Chương 130: Hai người đang làm gì thế hả?

Chương 130: Hai người đang làm gì thế hả?

Thời Cảnh cảm thấy, đây không phải con gái nữa mà chính là bà tổ cô rồi.

Nói một câu còn giỏi hơn anh ta dùng nắm đấm nữa.

Anh ta đã gặp không ít con gái, giống người phụ nữ mạnh mẽ, có sự nghiệp như mẹ anh ta hoặc là tiểu thư khuê các như bà nội, thậm chí còn có em gái Thời Nguyệt của anh ta, hoạt bát, ngây thơ.

Bộ đội cũng có nhiều quân y nữ, hoặc ôn hòa, rắn giỏi hoặc xinh đẹp động lòng người.

Duy chỉ có kiểu như Đàm Hi, xinh đẹp, nghịch ngợm phá phách, tính còn rất xấu nữa, là anh ta chưa gặp bao giờ.

Mấu chốt nhất là da mặt dày, y như đàn ông, thô thiển không đỡ nổi.

Nhưng cũng không hoàn toàn vậy, vì anh ta đã từng thấy dáng vẻ khi cô nàng này làm nũng với lão Lục, ngoan ngoãn nũng nịu quá mức, giống như một con mèo lười biếng, giọng nói thì yêu kiều mềm mại, đến anh ta nghe xong mà cũng không nhịn được mềm cả người chứ nói gì tới lão Lục là người trong cuộc cơ chứ?
Có thể co, cũng có thể duỗi, tính cách quỷ dị không tài nào hiểu nổi, người bình thường sẽ không thể nào biết được giây tiếp theo cô ấy sẽ vui hay giận nữa.

Thời Cảnh cảm thấy bi ai cho người anh em của mình ba giây, kết giao với một cô bạn gái mà còn vất vả hơn cả nuôi con gái, Amen…

Nghiêng đầu, nhắm mắt, tốt lắm, nhóc con này đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình, trong mắt còn có nước đang khởi động, anh ta duỗi tay, nhích lên, lại nhích lên, rốt cuộc cách túi hạt điều chỉ còn một đoạn ngắn.

Bộp—

Âm thanh vang dội, vô cùng đột ngột trong bối cảnh âm nhạc dịu dàng, nhu hòa.

Thời Cảnh đần ra, vẫn duy trì tư thế duỗi tay kia, mu bàn tay đã hơi đỏ lên, mà túi hạt điều kia đang bị ai đó xé rách, tiếng nhai rộp rộp vô cùng rung động.

Từ đầu tới cuối, cô nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào màn hình, chưa từng liếc mắt đi chỗ khác một chút nào.
Thời Cảnh buồn bực, cầm lên miếng táo cuối cùng, oán giận nhét nó vào miệng, quay đầu nhìn màn hình.

Đệch!

Vừa nhìn đã mù mắt.

Trong khoang thuyền tối tăm, Jack và Rose đang ở trên một chiếc xe.

Người đàn ông cầm vô lăng, quay đầu cười hỏi: “Cô đi đâu?”

Thiếu nữ ghé sát vào tai anh ta, cười vô cùng quyến rũ: “Đi hái sao trời.”

Nói xong liền duỗi tay vòng qua nách chàng trai kéo vào trong xe, Jack thuận theo động tác của cô, không hề có phản kháng gì, cười vô cùng phóng khoáng.

Jack: “Hồi hộp không?”

Rose: “Không.”

Nhìn chăm chú.

Rose: “Đặt tay lên người em đi, Jack.”

Loại thời điểm này, đàn ông mà còn không có phản ứng gì thì còn gọi là đàn ông sao?

Sau đó, he he he…

Màn ảnh cắt, chuyển tới hình ảnh của những người khác trên thuyền, thuận tiện lại chuyển qua hình ảnh con thuyền hoàn chỉnh nhìn từ xa.
Thời Cảnh nổ tung, ực, nuốt nước bọt.

“Này này này… Hết rồi sao?”

Đàm Hi không có phản ứng gì.

“Cô có chắc đây là bản chưa cắt xóa không đấy?”

