Chương 02: Bảo đao với nhu tình
Miêu Nhân Phụng nhìn khuôn mặt xinh xắn của đứa bé, trong đầu lại hiện lên những việc đã xảy ra ba năm trước. Tuy đã ba năm mà vẫn còn rõ rệt như mới ba ngày. Hiện giờ, trời mưa như trút nước nhưng ngày này năm trước, tuyết rơi trắng trời trắng đất.
Đó là quang cảnh trên đường Thương Châu thuộc tỉnh Hà Bắc. Vào buổi chiều cuối năm, trên đường ít người qua lại, Miêu Nhân Phụng cưỡi con ngựa vàng chân dài đầu cao, lỏng buông tay khấu đi về phía Bắc.
Vào tháng chạp cách đây mười ba năm trước, Miêu Nhân Phụng đã tỷ võ với Liêu Đông đại hiệp là Hồ Nhất Đao ở Thương Châu. Y đã dùng lưỡi đao tẩm độc vô tình giết chết Hồ Nhất Đao. Hồ phu nhân cũng tuẫn tiết theo chồng. Miêu Nhân Phụng và Hồ Nhất Đao võ công và hào khí ngang nhau, cả hai đổi thù thành bạn, hết sức kính trọng nhau. Ngờ đâu chỉ vì một nhát đao lầm lỡ mà làm chết người bạn tri kỷ duy nhất.
Ngoại hiệu Miêu Nhân Phụng là: “Đả biến thiên hạ vô địch thủ”, y tung hoành khắp thiên hạ mà không có đối thủ. Chỉ đến khi gặp Liêu Đông đại hiệp, hai người tỷ võ với nhau năm ngày, lại ngủ chung giường để bàn luận thâu đêm, cả hai mới gặp được địch thủ chân chính, hiểu rõ lòng nhau, coi nhau như tri kỷ. Từ ngày xảy ra việc bất hạnh này, hơn mười năm trời Miêu Nhân Phụng lúc nào cũng canh cánh trong lòng, u sầu buồn bã. Vợ chồng Hồ Nhất Đao qua đời đã đến kỳ hẹn mười năm. Miêu Nhân Phụng vượt ngàn dặm xa xôi từ tỉnh Triết Nam đến cúng tế trước mộ vong hữu.
Trời cuối năm đầy gió tuyết, Miêu Nhân Phụng cưỡi ngựa trong cảnh hoàng hôn, càng gần Thương Châu lòng càng buồn bã. Y cho ngựa đi thong thả, trong bụng nhủ thầm:
“Giả tỷ ngày đó mình không đánh lỡ một chiêu thì bữa nay đã được cùng vợ chồng Hồ thị, ba người cưỡi ngựa ngao du thiên hạ, đồng thời khiến bọn quan lại tham ô, thổ hào cường khấu đều phải kinh tâm động phách, thì vui sướng biết chừng nào?”
Đúng lúc y đang ngơ ngẩn xuất thần, đột nhiên phía sau có cỗ xe đội tuyết đi tới, tên phu xe hô lớn:
– Đi nào!
Đồng thời gã vung cây roi kêu “lách cách” để thúc con lừa. Một cỗ xe lớn xuyên qua vùng tuyết trắng mờ mịt chạy nhanh tới. Con lừa kéo xe miệng phì phò hơi trắng mà chạy rất nhanh dưới bầu trời gió tuyết. Cỗ xe lớn lướt qua bên mình Miêu Nhân Phụng. Đột nhiên trong xe có thanh âm phụ nữ rất dịu dàng cất lên:
– Gia gia! Khi đến kinh thành gia gia đưa hài nhi đi mua những cành cung hoa đeo chơi…
Nửa câu dưới không nghe rõ nữa. Đúng là thanh âm của một vị cô nương miền Giang nam nên mới dịu dàng ôn nhu như vậy. Ở vùng bình nguyên mạn bắc mịt mù gió tuyết này, tự nhiên giọng nói nổi bật hẳn lên.
Bỗng chân trái con lừa đạp trúng vào cái hố sâu, lập tức nó té quỵ xuống ngã nhào về phía trước. Tên phu xe nghiêng người tới trước, tiện tay kéo lên. Con lừa nương theo sức đó mà rút được chân khỏi hố rồi tiếp tục chạy về phía trước. Miêu Nhân Phụng thầm lấy làm lạ, tự hỏi:
“Người phu xe này chỉ nghiêng người kéo tay một cái, thân thủ đã mau lẹ, tý lực lại mạnh mẽ, có vẻ là một kỳ sỹ trong chốn phong trần, sao lại đi làm người đánh xe?”
Y còn đang ngẫm nghĩ bỗng nghe có tiếng bước chân. Phía sau là một cước phu gánh hành lý rảo bước đi tới. Gánh hàng làm cho cái đòn gánh bằng gỗ phải cong đi, hiển nhiên rất nặng. Tên cước phu vẫn thản nhiên gánh như không, bước nhanh trên tuyết một cách nhẹ nhàng. Miêu Nhân Phụng lại một phen kinh ngạc nghĩ thầm:
“Tên cước phu này chẳng những khỏe mạnh mà khinh công cũng vào hạng khá.”
Y đồ chừng trong vụ này có điều uẩn khúc, bụng bảo dạ:
“Dường như tên cước phu này đang theo dõi tên xa phu kia. Không chừng đây là một việc tầm cừu đánh giết nhau.”
Y liền ghìm cương cho ngựa chạy vừa phải theo cỗ xe để xem rốt cuộc sự việc diễn biến ra sao. Đi chừng vài dặm, Miêu Nhân Phụng ngó lại thấy tên cước phu tuy gánh nặng mà vẫn chạy nhanh như bay. Đột nhiên lại nghe phía sau có tiếng loảng xoảng. Một hán tử gánh đồ hàn nồi đang chạy tới. Người này cũng chân bước rất nhẹ nhàng, tuy chưa đến trình độ “đạp tuyết vô ngân” nhưng khinh công đã vào hạng hiếm có trong võ lâm.
Miêu Nhân Phụng thầm nghĩ:
“Lại thêm một người nữa. Không hiểu bọn họ thuộc môn phái nào?”
Y ngó thấy nón và áo tơi gã tuyết phủ trắng xóa. Bước chân gã liêu xiêu trong gió. Miêu Nhân Phụng liền tỉnh ngộ tự nhủ:
“Đây là công phu Nhạn hành công của Chung gia ở Quỷ Kiến Sầu vùng Ngạn Bắc.”
Lại đi thêm bảy, tám dặm thì đến một tiểu thị trấn vào lúc gần tối. Miêu Nhân Phụng thấy cỗ xe lớn dừng lại trước một khách điếm, y cũng vào đấy tá túc. Khách điếm này rất nhỏ và duy nhất trong thị trấn. Những khách thương ngồi chật trong sảnh đường đang sưởi lửa. Tên xa phu, tên cước phu và gã thợ hàn nồi cũng ngồi trong đám này.
Miêu Nhân Phụng tuy nổi tiếng khắp thiên hạ, nhưng gần mười năm nay ẩn cư ở đất Triết Nam nên trong võ lâm ít ai biết đến. Ba tên cước phu, xa phu và gã thợ hàn nồi tựa hồ cũng quen nhau. Miêu Nhân Phụng lẳng lặng ngồi xuống bên cái bàn nhỏ, gọi lấy cơm rượu. Y thấy ba người kia cũng ngồi ăn cơm uống rượu riêng, xem chừng không phải một phe. Bỗng nghe một người từ nội viện đi ra, nói:
– Thưa Nam đại nhân cùng tiểu thư, tiểu điếm nhỏ hẹp nên đành ủy khuất hai vị một chút, xin mời ra ngoài sảnh đường dùng cơm.
Rèm vừa vén lên, điếm tiểu nhị dẫn một viên quan và một tiểu thư vào sảnh đường. Những khách thương đang ngồi thấy vị khách quan này tới liền lục tục đứng dậy. Miêu Nhân Phụng chẳng quan tâm, cứ ngồi uống rượu.
Viên quan mặc áo đoạn vàng nhạt, gương mặt béo phị trắng trẻo, đầy vẻ phúc tướng. Còn vị tiểu thư dung nhan rất xinh đẹp, nước da trắng nõn, đừng nói ở phương bắc ít có một người đẹp như vậy, mà ngay cả Giang nam cũng rất hiếm hoi. Nàng mặc áo gấm màu lục càng nổi bật lên, nhưng vì nàng quá đẹp nên so với dung nhan tuyệt sắc của nàng, gấm đoạn dù rực rỡ đến đâu cũng biến thành vô nghĩa.
Mọi người mắt sáng rực cả lên, bất giác không khỏi tự thẹn thân mình thấp hèn. Thậm chí mấy người len lén rút lui ra ngoài hiên, để lại trong sảnh đường một khoảng trống.
Chủ quán một điều đại nhân, hai điều tiểu thư, bưng cơm rót rượu ra vẻ rất ân cần. Miêu Nhân Phụng nghe tiếng hắn hô hoán gọi cơm rượu, trung khí đầy rẫy thì không khỏi để ý. Y thấy chủ quán hai lưỡng quyền nhô lên, hiển nhiên là một tay nội công thâm hậu, bất giác lại càng thấy làm kỳ quái, tự hỏi:
“Bọn này tất có mưu đồ trọng đại. Ta cứ ung dung ngồi xem trận náo nhiệt này, coi thử bọn họ làm những việc tốt lành hay tệ hại? Không hiểu việc đó có liên quan gì đến viên quan kia không?”
Vì y chú ý đến chuyện âm mưu của bọn này nên không khỏi dòm ngó viên quan và tiều thư mấy lần. Vị quan kia đột nhiên đập bàn chỉ tay vào mặt Miêu Nhân Phụng lớn tiếng mắng:
– Mi là cái thá gì mà thấy quan lại đã chẳng tránh đi thì chớ, lại còn giương mắt nhìn trân trân như vậy? Ta xem mi tay thô chân lớn, đúng là phường ăn cướp. Mi mà còn nhìn lần nữa, ta sẽ bắt giải ngươi về huyện đánh cho một trận tan xương nát thịt cho biết tay.
Miêu Nhân Phụng lại cúi đầu xuống uống rượu, chẳng lý gì đến. Viên quan kia càng tức giận, quát:
– Ngươi không biết thỉnh an tạ tội ư? Sao còn dám ngồi lỳ ra đó?
