Chương 065: Ân Giao mắc lời thề bỏ mạng
Quảng Thành Tử giao cờ cho Tử Nha rồi hóa hào quang lập tức bay sang tận Tây phương Cực Lạc quốc.
Nơi đây hoa cảnh tốt tươi, cỏ hoa như vẽ. Có bài thơ khen Cực Lạc Tây phương:
Non bồng phong cảnh đẹp như mơ,
Hoa cỏ bốn mù gió phất phơ
Nước gối sườn non như lụa trải,
Mây đùn mặt nước đá xây bờ
Cá nghe chuông mõ ngừng bơi lội,
Chim lắng mùi hương cánh ngẩn ngơ
Ðây cảnh Tây phương miền Cực lạc,
Xa mùi thế tục lánh mùi nhơ.
Quảng Thành Tử đến trước cửa chùa nhưng không dám vào, chờ một lúc thấy có một đạo đồng bước ra hỏi:
– Ðạo sĩ từ đâu đến.
Quảng Thành Tử nói:
– Xin làm ơn vào thưa với thầy có Quảng Thành Tử đến xin ra mắt.
Ðồng tử vào một lúc rồi trở ra, nói:
– Thầy tôi xin thỉnh đạo huynh vào.
Quảng Thành Tử bước vào thấy một vị sư mình cao một trượng sáu, da mặt vàng lườm, đầu trọc lóc. Ðó là vị Tiếp Dẫn đạo nhân.
Tiếp Dẫn đạo nhân bái chào Quảng Thành Tử và hỏi:
– Nghe tiếng đạo huynh là người cung Ngọc Hư, lòng hằng ước vọng nay được gặp mặt, còn gì may mắn bằng?
Quảng Thành Tử nói:
– Ðệ tử vì phạm tội sát sinh, bị đày xuống thế. Nay Ân Giao cãi mệnh trời, đánh Khương Thượng làm lễ kỳ đăng đàn bái tướng, nên tôi đến đây yết kiến cao sư, mượn cờ Thanh Liên bửu sắc để trị nó.
Tiếp Dẫn đạo sư nói:
– Bần đạo là vô vi thanh tịnh, dưỡng tánh tại Tây phương, không nghĩ đến chuyện chinh phạt, hằng lo độ thế chúng sinh. Nay đạo huynh mượn cờ ấy làm việc hồng trần, thật tôi không dám.
Quảng Thành Tử nói:
– Chúng tôi và đạo tuy khác đạo mặc lòng, song cùng một tông chỉ là thuận theo thiên hành đạo. Nay Châu Võ là chân chúa, phạt Trụ cứu dân, số trời đã định, chúng ta tuy ở trong tam giáo cũng như ở một nhà, lẽ phải giúp nhau, xin cao sư mở lòng từ bi rộng lượng.
Tiếp Dẫn đạo sư nói:
– Không phải tôi hẹp hòi, song chốn từ bi không nhúng tay vào việc sanh sát. Công việc hồng trần là của hồng trần, chúng tôi chỉ tế độ mà không có trừng phạt.
Quảng Thành Tử nói:
– Nếu cao sư không ra tay từ bi cứu độ vua nhân đức, diệt vua bạo ngược thì làm sao tế độ chúng sanh.
Tiếp Dẫn đạo sư mỉm cười đáp:
– Ðó là chủ trương quý phái, còn chúng tôi thiết tưởng chỉ có tế độ người ta khỏi bến mê thôi, chứ không trừng phạt người trong bến mê. Vả lại cờ Thanh Liên bửu sắc không chịu nhuốm hồng trần, biết làm sao được?
Hai người còn đang bàn luận, xảy thấy Chuẩn Ðề đại sư đến.
Tiếp Dẫn mời ngồi và thuật chuyện lại.
Chuẩn Ðề nói với Quảng Thành Tử:
– Ðạo huynh đi mượn, vì việc đó trái với chính nghĩa Từ bi của chúng tôi. Song có một điều chúng tôi có thể giúp đạo huynh được.
