Chương 083: Phá trận dữ, Tiên Thú hiện hình

Chương 083: Phá trận dữ, Tiên Thú hiện hình



Chương 083: Phá trận dữ, Tiên Thú hiện hình





Khi ấy Thủy Hỏa đồng tử cầm cần câu phép thòng xuống, chiếu muôn đạo hào quang, chụp Ô Vân Tiên chạy ra không khỏi.

Chuẩn Ðề kêu lớn:

– Ô Vân Tiên chưa hiện nguyên hình còn đợi chừng nào?

Ô Vân Tiên rùng mình một cái, hiện ra một con cá ngao râu vàng, Thủy Hỏa đồng tử thấy cá ngao mắc câu vùng vẫy mạnh lắm, liền buông cần câu nhảy lại đè đầu cá gỡ lưỡi câu ra rồi cỡi cá ngao bay về ao Bát Ðức.

Chuẩn Ðề thấy Thủy Hỏa đồng tử đã trở về Tây phương liền đến Vạn Tiên trận.

Thông Thiên giáo chủ thấy Chuẩn Ðề đến, giận đỏ mặt hét lớn:

– Chuẩn Ðề nay ngươi đến phá trận Vạn Tiên ta nữa, ta với ngươi quyết một còn một mất.

Chuẩn Ðề nói:

– Ô Vân Tiên có công tu luyện nên ta đã rước về Tây phương nuôi trong ao Bát Ðức rồi. Ở đó thong thả, thảnh thơi hơn chốn hồng trần.

Thông Thiên giáo chủ nổi giận muốn đánh với Chuẩn Ðề, bỗng có một người từ trong trận Thái Cực bước ra ngâm lớn:

Chánh đạo hơn phàm đạo,

Thiên tiên khác địa tiên

Nếu ai thông phép ấy,

Chẳng thánh cũng là hiền.

Người vừa ngâm là Cù Thủ Tiên.

Dứt lời ngâm, Cù Thủ Tiên hỏi lớn:

– Ai thần thông thì đến trận ta mà phá.

Chuẩn Ðề nói:

– Văn Thù, đạo sĩ này có phần với ngươi đấy, hãy đi phá trận và thâu về.

Văn Thù nghe nói bước tới. Chuẩn Ðề chỉ lên đầu Văn Thù một cái hiện ra ba đạo hào quang.

Nguyên Thỉ đưa cho Văn Thù một cây phướng Bàng Cổ và dặn:

– Cầm phướng này vào trận.

Văn Thù lãnh phướng ngâm lớn:

Cho hay trận ấy cướp càn khôn,

Hai mây âm dương đã chứa dồn

Biến hóa thấp cao sanh vạn vật,

Tạo nên vũ trụ dựng trường tồn.

Văn Thù vừa ngâm dứt tiếng, Cù Thủ Tiên đã lướt tới chém một gươm, Văn Thù đỡ rồi chém lại.

Ðánh được ít hiệp, Cù Thủ Tiên trá bại chạy về trận, Văn Thù cầm phướng đuổi theo, Cù Thủ Tiên quăng Phù ấn lên trận biến thành bốn vách sắt thành đồng, bốn phía đao binh tợ núi.

Văn Thù cầm phướng Bàng cổ phất vài cái, biến hình thành mặt xanh tóc đỏ, hào quang hiện trên đầu, bông sen nở dưới chân, tay cầm Gián ma xử.

Cù Thủ Tiên thấy Văn Thù hiện pháp thần rất dữ, xem lại trận đã tan, nhắm thế cự không lại, vội tìm đường chạy.

Văn Thù quăng Khổn nguyên thằng lên, sai Huỳnh Cân lực sĩ trói Cù Thủ Tiên đem về bỏ dưới Lư Bồng rồi thâu phép trở ra thuật chuyện với Nguyên Thỉ.

Nguyên Thỉ sai Nam Cực tiên ông xuống Lư Bồng bắt Cù Thủ Tiên phải hiện nguyên hình.

Nam Cực tiên ông vâng lệnh xuống thấy Cù Thủ Tiên bị trói liền niệm thần chú và hét lớn:

– Sao chẳng hiện nguyên hình còn đợi chừng nào?