Vị tiểu thư nhỏ nhẹ khuyên can:
– Gia gia! Gia gia chớ nên nóng giận làm gì. Họ là người ở hương thôn không hiểu lễ nghi quy củ là chuyện thường tình.Gia gia hà tất phải chấp trách với kẻ dân dã cục mịch. Này! Gia gia hãy uống chung rượu này đi!
Cô nói rồi cầm chung rượu kề vào miệng vị quan. Vị này uống ừng ực một hơi cạn sạch, tựa hồ nuốt cả khí tức vào bụng, rồi lườm Miêu Nhân Phụng một cái. Lão vẫn thấy y cúi đầu không nói gì cho là y đã sợ, liền tiếp tục ăn uống cười nói với con gái. Lão nói toàn chuyện sau khi đến Bắc Kinh sẽ được bổ làm quan ra sao. Đúng là thái độ của người lai kinh vận động chức quan hậu bổ.
Trong khi đang nói chuyện, cửa lớn bị đẩy ra, gió tuyết thổi vào một mảng. Tiếp theo một viên quan nữa bước vào. Người này ốm o, nước da vàng ủng, không ra dáng vẻ quan nha. Hắn lớn tiếng cười nói:
– Nhân sinh hà xứ bất tương phùng? Lại gặp Nhân Thông ở đây. Thật là tuyệt hảo.
Hắn nói rồi tiến lại trước mặt quan viên họ Nam, làm lễ tương kiến. Cha con họ Nam đứng cả dậy chắp tay đáp:
– Điều Hầu huynh! Hạnh hội! Mời huynh ngồi.
Gã được gọi là “Điều Hầu huynh” cảm ơn rồi ngồi xuống. Gọi chủ quán lấy thêm đũa chén và rượu thịt. Miêu Nhân Phụng nghĩ thầm:
“Cả tên Điều Hầu huynh này nữa là năm tay cao thủ. Cha con họ Nam trông không có vẻ gì là biết võ công. Chẳng lẽ họ là hạng đại trí nhược ngu, ta trông lầm chăng?”
Y nghĩ tới đây bất giác ngấm ngầm cảnh giới, không dám dòm ngó bọn họ lần nào nữa. Nên biết cái ngoại hiệu: “Đả biến thiên hạ vô địch thủ” của y đã phạm vào điều đại kỵ trong võ lâm. Thử hỏi bao nhiêu anh hùng hảo hán trong thiên hạ có ai không muốn hạ bệ uy thế ngoại hiệu này? Miêu Nhân Phụng một đời trải qua nhiều phen hung hiểm gấp trăm người thường cũng chỉ vì ngoại hiệu đó. Y tự nhủ:
“Không chừng mấy người kia cũng chỉ vì tìm ta nên mới tới đây. Chỉ việc bọn chúng kết bè kết đảng xông vào cũng đủ phiền cho mình rồi, không chừng phía trước còn có cao thủ mai phục nữa.”
Y lắng tai nghe Điều Hầu huynh cùng Nam Nhân Thông cao đàm khoát luận. Họ nói toàn về việc thăng quan tiến chức trong đám quan trường. Ngoài hành lang, tên cước phu và tên thợ hàn cũng cãi vã om sòm. Chúng tranh luận về chuyện trên đời có thanh bảo đao chặt sắt như cắt bùn hay không? Tên cước phu nói:
– Cái gì mà chặt sắt như cắt bùn? Toàn là nói khoác. Thanh bảo đao kia bất quá chỉ là sắc bén hơn đao thường một chút rồi người ta khoác lác thêm lên.
Tên thợ hàn đáp:
– Ngươi thì biết gì mà nói? Bảo đao là bảo đao. Nếu ta không sợ làm cho người bở vía thì ta lấy cho ngươi coi một thanh để ngươi mở rộng tấm mắt.
Tên cước phu la lên:
– Ngươi mà có bảo đao ư? Hừ! Thôi đừng có mà mơ mộng hão huyền. Ngươi có bảo đao thì đã chẳng làm nghề hàn nồi. Ta e rằng “bảo đao” của ngươi chẳng qua chỉ là cái rựa cùn chặt củi không đứt, hay con dao thái rau gì đó mà thôi.
Mọi người nghe nói đều cười ồ cả lên. Tên thợ hàn tức giận hầm hầm chạy ra gánh lấy một thanh đao đem vào. Túi đao bằng da màu lục, miệng túi thêu chỉ vàng có vẻ khác thường. Gã rút đao ra khỏi vỏ đánh soạt một tiếng, ánh hàn quang lấp loáng lạnh người. Quả nhiên là một thanh lợi đao.
Mọi người đều trầm trồ:
– Thanh đao này tốt thật!
Tên thợ hàn giơ đao lên ra thế như muốn chém xuống đầu tên cước phu. Tên cước phu ôm đầu la hoảng:
– Ối mẹ ơi!
Rồi hốt hoảng né tránh. Mọi người lại phá lên cười. Miêu Nhân Phụng nhìn vẻ mặt hai người bụng bảo dạ:
“Hai tên này đúng là một phe nhưng chúng giả vờ diễn kịch, chắc không phải để ta coi.”
Tên thợ hàn hỏi tiểu nhị:
– Ngươi có đao chẻ củi hay thái rau cho ta mượn một con.
Điếm tiểu nhị dạ một tiếng chạy xuống bếp lấy một con dao thái rau. Tên thợ hàn bảo:
– Ngươi cầm cho chắc nhé!
Gã điếm tiểu nhị cầm dao đưa cao ngang tầm. Tên thợ hàn liền vung đao chém đánh choang một tiếng. Con dao thái rau liền bị chặt đứt làm hai đoạn. Mọi người đồng thanh hoan hô:
– Quả là một thanh bảo đao!
Gã thợ hàn nồi nhơn nhơn đắc ý, lại càng khoác lác, phô trương lưỡi đao này lợi hại thế nào, quý giá làm sao khiến mọi người ngồi dưới hành lang đều ra chiều ngưỡng mộ, chú ý lắng nghe. Nam Nhân Thông nghe hắn nói một hồi không nhịn được nữa, hừ một tiếng lộ vẻ bực mình. Điều Hầu huynh nói:
– Nam Thông huynh! Thanh đao kia tốt quá, quả xứng với chức “bảo”. Không hiểu bọn tiểu tốt kia làm sao có được thanh đao phú quý như vậy!
Nam Nhân Thông đáp:
– Thanh đao đó sắc thật, nhưng gọi là bảo đao thì chưa chắc.
Vị Điều Hầu huynh nói:
– Nam huynh nói thế là sai. Thanh đao này chặt sắt như cắt bùn. Trên đời làm gì còn thứ đao nào hơn nó nữa?
Nam Nhân Thông cười đáp:
– Ngô huynh vì hiểu biết ít, cái gì cũng cho là hay. Huynh đệ…
Hắn toan nói nữa thì Nam tiểu thư đột nhiên ngắt lười:
– Gia gia ơi! Gia gia hãy uống rượu và ăn cơm nhanh đi rồi còn đi ngủ.
Nam Nhân Thông cười đáp:
– Ha Ha! Con nha đầu chỉ muốn xen vào việc của gia gia.
Tuy lão nói vậy nhưng cũng ăn cơm, thôi không uống rượu nữa. Vị Điều hầu huynh lại nói:
– Bữa nay tiểu đệ mới được mở rộng tầm mắt. Bình sinh trong đời, đây lần đầu tiểu đệ được thấy một thanh bảo đao.
Nam Nhân Thông cười lạt nói:
– Tiểu đệ đã từng thấy những thanh bảo đao còn sắc bén gấp mười.
Vị Điều Hầu huynh cười khanh khách nói:
– Thật nực cười! Thật nực cười! Huynh đài là một vị quan văn thì làm sao mà biết được bảo đao?
Tên thợ hàn nghe hai người đối đáp liền lớn tiếng:
– Nếu trên đời còn thanh bảo đao nào hơn được thanh đao này thì ta nguyện cắt đầu đưa cho họ. Nói khoác thì ai mà không nói được? Hà hà! Nếu ta bảo con ta làm đến chức quan ngũ phẩm các vị có tin được không?
Mọi người vội quát:
– Câm miệng đi! Đừng nói càn nữa.
Nam Nhân Thông tức quá sắc mặt tái nhợt. Lão đứng phắt dậy rảo bước đi vào trong phòng. Nam tiểu thư liền gọi giật lại:
– Gia gia!
Nam Nhân Thông cứ thây kệ, lát sau y tay cầm thanh trường đao dài ba thước trở ra. Túi đao đen sì chẳng có chi khác lạ. Y lớn tiếng nói:
– Này, tên thợ hàn nồi kia! Ta có thanh đao này đem tỷ thí với ngươi. Nếu ngươi thua thì cắt đầu đưa cho ta.
Tên thợ hàn đáp:
– Nếu lão gia thua thì sao?
Nam Nhân Thông tức mình đáp:
– Nếu ta thua thì ta cũng cắt đầu đưa cho ngươi.
Nam tiểu thư lại khuyên nhủ:
– Gia gia! Gia gia uống nhiều quá rồi, sinh chuyện với họ làm chi? Thôi gia gia về phòng mà nghỉ đi.
Nam Nhân Thông dường như tỉnh ngộ, đằng hắng một tiếng rồi trở gót đi vào. Tên thợ hàn thấy Nam Nhân Thông trở gót liền nói khích một câu:
– Dù lão gia có thua, tiểu nhân cũng chẳng khi nào dám lấy đầu lão gia. Chi bằng lão gia cho tiểu nhân làm nữ tế thì hay hơn.
Mọi người nghe nói có kẻ phì cười, có người trách gã ăn nói bừa bãi. Nam tiểu thư vừa tức vừa thẹn, mặt đỏ bừng lên, không nói gì nữa, hậm hực đi về phòng. Nam Nhân Thông từ từ rút đao ra chừng nửa thước, mọi người đã thấy một luồng sáng xanh tỏa khí lạnh ghê người. Lúc y rút hết đao ra khỏi vỏ, ánh hàn quang lấp loáng khiến mọi người hoa mắt. Nam Nhân Thông nói:
– Thanh đao của ta tên gọi “Lãnh nguyệt bảo đao”, ngươi nhìn rõ rồi chứ?
Tên thợ hàn liền đến gần để xem. Gã thấy trên chuôi đao khảm hình vành trăng lưỡi liềm bằng kim ty và ngân ty, liền nói:
– Thanh đao của lão gia quả tốt quá, bất tất phải tỷ thí nữa.
