Chương 086: Ngũ Nhạc trở về Thiên Tào
Tử Nha viết thật nhiều bùa phát cho các tướng truyền giắt vào tóc hoặc trong mão và sắp xếp ngày hôm sau ra trận đuổi Biện Kiết chạy đến đó rồi đoạt cây phướng quăng đi dẫn binh tràn vào lấy ải.
Bên trong Ðặng Côn và Nhuế Kiết đã sẳn sàng nội ứng.
Các tướng đều tuân lệnh chuẩn bị đâu đó sẳn sàng.
Rạng ngày Tử Nha dẫn quân đến khiêu chiến.
Ðặng Côn và Nhuế Kiết sai Biện Kiết ra thành nghênh địch.
Biện Kiết tuân lệnh kéo quân ra, hét lớn:
– Tử Nha! Hôm nay ta quyết với chúng bay một trận.
Nói rồi giục ngựa lướt tới, vung kích đâm Tử Nha.
Các tướng Châu một loạt ùa ra vây phủ, Biện Kiết chỉ có một mình tả xông hữu đột, đỡ người này hết người khác, không lúc nào rảnh.
Tuy vậy, Biện Kiết cũng ráng hết sức mình chống cự trên ba mươi hiệp.
Giữa lúc đang giao tranh, Biện Kiết thừa cơ Võ Kiết vô ý phóng đến một kích, Võ Kiết tràn ngang tránh khỏi để trống một chỗ, Biện Kiết giục ngựa nhảy vọt ra chỗ trống ấy chạy về.
Các tướng ùa nhau đuổi theo.
Biện Kiết đứng dựa cửa thành, chờ các tướng chạy ngang cây phướng hôn mê té xuống mà bắt, chẳng ngờ tướng nào tướng nấy lướt tới gần cửa thành mà vẫn vô sự.
Biện Kiết lấy làm lạ, ngỡ là trời khiến mất nước nên số phép hết linh liền chạy vào thành truyền quân đóng cửa lại.
Các tướng không phá ải, giật ngã cây phướng và lấy Kim côn, Gián ma xử đem về.
Biện Kiết vào đến trướng, Nhuế Kiết làm bộ hỏi:
– Nay tướng quân bắt được mấy người?
Biện Kiết thưa:
– Một mình tôi bị hai mươi mấy tướng Châu vây phủ. May tôi giải vây được chạy về, có ý dụ chúng tới phướng mà bắt, không rõ vì cớ nào mà cây phướng hết linh, tướng Châu đi qua không người nào bị hại. Thật không phải tội tôi rõ là trời khiến cơ nghiệp Thành Thang đến hồi như vậy.
Nhuế Kiết cười gằn nói:
– Khi trước sao phướng linh bắt luôn bốn tướng, bây giờ lại hết linh?
Ðặng Côn nói:
– Có gì lạ đâu mà hỏi! Chắc Biện Kiết thấy trong thành binh ít, giữ ải không nổi, nên tư thông với giặc, trá bại dẫn giặc vào thành. May mà quân sĩ đóng cửa kịp, nếu không chúng ta bị bắt hết rồi.
Dứt lời truyền võ sĩ bắt Biện Kiết ra ngoài xử trảm. Võ sĩ tuân lệnh trói Biện Kiết dẫn ra chém liền.
Còn Âu Dương Thuần trông thấy sững sờ, ngồi rưng rưng nước mắt.
Ðặng Côn và Nhuế Kiết nói:
– Biện Kiết không biết thời trời, muốn hại cả thành này cho chết dẫu xử tử cũng không oan. Nay thiên hạ đã về Châu, chúng ta giữ thành này không nổi. Bởi Trụ Vương vô đạo, nên xã tắc phải đổi dời, chúng ta liều thân phò hôn quân đã chẳng ích lợi còn làm cho khổ dân nữa. Xin tướng quân xét lại.
Âu Dương Thuần nghe nói nổi giận mắng lớn:
– Biết ăn lộc vua mà quên ơn nước, dâng ải, đầu giặc, bán nước cầu vinh, đã giết oan kẻ trung thành còn ép trí người nghĩa sĩ. Thật chúng bây là cầm thú, không phải loài người. Thây ta có thể nát, đầu ta có thể rơi, nhưng lòng ta không thể nhuộm mực. Ðừng đem lời gian ác mà nói với ta.
Ðặng Côn, Nhuế Kiết nổi giận hét lớn:
– Nay thiên hạ phản Trụ đầu Châu, chẳng lẽ trong bầu trời này ai cũng bất trung hết cả sao? Trụ Vương không phải chúa, chỉ là một người dữ hại dân. Còn Võ Vương là đấng vua hiền, cứu trăm họ trong nước lửa, chúng ta lại bỏ người hiền mà phò người dữ là sao?