Cù Thủ Tiên lắc đầu vài cái nhào xuống đất hiện nguyên hình là con sư tử lông xanh, vác mặt, ngoắc đuôi coi bộ rất dữ tợn.

Nam Cực tiên ông lên Lư Bồng thưa lại với Nguyên Thỉ.

Nguyên Thỉ treo đính bài lên cổ, trên đính bài đề ba chữ: “Cù Thủ Tiên”. Rồi cho Văn Thù cỡi.

Hôm sau Lão Tử và Nguyên Thỉ dẫn các đồ đệ ra trận, hỏi:

– Thông Thiên giáo chủ ở đâu?

Thông Thiên giáo chủ được tin liền dẫn đệ tử ra trận, Lão Tử chỉ con sư tử râu xanh của Văn Thù cỡi và nói:

– Ðệ tử ngươi như vậy mà ngươi còn làm cao, ta cũng nực cười.

Thông Thiên giáo chủ vừa thẹn vừa giận đáp:

– Tuy vậy lòng nó không độc dữ bằng lòng con người, hình dáng nó không xấu xa hơn hình dáng con người.

Nguyên Thỉ nổi giận hét:

– Ngươi muốn nói gì vậy?

Thông Thiên giáo chủ nói:

– Tôi không nói con vật không có gì là xấu, cái xấu là ở chỗ người hành hạ nó. Nhưng thôi, các người có giỏi thì vào phá trận Lưỡng nghi này.

Lão Tử chưa kịp đáp lại đã thấy Linh Nha Tiên ở trong trận Lưỡng nghi bước ra nói lớn:

– Ai dám phá trận thì vào đây?

Nguyên Thỉ bảo Phổ Hiền:

– Ngươi lãnh phù Thái Cực, đi phá trận Lưỡng nghi.

Phổ Hiền vâng lệnh đến trước hỏi lớn:

– Linh Nha Tiên! Ngươi tu luyện lâu năm mới thành hình người, sao không giữ bổn phận? Nay đã sinh sự chắc ăn năn không kịp.

Linh Nha Tiên nổi giận múa song kiếm đến đánh Phổ Hiền.

Phổ Hiền đỡ rồi đánh lại.

Ðược ba hiệp, Linh Nha Tiên chạy vào trận Lưỡng nghi.

Phổ Hiền thừa thắng đuổi theo, Linh Nha Tiên làm phép sấm nổ, Phổ Hiền hiện pháp thân, coi tướng hung hăng lắm, mặt đỏ tợ son, răng trắng như bạc, bông sen dưới chân, hào quang chiếu trên đầu, sáu tay đều giơ lên, ba đầu đều ngó tới, cầm cây Gián ma xử đánh với Linh Nha Tiên, rồi lấy dây Trường hồng và phù Thái Cực sai Huỳnh Cân lực sĩ trói Linh Nha bỏ xuống Lư Bồng.

Phá trận lưỡng nghi xong, Phổ Hiền trở lại, thì thấy Lão Tử và Nguyên Thỉ đã trở về Lư bồng rồi.

Phổ Hiền bước vào thưa lại, Lão Tử đưa Tam bảo ngọc như ý sai Nam Cực tiên ông xuống đánh Linh Nha.

Nam Cực tiên ông vâng lời, lướt tới đánh vài cái. Linh Nha nhào xuống, hiện ra con bạch tượng dưới hồng trần.

Lão Tử cho Phổ Hiền cỡi, và cũng truyền đem đính vào cổ đề chữ “Linh Nha Tiên” rồi dẫn các đệ tử ra trận.

Thông Thiên giáo chủ thấy Phổ Hiền cỡi Bạch tượng, Văn Thù cỡi Thanh sư, lấy làm tức giận muốn xông tới đánh nhưng Kim Hoa Tiên ở trong trận Tứ tượng đã xông ra nói lớn:

– Các đệ tử Xiển giáo đừng kêu ngạo, có ta đến đây.

Nói rồi ngâm rằng:

Phép nhiệm Thông Thiên đã dạy truyền,

Trận đồ tứ tượng phép liên miên

Hỡi người Xiển giáo đừng khoe giỏi,

Phá được ta nhờ đứng đại tiên.