Nói rồi quay qua bàn với Tiếp Dẫn đạo sư:
– Trước đây tôi có nói với đạo huynh là phía bên Ðông, và phía bên Nam hiện có ba ngàn trượng hào quang chiếu sáng, đó là những người có duyên phận về với Tây phương. Họ là những người lương thiện, cần được chúng ta tiếp dẫn họ. Nhân dịp này, chúng ta cũng nên cho mượn cờ, để Khương Thượng chinh Ðông, và chúng ta có dịp đến đó rước họ về cực lạc. Tuy chúng ta là người phương Tây, song cũng nên đón những người phương Nam và phương Ðông mới phải.
Tiếp Dẫn đạo sư nói:
– Ðạo sư dạy như vậy cũng phải.
Liền lấy cờ trao cho Quảng Thành Tử và dặn:
– Xin đạo huynh đem trả gấp cho chúng tôi, đừng để nhuốm hồng trần nhiều.
Quảng Thành Tử tạ ơn, bái biệt, trở lại Tây Kỳ vào ra mắt Nhiên Ðăng, thuật hết các việc.
Nhiên Ðăng nói:
– Nếu vậy thì xong rồi. Nay hướng Nam dùng cờ Ly Ðại Diệm quang, hướng Ðông dùng cờ Thanh Liên bửu sắc, hướng Tây dùng cờ Tô Sắc vân giới, chính giữa dùng Hạnh Huỳnh Kỳ, chừa hướng Bắc cho Ân Giao vào thì trị được.
Quảng Thành Tử hỏi:
– Ðạo sư dùng phép ấy dụng ý thế nào.
Nhiên Ðăng làm thinh không đáp.
Quảng Thành Tử buồn bã, còn các tướng đều lui về hết.
Nhiên Ðăng lại nói với Quảng Thành Tử:
– Chúng ta chỉ có ba cây cờ, còn thiếu một chưa biết tính làm sao?
Quảng Thành Tử hỏi:
– Cờ Tô Sắc ở đâu mà có?
Nhiên Ðăng buồn bã ngồi lặng thinh.
Thổ Hành Tôn thấy vậy trở về phòng mình, nói với Ðặng Thiền Ngọc.
– Chúng ta còn lâu mới ra binh.
Ðặng Thiền Ngọc hỏi:
– Tại sao vậy?
Thổ Hành Tôn nói:
– Còn thiếu một cây cờ Tô Sắc vân giới nữa mới lập trận bắt Ân Giao được, nhưng Nhiên Ðăng đạo sư không biết cờ ấy ở đâu.
Long Kiết công chúa ở sát vách tường Ðặng Thiền Ngọc, nghe Thổ Hành Tôn nói như vậy, liền bước sang nói với Ðặng Thiền Ngọc:
– Cờ Tô Sắc là cờ của mẹ ta, người khác không có được. Cờ ấy cũng gọi là Tụ Tiên kỳ. Khi nào mẹ ta làm hội Diêu Trì thì dựng cờ ấy lên cho các tiên tựu đến.
Ðặng Thiền Ngọc nói:
– Thế thì may lắm, nay Khương Thừa Tướng đã mượn được hai cây rồi còn thiếu một cây Tô Sắc nữa, để tôi đến trình Thừa tướng biết.
Long Kiết công chúa nói:
– Cờ ấy không ai mượn được chỉ trừ Nam Cực tiên ông mới mượn được mà thôi.
Thổ Hành Tôn vội vàng đến trướng phủ thưa với Nhiên Ðăng:
– Ðệ tử bàn luận với Ðặng Thiền Ngọc về việc mượn cờ Tô Sắc, Long Kiết công chúa có nói cờ ấy là của mẹ nàng, chỉ có Nam Cực tiên ông mới mượn được thôi.
Nhiên Ðăng nghe nói liền sực nhớ đến cờ Tụ Tiên của Tây vương mẫu, liền sai Quảng Thành Tử cậy Nam Cực tiên ông mượn giùm.