Âu Dương Thuần ngửa mặt lên trời kêu lớn:
– Bệ hạ ôi! Bởi bệ hạ dùng lầm hai tên phản tặc nên mất ải Lâm Ðồng. Nay tôi liều chết giết hai tên nghịch thần, gọi là đền ơn chúa.
Nói rồi rút gươm xốc tới. Ðặng Côn, Nhuế Kiết cũng vung gươm hỗn chiến. Ðánh được một lúc Âu Dương Thuần đuối sức, bị Nhuế Kiết chém đầu.
Giết Âu Dương Thuần xong, Ðặng Côn liền ra sau dinh thả bốn tướng.
Hoàng Phi Hổ gặp Ðặng Côn mừng rỡ vô cùng. Hai bên trò chuyện với nhau một hồi rồi bốn tướng về trước thông tin với Tử Nha, sau đó Ðặng Côn và Nhuế Kiết thi hành đến dinh Châu yết kiến.
Tử Nha ra ngoài ngõ đón tiếp hai vị chư hầu.
Hai người làm lễ xong, Tử Nha đỡ dậy an ủi.
– Nay hai vị về Châu thật là đại trí.
Hai người thưa:
– Xin thỉnh Nguyên soái vào ải chiêu an bá tánh kẻo lòng dân mong chờ.
Tử Nha truyền quân kéo vào ải.
Võ Vương thấy bá tánh đem rượu đón rước đầy đường.
Tử Nha kiểm điểm lương tiền, rồi truyền bày tiệc khao quân.
Cách vài hôm, Khương Thượng dẫn binh đến huyện Dẫn Trì, cách thành hai dặm hạ trại.
Quan Tổng binh huyện Dẫn Trì là Trương Khuê nghe tin binh Châu hạ trại gần thành vội vàng triệu tập hai tướng tiên phuông là Vương Tá và Trịnh Xuân đến thương nghị. Trương Khuê nói:
– Nay binh Châu qua khỏi năm ải rồi, chỉ còn cách con sông Huỳnh Hà nữa là tới triều ca. Huyện Dẫn Trì chúng ta tuy nhỏ, thành lũy đơn sơ, song chúng ta phải cố thủ, nếu để địch quân qua được sông Huỳnh Hà thì khó lòng ngăn trở lắm.
Các tướng tuân lời, kiểm điểm binh mã, canh phòng nghiêm ngặt.
Ngày hôm sau Khương Thượng ra khách, định kế đánh Dẫn Trì bỗng có quân vào báo:
– Ðông Bá Hầu sai sứ đem thơ.
Tử Nha truyền vào lấy thư đọc, rồi nói với các tướng:
– Nay Ðông Bá Hầu Khương Văn Hoán xin viện binh ta không lẽ từ chối.
Hoàng Phi Hổ thưa:
– Chư hầu đều theo Châu nay cầu cứu, chúng ta phải phân binh ứng tiếp.
Tử Nha nói:
– Tướng nào muốn giúp Ðông Bá Hầu ra đánh ải Du Hồn?
Kim Tra, Mộc Tra đồng thưa:
– Chúng tôi xin kéo binh ra đó trợ chiến cho.
Tử Nha nhậm lời lấy cho hai tướng năm ngàn quân kéo ra ải Du Hồn.
Tử Nha hỏi lại:
– Ai muốn ra đánh trận đầu lấy thành Dẫn Trì mà lập công?
Nam Cung Hoát lãnh mạng đem binh ra khiêu chiến.
Trương Khuê nghe tin báo có tướng Châu dẫn binh kéo đến liền hỏi các tướng:
– Ai dám ra binh?
Vương Tá lãnh mạng mở cửa thành kéo ra.
Nam Cung Hoát thấy Vương Tá liền trợn mắt hỏi:
– Ngũ quan đã về Châu, còn cái huyện Dẫn Trì bé nhỏ này tài chi mà chống cự? Mau dâng ải kẻo lụy thân.
Vương Tá cũng trợn mắt mắng:
– Phản tặc đã tới số nên đến nạp mình.
Nói rồi múa siêu đao tới chém. Hai tướng đánh với nhau được ba mươi hiệp, Nam Cung Hoát chém Vương Tá một đao đứt làm hai khúc rồi chặt lấy thủ cấp đem về dinh.
Quân Thương vào báo lại, Trương Khuê hay tin buồn bực cả ngày.
