Hàn Sóc khó hiểu, “Có bưu thϊếp gì không?” “Hình như không có. Chúng tôi chỉ biết là đưa cho cô Đàm Hi…” “Chậc! Đàm Hi à…” Hàn Sóc khoanh tay lại, cười như không cười. “Đúng thế, mong cổ ký nhận giúp, xin đừng làm khó dễ người làm công như chúng tôi.” “Không phải làm khó cậu mà tôi cũng không phải người được nhận, sao có thể ký được chứ?” “Cô không phải cô Đàm sao?” Hàn Sóc cười hừ một tiếng, “Quay về nói với người tặng hoa rằng vợ anh ta về thủ đô rồi nhé.” Nói xong, đóng sầm cửa lại. Để lại cậu trai đưa hoa đứng thẫn thờ trong gió. “Về thủ đô?” Lục Chinh đột nhiên ngước mắt lên nhìn. Trần Khải nhanh chóng cảm nhận được một sự áp lực vô hình bao phủ lấy mình, miễn cưỡng mới đè nén được suy nghĩ muốn chạy trối chết, đứng nguyên tại chỗ, chân tay cứng đờ. “… Bên cửa hàng bán hoa nói như thế.” “Hoa đâu?” Nhíu mày. Tất nhiên là… “Không tăng được rồi.” Người đàn ông im lặng, Trần Khải càng không dám lắm lời. Cả căn phòng rộng lớn hoàn toàn chìm vào yên lặng. Sau một lúc lâu, Lục Chinh lại nói: “Đặt hai vé máy bay về thủ đô đi.” “Sao?” “Không hiểu à?” “Không phải… Nhưng mà bên chỗ tập đoàn Hải Hưng…” “Bảo bọn họ tự phái người tới thủ đô bàn bạc, trong vòng ba ngày, nếu người không tới thì hủy bỏ hợp tác.” Trần Khải hít khí lạnh. Nếu công ty con muốn thoát vậy, trước mắt xem ra ngoài hợp tác với Hàn Quốc Đống thì cũng chỉ còn mỗi mình Hải Hưng mà thôi. Bên kia cố ý làm bộ làm tịch bắt Lục Chinh chờ tới mấy ngày, vốn dĩ Lục Chinh cũng định chơi với bọn họ một chút, nhưng giờ nghe nói Đàm Hi đã về thủ đô thì chẳng ngồi yên được nữa. Không ngờ lại định bỏ gánh không làm! Ở vào hoàn cảnh xấu còn dám hung hăng ngang ngược, trong thiên hạ cũng chỉ có mình vị này có thể làm mà chẳng bị áp lực chút nào. Giờ thủ đô, đúng hai giờ chiều. Đàm Hi đẩy xe hành lý, hai bên là hai nhóc con. Ba người đang đứng ở sân trước của sân bay. Áo khoác dài tới đầu gối màu nâu nhạt, quần tây ống rộng, chiếc mũ beret đẹp trai, một đôi giày cao gót màu rượu chát mũi nhọn, vừa đẹp vừa thời thượng. “Mommy, nhiều người quá..” Ngô Hạ nhắm mắt đuổi theo bên cạnh mommy, tò mò quan sát xung quanh. Ngay cả núi bằng nhỏ lạnh lùng A Lưu cũng không nhịn được mà quan sát vài vòng. Đây là Hoa Hạ ư? Quê của bọn chúng? Có cảm giác hơi… ồn ào. Nhưng lại không làm người ta thấy ghét bỏ. Ba mẹ con với giá trị nhan sắc siêu cao nhanh chóng trở thành tiêu điểm chú ý với những người đang đi tới đi lui. “Đàm Tổng…” Theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông cao lớn mặc một cái áo gió màu đen đứng ở phía trước một đoạn không xa. Năm năm, thiếu nữ trẻ trung đã trở thành một bà mẹ, còn gã côn đồ rốt cuộc cũng tìm được chỗ đứng cho mình. “Nhất Sơn, đã lâu không gặp.” Đàm Hi cười nhẹ nhàng chào hỏi. Đúng thế, người tới đón là Hứa Nhất Sơn, hiện giờ phụ trách nguyên mảng thị trường đầu tư của Thịnh Mậu – người đàn ông đẳng cấp kim cương, lương một năm lên tới bảy con số. Ai có thể ngờ được hắn từng chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, đần độn sống qua ngày chứ. “Mommy, chú này cao quá!” Cô bé con ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái. “Chào chú Nhất Sơn đi.” Ngô Hạ: “Cháu chào chú Nhất Sơn!” Giọng nói non nớt nháy mắt khiến trái tim rắn rỏi của đối phương trở nên mềm nhũn. Đàm Hi đưa mắt nhìn cậu con trai