Nguyên Thỉ thấy Kim Hoa Tiên mạnh bạo lắm, liền sai Từ Hàng đạo nhơn vào phá trận, và dặn nhỏ:

– Ngươi lãnh ngọc Như ý vào làm phép như ta dặn, thì mới phá được.

Từ Hàng tuân lệnh, cầm ngọc Như ý bước ra ngâm lớn:

Ẩn núi Phổ Ðà tự thuở nay,

Ngặt vì Tứ tượng phải ra tay

Từ nay khỏi đến trường chinh chiến,

Dạo kiểng xem hoa cậy thú này.

Kim Hoa Tiên nghe ngâm nổi giận nhảy đến hét lớn:

– Từ Hàng đạo nhơn! Ngươi dám buông lời vô lễ ta e ngươi chết trong trận Tứ tượng này có đâu về núi mà ngao du.

Nói rồi chém Từ Hàng một gươm.

Từ Hàng đỡ ra đánh lại. Ðược ba hiệp Kim Hoa Tiên chạy vào trận Tứ tượng.

Từ Hàng đạo nhơn đuổi theo.

Kim Hoa Tiên đốt bùa đánh ấn, biến hóa vô cùng.

Từ Hàng vỗ đầu một cái hóa một vừng mây che thân, rồi hiện ra pháp thân, môi tợ thoa son mặt như dồi phấn, hai con mắt chiếu hào quang như hai ngọn đèn, hai trái tay chuyền bông sen như chuỗi, một tay cầm cây Bửu Xử, một tay cầm Tam bửu Như ý.

Kim Hoa Tiên trông thấy khen:

– Học trò Xiển giáo phần đông phép thần hung dữ, chỉ có Từ Hàng hiện tướng hiền lành.

Kim Hoa Tiên liệu bề khó cự muốn lui trước cho xong.

Từ Hàng biết trước, quăng Tam bửu Như ý lên cao, sai huỳnh Cân lực sĩ bắt Kim Hoa Tiên dẫn về Lư Bồng còn mình phá trận Tứ tượng xong mới trở lại.

Bấy giờ Nam Cực tiên ông đã vâng lệnh Lão Tử đứng đợi dưới Lư Bồng thấy Kim Hoa Tiên từ trên cao nhào xuống liền vỗ đầu vài cái và nói:

– Chưa hiện nguyên hình còn đợi ngày nào nữa?

Kim Hoa Tiên không dám cự, nhào một cái hiện nguyên hình. Coi lại là con Hẩu lông vàng.

Lão Tử và Nguyên Thỉ về Lư bồng truyền giao Kim mao hẩu cho Từ Hàng cỡi, và cũng đeo đính bài vào cổ nó, đề ba chữ “Kim Hoa Tiên”.

Lão Tử và Nguyên Thỉ lại dẫn các đệ tử ra trận nữa.

Thông Thiên giáo chủ thấy Xiển giáo bắt học trò mình hiện nguyên hình và cỡi, lòng đau như cắt.

Bỗng có một người đệ tử ở sau lưng nói lớn:

– Thưa tôn sư! Chẳng cần buồn giận làm chi. Ðể tôi ra bắt chúng nó.

Thông Thiên giáo chủ xem lại thì đó là Quy Linh thánh mẫu.

Quy Linh thánh mẫu bước đến ngâm:

Ngàn năm tịch cốc lắm công phu,

Học đạo theo thầy cung Bích Du

Nay xuống Tây Kỳ mong báo oán,

Làm cho rõ mặt kẻ chân tu.

Cù Lưu Tôn thấy Quy Linh thánh mẫu bước tới toan chém Nguyên Thỉ, liền đón lại hét:

– Yêu nghiệt! Ðừng vô lễ.

Nguyên Thỉ cười khích khích, nói với Lão Tử và Chuẩn Ðề:

– Con rùa cũng muốn khoe tài, không biết tu đời nào cho thành chánh quả.