Bữa sau lại có Hoàng Phi Hổ đến khiêu chiến.
Trịnh Xuân xin ra trận. Hai người đánh được hai mươi hiệp, Trịnh Xuân bị Hoàng Phi Hổ đâm chết, cắt đầu đem về nạp dâng công.
Trương Khuê nghe tin càng buồn bã hơn nữa.
Còn Tử Nha thắng luôn hai trận, giết luôn hai tướng, thừa thế kéo quân phá thành.
Bấy giờ Trương Khuê đang ở sau dinh, bàn luận với người vợ là Cao Lan Anh.
Trương Khuê than:
– Hai ngày mất luôn hai tướng, e thành này khó giữ.
Cao Lan Anh nói:
– Tướng quân có phép địa hành, lại thêm cỡi con thú Ðộc giác ô yên, chạy mau như gió, lẽ nào không thắng giặc.
Trương Khuê nói:
– Các tướng anh hùng năm ải, thiếu gì người tài phép hơn mình, thế mà còn cự không lại thay. Như vậy cũng đủ thấy lòng trời dời đổi, Thiên Tử lại không chừa tửu sắc, không nghĩ đến giang sơn, chúng mình biết làm sao được.
Xảy nghe quân báo:
– Binh Châu phá thành rất gấp, quân sĩ giữ không nổi.
Trương Khuê liền nai nịt, cầm đao cỡi thú thăng hành.
Cao Lan Anh đem binh lượt trận.
Trương Khuê kêu lớn:
– Khương Thượng, đừng làm hỗn, có ta đây.
Tử Nha nói:
– Trương tướng quân là người trí dõng sao không biết cơ trời. Hãy về Châu thì công danh chẳng mất, còn cự địch chắc gãy theo vết xe của năm ải.
Trương Khuê vừa cười vừa nói:
– Ngươi đoạt năm ải đừng tưởng là tài. Ta e đến đây không còn trông mong.
Tử Nha nói:
– Sao tướng quân không biết việc thịnh suy. Từ đây đến Triều Ca chỉ còn vài trăm dặm, mà tám trăm chư hầu bốn phía phủ vây. Cái huyện nhỏ này thủ sao được, chẳng khác một sợi chỉ mành treo đá.
Trương Khuê nổi giận hét một tiếng, giục thú tới chém Tử Nha.
Hai vị điện hạ là Cơ Thúc Minh, Cơ Thúc Thăng đồng lướt tới đỡ.
Một mình Trương Khuê cự với hai người. Cơ Thúc Minh, Cơ Thúc Thăng thấy Trương Khuê sức mạnh như thần, tính bề đâm bậy một thương rồi trá bại.
Chẳng ngờ con thú Ðộc ô yên của Trương Khuê chạy mau như chớp nhoáng. Trương Khuê vỗ sừng nó một cái, nó đã nhảy tới bên lưng.
Hai vị điện hạ không kịp trở tay đều bị Trương Khuê chém rụng đầu hết.
Tử Nha kinh hãi truyền thâu quân về trại.
Võ Vương nghe tin hai em tử trận khóc rống một hồi. Tử Nha khuyên giải cả ngày chưa nguôi sầu thảm.
Còn Trương Khuê thắng trận, vợ chồng dẫn binh về dinh, viết sớ sai người về Triều Ca viện thêm binh tướng.
Hôm sau Tử Nha ra khách nói với các tướng:
– Ta không ngờ cái huyện nhỏ như vầy mà mất hai vị điện hạ.
Các tướng thưa:
– Chỉ tại con thú của nó cỡi chạy lẹ như chớp nên trở tay không kịp.
Bỗng có quân vào báo:
– Có Bắc Bá Hầu Sùng Hắc Hổ xin vào nghị việc.
Tử Nha nghe Sùng Hắc Hổ đến mời vào. Sùng Hắc Hổ, Vân Sinh, Khôi Anh, Tưởng Hùng, bốn người đồng ra mắt.
Tử Nha đáp lễ mời ngồi, và hỏi:
– Quân hầu đến Mạnh Tân đã bao lâu?
Sùng Hắc Hổ nói:
– Tôi lấy ải Trần Ðường, vào đồn binh ở Mạnh Tân đã vài tháng nay. Nghe Nguyên soái đã kéo đại binh đến đây, nên tìm đến ra mắt cầu cho Nguyên soái sớm hội chư hầu.
Tử Nha vui vẻ hối đem trà nước đãi đằng.
Hoàng Phi Hổ tạ ơn Sùng Hắc Hổ và nói:
– Khi trước nhờ ơn quân hầu giúp sức, giết chết Cao Kế Năng, ơn ấy đối với tôi rất trọng.
