Chương 071: Tử Nha kéo binh qua hai ải

Chương 071: Tử Nha kéo binh qua hai ải



Chương 071: Tử Nha kéo binh qua hai ải





Sau khi trừ được Khổng Tuyên, Tử Nha, Lục Yểm, Vi Hộ đốc binh kép quân lên núi Kim Kê phá trại.

Binh Thương thấy chủ tướng đi đâu mất liền mở cửa dinh đầu hàng.

Tử Nha thả các tướng bị bắt cùng nhau mở tiệc ăn mừng.

Rạng ngày Lục Yểm, Nhiên Ðăng đồng từ giã trở về núi, Dương Tiễn lo đi vận lương, Sùng Hắc Hổ cũng giã biệt trở về Sùng Thành.

Tử Nha kéo binh qua núi, đến gần ải Tỵ Thủy đồn binh, lại sai Na Tra làm chánh ấn tiên phong, còn Nam Cung Hoát đổ vào hậu đội.

Bấy giờ tướng giữ ải Tỵ Thủy là Hàng Vinh nghe Khổng Tuyên thất cơ, binh Châu gần kéo binh đến ải, liền lên mặt thành dò xét.

Khi thấy Tử Nha đóng trại cách thành hai dặm, thì thất kinh, một mặt viết sớ dâng về Triều Ca cáo cấp, một mặt truyền các tướng ngày đêm thủ thành.

Tử Nha đồn binh ba bữa, không khiêu chiến, Na Tra nóng lòng vào thưa:

– Binh đến đã ba ngày, sao sư thúc không sai tướng khiêu chiến?

Tử Nha nói:

– Ðây là yếu điểm của ải địa đầu, ải Tỵ Thủy còn có ải Giai Mộng và ải Thanh Long kèm hai bên, cách nhau không xa lắm. Nếu chúng ta đánh ải Tỵ Thủy thế nào binh Thanh Long và Giai Mộng cũng đến ứng cứu, một mình ta cự với ba đạo binh sao lại.

Na Tra hỏi:

– Thế sư thúc định liệu thế nào?

Tử Nha nói:

– Nay phải chia binh làm ba đạo. Ta sẽ cầm binh đánh Tỵ Thủy, còn một đạo đi đánh Giai Mộng, một đạo đi đánh Thanh Long.

Nói rồi viết lịnh tiễn đòi Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ và Hồng Cẩm đến trước trướng nói:

– Nay hai ngươi mỗi người phải lãnh một đạo binh đi đánh Giai Mộng và Thanh Long. Việc này ta nhắm chỉ có hai ngươi đảm đương nổi mà thôi. Vậy ta viết hai lá thăm, ai bắt được ải nào đi đánh ải nấy.

Hai người tuân lệnh, bắt thăm.

Hồng Cẩm trúng ải Giai Mộng, còn Hoàng Phi Hổ trúng ải Thanh Long.

Hai tướng đồng lãnh binh mười vạn kéo đi.

Hoàng Phi Hổ cử Ðặng Cửu Công làm tiên phong, các bộ tướng gồm có: Hoàng Minh, Châu Kỷ, Long Hòa, Ngô Khiêm, Hoàng Phi Báo, Hoàng Phi Bưu, Hoàng Thiên Lộc, Hoàng Thiên Tước, Hoàng Thiên Tường, Thái Loan, Ðặng Tú, Triệu Thăng, Tôn Diệm Hồng.

Còn Hồng Cẩm sai Quý Khương làm tiên phong, các bộ tướng là: Nam Cung Hoát, Tô Hộ, Tô Toàn Trung, Tân Miễn, Thái Ðiền, Hoàng Yêu, Kỳ Công, Doãn Công.

Khi Hồng Cẩm kéo binh đến ải Giai Mộng truyền quân đóng trại thì trời đã tối, Hồng Cẩm nói với các tướng:

– Ði đường xa quân sĩ mệt mỏi vậy chờ rạng sáng ngày mai sẽ khiêu chiến.

Các tướng nghe lệnh đâu đó nghỉ ngơi dưỡng sức.

Chủ tướng trấn ải Giai Mộng bấy giờ là Hồ Thăng, nghe tin Tử Nha kéo đại binh đến ải Tỵ Thủy, đang bàn luận với các tướng là Hồ Lôi, Từ Khôi và Hồ Vân Bàng bỗng nghe quân báo:

– Có binh Châu đến bên thành đóng trại.