Quảng Thành Tử tuân lệnh, hiện hào quang đến núi Kỳ Lân, vào viếng Nam Cực tiên ông thuật rõ mọi điều.
Nam Cực tiên ông nói:
– Ðạo huynh cứ về núi nghỉ để việc ấy tôi lo cho.
Quảng Thành Tử cảm tạ rồi trở về Tây Kỳ. Còn Nam Cực tiên ông thay đổi y quan, mặc triều phục, cầm cái hốt đeo chuỗi ngọc, cỡi hạc, bay qua cung Diêu Trì, thấy cửa đóng kín, liền quỳ xuống trước thềm tâu:
– Tôi là Nam Cực tiên ông xin trình tấu một việc. Hiện nay non Kỳ phụng gáy, thánh chúa ra đời, các tiên phải phạm tội sát sanh, nên các giáo chủ hội nhau lập bản phong thần và xuống phò Châu diệt Trụ. Chẳng ngờ Ân Giao cãi lời thầy, nghịch lòng trời, đem binh đánh Khương Thượng, làm trễ kỳ bái tướng, lỡ cuộc phong thần, nên tôi vâng lệng cung Ngọc Hư đến cầu vương mẫu, xin mượn cờ Vân Giới đặng trị tội Ân Giao.
Tâu rồi cứ quỳ đợi lệnh.
Giây phút nghe có tiếng nhạc nổi lên, bốn nàng tiên mở cửa, đem cờ Vân Giới đưa cho Nam Cực tiên ông và truyền rằng:
– Vương mẫu bảo xong thì phải đem trả gấp, không nên để nhẹ thể cờ tiên.
Nam Cực tiên ông tạ ơn, lãnh cờ trở lại Tây Kỳ.
Khi đến trước trướng phủ, Dương Tiễn trông thấy liền chạy vào báo với Tử Nha.
Tử Nha và Quảng Thành Tử đều ra ngoài đón rước và tạ ơn.
Nam Cực tiên ông nói:
– Ngày bái tướng của Tử Nha đã gần đến, phải lo trừ Ân Giao cho sớm.
Nói rồi giã biệt trở về động, các tiên đưa ra khỏi thành.
Nhiên Ðăng trở về trướng hội các tướng bàn luận:
– Nay đã có cờ Tụ tiên, song phải nhờ ba vị chơn nhơn, thì mới đủ sức bắt Ân Giao.
Bỗng có Na Tra từ ngoài cửa chạy vào báo:
– Có Xích Tinh Tử đến ra mắt.
Tử Nha mừng rỡ ra đón rước, và nói với Nhiên Ðăng:
– Việc này nhờ Xích Tinh Tử một tay thì tiện lắm.
Xích Tinh Tử vào đến nơi, Quảng Thành Tử nói:
– Tôi và anh đều mắc cái họa để học trò làm bậy, vậy anh phải giúp tôi trận này.
Bỗng thấy Dương Tiễn chạy vào báo:
– Có Văn Thù đến nữa.
Tử Nha cũng ra rước vào.
Văn Thù cười ha hả nói với Tử Nha:
– Tôi kính chúc mừng ông đây.
Tử Nha nói:
– Tôi định chinh phạt mấy năm nay, ngày đêm ăn ngủ không yên, biết chừng nào về núi cho hưởng thanh nhàn?
Văn Thù nói:
– Ðã gần đến ngày đăng đàn bái tướng thì ông sắp thành công lớn rồi.
Nhiên Ðăng nói:
– Hãy gác việc tâm tình để lo công việc đã.
Quảng Thành Tử nói:
– Nay đã có đủ các vị đạo huynh, xin đạo trưởng phân công chỉ dạy.
Nhiên Ðăng nói:
– Nay Văn Thù đạo hữu đem cờ Thanh Liên bửu sắc dựng bên phía Ðông núi Tây Kỳ, Xích Tinh Tử dựng cờ Ly Ðịa diệm quang ở bên phía Nam, còn tôi cầm cờ Hạnh Huỳnh ở giữa. Còn cờ Tụ Tiên nơi phía Tây phải nhờ đến Võ Vương mới được.
