẫn đặt trên bụng cô, sự ấm áp lan tràn toàn thân, Đàm Hi thoải mái ưm khẽ một tiếng, bộ dáng lười nhác chẳng khác nào lúc Tiểu Nhị lên bờ phơi nắng cả.
Chồm lên, làn môi mềm mại dán lên mí mắt anh như chuồn chuồn lướt nước.
Đúng lúc lùi lại, sau cổ nặng trịch, bị ấn trở lại.
“Ưʍ… Anh giả vờ ngủ!”
“Em hôn trộm anh.”
“Ai bảo cậu hấp dẫn như vậy, cháu không cầm lòng được.”
Ánh mắt người đàn ông tối lại, hai tay vuốt trên eo cô, Đàm Hi hơi nhột nên cười muốn trốn, giống như một con sâu lông xoắn tới xoắn lui.
Một tiếng kêu rên, “Đừng… động.”
Đàm Hi chớp mắt, hình như vừa rồi cô đã đá phải một thứ gì đó… mềm mềm.
Cô duỗi tay sờ nhưng Lục Chinh lại né ngay, lạnh mặt, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo, “Một vừa hai phải thôi.”
“Keo kiệt! Sờ một tí cũng có đứt được đâu…”
Sắc mặt người đàn ông đen sầm.
Đàm Hi rụt tay lại, lè lưỡi, không dám tiếp tục nghịch ngợm nữa.
Thân thích vẫn chưa đi, tốt nhất đừng có trêu chọc người ta quá đáng quá, lỡ như không khống chế được mà lau súng cướp cò thì cô mới là người bị thiệt…
Hai người rời giường đi đánh răng rửa mặt, lúc mở cửa ra, điều khiển trong tay Thời Cảnh rơi xuống đất nghe “cạch” một tiếng.
“Hai, hai người…” Chẳng phải tách ra ngủ sao?
Lục Chinh không thèm để ý.
Đàm Hi cũng chẳng nói gì.
Hai người nắm tay nhau đi vào phòng bếp ăn sáng.
Toàn bộ buổi sáng, Thời Cảnh đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt cực kỳ quái dị và đầy vẻ hóng hớt.
Nhưng vô ích, hai người này vốn chẳng phải người bình thường, từ đầu đến cuối vẫn luôn tỏ vẻ rất tự nhiên.
Buổi chiều, Thời Cảnh đi, Lục Chinh lái xe chở anh ta tới bệnh viện quân khu, để một mình Đàm Hi ở nhà.
Dặn dò trước lúc chia tay.
“Nhóc con, em nhất định phải dạy dỗ lão Lục cho tốt vào, tên này quá độc ác!” Không ngờ lại đuổi anh ta đi!
Đàm Hi đồng tình sâu sắc, “Yên tâm đi!” Tôi sẽ làm anh ấy càng độc ác hơn.
Cứ thế, Thời Cảnh đi ba bước lại quay đầu nhìn một lần, nước mắt cá sấu không ngừng, cửa khép lại, rốt cuộc thế giới cũng được yên bình.
Vú Trương bắt đầu nhanh nhẹn dọn dẹp vệ sinh, Đàm Hi nhàn rỗi không có việc gì làm nên cũng giúp một tay.
Hai người phụ nữ, tuy rằng tuổi tác chênh lệch khá nhiều nhưng vẫn có rất nhiều đề tài chung có thể nói cùng nhau.
“Vú Trương ơi, cái bình hoa này để chỗ nào ạ?”
“Để tôi xem… À, cái này bày ở ô cuối cùng tại tầng thứ ba từ dưới lên chỗ quầy rượu.”
“Hình như vú rất quen thuộc nhỉ?”
“Tôi làm ở đây đã sắp được hai năm rồi, sao có thể không quen thuộc chứ?”
Đàm Hi khá giật mình, “Hai năm cơ ạ?”
“Thực ra, tôi tới đây làm bảo mẫu cơ, nhưng có lẽ cậu Lục không quen với cuộc sống có thêm một người nên liền đổi thành hình thức giúp việc theo giờ, có việc thì lại tới.”
Nhưng tiền lương không đổi, tất nhiên vú Trương vui vẻ chấp nhận rồi.
Cứ thế, bà không chỉ có thêm thu nhập mà còn có thể ở nhà trông cháu cho con cái nữa.
“Vậy bình thường anh ấy có về nhà ăn cơm không ạ?”
“Sao có thể chứ?” Vú Trương thay vải bọc sô pha rồi nhét vào trong máy giặt, “Cậu Lục là người bận rộn, ban ngày lúc tôi tới đây quét tước rất hiếm khi thấy cậu ấy ở nhà lắm.”
