Chương 1129: Gà trống choai sở kiêu, tặng người hoa cưới
“Ôi, em không lừa anh đâu, thật đấy, eo thon cực kỳ, em dùng hai tay là có thể bóp hết1được; da thì trắng y như sữa ấy, chắc chắn sờ sẽ rất thích…”
“Thằng nhóc này, có thể đứng đắn một tí được không hả?” Sở Khiêm ngồi trên chiếc sofa bọc da thật, tay cầm ly chân dài, rượu trong8ly sóng sánh theo động tác lắc tay của anh ta.
“Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp chứ, sao em lại không đứng đắn hả?” Sở Kiều hừ lạnh, ánh mắt kiêu ngạo.
“Đấy là cô gái thứ 17 mà chú2khen trong hai tiếng vừa qua rồi đấy.”
“… Nhiều như thế cơ à?”
“Có cần anh đếm cho chú nghe không? Người đầu tiên là phu nhân Tiida, người thứ hai…”
“Thôi dừng! Đừng có khoe khoang trí nhớ biếи ŧɦái của anh4với em nữa đi, cục cưng thật sự không nuốt nổi đâu.”
Sở Khiêm bật cười, “Chú ấy, bao giờ mới có thể trưởng thành một chút chứ?” Lại còn cục cưng nữa…
“Người ta còn bé mà, không giống anh, sắp nhảy vào nấm mồ hôn nhân.”
Nụ cười trên mặt Sở Khiêm nhạt đi hai phần.
Sở Kiều bĩu môi, quay đầu, tiếp tục nhìn xuống, “Anh, cô gái kia có địa vị thế nào vậy? Ông chú em sắp cười rách cả miệng rồi kia kìa, không ngừng bắt tay, gật đầu, cô công chúa Wahada VỢ anh cũng chưa có được đãi ngộ này đâu…”
“Ba anh ư?”
“Đúng vậy, tự tới mà xem đi, chú em đang đứng với một cô gái người Hoa đấy.”
Sở Khiêm nhíu mày, đặt ly chân dài xuống, đứng dậy đi tới bên cửa sổ sát đất.
Vừa nhìn đã thấy Sở Hoài Binh đang bắt tay Đàm Hi, váy đen mềm mại, tóc ngắn thành thục, hơn nữa còn là một gương mặt rất châu Á.
Hôn lễ lần này, có không tới mười người ở trong nước nhận được thiệp mời, loại trừ dần từng người trong đó, cũng không khó đoán ra thân phận của đối phương.
Nhưng không ngờ “nữ ma đầu của quảng trường Parade” lại trẻ tuổi như thế này…
“Trước giờ chưa thấy chú em cười hăng hái như thế bao giờ, người không biết còn tưởng chú ấy mới là chú rể ấy chứ, he he… Ả! Sao anh lại đánh em chứ?” Sở Kiều che gáy, đôi mắt nhỏ tràn đầy u oán.
Sở Khiêm thu tay lại: “Đừng có nói lung tung.”
“Anh nhìn đi, có phải dáng người cô gái kia rất tuyệt vời không?”
Ánh mắt lãnh đạm của Sở Khiêm dừng trên người Đàm Hi, hơi nhướng mày, “Chú thích loại hình này à?”
“Đúng thế, đúng thế, da trắng lại xinh đẹp, chân dài, quan trọng là nụ cười quá ngọt ngào, dáng vẻ đáng yêu thế còn gì.”
Ánh mắt Sở Khiêm cứng lại, “da trắng xinh đẹp chân dài” thì anh ta thừa nhận, nhưng mà “nụ cười ngọt ngào” với “dáng vẻ đáng yêu” là cái quái gì chứ?
“A Kiểu, chú không chỉ có vấn đề về mắt mà năng lực phán đoán cũng thoái hóa luôn rồi à?”
“Sao cơ?”
“Tổng giám đốc Thịnh Du nổi tiếng thế mà chú lại hình dung cô ta bằng hai chữ đáng yêu ư? Hừ, cảm quan thẩm mỹ đúng là khác người, chỉ tiếc người ta đã có chồng rồi, không đến lượt chủ đầu.”
“Tổng giám đốc Thịnh Dự á? Đàm Hi?” Sở Kiều là người thuộc thế hệ con ông cháu cha mới ở thủ đô, tuy tên tuổi không vang dội bằng “Nhị Gia” nhưng ít ra vẫn nắm rõ mọi tin tức.
Hơn nữa, mấy năm nay quan hệ của anh ta cũng được mở rộng ra nhiều, chút thông tin gió thổi cỏ lay kia đã được nghe từ miệng người khác không dưới mười lần từ lâu rồi.