Miêu Nhân Phụng thấy bọn chúng dùng lời nói khích để Nam Nhân Thông lấy bảo đao ra liền nhủ thầm:
“Té ra bọn chúng vì thanh đao này mà đến đây. Kẻ sĩ học võ coi bảo kiếm lợi đao quý như tính mạng. Người có binh khí sắc bén cũng bằng như võ công tăng lên mấy phần. Nam Nhân Thông mang thanh đao này, trách sao bọn họ không them thuồng. Có điều họ Nam là một văn quan thì y lấy được thanh đao này ở đâu? Vì lẽ gì bọn kia biết rõ?
Ban đầu Miêu Nhân Nhụng chỉ đề phòng những người này có âm mưu gì với mình, nên y ngấm ngầm cảnh giác. Bây giờ y biết mục đích của họ là đoạt thanh đao này, lòng y bình thản trở lại, biến thành kẻ bàng quan. Y thấy khi thanh bảo đao ấy rút ra khỏi vỏ, thì vị Điều Hầu huynh, chủ quán, cước phu, xa phu và tên thợ hàn đều xúm lại. Miêu Nhân Phụng biết cả năm người cùng muốn cướp thanh đao, nhưng tên nọ e dè tên kia bản lãnh ghê gớm hơn nên chưa ai dám hạ thủ, không thì Nam Nhân Thông chẳng đủ sức trói gà làm gì giữ được bảo đao cho đến bây giờ?
Nam Nhân Thông căm hận tên thợ hàn thốt ra những lời khinh bạc, lăm le muốn tý tỉ thí song thấy thanh đao của gã cũng cực kỳ sắc bén, cũng là bảo vật phi thường, nếu lâm vào tình trạng lưỡng bại câu thương thì há chẳng tổn hại đến vật chí bảo?
Y nghĩ vậy, bèn bảo tên thợ hàn:
– Người biết thế là hay. Từ nay người còn dám ăn nói hồ đồ nữa không?
Nam Nhân Thông toan tra đao vào vỏ thì vị Điền Hầu huynh đột nhiên vươn tay ra đoạt lấy bảo đao. Y vung tay chém vào thanh đao trong tay tên thợ hàn, nghe “choang” một tiếng nhỏ, thanh đao tên thợ hàn bị đứt làm hai đoạn. Tiếp theo nghe “keng” một tiếng, mũi đao gãy rớt xuống đất.
Tên thợ hàn, tên cước phu, tên xa phu và chủ quán liền bao vây vị Điều Hầu huynh muốn động thủ liền. Vị Điều Hầu huynh tuy cầm bảo đao trong tay nhưng biết không địch lại số đông, liền đưa đao trả lại Nam Nhân Thông. Hắn chìa ngón tay cái lên nói:
– Quả là bảo đao!
Nam Nhân Thông mặt mày biến sắc, lên giọng trách móc:
– Hừ! Điều Hầu huynh thật lỗ mãng quá.
Y nhìn lại thấy bảo đao không việc gì mới hể hả tra đao vào vỏ, quay gót vào phòng ngủ.
Miêu Nhân Phụng biết rõ vừa rồi năm người kia nói khích khiến cho Nam Nhân Thông lấy đao ra tỷ thí để kiểm chứng sự thật. Tất một ngày gần đây năm gã này sẽ đấu một trận thịt rơi máu chảy. Miêu Nhân Phụng tuy có tấm lòng nghĩa hiệp nhưng thấy Nam Nhân Thông cũng là loại người ngang ngược chứ chẳng phải hạng tử tế gì. Y còn e thanh bảo đao kia lão đã cưỡng đoạt của người ta. Y đã định bụng đến Liêu Đông tế mộ nên không quan tâm gì đến chuyện này nữa.
Sáng sớm hôm sau, Nam Nhân Thông đã lên đường. Dĩ nhiên bọn thợ hàn không ở lại trong điếm, cả chủ quán cũng bỏ đi. Miêu Nhân Phụng hỏi ra thì quả nhiên một tên khách hung ác mới đến chiều hôm qua đã cho nhà quán mười lạng bạc để hóa trang làm chủ quán. Miêu Nhân Phụng than thầm:
“Người ta thường bảo: “Chứa của gian tức là mời bọn trộm tới”, quả không ngoa chút nào!”
Y trả tiền nhà quán xong, bèn cưỡi ngựa lên đường. Đi được hợn hai chục dặm, Miêu Nhân Phụng bỗng nghe trong hang núi mé Tây có tiếng đàn bà kêu cứu rất thảm thiết. Chính là thanh âm của Nam tiểu thư. Miêu Nhân Phụng bụng bảo dạ:
“Bọn ác tặc này đã đoạt đao còn muốn giết người, ta chẳng thể không can thiệp.”
Y liền nhảy xuống ngựa, thi triền khinh công lao về phía phát ra tiếng kêu cứu. Y vừa đi qua hai khúc quanh đã thấy máu đào lai láng trên đất tuyết. Nam Nhân Thông đầu một nơi, mình một nẻo, chết ngay tại đương trường. Thanh “Lãnh nguyệt bảo đao” để nằm ngang lên mình lão. Năm tên ác nhân không một ai dám vươn tay ra lấy trước. Nam tiểu thư bị tên thợ hàn nắm chặt lấy hai tay không cử động được. Miêu Nhân Phụng nấp phía sau tảng đá lớn để quan sát động tĩnh. Bỗng nghe vị Điều Hầu huynh cất tiếng hỏi:
– Bảo đao chỉ có một mà cả năm người đều muốn lấy, biết làm thế nào?
Tên cước phu đáp:
– Bây giờ chỉ dựa vào võ công để phân cao thấp, ai thắng được thì lấy đao. Vậy là công bằng.
Vị Điều Hầu Huynh liếc mắt nhìn Nam tiểu thư, nói:
– Bảo đao cùng mỹ nhân đều là vật khó kiếm.
Tên thợ hàn nói:
– Tại hạ không tranh đoạt bảo đao, chỉ lấy cô nương này mà thôi.
Tên chủ quán giả cười lạt, đáp:
– Làm gì có chuyện dễ dàng như thế được. Người nào võ công cao nhất sẽ lấy bảo đao, người võ công thứ nhì sẽ lấy mỹ nhân.
Tên cước phu và tên xa phu đồng thanh:
– Phải rồi! Như thế mới phải.
Tên chủ quán giả liển nhìn tên thợ hàn, nói:
– Lão huynh, phiền lão huynh buông tay ra. Không chừng tại hạ bản lãnh vào hàng thứ hai thì nàng sẽ làm vợ tại hạ.
Vị Điều Hầu huynh cười nói:
– Đúng thế!
Rồi hắn quay lại nhìn Nam tiểu thư lớn tiếng:
– Ngươi mà còn kêu la một tiếng là ta chém chết ngay.
Tên thợ hàn buông tay ra. Nam tiểu thư phục xuống thi thể phụ thân mà khóc thút thít. Tên xa phu cười nói:
– Tiểu thư! Đừng khóc nữa! Tiểu thư hãy chờ một lúc sẽ có người cho tiểu thư nếm mùi khoái lạc.
Gã đưa tay sờ vào lưng nàng, vẻ mặt ra chiều cực kỳ khinh bạc. Miêu Nhân Phụng không nhịn được nữa, liền từ sau phiến đá nhảy ra trầm giọng quát:
– Quân đê tiện kia! Các ngươi cút hết đi!
Cả năm người giật mình kinh hãi, đồng thanh quát bảo:
– Ngươi là ai?
Miêu Nhân Phụng bản tính ít nói chỉ xua tay đáp:
– Cút hết đi!
Tên thợ hàn tính rất nóng nảy, tung mình nhảy xô lại phóng song chưởng đánh tới, miệng gã quát:
– Ngươi cút đi!
Miêu Nhân Phụng vung tả chưởng lên, dùng ngạnh lực tiếp ngạnh lực của gã, vung tay đánh mạnh ra. Tên thợ hàn bị hất lên không bay đi hơn một trượng rồi té xuống, hồi lâu không bò dậy được. Cả bốn tên còn lại thấy y thần dũng như vậy đều bở vía, đứng ngẩn ra hồi lâu rồi đồng thanh hỏi:
– Ngươi là ai?
Miêu Nhân Phụng lại xua tay, lần này chỉ đáp một tiếng nhanh gọn:
– Cút!
Tên xa phu rút cây nhuyễn tiên ở sau lưng ra. Tên cước phu cũng rút đòn gánh cùng nhảy xổ vào. Miêu Nhân Phụng biết năm tên này là kình địch, nếu để chúng liên thủ tấn công thì nhất thời khó bề thủ thắng. Y liền ra tay bằng một chiêu cực kỳ lợi hại, lập tức né mình tránh khỏi cây nhuyễn tiên rồi vươn tay phải chộp lẹ lấy một đầu đòn gánh, vận nội lực rung một cái cho bật lên tiếng lách cách. Cái đòn gánh gỗ táo liền đứt thành hai đoạn. Đột nhiên y tung chân trái ra đá tên phu xa lộn đi mấy vòng. Tên cước phu toan lùi lại nhưng Miêu Nhân Phụng vươn tay ra chụp lấy sau gáy gã, quát một tiếng lớn rồi nhấc bổng gã lên, liệng mạnh một cái. Tên cước phu khác nào diều đứt dây tung ra ngoài mấy trượng té huỵch xuống đất đầy tuyết phủ.
Điều Hầu huynh biết mình không địch nổi liền nói:
– Bội phục! Bội phục! Thanh bảo đao này thuộc về các hạ.
Hắn vừa nói vừa cúi xưống lượm thanh bảo đao hai tay đưa lại. Miêu Nhân Phụng đáp:
– Ta không lấy. Ngươi đưa cho chủ cũ.
Vị Điều Hầu huynh sửng sốt, nghĩ bụng:
“Trên đời này sao có người tốt như vậy?”
Hắn ngửng đầu lên nhìn thấy đối phương mặt vàng như nghệ, thần oai lẫm liệt, chợt nhớ ra điều gì liền nói:
– Té ra các hạ là Kim diện Phật Miêu đại hiệp.
Miêu Nhân Phụng gật đầu. Gã Điều Hầu huynh lại nói:
– Bọn ta có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn. Nay đã thất bại dưới tay Miêu đại hiệp còn nói sao được nữa?