“Câm miệng, còn chưa hết mà.”

Thời Cảnh tiếp tục xem, rất nhanh, màn ảnh lại chuyển đổi, một dấu tay giữa hơi sương mờ mịt, cộng thêm hai thân thể trắng bóng, đáng tiếc, chỉ có nửa người trên.

Màn ảnh lại chuyển, sau một lúc lâu cũng không quay lại nữa.

Lúc này, Đàm Hi mới quay đầu nhìn anh ta rồi nhún vai: “Hết rồi.”

“Sao bảo là bản chưa cắt cơ mà?” Anh ta giận.

“Không xóa còn gì! Đạo diễn người ta chỉ quay thế thôi.”

“Thế thôi á?”

“Thế anh còn muốn như thế nào? Là ai cứ luôn miệng nói mình là đàn ông đứng đắn, kiên quyết không xem mấy cái phim kiểu đó ấy nhỉ?” Mấy chữ cuối cùng còn bị cô nhấn mạnh làm cho người đàn ông xấu hổ tới mức không biết chui vào đâu.
“Nhóc con, cô đang dạy giỗ tôi đấy à?”

“Xí, có lòng ngồi xem phim với anh, thế mà anh lại có thái độ như thế à? Thời nay lòng người thật khó đoán, làm Lữ Động Tân cũng khó mà!”

“Mắng ai là chó hả cô kia?!”

Đàm Hi giả ngu: “Tôi chưa nói gì mà?”

“Nhóc con, tôi bảo lão Lục dạy dỗ cô, chờ đấy!” Nói xong, làm bộ đứng dậy, đi về phía thư phòng.

“Đi đi, đi đi, dù sao cũng là anh đòi xem phim nóng, bị tôi nghiêm khắc từ chối nên anh thẹn quá thành giận, xem anh ấy sẽ bênh tôi hay bênh anh.” Cô nàng nào đó ra vẻ ung dung.

Người đàn ông tức tới giậm chân bình bịch, nhưng nghĩ tới sự nhường nhịn của Lục Chinh với cô nên anh ta đột nhiên hơi do dự, anh ta biết thừa lão Lục một khi đã bao che ai đó thì lục thân cũng chẳng thèm nhận nữa.

“Được rồi, chuyện cỏn con thôi mà, mau ngồi xuống đi, cứ cãi cọ nữa là hết phim đấy.” Đàm Hi thấy thế cũng liền giảng hòa.
Bậc thang đưa tới trước mặt, Thời Cảnh cũng thuận thế leo xuống, “Vậy cô cho tôi một ít hạt dẻ cười đi.”

“Rồi, tay đâu.” Cô mở túi ra, bốc một nắm đưa cho anh ta.

Thời Cảnh ngồi xuống, mặt mũi hớn hở.

“Này… Cho tôi thêm một lon coca đi.” Điển hình của được voi đòi tiên.

Mặt Đàm Hi trầm xuống.

“He he… Tôi đùa thôi mà.” Quái thật, sao anh ta lại nhát như cáy thế nhỉ? Không đúng lắm…

Cuối đoạn, Rose đứng trên boong tàu, ném viên kim cương Trái Tim Đại Dương xuống biển sâu để tưởng nhớ người yêu đã mất của mình, lời bài hát “My heart will go on” lại vang lên, nước mắt trên mặt Đàm Hi cũng bắt đầu lan tràn.

Thời Cảnh còn đỡ, đàn ông thô lỗ, không tinh tế như nữ sinh nên chỉ coi nó như một câu chuyện xưa, coi mình chỉ là nhân vật quần chúng mà thôi.
“Này, cô làm sao thế hả? Đừng… đừng khóc thế chứ…”

“Ai khóc hả?! Còn lâu ấy…”

Còn lâu cái rắm ấy! Mắt đỏ như thế, tưởng anh ta mù chắc?

“Ừ ừ ừ, cô không khóc. Thế này đi, tôi đố cô một câu, cô có đoán không?” Thời Cảnh hoảng hốt, thảo nào lão Lục lại bảo đàn bà rách việc, giờ anh ta đã tin rồi.

