Chương 1027: Gió nổi mây vần (2)
Hai vợ chồng đi ra bên ngoài.
Ông cụ Bàng khẽ hừ một tiếng, tâm trạng lại càng không thoải mái hơn.
Bàng Thiệu Đình chưa kết hôn đã có thai, tuy sau đó đã kết hôn với ba đứa bé, nhưng đối với một gia tộc như Bàng gia, suy cho cùng đó vẫn là một sự đáng xấu hổ.
Người đàn ông kia chỉ bị coi là “phong lưu”, nhưng cô gái sẽ bị kêu là “không biết tự trọng”. Mấy năm nay, tuy Bàng Thiệu Đình đã cố gắng hết sức để tu bổ mối quan hệ này, nhưng cũng mới chỉ nhận được sự khoan dung tha thứ của bà cụ Bàng, Cảnh Lam, thậm chí là cả Bàng Lập Minh. Nhưng còn cửa ải của ông cụ Bàng cô ta vẫn chưa thể vượt qua được.
Cảnh Lam đang định lên tiếng, nhưng đã bị chồng dùng ánh mắt ra hiệu chặn lại.
Rõ ràng ba chồng tâm trạng đang không tốt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Nhưng giờ đây bà chỉ có thể nuốt câu hỏi này vào trong bụng, tâm trạng vui vẻ cũng theo đó giảm bớt đi nhiều.
Bầu không khí bữa cơm trưa có chút trầm trọng, ông cụ không nói gì, không ai dám lên tiếng.
Trước đây, còn có Lục Chinh là ngoại lệ, thỉnh thoảng có thể nói đôi ba cầu trên bàn ăn, nhưng nay thì…
Bàng Diên Chiểu đột nhiên nhìn Trương Khải: “Hồng Vận các cháu có nhận được thiệp mời không?”
Đầu óc Trương Khải nổ hành một tiếng, hoàn toàn ngẩn ngơ, vốn dĩ hắn ta sợ ông cụ Bàng vô cùng, nay lại bị điểm danh trước mặt mọi người như vậy, suýt nữa làm rơi cả đũa.
Bàng Thiệu Đình nhéo một cái lên đùi mới khiến hắn ta phản ứng lại được, “Au ui! Thiệp… thiệp mời? Thiệp mời gì cơ? Cháu…” Không biết!
Sắc mặt ông cụ càng trầm xuống, rất muốn mắng một câu “không có tiền đổ”, nhưng nghĩ lại thấy cũng không cần thiết phải tốn nước bọt với loại người này.
Bop!
Đặt đũa xuống: “Ăn no rồi.”
Rồi đi lên lầu.
Bữa trưa kết thúc qua loa, Bàng Thiệu Đình kéo chồng vào một góc, mắng cho một trận xối xả, “… Anh nhìn lại anh xem, trả lời lại ông thôi mà cũng không nên hồn, mới chỉ có tí tẹo đã sợ thế rồi, thế thì làm sao ông có thể coi trọng anh được chứ?”
Mới đầu Trương Khải còn ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, nhưng Bàng Thiệu Đình nói càng ngày càng quá đáng, chế bai hắn ta cái gì cũng sai, bỗng nhiên trong lòng hắn ta bùng lên một ngọn lửa.
“Cô nói đủ rồi đấy! Cô coi tôi là trẻ con để dạy dỗ thật đấy à? Tôi vô dụng, không bì được với anh họ Lục mà cổ lưu luyến không quên, nhưng đáng tiếc người ta không để mắt đến cô, còn cho tôi ngủ với cô đấy!”
“Trương Khải! Cái miệng của anh không thể ăn nói sạch sẽ chút ư?! Lưu manh…”
“Lưu manh mà khiến cô kêu gào suиɠ sướиɠ đấy…”
“Cấm mồm!” Hai má Bàng Thiệu Đình đỏ bừng lên như có lửa đốt.
Ánh mắt Trương Khải lóe lên, ưỡn ngực tươi cười tiến lên phía trước, đôi tay sờ loạn lên trên eo người phụ nữ, “Được rồi vợ yêu à, anh biết mình thể hiện vẫn chưa đủ tốt, em tha thứ cho anh một lần này đi. Lần sau, anh bảo đảm, nhất định sẽ thể hiện tốt!”
“Thế thì còn tạm được…” Giọng nói ngọt ngào, mơ hồ có chút xấu hổ, nhưng trong mắt lướt qua một tia chán ghét.
Trương Khải đang đắc ý, cảm thấy hắn ta vô cùng lợi hại, thiên kim Bàng gia thì đã làm sao chứ, chẳng phải vẫn bị hắn nuốt gọn đấy thôi, hoàn toàn không hề chú ý đến cảm xúc thực sự trong mắt người phụ nữ lúc này.
Ai chơi ai, còn chưa biết chắc đầu.