Hắn cầm đao dâng lên nói tiếp:
– Tiểu nhân là Tưởng Điều Hầu, được gặp bậc đại hiệp đương thời thật là tam sinh hữu hạnh. Thanh bảo đao này xin để Miêu đại hiệp xử trí.
Miêu Nhân Phụng không muốn người ta nói nhiều, toan cầm lấy để giao lại cho Nam tiểu thư. Y liền vươn tay ra cầm chuôi đao. Đột nhiên hai tiếng veo véo vang lên. Miêu Nhân Phụng thấy bắp đùi ngâm ngẩm đau. Tưởng Điều Hầu nhảy vọt ra xa hơn một trượng, y chạy về phía trước. Miệng hắn la:
– Y trúng phải “Tuyệt môn độc châm” của ta rồi. Mau mau giữ lấy y.
Miêu Nhân Phụng nghe thấy bốn chữ “Tuyệt môn độc châm”, bất giác “ủa” một tiếng nghĩ thầm:
“Độc châm của họ Tưởng ở Vân Nam nổi danh thiên hạ. Chuyến này ta: trúng phải ngụy kế của chúng rồi.”
Y biết thứ ám khí này kịch độc phi thường, liền hít một hơi chân khí lao về phía trước. Chỉ trong khoảnh khác đã túm được Tưởng Điều Hầu. Y thọc ngón tay vào dưới nách hắn để điểm huyệt rồi liệng xuống đất. Tên xa phu và tên cước phu thua chạy liểng xiểng, bỗng nghe địch nhân trúng độc châm, bất giác hớn hở vô cùng. Nhưng chúng chỉ nhìn từ xa chứ không dám lại gần, chờ cho Miêu Nhân Phụng bị chất độc phát tác.
Miêu Nhân Phụng không dám hô hấp, y liền thi triển khinh công tuyệt đỉnh rượt liền tên cước phu. Tên cước phu chẳng còn hồn vía nào nữa, vắt giò lên cổ mà chạy. Miêu Nhân Phụng đuổi đến sau lưng, không chậm trễ một giây, vung hữu chưởng đánh ra làm cho gã ngũ tạng tan nát cả. Miêu Nhân Phụng hạ tên cước phu rồi quay đuổi tên xa phu, chớp mắt đã tới trước mặt gã. Tên xa phu huy động nhuyễn tiên bảo vệ thân mình. Gã chỉ mong chống được bảy, tám chiêu là chất độc trong mình đối phương sẽ phát tác. Nhưng Miêu Nhân Phụng làm gì phải chiết chiêu với gã. Y vươn bàn tay to tướng nắm đầu cây nhuyễn tiên đoạt lấy, vung tay một cái đập đầu gã vỡ nát.
Miều Nhân Phụng đánh chết luôn hai tên thì cảm thấy bắp chân đã tê chồn. Gặp lúc nguy cấp đến nơi, không có được một giây để thở, nhìn lại thì tên thợ hàn và tên chủ quán giả đã chạy xa mấy chục trượng. Hai tên này cùng chung một ý nghĩ là cố chạy trốn cho xa để chờ địch nhân ngã gục.
Miêu Nhân Phụng bản tâm không muốn giết hại người, nhưng lúc này mà để một tên sống sót, mình bị chất độc phát tác ngã ra tức là giao tính mạng vào tay chúng. Y liền rít chặt lại hai hàm răng, tay cầm nhuyễn tiên rượt theo tên chủ quán giả. Tên này vô cùng xảo quyệt, tìm chỗ có bùn lầy và hang hố mà chạy. Nhưng Miêu Nhân Phụng khinh công trác tuyệt, chớp mắt đã đuổi kịp. Tên chủ quán giả thấy mình khó thoát liền cầm chủy thủ nhảy xổ lại. Miều Nhân Phụng lập tức xoay mình rất lẹ phóng chân đá về phía sau mà không thèm ngó lại, rồi lập tức đề khí vọt đi rượt theo tên thợ hàn. Ngọn cước vừa rồi quả nhiên đã trúng vào trước ngực tên chủ quán giả. Miệng hắn phun máu tươi không ngớt, ngã ngửa chết ngay. Tên thợ hàn tuy võ công tầm thường, nhưng khinh công của Chung gia ở Quỷ Kiến Sầu vùng Ngạc Bắc truyền thụ thuộc vào hàng đệ nhất của võ lâm.
Miêu Nhân Phụng càng ráng sức rượt theo, chất độc càng phát tác mau lẹ. Chân bước đã loạng choạng, rốt cuộc không thể đuổi kịp được. Tên thợ hàn thấy vậy khấp khởi mừng thầm, tự nhủ:
“Như vậy là hoàng thiên phù hộ, ta không cần ra tay mà lấy được cả bảo đao lẫn mỹ nhân.”
Gã còn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên có tiếng véo véo vang lên. Một vật đen sì trên không bay vút tới. Gã toan né tránh thì đã không kịp nữa. Nguyên Miêu Nhân Phụng biết là đuổi gã không kịp, liền chấn khởi thần lực liệng cây nhuyễn tiên ra. Cây nhuyễn tiên được đúc bằng thép đánh thẳng vào bụng tên thợ hàn, hắn ngã lăn trên tuyết, chết ngay lập tức. Lúc này, Miêu Nhân Phụng không thể chống chọi được nữa, ngã lăn xuống đất. Nam tiểu thư đang quỳ phục bên thi thể phụ thân, liếc mắt nhìn thấy cuộc ác chiến kinh tâm động phách. Nàng khiếp sợ quá đến ngây người ra. Sau nàng thấy Miêu Nhân Phụng té xuống, vội chạy đến đỡ lấy, nhưng người y vừa cao vừa lớn, nàng thì lại yếu đuối làm sao đỡ cho nổi?
Miêu Nhân Phụng thần trí hãy còn tỉnh táo nhưng nửa người dưới cứng đơ như gỗ. Y trỏ vào mình Tưởng Điều Hầu nói:
– Cô tìm trong người y lấy thuốc giải cho tại hạ uống.
Nam tiểu thư theo lời quả nhiên mò được một bình thuốc nhỏ, liền hỏi lại Miêu Nhân Phụng:
– Có phải cái này không?
Miêu Nhân Phụng đã mơ mơ màng màng nên không thể phân biệt được đó là thuốc gì, miệng đáp:
– Bất luận có phải hay không, cứ uống… uống rồi sẽ liệu.
Nam tiểu thư mở nút, đổ nửa bình thuốc vàng ra tay rồi trút vào miệng Miêu Nhân Phụng. Miêu Nhân Phụng cố sức nuốt thuốc vào rồi nói:
– Giết hắn ngay đi.
Nam tiểu thư kinh hãi, ấp úng đáp:
– Tiểu nữ… không dám giết… giết người…
Miêu Nhân Phụng lớn tiếng:
– Y là cừu nhân đã sát hại lệnh tôn.
Nam tiểu thư nhắc lại:
– Tiểu nữ… tiểu nữ không dám…
Miêu Nhân Phụng gắt lên:
– Lát nữa… hắn tự giải khai được huyệt đạo… tại hạ lại bị thương rất nặng… cả hai chúng ta sẽ không có đất mà chôn thây đâu.
Nam tiểu thư hai tay cầm bảo đao, rút đao ra khỏi vỏ nhưng thấy trong khóe mắt của Tưởng Điền Hầu lộ vẻ van lơn mà nàng từ thuở nhỏ đến giết con gà, con cá cũng không dám thì làm sao giết người được? Miêu Nhân Phụng trong lòng nóng nảy, lớn tiếng quát:
– Cô không giết hắn thì giết ta đi!
Nam tiểu thư giật mình kinh hãi, người nàng run bắn lên, buông thanh đao rơi xuống. Thanh đao này có thể chém tan bia vỡ đá. Lưỡi đao rớt trúng đầu Tưởng Điều Hầu. Bỗng nghe Nam tiểu thư cùng Tưởng Điều Hầu cùng rú lên một tiếng. Nam Tiểu thư té xỉu, đè lên mình Miêu Nhân Phụng. Còn đầu Tưởng Điều Hầu bị bảo đao chém vỡ đôi.
Miêu Nhân Phụng ôn chuyện cũ tới đây thì đứa nhỏ trong lòng tỉnh lại, vừa khóc vừa hỏi:
– Gia gia! Má má đâu rồi? Con muốn gặp má má.
Miêu Nhân Phụng chưa kịp trả lời, đứa nhỏ quay đầu nhìn ra thấy thiếu phụ xinh đẹp ngồi bên đống lửa. Nó dang hai tay gọi rối rít:
– Má má! Má má Lan Lan kiếm má má hoài!
Nó mừng quá nhảy lên, muốn chạy lại ôm lấy thiếu phụ. Mọi người trong nhà thấy đứa nhỏ xưng Miêu Nhân Phụng là “gia gia”, lại gọi thiếu phụ là má má” đều lấy làm kinh ngạc, tự hỏi:
“Thiếu phụ kia rõ ràng là vợ Điền Quy Nông mà sao lại là mẫu thân của con gái Miêu Nhân Phụng được?”
Đứa nhỏ vẫn kêu hai tiếng “má má” khiến cho bầu không khí ở trong đại sảnh càng thêm ngột ngạt. Mấy chục người lớn đều lộ vẻ ngơ ngác. Chỉ một đứa là nhảy nhót mừng rỡ. Thiếu phụ đứng lên đi đến bên Miêu Nhân Phụng, bồng lấy đứa nhỏ. Đứa nhỏ cười nói:
– Má má ơi! Lan Lan kiếm má má hoài. Má má về nhà đi nhé!
Thiếu phụ ôm chặt lấy đứa con nhỏ, áp khuôn mặt xinh đẹp vào má nó. Lúc nãy khi ngủ, khóe mắt đứa nhỏ hãy còn ngấn lệ chưa khô, bây giờ lại thêm nước mắt của mẫu thân nhỏ xuống nữa.
Quái hán cụt tay, mặt có vết sẹo vẫn ngồi co ro trong góc nhà, lẳng lặng nhìn mọi người, bây giờ mới sè sẹ đứng dậy đi tới trước mặt Diêm Cơ. Lão ghé miệng vào tai gã thì thầm mấy câu. Diêm Cơ biến sắc đột nhiên đứng dậy. Gã liếc nhìn Miêu Nhân Phụng ra chiều khiếp sợ. Gã từ từ thò tay vào bọc lấy ra cái túi nhỏ bằng giấy dầu. Người cụt tay cướp lấy mở coi thì bên trong có hai mảnh giấy đen. Lão lẩm nhẩm gật đầu, gói lại bỏ vào trong bụng, xong quay về góc nhà ngồi xuống.