Hít sâu, có vẻ hứng thú: “Nói nghe xem nào.”

Thời Cảnh nào biết câu đố gì chứ, thuận miệng nói thế thôi, đã nói rồi chẳng khác nào leo lên lưng cọp, không thể xuống nên chỉ có thể căng da đầu đi tiếp.

Cẩn thận suy nghĩ một hồi, nghĩ lại những lần đùa giỡn giữa anh em trong phòng với nhau, chọn một câu hơi khó một tí rồi ho khẽ hai tiếng—

“Chưa kết hôn sống thử, tập một môn thể dục.”

Ánh mắt Đàm Hi không động, lộ vẻ suy nghĩ.

“Không đoán được đúng không? He he, để tôi nói cho cô…”
“Thể dục buổi sáng.”

*Giải thích: Nguyên gốc của câu này là “早操” – Nghĩa: tập thể dục buổi sáng, đồng âm với “làm chuyện đó vào buổi sáng“.

Bộp—

“Cô cô cô…”

Thiếu nữ đắc ý nhướng mày: “Có phục không?”

“… Phục.”

Có câu cửa miệng, không cùng chí thú thì không phải bạn bè.

Đàm Hi cảm thấy chơi với Thời Cảnh khá vui.

Thời Cảnh cũng cảm thấy cô nhóc này khá thú vị.

Hai người coi như không đánh không quen, nhanh chóng thân thiết, bắt đầu xưng anh gọi em.

“Này, có phải tân binh vào quân ngũ sẽ phải luyện tập mấy hạng mục như mang vật nặng chạy việt dã không?”

“Tân binh thì không cao cấp thế đâu.”

“Thế huấn luyện cái gì?”

“Đầu tiên là xếp hàng, sau đó là bước đi, bao gồm chạy bộ, nghiêm nghỉ, đi đều, tiếp theo mới tới huấn luyện về sức lực.”
“Xếp hàng mà cũng phải luyện á?”

“Đương nhiên rồi. Đây là bài học đầu tiên khi làm quân nhân, yêu cầu linh hoạt và nhanh nhẹn, cũng là biểu hiện của kỷ luật.”

“Vậy đi đều có phải một hai một đấy không?”

Đàm Hi đứng lên, bắt đầu dậm chân vung tay.

Thời Cảnh không nhịn được phì cười: “Làm ơn đi tiểu thư, em đang cùng tay cùng chân đấy.”

“Em á?”

Anh ta chỉ vào gương to: “Tự nhìn đi.”

Quả thực là cùng tay cùng chân thật.

“Như này đi, em nghe anh hô, trước hết nghĩ xem nên ra tay nào, chân nào trước, anh đếm một cái thì em lập tức vung tay dậm chân theo nhịp đi.”

“Nghiêm! Nghỉ! Đứng — nghiêm! Bắt đầu rồi, tập trung chú ý, một, hai, một hai, một…”

Đàm Hi luống cuống chân tay.

Thời Cảnh đỡ trán: “Bà tổ cô à, cái này mà em cũng sai được à?”

Sờ mũi: “Rõ ràng là em đã nghĩ ra chân phải và tay trái rồi, nhưng anh vừa đọc cái là em vung tay phải luôn.”
Thời Cảnh đứng dậy khỏi sô pha, một tay che miệng vết thương, một tay khác sửa đúng cho cô.

“… Vậy độ vung tay cao khoảng bao nhiêu?”

“Khoảng tầm này đi, ừ… cùng trên một mặt phẳng với xương hông.”

“Thế này à?”

“Không đúng. Ở đây cơ mà…”

Thời Cảnh nghiến răng, tức giận tới mức gan cũng ê ẩm. Đừng nhìn ngày thường anh ta cà lơ phất phơ thế thôi, khi nói tới luyện binh thì lập tức nghiêm túc ngay, lời răn dạy là: Không có lính huấn luyện dở, chỉ có huấn luận viên không đủ nghiêm khắc.

Lập tức tích cực ngay.

“Ở đây!” Anh ta duỗi tay chọc vào vùng xương hông của Đàm Hi ở bên eo.