Hồ Thăng truyền quân sĩ canh phòng cẩn mật để dò xét tình hình địch.

Trời vừa rạng sáng đã có quân vào báo:

– Tướng địch đến khiêu chiến.

Từ Khôn nói:

– Tôi xin ra binh bắt tướng Châu cho.

Hồ Thăng nhận lời, Từ Khôn lên ngựa cầm thương mở cửa thành xông ra, thấy Quý Khương liền mắng lớn:

– Quý Khương ngươi là bộ hạ Hồng Cẩm chúng bây toàn là lũ phản chúa. Ta quyết bắt ngươi chém đầu cho hả giận.

Quý Khương nói:

– Nay thiên hạ về Châu hết các ngươi dại gì không tiếc thân. Mau dâng ải đầu hàng cho sớm.

Từ Khôn nổi giận chém một đao. Quý Khương đưa giáo ra đỡ.

Hai bên đánh nhau mười hiệp chưa phân thắng bại.

Quý Khương liền niệm chú trên đầu bay ra một lằn khói đen, lằn khói ấy hóa thành chú chó nhảy đấn táp vào mặt Từ Khôn một miếng.

Từ Khôn đau quá luýnh quýnh bị Quý Khương đâm một giáo chết tốt.

Quý Khương xách thủ cấp trở về dinh ra mắt Hồng Cẩm.

Quân thua chạy về báo lại. Hồ Thăng bị mất tướng buồn bã vô cùng suốt đêm lo nghĩ kế thủ thành.

Sáng hôm sau, Hồng Cẩm lại sai Tô Toàn Trung đến khiêu chiến.

Hồ Vân Bàng nổi giận xin ra trận.

Hồ Thăng nói:

– Chúng ta vừa mất một tướng, nếu tướng quân ra thành phải giữ gìn cho cẩn thận mới được.

Hồ Vân Bàng liền xách búa lên ngựa xông ra, thấy Tô Toàn Trung, vụt miệng mắng lớn:

– Phản tặc! Ngươi là quốc cựu, em gái ngươi làm đến chánh cung, dầu thiên hạ có trở lòng ngươi cũng nên phải. Nay ngươi đầu giặc, không kể tình tôi chúa, lại bỏ nghĩa chị em, trời nào cho ngươi sống. Ta quyết giết ngươi cho khỏi gai mắt.

Nói rồi chém một búa. Tô Toàn Trung đưa giáo ra đỡ. Hai đàng đánh với nhau hơn bốn mươi hiệp.

Tô Toàn Trung càng đánh lại càng thêm sức mạnh, còn Vân Bàng càng đánh càng đuối sức, mồ hôi ra ướt giáp, hơi thở khò khè.

Tô Toàn Trung thấy vậy càng ra sức áp đảo.

Ðánh thêm được vài hiệp nữa, Hồ Vân Bàng đỡ không nổi, bị Tô Toàn Trung chém một đao đứt làm hai khúc, Tô Toàn Trung cắt lấy thủ cấp, thu binh trở về trình với Hồng Cẩm.

Quân thua chạy về thành báo tin:

– Hồ Vân Bàng thất cơ bị Tô Toàn Trung giết rồi.

Hồ Thăng điếng người, nói với em là Hồ Lôi:

– Chúng ta giao binh hai trận thiệt mất hai tướng. Ðó là điềm trời khiến cho nhà Thương phải mất. Nay thiên hạ mười phần đã về Châu hết tám, anh em mình tính trước, dâng ải đầu hàng để khỏi lụy thân, và cứu dân chúng trong thành khỏi nạn binh đao.

Hồ Lôi nói:

– Anh em ta nhờ ơn vua, hưởng quyền cao đức trọng, nay vận nước gặp tai biến, là phải liều thân đền bù, sao anh lại nghĩ như vậy. Mỗi người có hoàn cảnh riêng, anh không nên phân bì với kẻ khác.

Hồ Thăng nói:

– Nhưng đem sức đóm chống lại ánh sáng mặt trời ích gì. Ðã giữ thành không được lại làm hại muôn binh.

Hồ Lôi nói:

– Nếu không giữ thành được thà ta giao thành cho tướng khác, anh em ta vào núi dung thân còn hơn mang tiếng đầu giặc trong lúc thất thủ.