“Thế cuối tuần thì sao ạ?”
“Thường thì cậu Lục sẽ về nhà cũ với ông cụ, bà cụ Lục.”
“Vú cũng biết ông bà nội của anh ấy cơ ạ?”
“Trên tủ đầu giường có ảnh chụp, lúc tôi quét tước dọn dẹp có nhìn thấy.”
“Ồ. Thế… anh ấy đã bao giờ dẫn người phụ nữ nào khác về đây ở qua đêm chưa ạ?”
Vú Trương liếc nhìn cô, trong mắt đầy vẻ chế nhạo, “Cô Đàm cứ yên tâm đi, tôi làm việc ở đây gần hai năm rồi, cô là cô gái đầu tiên mà cậu Lục mang về nhà đấy!”
Đàm Hi chép miệng, rất tốt, người đàn ông này rất an phận đấy.
“… Lúc tôi thấy cô, suýt chút nữa kinh ngạc tới rơi cả cằm đấy!” Vú Trương vui vẻ, dù sao, trong mắt bà, Lục Chinh không chỉ là một người chủ tốt mà còn là một người đàn ông rất tốt nữa!
Xã hội này, người có tiền mà không vướng vào quan hệ nam nữ hỗn loạn như cậu Lục còn hiếm hơn cả gấu trúc nữa ấy chứ!
Đàm Hi nghe bà ấy ca ngợi Lục Chinh hơn thần linh thì lạnh hết cả người.
“Khụ khụ… Cháu đi đổ rác đây.”
Nói xong, xách túi rác chạy trối chết.
Vú Trương lau tay, vội vã đuổi theo, “Ôi! Cô Đàm à, cô cứ để tôi…”
Đáng tiếc, đã chẳng còn thấy người đâu nữa.
Đàm Hi quẳng hai túi rác vào trong thùng rác, vỗ tay, xoay người, vòng theo đường cũ trở về.
Lúc chờ thang máy quá nhàm chán, so với việc đứng nhìn nơi hiển thị số tầng thì cô thà chơi điện thoại còn vui hơn.
Ting—
Trong nháy mắt khi cửa thang máy mở ra, ngẩng đầu nhìn theo bản năng, sau đó, cả người ở trong và người ở ngoài đều sửng sốt.
“Cố Hoài Sâm?”
“Đàm Hi, lại gặp nhau rồi.”
Cô cười cười, cất điện thoại đi, “Có duyên ghê.”
“Cảm ơn con chuột của cô, Hàng Hàng rất thích nó.”
“Vậy anh có thích không?”
“Tôi ư?” Người đàn ông nhất thời kinh ngạc.
“Đúng thế! Tôi nể mặt anh nên mới đưa cho thằng bé đấy, đương nhiên phải hỏi suy nghĩ của anh rồi.”
Cố Hoài Sâm ho khẽ hai tiếng, ánh mắt hơi lóe lên, trong đầu xẹt qua hình ảnh cái hôn lướt qua cổ ngày hôm đó, ngay lập tức cảm thấy mất hết tự nhiên.
Đàm Hi thì vẫn cứ bình thường, chẳng suy nghĩ gì nhiều. Còn vẻ mặt hơi xấu hổ kia của người ta, cô nghĩ có lẽ anh ta ngượng ngùng là do được cô nhường lại đồ cho mà thôi.
“Anh thấy ok không?” Cô hỏi lại, hai tròng mắt to và sáng như mang theo cả sự trông chờ.
“Tôi cũng… thích.”
“Vậy là tốt rồi.” Nói xong, nghiêng người nhường đường, Cố Hoài Sâm đi ra, cô đi vào.
Cửa thang máy khép lại dần ngăn cách nụ cười má lúm đồng tiền như hoa của cô, chỉ để lại cho anh ta một cánh cửa kim loại lạnh như băng ở trước mắt.
Cố Hoài Sâm bật cười, cũng chỉ là một cô bé thích cười mà thôi, sao anh ta lại cứ liên tiếp thất thố như thế chứ nhỉ?
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Anh ta chuyển nghe máy, xoay người đi ra ngoài.
“A Sâm, có bận không? Em đặt nhà hàng, cùng ăn một bữa nhé?”
Trong đáy mắt người đàn ông hiện lên vẻ dịu dàng, nụ cười vốn nhẹ nhàng nho nhã cũng ngập tràn sự yêu chiều, “Ừ.”
…
Chờ Đàm Hi lên nhà, vú Trương đã dọn dẹp xong hết, đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.