Còn Quy Linh thánh mẫu thấy Cù Lưu Tôn đón đường, nổi giận giao chiến. Vừa đánh được ba hiệp, Quy Linh thánh mẫu lấy Nhựt Nguyệt châu quăng lên, Cù Lưu Tôn chưa biết phép ấy như thế nào, bại tẩu chạy về hướng Tây.

Thông Thiên giáo chủ ra lệnh:

– Quy Linh! Hãy theo bắt Cù Lưu Tôn cho ta.

Quy Linh thánh mẫu vâng lệnh đuổi theo.

Bởi Cù Lưu Tôn thành Phật tại Tây phương, nên khiến chạy về hướng ấy.

Lão Tử và Nguyên Thỉ biết rõ như vậy, nên không sai đệ tử theo tiếp ứng.

Cù Lưu Tôn chạy trước, Quy Linh thánh mẫu đuổi theo sau.

Xảy gặp một người đầu chừa hai vá, tránh đường cho Cù Lưu Tôn chạy, rồi đón Quy Linh thánh mẫu lại nói:

– Ðừng đuổi theo đạo hữu ta nữa. Ngươi đã tu thành người, đánh lẽ thủ phận mới phải, sao làm việc trái ngược? Nếu cãi lời ta, ăn năn không kịp. Thôi, ngươi trở lại cho mau, đặng ta rước Cù Lưu Tôn là phước đức về cõi Tây phương, đồng hưởng cực lạc.

Quy Linh thánh mẫu nghe nói nổi giận, hét:

– Ngươi là tín đồ Tây phương, sao không ở Tây phương, lại đến đây sinh sự?

Nói rồi quăng Nhựt Nguyệt châu lên đánh.

Chẳng ngờ người ấy là Tiếp Dẫn đạo nhơn, rất thần thông phép tắc.

Tiếp Dẫn đạo nhơn đưa tay chỉ một cái, ngón tay hiện ra hào quang, trong hào quang hiện ra bông sen xanh, đỡ trái châu Nhựt Nguyệt rồi nói:

– Bông sen xanh, đỡ bửu bối, chúng sanh có biết không?

Quy Linh thánh mẫu chưa từng thấy, còn tánh háo thắng, ngỡ Tiếp Dẫn đạo sư chỉ biết đỡ gạt, chớ không có phép gì hại mình được, liền thâu trái châu về rồi liệng nữa.

Tiếp Dẫn đạo nhơn than:

– Xem thế này thì dung tha không được. Chẳng phải quên lòng từ bi, chỉ vì số mạng.

Nói rồi lấy xâu chuỗi quăng lên. Xâu chuỗi đè nhằm lưng Quy Linh hiện nguyên hình con rùa rất lớn, nằm sải bốn giò và ngay cổ.

Cù Lưu Tôn xách gươm đến nói lớn:

– Con rùa quạ này hãy coi bửu kiếm của ta.

Tiếp Dẫn đạo nhơn nói:

– Ðạo hữu đừng phạm sát sinh nữa. Nếu còn như vậy thì oan báo nối hoài, làm sao thành chánh quả?

Nói rồi quay lại hỏi lớn:

– Ðồng tử ta đâu?

Vừa dứt tiếng đã thấy Bạch Liên đồng tử đến ngồi trước mặt.

Tiếp Dẫn đạo nhơn nói:

– Ta mắc đi với vị đạo hữu này đến rước người phước đức về phương Tây. Ngươi đem con rùa ấy về trước.

Dặn rồi đi cùng với Cù Lưu Tôn đến Lư Bồng phá trận.

Còn Bạch Liên đồng tử mở đãy nhỏ, xảy thấy một bầy muỗi bay ra, có bài thơ rằng:

Tiếng kêu thành trống nhỏ như kim,

Chun sáo qua màn đục áo xiêm

Mê mặc máu tươi cành khó đuổi,

Lánh hơi khói độc ỷ khôn tìm

Ưa mùa Xuân Hạ mừng xòe cánh,

Sợ tiết Thu Ðông lạnh thấu tim

Nay gặp Quy Linh đương lúc đói,

Ðồng bu lại đớp, chích tợ kim.

Bạch Liên đồng tử mở đãy muỗi ra, định thả một mớ để cắn Quy Linh yếu đi mà đem về, chẳng ngờ bầy muỗi đói bay ra, ngăn cản không được.