Tử Nha biết ý Võ Vương, nếu hay việc bắt được Ân Giao sẽ không bằng lòng, nên đành phải nói dối:
– Xin Ðại vương đi với tôi đến Tây Kỳ lược trận, vì trận này cần nhờ có hồng phúc của chúa công mới được.
Võ Vương nói:
– Thượng phu đã dùng đến lẽ nào ta từ chối.
Tử Nha truyền các tướng gióng trống, kiểm điểm binh mã, sai Hoàng Phi Hổ phá cửa trại Ân Giao, Ðặng Cửu Công phá trại lương bên tả, Nam Cung Hoát phá phá trại lương bên hữu. Na Tra, Dương Tiễn đồng tiếp ứng tả dinh, Vi Hộ, Lôi Chấn Tử tiếp ứng hậu dinh, Kim Tra, Mộc Tra và Lý Tịnh theo sau làm hậu tập.
Ðiều binh khiển tướng xong, Tử Nha qua phía Tây dựng cờ với Võ Vương.
Bấy giờ Trương Sơn, Lý Cẩm đang ngồi trong dinh bàn luận xảy nghe hơi dữ vương vất trước thềm, liền vào bẩm với Ân Giao:
– Binh đóng tại đây đã lâu mà không thắng, xin điện hạ lui về Triều Ca, chỉnh đốn thực lực rồi sẽ chinh phạt.
Ân Giao nói:
– Ta chưa được lệnh phụ vương ta giao sứ mệnh chinh phạt Tây Kỳ, để ta viết biểu xin viện binh, phá thành rồi sẽ trở về Triều Ca yết kiến.
Trương Sơn nói:
– Khương Thượng dùng binh rất giỏi, lại có chư tiên trợ lực, tôi e một mình điện hạ không hạ nổi.
Ân Giao nói:
– Chẳng sợ gì! Thầy ta mà còn sợ Phiên Thiên Ấn, huống chi những tay tầm thường.
Ba người bàn luận đến hết canh hai, bỗng nghe một tiếng pháo nổ vang trời, cha con Hoàng Phi Hổ xông vào cửa trước, Ân Giao cầm kiếm lên ngựa thúc quân ùa ra.
Ân Giao gọi Hoàng Phi Hổ nói lớn:
– Hoàng Phi Hổ! Ngươi dám cướp dinh ta thật tới số rồi.
Hoàng Phi Hổ nói:
– Tôi vâng lệnh chủ tướng không dám cãi lời.
Nói rồi đâm Ân Giao một giáo, Ân Giao đỡ ra rồi đánh lại.
Mấy cha con Hoàng Phi Hổ cùng xáp chiến lại một lượt vây Ân Giao vào giữa.
Còn Ðặng Cửu Công, Thái Loan, Ðặng Tú, Triệu Thăng, Tôn Diệm Hồng đồng thời xông vào phá dinh bên tả chỉ gặp một mình Trương Sơn ra sức chống lại.
Bên phía hữu, Nam Cung Hoát, Tân Giáp, Tân Miễn, Thái Ðiên, Hoàng Yêu đều xông vào một lượt, chỉ gặp một mình Lý Cẩm một người một ngựa đón chặn.
Tiếp đó Na Tra và Dương Tiễn vào trợ lực với cha con Hoàng Phi Hổ đánh Ân Giao, Ân Giao thấy Na Tra hành hung, liền lấy chuông Lạc Hồn rung lên hai ba lượt song Na Tra vẫn đứng yên.
Ân Giao ngỡ phép ấy hết linh cất chuông phép múa kích giao đấu.
