Tác giả: Truyện Xưa

Hồi 05: Hoa thơm đêm tịch mịch – Cỏ xanh nước trong veo

Đến giữa đêm, bên ngoài cửa sổ bỗng vọng vào tiếng cười trong trẻo. Viên Thừa Chí cảnh giác không dám ngủ say, nên lập tức tỉnh dậy. Người bên ngoài gõ nhẹ vào khung cửa sổ, rồi mỉm cười nói: “Trăng thanh gió mát, đêm đẹp thế này. Viên huynh là người nho nhã mà không sợ bỏ phí cảnh thiên nhiên hay sao?” Viên Thừa Chí nhận ra giọng Ôn Thanh, cứ nằm trong màn đưa mắt nhìn […]

Hồi 04: Lợi hại Kim xà kiếm – Văn nhã mỹ thiếu niên

Viên Thừa Chí vô tình tìm ra hộp sắt từ hồi mười bốn tuổi, mấy năm nay đã quên hẳn không nghĩ tới nữa. Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ điệu của Trương Xuân Cửu và tên trọc kia, chàng bỗng nghĩ: “Trong Kim Xà Bí Kíp nhất định phải có một bí mật cực lớn, nên chúng mới chịu tìm kiếm mười tám năm liền, rồi khi tìm thấy lại liều mạng giành nhau như vậy. Thế thì pho bí kíp […]

Hồi 03: Tháng năm chăm luyện kiếm – Sớm tối học chơi cờ

Vào khoảng canh hai, từ ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân rất khẽ. Một người đi vào như bay, chính là ông câm. Thân hình ông khôi vĩ tráng kiện nhưng đi lại rất nhẹ nhàng, đặt chân xuống đất chỉ phát ra chút xíu âm thanh. Nhìn thấy ông câm, Viên Thừa Chí cả mừng nhảy xổ vào lòng, lên tiếng hỏi ngay: “Thôi thúc thúc đâu? Thúc thúc có khỏe hay không?”. Cậu quên mất là ông […]

Hồi 02: Ân cừu chung hoạn nạn – Sống chết thấy giao tình

Trong lúc mọi người nói chuyện, thiếu niên mặt đen đi cùng Điền Kiến Tú bỗng nhảy vọt từ chỗ ngồi ra phía ngoài, đứng chặn ngay trước cửa. Mọi người đều bất ngờ, không biết xảy ra việc gì, tất cả đều đứng bật dậy. Thiếu niên mặt đen chỉ mặt hai hán tử trung niên trong đám đông, quát hỏi: “Hai ngươi là tay chân của Tào thái giám! Đến đây để làm gì?” Mọi người nghe câu […]

Hồi 01: Đường loạn đầy nguy hiểm – Vua tự hủy trường thành

Vào tháng tám Ất Mùi, năm Vĩnh Lạc thứ sáu đời Minh Thành Tổ, quốc vương Ma Na Nhã Gia Na Nại của nước Bột Nê ở vùng biển Tây Nam xa xôi đến Trung thổ triều cống. Y dẫn theo cả phi tần, em trai, em gái, thế tử và một số triều thần, tiến cống đủ thứ: long não, mào chim hạc, đồi mồi, tê giác và kim ngân châu báu. Thành Tổ rất vui mừng, ủy lạo […]

Hậu ký – Phi hồ ngoại truyện

Phi Hồ Ngoại Truyện được viết vào các năm 1960 – 1961, ban đầu được đăng tải trong tạp chí tiểu thuyết “Võ hiệp dữ lịch sử”. Mỗi kỳ đăng 8000 chữ. Tiểu thuyết đăng trên báo, mỗi đoạn ước chừng từ 1.000 đến 1.400 chữ. Phi Hồ Ngoại Truyện cứ 8.000 chữ là gộp thành một đoạn, cho nên cách các phương thức mô tả cũng khác nhau. Tôi cứ mười ngày là viết xong một đoạn, toàn viết […]

Chương 20: Hận lòng dằng dặc thiên thu

Sau một lúc thẫn thờ, Hồ Phỉ và Trình Linh Tố đến con suối cách ngôi miếu cổ độ vài chục trượng để rửa mặt mũi chân tay. Trình Linh Tố lấy từ cái túi đeo sau lưng ra mấy cái bánh nướng. Hai người vừa ăn vừa nhìn dòng suối trong xanh. Hồ Phỉ vừa trải mấy phen kịch đấu, trong lòng buồn vui lẫn lộn. Đến lúc này chàng cảm thấy chân tay rã rời, tinh thần mỏi […]

Chương 19: Niềm vui trùng ngộ

Bỗng nghe một người hô: – Hãy khoan! Tại hạ còn muốn tỷ đấu với Phụng Thiên Nam! Rồi một trung niên mặt đầy râu vàng tua tủa, tay không cầm vũ khí, nhảy ra. Tên võ quan xướng danh hô: – Đây là Trình Linh Hồ lão sư, chưởng môn Hoa Quyền môn ở Tây Nhạc. Phụng Thiên Nam đứng lên hỏi: – Trình lão sư dùng khí giới gì? Hồ Phỉ sa sầm nét mặt, nói: – Cái […]

Chương 18: Bảo đao với ngân châm

Quần hào nghe nói đều ngạc nhiên. Còn mọi người ở phủ Phúc Khang An thì từ trên xuống dưới đã nghe quen rồi, biết Hoàng thượng chăm lo việc triều chính, dù nửa đêm thánh chỉ cũng ban ra, chẳng có chi là kỳ lạ. Phúc Khang An sai bày hương án. Hắn quỳ xuống trước thềm đang nhỏ mưa tí tách để tiếp thánh chỉ. Từ An đề đốc trở xuống ai cũng quỳ mọp. Hồ Phỉ trước […]

Chương 17: Đại hội chưởng môn nhân

Chớp mắt lại mấy ngày trôi qua, tiết trung thu đã đến. Chiều hôm ấy Hồ Phỉ cùng Trình Linh Tố, Thái Uy, Cơ Hiểu Phong ba người đến phủ Phúc Khang An tham dự đại hội chưởng môn nhân. Hồ Phỉ lần này lại hóa trang khác trước. Hàm râu quai nón đã được cắt ngắn và nhuộm vàng, da mặt cũng vàng nhạt như người mắc bệnh gan, nhưng cả người áo gấm rực rỡ, miệng ngậm ống […]