Từ việc trong bữa tiệc tối ký hợp đồng tung một đòn bá đạo khiến cho Lục Chinh mất hết mặt mũi; sau đó tiếp nhận Thiên Dụ, hợp thành Thịnh Mậu, cuối cùng sáng lập ra Đầu tư Thịnh Dụ; gần đây nhất chính là “sự kiện Đàm Vĩ”, cứu vớt Phúc Tường vượt qua cơn nước sôi lửa bỏng, không chỉ ngăn được cơn sóng dữ mà còn nhân cơ hội kiếm được một khoản lớn.
Nói thật, với người phụ nữ thông minh tháo vát, biết nhìn thời thế như Đàm Hi, Sở Kiêu vừa bội phục cũng đồng thời chỉ dám đứng nhìn ngưỡng mộ từ xa mà thôi.
Nếu không thì một người đàn ông như anh ta sẽ vô năng tới mức nào chứ?
Trước kia, cậu Hai của Lục gia được coi là một thần thoại của giới thượng lưu, Sở Kiều chưa từng được cảm nhận trực tiếp thế nên không cho là đúng, nhưng lần này anh ta phải tin.
Dù sao, Đàm Hi biếи ŧɦái như vậy, nhưng Lục Chinh có thể thuần phục được con ngựa như vậy thì chứng tỏ anh còn biếи ŧɦái hơn.
Sở Khiêm hất cằm lên, “Người phụ nữ mặc váy đen dài kia kìa.”
“À… Đẹp thì có đẹp, nhưng quá có tính đả kích, em không khoái.” Ánh mắt bắt bẻ của Sở Kiêu quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Nhiễm Dao mặc váy ngắn màu xanh biếc ở bên cạnh, “Vẫn là người kia vừa mắt hơn.”
Sở Khiêm nhướng mày, nhìn theo tầm mắt anh ta, chợt gật đầu, “Hiểu rồi, chú thích dáng vẻ yếu đuối.”
“No, đó không phải là yếu đuối mà là mềm mại đáng yêu.” Sở Kiêu sửa lại lời của anh ta cho đúng, “Thỉnh thoảng còn có thể làm nũng một chút là tốt nhất.”
“Phét lác.”
“Anh, anh nói như thế thực sự rất đáng ăn đòn đấy.”
Sở Khiêm nhìn anh ta, lạnh nhạt nói, “Ngoài miệng thì lúc nào cũng nói người nọ người kia đẹp nhưng chưa từng thấy chú có cô bạn gái nào, nói không có ích gì, nói được làm được mới là đáng tin.”
“Em không thèm nói với anh nữa! Không cần thiết!”
“Gà trống choai thẹn rồi sao?”
Hai má Sở Kiều đỏ lên,“… Anh, lần này anh đánh mất em thật rồi đấy.”
Dưới ánh mắt tha thiết của Sở Hoài Binh, Đàm Hi dẫn Nhiễm Dao đi vào trong, vào đến bên trong rồi mới thở ra một hơi.
“Ôi mẹ ơi, chủ tịch của Phúc Tường quả thật là quá…” Nhiễm Dao chép miệng, không biết phải dùng từ gì để miêu tả lúc này.
Đàm Hi giúp cô bạn bổ sung cho hoàn chỉnh, “Dông dài.”
“Đúng, đúng, đúng! Nếu cậu không ngắt lời ông ấy, chỉ sợ ông ấy có thể nói được đến tận lúc kết thúc hôn lễ ấy chứ.”
Đàm Hi mỉm cười, “Đừng coi thường lão già đó, ông ta không phải hạng vừa đâu.”
“Nghĩa là sao?”
“Có đứa con trai có thể cưới một cô công chúa, cậu nghĩ người làm cha như ông ta có thể đơn giản được sao? Thông minh, lõi đời, vẻ ngoài tháo vát, cái gì ông ta cũng có đủ.”
“Nếu chủ tịch Sở giỏi như thế, sao lại bị Đàm Vị ép vào đường cùng được chứ?”
“Đánh bậy đánh bạ thôi, Đàm Vi muốn nuốt chửng Phúc Tường, cậu cảm thấy Phúc Tường sẽ không có ý đồ gì với Cơ Linh và Thụy Lệ hay sao? Ai cũng muốn làm con hoàng tước rình ở phía sau, chỉ tiếc…”
Nhiễm Dao nhếch miệng, “Chỉ tiếc, bị cậu chiếm mất.”
Đàm Hi nhướng mày, “Xem ra Tiểu Công Trúa nhà chúng ta cũng không ngóc đầu.”
“Người ta thông minh lắm nhé.” Cằm hếch lên, sự ngây thơ hiện ra.
Sở Kiêu đang đi từ trên cầu thang xoắn ốc xuống vừa lúc nhìn thấy cảnh này, mũi đột nhiên ngứa, lòng cũng ngứa ngáy…
Mười giờ, khách quý đã ngồi vào bàn, hôn lễ bắt đầu rất đúng giờ.