Hồ Thăng làm thinh không nói.

Hồ Lôi nói tiếp:

– Ðể mai em ra trận xem thử sức địch như thế nào cho biết.

Rạng ngày Hồ Lôi dẫn binh đến trước trại khiêu chiên.

Quân vào báo lại, Hồng Cẩm sai Nam Cung Hoát nghinh chiến.

Nam Cung Hoát ra đánh với Hồ Lôi hơn bốn mươi hiệp.

Hai bên sức cầm đồng. Nam Cung Hoát giả kế sa thương, để cho Hồ Lôi chém một đao rồi tràn qua một bên tránh khỏi đoạn nắm cổ Hồ Lôi vật xuống đất hối quân trói lại dẫn về đem nạp cho Hồng Cẩm.

Hồng Cẩm thấy Hồ Lôi bị bắt mà chẳng quỳ nạt lớn:

– Thất phu! Ngươi đã bị bắt sinh mạng nằm trong tay ta sao dám vô lễ?

Hồ Lôi trợn mắt nói:

– Ngươi là quân phản chúa chẳng kể ơn vua đầu giặc không biết nhục lại còn bảo ta trở thành đứa thất phu như ngươi sao?

Hồng Cẩm nổi giận truyền đem Hồ Lôi ra ngoài chém.

Tá đao vâng lệnh dẫn Hồ Lôi ra ngoài chém một đao bay đầu và bêu trước sân.

Hồng Cẩm rất đắc ý truyền mở tiệc ăn mừng thắng trận.

Trong lúc các tướng đang say sưa tiệc rượu bỗng có quân vào báo:

– Có Hồ Lôi đến khiêu chiến ngoài sân.

Hồng Cẩm nạt lớn:

– Hồ Lôi đã bị ta chém còn Hồ Lôi nào nữa? Chúng bay chỉ mê ăn mê ngủ không ngó trước xem sau.

Nói rồi truyền đem tên quân ra chém để làm gương.

Tên quân khóc lóc kêu oan, Hồng Cẩm nói:

– Ngươi không xem xét cho minh bạch tội chết đã đáng còn oan ức gì nữa?

Tên quân thưa:

– Quả thật Hồ Lôi xin chủ tướng xem lại.

Nam Cung Hoát tức giận nói:

– Ðể tôi ra xem thử chân giả thế nào.

Vừa nói vừa lên ngựa cầm cương ra trước dinh quả thật thấy Hồ Lôi đang múa men chửi mắng.

Nam Cung Hoát giục ngựa tới chỉ vào mặt Hồ Lôi nói:

– Loài yêu quái! Dám dùng tà thuật gạt ta? Ta đố ngươi chạy đâu cho thoát.

Nói rồi vung đao hỗn chiến.

Hồ Lôi đánh không lại Nam Cung Hoát nên chỉ đánh được ba mươi hiệp bị Nam Cung Hoát bắt sống lần nữa dẫn vào nạp cho Hồng Cẩm.

Các tướng đều ngạc nhiên, thì thầm:

– Không biết Hồ Lôi học phép chi mà đã bị chém rồi còn sống lại.

Long Kiết công chúa nghe xì xầm bước ra hỏi nguyên cớ.

Hồng Cẩm thuật lại đầu đuôi, Long Kiết công chúa nhìn Hồ Lôi một lúc rồi mỉm cười nói:

– Ấy là phép thế thân không có gì lạ.

Nói rồi truyền quân rẽ tóc Hồ Lôi, dùng kim Càn khôn dài ba tấc rưỡi, đóng trên xoáy đầu Hồ Lôi, đoạn truyền dẫn ra xử trảm.

Lần này thì Hồ Lôi chết thật, quân sĩ đem đầu Hồ Lôi bêu trước cửa dinh, quân Thương xem thấy về báo với Hồ Thăng:

– Nhị gia tử trận, bị bêu đầu ngoài cửa dinh.

Hồ Thăng thất kinh, than:

– Em ta cãi lời nên bỏ mạng. Nay thiên hạ về Châu, mười phần hết tám, ta phải quy hàng để cứu dân.

Nói rồi liền viết thư, định sáng hôm sau dâng ải cho Hồng Cẩm.

Bấy giờ Hồng Cẩm đang ăn tiệc với các tướng, bỗng có quân vào báo:

– Ải Giai Mộng sai sớ dâng hàng thư.

