Chương 12: Ngày xưa có một con lừa ngốc
Lần thứ ba tiêm không thành, rốt cuộc Tần Thiên Lâm cũng nổi điên.
“Rốt cuộc cô có biết tiêm hay không hả? Đổi người khác tới đây!”
Y tá trẻ họ Lâm, là thực tập sinh mới tới, thành tích học tập ở trường rất tốt, các bài thi chuyên ngành đều gần đạt điểm tuyệt đối nhưng lại có một tật trí mạng là khi lo lắng, hồi hộp thì hay run tay.
Vốn dĩ công việc thực tập cũng rất nhàn tản, chờ qua thời gian thực tập thì sẽ ngoan ngoãn chạy lấy người, ai ngờ hôm nay lại nhận được điện thoại của chị Trương, nói vì không đủ người nên nhờ cô ta tới phòng tiêm hỗ trợ.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy một anh rất đẹp trai, ăn mặc như một trí thức thành đạt nên trái tim nhỏ bé không khỏi manh động.
Mà vừa động thì tay sẽ run, liên tục hai lần đều tiêm sai.
Lúc đầu, Tần Thiên Lâm vì sĩ diện đàn ông nên chỉ nói “Không sao”, nhưng quá tam ba bận, nhẫn nại cũng chỉ có mức độ thôi.
Thế nên mới có màn bão nổi này.
“Xin lỗi ạ…”
“Gọi y tá trưởng của các cô tới đây!” Một tay chống trên cái gối, gã đàn ông nhìn về phía bàn làm việc, thái độ kiên quyết, thần sắc không hề do dự chút nào.
“Không được đâu ạ, nếu bị y tá trưởng biết thì tôi sẽ bị sa thải trước khi kỳ thực tập kết thúc… Xin anh, hãy cho tôi thêm một cơ hội…”
Mắt y tá Lâm như hoa lê dính hạt mưa, đôi mắt đen như có nước dội qua, long lanh ướŧ áŧ.
Vết thương cũ của Tần Thiên Lâm chưa lành, giờ lại có thêm vết thương mới, làm gì có tâm tình thương hoa tiếc ngọc.
Thực tập? A… Bàng Thiệu Huân cố ý phái một con chim non tới chỉnh hắn, đúng là suy nghĩ mệt nhọc rồi!
“Không hiểu tôi nói gì đúng không? Tôi muốn gặp y tá trưởng của các cô!” Tần Thiên Lâm cười lạnh, mỗi một chữ đều như rít qua kẽ răng vậy.
Cuối cùng, y tá Lâm bị mắng tới mức máu chó phun đầy đầu, sau đó, y tá trưởng phải tự mình ra mặt băng bó vết thương và tiêm cho hắn.
Shit!
Đấm tay lên vô lăng, Tần Thiên Lâm càng nghĩ càng thấy đen đủi, nhìn gương mặt mình trong gương chiếu hậu, hắn đột nhiên có tư tưởng muốn bóp chết Đàm Hi.
Bàng Thiệu Huân sẽ không nhàm chán như thế, có thể nghĩ ra cái trò này, ngoại trừ con bé chết tiệt kia ra thì còn có thể là ai chứ?
Giỏi lắm!
Ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, giây tiếp theo, phát động động cơ, nghênh ngang rời đi.
Trong phòng bệnh, Đàm Hi nghe báo cáo xong thì cười ngã lăn xuống giường, hai tay đập liên tục, hai chân đạp loạn.
“Ôi mẹ ơi, buồn cười chết bà đây rồi… Ha ha ha ha…”
Bàng Thiệu Huân nhân cơ hội cướp lại điện thoại, lấy lý do có ca bệnh rồi xoay người đi mất.
Đi tới cạnh cửa thì bước chân lại dừng: “Cẩn thận cái lưng của cô.”
Lúc này Đàm Hi mới phản ứng lại, đau tới nhe răng trợn mắt.
Mải vui mà quên mất vết thương…
Có điều, tưởng tượng tới cảnh Tần Thiên Lâm đi tiêm rồi nổi điên lên, cô lại lập tức cảm thấy sảng khoái tinh thần vô cùng.
Chẳng lẽ đây chính là “nỗi đau hòa lẫn niềm vui” trong truyền thuyết ư?
Chọc chết cái đồ thích ngược đãi người khác đi, cho mi cũng được nếm mùi vị bị người khác dạy dỗ như thế nào, he he he…
“Ngày xưa có một con lừa ngốc, họ Tần tên Thiên Lâm, có một ngày nhiệt huyết dâng trào, ta cưỡi nó xuống chợ chơi, trong tay ta cầm cái roi da, quất mông nó…”
Bàng Thiệu Huân đứng ở cửa phòng bệnh, vẫn chưa đi xa, nghe thấy tiếng hát chế vui vẻ thì lắc đầu bất đắc dĩ.
