Tác giả: Truyện Xưa

Chương 819: Huấn luyện đặc biệt (1)

Đàm Hi không có năng lực ngăn cản, cũng không có tâm tư nhàn rỗi mà thông cảm. Thờ ơ lạnh nhạt. An An cũng giống cô, chỉ khác ở chỗ tồn tại hay không chẳng quan trọng. Đàm Hi thích tự mình ra tay, còn An An thì quen quạt gió thêm củi. Người trước là phát hành động, người sau thích chiến tâm lý. Đều là kiểu phụ nữ không thể trêu vào! Nói một cách so sánh, […]

Chương 818: Nội chiến (2)

Chân Quả Quả trừng lớn mắt, cực kỳ bối rối: “Bọn tớ không có..” Phòng Tiểu Nhã đỏ bừng hai má, chẳng biết giấu mặt đi đâu. Có lẽ lời nói của Hàn Sóc đã chọc trúng vào những suy nghĩ tối tăm, nhỏ nhen trong lòng cô ta, khiến cô ta như bị người lột sạch quần áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ phơi ra dưới ánh mắt mặt trời. Những cảm xúc xấu hổ, ảo não và hổ thẹn đồng thời […]

Chương 817: Nội chiến (1)

Giọng nói vừa dứt, toàn trường lâm vào tĩnh mịch. Giầy tiếp theo, quần chúng lập tức sôi trào. “Danh sách gì ạ?” “Ở lại tiếp tục huấn luyện sao? Thế có nghĩa là gì?” “Nghe giống như tiếp tục đánh quái thú thăng cấp.” “Thế nên, người có tên trong danh sách rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo đây?” “Khả năng chúng ta gặp phải tập quân sự giả rồi…” “A Di Đà Phật, ông trời phù […]

Chương 816: Có chuyện lớn sắp xảy ra

Đàm Hi và An An nằm đầu đối đầu nói chuyện với nhau. An An: “Hi, cậu nói xem chiều nay huấn luyện viên sẽ tuyên bố cái gì?” Đàm Hi: “Kết thúc tập quân sự. Đương nhiên đây chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của riêng tớ thôi.” An An như suy tư gì: “Lỡ như thật thì sao?” Đàm Hi cười khẽ: “Thế thì tốt quả.” Buổi sáng, sau khi kết thúc huấn luyện, lần đầu tiên Phó […]

Chương 815: Ăn no thỏa mãn

Trong lòng người đàn ông tựa như có pháo hoa nở rộ. Đời này, ngoại trừ những lúc cầm súng ra, có lẽ anh chưa từng cảm thấy vui vẻ như thế này bao giờ! Đàm Hi xoay người hôn anh: Tha lỗi cho em, chỉ có thể nói một nửa nguyên nhân… Người đàn ông hơi giật mình, sau đó nhanh chóng giành lại thế chủ động. Dây dưa một hồi, cuối cùng cả hai cùng ngã xuống giường. […]

Chương 814: Đừng nói với anh là em muốn đi lính

“Lão Phó, cậu làm sao thế?” Chu Dân nhận ra được cảm xúc của anh ta không đúng lắm. “Không có việc gì.” “Sao tự nhiên lại hỏi vấn đề kỳ quái này thế?” Phó Kiêu xua tay, ý bảo không cần quan tâm, “Thuận miệng hỏi thôi, cậu không cần nghĩ nhiều.” Chu Dân “ổ” một tiếng, có vẻ không tin cho lắm. Đúng thế, có một số việc phải tự mình nghĩ thông suốt, người ngoài không thể […]

Chương 813: Phó kiêu nhìn thấy rồi

Khóa cửa phòng làm việc lại, hai người rời đi. Vẫn duy trì khoảng cách nửa bước, sóng vai bên cạnh nhau. Trong lúc đi, chẳng ai nói câu nào. Cho dù có ai nhìn thấy cũng không cảm thấy giữa hai người có vấn đề gì… thật ra là “vấn đề” rất lớn. Vẫn duy trì trạng thái như thế, hai người ra khỏi tòa nhà chỉ huy, lại đi vào cổng nhà khách cách đó không xa. Hết […]

Chương 812: Cho dù em có rơi vào hố ph n

Khác với nụ hôn bá đạo và càn rỡ, hơi có sự tàn nhẫn trước đó, lần này người đàn ông lại vô cùng dịu dàng. Động tác chống trả của Đàm Hi cũng dần thả lỏng, không tự chủ được liền đáp lại. Không biết qua bao lâu, hai người mới tách ra. Đôi mắt đen của người đàn ông tối và sâu, trong đáy mắt như có lửa bập bùng. Hai má thiếu nữ ứng đỏ như được […]

Chương 811: Anh không có lương t m? anh không chủ động sao?

Đàm Hi thò đầu tới trước mặt anh, chớp mắt: “Sao anh không cười thế?” Lục Chinh cười, tức quá hóa cười. Trong đáy mắt xẹt qua sự bất đắc dĩ, “Em đứng ở cửa làm gì hả? Tới mà còn không biết đi vào à?” Rõ ràng là anh không đóng kín mít, còn để lại khe hở cơ mà. “Em đang đợi anh ngẩng đầu đấy!” Đàm Hi nhoẻn miệng cười với anh, đôi mắt to ngây thơ […]

Chương 810: Giống gì ư? giống yêu đương vụиɠ ŧяộʍ chứ gì nữa

Trong lòng có việc nên đứng ngồi không yên. Giờ phút này, Đàm Hi đã cảm nhận được đầy đủ trạng thái đó. Nhìn trời đã sắp tối tới nơi, màn đêm đang dần buông xuống nhưng cô vẫn chưa nghĩ xong việc có nên đi tìm Lục Chinh không. Không đi ư? Không cam lòng. Đi sao? Điều kiện hiện thực lại chẳng cho phép. Đầu tiên, ký túc xá đóng cổng lúc bảy giờ mười lăm phút, mà […]