Chương 1103: Quy hàng
Lâm Tẩm bị gọi tên bỗng trở nên nghiêm nghị, nghĩ ngợi một chút rồi đáp, “Những người khác thì còn đỡ, chỉ có ông đồng sự Chu đó có hơi khó chơi”
“Đúng vậy, Chu Chiếu Minh…” Đôi mắt Đàm Hi trầm đi, ý tứ không rõ.
Vốn dĩ Đàm Tông Võ mới là cổ đông lớn thứ hai của Ban Quy. Nhưng sau khi ly hôn, Trương Như Thu lấy đi một nửa cổ phần, cổ đông lớn thứ ba là Chu Chiếu Minh vọt lên, đè ép ông ta xuống hạng ba.
Hai người trông có vẻ sống yên biển lặng, nhưng bên trong không êm ả như thế.
“Hôm nay Đàm Tông Võ chịu giúp tôi, một mặt là vì nghe theo lời khuyên của VỢ, mặt khác là có ý phấn cao thấp với1Chu Chiếu Minh” Đàm Hi vuốt cằm, dường như phát hiện ra thứ gì đó thú vị.
“Vậy chúng ta có thể ngồi trên núi chờ xem hổ đấu không? Đợi trai cò đánh nhau, cuối cùng làm ngư ông đắc lợi?” Lâm Tâm thăm dò.
“Anh nghĩ Đàm Tông Võ và Chu Chiếu Minh là đồ ngốc chắc? Một khi chúng ta không đếm xỉa đến, chắc chắn hai người họ sẽ liên thủ lại với nhau, cùng đối phó với chúng ta”
“?!” Đã nói là kẻ thù cơ mà?
Đàm Hi lắc đầu, thở dài trầm ngâm: “Tình hữu nghị giống như là mây trôi trên trời, chỉ có lợi ích mới tồn tại được vĩnh viễn”
Cùng lúc đó, ở góc hành lang bên ngoài phòng họp.
“Đàm Tông Võ! Ông đứng lại!”
“Có chuyện gì?” Bước chân8khựng lại, mỉm cười xoay người.
“Ông chắc chắn muốn đứng về phía Đàm Hi sao? Một con nhóc con còn vắt mũi chưa sạch, có thể làm được chuyện gì chứ? Không biết tốt xấu!” Ánh mắt đồng sự Chu hiện rõ sự căm hận.
Đàm Tổng Võ lại khá bình tĩnh, “Về tình, Đàm Hi là cháu ruột của tôi, tôi đứng về phía nó là chuyện bất ngờ lắm hay sao? Về lý, phương án nó đưa ra rất chính xác, đối với công ty đối với mọi người đều có lợi, tại sao tôi lại ngăn cản chứ?”
“Xày..” Ánh mắt đồng sự Chu lộ vẻ châm biếm, “Bớt bớt đi, có ai lại không biết ông với con nhỏ Đàm Hi đó như nước với lửa. Bây giờ còn giả bộ chủ cháu2tình thâm cơ à, đóng kịch lộ liễu quá rồi đấy”
“Quan hệ có thể thay đổi, nhưng quan hệ huyết thống thì không cắt đứt được, suy cho cùng tôi vẫn là chú Hai của nó, điều này dù thế nào cũng không thể thay đổi được”
“Ông!”
“Đổng sự Chu, nể tình ông từng là bạn cũ, không ngại nhiều lời nhắc nhở ông một cấu. Cháu gái tôi nóng nảy lắm đấy, nhưng xét về thực lực cũng tỷ lệ thuận với tính cách. Sau này những câu như là đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch gì đó ông đừng có nói nữa, không lại làm trò cười cho thiên hạ.”
“Ông!”
Thấy Chu Chiếu Minh đã tức đến phát điên, tâm trạng Đàm Tông Võ thoải mái hẳn lên. “Đừng có đắc ý quá sớm,4Đàm Hi có muốn chấp nhận hay không còn chưa chắc, đừng có chơi quá đà rồi đến cuối cùng lại trắng tay, vậy thì…được nhiều hơn mất rồi” Hai người đã từng giao đấu với nhau vô số lần, Đàm Tông Võ có thể đảm được vào chỗ hiểm của Chu Chiếu Minh, Chu Chiếu Minh cũng có thể dễ dàng đâm vào cái chân đau của Đàm Tông Võ.
“Đổng sự Chu vẫn nên quan tâm đến bản thân mình đi thì hơn, về phần tôi không cần ông phải nhọc công lo lång.”