“Cô Đàm, tối nay cậu Lục có về nhà ăn cơm không?”
“Để cháu gọi điện hỏi anh ấy.”
Rất nhanh, đầu bên kia đã chuyển máy.
“Cậu à, tối có về nhà ăn cơm không thế?”
“Tạm thời vẫn chưa về được. Em ăn trước đi, đừng chờ anh.”
“Oh, thế thôi ạ!”
Đàm Hi cúp máy, cả người ủ rũ, tâm tình cũng hơi hạ xuống.
“Cậu chủ nói sao ạ?” Vú Trương đứng ở cửa phòng bếp.
“À, anh ấy không về ăn đâu ạ!”
“Vậy để tôi bớt lại nửa bát gạo, lỡ không ăn hết lại lãng phí…”
Tâm tình hạ xuống chỉ một chốc mà thôi, Đàm Hi điều chỉnh tâm trạng, gọi điện thoại cho Vệ Ảnh.
Cô nàng kia vẫn còn đang ở nhà bà ngoại, sống vô cùng thoải mái, mỗi ngày ăn ngon uống tốt, còn đi chơi khắp nơi, tung ảnh tự sướng đủ mọi kiểu khiến người ta phải ghen ghét!
“… Hi Tử, tới Trùng Khánh đi, bao ăn bao ở, nhà bà ngoại tôi thích lắm!”
“Đừng có dụ dỗ tôi nha.”
“He he… Tôi nói cho bà biết, ở đây có nhiều thức ăn khẩu vị nặng cực, đủ kiểu thịt xiên nướng, thịt bò cay, cá chưng tương…”
“Dừng dừng dừng! Bà mà còn kể nữa là tôi cúp máy đấy.”
“Ôi, đừng mà! Đã nói được câu nào đâu chứ! Nói thật, tôi cảm thấy ở đây khá được, có điều hơi nóng, không có điều hòa thì không thể sống nổi…”
“Thế nên, bà cảm thấy hài lòng với nơi sắp ở trong bốn năm tới chứ gì?”
“Bingo!”
Học viện mỹ thuật Tứ Xuyên đặt ở Trùng Khánh. Lúc trước, khi Vệ Ảnh điền nguyện vọng thi đại học đã nghĩ tới việc nhà bà ngoại ở Trùng Khánh, dễ dàng quan tâm hơn.
Hơn nữa, hai năm gần đây, việc làm ăn của Vệ gia bắt đầu dời về phía nam trung bộ, có mấy công trình kiến trúc ở khu Trùng Khánh, Lưỡng Giang*, có khuynh hướng phát triển dần về phía nam, vì thế Vệ Ảnh tới đó học cũng chẳng khiến Đàm Hi thấy kỳ quái gì.
* Lưỡng Giang: tên cũ của hai tỉnh Giang Nam, Giang Tây, hiện nay là ba tỉnh Giang Tô, An Huy, Giang Tây.
Chỉ sợ, thêm vài năm nữa, Vệ gia sẽ cắm rễ ở phía nam luôn, cô và Vệ Ảnh muốn gặp nhau cũng sẽ càng khó khăn hơn.
Từ sau khi mình sống lại, cô nàng kia là người đầu tiên động thân ra mặt, dùng nắm đấm để bảo vệ cô, vì thế, trong lòng Đàm Hi, Vệ Ảnh vĩnh viễn chiếm cứ một vị trí vô cùng quan trọng, với cô mà nói, có ý nghĩa không giống bình thường.
“Giấy trúng tuyển của bà tới chưa?”
“Đại học T ở Tân Thị.”
“Hi Tử, với thành tích của bà thì dù có thi vào Học viện mỹ thuật Trung ương cũng còn dư dả, tại sao cuối cùng bà lại chọn Đại học T chứ hả? Trường tổng hợp nghe cũng không tồi, nhưng lại chủ yếu là về nghiên cứu, chúng ta học mỹ thuật thì phải vào các học viện mỹ thuật chuyên nghiệp mới đáng tin cậy.”
“Tôi không muốn ở thủ đô này mãi, cũng không muốn đi quá xa, Tân Thị vừa đẹp, ở ngay bên cạnh.”
Hai người chém gió một hồi, dến tận khi bên chỗ Vệ Ảnh có tiếng người gọi ăn cơm mới lưu luyến kết thúc nói chuyện.
Mắt thấy tháng 9 đã gần ngay trước mắt nghĩa là cũng sắp tới lúc khai giảng rồi.
Đàm Hi xoa cằm, đã đến lúc phải quay về Đàm gia để lấy thư thông báo trúng tuyển.