Dương Tiễn xông vào, dùng giáo dài đâm túi bụi, Ân Giao nổi giận lấy Phiên Thiên Ấn quăng lên chẳng ngờ Dương Tiễn có Thất thập nhị huyền công, Phiên Thiên Ấn đánh không phỉ, Ân Giao quăng chuông Lạc Hồn lên nữa, Na Tra liệng cục Kim Chuyên đánh chuông đổ hào quang làm cho Ân Giao kinh hãi.
Bấy giờ, Nam Cung Hoát chém được Lý Cẩm, nên dẫn binh vào giữa tiếp ứng, đánh Ân Giao.
Bên tả Trương Sơn cầm cự với Ðặng Cửu Công, bị Tôn Diệm Hồng phun lửa vào mặt lính quýnh bị Ðặng Cửu Công chém một đao rụng đầu.
Ðặng Cửu Công cũng dẫn các tướng xông vào giữa vây Ân Giao.
Thương hại một mình Ân Giao mà bị binh tướng vây nhiều lớp, dẫu có ba đầu sáu tay đánh đỡ cũng không kịp.
Ân Giao thấy binh mình hỗn loạn, Lý Cẩm và Trương Sơn đều chết hết, dẫu liều mình chống cự cũng chẳng ích chi, liền đưa chuông Lạc Hồn ngay mặt Hoàng Thiên Hóa rung một cái, Hoàng Thiên Hóa té xuống ngọc kỳ lân, tạo thành một chỗ trống.
Ân Giao thoát ra nơi ấy chạy về núi Kỳ Sơn.
Các tướng kéo binh đuổi theo hơn ba mươi dặm mới trở về dinh.
Còn Ân Giao chạy riết một hồi, xem thấy trời đã rạng Ðông, quân sĩ quanh mình chỉ còn một số ít, mình mẩy đều bị thương.
Ân Giao than:
– Ta không dè thình lình bị thất trận, tổn tướng hao binh như thế này. Nay phải vượt năm ải, trở về Triều Ca, ra mắt phụ vương, chỉnh đốn binh lực, rồi sẽ tính kế báo thù.
Nghĩ rồi giục ngựa chạy về phía chân núi, theo con đường trở về ải Tị Thủy.
Vừa đi được mấy dặm.
Bỗng có Văn Thù chạy đến đón đường và nói:
– Ân Giao! Ngươi trốn đi đâu được?
Ân Giao bái và thưa:
– Sư thúc! Nay đệ tử trở về triều, sư thúc đón đường làm chi?
Văn Thù nói:
– Ngươi đã bị sa vào lưới hãy mau xuống ngựa mà chịu tội để khỏi bị lưỡi cày xoi thủng bụng.
Ân Giao nghe nói nổi xung, đâm Văn Thù một kích.
Văn Thù đưa gươm ra đỡ.
Ân Giao quăng Phiên Thiên Ấn lên, Văn Thù xổ cờ Thanh Liên bửu sắc, chiếu muôn đạo hào quang, hiện ra hột xá lợi.
Có bài thơ rằng:
Muôn đạo hào quang thấu chín trùng,
Mới hay xá lợi phép vô cùng
Ngọn cờ tế độ Tây phương Phật,
Cái ấn Phiên thiên khó vẫy vùng.
Khi ấy hột xá lợi đánh Phiên Thiên Ấn sa xuống, Ân Giao thất kinh thâu ấn lại chạy qua phía Nam, bỗng thấy Xích Tinh Tử kêu lớn:
– Ân Giao! Ngươi chạy đi đâu? Ngươi đã phụ lời thầy, thề sao được vậy.
Nói rồi xông vào hỗn chiến, Ân Giao đưa kích ra đỡ, rồi quăng Phiên Thiên Ấn lên, Xích Tinh Tử liền xổ cờ Ly Ðịa diệm quang. Vật này là báu vật của cung Huyền Ðô, trị ngũ hành các phép, hào quang muôn trượng cản Phiên Thiên Ấn lại.
Ân Giao thất kinh thâu ấn cắm đầu chạy vào giữa.
Nhiên Ðăng thấy Ân Giao chạy đến, quát lớn:
– Ân Giao! Bởi ngươi cãi lời thầy nên một trăm cái cày chờ sẵn ngươi đàng kia đó.