Mãn tiệc trà, Tử Nha truyền dọn tiệc rượu để cùng nhau hoan hỉ.
Sáng hôm sau, quân vào báo:
– Có Trương Khuê đến khiêu chiến.
Sùng Hắc Hổ thưa:
– Nay có tôi đến đây xin ra giúp sức một trận.
Tử Nha nhận lời.
Sùng Hắc Hổ dẫn Vân Sinh, Thôi Anh, Tưởng Hùng và toàn binh mã của mình ra trận.
Sùng Hắc Hổ giục thú tới vung cặp búa nói lớn:
– Có tôi đến trợ giúp đây.
Năm tướng vây Trương Khuê đánh đến bốn mươi hiệp không phân thắng bại.
Sùng Hắc Hổ thấy Trương Khuê mạnh quá, tính trá bại dùng phép thả ó ra nên đang đánh bỗng bỏ chạy. Bốn tướng biết ý cũng chạy theo.
Trương Khuê đợi cho năm người chạy hơn trăm thước mới đưa tay vỗ đầu con thú. Con thú phóng lên như điện giật vút đến Văn Sinh, Trương Khuê vớt một đao Văn Sinh bay đầu, Sùng Hắc Hổ chưa kịp giở bầu phép bị Trương Khuê chém đứt làm hai đoạn.
Thôi Anh, Tưởng Hùng, Hoàng Phi Hổ đồng quay ngựa hỗn chiến với Trương Khuê.
Cao Lan Anh xông vào lược trận lấy cái bầu đỏ mở nút quăng lên bốn mươi chín cây kim bay ra đâm vào mắt ba tướng.
Trương Khuê lướt tới chém ba tướng bay đầu một lúc.
Bấy giờ Dương Tiễn vận lương về đến trại, vào thưa với Tử Nha:
– Tôi vận lương đủ số và không trễ ngày.
Tử Nha nói:
– Nay đã lấy được ngũ quan, gần đến Mạnh Tân hội chư hầu, việc đốc lương không cần nữa, sư điệt nên ở lại đây giúp sức với các tướng mà lập công.
Dương Tiễn tuân lời.
Kế đó quân vào báo:
– Năm tướng ra trận bị Trương Khuê chém hết.
Tử Nha thất kinh hỏi:
– Nó dùng phép gì mà giết hết năm tướng một lúc?
Quân thưa:
– Ban đầu năm vị trá bại, bị con thú của Trương Khuê đuổi theo như chớp, Văn Sinh, Sùng Hắc Hổ trở tay không kịp bị chém bay đầu.
Hoàng Phi Hổ, Thôi Anh, Tưởng Hùng hiệp lực chống cự một hồi cũng bị giết hết.
Tử Nha than:
– Thương hại cho nhà Võ Thành Vương chưa trả được thù mà chết gần hết.
Bỗng có quân vào báo:
– Trương Khuê lại đến trước dinh khiêu chiến.
Hoàng Phi Bưu nóng máu thù cha bước ra xin xuất trận.
Tử Nha sai Dương Tiễn đi theo trợ lực.
Hoàng Phi Bưu ra đánh với Trương Khuê gần ba mươi hiệp.
Trương Khuê mạnh quá, Hoàng Phi Bưu đánh không lại, nhưng quyết trả thù cha. Hoàng Phi Bưu vẫn đánh liều không chạy, bị Trương Khuê chém đầu.
Dương Tiễn thấy con ngựa của Trương Khuê cỡi, biết là loài thú lạ, vì nó có mọc sừng, nên tính trừ con ngựa có sừng ấy trước.
Dương Tiễn liền giục ngựa đến, nạt lớn:
– Trương Khuê chạy đi đâu cho khỏi. Có ta đến đây.
Trương Khuê hỏi:
– Ngươi là ai đó? Muốn chết hay sao?
Dương Tiễn xưng tên, rồi nói:
– Thất phu dùng tà thuật hại người, nay gặp ta chắc không sống nổi.
Nói rồi chém một đao. Trương Khuê đỡ ra đánh lại.
Hai bên đánh được bốn mươi hiệp, Dương Tiễn liệu bề khó thắng, cố ý chém hụt một đao cúi xuống, Trương Khuê thừa thế nắm dây đai xách hỏng lên, ném Dương Tiễn xuống đất truyền quân trói lại dẫn về thành.
Sau khi đã nghỉ ngơi lại sức, Trương Khuê lên ngồi trên trướng, truyền dẫn Dương Tiễn tới.