Thiếu phụ đưa tay áo lên lau nước mắt. Đột nhiên nàng hôn vào má đứa nhỏ một cái thật lâu. Khóe mắt đỏ hoe, nàng lại sa lệ. Sau nàng ráng nhẫn nại đứng lên, đưa trả đứa nhỏ cho Miêu Nhân Phụng. Đứa nhỏ gọi thét lên:
– Má má! Má má! Bồng Lan Lan đi!
Thiếu phụ quay lưng về phía đứa nhỏ. Người nàng cứng đơ như xác chết, thủy chung không quay lại nữa. Miêu Nhân Phụng nhẫn nại chờ đợi… chờ đợi thiếu phụ lên tiếng đáp lại… chờ đợi nàng quay lại nhìn con gái một lần nữa. Trong lòng Miêu Nhân Phụng muốn kéo thị lại, đạp xuống dưới chân rồi phóng chưởng đánh chết thị nhưng y biết trong đám người này sẽ có kẻ liều chết cản trở. Bản lãnh y quán tuyệt thiên hạ không ai địch nổi, nhưng lòng dạ y lại mềm yếu, chỉ vì y yêu tha thiết thiếu phụ đang đứng trước mặt kia.
Y nghe đứa nhỏ gào khóc:
– Má Má! Má má! Bồng Lan Lan đi!
Đứa bé trong lòng y vẫn giẫy giụa đòi đến với mẹ. Y nhẫn nại chờ đợi thiếu phụ trả lời một tiếng, quay lại nhìn con một lần, nhưng thị vẫn làm như câm điếc tưởng chừng trái tim thị cứng như sắt đá. Mặc cho đứa nhỏ kêu gào luôn miệng “Má Má! Bồng Lan Lan đi!”, thiếu phụ vẫn đứng trơ trơ, hai vai không nhúc nhích, đến cả tà áo cũng không lay động. Máu trong người Miêu Nhân Phụng như muốn sôi lên. Trái tim y tưởng chừng tan nát bởi tiếng kêu gào của đứa nhỏ. Thế rồi những chuyện xảy ra trước đây ba năm trên đống tuyết ở Thương Châu lại tiếp tục hiện ra trong đầu óc y.
Trên mặt đất đầy tuyết phủ, sáu xác chết nằm ngổn ngang. Hai đùi Miêu Nhân Phụng bị trúng hai mũi độc châm của Tưởng Điều Hầu, nửa người dưới của y tê cứng, không cử động được. Nam tiểu thư từ từ tỉnh lại. Nàng thấy mình nằm phủ phục trên người Miêu Nhân Phụng, nên hoảng hồn đứng vội dậy, nhưng hai chân mềm nhũn, nàng lại ngã nhào trên mặt tuyết. Nam tiểu thư sợ quá đến nỗi muốn khóc mà không ra tiếng. Miêu Nhân Phụng nói:
– Cô dắt con ngựa kia lại đây.
Thanh âm của y rất nghiêm khắc khiến Nam tiểu thư sợ quá mà phải tuân theo. Nàng đi dắt ngựa đến bên Miêu Nhân Phụng. Nàng lại đưa bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay to bè của y để kéo y lên. Miêu Nhân Phụng nói:
– Cô tránh ra!
Y nghĩ bụng:
“Cô hơi sức đâu mà kéo nổi ta dậy?”
Lúc này hai chân y không cử động được nhưng y cố cất mình lên, vươn tay nắm lấy bàn đạp, vận kình lực ra cánh tay rồi tung mình ngồi lên ngựa. Y lại bảo Nam tiểu thư:
– Lượm thanh đao kia lên!
Nam tiểu thư như người mất hồn lượm thanh bảo đao lên. Miêu Nhân Phụng thò tay trái ra, ôm lấy eo nàng, nhấc bổng nàng đặt lên lưng ngựa. Hai người cùng cưỡi chung một ngựa từ từ trở về tiểu khách điếm. Miêu Nhân Phụng phải vận hết kình lực mới khỏi ngất xỉu trên lưng ngựa. Đến trước cửa điếm y không thể chống chọi được nữa liền ngã lăn trên mặt tuyết. Hai gã điếm tiểu nhị vội chạy ra đỡ y vào trong nhà. Y vén quần lên, nhổ hai mũi độc châm ra, rồi nhờ tên tiểu nhị hút hộ máu độc ở bắp đùi, hứa trả nhiều tiền mà bọn tiểu nhị vẫn kinh hãi ngần ngừ.
Nam tiểu thư liền đưa miệng vào vết thương, hút từng búng máu độc rồi nhổ ra. Nàng biết rằng khi hai người đụng chạm da thịt thì nàng đã thành của y, dù y có là đạo tặc đi nữa thì cũng phải chấp nhận. Hơn nữa nàng không còn con đường nào khác. Nàng đã quyết tâm đi theo y. Miêu Nhân Phụng cũng biết nàng đã hút máu độc cho mình thì cuộc đời phóng khoáng ngang dọc giang hồ của y đến đây là kết thúc. Trọn đời y phải bảo vệ cho người con gái này. Nỗi vui buồn của một vị thiên kim tiểu thư từ đây cũng là nỗi buồn vui của chính y.
Miêu Nhân Phụng kịp thời uống thuốc giải của Tưởng Điều Hầu là đã có thể bảo toàn được tính mạng. Nhưng những mũi châm tuyệt độc cực kỳ lợi hại, y cần phải điều trị mười ngày hay nửa tháng mới có thể cử động hai chân được. Y lấy bạc đưa cho điếm tiểu nhị làm phí tổn mai táng phụ thân của Nam tiểu thư và năm tên hào khách mưu đồ tranh đoạt bảo đao. Nam tiểu thư cùng Miêu Nhân Phụng trọ trong một gian phòng để chăm sóc và bầu bạn với y.
Sau cơn biến cố kinh tâm động phách, Nam tiểu thư cứ mỗi lần nhắm mắt lại nghĩ đến tấn thảm kịch diễn ra trên đất tuyết. Nàng thấy phụ thân bị bọn cướp hãm hại, lại thấy mình đánh rớt bảo đao giết chết một người nên trong lúc ngủ mơ nàng vẫn thường sợ hãi khóc lóc. Miêu Nhân Phụng ăn nói vụng về, không biết mở miệng nói một câu khuyên nhủ vỗ về, nhưng nàng thấy y nét mặt trầm tĩnh và ánh mắt lộ vẻ đồng tình nên cũng bớt phần sợ hãi.
Nam tiểu thư kể cho y hay phụ thân nàng là Nam Nhân Thông khi làm quan ở Giang Nam, bắt một tên cướp biển và lấy được thanh Lãnh nguyệt bảo đao. Chẳng bao lâu Nam Nhân Thông được điều động lai kinh. Lão định đem thanh bảo đao này dâng cho quan trên và trong lòng tràn trề hy vọng. Không ngờ vì nó mà lão uổng mạng. Miêu Nhân Phụng hỏi danh tính tên cướp biển nhưng Nam tiểu thư không biết. Nàng chỉ biết tên tướng cướp đó bị giam trong ngục rồi mắc bệnh mà chết.
Miêu Nhân Phụng nghĩ thầm:
“Không hiểu tay hảo hán kia là ai mà phải chết một cách mờ ám trong ngục thất? Chắc năm tên hào khách mưu đồ đoạt đao biết rõ tướng cướp đó là ai và có thanh bảo đao nên mới quyết tâm theo dõi.”
Đến ngày thứ năm, Nam tiểu thư bưng chén thuốc vào cho Miêu Nhân Phụng uống. Y đưa tay toan đón lấy bỗng nghe ngoài cửa sổ có tiếng lách cách nhưng vẫn thản nhiên. Y cầm chén thuốc từ từ uống xong đặt xuống. Y biết người đứng ngoài đang nhìn trộm nhưng sợ oai danh mình nên không dám mạo muội động thủ.
Y tính thầm trong bụng:
“Đây chắc là bọn tương trợ cho năm tên cướp đao. Nếu qua năm sáu ngày nữa thì chẳng sợ gì. Khốn nỗi mấy bữa nay hai chân mềm nhũn bất lực, nếu cường địch tới thì chuyện đối phó không phải dễ dàng.”
Bỗng nghe đánh chát một tiếng, ánh bạch quang lấp loáng. Một lưỡi chủy thủ từ bên ngoài cửa sổ ném vào cắm phập xuống mặt bàn, rung rinh không ngớt. Chuôi dao chủy thủ cắm một mảnh giấy trắng. Nam tiểu thư giật mình kinh hãi “ối” lên một tiếng, chạy lại đứng bên Miêu Nhân Phụng.
Miêu Nhân Phụng đang nằm trên giường, vươn tay ra không tới lưỡi chủy thủ. Y cười nhạt một tiếng, rồi đập tay xuống cạnh bàn. Lưỡi chủy thủ cắm sâu xuống mặt bàn mấy tấc liền bật lên bắn lại gần hơn một thước, rớt xuống bên tay y.
Người ngoài cửa sổ lên tiếng:
– Kim diện Phật giỏi thật! Quả nhiên danh bất hư truyền!
Tiếng bước chân khẽ vang lên. Hai người đã vượt tường ra ngoài. Tiếp theo là tiếng vó ngựa dồn dập mỗi lúc một xa.
Miêu Nhân Phụng cầm tờ giấy trắng thấy viết một hàng chữ: “Chung Triệu Văn, Chung Triệu Anh, Chung Triệu Năng ở Ngạn Bắc cúi đầu bái kiến.” Nam tiểu thư thấy vẻ mặt y vẫn trơ như gỗ, chẳng hiểu là y lo lắng hay tức giận, liền hỏi:
– Có phải địch nhân đã tìm đến không?
Miêu Nhân Phụng gật đầu. Nam tiểu thư lại hỏi:
– Tướng công đập bàn một cái, bọn chúng đã bở vía bỏ đi rồi phải không?
Miêu Nhân Phụng lắc đầu đáp:
– Không phải. Bọn chúng đến đưa thư.
Nam tiểu thư nói:
– Bản lãnh của tướng công ghê gớm như vậy, nhất định đã làm cho bọn chúng phải kinh hãi.