“Hừ! Đàm Tông Võ, đừng tưởng rằng ông bán được vào cành cao thì có thể vô ưu vô lo. Đường còn dài, chúng ta cứ chờ xem”
“Vậy thì chúc đổng sự Chu tiền để sáng rõ, rộng mở thênh thang”
Chu Chiếu Minh hừ lạnh: “Cảm ơn ông đã có lời chúc, mong ông cũng vậy.”
Nói xong xoay người sải bước rời đi.
Đàm Tông Võ đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng ông ta đi ra xe, sau đó nhếch mép cười lạnh, điều chỉnh phương hướng đi về phía văn phòng Đàm Hi, sống lưng thẳng tắp còn có vài phần xơ xác tiêu điều.
Cốc cốc…
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Tầm hơi ngưng lại.
Đàm Hi: “Đoán xem là ai?”
“Đổng sự Chu hoặc đổng sự Đàm” Lâm Tâm chọn một câu trả lời tương đối bảo thủ.
Về vấn đề này, Đàm Hi từ chối cho ý kiến, chỉ cất giọng nói: “Mời vào”
Đàm Tông Võ đẩy cửa bước vào.
Lâm Tầm thu mắt lại, thở phào nhẹ nhõm, câu trả lời của anh ta không coi là đúng, nhưng cũng không hề sai.
“Chú Hai đến rồi, mời chú ngồi”
“Cảm ơn cháu gái” Gương mặt Đàm Tông Võ mỉm cười, vừa nói vừa cười ngồi xuống.
“Vừa rồi cảm ơn chú Hai ra tay giúp đỡ.”
“Con người chủ trước giờ coi trọng lý lẽ hơn người thân, phương án của cháu rất khá, nên vì công ty chú bắt buộc phải làm như vậy?
“Cho dù là vì nguyên nhân gì, chú Hai chịu giúp cháu, cháu cũng phải cảm ơn chú”
Đàm Tông Võ khiêm tốn mỉm cười, “Nặng lời rồi”
Đàm Hi nhướng mày, “Chú Hai, tìm cháu có việc gì?”
“Hình như đồng sự Chu không ủng hộ lắm việc công ty chuyển đổi mô hình kinh doanh, cháu có suy nghĩ gì không?”
“Chú Hai có đề xuất gì không?” Đàm Hi xin ý kiến, đá quả bóng lại về cho Đàm Tông Võ.
“Trước giờ đồng sự Chu phụ trách mảng thị trường và tài vụ, đã che giấu bảng biểu sổ sách hai năm nay không công bố với hội đồng quản trị rồi. Cháu thử điều tra theo hướng này xem, có lẽ… sẽ có thu hoạch bất ngờ
Đàm Tông Võ nói đến “sổ sách tài vụ” đương nhiên không phải là thứ có thể điều tra ra được bất cứ lúc nào, mà là phần sổ sách ngầm không được công khai còn lại.
Đàm Hi càng cười sâu xa hơn, “Vậy phải cảm ơn chú Hai đã chỉ điểm”
“Chuyện nên làm thôi, sau này hai chú cháu ta vẫn còn nhiều cơ hội nắm tay nhau hợp tác.”
“Đúng vậy
Đàm Tông Võ đứng dậy: “Vậy cháu làm việc đi, chú không làm phiền nữa, tạm biệt”
“A Tầm, giúp tôi tiễn chú Hai”
Lâm Tầm gật đầu, khom người làm động tác mới, “Đổng sự Đàm, xin mời”
“Khách sáo quá”
Sau khi Đàm Tông Võ đi, Đàm Hi ngồi trên ghế, khớp ngón tay hơi cong lại, đang gõ nhịp theo tiết tấu xuống mặt bàn.
Lâm Tâm đóng cửa, quay lại vị trí.
“Đổng sự Đàm đi rồi.”
“Vừa rồi ý của ông ta là sổ sách của đồng sự Chu có vấn đề?” Lâm Tâm vẫn còn đang băn khoăn.
“Tám chín phần mười là như vậy”.
“Chậc… ông ta dám sao?!”
Chỉnh sửa sổ sách công khai không có gì đáng trách, nhưng còn dám chơi cả sổ sách ngầm thì đúng là quá đáng.
Đàm Hi cong môi lên: “Trên núi không có hổ nên khỉ xưng vương. Bản tính con người vốn tham lam, chuyện hết sức bình thường”