Dương Tiễn đứng sững trợn mắt nhìn.
Trương Khuê hét:
– Ngươi đã bị bắt sao còn nghịch mạng không quỳ?
Dương Tiễn mắng lại:
– Thất phu! Ngươi là người gì mà phách lối như vậy?
Trương Khuê nổi giận truyền quân đem chém. Tả đao vâng lệnh, chém Dương Tiễn bêu đầu.
Giây phút, tên giữ ngựa vào báo với Trương Khuê:
– Bẩm lão gia, có việc lạ lùng!
Trương Khuê hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Tên quân giữ ngựa thưa:
– Con ngựa Ô yên đang không bị rơi đầu, hình như ai chém.
Trương Khuê nghe nói thất sắc, giậm chân than:
– Ta nhờ con thú Ô yên thắng luôn mấy trận, nay sao có chuyện lạ lùng như vậy.
Bỗng có quân vào báo:
– Cái đầu Dương Tiễn treo trước ải biến thành cái đầu con ngựa Ô yên.
Trương Khuê rối lòng, ngồi chết điếng.
Lại có quân vào báo:
– Viên tướng mới bị chém lúc nãy bây giờ sống lại, đang khiêu chiến ngoài thành.
Trương Khuê biết Dương Tiễn không chết, dùng tà thuật để giết con ngựa Ô yên nên tức giận cỡi ngựa cầm đao ra trận hét lớn:
– Nghịch tặc! Ngươi hại con Ô yên của ta, ta quyết giết ngươi rửa hận.
Dương Tiễn cười nói:
– Ngươi nhờ con ngựa ấy mà giết tướng Châu, nên ta phải giết con ngựa ấy để báo thù cho các tướng. Ta nói cho ngươi biết ngươi còn động đến ta nữa thì ăn năn.
Trương Khuê nghiến răng hậm hực:
– Ðố ngươi chạy đi đâu cho khỏi.
Trương Khuê giận quá trổ thần lực đánh với Dương Tiễn một hồi rồi bắt sống Dương Tiễn đem vào thành truyền quân lấy dây trói cho thật chặt, bỏ ngoài nắng cho lại gan.
Cao Lan Anh bước ra nhà khách, thấy mặt Trương Khuê hầm hầm liền hỏi:
– Tướng quân vừa ra trận về, sao khi giận chưa nguôi.
Trương Khuê than:
– Mấy hôm nay ta nhờ con Ô yên thắng luôn mấy trận. Vừa rồi bắt được Dương Tiễn sai quân đem chém nó, nhưng nó không chết mà con Ô yên rụng đầu.
Cao Lan Anh nói:
– Chắc là Dương Tiễn có phép thần thông biến hóa. Nếu lần sau có bắt được nó phải dùng phép mới chém nó được.
Trương Khuê nói:
– Ta đã bắt được nó lần nữa dẫn về thành trói bỏ phơi nắng trước dinh kia.
Cao Lan Anh truyền dẫn Dương Tiễn tới xem qua rồi nói:
– Tôi có phép trừ được. Trước phải dùng xương cổ, sau làm phép yêu trên đầu, rồi lấy máu chó mực, gà ô hòa lộn phân và nước tiểu đổ lên đầu nó thì nó không biến hóa hoặc thế hình được. Sau đó chém nó thì nó mới thiệt chết.
Trương Khuê nghe lời làm theo phép ấy, rồi chém Dương Tiễn rụng đầu. Vợ chồng đắc ý ngồi trong trướng phủ.
Bỗng có bọn a hoàn hơ hải chạy tới khóc và thưa:
– Thái phu nhơn đang ngồi trong phòng, không biết máu và phân ở đâu đổ xuống đầy đầu rơi xuống như bị ai chém.
Trương Khuê nghe nói khóc rống lên, chạy vào hậu dinh ôm xác mẹ nói:
– Dương Tiễn đã hại mẹ ta rồi! Ơn cúc dục cù tao chưa đền, con xin chịu tội bất hiếu.
Khóc hơn nửa ngày rồi mới lo chuyện chôn cất.
Còn Dương Tiễn về thưa với Tử Nha:
– Lần trước tôi trừ ngựa báu, làm cho Trương Khuê sầu thảm, lần sau tôi giết mẹ nó, cho nó đau đớn đến quẩn trí, sau này tôi bắt nó như chơi.
Tử Nha khen:
– Tướng quân nhiều mưu trí lắm.
Hôm sau, Trương Khuê nóng trả thù mẹ, cầm đao lên ngựa đến trước dinh Châu, kêu Dương Tiễn ra chịu chết.