Miêu Nhân Phụng không nói gì, chỉ nghĩ thầm trong bụng:
“Ba anh em họ Chung ở Quỷ Kiến Sầu tại Ngạn Bắc đã kiếm được ta rồi, có nghĩa là chúng không sợ ta.”
Nam tiểu thư tuy miệng nói vậy nhưng trong dạ vẫn thấp thỏm lo âu. Hồi lâu nàng mới nhẹ nhàng nói:
– Đại ca! Bây giờ chúng ta lên ngựa bỏ đi thì chúng không tìm thấy nữa.
Miêu Nhân Phụng lắc đầu không nói gì. “Đả biến thiên hạ vô địch thủ Kim diện Phật” Miêu Nhân Phụng khi nào lại trốn tránh địch nhân? Dù có vì Nam tiểu thư mà tạm thời nhẫn nhục ẩn lánh, thì ba anh em họ Chung ở Quỷ Kiến Sầu chắc gì đã chịu buông tha? Chuyện này Nam tiểu thư không thể hiểu được. Nhưng Miêu Nhân Phụng vốn ít lời, vả lại câu chuyện này có nói với nàng cũng vô ích.
Đêm hôm ấy, Nam tiểu thư trằn trọc không sao ngủ được. Nàng đã toàn tâm toàn ý lo lắng đến con người quê mùa, chân tay thô kệch này, nhưng Miêu Nhân Phụng lại ngủ rất say. Y lại mơ thấy một vị tân nương tử đầu đội khăn hồng. Đó là những cảnh tượng y được coi rất lâu rồi từ hồi còn nhỏ, và y đã quên hết, bỗng nhiên lại thấy hiện ra trong giấc mộng.
Lúc tỉnh lại tưởng chừng bên tai còn văng vẳng những tiếng trống tiếng nhạc trong mơ. Ánh sáng chập chờn của ngọn đuốc chiếu vào bộ mặt hiền hòa đẹp như hoa phù dung của Nam tiểu thư nằm trên giường bên cạnh. Mặt nàng tuy cực kỳ xinh đẹp, nhưng đóa hoa này tuyệt không lộ nụ cười. Trong giấc ngủ, nàng vẫn có vẻ lo âu sợ hãi. Nàng còn nỗi khổ trong lòng nên ánh đuốc soi vào khiến gương mặt càng thêm phần ảm đạm.
Sáng sớm hôm sau, Miêu Nhân Phụng sai điếm tiểu nhị làm cho một bát mì. Y ngồi dựa vào ghế ngay ngắn ở giữa sảnh đường để ăn sáng. Thanh Lãnh nguyệt bảo đao đặt ở bên mình. Bình sinh y không thích nghĩ trước kế hoạch mà hành động, vì những điều y tiên liệu thường không chuẩn đích, nên đợi lúc việc đến mới tùy cơ ứng biến. Nam tiểu thư nhìn thấy thái độ lầm lỳ của Miêu Nhân Phụng, trong lòng rất sợ hãi. Nàng có hỏi y mấy câu, y cũng không trả lời, rồi nàng không dám hỏi nữa.
Vào quãng giờ thìn, tiếng vó ngựa vang lên. Ba người kỵ mã dừng ngựa trước cửa điếm rồi tiến vào. Những khách hàng trong điếm nhìn thấy cách ăn mặc của ba người đều giật nảy mình. Nguyên ba người này đều mặc áo vải thô màu trắng, đội mũ trắng, đi giày trắng. Trên mũ còn cài dấu hiệu đại tang chứng tỏ cha mẹ qua đời. Những bộ thiếu phục của họ nửa cũ nửa mới, giống như người thọ tang đã lâu.
Miêu Nhân Phụng biết nhà họ Chung ở Quỷ Kiến Sầu vùng Ngạc Bắc hùng cứ đất Kinh Tương, võ công thật có chỗ độc đáo. Tên thợ hàn là môn đồ của họ Chung, mà võ nghệ đã vào hạng khá. Bây giờ Chung thị huynh đệ thân hành đến đây tất xảy ra chuyện tàn khốc. Y thấy sắc mặt ba người đều lợt lạt, mũi lớn tai tẹt, lỗ mũi hếch lên. Chỉ căn cứ vào chòm râu để phân biệt tuổi tác. Y đoán người chòm râu đốm bạc là đại ca tức là Chung Triệu Văn, người râu đen là nhị ca tức là Chung Triệu Anh, còn người không râu là tam đệ tức Chung Triệu Năng. Lúc ba người tiến vào cước bộ nhẹ nhàng tựa hồ chân không chấm đất. Quả nhiên là những tay kình địch.
Miêu Nhân Phụng bình sinh thấy địch nhân càng mạnh, tinh thần càng phấn chấn. Y thấy ba nhân vật này thanh thế không phải tầm thường bất giác khiến xương cốt trong người y bật lên những tiếng lắc rắc.
Ba anh em họ Chung tiến tới trước mặt Miêu Nhân Phụng xá dài rồi đồng thanh hô:
– Xin chào Miêu đại hiệp!
Miêu Nhân Phụng chắp tay đáp lễ, rồi nói:
– Không dám! Tại hạ bị thương ở đùi không thể đứng dậy được, xin ba vị lượng thứ cho.
Chung Triệu Văn nói:
– Miêu đại hiệp! Đại hiệp cử động bất tiện, lẽ ra bọn ta không nên quấy nhiễu, nhưng mối thù giết đồ đệ không thể không trả. Xin đại hiệp thứ tội.
Hắn nói khẩu âm Hồ Bắc. Miêu Nhân Phụng gật đầu không trả lời.
Chung Triệu Văn lên tiếng:
– Miêu đại hiệp uy chấn thiên hạ. Nếu bọn tại hạ đơn đả độc đấu thì không phải là địch thủ của đại hiệp. Lão nhị! Lão tam! Chúng ta cùng xông vào đi.
Chung Triệu Anh và Chung Triệu Năng đồng thanh dạ một tiếng, rồi hô lớn:
– Lão ca! Chúng ta xông vào đi.
Ba anh em nhà này là những nhân vật thành danh trong chốn võ lâm, tuy giọng nói quái dị khó nghe và mặt mũi xấu xí nhưng có địa vị rất cao trên chốn giang hồ. Bản lãnh bọn họ cao thâm, hành động lại thận trọng vì thế mà lập nên đại nghiệp ở suốt một dải Lưỡng Hồ.
Ba người hô lên những âm thanh quái dị rồi những tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt. Chúng lấy phán quan bút của mình ra. Những khách trọ từ khi thấy ba người bước vào đã biết là có chuyện không ổn. Bây giờ lại thấy ba người rút binh khí ra khiến ai nấy đều tránh xa. Trong đại sảnh vắng ngắt.
Nam tiểu thư vẫn đứng nép vào trong góc nhà nhưng rất quan tâm đến nỗi an nguy của Miêu Nhân Phụng. Miêu Nhân Phụng thấy dù nàng là một cô gái khiếp nhược, nhưng cũng có lòng can đảm, trong lòng lấy làm an ủi. Chỉ một việc Nam tiểu thư đứng nép vào góc nhà, Miêu Nhân Phụng đã cảm thấy giữa y và cô đã có một sợi dây tử sinh ràng buộc, bất giác trong lòng khởi lên một mối nhu tình. Y nhìn cô mỉm cười, rồi rút thanh Lãnh nguyệt bảo đao ra.
Chung thị huynh đệ thấy thanh quang lấp loáng, khí lạnh ghê người, đồng thanh khen ngợi:
– Quả là bảo đao!
Tiếng hô của ba người nghe rất quái dị. Chung Triệu Văn phóng song bút vào trước ngực Miêu Nhân Phụng. Chung Triệu Anh tấn công mé tả, Chung Triệu Năng tấn công mé hữu. Miêu Nhân Phụng vẫn ngồi ngay trên ghế, thanh đao cầm ngang bất động. Y chờ cho đầu mũi sáu cây bút phóng tới bên mình, đột nhiên vung đao, tiếng gió rít vù vù nhằm ba người chém tới. Chung thị huynh đệ quả là những tay mình mang tuyệt nghệ. Chúng thấy thế đao kỳ tuyệt mà vẫn lạng người tránh được. Chúng chỉ biết kiếm pháp của Miêu gia độc bộ thiên hạ, không ngờ đao pháp của y cũng tinh kỳ không kém.
Đao pháp mà Miêu Nhân Phụng sử dụng chính là Hồ gia đao pháp do Hồ Nhất Đao truyền thụ cho. Đao pháp này biến hóa ảo diệu lại linh động tuyệt luân, nhưng vì người Miêu Nhân Phụng không di động được, nên phóng đao ra rồi mà chẳng thể liên tục truy kích.
Bốn người đã khai diễn cuộc tỷ đấu. Trong đại sảnh, đao quang bút ảnh quần nhau hung hiểm dị thường. Ba anh em họ Chung khinh công đều vào hạng trác tuyệt, họ chia ba ngả để hợp kích. Hễ kẻ này tiến thì kẻ kia lui. Sáu cây phán quan bút vung lên bổ xuống tựa hồ như mười hai cây.
Miêu Nhân Phụng thi triển đao pháp, công thủ đâm chém, chẳng chịu kém thế chút nào. Y nghĩ trận này cần phải hạ sát thủ, đánh gục một người trong bọn chúng. Nếu không thì không chỉ riêng y mà cả đến Nam tiểu thư cũng khó bảo toàn tính mạng. Nhưng y nghĩ ba anh em họ Chung xưa nay vẫn yên phận thủ thường, không làm điều gì ác, trên chốn giang hồ có nhiều tiếng tốt nên thấy không cần thiết phải giết họ.
Lúc này ba anh em họ Chung càng đánh ráo riết, chiêu nào cũng nhằm điểm vào đại huyệt trong người Miêu Nhân Phụng. Y chỉ sơ ý một chút là thanh danh một đời trôi theo dòng nước. Cả con người ôn nhu kiều diễm là Nam tiểu thư cũng lọt vào tay địch thủ mà chịu đọa đày. Y nghĩ đến đó liền phóng ra những độc chiêu chém tới. Ba anh em họ Chung sợ y mạnh mẽ lại có đao bén, không dám để binh khí đụng vào bảo đao, vòng vây dần dần giãn ra.
