Tác giả: Truyện Xưa

Chương 779: Trận này còn đáng xem hơn trận đấu của mấy thằng đàn ông

So về thể lực, Đàm Hi không thể so được với con sâu lông xanh này. So về đánh đấm, tuy cô biết vài đòn đủ để cô đối phó với mấy tên lưu manh, nhưng nếu gặp người luyện võ thực thụ, vậy cũng chẳng có chỗ mà khóc ý chứ. Sớm biết sẽ gặp loại người kỳ quái thế này thì trước khi đến đây đã nhờ Lục Chinh chỉ giáo vài đòn rồi. Nếu so sánh hai […]

Chương 778: Đàm hi vs thẩm hàn

Thẩm Hàn đỡ Cao Hiểu Hiểu, vẫn luôn rì rầm nói chuyện với cô ta, một lúc sau, Cao Hiểu Hiểu mới có dấu hiệu hoàn hồn. “Ơ… A Hàn?” “Thấy thế nào rồi?” “Đau quá…” “Không sao đâu, để tớ bảo Trần Dĩnh Kỳ đưa cậu đến phòng y tế.” “Nhưng thầy bảo không được rời khỏi sân…“. Thẩm Hàn vỗ nhẹ sau lưng cô ta: “Yên tâm, giao cho tớ xử lý.” “Ù.” Từ cuộc nói chuyện của […]

Chương 777: Dám đánh với tôi một trận không

“Quá khen.” “…” Tôi khen cô rồi sao? Con người này hình như hơi… mặt dày quá thì phải? Thẩm Hàn phán đoán ngầm trong lòng. “Dám đánh với tôi một trận không?” Nụ cười của Đàm Hi không thay đổi: “Tại sao tôi phải đánh với cô chứ?” Thẩm Hàn nghẹn lời, “Cô không dám à?” “Ổ, cô nói không dám thì không dám thôi.” Cú đấm đánh lên bịch bông làm Thẩm Hàn thấy hơi bực mình, “Không […]

Chương 776: Con s u lông xanh phong cách quái dị thẩm hàn

“Dao Dao! “Nhiễm Dao!” “Tiểu Công Trúa!” Đàm Hi đưa tay ra túm theo phản xạ, nhưng tiếc là vô ích, đánh trơ mắt nhìn Nhiễm Dao lăn xuống dưới dốc. An An và Chân Quả Quả nhanh chân chạy xuống cứu người. Hốc mắt Hàn Sóc đỏ lên, khóe mắt như sắp nút ra: “Mẹ kiếp! Tao cho mày chết-” Mang theo sức lực mạnh mẽ xông thẳng đến trước mặt Cao Hiểu Hiểu, trước lúc mọi người kịp […]

Chương 775: Đừng mê luyến anh, phát sinh ngoài ý muốn

“Cô! Thật vô lại mà!” Trần Dĩnh Kỳ giậm chân. “Đương nhiên, cô tưởng cái tên anh Sóc là gọi suông sao?” “Hừ! Sống đến giờ mới gặp được người như cô. Đám fan của cô biết không?” Trần Dĩnh Kỳ cười nhạt, lời nói đầy vẻ uy hϊếp. Hàn Sóc nghe vậy, chân vừa bước ra lại thu về, khoanh tay trước ngực, thản nhiên soi cô ta từ đầu đến chân. Trần Dĩnh Kỳ bị cô nhìn đến […]

Chương 774: Anh đụng trúng người ta rồi, quá đáng sợ

Nên ăn cơm thì ăn cơm, nên huấn luyện thì huấn luyện, nên ngủ thì ngủ. Đối với kết quả xử lý, không bàn luận, không hỏi thăm, thậm chí còn tỏ ra không hề có một chút hứng thú nào. Lâu lâu Phó Kiêu lại dùng ánh mắt đánh giá quan sát có một cách ngẫu nhiên, mang theo vẻ tìm tòi, nghiên cứu nhưng cô cũng vờ như không thấy. “Lão Phó, nhìn đâu vậy?” Chu Dân vỗ […]

Chương 773: Nếu không phải tỉnh ngộ hẳn thì là có ý đồ Khác

Là một quân nhân, anh ta vẫn có những hành vi cơ bản thường ngày và những tín ngưỡng không thể ô uế được. Tuy thái độ của Đàm Hi khiến anh ta rất tức giận, nhưng cũng chỉ là tức giận mà thôi. Anh ta sẽ không làm ra những chuyện đổi trắng thay đen, càng không cố ý trả đũa, báo thù. Với điều kiện là không đụng đến điểm mấu chốt thì Lữ Vỹ sẽ không ngại […]

Chương 772: Đợi mà xem, nhất định sẽ bị phạt nặng

Hai người phụ nữ nói chuyện bên trong. Hứa Nhất Sơn đứng ngoài của lều, chú ý quan sát động tĩnh xung quanh. Trình Vũ đi thẳng vào vấn đề: “Đã liên quan đến quân đội thì khó mà đi theo con đường pháp luật được, cô phải suy nghĩ kỹ đó.” “Tôi có tính đi đường pháp luật đầu.” “Vậy còn gọi tôi đến làm gì?” “Bảo kê.” “…” Trâu thật! Có cần bấm like cho cô không? Đàm […]

Chương 771: Thảo luận, ai cũng có suy nghĩ riêng

“Bí thư Lữ thấy sao?” Đặng Yến bắt đầu điểm mặt, kẻ hy sinh đầu tiên là Lữ Vỹ. “Việc này…” Anh ta đưa ánh mắt về phía Lý Thiệu Giang: “Mặc dù việc làm của đồng chí Hoàng Liên có hơi… mất lý trí, nhưng cô ấy cũng là người bị hại, cần phải được xử lý thích hợp.” “Người bị hại ư?” Đặng Yến cười nhạt, không rõ ngụ ý gì. Nét mặt Lữ Vỹ có chút biến […]

Chương 770: Đấu võ mồm, biện giải (3)

Ơhải nói rằng “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn” hay “Vạn vật trên đời tương sinh tương khắc” đây? Tóm lại, Lý Thiệu Giang này bị ăn phần thiết chắc rồi! Đàm Hi rõ ràng không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy, nghe giọng nữ tính nhỏ nhẹ ngọt ngào thế kia, tưởng chừng không có tính sát thương gì hết nhưng thực tế bề ngoài mềm mỏng, bên trong nham hiểm vô cùng. “Tôi có […]