“Vẫn là cô nàng nghịch ngợm chưa lớn…”
Mang một cái mặt đầy băng gạc, Tần Thiên Lâm không định về nhà.
Trên đường đi lại nhận được điện thoại của Lục Thảo.
“Thiên Lâm, còn bao lâu nữa thì con về nhà?”
“Mẹ, hôm nay con không về đâu.”
“Không phải con đi đón Đàm Hi à?”
Trong lòng hắn rất bực bội: “Đừng nhắc cô ta với con nữa.”
“Sao thế hả?” Lục Thảo ngẩn người, ra hiệu cho mọi người xung quanh im lặng.
Tiếng nói chuyện dừng lại, hai luồng ánh mắt bắn thẳng về phía bà ta, một ôn hòa, một trầm lạnh, Lục Thảo căng da đầu nghe con trai kể chuyện.
“… Vậy con chú ý an toàn.”
“Đã đến giờ này rồi mà còn chưa về?” Gương mặt già của Tần Tấn Huy trầm xuống, giọng đầy không vui.
“Xảy ra chút chuyện bất ngờ.” Lục Thảo đặt điện thoại xuống.
“Làm sao?”
“Con nói nó bị một con cɦó ƈáϊ cắn bị thương.” Nói thật, bà ta cũng chẳng tin nổi vào cái cớ này.
“Vớ vẩn!”
Lục Thảo tỏ vẻ xấu hổ.
“Con hư tại mẹ! Thiên Lâm biến thành cái dạng này đều là do bà mà ra cả!” Người đàn ông xụ mặt, nghiêm trang dạy bảo vợ.
Nhưng ánh mắt lại lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông mặc vest lịch thiệp đầy tự phụ ở bên cạnh.
Lục Chinh cúi đầu uống trà, coi như không nghe thấy.
Có một búng máu đọng ở cổ họng Tần Tấn Huy, ông ta không nhổ ra được cũng không nuốt xuống được, suýt nghẹn mà chết.
Thằng nhãi tự cao tự đại!
Bên ngoài thì gọi ông ta một tiếng “anh rể” nhưng trên thực tế lại không ngừng phong tỏa, chèn ép Tần Thị, mặt lúc nào cũng lạnh lùng như thể không làm chuyện thiếu đạo đức bao giờ ấy!
Suốt một tiếng, dù Tần Tấn Huy vừa đe dọa vừa dụ dỗ thế nào, đến cuối còn đánh ra lá bài người thân nhưng Lục Chinh vẫn không đáp lại.
Thằng nhãi này, mềm cứng đều không ăn, thật sự rất khó giải quyết.
Ông ta đã tung hoành trên thương trường vài chục năm rồi, trước giờ chưa từng gặp phải loại người nào cứng như thế này, quả thực là tức chết người mà!
Vì thế mới mượn cớ mắng to bà vợ, muốn cho cậu em vợ một cái ra oai phủ đầu.
Đáng tiếc, người ta cúi đầu uống trà, hoàn toàn không bị ảnh hưởng tí gì.
“Thế… nếu Thiên Lâm đã không về nữa thì chúng ta ăn cơm thôi nhỉ?” Dù Lục Thảo có tức thế nào thì vẫn là một người thông minh, sẽ không cãi cọ với chồng mình trước mặt người ngoài như thế.
Người nào xa, người nào gần, trong lòng bà ta vẫn rất rõ ràng.
Lục Chinh rủ mi, nở một nụ cười lạnh.
“Thiên Mỹ, mau xuống ăn cơm.”
“Vâng…”
“Mẹ, anh Hai con đâu rồi?”
“Nó bị chó cắn, vừa mới tiêm phòng xong, giờ đang lái xe về chung cư.”
“Bị chó cắn?” Tần Thiên Mỹ trừng mắt, “Không phải anh ấy đi đón Đàm Hi sao ạ? Sao lại bị chó…”
Lúc Chinh nhíu mày, đứng dậy, đi ra ngoài.
“A Chinh, em đi đâu thế?”
Người đàn ông mắt điếc tai ngơ, lập tức rời đi.
Tần Thiên Mỹ bĩu môi: “Mẹ, mẹ đừng động vào cậu nữa, tính cậu ấy lúc nào chẳng thế…”
Lục Chinh lên xe, xe vừa mới nổ máy thì điện thoại cũng chuyển tín hiệu.
“Lão Nhị à? Mới vừa kết thúc một cuộc phẫu thuật, cậu khoan…”
“Tôi hỏi cậu, có phải chiều nay Tần Thiên Lâm tới bệnh viện không…”