Chung Triệu Anh nhận thấy khó bề thủ thắng, đột nhiên gầm lên một tiếng quái gở, nghiêng mình chênh chếch nhào tới, rồi lăn đến tấn công hạ bàn Miêu Nhân Phụng. Cách đánh này thật hiểm độc. Hắn tính rằng Miêu Nhân Phụng ngồi trên ghế không thể xoay chuyển. Nếu đánh vào chân ghế đằng sau thì y hết đường bảo vệ. Chung Triệu Anh đánh liền mấy chiêu, cây phán quan bút quét ngang đánh “rắc” một tiếng. Một chân ghế phía sau bị gãy. Cả cái ghế xiêu đi. Người Miêu Nhân Phụng nghiêng sang một bên. Nam tiểu thư “ối” lên một tiếng thất thanh. Miêu Nhân Phụng đột nhiên thò tay trái chụp vào mặt Chung Triệu Anh. Chung Triệu Anh sợ quá vội lăn người tránh.
Bỗng nghe hai tiếng “choang choang” vang lên. Chung Triệu Năng và Chung Triệu Anh mỗi người đều bị thanh Lãnh nguyệt bảo đao chém gãy phán quan bút. Chung Triệu Văn bả vai đau nhói vì bị đao quét trúng một chiêu. Miêu Nhân Phụng ra một chiêu đồng thời tấn công ba địch nhân, chiêu này gọi là “Vân long tam hiện”, một chiêu số tinh diệu trong Hồ gia đao pháp.
Ba anh em họ Chung thi triển khinh công nhảy lùi ra, đưa mắt nhìn nhau đều lộ vẻ kinh hãi. Chung Triệu Anh nói:
– Lão đại! Bây giờ chúng ta tính sao đây?
Chung Triệu Văn đáp:
– Không sao cả.
Hắn thấy Miêu Nhân Phụng ngồi trên ghế ba chân lảo đảo muốn té liền cho đây là một cơ hội hiếm có. Hắn chỉ sợ thanh bảo đao sắc bén và đao pháp tinh kỳ của đối phương, liền chắp tay nói:
– Về binh khí thì ba anh em tại hạ không phải là đối thủ của đại hiệp. Bây giờ bọn tại hạ xin lãnh giáo mấy chiêu quyền pháp.
Hắn nói mấy cây này thật đường hoàng mà dụng ý lại thâm hiểm, khiến cho địch nhân phải bỏ cái sở trường. Bọn chúng muốn nhân cơ hội địch thủ bị lâm nguy mà ra tay, vì đây là một cuộc đánh liều mạng để báo thù chứ chẳng phải chuyện tỷ võ thông thường. Lẽ ra Miêu Nhân Phụng không thèm quan tâm cũng được nhưng y nghệ cao mật lớn, chỉ cười lạt một tiếng rồi tra đao vào vỏ, gật đầu đáp:
– Được!
Ba anh em họ Chung liền quẳng phán quan bút đi rồi nhảy lại tấn công. Cả ba người đều nhảy tới chứ không bước. Chưởng pháp của Miêu Nhân Phụng uy mãnh phi thường. Y đã thi triển là ba người kia không đến gần được trong vòng tám thước. May là võ công của nhà họ Chung đã nổi tiếng, nếu không thì chưởng lực của y cũng đủ làm cho chúng bị trọng thương.
Chung Triệu Anh là người vô cùng xảo quyệt, thấy Miêu Nhân Phụng ngồi ghế ba chân khó bề vững chãi. Gã chợt nghĩ nếu đánh gãy thêm một chân ghế nữa ắt địch nhân phải ngã xuống. Gã liền sử dụng “Địa đường quyền pháp” lăn đến phía sau ghế Miêu Nhân Phụng ngồi, đột nhiên vung chân phải quét ngang nghe “rắc” một tiếng. Quả nhiên lại một chân ghế nữa bị gãy rời. Cái ghế lúc trước đã xiêu, bây giờ đổ ngửa về phía sau.
Miêu Nhân Phụng đưa tay ra chống vào sau lưng ghế, người bỗng nhảy vọt lên cao. Y căm hận Chung Triệu Anh xảo trá, liền từ trên không như con chim khổng lồ sà xuống tấn công. Chung Triệu Anh bở vía lớn tiếng la:
– Lão đại! Lão tam!
Chung Triệu Văn và Chung Triệu Năng cùng chạy lại cứu viện. Miêu Nhân Phụng vung song chưởng đánh ra. Tả chưởng đánh vào bả vai Chung Triệu Văn, hữu chưởng đánh trúng ngực Chung Triệu Năng. Hai người không chịu nổi đều bị văng ra. Chung Triệu Anh thừa cơ lộn người trốn ra cửa sảnh. Lúc hắn nhìn lại Miêu Nhân Phụng, thấy y cũng té nhào. Ba anh em họ Chung thấy Miêu Nhân Phụng thần dũng phi thường, đâu còn dám tiến vào tái đấu?
Chung Triệu Anh liếc thấy bên cửa điếm có đống cỏ ngựa liền nảy ra một ý nghĩ, liền đánh lửa lên châm vào đống cỏ. Đống cỏ rơm này đã khô, gặp lửa bốc cháy liền, thuận chiều gió tràn vào khách điếm. Những khách thương trong điếm thấy phát hỏa nhốn nháo cả lên, tới tấp chạy ra ngoài. Ba anh em họ Chung lượm lấy phán quan bút đứng giám thị ở cửa, quát lớn:
– Ai mà cứu tên què chân này thì bọn lão gia đánh cho vỡ óc.
Mọi người trốn chạy thục mạng chưa xong còn ai dám cứu y nữa? Miêu Nhân Phụng thấy chỉ trong nháy mắt lửa đã theo gió mạnh, lùa vào sảnh đường mà chân mình không cất bước được, địch nhân lại canh giữ ngoài cửa, bất giác nhủ thầm:
“Chẳng lẽ ta một đời nổi tiếng anh hùng mà nay bị chết cháy trong đống lửa này ư?”
Y đảo mắt nhìn Nam tiểu thư thấy nàng đã theo mọi người trốn ra ngoài cũng yên tâm được một chút. Dưới ánh lửa, y nhìn thấy trong góc nhà có bỏ một đống dây thừng thì trong bụng mừng thầm, miệng lẩm bẩm:
– Trời còn thương ta!
Y liền bò lại, lấy dây quấn vào tay mười mấy vòng. Anh em họ Chung thấy khói lửa dày đặc, bít kín cả cửa điếm thì đều cho là kẻ vô địch thiên hạ Miêu Nhân Phụng nhất định phải chết cháy. Bọn chúng trong lòng hớn hở, nhìn nhau mỉm cười.
Nam tiểu thư gặp lúc nguy cấp phải chạy ra cửa. Bây giờ nàng nghĩ Miêu Nhân Phụng vì cứu mình mà bị trọng thương giờ phải bỏ mạng nên không ngăn được dòng lệ tuôn trào.
Đột nhiên nghe trong nhà có tiếng quát lớn. Một sợi dây xuyên qua khói lửa tung lên quấn vào cành cây ngân hạnh ở ngoài cửa. Tiếp đó sợi dây rung lên, thân hình vừa cao vừa gầy của Miêu Nhân Phụng đã bay ra ngoài. Mọi người thấy y đột nhiên bay tới như một vị tướng quân từ trên trời giáng thế thì đều kinh hãi. Miêu Nhân Phụng tay trái níu sợi dây để đu người thẳng tới chỗ ba anh em họ Chung. Ba tên này chẳng còn hồn vía nào nữa, mất cả ý chí chiến đấu, liền lập tức co giò trốn chạy.
Tuy khinh công ba người rất cao thâm cũng không thể lẹ bằng Miêu Nhân Phụng đu dây lướt tới, liền bị y vươn bàn tay như cái quạt lá bồ chụp từng tên một ném vào trong đống lửa. May võ công ba người đều cao cường, nên vừa bị ném vào đống lửa, chúng liền nhảy ra được, có điều râu mày đều bị cháy trụi, trông thật thảm não. Đã đến nông nỗi này, ba anh em họ Chung không dám chần chờ, bỏ cả ngựa, hoảng hốt chạy về phía Nam. Sau lưng còn nghe tiếng cười sang sảng của Miêu Nhân Phụng vang lên không ngớt. Miêu Nhân Phụng nhớ tới tình cảnh chiến đấu cùng ba anh em họ Chung ở Quỷ Kiến Sầu, bất giác nở một nụ cười, nhưng là nụ cười buồn. Y lại hồi tưởng sau khi thương thế ở đùi khỏi hẳn rồi cùng Nam tiểu thư kết thành phu phụ. Người vợ mà y đem lòng yêu tha thiết bằng mối thâm tình khắc cốt minh tâm chính là thiếu phụ xinh đẹp ở trước mặt. Thị ngồi cách y không đầy năm thước, tuy gần trong gang tấc mà tưởng chừng cách trở quan san. Miêu Nhân Phụng nghĩ tiếp đến những ngày hoan lạc sau buổi tân hôn. Y dẫn Nam Lan cùng đi tế mộ vợ chồng Hồ Nhất Đao. Miêu Nhân Phụng đặt thanh Lãnh Nguyệt Bảo Đao vào trong phần mộ, tự nhủ:
“Trên cõi đời này, ngoài Hồ Nhất Đao, không còn ai đáng sử dụng thanh bảo đao này. Y đã không còn sống trên thế gian thì ta để thanh bảo đao bầu bạn với y.”
Trước mộ Hồ Nhất Đao, Miêu Nhân Phụng đem chuyện tỷ võ ngày trước, y lỡ tay làm tử thương người bạn tri kỷ độc nhất ra sao kể hết cho vợ nghe. Trước nay y vẫn ít nói mà lúc này miệng lại thao thao bất tuyệt. Mối u uất trong lòng chứa chất mười năm bây giờ mới phát tiết trước mặt người thân.
Miêu Nhân Phụng sắp nhiều rượu thịt ra mâm để cúng tế giống như ngày trước y đã cùng vợ chồng họ Hồ ăn uống trong cuộc tỷ võ. Miêu Nhân Phụng uống rất nhiều, tưởng chừng người bạn tri kỷ duy nhất trong đời sống lại cùng y cười đùa thù tạc. Y càng uống càng nói nhiều, càng tỏ ra khâm phục sung bái vị đại hiệp đất Liêu Đông. Y nói đến chuyện con tạo khéo trêu ngươi, chuyện nhân thế vô thường.