Bạch Liên đồng tử cố đuổi mà đuổi không hết.

Giây phút muỗi hút máu hết, con rùa quạ chỉ còn lại một cái vỏ khô.

Bạch Liên đồng tử đem đãy lại thâu muỗi té ra thâu không được, mà muỗi bay ào về Tây phương, đậu lên ba tòa sen, làm hư hại rất nhiều.

Ấy cũng tại Quy Linh tới số, nên khiến như vậy.

Nguyên Tiếp Dẫn đạo nhơn có mười hai tòa sen, đến sau phá trận Vạn Tiên rồi, coi lại chỉ còn chín tòa, còn ba tòa kia bị bầy muỗi hút hết nước, và làm lủng nát. Chừng ấy mới thâu muỗi vào đãy được, ăn năn thì chuyện đã lỡ.

Nói về Tiếp Dẫn đạo nhơn và Cù Lưu Tôn đến Lư Bồng, không thấy ai hết, liền thẳng đến trận Vạn Tiên.

Chuẩn Ðề đạo nhơn thấy hào quang trên trời đỏ rực, biết Tiếp Dẫn đã đến, liền nói cho Nguyên Thỉ và Lão Tử hay. Ba người đều ra nghinh tiếp.

Còn Thông Thiên giáo chủ thấy Tiếp Dẫn đến, cười cay đắng nói:

– Tiếp Dẫn đạo nhơn! Ðạo sư là người tu hành ở Tây phương sao lại đến đây nhúng tay vào việc sát kiếp? Trước kia đã đến phá trận Tru Tiên một lần, nay còn đến nữa?

Nói rồi giục Khuê ngưu tới chém liền. Tiếp Dẫn đạo nhơn hiện trên đầu ba hột xá lợi, chiếu muôn đạo hào quang.

Thông Thiên giáo chủ chém hoài không trúng, nổi giận lấy bửu bối quăng lên, Chuẩn Ðề chỉ một cái, hiện bông sen vàng ra đỡ, làm cho bửu bối không sao xuống được.

Lão Tử và Nguyên Thỉ nói:

– Xin hai vị đừng tranh đua, bữa nay hãy lui về Lư Bồng đàm đạo đã.

Xích Tinh Tử nghe nói liền rung chuông vàng, Quảng Thành Tử đánh hồi khánh ngọc. Bốn vị giáo chủ đồng trở lại Lư Bồng.

Thông Thiên giáo chủ bực mình nói lớn:

– Bữa nay ta nhường cho hai ngươi lui gót, đến mai sẽ hay.

Nói rồi lên đài Bát quái ngồi tham thiền.

Hai vị giáo chủ Xiển giáo cùng Chuẩn Ðề và Tiếp Dẫn về đến Lư Bồng ngồi vào giữa, các đệ tử đứng hầu xung quanh.

Nguyên Thỉ nói:

– Hai vị sư huynh đến giúp Châu diệt Trụ, ấy là thuận lòng trời. Vậy ngày mai chúng ta phá trận Vạn Tiên, phải trừ cho dứt đạo Triệt giáo, kẻo người sau theo nó mà lầm.

Tiếp Dẫn đạo nhơn nói:

– Bần đạo đến đây để độ người phước đức, cứu kẻ tu hành, song thấy trong trận Vạn Tiên kẻ tà mỵ thì nhiều, người chân tu lại ít, nhắm rước về Tây phương chẳng có bao nhiêu.

Lão Tử nói:

– Ðệ tử của anh em chúng tôi gần mãn kiếp sát sanh, ngày mai ráng một bữa cho rồi để trở về non tu luyện.

Nguyên Thỉ kêu Tử Nha hỏi:

– Ngày trước phá trận Tru Tiên ta có lấy được bốn cây gươm báu, nay còn đó hay không?

Tử Nha thưa:

– Ðệ tử còn cất đó.

