Tác giả: Truyện Xưa

Chương 16: Chốn đầm rồng hang cọp

Lão già này tên gọi Thái Uy, địa vị rất cao trong Hoa Quyền Môn. Lão thấy Hồ Phỉ đã bỏ tấm khăn vàng che mặt hiển nhiên là một bộ mặt có râu quai nón. Lão nhìn kỹ chàng rồi chắp tay đáp: – Khải bẩm chưởng môn! Phúc đại soái có văn thư đưa đến. Hồ Phỉ run lên nghĩ thầm: – Vụ này khó lòng bịp nữa rồi. Thử xem lão nói gì? Chàng vẫn giữ nét […]

Chương 15: Bốn mươi tám lộ hoa quyền

Hai người sóng vai đứng trong bóng tối lặng lẽ hồi lâu. Bỗng nghe trên mái ngói có tiếng động lách cách. Hồ Phỉ cả mừng, cho là Viên Tử Y đi rồi trở lại. Trong lúc nhất thời chàng không tự chủ được, buột miệng la lên: – Cô… cô nương quay trở lại đó ư? Bỗng nghe thanh âm nam tử ở trên nóc nhà nói vọng xuống: – Hồ đại gia, xin quá bộ ra ngoài nói […]

Chương 14: Tay áo tía rung, đèn lồng lay động

Đột nhiên Hồ Phỉ cảm thấy sau lưng có làn đao phong mát rượi, rồi thanh âm trong trẻo quát lên: – Thủ hạ lưu nhân! Tiếng quát chưa dứt, mũi đao đã đâm vào gáy chàng. Lúc ấy, Hồ Phỉ không thể vung chưởng đánh xuống mà phải nghiêng đầu để tránh mũi đao từ sau đâm tới. Chàng xoay tay lại như móc câu, chụp cổ tay địch nhân. Người kia thân thủ cũng mau lẹ phi thường, […]

Chương 13: Đám võ quan chốn Bắc Kinh

Hai người đi sâu vào trong rừng, Hồ Phỉ thấy bốn mặt vắng người đã tưởng lão sắp nói rồi. Không ngờ lão nhảy lên cây, nhìn chàng vẫy tay. Hồ Phỉ liền nhảy lên ngồi trên cành cây. Lão già nói: – Chúng ta ở trên này nói chuyện tĩnh mịch hơn. Hồ Phỉ nói: – Phải rồi. Lão già mỉm cười nói tiếp: – Trước đây tại hạ nghe các hạ báo tôn tính đại danh họ Hồ […]

Chương 12: Bọn cướp cổ quái

Sau khi khóc lóc một hồi, mối uất ức phiền muộn trong lòng đã vơi đi nhiều. Chàng thấy trời tờ mờ sáng, có thể lên đường được rồi. Nhưng vừa đứng dậy, Hồ Phỉ bỗng la lên một tiếng: – Hỏng rồi! Nguyên tâm thần chàng bị kích động, từ nhà Miêu Nhân Phụng chạy đi ngay, bỏ lại cái bọc đeo bên mình. Chàng không biết làm sao quay lại lấy vì không muốn chạm mặt Miêu Nhân […]

Chương 11: Mênh mông những mối oan cừu

Sáng sớm hôm sau, ba người lại cưỡi ngựa lên đường. Khi đi, ngựa chạy nhanh nên chỉ mất một ngày là đã tới nơi. Nhưng lần trở về, phải đến tận khuya mới tới ngoài căn nhà nhỏ của Miêu Nhân Phụng. Chung Triệu Văn thấy dưới gốc cây buộc bảy con ngựa cao lớn. Hắn động tâm khẽ nói: – Hai vị hãy chờ đây một chút. Tại hạ vào trước xem sao. Hắn quành ra sau nhà […]

Chương 10: Thất tâm hải đường

Trình Linh Tố tắt cây nến, lẳng lặng bỏ vào bọc, không nói một lời. Hồ Phỉ hỏi: – Linh cô nương! Còn vị lệnh huynh là Mộ Dung Cảnh Nhạc thì tính sao đây? Trinh Linh Tố chỉ “hứ” một tiếng chứ không trả lời. Sau một lúc, Hồ Phỉ lại hỏi nhưng Trình Linh Tố lại “hứ” chứ chẳng nói gì. Hồ Phỉ khẽ hỏi: – Sao? Trong lòng cô nương khó chịu lắm ư? Trình Linh Tố […]

Chương 09: Độc Thủ Dược Vương

Hai người đều biết mắt Miêu Nhân Phụng đã bị thương tổn trầm trọng. Chỉ nghe ba chữ “Đoạn trường thảo” thôi cũng đủ biết nó là độc dược lợi hại đến độ nào. Đôi mắt lại là nơi phản ánh mọi tình cảm vui buồn, sầu hận của con người. Giá như có mời được danh y mà bị chậm trễ thì cũng vô phương cứu chữa, do đó sớm được khắc nào hay khắc ấy. Trừ những lúc […]

Chương 08: Phong ba hiểm ác chốn giang hồ

Đột nhiên ở cửa điện có ánh lửa lập lòe, Lưu Hạc Chân một tay cầm que củi, tựa vào vai vợ, từ từ đi vào hậu điện, nói: – Hay là nằm ở chỗ này chợp mắt một lúc cũng được. Lão nói rồi đi về phía bệ thờ, có vẻ muốn nằm lên đống rơm mà Viên Tử Y vừa nằm lúc nãy. Hồ Phỉ hãy còn trẻ tính, vội nói: – Lưu lão gia! Lão gia leo […]

Hậu ký Hiệp khách hành

Từ hai người tướng mạo giống nhau mà xảy ra những chuyện hiểu lầm, đề tài cũ rích như thế không thể tạo nên một cuốn tiểu thuyết kết cấu chặt chẽ được. Tuy rằng Shakespeare cũng đã từng sử dụng những đôi anh em, chị em song sinh làm đề tài, nhưng đó không phải là những vở kịch hay nhất của ông. Bộ tiểu thuyết Hiệp Khách Hành này do tôi tưởng tượng mà viết ra, chủ yếu […]