Tác giả: Truyện Xưa

Chương 919: Phản ứng d y chuyền

Ông Cát đột nhiên nhớ lại, khi từ chối ông ta, Đàm Hi đã từng nói rằng… Làm lính không phải là kế hoạch tương lai của tôi… tôi học mỹ thuật, tôi muốn trở thành một họa sĩ hơn, còn nữ binh… “Thủ trưởng? Ngài…” Ông Cát khua tay, ra hiệu không sao, sắc mặt cũng đã dần bình thường trở lại. Một lúc sau ông ta mới nặng nề thở dài, “Tiểu Lưu, cậu nói xem có phải […]

Chương 918: Đề tài nóng lên men

Orange C là “ông trùm” trong giới manhua, có gần 5 triệu người theo dõi, hơn nữa hoạt động cực kỳ sôi nổi. Vừa up status xong, mọi người đã thi nhau bấm like, chia sẻ, để lại lời nhắn… Fan số 1: Anh C, anh tư xuân rồi à! [cười gian xảo] Fan số 2: Anh C chắc sắp không còn là trai tơ nữa rồi nhỉ? Đau đớn quằn quại ôm lấy bản thân, không ai làm đệm […]

Chương 917: Dự đoán được có một đám háo sắc sắp đến chiến trường

Hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa nhìn nhau, họ cũng cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng. Đàm Hi xuất thân từ Đại học T, cô được nhận thưởng, tất cả trường học cũng được vinh dự, nghĩ lại thì chắc chắn điểm đầu vào khoa Nghệ thuật sang năm sẽ lại thiết lập kỷ lục cao hơn nữa. Nhưng vui thì vui, hôm nay họ đến đây vẫn còn mang theo một nhiệm vụ nữa. “Giáo sư Phạm, […]

Chương 916: Cup luciano, chấn động toàn trường

Kỳ nghỉ dài kết thúc, ngày đầu tiên sau khi đến trường, mọi người đã bị một tin tức có sức chấn động ngang với một quả bom hạng nặng làm cho choáng váng chóng mặt. “Là… giải thưởng Luciano mà tớ biết ư?” “Nếu không chẳng lẽ còn có cái khác nữa à?” “Fuck! Thế thì ảo quá rồi!” Đó là giải thưởng Alexandre Luciano đấy, vinh dự mà bao nhiêu họa sĩ cầu còn không được. Luciano được […]

Chương 915: Đàm phán với vệ phong, công bố giải thưởng luciano

Lưu Diệu thăm dò nhắc đến mấy câu. “Thu mua?” Đàm Hi cười lạnh, lấy tiền của mình đi mua đồ của mình, não cô có phải bị úng nước đâu? Không sai, hiện tại đúng là Thịnh Mậu đang ngày càng hoàng kim, nhưng cô không muốn cho hai kẻ họ Đàm đó được hỏi một chút nào cả. Đàm Thị vốn dĩ là thứ cha mẹ nguyên chủ để lại cho cổ, dựa vào đầu mà phải dùng […]

Chương 914: Từ đầu đến cuối đều không hề níu kéo

“Ngày mai em về Tân Thị” Đón lấy cốc nước không anh đưa, Nhiễm Dao đặt lên bàn trà. Ánh mắt Tống Tử Văn hơi khựng lại, “Sao lại đột ngột thế?” Cô cười, “Ba mẹ em giục quá” Người đàn ông im bặt, không lên tiếng nữa. Nhiễm Dao thu lại những cảm xúc dư thừa hiện lên trong đôi mắt, cô lấy từ trong túi quần ra thứ gì đó, đưa đến trước mặt anh. “Vỏ đạn?” “Đúng […]

Chương 913: Muốn tra hỏi anh sao?

Diêm Hải đưa cô đi, xuyên qua hành lang, hai người một trước một sau, cách nhau hai mét. Cuối cùng, dừng bước tại trước một cánh cửa gỗ điêu khắc hình hoa. Nhiễm Dao ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh. “Thị trưởng Tổng ở bên trong, tiểu phu nhân tự vào trong hay là tôi.” “Anh gọi tôi là cái gì?” Ánh mắt khẽ lướt qua anh ta, sự lạnh lùng hiện rõ lên trong đôi mắt Nhiễm […]

Chương 912: Anh ấy ở tiểu nam quốc

Ông Nhiễm hơi khựng lại, nói tiếp lời cô: “Được, vậy con gái ngoan chuẩn bị quà gì tặng cho ba nào?” “Vỏ đạn” Nghe nói rằng, thứ đồ này có thể tránh tà, hơn nữa còn là cô bắn còn thừa, không dám nhặt quá nhiều, chỉ tiện tay nhặt ba cái. Bà Nhiễm nghe vậy cười nói: “Chỉ tặng cho bà con thôi à?” “Vậy sao được chứ? Có quên ai cũng không thể quên mẹ yêu của […]

Chương 911: Em tha thứ cho anh

Nhiễm Dao tuyệt đối không hề nhắc đến chuyện tối qua, dường như cô gái đã cố gắng nén nước mắt lại, cố chấp gặng hỏi tại sao ở trong lòng anh đó chỉ là ảo giác của anh mà thôi. Tổng Tử Văn không khỏi nhíu mày. “Không ngon à?” Cô hỏi. “.. Không có” “Vậy tại sao trong anh có vẻ không vui cho lắm vậy?” Tống Tử Văn không cố thể hiện sự thái bình giả tạo […]

Chương 910: Số mệnh đó! anh chấp nhận

Đàm Hi cũng không biết cô đã ngủ thế nào, khi tỉnh lại thì trời đã tối đen như mực. Nghiêng đầu nhìn, bên gối đã không còn bóng người. Đàm Hi giơ tay lên, cử động chân, vươn vai lắc mình. Lúc chắn trượt xuống, cô mới biết mình đã mặc đồ ngủ rồi, mơ hồ còn có mùi thơm của nước giặt đồ. Phía dưới cũng không đau nữa, mà man mát lành lạnh. Có lẽ là đã […]