Nguyên Thỉ truyền đem ra lập tức, rồi kêu Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Ngọc Ðảnh chơn nhơn, Ðạo Hạnh thiên tôn dặn rằng:

– Ngày mai, bốn ngươi thấy chúng ta vào trận rồi thì cầm bốn cây gươm ấy xông vào trước đài Bát quái để bốn cây gươm ấy lên chiếc tháp báu trước cửa. Nghĩa là dùng vật độc của nó mà giết học trò nó, chớ chẳng phải mình độc dữ chi.

Dặn rồi lại nói với Tử Nha:

– Ngày mai phá trận, các tướng Châu và các đệ tử ai muốn vào trận đều cho vào hết, ấy là trời khiến cho đủ số Phong Thần, ngươi chớ nên cản trở.

Tử Nha vâng lệnh xuống Lư Bồng truyền lệnh trong binh tướng:

– Ngày mai phá trận Vạn Tiên ai muốn vào cũng được.

Các đệ tử nghe nói đồng hăm hở trông cho mau sáng để trổ tài.

Các tướng tại ải Ðồng Quan cũng vậy, nghe nói Tử Nha truyền lệnh cho vào phá trận Vạn Tiên, ai nấy đều muốn đến xem trận lạ.

Hồng Cẩm nói với vợ:

– Ta là đệ tử Triệt giáo còn phu nhân là Công chúa Diêu Trì lẽ nào trận lạ thế này lại nằm đây không vào xem?

Long Kiết Công chúa nói:

– Tướng quân nói rất phải. Ngày mai hai ta vào trận xem thử.

Hôm sau, Nguyên Thỉ truyền đệ tử gióng chuông vàng khánh bạc cùng nhau xuống khỏi Lư bồng, đến trước trận vạn tiên chờ đợi.

Bên kia Thông Thiên giáo chủ truyền chỉ cho Ðịnh Quang Tiên:

– Ta giao chiến với hai vị sư bá và hai vị giáo chủ Tây phương, ngươi phải rung phướng Lục Hồn luôn luôn chớ nên nghỉ tay.

Ðịnh Quang Tiên vâng lời. Nhưng trong lòng đã có ý khác, vì Ðịnh Quang Tiên kính mến Xiển giáo về tài phép lại thấy hai vị giáo chủ Tây phương giúp sức thần thông quảng đại lạ thường.

Thông Thiên giáo chủ bắt đầu tuyên bố:

– Ai muốn vào trận xin mời vào.

Nói chưa dứt đã thấy vợ chồng Hồng Cẩm xông vào trận.

Tử Nha không dám ngăn trở. Long Kiết Công chúa và Hồng Cẩm vừa vào xảy thấy khói đen nghi ngút, mây tỏa mịt mù.

Kim Linh thánh mẫu đang ngồi trên xe Thất Hương bố trận nghe tin vợ chồng Hồng Cẩm xông vào liền nhảy xuống xe lấy cái tháp Tứ tượng quăng lên đánh Long Kiết Công chúa bể đầu chết tươi.

Hồng Cẩm thấy vợ té xuống bị chúng lấy thủ cấp nổi giận xông vào đánh Kim Linh thánh mẫu.

Kim Linh thánh mẫu lại quăng Long hổ như ý lên đánh nhằm đầu Hồng Cẩm nát tan, cả hai vợ chồng linh hồn về đài Phong Thần và dây tình duyên đã hết.

Nguyên Thỉ thấy vợ chồng Hồng Cẩm tử trận, liền than với hai vị giáo chủ Tây phương:

– Người con gái vừa tử trận là công chúa Long Kiết, con bà Diêu Trì Kim mẫu số trời đã định, không lẽ cãi được.

Xảy thấy trận vạn tiên kéo cây cờ xanh, có bốn vị đạo nhơn mặc áo xanh bước ra.

Bốn người ấy là:

Danh hiệu: Về sau phong: Tướng tinh

1. Bá Lâm: Giác mộc giao: con sấu

2. Dương Tín: Ðầu mộc trại: con giải trai

3. Lý Hùng: Khuê mộc lan: con chó sói

4. Thẩm Canh: Tỉnh mộc ngạn: con bê ngạn.

Kế đó lại thấy một tốp cờ đỏ kéo ra, tiếng chuông vang rền, bốn vị đạo nhơn mặc đồ đỏ xuất hiện, diện mạo hung hăng.