Lúc này A Lưu lưu loát chào một câu ngắn gọn… “Chào chú ạ!” “Đây là…” Ánh mắt Hứa Nhất Sơn lộ vẻ kinh ngạc. Một năm trước, hắn và Đàm Hi mới liên lạc lại với nhau. Hai người cơ bản duy trì mỗi tháng nói chuyện một lần, nội dung nói chuyện đều có liên quan tới công việc, thế nên, thật sự là Hứa Nhất Sơn không biết Đàm Hi còn có hai… đứa con? Hình như… Gió này hơi to rồi thì phải? Đàm Hi mỉm cười, xoa đỉnh đầu hai đứa nhóc, sau đó ngước mắt nhìn người đàn ông, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo của người làm mẹ, “Giới thiệu một chút, con trai tôi Lục Xuyến Lưu, con gái Đàm Ngộ Hạ.” “…” Trợn mắt há mồm. Thảo nào Đàm Hi lại bảo hắn chuẩn bị một cái xe rộng rãi. Tìm được Đàm Hi, mang theo hai đứa nhóc con, Hứa Nhất sơn đưa mẹ con ba người chạy như bay, thẳng tới một khu đô thị. Thanh Tuyền Thiên Vực, khu đô thị nổi danh nhất trong nửa năm nay ở thủ đô, không gì sánh nổi. “Bút tích của Hằng Phong đấy à?” Đàm Hi nhướng mày, qua khung cửa sổ xe nhìn về phía cổng lớn khu đô thị. “Thấy thế nào?” Trong mắt Hứa Nhất Sơn rất kiêu ngạo. “Một công ty bất động sản sắp phá sản tới nơi mà có thể tạo ra được thành tích như thế này, quả không uổng công lúc trước chúng ta cố gắng hết sức huy động tiền vốn giúp nó.” “Là ánh mắt của cô tốt thôi.” Đàm Hi nhìn hắn, “Cũng nhờ công của anh nữa.” Lúc trước Hằng Phong tìm tới CK cũng ít nhiều có sự giật dây bắc cầu của Hứa Nhất Sơn ở giữa, sau đó Thịnh Mậu cùng tham dự hợp tác. Có thể nói, Hằng Phong có được ngày hôm nay đều do một tay Đàm Hi nâng đỡ mà lên. “Qua nửa năm nữa, Sơn Thủy Danh Đô của Lục Thị sẽ bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu của Hằng Phong kiểu gì cũng phải chịu ảnh hưởng nhất định, quá đáng tiếc cho thế phát triển như hiện nay…” “Thị trường chứng khoán dao động, lên lên xuống xuống là quá bình thường.” “Cũng đúng, đối với Hồng Phong, cho dù là Thịnh Mậu hay CK thì cũng đã coi như tận tình tận nghĩa rồi.” “Không cần nghĩ quá nhiều,“ Đàm Hi nhìn qua gương chiếu hậu, tiếp xúc với ánh mắt hắn, hơi mỉm cười, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dù thế nào cũng sẽ có cách ứng phó.” Hứa Nhất Sơn lập tức thông suốt. “Mommy, tại sao chúng ta lại dừng lại ở đây?” Cô bé con dụi mắt, vẫn còn buồn ngủ. “Về đến nhà rồi.” “Dạ?” “Nhà mới của chúng ta.” Khi Thanh Tuyền Thiên Vực bắt đầu mở giao dịch, vì để cảm ơn Đàm Hi nên Hằng Phong đã để lại một biệt thự có tầm nhìn và phong thủy tốt nhất lại cho cô. Hiện giờ, vừa lúc có chỗ dùng. “Cùng vào xem chứ?” Đàm Hi nhìn về phía Hứa Nhất Sơn. Người sau hơi dừng lại, “Được thôi.”