“Chồng à, vừa rồi ông nội nói thiệp mời gì đó, anh không biết thật à?”
Trương Khải lắc đầu, chỉ mải động chấn động tay trên người người phụ nữ. Bàng Thiệu Đình cắn môi, gương mặt lộ vẻ giận dữ, nhưng rất nhanh chóng đã bị giấu đi, “Chồng à, anh nghe em nói…”
“Ừa, anh nghe đây, em nói đi”
“Sau khi về nhà, anh thử nghe ngóng xem đó là thiệp mời gì, nếu ông nội đã chính miệng nhắc tới thì chắc chắn là rất quan trọng, nói không chừng còn có thể vớt được món hời gì từ đó…”
“Món hời?!” Trương Khải dừng tay, trước mắt sáng bừng lên, “Có thật không?”
“Vâng.
“Được, vậy về nhà anh sẽ nghe ngóng xem sao?
“Tốt nhất là chúng ta cũng kiếm một tấm đến đó.”
Bên kia, hai vợ chồng Bàng Lập Minh và Cảnh Lam cũng đang nói chuyện, nhưng nghiêm chỉnh hơn nhiều so với Trương Khải và Bàng Thiệu Đình.
“… Cái gì?! Ông nói Đàm… trở về rồi sao?”
“Chính cô ta gửi thiệp mời đến tay ba.”
“Đứa con gái đấy sao cứ như âm hồn chưa tan thế? Chuyện năm xưa… Lập Minh, ông nói liệu nó có quay về trả thù không?”
“Hừ! Coi Bàng gia nhà ta ăn chay chắc? Có cho cô ta cũng không dám!”
“Chuyện này chưa chắc được, ông chưa gặp con nhỏ đó thôi, khi nó điên lên thì đôi mắt trông như có dao ấy”
“Cho dù cô ta có mục đích gì thì bà cũng chuẩn bị đi, ngày kia… đến nhanh thôi.”
“Ba chúng ta cũng đi à?”
“Không lay chuyển được ba, đến lúc đó để lính cần vụ đến nghiên cứu địa hình, tôi phải xem xem con nhóc đó đang có âm mưu gì mới được!”
Cảnh Lam không nói rõ được cảm giác của mình lúc này, nhưng bà ta có một dự cảm không lành.
Cùng lúc đó, Tổng gia.
“Cuối cùng cũng trở về rồi, lần này có kịch hay để xem!” Bàng Bội San nhìn tấm thiệp mời trong tay Tống Tử Văn, cười vô cùng thoải mái.
Khóe miệng Tống Thanh co giật, “Mẹ, cười trên nỗi đau khổ của người khác là không tốt đâu”
“Mẹ cứ cười trên nỗi đau khổ của người khác đấy. Năm đó mẹ đã không đồng ý với cách làm của ông cụ rồi, nhưng ông cụ cứ nhất quyết ngoan cố làm vậy, khuyến thế nào cũng không xong. Kết quả Lục Chinh năm năm liền không bước chân vào cửa nhà họ Bàng, ông ấy mới biết mông con hổ nhỏ này cho dù là con hổ già cũng không vuốt được đâu!”
“Vậy chúng ta đi hay là không đi đây?” Tống Bạch ngồi một bên, ánh mắt lấp lánh.
Năm năm rồi, cuối cùng cô ấy cũng trở về!
“Bạch Bạch, cái ánh mắt đó của em thực ra có thể bớt lại chút chút, đừng thể hiện quá rõ ràng ra như vậy chứ. Nếu không thì cứ thẳng thắn nói đi là được, đừng thêm một cầu không đi lên miệng làm gì, nghe giả chết đi được ấy!” Tống Thanh không hề nể mặt lột trần em trai.
“Em cứ thích thế, sao nào?” Thẳng thắn thừa nhận.
“Khụ! Bạch à, dù sao bây giờ cháu cũng là một thẩm phán rồi, sắc mặt phải nghiêm chỉnh, biểu hiện phải đoan trang, đừng có không biết chừng mực gì như vậy, nhé?” Bà cụ Tống tươi cười nhắc nhở.
“Vậy thì đi! Cả nhà chúng ta cùng đi xem kịch hay!” Bà Bàng giải quyết dứt khoát.
Tổng Tử Văn đặt thiệp mời xuống, về phòng.
Anh cầm điện thoại, gọi đến một dãy số.
Sau khi tiếng tút vang lên, có người bắt máy.
“A Chinh, người phụ nữ của anh lại chuẩn bị làm trò gì vậy? Đưa cả thiệp mời đến Tổng gia đây này”
“Tống gia?” Lục Chinh khựng lại.
“Ừ, mẹ đã quyết định cả nhà đều đi…” Xem kịch hay.
Ba chữ cuối cùng vẫn nên giữ lại không nói ra thì hơn.