Ân Giao nói:
– Tôi chưa hề phạm gì vị sư tôn, sao hôm nay đón khắp nẻo đường không cho tôi đi?
Nhiên Ðăng nói:
– Trước kia ngươi thề cùng trời đất, nên hôm nay ta bắt ngươi trị tội.
Ân Giao nổi giận giục ngựa xông vào đánh, Nhiên Ðăng đưa gươm ra đỡ và khen:
– Hay lắm!
Ðánh được ba hiệp, Ân Giao quăng Phiên Thiên Ấn lên.
Nhiên Ðăng xổ cờ Hạnh Huỳnh ra, tức thì hàng trăm hoa sen rớt xuống, làm cho Phiên Thiên Ấn lửng lơ trên trời.
Ân Giao thấy vậy, sợ Nhiên Ðăng thâu hồi mất ấn, vội thâu lại và cắm đầu chạy nữa.
Vừa chạy vừa nghĩ thầm:
– Các nơi đều có người mai phục cả, chỉ còn có hướng Tây mà thôi. Vậy ta cứ theo hướng đó xem sao.
Nghĩ rồi liền quay ngựa chạy theo hướng Tây, thì thấy Tử Nha đứng dưới cờ Long Phụng, Ân Giao gặp được cừu nhân, nổi giận, giục ngựa xông đến:
– Khương Thượng có ta đến đây ngươi đừng hòng chạy thoát.
Võ Vương thấy Ân Giao ba đầu sáu tay, cầm kích xông đến, không biết lành dữ thế nào, kinh hãi than:
– Hôm nay chắc ta bỏ mạng tại đây rồi!
Tử Nha nói:
– Ðại vương đừng sợ, người ấy là Ân Giao điện hạ!
Võ Vương nói:
– Ðã gặp từ quân, ta phải mau xuống ngựa ra mắt kẻo mang tội!
Tử Nha cản lại nói:
– Nay đang ở giữa chiến trường đại vương đừng làm vậy mà mang họa vào thân. Hơn nữa đã có tôi đây thì có gì mà đại vương lo sợ.
Tử Nha nói dứt lời thì Ân Giao từ đàng xa phóng ngựa đến đánh liền.
Tử Nha đưa gươm ra đỡ. Ðánh được bốn hiệp thì Ân Giao quăng Phiên Thiên Ấn lên, Tử Nha xổ cờ Tụ Tiên ra, mùi hương thơm ngào ngạt, chiếu hào quang cản Phiên Thiên Ấn lại và quăng roi Ðả Thần Tiên lên.
Ân Giao thất kinh, vội thâu ấn lại, và cắm đầu chạy trối chết về hướng Bắc.
Nhiên Ðăng thấy vậy liền vỗ tay một cái, sấm nổ vang rền, các tướng đuổi theo sát gót.
Ân Giao chạy một lúc thì cùng đường, quay lại thì thấy binh tướng đuổi theo quá đông, than:
– Nếu phụ vương tôi còn trị thiên hạ, thì tôi quăng Phiên Thiên Ấn lên núi nứt làm hai có đường cho tôi thoát. Còn nếu nhà Thương hết thì núi không nứt hai.
Dứt lời Ân Giao quăng Phiên Thiên Ấn lên, tức thì hòn núi nứt làm hai, Ân Giao mừng quá nói:
– Thế thì số nhà Thương ta chưa dứt!
Nói rồi liền xuống ngựa, một mình chạy theo đường tắt. Chạy được một lúc, Ân Giao quay đầu lại thì thấy tướng đã tới chân núi cùng với Nhiên Ðăng, Ân Giao liền hốt một nắm đất quăng lên độn thổ bay mất. Nhưng không ngờ khi ló đầu lên khỏi núi thì Nhiên Ðăng vỗ tay một cái, hai bên núi khép lại, kẹp Ân Giao chỉ còn cái đầu ló ra ngoài thôi.