Lúc Miêu Nhân Phụng nói đến mối tình ái giữa Hồ phu nhân và trượng phu, y bảo:
– Người vợ như thế thì chồng ở trong lửa, nàng cũng nhảy vào lửa. Chồng ở dưới nước, nàng cũng nhảy xuống nước…
Đột nhiên y thấy tân nương của mình biến sắc, rồi bưng mặt chạy đi. Y rượt theo để giải thích, nhưng vì say quá không biết nói gì. Huống chi trong lòng y nhớ lại màn kịch Chung thị tam hung đánh hỏa công ở khách điếm, y ở trong đống lửa mà Nam tiểu thư lại chạy trốn ra ngoài trước. Miêu Nhân Phụng vốn là người khẳng khái hào hiệp, xưa nay chẳng bao giờ để bụng chuyện nhỏ nhặt nhưng Nam Lan là người yêu sống chết với y…
Về lý, y nhận thấy nàng chạy trốn ra ngoài là phải. Nàng là cô gái chẳng biết chút võ công, thấy lửa cháy tất nhiên phải hoảng sợ. Khi ấy, nàng lại chưa là vợ y thì chết theo y phỏng được ích gì? Nhưng trong thâm tâm, Miêu Nhân Phụng lại hy vọng lúc gặp nguy hiểm, sẽ có người yêu mình tha thiết ở bên cạnh chứ không muốn người ấy bỏ mình để chạy thoát thân. Y ca tụng Hồ Nhất Đao đồng thời nghĩ đến họ Hồ có người thương yêu bằng cả tấm chân tình mà mình lại không. Hồ Nhất Đao tuy chết sớm nhưng so với y còn sung sướng hơn.
Nhân còn say rượu, Miêu Nhân Phụng vô tình buột miệng nói lỡ một câu trước mộ Hồ Nhất Đao, đồng thời lộ chân tâm của mình. Câu nói đó gây nên sự rạn nứt giữa hai vợ chồng, vĩnh viễn không hàn gắn được. Tuy nhiên Miêu Nhân Phụng thủy chung vẫn yêu vợ một cách tha thiết. Vĩnh viễn y không nhắc lại chuyện đó, thậm chí không nhắc tới tên Hồ Nhất Đao và dĩ nhiên Nam Lan cũng không nói đến.
Sau Nam Lan sinh con gái là Nhược Lan cũng xinh đẹp như mẫu thân, mối tình giữa hai vợ chồng càng thêm sâu đậm. Nhưng y xuất thân là một hiệp khách nghèo trên giang hồ, còn vợ y là một vị thiên kim tiểu thư con nhà quan. Bản tính y trầm lặng ít nói, suốt ngày nét mặt lâm lỳ, nhưng vợ y cần được những lời lẽ ôn nhu mơn trớn, thủ thỉ vỗ về. Nàng muốn người đàn ông phải hào hoa phong nhã, hiểu được tâm ý của nữ nhân, biết nói cười âu yếm.
Miêu Nhân Phụng ngoài võ công vô địch thiên hạ ra thì mọi tâm tình của vợ, y không hiểu tí gì. Giả tỷ Nam tiểu thư cũng là con nhà võ hoặc giả đem lòng khâm phục bản lãnh của trượng phu thì nàng đã hân hạnh có người chồng là kỳ nam tử đội trời đạp đất. Nhưng nàng vốn không hiểu võ công, trong lòng lại chán ghét nghề võ, vì phụ thân nàng bị bọn người học võ sát hại mà nguyên nhân phát khởi từ thanh bảo đao. Sở dĩ nàng lấy một người đàn ông chẳng hiểu gì đến tâm lý mình chỉ vì người này đã cứu nàng.
Kể ra trong đời nàng cũng có một thời gian ngắn cảm thấy hứng thú về võ công. Đó là hồi chồng nàng có người bạn đến chơi. Hắn là một chàng trai phong lưu tiêu sái tên gọi Điền Quy Nông. Điền Quy Nông chẳng có câu nói nào lại không khiến người nghe hoan hỷ, chẳng có cái liếc mắt nào lại không khiến người ta tim đập loạn lên. Nhưng lạ ở chỗ trượng phu của nàng đối với vị Điền tướng công này chẳng mặn mà chút nào, vì thế nàng phải lo việc tiếp đãi khách.
Ngay từ buổi đầu gặp gỡ, đêm đến nàng nằm trên giường, giương mắt lên nhìn ra bóng tối phía ngoài cửa sổ, không nén nổi mối thương tâm tự hỏi:
“Tại sao người cứu ta ngày ấy lại không phải vị Điền tướng công phong lưu anh tuấn này, khiến cho đời ta phải ngủ bên một ông chồng trơ như khúc gỗ?”
Sau mấy bữa, Điền Quy Nông đàm luận võ công với nàng liền phát giác ra nàng chẳng hiểu chi hết, hắn liền dạy nàng mấy đường quyền cước. Nàng học võ công ham lắm nhưng sự thực nàng không thích võ công, chỉ vì được Điền Quy Nông dạy dỗ nên nàng đâm ra thích học.
Một hôm nàng bảo hắn:
– Tướng công và trượng phu của tiểu muội nên đổi tên cho nhau mới đúng. Y thì đáng về làng cày ruộng làm nông, còn tướng công chính là con phượng hoàng trong loài người.
Không hiểu nàng đã để ý từ trước hay vì một câu nói tỷ dụ mà trong một đêm đã xảy ra chuyện tân khách vũ nhục chủ nhân, vợ vũ nhục chồng, mẹ vũ nhục con gái. Lúc ấy Miêu Nhân Phụng đang luyện kiếm dưới ánh trăng con gái Miêu Nhược Lan đang thiêm thiếp giấc nồng. Cành trâm hình chim phụng bằng vàng nạm ngọc cài trên đầu Nam Lan rơi xuống trước giường, Điền Quy Nông nhặt cài lên tóc nàng bằng một cử chỉ rất ôn nhu. Cành phụng thoa rung rinh trên đầu nàng…
Thế là nàng hạ quyết tâm bỏ hết chồng con, gia đình, thanh danh để nghe theo tiếng gọi của trái tim.
Nam Lan bỏ nhà trốn đi theo chàng trai tuấn tú Điền Quy Nông. Trượng phu nàng là Miêu Nhân Phụng bồng con gái lặn lội mưa to gió lớn đuổi theo. Đứa con gái gào khóc, gọi “má má”, nhưng nàng quyết tâm đi theo Điền Quy Nông. Dù chỉ là sống với hắn thời gian ngắn ngủi mấy ngày cũng được. Nàng có bị trượng phu hành hạ cũng chẳng sao, thậm chí bị giết cũng cam lòng.
Nàng rất yêu con gái, nhưng nó lại là con của Miêu Nhân Phụng chứ không phải con của Điền Quy Nông. Nàng nghe con gái khóc, nhưng trong khóe mắt lại nhìn thấy nụ cười làm mê man hồn người của Điền Quy Nông, vì thế nàng không quay đầu lại. Miêu Nhân Phụng tự nhủ:
“Ta chỉ mong nàng theo ta trở về nhà. Chuyện này nhất định ta không bao giờ nhắc tới. Chỉ cần nàng hồi tâm chuyển ý. Ta cần nàng. Con ta cũng cần nàng.”
Miêu phu nhân tự hỏi:
“Không hiểu Miêu Nhân Phụng có đánh chết Điền Quy Nông không? Y rất yêu thương mình, không biết có đánh mình không?”
Con nhỏ Miêu Nhược Lan còn ngây thơ, nó nghĩ thầm:
“Tại sao má má lại không đoái hoài gì đến mình, không đến bồng mình? Hay là vì mình không ngoan?”
Điền Quy Nông lại theo đuổi những ý nghĩ riêng. Hắn nghĩ tới Sấm Vương để lại kho tài bảo vô cùng vô tận. Miêu phu nhân là cái chìa khóa để mở kho tàng này. Nàng rất xinh đẹp, kiều lệ tuyệt luân, cái đó bất tất phải nói, nhưng điều trọng yếu hơn nữa là kho tàng của Sấm Vương. Liệu Miêu Nhân Phụng có giết hắn không?
Miêu Nhân Phụng chờ đợi. Những tiêu khách, bọn cường đạo, bọn thị vệ, chủ nhân Thương gia bảo, người cụt tay và thằng nhỏ, hết thảy đều ở trong tình trạng chờ đợi. Trong sảnh đường rất đông người nhưng chẳng một ai nói năng gì. Chỉ nghe tiếng đứa bé gái vừa khóc vừa gào:
– Má má! Má má! Lại bồng Lan Lan đi!
Dù người lòng dạ sắt đá đến đâu cũng mong cho Miêu phu nhân quay lại bồng con. Từ lúc bước vào đại sảnh trong Thương gia bảo, Miêu Nhân Phụng thủy chung không nói nửa lời, chỉ giương mắt lên nhìn vợ.
Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, thỉnh thoảng những tia chớp giật lóe lên, tiếp theo là tiếng sấm sét nổ long trời. Miêu phu nhân hơi nghiêng đầu. Miêu Nhân Phụng rùng mình. Y nhìn thấy thê tử mình mỉm cười. Ánh mắt nàng đang nhìn Điền Quy Nông, chan chứa mối thâm tình ôn nhu đằm thắm. Cái nhìn thâm tình này nàng chưa từng dành cho y lấy một lần, ngay cả trong đêm tân hôn. Đây là lần đầu tiên trong đời y nhìn thấy ánh mắt nàng như thế.
Miêu Nhân Phụng bình tĩnh trở lại, y không nhìn nàng đăm đăm nữa, từ từ đứng dậy. Y dùng tấm vải dầu bọc đứa nhỏ cẩn thận rồi đeo lên trước ngực. Y chu đáo ân cần, biểu lộ tấm lòng từ ái hiếm có trên thế gian của người cha đang chịu cảnh đau lòng. Y sải chân bước ra khỏi sảnh đường, thủy chung vẫn không mở miệng mà cũng không quay đầu lại lần nào vì y đã nhận ra ánh mắt thâm tình ấy của vợ.
Mưa lớn trút xuống thân hình khôi vĩ của Miêu Nhân Phụng. Sấm sét cũng vang rền trên đầu y. Tiếng khóc của đứa nhỏ vẫn văng vẳng bên tai, nhưng Miêu Nhân Phụng vẫn rảo bước. Y bồng đứa nhỏ đi giữa đêm trời mưa to gió lớn.
Y không về nhà. Căn nhà từ đó trở thành hoang vắng.
comments