Bốn vị ấy là:

Danh hiệu: Về sau phong: Tướng tinh

5. Châu Chiêu: Vi hỏa hổ: con cọp

6. Cao Chấn: Thất hỏa trư: con heo

7. Phường Quý: Chỉ tỏa hầu: con khỉ

8. Vương Giáo: Dực hỏa xà: con rắn

Kế đó lại nghe một hồi chuông nữa, một đạo cờ trắng kéo ra bốn vị đạo nhơn mặc đồ trắng xuất hiện.

Lão Tử xem thấy nói với Nguyên Thỉ:

– Những loài thú thành tinh lâu năm nay đã tới số.

Bốn vị ấy là:

Danh hiệu: Về sau phong: Tướng tinh

9. Lý Ðạo Thông: Cang kim long: con rồng

10. Lý Hoằng: Ngưu kim ngưu: con trâu

11. Triệu Bạch Cao: Quý kim dương: con dê

12. Trường Hùng: Lâu kim cậu: con muông

Khi ấy bốn vị giáo chủ thấy Thông Thiên cầm gươm chỉ về hướng Bắc tức thì cây cờ đen dẫn đầu bốn vị đạo nhơn khác mặc áo đen bước theo sau.

Bốn vị ấy là:

Danh hiệu: Về sau phong: Tướng tinh

13. Dương Chơn: Cơ thủy báo: con beo

14. Tôn Tường: Sấm thủy viên: con vượn

15. Hồ Ðạo Nguyên: Chuẩn thủy dẫn: con trùn

16. Phương Tiết Thanh: Bích thủy du: con cừu dư

Nguyên Thỉ nói:

– Bốn người ấy cũng không đức hạnh làm sao khỏi nạn này?

Xảy thấy trong trận kéo cờ vàng, bốn đạo nhơn mặc đồ vàng bước ra.

Bốn vị ấy là:

Danh hiệu: Về sau phong: Tướng tinh

17. Trịnh Nguyên: Nữ thổ bức: con dơi

18. Tống Canh: Vị thổ trị: con trĩ

19. Ngô Khôn: Liễu thổ chướn: con cheo

20. Cao Bính: Dê thổ lạc: con nhím

Nguyên Thỉ và Lão Tử bàn luận với hai vị giáo chủ Tây phương:

– Bốn người ấy tuy là danh tiên, song cũng cốt tục, không phải kẻ tu hành.

Xảy thấy hồng kỳ chuyển động, bốn đạo nhơn mặc đồ đỏ kéo ra.

Bốn người ấy là:

Danh hiệu: Về sau phong: Tướng tinh

21. Lữ Năng: Tinh nhựt mã: con ngựa

22. Huỳnh Thương: Mao nhựt kê: con gà

23. Châu Bửu: Hư nhựt thử: con chuột

24. Dao Công Bá: Phòng nhựt thố: con thỏ

Xảy thấy Thông Thiên giáo chủ truyền phất bạch kỳ, tức thì bốn vị đạo sĩ mặc đồ trắng cầm khí giới xông ra, coi bộ dữ dằn.

Bốn vị đó là:

Danh hiệu: Về sau phong: Tướng tinh

25- Kim Thằng Dương: Tất nguyệt ô: con quạ

26. Hầu Thái Ất: Nguy nguyệt yến: con én

27. Tô Nguyên: Tâm nguyệt hồ: con cáo

28. Tiết Dụng: Trương nguyệt lộc: con nai

Ðó là nhị thập bát tú, sau phong hai mươi tám vì sao: Giác, Cang, Ðê, Phòng, Tâm, Vĩ, Cơ, Ðẩu, Ngưu, Nữ, Hư, Ngu, Bích, Khuê, Lân, Vị, Mão, Tất, Chỉ, Sâm, Tỉnh, Quỷ, Liễu, Tinh, Trương, Dực, Chẩn.

Thông Thiên giáo chủ dẫn nhị thập bát tú đứng bao quanh, người nào cũng cầm khí giới và hào quang chiếu sáng, oai phong lẫm liệt.

Crypto.com Exchange



Phong thần diễn nghĩa