Tác giả: Truyện Xưa

Hồi 100: Áo cà sa chép Tịch tà kiếm phổ

Hai người ở trong nhà càng nói cười đùa giỡn thì lòng Lệnh Hồ Xung càng đau như dao cắt. Chàng muốn bỏ đi nhưng Tịch tà kiếm phổ đối với chàng có liên quan rất lớn. Lúc phụ mẫu của Lâm Bình Chi sắp chết, có mấy câu di ngôn nói lại cho con trai của họ. Lúc đó chỉ có một mình Lệnh Hồ Xung ở bên cạnh, do vậy mà chàng phải chịu bao nỗi oan uổng. […]

Hồi 99: Về Phúc Châu, thám thính Phước Oai

Sáng sớm hôm sau thức dậy, Lệnh Hồ Xung thấy mấy tên đệ tử lớn tuổi đang giữ thi thể của Định Tĩnh sư thái, mấy cô nương, nữ ni trẻ tuổi đều ngủ co ro bên cạnh. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Nếu tướng quân thống lãnh một đám phụ nữ đi Phúc Châu thì thật là chuyện cổ quái hiếm thấy, lố lăng chẳng ra sao cả. May mà ta cũng muốn đi Phúc Châu để gặp sư […]

Hồi 98: Bị trọng thương, Định Tĩnh qua đời

Chung Trấn tựa lưng vào tường, mặt không còn chút máu. Lão nói: – Trên giang hồ đồn rằng tiền nhiệm giáo chủ của Ma giáo tái xuất giang hồ. Ngươi… ngươi… là Nhậm giáo chủ… Nhậm Ngã Hành ư? Lệnh Hồ Xung cười nói: – Tổ mẹ nó cái gì Nhậm Ngã Hành với Nhậm Nhĩ Hành? Bổn tướng quân ngồi không đổi họ, đi chẳng thay tên, họ Ngô, quan hiệu húy là Thiên Đức. Các ngươi là […]

Hồi 97: Ngô tướng quân kịp thời cứu viện

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Đại vương gia đến sao chỉ có mấy người? Bốn con ngựa phóng trên đường lớn, vó ngựa nện xuống những phiến đá xanh bật lên những tiếng côm cốp. Một người lớn tiếng nói: – Bọn dê béo ở Trấp Bát phố nghe đây, đại vương trại Hoàng Phong núi Loạn Thạch có lệnh: nam, nữ, già, trẻ đều ra hết ngoài cửa. Ở ngoài cửa thì không bị giết, người nào không ra […]

Hồi 96: Bọn Tung Sơn thừa nước đục thả câu

Định Tĩnh sư thái biết mình đang ở trong trùng vây thì chiêu kiếm này không tài nào phóng đến hắn được, chẳng qua chỉ là một hư chiêu thôi. Người kia cũng là một cao thủ tuyệt luân, hắn đoán được chiêu kiếm này chỉ là hư chiêu, nên không thèm né tránh. Chiêu kiếm này Định Tĩnh sư thái vốn đã thu về nhưng bà thấy hắn không màng đến, nên nửa chừng đột ngột biến chiêu, vận […]

Hồi 95: Trấp Bát Phố, phái Hằng Sơn lâm nạn

Lệnh Hồ Xung đưa tay sờ lên trán, rồi nhăn mặt ra chiều đau đớn vô cùng. Nghi Thanh nói: – Tướng quân, tướng quân bị thương rồi chăng? Bọn bần ni có thuốc trị thương đây. Lệnh Hồ Xung nói: – Không sao, không sao, bậc đại trượng phu da ngựa bọc thây, cũng là chuyện nhỏ… Nghi Hòa trề môi cười nói: – Chỉ sợ là da ngựa bọc thây thiệt đó. Nghi Thanh đưa mắt liếc Nghi […]

Hồi 94: Cứu quần ni, hào kiệt ra tay

Ngay lúc đó Lệnh Hồ Xung quay người lại thấy mũi kiếm chỉ vào ngực mình. Chàng liền lớn tiếng quát: – Này! Ngươi… ngươi… ngươi làm cái gì vậy? Ta là mệnh quan của triều đình mà ngươi dám vô lễ như vậy sao? Người đâu, bắt tên nữ ni này lại cho ta. Mấy nữ đệ tử trẻ không nhịn được, bật cười lên. Người này ở chốn hoang sơn dã lĩnh mà còn ra oai là quan […]

Hồi 93: Giả say cản lối phái Hằng Sơn

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Bọn họ đi về hướng Nam vào đất Mân, phải chăng có liên quan đến phái Hoa Sơn ta? Chẳng lẽ họ phụng mệnh Nhậm giáo chủ đi làm khó dễ sư phụ sư nương ta? Lệnh Hồ Xung đợi đoàn người đi xa liền lén theo sau. Đi được vài dặm, đường núi bỗng nhiên dựng đứng, hai bên sườn núi rất cao, ở giữa là con đường rất hẹp, hai người không thể […]

Hồi 92: Vị tham tướng của phủ Tham Châu

Lệnh Hồ Xung ra khỏi Mai trang, thở phào nhẹ nhõm. Một luồng gió mát thổi vào cơ thể khiến chàng sảng khoái. Chàng ngẩng đầu lên, thấy mảnh trăng lưỡi liềm tựa hồ treo trên cành liễu, xa xa dưới mặt hồ ánh lên bóng trăng và chòm mây bay bay. Lệnh Hồ Xung đến bên bờ hồ, đứng một lúc, thầm nghĩ: Trước mắt đại sự của Nhậm giáo chủ là tính sổ với Đông Phương Bất Bại, […]

Hồi 91: Từ chối không nhập bọn với Ngã Hành

Sau khi uống được mười mấy bát rượu, Lệnh Hồ Xung cảm thấy vị Nhậm giáo chủ này ăn nói phóng khoáng, kiến thức hơn người, quả là một đại anh hùng đại hào kiệt hiếm có trên đời, bất giác sinh lòng kính phục. Vừa rồi thấy lão đối phó với bọn Tần Vĩ Bang, Hoàng Chung Công, Hắc Bạch Tử bằng thủ đoạn tàn độc nhưng sau khi nghe lão đàm luận một lúc, chàng nhìn ra cách […]