Hồng Cẩm truyền đòi vào, lấy thơ xem, thì thấy thư ấy viết như sau:

“Tổng binh ải Giai Mộng là Hồ Thăng, xin dâng hàng thư cho đại Nguyên soái. Chúng tôi là tiểu tướng, mấy năm ra phò Trụ vương, được sai trấn giữ biên cương. Bởi cơ trời muốn dứt cơ nghiệp Thành Thang, nên khiến Trụ Vương không tu nhân tích đức, làm cho bá tánh đảo huyền, dân tình oán thán. Nay nhờ Ðại Châu ra sức phạt tội cứu dân, ấy là lẽ công bằng, chỉ tại xá đệ liều thân, nghịch thiên cự địch nên mới bỏ mình. Mạt tướng biết lỗi, nên dâng thư nạp hàng, xin Nguyên soái dung kẻ bỏ cờ, xếp giáo, thâu nạp thành trì. Ðể dân trong thành khỏi bị hại, dung cho kẻ sa cơ”.

Hồng Cẩm xem thư mừng rỡ, ban thưởng sứ thần rồi dặn:

– Ta không kịp viết thư phúc đáp. Vậy ngày mai ta sẽ kéo binh vào ải chiêu an.

Sứ thần tạ ơn, trở về thành thưa lại với Hồ Thăng:

– Hồng tướng quân thấy thuận nhưng không kịp viết thư hẹn sáng mai đem quân vào lấy ải.

Hồ Thăng lật đật truyền quân sĩ dẹp bỏ cờ Thương dựng cờ Châu kiểm điểm sổ bộ lương tiền chuẩn bị ngày mai dâng nạp ải.

Chẳng ngờ tối hôm ấy có quân vào báo:

– Ngoài thành có một đạo cô đến xin ra mắt.

Hồ Thăng ngạc nhiên không biết là ai, truyền mời vào xem thử, thì thấy đó là một người đàn bà đã đứng tuổi ăn mặc theo lối đạo sĩ, đôi mắt sáng quắc cử chỉ rất quắc thường.

Hồ Thăng hỏi:

– Ðạo bà từ đâu đến, có việc gì chỉ dạy?

Ðạo cô nói:

– Ta là Hỏa Linh thánh mẫu, ở núi Khưu Minh. Hồ Lôi là em ngươi mà cũng là học trò của ta, vừa rồi bị Hồng Cẩm hại mạng nên ta xuống đây báo thù. Sao ngươi nỡ quên nghĩa đồng bào không tưởng tình thủ túc. Người ta giết em ngươi mà ngươi lại không trả thù còn muốn phò người cừu địch. Ấy là bất nghĩa, bất trung.

Hồ Thăng nghe nói liền bái và nói:

– Ðệ tử không biết tiên cô đến, nên trễ việc tiếp nghinh, xin niệm tình dung thứ. Chẳng phải tôi muốn đầu cừu địch ngặt ải này ít binh tướng, châu chấu khôn nổi đá xe. Vả lại thiên hạ đều một lòng phò Châu, tôi nghĩ lại nếu một mình giữ ải cũng vô ích.

Hỏa Linh thánh mẫu nói:

– Nay đã có ta đến đây, ngươi khỏi lo thiếu binh thiếu tướng. Ta sẽ hết lòng ra sức giúp người đánh lui quân địch báo thù cho em ngươi.

Hồ Thăng tuân lệnh, truyền quân dựng cờ Thương như trước.

Sáng hôm sau Hồng Cẩm truyền quân sửa soạn kéo vào thành bỗng nghe tin báo:

– Ải Giai Mộng đã bỏ cờ Châu dựng cờ Thương trở lại.

Hồng Cẩm nổi giận mắng:

– Hồ Thăng là đứa thất phu! Nay nó đã dám gạt ta, quyết bắt nó phanh thây xẻ thịt mới hả giận.

Trong khi đó Hỏa Linh thánh mẫu ở trong thành bàn với Hồ Thăng mưu kế đánh lui Hồng Cẩm.

Hỏa Linh thánh mẫu hỏi Hồ Thăng:

– Trong thành này có bao nhiêu quân mã?

Hồ Thăng đáp:

– Cộng tất cả độ hai muôn.

Hỏa Linh thánh mẫu nói:

– Ngươi chọn cho ta ba ngàn binh mạnh để ta luyện tập cách bố trận.