Cô muốn tránh cũng không kịp, suýt nữa không đứng vững, túm lấy quần áo của anh ta theo bản năng.

Thời Cảnh hết sức chuyên chú chỉnh động tác cho cô, bị bất ngờ như thế nên trọng tâm cũng đổ về trước, ngã vào người Đàm Hi.
Lúc Lục Chinh mở cửa ra liền gặp đúng một màn này.

Hai người ôm lấy nhau, tay người đàn ông bám vào sau lưng thiếu nữ, một người ngã về trước, một người đổ ra sau, phòng khách tối tăm, rèm kéo kín, không khí vô cùng ái muội.

“Hai người đang làm cái gì thế hả?”

Một tiếng quát lạnh khiến cả hai lập tức hoàn hồn.

Thời Cảnh ổn định thân hình, lại duỗi tay đỡ cô đứng thẳng lên.

“Lão Lục, cậu đừng hiểu lầm, tôi… tôi dạy cô ấy đi đều, kết quả cô nhóc này không biết làm nên tôi sửa đúng cho cô ấy…”

“Đi đều mà lại ôm nhau thế à?” Ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt căng thẳng.

“Tôi dạy cô ấy như tân binh, xuống tay hơi nặng nên suýt đẩy ngã người, tôi đưa tay định kéo, kết quả tôi cũng không đứng vững…”

Thời Cảnh hối hận đến xanh cả ruột, sớm biết thế anh ta đã chẳng khoe khoang làm cái lông gì! Giờ thì bị hiểu lầm lớn rồi!
“Lão Lục, chúng tôi thật sự không có gì đâu mà! Người ta bảo… Vợ của bạn không thể động, tôi cũng không phải cậu, sao có thể vừa mắt một con nhóc lanh chanh như thế này được chứ?!”

Đàm Hi lập tức tức giận há hốc mồm.

Lục Chinh đứng ở cửa thư phòng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua hai người, cuối cùng dừng ở Đàm Hi.

Người sau coi như không thấy, ánh mắt lảng tránh.

Thời Cảnh dùng khuỷu tay huých cô một cái: “Này, mau giải thích rõ ràng với lão nhà em đi, nếu không kiểu gì cậu ta cũng sẽ lột da anh đấy!”

Đàm Hi cười: Lột da của anh chứ có phải lột da của tôi đâu, liên quan quái gì tới nhau.

Thời Cảnh làm mặt quỷ: Nhóc con, em có lương tâm không thế hả? Muốn hại chết anh thật đấy à?

Đàm Hi bĩu môi, đáp trả cho anh ta một sườn mặt kiêu ngạo.

Thời Cảnh tức nôn ra máu.
“Đủ rồi!” Lục Chinh không nhịn được nữa, đi tới trước mặt hai người rồi kéo Đàm Hi đi vào trong thư phòng, còn không quên trừng mắt cảnh cáo người nào đó một cái.

Thời Cảnh thật sự muốn đâm đầu chết cho xong.

“Lão Lục, tôi oan uổng thật mà, cậu không thể đối xử với tôi như thế…”

Rầm—

Cửa thư phòng đóng lại, ngăn cách tiếng rêи ɾỉ uất ức của anh ta.

Mà lúc này, ở trong thư phòng.

Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông siết chặt cổ tay thiếu nữ.

“Au…” Đàm Hi hít sâu một hơi, giẫy giụa tay, “Anh còn định túm tới khi nào hả?”

Người đàn ông mím môi, không nói gì, ánh mắt cực kỳ thâm thúy.

Buông lỏng ra, nhưng vẫn không thả tay.

Cô thở dài.

“Em không có gì muốn giải thích sao?” Anh nhìn cô chằm chằm.

“Vừa rồi chẳng phải Thời Cảnh đã giải thích rõ ràng rồi sao?”
Ánh mắt Lục Chinh trầm xuống, “Anh muốn nghe em nói.”

“Kẹo Thập Cẩm dạy em đi đều bước, kết quả em cứ đi cùng tay cùng chân nên anh ta phải sửa lại cho em, không đứng vững nên mới thành cái kiểu mà anh đã nhìn thấy.”

TÁI SINH HOÀN TOÀN