Công chúa Wahada mặc váy lụa màu trắng, trên mặt che khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp và thâm thúy, mi cong, mắt kẻ đậm, một tay cầm hoa cưới, một tay khác khoác tay một người đàn ông Ả Rập Xê Út cao lớn đi từ trên cầu thang xoắn ốc xuống dưới.
Chú rể Sở Khiêm đứng cuối thảm đỏ, bộ vest trắng phác họa dáng người vai rộng hông hẹp, y như hoàng tử bạch mã trong cổ tích.
Đàm Hi và Nhiễm Dao đều không phải người thích xem náo nhiệt, huống chi ở đây đa số là đàn ông Ả Rập Xê Út mặc áo choàng trắng nên càng chẳng cảm thấy có hứng thú gì, vì thế liền tìm một góc vắng vẻ ở bên cạnh tùy tiện đứng nhìn.
“Công chúa còn xinh đẹp hơn so với trên ảnh chụp nữa, chỉ tiếc là nửa khuôn mặt đã bị che mất rồi.” Nhiễm Dao không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Tuyên thệ xong, cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau, sau đó lại hôn môi cách khăn che mặt.
Kế tiếp là tung hoa.
Người may mắn nhận được là một chàng trai trẻ, chuyện này có hơi xấu hổ một chút…
Sở Kiều nhìn bó hoa đang được mình ôm trong lòng, đầu óc cũng trở nên đờ đẫn trong giây lát, vốn dĩ muốn ném luôn đi nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng là lễ thành hôn của ông anh họ nhà mình, không nên làm quá đáng.
Sở Khiêm ôm lấy vợ mới cưới, cười có vài phần chế nhạo…
Wahada cũng cảm thấy kinh ngạc, liếc trộm Sở Khiếm một cái, nói bằng tiếng Trung lưu loát với vẻ vô cùng vui sướng, “Trời ạ, rõ ràng là em tung cho em gái mà…”
Nhiễm Dao phì một tiếng, không nhịn được bật cười.
Cũng không biết là do tiếng cười quá lớn hay vì nguyên nhân gì khác mà chàng trai đó lại nhìn thoáng qua về phía cô.
Sở Kiều vẫy tay với nhân viên phục vụ gần đó. Nhân viên phục vụ tiến lên, anh ta liền nói thì thầm mấy câu vào tại người đó, nhân viên phục vụ gật đầu, xoay người rời đi.
Rất nhanh liền mang theo một chiếc micro quay lại.
Sở Kiêu cầm lấy, hơi thử ẩm, “Nếu tôi đã nhận được hoa cô dâu, vậy thứ này coi như thuộc về tôi, tôi cũng có quyền mang tặng nó đi.”
Nói xong liền gạt đám người ra, đi thẳng tới trước mặt Đàm Hi, sau đó nhìn sang Nhiễm Dao.
“Này.” Duỗi tay đưa hoa ra, “Tặng cho cô.”
“Hả?” Cái miệng nhỏ nhếch lên, ánh mắt hơi kinh ngạc, rõ ràng là còn chưa phản ứng lại kịp tình hình.
Đàm Hi lùi lại nửa bước, để lại không gian cho hai người trẻ tuổi. “Cầm lấy đi, ngẩn ngơ cái gì thế?” Sở Kiều tỏ vẻ “tôi rất men“.
Nhiễm Dao nuốt nước bọt, lý trí cũng quay về, “Anh… tặng tối hả?”
“Còn ai vào đây?” Vẫn bất cần như cũ, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm, “Rõ ràng đã đưa tới trước mặt rồi mà cô còn hỏi nữa à?”
“Nhưng mà tại sao chứ?” Nhiễm Dao không hiểu, vẻ mặt mê man.
Đầu ngón tay Sở Kiều giật giật, thật sự muốn véo mặt có mấy cái, có lẽ cảm xúc sẽ rất tuyệt vời.
“Tặng là tặng thôi, còn cần lý do à?”
Rất kiêu ngạo, hoặc có thể nói là… nói một đằng nghĩ một nẻo?
Nhiễm Dao lùi về sau một bước, lắc đầu, “Tôi không cần.”
Mặt Sở Kiều tối sầm, “Tại sao?”
“Tôi có quen anh đâu, sao phải nhận hoa của anh?”
Hừ, tiểu tiên nữ quả thực có lòng đề phòng rất nặng đây, có điều thế cũng tốt, không dễ bị lừa.
“Vậy thì… coi như tôi nhìn cô vừa mắt đi, được chưa? Hơn nữa, tôi là đàn ông, cầm bó hoa cưới mãi nhìn mất mặt lắm, coi như nể tình chúng ta cùng là người Hoa Hạ số ít ở đây, cho nhau mặt mũi, nhận giùm đi mà.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, bảo cổ cầm thì cứ cầm đi.” Nói xong liền nhét thẳng vào trong lòng Nhiễm Dao.