Hồ Thăng tuân lệnh điểm binh mã đem dâng, Hỏa Linh thánh mẫu truyền quân mặc áo đỏ, bỏ tóc xỏa, cắt trái bầu bằng giấy đỏ dám sau lưng, có họa bùa ấn, tay cầm đao phướng người người đều giống nhau.

Sau khi kiểm điểm xong, Hỏa Linh thánh mẫu mới bắt đầu luyện tập.

Hôm sau Hồng Cẩm sai Tô Toàn Trung ra khiêu chiến, Hồ Thăng treo miễn chiến bài, Tô Toàn Trung phải kéo binh về thưa với Hồng Cẩm.

Hồng Cẩm tức tối vô cùng.

Còn Hỏa Linh thánh mẫu luyện tập độ bảy ngày thì quân sĩ đã thành thục, sai khiến dễ dàng, liền ra lệnh cho Hồ Thăng dẹp bỏ miễn chiến bài, mở cửa thành kéo binh ra khiêu chiến.

Hồ Thăng cỡi ngựa ra trước, Hỏa Linh thánh mẫu cỡi hạc theo sau, quân sĩ đâu đó rất có thứ tự.

Hồ Thăng đến trước dinh Châu kêu Hồng Cẩm ra nói chuyện.

Quân vào báo, Hồng Cẩm liền nai nịt hẳn hoi, kéo quân ra mắng lớn:

– Hồ Thăng ngươi là kẻ nghịch tặc, sớm đầu tối đánh, nói chẳng dám nhận lời, nay còn mặt mũi nào nhìn ta nữa?

Nói không đợi Hồ Thăng giải bày, vung đao tới chém.

Hồ Thăng đưa đao ra đỡ, chưa kịp đánh lại thì đã thấy Hỏa Linh thánh mẫu cỡi hạc tới múa song kiếm nói:

– Hồng Cẩm! Nay đã có ta đến đây ngươi chạy đi đâu cho thoát.

Hồng Cẩm nhìn lại thấy một đạo cô mặt đỏ như than lửa, vì da mặt đỏ, lại mặc áo hồng liền hỏi:

– Ðạo cô là ai vậy?

Hỏa Linh thánh mẫu đáp:

– Ta là Hỏa Linh thánh mẫu ở núi Khưu Minh, ngươi giết Hồ Lôi là học trò của ta, nên ta xuống đây báo oán. Nếu biết điều, xuống ngựa dâng đầu để khỏi liên can đến mười muôn binh mã.

Nói rồi chém một gươm, Hồng Cẩm đỡ ra và đón đánh lại. Ước chừng được vài hiệp, Hồng Cẩm lấy cờ đen làm phép chẳng ngờ Hỏa Linh thánh đội mão kim hà trên mão có lúp vàng rũ xuống.

Hỏa Linh thánh mẫu giở cái lúp ấy, hào quang hiện ra cao mười lăm trượng, che khuất mình mẩy khiến Hồng Cẩm nhìn vào loá mắt như nhìn vào mặt trời vậy.

Hỏa Linh thánh mẫu đến gần mà Hồng Cẩm chẳng hay biết nên bị Hỏa Linh thánh chém một gươm sả giáp, máu chảy dầm dề.

Hồng Cẩm la lên một tiếng ôm cổ chạy dài.

Hỏa Linh thánh mẫu truyền ba ngàn binh hỏa lâm kéo vào đốt trại. Binh đến đâu lửa cháy đến đó. Thương hại binh Châu chết thôi vô số.

Long Kiết công chúa ở sau dinh thấy lửa cháy, liền chạy ra xem gặp Hồng Cẩm đang bị thương ôm cổ chạy về.

Long Kiết công chúa hỏi:

– Vì sao thất trận?

Hồng Cẩm chưa kịp đáp thì vừng hào quang hiện đến sáng lòa, Long Kiết công chúa bị lóa mắt, Hỏa Linh thánh mẫu chém một gươm sả trước ngực. Hai vợ chồng đồng la thất thanh chạy về hướng bắc.

Hỏa Linh thánh mẫu xua quân đuổi theo hơn bảy chục dặm mới quay về.

Trận này binh Châu hao hơn một vạn.

Hồ Thăng hớn hở rước Hỏa Linh thánh mẫu về dinh đãi đằng.

Crypto.com Exchange



Phong thần diễn nghĩa