“Mọi người muốn đi thì đi”
“Thế nào, anh và cô ấy định công bố gương vỡ lại lành trong bữa tiệc hả?”
Ánh mắt Lục Chinh hơi lóe lên, “Tôi là người dễ dàng bị khuất phục như vậy à? Nghi thức ký kết hợp đồng thôi mà, đừng nghĩ quá nhiều
“Anh có chắc chắn không?”
“Nếu không có thể là gì?”
“Ha… mong là vậy”
“Cậu có ý gì?” Lục Chinh cau mày.
Tống Tử Văn khẽ cười, “Không, anh… đừng nghĩ nhiều quá”
“Nếu cậu đã gọi điện đến thì tôi cũng không ngại nói nhiều thêm một câu, coi như là nhắc nhở”
Tống Tử Văn nhướng mày, “Rửa tai lắng nghe”
“Ngày kia, Nhiễm Dao cũng sẽ có mặt”
“Tự cậu suy nghĩ xem có nên đi hay không, tôi tắt máy đây?
Cuộc trò chuyện kết thúc, nhưng người đàn ông vẫn giữ nguyên động tác nghe máy, một lúc lâu vẫn chưa thay đổi. Anh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên người anh, nhưng Tống Tử Văn không hề cảm nhận được bất kỳ sự ấm áp nào.
Nhiễm Dao…
Chỉ một cái tên, nhưng đủ để khiến anh ta đau đớn đến xé gan xé phổi. Thời gian có thể làm vết thương kết vảy, nhưng không thể nào làm nó hoàn toàn biến mất, chỉ cần chạm vào là lại tiếp tục nứt ra.
Vòng tuần hoàn như vậy lặp đi lặp lại, không hề ngơi nghỉ…
Hai ngày sau chớp mắt đã đến, ngày tổ chức bữa tiệc.
Đêm, tại Trường Phú Cung tọa lạc tại Hoàng Thành, đèn điện sáng trưng,
Ngoài sảnh số 1, thảm đỏ trái đất, hoa tươi đầy hai bên đường.
Mỗi chiếc xe xa xỉ dừng lại, đều sẽ có những nhân vật trong truyền thuyết xuất hiện: Tổng gia, Lục gia, Cố gia, Bàng gia…
Chỉ cần vợ đại một người cũng đều là nhân vật hàng đầu.
Huống hồ là ông lão trong truyền thuyết đó cũng đến đây, đương nhiên hệ số bảo vệ an ninh theo đó cũng tăng cao lên, đi đâu cũng thấy nhân viên an ninh mặc đồ tây màu đen đi tuần tra, trong đó còn có không ít lính cần vụ
Bàng gia tự mang theo.
“Mẹ ơi! Chẳng phải chỉ là bữa tiệc ký hợp đồng thôi sao? Sao mấy người này cũng đến vậy chứ?” Tạ Văn Ti há hốc miệng, hai mắt trợn tròn như chuông đồng.
Ực…
Lâm Diệu Diệu nuốt nước bọt, “Em cũng muốn hỏi, thế này… rốt cuộc là thế nào vậy?”
Châu Miễu mặc đồ công sở, thành thục quyến rũ, “Được rồi, lau nước miếng đi, điều chỉnh lại biểu cảm, đừng để Thịnh Mậu chúng ta mất mặt đấy!”
“Chị Châu! Chị Châu! Chắc chị biết đang xảy ra chuyện gì đúng không? Mau nói cho bọn em biết đi. Mấy người đến tham dự đều là nhân vật lớn, chúng… chúng… chúng em sắp không chống đỡ được nữa rồi…”
Châu Miễu nhún vai, “Tôi cũng không biết chắc, nhưng có một điểm đã rất rõ ràng”
“Cái gì?”
“Đó chính là: sau đêm nay, Thịnh Mậu sẽ nổi danh khắp thủ đô, thậm chí là khắp cả cả nước luôn!”
Tạ Văn Ti và Lâm Diệu Diệu quay sang nhìn nhau, kinh ngạc, hưng phấn, vui mừng phát điên… các loại cảm xúc đan xen lẫn nhau, “Thế là chúng ta sắp được lộ mặt rồi đúng không?”
Châu Miễu gật đầu: “Có thể nói như vậy?
Còn cả Đàm Hi nữa, chỉ sợ là qua đêm nay, khắp mọi nơi đều kinh ngạc vì sự trở về hoành tráng của cô!
“Ok! Phấn chấn lại nào, kiên trì lên… mười phút nữa thôi, bữa tiệc sẽ chính thức bắt đầu”
“Bọn em biết rồi, chị Châu Miễu! Bọn em sẽ không khiến Đàm Tổng mất mặt đâu!” Hai cô gái trẻ không hẹn mà cùng nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp màu đỏ ở phía cửa vào kia. Sự sùng bái, tôn kính, vui mừng đều có đủ cả.